Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lộc Đỉnh Ký

Chương 13 – Tiểu Hào Kiệt thám thính thư phòng

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Vi Tiểu Bảo luyện cho tới lúc ăn cơm chiều thì thuộc được mười đường Ðại cầm nã thủ. Hải lão công tán dương gã:

-Thằng nhỏ này ăn nói lổ mãng, nhưng trí nhớ rất cường kiện. Ăn cơm xong gã đượt ôn lại lần nữa. Trong phép Ðại cầm nã thủ nhiều chiêu số lúc thi triển phải cúi lom khom, nhưng Hải lão công không thực hành chiêu thức mà chỉ dạy truyền khẩu. Lão cứ sờ mình Vi Tiểu Bảo là đũ biết tư thức của gã trúng hay sai. Sáng hôm sau lại đúng giờ như mọi ngày, Vi Tiểu Bảo đến kiếm Tiểu Huyền Tử để tỹ võ. Gã chắc mẫm bửa nay học được thêm nhiều đòn thì có đấu bốn keo gã sẽ thắng cả bốn. Dè đâu khi động thủ tỹ thí, bao nhiêu chiêu số học được tựa hồ vô dụng, vì chiêu nào cũng bị Tiểu Huyền Tử dùng những chiêu số đặc biệt khác lạ để phá vỡ. Vi Tiểu Bảo thua liền hai keo đầu. Ðến keo thứ ba, gã tập trung tinh thần phóng ra chiêu Nghinh phong phất liễu mới khóa được tay Tiểu Huyền Tử để thủ thắng. Gã mừng rỡ quá chừng không lưu tâm được nữa thành ra keo thứ tư gã thi triển chiêu thức lại sơ hở, bị Tiểu Huyền Tử hất ngã rồi cởi lên lưng. Cổ gã bị cặp đùi của đối phương kẹp cơ hồ nghẹt thở. Vi Tiểu Bảo chịu đầu hàng. Tiểu Huyền Tử buông tha cho gã đứng dậy. Gã tức quá cất tiếng thóa mạ: Hải lão công hỏi ngay:

-Hắn đã chịu nhìn nhận chưa? Vi Tiểu Bảo đáp:

-Tiểu tử hỏi hắn: “Phải chăng sư phụ ngươi ở phái Võ Ðuơng?” Gã sửng sốt hỏi lại: “Ô hay! Sao ngươi biết rõ thế?” Như vậy là hắn đã chịu nhìn nhận rồi chứ gì? Hải lảo công lẩm bẩm nói để mình nghe:

-Ta đoán quả không lầm. Thằng nhỏ kia đúng là đồ đệ của một cao thủ phái Võ Ðương. Lão cúi đầu ngẫm nghĩ, tựa hồ như đang gặp phải một vấn đề cực kỳ khó giải quyết. Hồi lâu, Hải lão công mới ngững đầu lên nói:

-Bửa nay ta dạy ngươi luyện đường thứ hai trong phép Ðại cầm nã thủ. Ðường thứ hai trong Ðại cầm nã thủ cũng có tất cả 18 thức. Ðường này chú trọng về phần điểm huyệt và bẽ xương tay khiến cho đối thủ bị bong gân mà phải đầu hàng. Nhưng ngón võ bẽ tay cũng giống như những đòn mà Vi Tiểu Bảo thường dùng để đánh lộn với trẻ con khi còn ở Dương Châu. Chỉ có phép điểm huyệt là quan trọng. Ðồng thời môn này lại mượn sức mạnh của đối phương để đánh lại đối phương nên lợi hại hơn lối đánh ẩu của Vi Tiểu Bảo rất nhiều. Hôm sau Vi Tiểu Bảo tỹ đấu với Tiểu Huyền Tử, gã đã có thêm 96 đòn. Nhưng võ công của Vi Tiểu Bảo tăng thì nghệ thuật của Tiểu huyền Tử cũng gia tăng. Hai bên tỹ đấu 5 keo, Vi Tiểu Bảo thắng 2 thua 3. Mấy hôm sau sáng nào Vi Tiểu Bảo cũng đi đánh bạc. Những ngày đầu gã còn bịt khăn trắng che mặt, sau gã bỏ khăn đi, mọi người thấy gã không giống Tiểu Quế Tử, nhưng vì mãi mê cớ bạc nên cũng chẳng để ý tới. Hơn nữa Vi Tiểu Bảo thường hay cho người mượn tiền một cách dễ dãi, nên ai cũng có cảm tình với gã. Vi Tiểu Bảo ra khỏi sòng bạc lại đi kiếm Tiểu Huyền Tử tỹ đấu. Buổi chiều gã ở nhà luyện võ với Hải lão công. Môn Ðại cầm nã thủ mỗi ngày một khó khăn hơn. Ðồng thời bệnh ho của Hải lão công mỗi ngày một thên phần trầm trọng. Thường khi lão nổi cơn ho dữ dội không thể chỉ dẫn được, gã đành rèn luyện một mình. Kể từ hôm Vi Tiểu Bảo vào hoàng cung đến nay, thấm thoát đã trên hai tháng. Gã biết rõ võ công của Hải lão công rất đổi cao thâm. Nếu được lão dạy đến nơi thì sau này có thể thành người bản lãnh cao cường. Vì thế mà gã tiếp tục rèn luyện một cách chuyên cần, không hề trể nãi. Vi Tiểu Bảo ở hoàng cung tuy đời sống rầt sung túc, nhưng không được tự do đùa giởn, chửi mắng, nói tục, nên mồm miệng cũng ngứa ngáy khó chịu. Hàng ngày Hải lão công điều tra một cách rất tỉ mỉ về nghệ thuật của Tiểu Huyền Tử. Còn Vi Tiểu Bảo lúc đầu có lòng ghen ghét thù hằn, nhưng về sau gặp nhau luôn, bất giác sinh ra có cảm tình với hắn. Vả lại trong khi tỹ võ cũng có keo thắng keo bại. Thỉmh thoảng Vi Tiểu Bảo lại được toàn thắng cả một ngày. Do đó lòng ham chuộng võ công của gã ngày một tăng thêm. Sau hai tháng đánh bạc, hai anh em họ Ôn đã thiếu nợ Vi Tiểu Bảo trên hai trăm lượng. Một hôm ở sòng bạc ra, Ôn Hữu Phương thua cháy túi, Ôn Hữ Ðạo chỉ còn có vài lạng mà thôi. Hai anh em đưa mắt nhìn nhau. Ôn Hữu Ðạo liền nói với Vi Tiểu Bảo:

-Mời Quế huynh đệ sang bên kia. Anh em tại hạ có chút việc cần thương lượng với huynh đệ. Vi Tiểu Bảo nói ngay:

-Ðược mà! Nếu các bạn cần thì tiểu đệ cho mượn tiền. Ôn Hữu Phương đáp:

-Xin đa tạ Quế huynh đệ. Hai anh em họ Ôn đi ra cửa. Vi Tiểu Bảo cũng ra theo. Ba người ra tới gian chái hiên ở giáp vách. Ôn Hữu Ðạo nói:

-Quế huynh đệ! Tuy huynh đệ hãy còn nhỏ tuổi mà tính tình thật là khẳng khái, khoáng đạt ít người bì kịp. Vi Tiểu Bảo bản tính thích người ta tâng bốc. Gã được Ôn Hữu Ðạo xu nịnh thì khoan khoái như mở cờ trong bụng. Gã đáp:

-Không dám! Không dám! Chúng ta đã là chổ thân tình như anh em trong một nhà. Bửa nay tiểu đệ có tiền thì cho hai vị Ôn huynh mượn tiêu xài. Sau này tiểu đệ gặp ngày túng bẩn sẽ mượn lại các vị. Chút tình nhỏ mọn này phỏng có chi đáng kể mà hai vị phải quan tâm! Gã dứt lời, lấy ra ba chục lạng bạc đưa cho anh em họ Ôn. Ôn Hữu Ðạo nói:

-Anh em tiểu đệ trong hai tháng nay xúi quẩy quá, còn thiếu Quế huynh đệ một món tiền không phải nhỏ. Vậy mà Quế huynh đệ không thèm để tâm khiến anh em tiểu đệ cảm kích vô cùng. Song kỳ thực lúc nào cũng băn khoăn trong dạ. Vi Tiểu Bảo cười nói:

-Thiếu nợ không trả là lẽ tự nhiên. Hà tất hai vị phải nhắc tới hoài. Ôn Hữu Phương thở dài nói:

-Huynh đệ quả là người tốt bụng hiếm có. Nói như vậy thì món nợ cả trăm năm mà anh em tại hạ cũng chưa trả cũng cứ để đấy hay sao? Vi Tiểu Bảo cười đáp:

-Phải rồi! Phải rồi! Không trả thì cứ để hai trăm năm cũng chẳng hề chi. Tiểu đệ quyết chẳng khi nào nhắc tới. Ôn Hữu Phương nói:

-Con người ta dù trường thọ đến đâu, cũng chẳng ai sống đến được hai ba trăm năm. Gã dứt lời đưa mắt cho đại ca của gã. Ôn Hữu Ðạo nói:

-Huynh đệ tốt bụng đã đành, xong anh em tại hạ biết chủ nhân của huynh đệ là một tay đáo để nên không khỏi băn khoăn. Vi Tiểu Bảo hỏi:

-Phải chăng hai vị muốn nói Hải lão công là tay đáo để? Ôn Hữu Phương đáp:

-Ðúng thế! Quế huynh đệ không thèm hỏi đến số tiền đó, nhưng nếu một ngày kia Hải lão công sẽ đòi cho bằng được. Lão chỉ chìa một ngón tay ra là anh em tại hạ phải bỏ mạng….Vì thế mà bọn tại hạ đang tìm cách xoay lấy một món tiền để hoàn lại cho huynh đệ. Vi Tiểu Bảo la thầm trong bụng:

-Hải lão công quả nhiên liệu việc như thần. Mấy bửa nay mình chỉ lo việc tỹ võ với Tiểu huyền Tử mà lãng quên chuyện mưu đồ của lão là lẻn vào ngự thư phòng để lấy cắp pho Tứ Thập Nhị chân kinh. Dù sao ta không nên hấp tấp nói chuyện này ra ngay mà cần phải nghe ý tứ hai gã xem thế nào đã. Gã nghĩ vậy rồi chỉ ậm ừ cho xuôi chuyện, chứ không bình luận gì về Hải lão công. Ôn Hữu Phương lại nói tiếp:

-Anh em tại hạ đã nghĩ lui nghĩ tới chỉ còn cách là Quế huynh đệ đừng nói chuyện này với Hải lão công. Hôm nào anh em tại hạ được bạc sẽ thanh toán món nợ đó cả vốn lẫn lãi. Vi Tiểu Bảo nghe Ôn Hữu Phương nói vậy thì mắng thầm:

-Con bà chúng bây! Chúng bây chỉ là những con mồng béo. Bản lãnh cờ bạc như vậy mà hòng ăn được ta thì hết đời này cũng chẳng có cơ hội nào. Gã nghĩ vậy rồi làm bộ nhăn nhó nói:

-Chết chưa! Nhị vị không bảo trước. Tiểu đệ trót lở lời kể với Hải lão công rồi. Lão bảo sớm muộn gì hai vị cũng trả thôi. Hai anh em họ Ôn sợ hải nhìn nhau thất sắc. Ôn Hữu Ðạo nói:

-Bây giờ đành thế này vậy. Từ bửa nay trở đi, huynh đệ được bạc thì đem số tiền ấy về trao cho Hải lão công và nói đó là tiền của anh em tại hạ trả nợ. Vi Tiểu Bảo không khỏi cười thầm nghĩ bụng:

-Hai gã này coi mình như con nít lên ba. Nhưng ngoài miệng gã đáp:

-Thế cũng được….Có điều tại hạ phải chịu nước lép thì sao? Ôn Hữ Phương đáp:

-Xin Quế huynh đệ giúp cho như vậy thì thật là đáng quý! Ôn Hữu Ðạo nói theo:

-Ơn đức của huynh đệ, anh em tại hạ vĩnh viễn không bao giờ quên được. Vi Tiểu Bảo nhân cơ hội này liền ra điều kiện:

-Nếu nhị vị đại ca muốn tiểu đệ làm thế cũng chẳng khó gì. Có điều tại hạ cũng xin nhị vị giúp cho một việc. Hai gã họ Ôn không nghĩ ngợi gì đồng thanh đáp:

-Ðược lắm! Ðược lắm! Vi Tiểu Bảo nói ngay:

-Tiểu đệ ở trong hoàng cung đã lâu mà chưa từng được thấy long nhan lần nào cho thỏa lòng mong ước. Nhị vị hiện phục vụ trong ngự thư phòng, vậy xin nhị vị dẫn tiểu đệ vào đó để có dịp được ngó thấy Hoàng thượng một lần. Ôn Hữu Ðạo chỉ gãi đầu chớ không nói gì. Ôn Hữu Phương ngập ngừng đáp:

-Cái đó…cái đó…. Vi Tiểu Bảo lại nói:

-Nếu tiểu đệ được nhìn thấy long nhan là phước quá rồi….Dù cho tiểu đệ không được phước gặp hoàng thượng thì cũng chẳng dám trách nhị vị. Ôn Hữu Ðạo nói:

-Thế thì dễ lắm! Chiều nay vào khoảng giờ Thân, anh em tiểu đệ sẽ đến phủ Hải lão công để dẫn Quế huynh vào ngự thư phòng, vì giờ này đức hoàng thượng thường tới ngự thư phòng ngâm thơ đọc sách. Ngoài giờ đó hoàng thượng thường bận việc triều đình khó mà được gặp. Gã nói rồi quay lại bấm Ôn Hữu Phương. Vi Tiểu bảo nhanh mắt trông thấy hành vi khả ố của hai gã kia thì mắng thầm trong bụng:

-Hai tên khốn kiếp này tưởng ta còn nhỏ mà khinh thường ta. Phải chăng chúng bây muốn giở trò bịp bợm. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng:

-Hai gã đê tiện này nghe ta muốn thấy mặt hoàng đế, chúng ra chiều khó nghĩ. Bọn chúng bảo giờ Thân nhất định hoàng đế ngự giá tới ngự thư phòng, nhưng ta dám chắc hoàng đế sẽ không tới đó vào giờ này. Chúng không muốn để ta được thấy long nhan, chúng có biết đâu ta cũng chẳng cần gặp hoàng đế làm chi. Con bà nó! Vô phước gặp hoàng đế lở ngài hỏi điều gì, lão gia cóc biết đường trả lời. Hành tung mà bị bại lộ thì cả nhà phải bị chết chém. Không những má má của lão gia ở Dương Châu cũng bị lôi về đây xử trãm. Lão Hải con rùa kia dạy võ công cho mình chẳng biết trúng hay trật đánh lui đánh tới vẫn không hạ được thằng lõi Tiểu Huyền Tử. Ta mà lấy được pho Tam Thập Nhị chân kinh hay Tứ Thập Nhị chân kinh gì đó đem về cho lão con rùa, trong lòng lão khoan khoái chắc lão sẽ dạy ta thành người có bản lãnh chân chính để đền công cũng chưa biết chừng. Gã nghĩ thế rồi nhìn anh em họ Ôn chắp tay cảm tạ và nói:

-Chúng ta làm kẻ nô tài mà không thấy được mặt đức vạn tuế thì khi chết xuống âm phủ Diêm Vương lão gia sẽ lớn tiếng thóa mạ là quân rùa đen đê tiện. Vi Tiểu Bảo là người thông minh tuyệt đỉnh. Hơn hai tháng nay gã đã học được cách ăn nói chốn kinh thành. Tuy nhiên thỉnh thoảng gã còn lộn mấy câu thổ ngữ ở Dương Châu may ở chổ an ninh không ai ngờ vực. Sau khi gã đi tỹ đấu với Tiểu Huyền Tử trở về nhà, chỉ nói chuyện võ công với Hải lão công, nhưng vẫn bụng bảo dạ:

-Ta mà lấy cắp được bộ sách kia đem về cho lão một cách bất ngờ tất khiến lão kinh hải và sướng mê. Vào khoảng cuối giờ Mùi, quả nhiên anh em họ Ôn tới nơi. Ôn Hữu Phương khẻ huýt lên một tiếng còi. Vi Tiểu Bảo liền chạy ra ngay. Anh em họ Ôn giơ tay ra hiệu chứ không nói gì rồi đi về phía Tây, Vi Tiểu bảo theo sau. Lần này gã rút kinh nghiệm ở lần trước đã bị lạc nẽo, nên gã rất chú ý đến đường lối, lúc xuyên qua những dãy hành lang, gã lưu tâm nhớ hình dạng phòng óc cùng cửa ngỏ. Từ chổ Hải lão công tới ngự thư phòng so với sòng bạc gã đến mỗi ngày còn xa hơn khá nhiều. Ba người đi trong khoảng thời gian chừng ăn xong bửa cơm, Ôn Hữu Ðạo bỗng cất tiếng khẻ nói:

-Tới ngự thư phòng rồi đó! Quế huynh đệ phải cẩn thận lắm mới được. Vi Tiểu Bảo đáp:

-Tiểu đệ hiễu rồi. Anh em họ Ôn đưa gã quanh ra sau hậu viện theo khuôn cửa ngách luồn vào. Ba người lại đi qua hai khu vườn hoa nhỏ bé rồi tiến vào một gian phòng lớn. Vi Tiểu Bảo trong lòng hồi hộp la thầm:

-Hỏng bét! Hỏng bét! Con mẹ nó! Trong ngự thư phòng của đức hoàng đế bày nhiều sách vỡ thế này, cả ngày cũng không lục hết được thì còn thì giờ đâu mà đánh bạc? Hải lão công bảo mình lấy pho kinh đó, mình biết kiếm nó ở chổ nào? Gã sinh trưởng trong dân gian, chưa từng thấy thư phòng bao giờ. Gã yên trí nó là một cái phòng thông thường để bảy tám quyển sách là thành một thư phòng. Nếu trong bảy tám pho sách mà muốn tìm pho “Tam Thập Nhị” hoặc “Tứ Thập Nhị” thì chẳng khó khăn gì. Bây giờ gã thấy hàng ngàn hàng vạn cuốn, trông hoa cả mắt không khỏi chân tay luống cuống. Gã xoay mình trốn đi. Ôn Hữu Ðạo khẻ nói:

-Lát nữa đức hoàng thượng sẽ tới thư phòng. Ngài ngự bên án này để đọc sách và viết chữ. Vi Tiểu Bảo thấy chiếc án bằng gổ tử đàn rất lớn. Mặt án khãm vàng dát ngọc. Gã vừa ngó thấy đã biết ngay đồ vật cực kỳ hoa lệ. Trên án bày một cuốn sách. Mé tả đặt nghiên mực và ống bút. Trên ghế phủ gấm đoạn thêu rồng. Vi Tiểu Bảo tuy lớn mật, nhưng nhìn thấy quang cảnh cao sang bất giác trống ngực đập loạn cả lên. Gã lẩm bẩm:

-Mẹ kiếp! Lão hoàng đế con rùa này được hưỡng biết bao nhiêu hạnh phúc! Bên hữu án sách đặt một cái đỉnh đồng. Nắp đỉnh hình đầu con thú, miệng nhã ra những luồng khói xanh cuồn cuộn, mùi thơm sực nức. Ôn Hữu Ðạo nói:

-Quế huynh đệ ẩn thân vào phía sau giá sách để nhìn trộn long nhan là được rồi. Khi hoàng thượng đọc sách hay viết chữ, người ngoài không được lên tiếng. Vậy tiểu huynh đệ phải nhớ kỹ đừng ho hắng hay hắt hơi gì hết. Nếu không, đức hoàng thượng nghe tiếng động nổi lôi đình có thể hô thị vệ đem tiểu huynh đệ ra chém đầu ngay đó. Vi Tiểu Bảo nói:

-Tiểu đệ hiểu rồi! Chẳng những không được ho hắng, hắt hơi mà còn phải nín nhịn cả trung tiện nữa. Ôn Hữu Ðạo sa sầm nét mặt cự nự:

-Tiểu huynh đệ! Ngự thư phòng há phải là nơi tầm thường! Tiểu huynh đệ chớ có ăn nói càn rỡ cùng thốt ra những lời lẽ thiếu vẽ khiêm cung. Vi Tiểu Bảo thè lưỡi ra không dám nói nữa. Gã thấy anh em họ Ôn môt người cầm cây phất trần, một người cầm tấm khăn lau, đi phủi bụi và lau chùi khắp mọi chổ. Trong ngự thư phòng vốn không có một hạt bụi, mà hai gã vẫn để ý từng ly từng tý một.

Chọn tập
Bình luận