Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lộc Đỉnh Ký

Chương 23 – Cuộc đấu kinh hồn

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Thái hậu cười lạt hỏi:

-Võ công của Hoàng thượng cao thâm thì sao? Chẳng lẻ ngươi lại giết chết mẫu thân hắn? Hải lão công tâu:

-Tội nhiệp! Tội nghiệp! Việc ngổ nghịch này không nói ra được. Nếu nô tài nói đến thì sau khi chết rồi tất phải bị vào địa ngục rút lưởi. Trong lòng nghĩ vậy thì chết đi cũng phải sa vào địa ngục tẫy não mà chịu đựng đau khổ …. Lão ho mấy tiếng rồi nói tiếp:

-Bọn nô tài có tên tiểu thái giám tên là Tiểu Quế Tử … Vi Tiểu Bảo nghe tới đây, giật nẩy mình lên, nghĩ bụng:

-Lão con rùa nói đến ta rồi đây. Lại nghe Hải lão công nói tiếp:

-Gã còn kém Hoàng thượng vài tuổi. Hoàng thượng rất yêu mến gã, thường cùng gã chơi đô vật để luyện võ công. Gã Tiểu Quế Tử do nô tài truyền thụ võ nghệ, tuy chưa đáng kể là cao thủ bậc nhất, nhưng đám trẻ cùng lứa tuổi ít có kẻ địch nổi gã. Vi Tiểu Bảo nghe Hải lão công tán dương mình thì không khỏi nhơn nhơn đắc ý. Thái hậu nói:

-Ðã là minh sư tất có cao đồ. Dưới tay có tướng mạnh thì không có quân hèn. Hải lão công tâu:

-Ða tạ Thái hậu ban lời vàng ngọc. Nhưng Tiểu Quế Tử động thủ ra chiêu với tiểu thánh thượng mười lần có đến tám lần thất bại. Bất luận nô tài dạy gã môn võ công gì, cũng kém Hoàng thượng một bậc. Xem thế đũ biết bản lãnh của sư phụ của đức đương kim Hoàng thượng còn cao thâm hơn nô tài nhiều lắm. Nô tài suy đi nghĩ lại thì những tay cao thủ võ học ở trong cung tất có một vị đại hành gia. Muốn tìm ra vị đại hành gia này vì lẽ gì đã sát hại hai vị hoàng hậu, một vị hoàng phi và một vị hoàng tử., tưởng không lấy gì khó khăn lắm. Thái hậu hờ hững nói:

-Té ra là thế! Ngươi đi vòng vòng hàng mấy giờ rút cục để nói với ta câu chuyện này. Hải lão công tâu:

-Thái hậu đã dạy: Có minh sư mới có cao đồ, hay ngược lại: Có cao đồ tất có minh sư. Hoàng thượng đã biết xử dụng 8 lần 8 là 64 chiêu thức về “Bát quái du long chưởng”. Người dạy chưởng pháp này chắc là biết xử môn “Hóa cốt miên chưởng”. Thái hậu hỏi:

-Ngươi đã tìm ra tay cao thủ võ học đó chưa? Hải lão công tâu:

-Nô tài tìm ra rồi. Thái hậu cười lạt nói:

-Ngươi thật là thâm mưu. Sở dĩ ngươi tận tâm dạy võ công cho Tiểu Quế Tử đến tỹ võ với Hoàng thượng hàng nữa năm nay là để thăm dò cho ra vị sư phụ của Hoàng thượng. Hải lão công thở dài nói:

-Nô tài cũng chẳng có cách nào khác được. Ðáng giận cho Tiểu Quế Tử lại là đứa thâm độc khốn kiếp. Tròng mắt của nô tài bị gã dùng thuốc độc làm cho đui mù. Nếu không vì điều tra vụ bí mật lớn lao này cho được rõ ràng thì nô tài quyết không để cho quân khốn kiếp này sống được đến ngày nay. Thái hậu cười khanh khách nói:

-Tiểu Quế Tử là đứa bé rất tinh khôn. Gã làm đui mắt ngươi là hay lắm, sáng mai ta sẽ trọng thưởng cho gã. Hải lão công tâu:

-Ða tạ Thái hậu! Nếu Thái hậu hạ chỉ hậu táng cho Tiểu Quế Tử thì gã ở dưới suối vàng cũng được đội ơn mưa móc của Thái hậu. Thái hậu hỏi:

-Ngươi đã giết gã rồi ư? Hải lão công tâu:

-Nô tài nhẫn nại quá lâu rồi. Từ nay trở đi nô tài không thể dùng gã được nữa. Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa nghĩ thầm:

-Quả nhiên lão con rùa này biết ta không phải là Tiểu Quế Tử từ lâu rồi. Lão cũng biết cặp mắt của lão bị ta dùng độc hại. Té ra lão lợi dụng mình để hạ độc thủ dần dần. Lão dạy võ công ta hoàn toàn là để thám thính cho biết võ công của Hoàng thượng. Con mẹ nó! Mình biết sớm thế này thì quyết không mắc bẩy lão, chẳng đem võ công của Hoàng thượng về kễ lại cho lão hay. Không biết bao giờ mới hăm dọa được lão té đái vải phân cho hã giận? Lại nghe Hải lão công vừa thở dài vừa nói:

-Thái thượng hoàng vốn nóng tính, đã làm việc gì là làm cho bằng được ngay. Ðáng tiếc ngài làm đến thiên tử mà dể người yêu bị kẻ khác gia hại không cứu sống được. Ngài đã xuất gia mà vẫn chưa quên Ðổng Ngạc Phi. Nô tài trước khi dời chùa Thanh Lương về cung, Thái thượng hoàng giao thủ bút ban dụ, truyền nô tài phải tra xét cho ra ai là hung thủ sát hại Ðổng Ngạc Phi. À quên, sát hại Ðoan Kính hoàng hậu. Ngài còn xuống dụ cho nô tài lập tức đem hung thủ ra chính pháp. Thái hậu đằng hắng một tiếng rồi hỏi:

-Y đã làm sư …còn xuống dụ thế nào được? Người đã xuất gia vẫn không quên việc sát nhân thì đâu có được? Hải lão công nói:

-Nô tài đã ngấm ngầm trù tính thấy mình không thể địch nổi hung thủ này. Vi vậy mới luyện một môn công để liều mạng với họ. Chỉ vì quá nóng nảy đi lầm đường kinh mạch mà mắc bệnh ho suyển chung thân. Nay lại đui mắt không hy vọng gì nữa. Thái hậu nói:

-Phải rồi! Ngươi suốt đời mang bệnh, lại đui mắt thì có vâng mật chỉ cũng chẳng làm được gì. Hải lão công lại thở dài nói:

-Không được rồi! Quả không được rồi! Nô tài xin cáo từ Thái hậu để ra đi. Lão dứt lời liền trở gót từ từ cất bước. Vi Tiểu Bảo thấy Hải lão công trở gót khác nào trút bỏ được khối đá treo ở trong lòng. Gã nghĩ thầm:

-Lão con rùa cút rồi là ta không còn sợ gì nữa. Lão yên trí là ta đã mất mạng, tất không trở lại tìm kiếm nữa. Bỗng nghe Thái hậu gọi giật lại:

-Hải Ðại Phú! Hãy khoan! Ngươi định đi đâu? Hải lão công đáp:

-Bao nhiêu điều hệ trọng, nô tài đã tâu hết cùng Thái hậu. Bây giờ nô tài về nhà đợi chết. Thái hậu hỏi:

-Công việc y giao ngươi, ngươi cũng bỏ dở không làm ư? Hải lão công tâu:

-Hiện nay nô tài tâm thì có thừa mà lực thì không đũ. Huống chi nô tài lại không có gan làm loạn, xúc phạm người trên. Thái hậu cười khanh khách nói:

-Ngươi quả là kẻ hiễu thời vụ. Có thế mới không uổng công đã chầu hầu chúng ta trong mấy năm trời. Hải lão công tâu:

-Dạ dạ! Ða tạ hậu ơn của Thái hậu. Mối oan cừu chìm sâu đáy biển này đành chờ khi Hoàng thượng lớn tuổi, rồi ngài tự mình rữa lấy oan khiên. Lão ho lên mấy tiếng, nói tiếp:

-Nghe nói Hoàng thượng đã xuống chỉ bắt Ngao Bái, ngài thật là một đấng anh quân. Mẹ ruột ngài bị người ta gia hại, chắc chẳng bao lâu ngài sẽ hiễu rõ và có cách xử trí. Chỉ đáng tiếc, nô tài không sống được đến ngày đó để coi hung thủ bị hành hình. Thái hậu tiến lên mấy bước quát: Hải Ðại Phú ngươi hãy quay lại đã! Hải lão công tâu:

-Dạ! Thái hậu có điều chi phán? Thái hậu lớn tiếng:

-Vừa rồi ngươi ăn nói càn rỡ …Những chuyện hoang đường đó ngươi đã tâu lên Hoàng thượng cả rồi ư? Giọng nói của Thái hậu phát run tỏ ra ngài rất khích động. Hải lão công tâu:

-Nô tài định sáng sớm mai sẽ tâu lên Hoàng thượng. Vì thế …Nô tài trong lòng nóng nảy không thể chờ đợi được, mới đang đêm vào tâu với Thái hậu trước. Thái hậu nói:

-Hay lắm! Hay lắm! Ðột nhiên một luồng kình phong rít lên. Tiếp theo là hai tiếng “binh,binh” vang dội. Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi. Gã không nhịn được thò đầu ra coi thì thấy thân pháp của Thái hậu mau lẹ dị thường. Ngài lướt quanh mình Hải lão công. Ðồng thời hai tay liên tiếp phóng chưởng đánh vào người lão. Hải lão công đứng vững như núi, vung chưởng kháng cự. Vi Tiểu Bảo kinh hãi không biết đến thế nào mà nói, Gã tự hỏi:

-Tại sao Thái hậu lại đánh lão con rùa? Té ra Thái hậu cũng hiễu võ công. Gã thấy thân pháp Thái hậu đã mau lẹ phi thường mà mỗi phát chưởng đánh ra lại rít lên veo véo, đũ chứng tỏ chưởng lực của ngài cực kỳ lợi hại. Hải lão công hai chân vẫn đứng nguyên chổ, phóng chưởng nghinh địch và hóa giải được chưởng lực của đối phương phát ra tiếng nổ. Hai bên kịch chiến hồi lâu. Thủy chung Thái hậu vẫn không làm gì được đối phương. Ðột nhiên Thái hậu tung mình vọt lên không rồi vung song chưởng từ trên cao đánh xuống. Hải lão công xoay tay trái đánh ngược lên. Tay mặt lão nhằm đánh vào bụng Thái hậu.

“Sầm” một tiếng! Chưởng lực hai bên đụng nhau, người của Thái hậu bị hất bay lùi lại. Hải lão công cũng loạng choạng thân hình mấy cái mới dứng vững được. Thái hậu lớn tiếng quát:

-Hảo nô tài! Ngươi hý lộng quỷ thần đem võ công phái Thiếu Lâm dạy Tiểu Quế Tử. Không ngờ ngươi lại là người của phái Không Ðộng. Hải lão công đáp:

-Chả dám nào! Mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường. Thái hậu đem võ công phái Võ Ðương dạy Hoàng thượng định lừa nô tài mắc bẫy. Nhưng môn “Hóa cốt miên chưởng” lại là một công phu trên đảo Rắn. Nô tài đã biết cái đó từ hai năm về trước rồi. Vi Tiểu Bảo trầm ngâm một chút rồi hiễu rõ ngay. Gã mắng thầm:

-Mẹ kiếp! Lão con rùa này giảo hoạt vô cùng! Lão dạy mình những môn “Ðại cầm nã thủ “, “Ðại từ đại bi thiên diệp thủ” gì gì đều là võ công của phái Thiếu Lâm để Thái hậu tưởng ta là đệ tử phái Thiếu Lâm má thực ra lão là người của phái Không Ðộng con khỉ gì đó. Ðáng tiếc môn “Bát quái du long chưởng” của phái võ đương mà Thái hậu xử dụng không gạt được lão con rùa. Gã lại lẩm bẩm:

-Té ra Thái hậu đã truyền võ công cho Hoàng thượng. Ðột nhiên gã cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh ngắt, la thầm:

-Trời ơi! Hõng bét! Thái hậu sử môn “Hóa cốt miên chưởng”. Chẳng lẻ bốn người mà lão con rùa vừa kể đều bị Thái hậu hạ thủ gia hại? Chao ôi! Thế này thì đảo lộn hết rồi! Mẹ ruột của Hoàng thượng bị Thái hậu sát hại. Nếu lão con rùa đem việc này tâu đến tai Hoàng thượng tất xảy ra cuộc đại họa! Hoàng thượng mà không giết đưọc Thái hậu, tất Thái hậu cũng giết Hoàng thượng. Trời ơi! Chuyến này không khéo loạn to, biết làm sao bây giờ? Vi Tiểu Bảo nghĩ vậy rồi trong lòng hoang mang không biết đến thế nào mà nói. Trong đầu óc gã chỉ còn một ý niệm duy nhất là co giò chạy trốn để mau mau rời khỏi chốn thị phi này. Vi Tiểu Bảo tính chạy trốn, nhưng gã sợ quá toàn thân nhũn ra. Hai chân tựa hồ đóng đinh xuống đất không sao nhúc nhích được một chút thì còn nói đến chi chuyện chuồn đi? Tình trạng gã lúc này chẳng khác người mơ mộng. Gã muốn cử động một ngón tay cũng không thể được. Bỗng nghe Thái hậu hỏi:

-Câu chuyện đã đến thế này mà ngươi còn hòng sống được qua đêm nay ư? Hải lão công đáp:

-Thái hậu cứ việc tuyên triệu bọn thị vệ tới đây càng nhiều càng tốt. Nô tài sẽ đem hết đầu đuôi câu chuyện nói cho chúng nghe, tất có một tên sẽ đưa nội vụ tâu đến tai Hoàng thượng. Thái hậu cười gằn nói:

-Chà! Ngươi tính khéo đấy, chắc là sẽ đưọc như ý. Bà nói câu này rất chậm chạp, đồng thời không ngớt điều hòa hơi thở. Hải lão công nói:

-Thái hậu hãy bảo trọng thánh thể, để khỏi bị trật đường kinh mạch. Thái hậu nói:

-Kể ra ngươi cũng có lòng tốt! Nên biết võ công của Hải lão công vốn tương đương với Thái hậu. Bây giờ lão hai mắt đui mù thì không phải là địch thủ của bà nữa. Từ mấy năm trước lão điều tra ra tên ngõ tác, miệng gã nói ra hung thủ sát hại Hiếu Khang hoàng hậu và Ðổng Ngạc Phi đã sử môn Hóa cốt miên chưởng. Công phu âm độc này là một môn bí truyền độc đạo của đảo chúa trên đảo Rắn ngoài biển Liêu Ðông. Khi ấy lão chưa biết hung thủ là ai, đã mạo hiễm ngấm ngầm rèn luyện môn võ công chuyên đối phó với Hóa cốt miên chưởng. Tuy vụ này làm tổn thương đến thân thể lão, nhưng lão đã luyện thành môn công phu đó rồi. Sau Vi Tiểu Bảo cùng vua Khang Hy hàng ngày luyện võ, Hải lão công đoán ngay người dạy võ công cho Hoàng thượng tức là hung thủ đã sát hại Ðổng Ngạc Phi, Hiếu Khang hoàng hậu. Lão còn tiên đoán sau này tất xảy ra một trường đại chiến,. Hải lão công lại biết rõ cả việc Vi Tiểu Bảo sát hại Tiểu Quế Tử, rồi bầu bạn với mình thì nghĩ rằng: Thằng bé này còn nhỏ tuổi như vậy lại chưa từng quen biết lão, tất có người sai gã trà trộn vào đây. Lão đã dùng lời khéo léo dẫn dụ và lừa gạt để do thám cho ra ai là người chủ trương vụ này. Nhưng Vi Tiểu Bảo theo Mao Thập Bát đến kinh rồi bị bắt chứ chẳng ai sai khiến. Vì vậy mà tâm cơ không có gì để bại lộ. Nếu không thì dù Vi Tiểu Bảo có tinh khôn đến đâu nhưng gã còn nhỏ bé, kiến thức nông cạn chẳng thể nào bịt kín Hải lão công được. Cuộc tra hỏi của Hải lão công không đem lại kết quả nào, lão liền tương kế tựu kế dạy võ công cho Vi Tiểu Bảo để đối phương nhận định lão là một tay cao thủ của phái Thiếu Lâm. Hiện giờ xãy ra cuộc động thủ, Thái hậu quả nhiên đã bị một vố cay vì chuyện nhận lầm này. Nguyên nữa năm trước đây, Thái hậu tưởng Hải lão công là một tay cao thủ của phái Thiếu Lâm. Còn Hải lão công thì lại biết rõ võ công của Thái hậu là giả vờ thuộc phái Võ Ðương. Hai người đối nghịch, một mắt sáng, một đui mù, nhưng việc phân đoán võ học của đối phương lại tương phản. Hải lão công đui mắt mà liệu định rất đúng. Thái hậu mắt sáng nhưng lại đoán sai. Cái đó không phải vì kiến thức của Thái hậu kém cỏi mà là vì Hải lão công dã vặn hỏi tên ngõ tác biết rỏ chân tướng nội vụ rồi. Còn Thái hậu thủy chung vẫn như người bị che mắt không nhìn thấy rõ được. Hải lão công biết mình đui mắt kém thế, phải chọc giận để đối phương ra tay tấn công, kỳ cho dến lúc mõi mệt, lão mới thừa cơ phản kích mấy chiêu để thủ thắng.. Hơn nữa vừa rồi Hải lão công cũng đã xoay sở câu chuyện hồi lâu mà thủy chung Thái hậu vẫn không tiết lộ chính bà đã hạ thủ gia hại bọn Ðổng Ngạc Phi, Hiếu Khang hoàng hậu, hay là đã sai khiến kẻ khác. Theo lẻ thường mà phỏng đoán thì muốn luyện thành môn Hóa cốt miên chưởng phải gắng công trong vòng hai chục năm. Thái hậu là dòng dõi thế gia, vinh hiển vô vùng. Gia đình mấy đời làm đến đại thần. Vậy khi bà nhỏ tuổi đã là một thiên kim tiểu thư thì khi nào lại lần mò tới tận đảo Rắn để học môn công phu kia được? Hải lão công cho là trong bọn cung nữ thân tín kề cận bên Thái hậu có một cao nhân,. Ngờ đâu lão vừa nói đến chuyện đem nội vụ tâu trình Hoàng thượng, Thái hậu bồn chồn trong dạ, không kịp suy nghĩ sâu xa, lập tức ra tay công kích. trường hợp này xảy ra tức là Thái hậu đã thừa nhận chính mình đã hạ thủ sát hại bốn người. Bà còn hấp tấp phóng ra ba chưởng mau lẹ phi thường. Nhân đó bà bị nội thương rất trầm trọng. Hải lão công mấy năm trời khổ tâm rèn luyện, sắp đặt kế hoạch, nay lão thấy mình thành công trong lòng được an ủi rất nhiều. Lão nghĩ thầm:

-Tuy bây giờ Thái hậu nhận ra lai lịch võ công ta của ta, nhưng bà đã bị thương trước rồi, thì chẳng làm gì được ta nữa. Thái hậu bị thương khá nặng, trong lòng vừa kinh hãi, vừa tức giận vô vùng. Bà nghĩ thầm:

-Ðem nay nếu ta để tên nô tài này còn sống sót và rời khỏi nơi đây, tất hắn tâu lên Hoàng thượng thì cả nhà ta đều bị tru diệt. Con hồ ly tinh kia ở dưới địa ngục biết tin này cũng nở mặt nở mày vui sướng như mở cờ ở trong bụng. Bà nghĩ tới nét mặt tươi cười xinh đẹp của Ðổng Ngạc Phi thì khí tức lại xông lên đến cổ. Bà không sao nhẫn nại được nữa, hít mạnh một hơi chân khí rồi lớn tiếng quát:

-Ðêm nay ta quyết liều mạng với ngươi, chết thì cùng chết, chớ chẳng để mi sống sót! Bà là một vị Hoàng Thái hậu, ở địa vị chí tôn, kể ra không khi nào phải quyết sống mái với một tên thái giám, nhưng hiện giờ bà lâm vào tình trạng cực kỳ khẩn trương phải giải quyết cho xong vấn đề. Nếu Hải lão công không chết thì bà cũng khó an toàn. Vì thế bà bất đắc dĩ phải đối phó một mất một còn với lão. Thái hậu quyết định chủ ý rồi thủng thẳng nói:

-Hải Ðại Phú! Ngươi muốn bịa chuyện phao ngôn thì cứ việc mà nói nhăng nói càng. Hoàng thượng tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đầu óc rất sáng suốt. Ta thử coi y nghe lời ta hay nghe mi? Hải lão công đáp:

-Dĩ nhiên Hoàng thượng lúc ban đầu không tin nô tài. Chắc ngài còn lập tức hạ chỉ xử tử nô tài nữa là khác. Nhưng mai sau đây, mấy năm suy nghĩ kỹ càng rồi ngài sẽ hiễu rõ. Thái hậu ơi! Dòng họ Thái hậu truyền đời phú quí tôn vinh. Hoàng hậu của đức Thái Tôn và Thái thượng hoàng đều xuất thân ở quí phủ. Ðáng tiếc cho sự vinh hoa phú quí này đến triều Khang Hy là kết thúc. Thái hậu nghe tới đây không nhẫn nại được, toàn thân run lên …. vì bà biết lão thái giám nói mấy câu này là đúng sự thực. Bà biết tiểu Hoàng thượng thông tuệ phi thường, chẳng sớm thì muộn bà sẽ không lường gạt ngài được nữa. Hải lão công lại nói tiếp:

-Thái thượng hoàng đã hạ lệnh cho nô tài: Một khi tra ra được hung thủ thì bất luận người đó là ai, phải lập tức ra tay hạ sát. Ðáng tiếc nô tài bản lãnh kém cỏi, không phải là đối thủ của Thái hậu, nên phải dùng đến hạ sách, đem nội vụ khải tấu Hoàng thượng. Lão vừa dứt lời liền trờ gót từ từ bước đi. Thái hậu ngấm ngầm đề tụ chân khí toan nhãy vọt lại công kích thì đột nhiên cảm thấy một luồng gió nhẹ chuyển động. Bất thình lình Hải lão công vọt mình lại gần, vung song chưởng đánh mạnh ra. Nguyên Hải lão công vâng mệnh vua Thuận Trị khi tìm ra hung thủ đã sát hại Ðổng Ngạc Phi là lập tức xử tử. Lão quyết chí làm nên đại sự. Lão nói những gì đem nội vụ khải tâu Hoàng thượng chẳng qua là để nhiểu loạn tâm thần của Thái hậu. Một khi lòng dạ người đàn bà đã bồn chồn nóng nảy thì khó mà ngưng thần tỉnh trí được. Lão sẽ thừa cơ ra chiêu phản kích đột ngột theo cách sét nổ thình lình không kịp bưng tai. Phát chưởng Hải lão công tuy phóng ra không một tiếng động nhưng lão vận toàn thân công lực có sức nặng ngàn cân. Vừa rồi Hải lão công lắng tai nghe Thái hậu nói năng đã biết rõ phương vị chổ bà đứng, lão còn tính không sai trật một tất mới phóng chưởng nhằm vào yếu huyệt trước ngực bà đánh tới. Thái hậu không ngờ thân pháp Hải lão công mau lẹ đến thế! Lão đã bước đi, vụt một cái đã trở lại công kích rồi. Thái hậu muốn lạng người né tránh. Bà nghĩ rằng mình chỉ lẹ bước di chuyển thân mình là lão thái giám đui mù này chẳng tài nào biết dược bà đứng ở đâu. Bà lại yên trí chỉ có mình ra tay tấn công, còn đối phương ngoài cách theo chưởng phong chống đở, không còn cách nào phản kích. Ngờ đâu Thái hậu vừa chuyển mình, chưởng lực của Hải lão công đã xô tới khiến bà cơ hồ bị ngẹt thở. Bà đành vận nội lực vào tay phải đánh ra. Thái hậu lại tính toán:

-Sau khi hai chưởng lực giao nhau, ta lập tức dời gót chuyển mình đi nơi khác. Dè đâu phát chưởng của Hải lão công áp lực cực kỳ trầm trọng khiến cho Thái hậu không thể di chuyển được. Kế đầu không thành, Thái hậu lại nghĩ đến kế thứ hai. Lập tức bà tăng gia nội lực vào tay phải để tỹ đấu nội kình với đối phương. Hải lão công vừa phát giác nội lực của Thái hậu ào ạt xô tới thì trong bụng mừng thầm tự nhủ:

-Mình đã đui mắt mà lại tỹ đấu bằng cách di chuyển thân hình thì dĩ nhiên lâm vào tình trạng bất lợi. Nếu cùng mụ tỹ đấu nội lực thì mắt đui hay mắt sáng cũng không quan hệ gì. Thái hậu đã bị nội thương, khí lực đã không còn hùng hậu như trước nữa. Bà cần phải điều dưởng một giờ hay ba khắc mới khôi phục lại được nguyên khí. Thế mà bà lại tỹ đấu nội lực ngay, tất nhiên tinh lực hao mòn kiệt quệ rồi nhũn người ra mà chết. Hiện giờ âm lực ở tay trái, dương lực ở tay mặt, sau khi tỹ đấu một lúc, âm dương lực dần dần đảo ngược, và biến thành dương lực ở tay trái, âm lực ở tay mặt. Vi Tiểu Bảo ngó thấy bàn tay của Thái hậu chống với hai bàn tay của Hải lão công, coi hời hợt như không, chẳng có chi nguy hiễm. Gã có biết đâu chưởng lực của Thái hậu chống với hai khối đá mài. Nó đang chuyển động từ từ như mài bụi phấn. Nội lực của Thái hậu mất đi từng chút một. Thái hậu phát giác ra chưởng lực của đối phương cực kỳ quái dị thì trong lòng ngấm ngầm kinh hãi, nghĩ thầm:

-May mà ta đã đề phòng cẩn thận. Nếu mình sơ ý một tý thì đêm nay chắc là phải chết về tay tên thái giám hung ác này. Bà xoay tay trái nhẹ nhàng đưa vào bọc lấy ra một cây Nga Mi thích bằng bạch kim pha thép. Bà cầm Nga Mi thích phóng ra rất thong thả. Mũi Nga mi thích dần dần đưa vào bụng dưới Hải lão công. Vi Tiểu Bảo ẩn ở phía sau tòa miếu giả. Gã vẫn nơm nớp lo sợ bị Thái hậu phát giác ra. Ngẫu nhiên gã thò đầu ra ngó trộm một cái rồi rút đầu lại. Bất thình lình gã thấy ánh bạch quang lấp loáng, vội thò đầu ra nhìn thì thấy bàn tay của hai người vẫn giáp vào nhau. Chỉ có trong tay trái của Thái hậu thêm một thứ binh khí ngắn ngũn đang đâm về phía bụng dưới Hải lão công. Gã mừng thầm tự nhủ:

-Hay quá! Hay quá! Lão con rùa kia sắp chầu trời đến nơi rồi! Nhưng ngọn Nga Mi thích còn cách bụng dưới đối phương chừng một thước thì không thể tiến thêm được nữa. Nguyên hai bàn tay của Hải lão công phát huy lực âm dương mỗi lúc một mạnh và mau lẹ. Một bàn tay của Thái hậu chống không nổi. Bà cảm thấy tay mặt mình dần dần bất lực. Bà không nhịn được nữa muốn đưa tay trái ra để góp sức.

Chọn tập
Bình luận