Lưu Nhất Chu Căm hận Vi Tiểu Bảo chỉ vì gã lừa gạt Phương Di để nàng phải ưng thuận lấy gã làm chồng, còn những câu trêu chọc hắn cũng chẳng để tâm. Sau hắn nghe thấy gã nói: Vụ này rất quan hệ đến đại ca có lấy được vợ hay không, hắn rất đỗi quan tâm, lại giục:
– Ngươi nói mau đi, đừng dài dòng văn tự nữa! Vi Tiểu Bảo đáp:
– Phải kiếm chỗ nghỉ một lúc mới có hơi sức mà nói. Lưu Nhất Chu không sao được đành đi theo gã đến dưới một gốc cây lớn. Hắn thấy Vi Tiểu Bảo ngồi trên một rễ cây, cũng ngồi sóng vai bên gã. Vi Tiểu Bảo thở dài nói:
– Ðáng tiếc ôi là đáng tiếc! Lưu Nhất Chu hỏi:
– Ðiều chi đáng tiếc? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ðáng tiếc là lệnh sư muội không có ở đây để sóng vai ngồi với đại ca mà nói chuyện tình tứ yêu đương, có thế ý mới khoan khoái trong lòng. Lưu Nhất Chu thú quá không nhịn được cũng bật cười hỏi:
– Sao ngươi lại biết thế? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tiểu đệ đã nghe y nói vậy. Hôm ấy, y đánh rớt cành thoa, không kể gì đến tính mạng xông vào chỗ ngã ba đường có bọn thị vệ ở Thanh cung canh gát. Tuy y bị trọng thương mà còn giết được ba tên thị vệ, tìm được cành thoa đem về. Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Tiểu đệ bảo y: Phương cô nương! Cô thật là ngu dại! Cành thoa bạc đáng bao nhiêu tiền? Tại hạ cho cô một ngàn lạng bạc thì đi đánh một lúc được ba, bốn ngàn cành như vậy. Cô nương tha hồ mà dùng, mỗi ngày cài mười chiếc và thay đổi hàng ngày. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều thay đổi cũng thừa dùng. Phương cô nương liền đáp: “Ngươi còn là thằng nhỏ đã hiểu điều chi mà nói? Cành thoa này là của Lưu ca rất thân ái tặng cho ta. Còn ngươi thì có đánh hàng ngàn hàng vạn chiếc thoa vàng, thoa ngọc gì gì đi nữa cũng chẳng thể bì với cành thoa của Lưu lang tặng cho ta, bất luận nó là thoa bạc thoa đồng hay thoa sắt cũng vậy”. Gã ngừng lại rồi hỏi Lưu Nhất Chu:
– Lưu đại ca! Phương cô nương nói vậy có phải là hồ đồ không? Lưu Nhất Chu nghe gã thuyết một hồi sướng quá, há hốc ra mà người không ngậm miệng lại được nữa. Hắn hỏi:
– Sao?… Sao nửa đêm nàng nói chuyện với tiểu Quận Chúa thì lại khác hẳn? Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
– Có phải nửa đêm Lưu đại ca lần mò tới ngoài cửa sổ phòng ngủ của hai cô để nghe lén không? Lưu Nhất Chu hơi đỏ mặt lên đáp:
– Không phải nghe lén đâu. Ta đi tiểu tiện vừa tới đó thì nghe thấy hai cô nói chuyện với nhau. Vi Tiểu Bảo nói:
– Lưu đại ca! Thế thì đại ca có lỗi rồi. Ði tiểu tiện thiếu gì nơi sao lại đến dưới cửa sổ phòng Phương cô nương mà tiểu ra đó để khai mù trời? Như vậy hai vị cô nương nguyệt thẹn hoa nhường chịu thế nào nổi? Có phải thế là sư ca đã tỏ ra khinh mạn hai cô không? Lưu Nhất Chu hỏi:
– Phải rồi! Phải rồi! Sau Phương sư muội còn nói gì nữa? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tiểu đệ đói bụng lắm rồi, chẳng còn hơi sức đâu mà nói nữa. Ðại ca mau đi mua thứ gì về ăn. Tiểu đệ có no bụng thì mới nói hết được những câu chuyện của Phương cô nương làm cho người ta phải ngứa tai. Lưu Nhất Chu hỏi:
– Sao lại làm cho người ta ngứa tai? Phương sư muội là người trang nghiêm không nói đùa nói giỡn hoặc lỗ mãng khiến cho ai phải mất lòng bao giờ? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Phải rồi! Y trang nghiêm lắm, chẳng bao giờ nói những câu ngứa tai. Ðại ca có biết y bảo: “Lưu sư ca thân ái của ta! ” Y còn nói những gì “Lưu lang,con người vừa anh tuấn vừa diêm dúa của ta…” Con mẹ nó! Ðại ca nghe không ngứa tai, nhưng tiểu đệ càng nghe càng bực mình. Hừ! ăn nói kiểu gì mà khiến cho người ta phải buồn nôn? Lưu Nhất Chu lại càng nức lòng hởi dạ, nhưng miệng nói:
– Không phải đâu! Chả bao giờ Phương sư muội nói thế! Vi Tiểu Bảo làm bộ dằn dỗi đáp:
– Phải lắm! Phải lắm! Tiểu đệ nhớ lầm rồi. Lưu đại ca! Ðại ca ngồi chơi,tiểu đệ đi kiếm gì ăn đã, không thể bồi tiếp đại ca được nữa. Gã nói rồi đứng dậy. Lưu Nhất Chu đang nghe thích quá, lòng dạ hồi hộp, bủn rủn cả người, khi nào chịu để gã đi? Hắn khẽ ấn vai Vi Tiểu Bảo xuống, ân cần nói:
– Vi huynh đệ! Việc gì mà đi đâu vội? Ðây ta có đem theo ít lương khô bánh lạt, huynh đệ hãy ăn cho đỡ đói, nói chuyện xong cùng nhau đến thị trấn trước mặt kia, ta thết huynh đệ một bữa no nên xin lỗi huynh đệ. Hắn nói rồi mở bọc lấy mấy tấm bánh lạt đưa cho Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo cầm lấy chiếc bánh bẻ một miếng đưa lên miệng nhấm nháp rồi nói:
– Bánh này chay chẳng ra chay, mặn chẳng ra mặn, không thành mùi vị gì hết. Ðại ca ăn thử mà coi. Gã vừa nói vừa đưa tấm bánh khuyết một góc lại cho Lưu Nhất Chu. Lưu Nhất Chu đáp:
– Cái bánh này khô cứng rồi nên mùi vị không được ngon lành. Ðây bất quá là để lót dạ một chút rồi sẽ tính.. Hắn nói xong cũng bẻ một miếng ăn. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Còn mấy tấm kia không hiểu ra sao? Gã vừa nói vừa nhắc lên nhắc xuống mấy tấm bánh lạt như để lựa chọn. Vi Tiểu Bảo lục đống bánh một lúc rồi nói:
– Con mẹ nó! Lại mót đi tiểu rồi. Tiểu tiện xong trở lại ăn nữa. Gã chạy đến một gốc cây lớn, quay lại vạch quần ra đi tiểu. Lưu Nhất Chu nhìn người không chớp mắt. Hắn sợ gã co giò dông tuốt một cách đột ngột. Vi Tiểu Bảo đi tiểu xong trở lại ngồi bên Lưu Nhất Chu. Gã lựa một tấm bánh lạt bẻ ra ăn. Lưu Nhất Chu hết sức rượt theo Tiểu Bảo quá nửa ngày, bụng đói meo. Hắn cũng cầm một tấm bánh lên ăn. Hắn vừa ăn vừa hỏi:
– Chẳng lẽ Phương sư muội nói với tiểu Quận chúa như vậy là có ý trêu gan ta? Vi Tiểu Bảo hững hờ đáp:
– Tiểu đệ có phải là con giun trong ruột lệnh sư muội đâu mà biết được trong lòng y nghĩ gì? Lưu đại ca là một vị sư ca thân ái của y sao không hiểu lại đi hỏi tiểu đệ? Lưu Nhất Chu ra chiều hối hận nói:
– Hay lắm! Vừa rồi tại hạ có điều lỗ mãng, đắc tội với Vi huynh đệ, xin huynh đệ lượng thứ cho, đừng có để tâm. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Lưu đại ca đã nói vậy thì tiểu đệ cũng xin thành thực cho đại ca hay:
– Lệnh sư muội cực kỳ xinh đẹp, nếu tiểu đệ không làm thái giám cũng phải say mê và muốn lấy y làm vợ. Có điều tiểu đệ mà không lấy Phương cô nương, e rằng cũng không đến lượt đại ca đâu. Lưu Nhất Chu nóng nảy hỏi:
– Tại sao vậy? Tại sao vậy? Vi Tiểu Bảo thủng thẳng đáp:
– Ðại ca đừng nóng nảy, hãy ăn tấm bánh nữa rồi tiểu đệ thong thả nói cho nghe. Lưu Nhất Chu tức mình nói:
– Con mẹ nó! Ngươi ăn nói úp mở làm cho ta phải điên ruột… Hắn nói tới đây người bỗng lảo đảo. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Sao? Ðại ca khó ở chăng? E rằng bánh này không được sạch sẽ. Lưu Nhất Chu hỏi lại:
– Sao? Hắn đứng lên nhưng hai chân nhũn ra, té nhào xuống đất. Vi Tiểu Bảo nổi lên tràng cười khanh khách, gã đá vào đít Lưu Nhất Chu hỏi:
– Trong bánh của ngươi sao lại có thuốc mê? Thế này thì thật là kỳ! Lưu Nhất Chu miệng ú ớ mấy tiếng rồi không biết gì nữa! Vi Tiểu Bảo đá một cước, hắn cũng không nhúc nhích. Gã liền cởi dây lưng cột hai chân lại, hai tay trói giật. Vi Tiểu Bảo thấy bên gốc cây có một tảng đá. Gã cố sức bẩy lên thì lộ ra một huyệt động ở dưới toàn loạn thạch. Gã liền khuân từng hòn một bỏ ra ngoài, móc thành cái hố sâu bốn thước. Gã cười nói:
– Bữa nay lão gia phải chôn sống ngươi. Gã kéo Lưu Nhất Chu lại để hắn đứng xuống hố, rồi khuân đất đá đổ xuống chung quanh chôn thật chặt lấp hết cánh tay, chỉ để chìa lên cái đầu và hai vai. Vi Tiểu Bảo rất lấy làm đắc ý chạy đến bên lạch nước, cởi áo trường bào dúng cho ướt rồi đem lên vắt nước vào đầu Lưu Nhất Chu. Lưu Nhất Chu được nước lạnh tưới vào đám đìa. Hắn bị kích thích dần dần hồi tỉnh. Lưu Nhất Chu thấy Vi Tiểu Bảo ôm gối ngồi trên vừa cười hì hì vừa ngó hắn. Bây giờ hắn mới hiểu, lại dẫy dụa mấy cái mà vẫn không nhúc nhích. Hắn liền dịu giọng nói:
– Hảo huynh đệ! Không nên đùa như vậy! Vi Tiểu Bảo cất tiếng thoá mạ:
– Quân chó đẻ! Lão gia mang sứ mạng trọng đại bên mình, ai thèm đùa cợt với quân chó đẻ thối tha? Gã vừa nói vừa vung cước đá vào mặt Lưu Nhất Chu. Máu tươi chảy ra đầm đìa. Gã lại nhiếc móc:
– Phương cô nương là vợ lão gia. Thứ ngươi mà tưởng xứng đáng với nàng ư? Quân khốn kiếp làm cho lão gia đau đớn. Bây giờ lão gia cắt hai tai ngươi trước rồi sẽ cắt mũi và xẻo từng miếng thịt của ngươi. Gã nói rồi rút đao truỷ thủ ra, cúi xuống quét mũi đao vào mặt hắn hai cái. Lưu Nhất Chu hồn vía lên mây, la hoảng:
– Vi… Vi huynh đệ! Vi hương chủ!… Xin hương chủ nghĩ đến tình Mộc vương phủ mà giơ cao đánh khẽ… Vi Tiểu Bảo quát lên:
– Ta hết sức cứu thoát ngươi ra khỏi Hoàng cung, mà ngươi lại lấy thù trả ơn toan hạ sát ta. Hừ hừ! Với cái bản lãnh hèn kém của ngươi mà định vuốt râu hùm ư? Ngươi bảo lão gia nể mặt Mộc vương phủ mà buông tha. ngươi. Vậy vừa rồi lúc ngươi bắt ta sao không nể mặt Thiên Ðịa Hội? Lưu Nhất Chu đáp:
– Tại hạ thật là có lỗi! Trăm điều không phải, xin Hương chủ dung thứ. Vi Tiểu Bảo nói:
– Ta muốn băm vằm ba trăm sáu chục nhát dao vào đầu ngươi mới hả được mối căm hận trong lòng. Gã kéo búi tóc Lưu Nhất Chu lên cầm đao cắt. Lưỡi đao truỷ thủ của gã sắc bén phi thường. Xoẹt một tiếng! Búi tóc của Lưu Nhất Chu đứt liền. Vi Tiểu Bảo lại khoa đao trên đầu Lưu Nhất Chu. Chỉ trong khoảnh khắc,mai tóc hắn rớt xuống lả tả. Ðầu Lưu Nhất Chu biến thành trọc lóc. Vi Tiểu Bảo lại thoá mạ:
– Thằng trọc chết đâm, chết chém này! Lão gia hễ thấy sư sãi là lại bực mình. Ta phải giết ngươi đi mới được. Lưu Nhất Chu làm bộ tươi cười nói:
– Vi hương chủ! Tại hạ không phải là sư sãi. Vi Tiểu Bảo lại mắng:
– Con mẹ nó! Ngươi không phải là sư sãi, sao lại cạo đầu đến lừa gạt lão gia? Lưu Nhất Chu mắng thầm:
– Hiển nhiên ngươi cạo trọc đầu ta, sao còn trách ta? Nhưng hắn nghĩ tới tính mạng mình hiện ở trong tay Vi Tiểu Bảo, nên không dám cãi, đành cười nói:
– Trăm ngàn tội lỗi đều ở nơi tiểu nhân. Vi hương chủ là đại nhân đại lượng, xin đừng để vào lòng. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Ðược rồi! Vậy ta hỏi ngươi: Phương cô nương là vợ ai? Lưu Nhất Chu ấp úng đáp:
– Cái đó… cái đó… Vi Tiểu Bảo lớn tiếng quát:
– Còn cái đó cái gì nữa? Nói mau đi! Gã giơ cao truỷ thủ lên vung qua vung lại trước mặt Lưu Nhất Chu. Lưu Nhất Chu lẩm bẩm:
– Hảo hán phải biết lựa chiều. Thằng tiểu quỷ này là một tên thái giám. Ta để gã nói cho sướng miệng, không thì gã tức mình cung đao hớt mũi hớt tai mình là hỏng bét. Hắn nghĩ vậy vội đáp:
– Y Dĩ nhiên y là phu nhân… của Vi hương chủ. Vi Tiểu Bảo cười ha hả và hỏi lại:
– Nàng… nàng là vợ ai? Ngươi nói lại cho rõ. Lão gia không thể nghe ngươi ăn nói hàm hồ được. Lưu Nhất Chu nhắc lại:
– Phương Di, Phương sư muội là phu nhân của Vi hương chủ! Vi Tiểu Bảo lại cười hỏi:
– Chúng ta phải nói cho rõ ràng. Ngươi có phải là bạn ta không? Lưu Nhất Chu nghe giọng lưỡi Vi Tiểu Bảo có vẻ xoay chiều thì trong bụng mừng thầm vội đáp:
– Nguyên tiểu nhân không dám với lên cao, nhưng Vi hương chủ đã coi tại hạ là bằng hữu. Ðó là một điều… tại hạ chỉ sợ cầu không được. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Ta coi ngươi là bằng hữu. Nhân vật giang hồ phải biết trọng nghĩa khí,không thể đùa cợt với vợ bạn. Từ nay trở đi đối với hiền thê của ta mà ngươi còn thả lời ong bướm, tán ma tán mãnh thì sao? Ngươi hãy phát thệ đi. Lưu Nhất Chu nghĩ mình mắc bẫy đối phương, trong lòng ngấm ngầm đau khổ mà chỉ than thầm. Vi Tiểu Bảo lại nói:
– Ngươi không nói ta cũng không cần. Ta đã biết ngươi thập thò có lòng bậy bạ chỉ muốn trêu cợt vợ ta! Lưu Nhất Chu lại thấy gã múa đao truỷ thủ trước mắt. Hắn sợ quá vội đáp:
– Không có đâu! Không có đâu! Tại hạ quyết không dám có lòng đen tối với phu nhân của hương chủ! Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Từ nay nếu ngươi còn liếc mắt ngó Phương cô nương hay nói câu gì thì sao? Lưu Nhất Chu ấp úng đáp:
– Nếu tại hạ như vậy… thì trời tru đất diệt. Vi Tiểu Bảo nói:
– Như thế thì ngươi phải là loài rùa đê tiện. Lưu Nhất Chu nhăn mặt đáp:
– Ðúng đúng! Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Ðúng đúng cái gì? Lưu Nhất Chu đáp:
– Từ nay nếu tại hạ còn liếc mắt một cái hoặc nói một câu với Phương sư muội thì nguyện làm… con rùa đê tiện. Vi Tiểu Bảo cười ha hả nói:
– Ðã thế ta dung tha cho ngươi, nhưng trước khi tha ta phải tưới nước tiểu vào đầu ngươi. Gã nói rồi làm bộ vạch quần. Ðột nhiên trong rừng cây có thanh âm thiếu nữ quát:
– Ngươi… ngươi đừng khinh người thái quá! Vi Tiểu Bảo vừa kinh ngạc vừa mừng thầm ngoảnh đầu nhìn lại thấy ba người từ trong rừng cây đi ra. Người đi đầu là Phương Di, Mộc Kiếm Bình và Từ Thiên Xuyên theo sau. Cách đó một lát lại hai người nữa đi ra. Chính là Ngô Lập Thân và Ngao Bưu. Năm người này ẩn trong rừng đã lâu, nghe rõ hết cuộc đối thoại giữa Vi Tiểu Bảo và Lưu Nhất Chu. Bây giờ Phương Di thấy Vi Tiểu Bảo muốn đi tiểu vào đầu đối phương kết thành mối thù không cởi mở được, nàng không nhịn nổi phải quát lên cản lại. Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
– Té ra các vị đến đây từ sớm. Ta nể mặt Ngô lão gia tử miễn cho ngươi khỏi phải tội đi tiểu lên đầu. Từ Thiên Xuyên vội chạy đến móc đất đá ở quanh mình Lưu Nhất Chu rồi ôm hắn kéo ra. Lưu Nhất Chu thẹn quá cúi gầm xuống không dám ngửng đầu lên nhìn mọi người. Ngô Lập Thân nói:
– Lưu hiền điệt! Vi hương chủ đã cứu mạng cho chúng ta. Thế mà ngươi lại lấy thù trả ơn, ỷ lớn hiếp nhỏ, đã đánh mắng y còn vặn tay y là nghĩa làm sao? Sư phụ ngươi mà biết vụ này ngươi sẽ trình bày thế nào? Lão vừa mắng vừa lắc đầu ra chiều tức tối, lão nói tiếp:
– Chúng ta đã qua lại giang hồ phải biết hai chữ nghĩa khí. Sao ngươi còn muốn tranh hơi, sinh dạ ghen tuông, toan động võ với bạn hữu? Những kẻ quên ơn phụ nghĩa thật không bằng giống chó, lợn. Lão nói xong nhổ nước miếng đánh “toẹt” một cái rồi hỏi tiếp:
– Ngươi vặn tay Vi hương chủ, chí mũi đao vào cổ họng y. Nếu lỡ tay làm chết người thì ngươi tính sao? Lưu Nhất Chu tức quá hậm hực đáp:
– Ðánh chết người đến đền mạng là cùng. Tiểu điệt có giết gã thì sinh mạng này cũng không kể nữa. Ngô Lập Thân tức giận hỏi:
– Cha chả! Ngươi nói dễ dàng quá vậy! Phải chăng ngươi coi mình cũng là anh hùng hảo hán? Cái mạng của ngươi mà đòi thường mạng một trong mười vị đại hương chủ ở Thiên Ðịa Hội được ư? Hơn nữa cái mạng nhỏ xíu của ngươi không được Vi hương chủ cứu sống thì nay còn đâu? Ngươi chẳng lo đền đáp lại đại ơn dám động thủ cùng Vi hương chủ thì thật là một đứa vô nghĩa. Lúc nãy Lưu Nhất Chu bị Vi Tiểu Bảo bức bách mà phải thề bồi là hắn lo mạng sống đang ở trong tay người. Bây giờ hắn được tự do lại nghĩ tới những câu thề thốt lọt vào tai Phương Di là một điều nhục nhã, cơ hồ không chịu nổi. Ngô Lập Thân tuy là sư thúc hắn nhưng lão lải nhải giáo huấn hắn hoài,hắn thẹn quá hoá giận, giở thói ngang ngược hung hăng nói:
– Ngô sư thúc! Sự việc đã xảy ra rồi, người ta chưa làm tổn thương đến một sợi lông của gã họ Vi! Bây giờ lão nhân gia bảo làm thế nào thì làm thế chứ còn sao nữa? Ngô Lập Thân nhảy bổ lên trỏ tay vào mặt Lưu Nhất Chu quát mắng:
– Quân khốn kiếp kia! Mi đối với sư thúc mà không giữ bề bậc kẻ trên người dưới. Phải chăng mi muốn động thủ với ta? Lưu Nhất Chu nhủng nhẳng đáp:
– Tiểu điệt không nói thế mà cũng không phải là đối thủ của sư thúc. Ngô Lập Thân hỏi vặn:
– Giả tỷ bản lãnh của mi mà thắng được ta thì mi dám động thủ với ta lắm chứ gì? Lúc còn ở Thanh cung mi tham sống sợ chết, vừa lúc người ta muốn hạ sát, đã vội lớn tiếng năn nỉ xin tha rồi xưng tên họ ra. Ta nghĩ tới thể diện của Liễu sư ca nên dấu nhẹm vụ này không nhắc tới. Mi không phải là đệ tử ta thì phước nhà ngươi lớn đó. Lão nói câu này tỏ cho Lưu Nhất Chu biết nếu hắn mà là đệ tử của lão thì lão đã chém hắn một đao cho xong đời từ sớm rồi. Lưu Nhất Chu nghe Ngô Lập Thân nói huỵch toẹt chỗ khiếp nhược của hắn là van lạy xin tha mạng ở Thanh cung khiến hắn vừa hổ thẹn vừa tức giận, sắc mặt lợt lạt, cúi gầm đầu xuống không nói gì nữa. Vi Tiểu Bảo thấy mình đã chiếm được thượng phong về đủ mọi phương diện liền cười nói:
– Thôi thôi! Ngô lão gia tử! Bất quá Lưu đại ca đùa giỡn với tại hạ chứ không phải chuyện thật. Tại hạ yêu cầu Ngô lão gia vì tình mà bỏ việc đã qua và xin đừng đem chuyện này kể lại với Liễu lão gia tử nữa. Tại hạ rất cảm ơn. Ngô Lập Thân đáp:
– Vi hương chủ đã muốn vậy dĩ nhiên lão phu phải y lời. Lão quay lại nhìn Lưu Nhất Chu nói:
– Mi coi đó mà coi. Vi hương chủ là một nhân vật làm nên việc lớn, độ lượng y cũng khoan hồng là thế! Vi Tiểu Bảo nhìn Phương Di và Mộc Kiếm Bình, cười hỏi:
– Tại sao hai cô cũng tới đây? Phương Di đáp:
– Ngươi lại đây! Ta có câu này muốn nói: Vi Tiểu Bảo cười khì khì tiến gần lại. Lưu Nhất Chu thấy ở trước mặt mọi người mà Phương Di tỏ ra thân thiết với Vi Tiểu Bảo như vậy, gã nắm chặt đốc đao, không nhịn được, lại muốn xông tới liều mạng. Bỗng nghe “bốp” một tiếng vang lên. Vi Tiểu Bảo bị một phát bạt tai nảy đom đóm mắt. Gã giật mình kinh hãi, nhảy lui ra mấy bước, tay bưng mặt, tức giận hỏi:
– Sao ngươi… lại đánh người ta? Phương Di mày liễu dựng ngược, đỏ mặt lên hỏi lại:
– Ngươi cho ta là hạng người thế nào? Ngươi đã nói những gì với Lưu sư ca? Ngươi nói xấu ta ở sau lưng đến thế ư? Vi Tiểu Bảo ấp úng:
– Ta… ta có nói gì đâu?… Ta không nói xấu ngươi… Phương Di chẹn họng:
– Ngươi còn muốn cãi nữa ư? Ngươi nói câu gì ta đã nghe rõ hết rồi. Các ngươi… cả hai ngươi đều chẳng phải là hảo nhân. Nàng vừa tức vừa nóng nảy, bất giác hai hàng châu lệ tuôn rơi. Từ Thiên Xuyên bụng bảo dạ:
– Ðây là chuyện đàn bà con nít gây lộn, chứ không phải việc to lớn. Ta không nên vì vụ này mà làm thương tổn hoà khí giữa Thiên Ðịa Hội và Mộc vương phủ. Lão liền cười ha hả nói:
– Cả Vi hương chủ lẫn Lưu sư huynh nên chịu thua đi thôi. Từ lão đầu đói lắm rồi. Chúng ta chấm dứt chuyện nhỏ mọn đó để đi tìm phạn điếm ăn một bữa no cho thoả thích. Ðột nhiên luồng gió từ phía Tây Bắc thổi qua, đem theo một trận mưa những hạt lớn bằng hạt đậu từ trên không tưới xuống. Từ Thiên Xuyên ngửng đầu trông chiều trời nói:
– Thời tiết tháng mười mà tự nhiên trời đổ mưa rào, thật là quái sự. Lão thấy từng đám mây đen nghịt ùn ùn từ phương Tây Bắc kéo đến liền nói tiếp:
– E rằng trận mưa này lớn đây. Chúng ta cần tìm nơi trú ẩn. Bảy người liền theo đường lớn đi về hướng Tây. Phương Di và Mộc Kiếm Bình thương thế chưa lành không chạy nhanh được. Trận mưa mỗi lúc một to mà bọn Từ Thiên Xuyên không dám thi triển khinh công để chạy nhanh vì còn phải chờ hai cô. Dọc đường không có một căn nhà nào, dù là lều chứa rơm, hay quán nghỉ mát. Chỉ trong khoảnh khắc đoàn người toàn thân ướt đẫm. Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Chúng ta cứ thủng thỉnh mà đi. Chạy nhanh cũng rũ như gà mà đi thong thả cũng ướt như chuột, chứ chẳng khác gì nhau thì tội gì chạy lẹ cho mệt sức?