Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Long mạch là cái gì? Ðào Hồng Anh đáp:
– Ðó là một nơi địa thế phong thuỷ rất đẹp. Tổ tiên người Thát Ðát ở Mãn Châu táng tại trái núi ấy. Con cháu của họ hiển hách rồi vào làm Hoàng đế đất Trung Nguyên cũng là nhờ ở long mạch nơi đây. Ðào Hồng Anh ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Sư phụ ta có nói nếu tìnl thấy toà bảo sơn này mà chặt đứt long mạch rồi đào mả lên thì bọn Thát Ðát ở Mãn Châu chẳng những không làm Hoàng đế được mà còn bị chết hết ở ngoài quan ải. Toà bảo sơn đồ quan hệ như vậy nên Thái sư phụ và sư phụ ta đã hao tổn tâm huyết để từn kiếm long mạch đó đâu? Vụ bí mật trọng đại này có ghi trong tám bộ Tứ Thập Nhị Chương Kinh. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Tại sao Thái sư phụ của cô cô lại biết cả vụ bí mật của người Mãn Châu? Ðào Hồng Anh đáp:
– Câu chuyện này dài lắm. Thái sư phụ ta nguyên là một người đàn bà dòng Hán tộc ở đất Cẩm Châu. Thái sư phụ ta còn cho hay quân Thát Ðát tiến vào quan ải rồi thấy đất đai Trung Nguyên của chúng ta rộng rãi bao la,nhân dân cực kỳ đông đúc, chúng vừa mừng, vừa sợ. Tám vị kỳ chủ liên tiếp hội nghị mấy ngày trời tranh biện rất sôi nổi mà chưa quyết định được. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Họ tranh luận điều chi? Ðào Hồng Anh đáp:
– Có kỳ chủ muốn chiếm Trung Quốc. Có kỳ chủ lại cho là người Hán đông quá, khi họ tạo phản hàng trăm người Hán xúm lại đánh một người Mãn Châu thì người Mãn còn sống làm sao được? Chỉ nên vào quan ải là cướp bóc một phen rồi rút lui ra ngoài quan ải là ổn thoả hơn. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Sau bọn họ đi tới giải pháp nào? Ðào Hồng Anh đáp:
– Sau cùng họ theo chủ ý của Nhiếp chính vương một mặt đi cướp bóc lấy tiền bạc châu báu vận ra ngoài quan ải cất dấu, một mặt cứ làm Hoàng đế Trung Quốc. Nếu bọn người Hán tạo phản mà người Mãn Châu lâm nguy thì rút lui ra ngoài Sơn Hải Quan. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Thế ra ngày ấy bọn Thát Ðát sợ hãi người Hán chúng ta lắm hay sao? Ðào Hồng Anh đáp:
– Cái đó đã hẳn. Bọn họ bây giờ cũng vẫn sợ. Có điều chúng ta không đồng lòng được mà thôi. Hảo điệt nhi! Hoàng đế Thát Ðát thương yêu ngươi,nếu ngươi thám thính ra được tám pho kinh sách kia để ở đâu để chúng ta lấy cắp đem đi tìm long mạch bọn Thát Ðát mà phá huỷ. Còn tiền bạc cùng tài vật kia thì dùng làm binh phí cho bọn nghĩa quân. Thế rồi chúng ta khởi binh đánh một trận cũng đủ làm cho quân Thanh bở vía trốn ra ngoài quan ải. Vi Tiểu Bảo đối với việc phá huỷ long mạch cùng khởi nghĩa binh đánh Mãn Thanh đều chẳng có chút nhiệt tâm nào, nhưng tính đến chuyện vàng bạc châu báu cất dấu ở toà Bảo Sơn kia, gã không khỏi động tâm, liền hỏi:
– Cô cô! Những điều bí mật trong toà Bảo Sơn đó ghi ở tám bộ kinh sách thật không? Ðào Hồng Anh đáp:
– Thái sư phụ ta đã nói với sư phụ là vị kỳ chủ của đạo quân cờ viền xanh sau mấy ngày nội nghị trong phủ. Nhiếp chính vương có bưng ra một cái bọc rồi đem cất dấu một cách trịnh trọng. Ðào Hồng Anh ngừng lại một chút rồi kể tiếp:
– Một hôm vị kỳ chủ đó uống rượu say rồi nhìn Tiểu Phúc Tấn dặn sau khi y chết pho kinh sách kia sẽ truyền cho con Tiểu Phúc Tấn chớ không truyền cho con Ðại Phúc Tấn. Nhưng Tiểu Phúc Tấn không lộ vẻ gì hứng thú. Hắn nói pho kinh Phật đó chẳng có gì quý báu. Vị kỳ chủ kia liền bảo hắn mệnh căn cả Bát kỳ là ở trong đó. Như vậy là nó quan hệ vô cùng. Kỳ chủ còn nói cả đến lai lịch pho Phật kinh cho Tiểu Phúc Tấn nghe. Thái sư phụ ta đứng ngoài cửa sổ nghe lỏm được mới hiểu rõ những điều bí ẩn bên trong. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Thế rồi sao nữa? Ðào Hồng Anh đáp:
– Khi ấy võ công của Thái sư phụ ta đã khá lắm. Sư phụ ta theo học lão nhân gia được nhiều năm. Thái sư phụ liền phái sư phụ trà trộn vào làm cung nữ ở trong cung. Sư phụ ta tiến vào cung chưa bao lâu liền phát giác ra cung cấm là nơi rất sâm nghiêm. Một tên cung nữ không thể đi lung tung khắp chốn. Cả đến mặt Hoàng đế cũng khó lòng được ngó thấy một lần. Việc lấy cắp kinh sách thật khó khăn vô cùng. Sư phụ nói chuyện với ta rồi nghe ta nhắc tới việc đại công chúa vua Sùng Trinh nhà Minh. Ta đã tỏ rõ tấm lòng nhớ mến cựu chủ, nên sư phụ thu ta làm đệ tử. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Thảo nào Thái Hậu tìm trăm phương ngàn kế để lấy cho bằng được những pho kinh sách. Có điều bà là người Mãn Châu thì dĩ nhiên không lấy kinh sách để đi phá long mạch. Có chăng bà chỉ tham lam tiền bạc cất ở trong toà Bảo Sơn kia mà thôi. Nhưng tiểu điệt nghĩ rằng bà ta là một vị Hoàng Thái Hậu muốn chi có nấy còn tham lam tiền bạc cùng châu báu làm chi? Ðào Hồng Anh đáp:
– Không chừng trong toà Bảo Sơn còn có điều chi cổ quái khác nữa mà cả Thái sư phụ ta cũng chưa biết đến. Thái sư phụ ta đã toan hạ thủ lấy căp pho kinh sách của kỳ chủ đạo cờ viền xanh, nhưng bất hạnh hành động của lão nhân gia bị phát giác rồi bị chết sau một cuộc tử chiến. Cả sư phụ ta cũng ở trong cung một thời gian nữa rồi bị bệnh mà mất. Lúc lâm tử lão nhân gia dặn đi dặn lại ta tìm cách lấy cắp pho kinh kia. Sư phụ còn dặn việc lấy cắp kinh sách này cực kỳ gian nan, sức ta không làm nổi thì nên thu một đệ tử ở trong cung có thể tin cậy được mà lưu truyền chuyện bí mật về kinh sách lại cho y. Nói tóm lại, vụ này một đời làm không thành thì đời sau lại nối tiếp,chứ không để chuyện bí mật này mai một. Vi Tiểu Bảo nói:
– Dạ dạ! Ðiều đại bí mật đó mà để thất truyền thì biết bao nhiêu vàng bạc châu báu kia… há chẳng đáng tiếc ru?… Ðào Hồng Anh mỉm cười ngắt lời:
– Vàng bạc châu báu thì chẳng cần gì, nhưng giang sơn của người Hán chúng ta mà để bọn Thát Ðát nhà Mãn Thanh đời đời chiếm đoạt là một điều rất oán hận! Vi Tiểu Bảo nói theo chiều:
– Cô cô dạy chí phải! Nhưng trong lòng gã nghĩ thầm:
– Vàng bạc, châu báu xếp đống bằng hàng ngàn hàng vạn mà không lấy ra phung phí một phen cho thoả thích mới là điều đáng tiếc nhất! Nên biết gã còn nhỏ tuổi quá, việc quân Mãn Châu tàn sát người Hán thảm khốc thế nào gã chỉ được nghe người ta kể lại chứ chưa từng trải qua nên không hiểu rõ lắm. Những cảnh bi đát phải chính con người bị nạn mới biết nó thống thiết lâm ly đến thế nào. Thời gian gã ở Hoàng cung chung động với số đông là người Mãn Thanh chỉ thấy một mình Thái Hậu là nhân vật độc ác đáng hận, còn từ nhà vua trở xuống bất cứ ai cũng đối xử với gã tử tế. Gã không trực giác thấy người Mãn Châu hung bạo tàn ác chi hết. Gã cũng biết nếu gã không được nhà vua sủng ái thì những người quý tộc cùng các đại thần triều Thanh tất không trọng vọng quý hoá gã như vậy,nhưng dù sao gã cũng nhận thấy số đông người Mãn Châu rất hoà ái, mà số hung dữ rất ít, nên mối thù chủng tộc, mối hận quốc gia đối với gã thật lạt lẽo, chẳng thấm thía gì. Ðào Hồng Anh lại nói:
– Ta ở trong Hoàng cung bấy nhiêu năm mà chưa thu được tên đệ tử nào. Nguyên số cung nữ đã chẳng có bao nhiêu mà ta gặp nếu không phải hạng ngu xuẩn hồ đồ thì cũng là phường yêu mị quỷ quái. Ngày ngày chỉ mong được Hoàng đế để mắt đến đặng từ thân phận cung nữ nhảy lên bậc phi tần. Ðối với những hạng đó thì mình thổ lộ điều đại thần bí thế nào được? Mấy năm nay trong lòng ta canh cánh lo âu. Nếu tình trạng này còn kéo dài, kinh sách không tìnl ra được mảy may manh mối, lại không thu nạp được một tên đệ tử vừa lòng, thì sau khi ta chết đi, điều bí mật kia đành bỏ vào trong quan tài mà chôn sâu dưới đất. Bọn Thát Ðát Mãn Châu ngồi yên trên giải giang sơn cẩm tú của người Hán chúng ta. Ðối với Thái sư phụ và sư phụ còn chưa đáng kể, ta lại là tội nhân của đất nước. Hảo điệt nhi! Ta vô tình gặp ngươi,thật vui mừng khôn xiết! Vi Tiểu Bảo nói theo:
– Tiểu điệt cũng hoan hỷ không biết đến thế nào mà nói. Có điều kinh sách gì đó tiểu điệt chăng để vào lòng. Ðào Hồng Anh hỏi:
– Vậy ngươi hoan hỉ điều chi? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tiểu điệt không có thân nhân, má má lại là con người như vậy. Còn sư phụ khó lòng được gặp mặt. Ngày nay bỗng thêm được một vị cô cô. Hảo cô cô! Như vậy mà không đáng hoan hỉ cho tiểu điệt ư? Môi miệng láu lỉnh, gã nói một hồi khiến cho Ðào Hồng Anh rất cao hứng. Mụ cười nói:
– Ta ở trong cung từ thuở nhỏ, tuy được sư phụ truyền dạy võ công, mà tình hình võ lâm chẳng biết chút gì. Ta đã mở coi hai bản võ công bí lục của ngươi ở trong bọc nhận thấy những công phu trong hai bản đó chẳng những không giống nhau mà còn tương phản nữa là khác. Ðó có phải là bí lục võ công của sư phụ ngươi truyền cho không? Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
– Không phải. Một bản của gia sư truyền lại, còn một bản là của lão con rùa Hải lão công. Ðào Hồng Anh hỏi:
– Sư phụ ngươi là ai? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Sư phụ của tiểu điệt là Trần Cận Nam lão gia, Tổng đà chủ trong Thiên Ðịa Hội. Ðến cả nhân vật tiếng tăm lừng lẫy như Trần Cận Nam mà Ðào Hồng Anh nay mới được nghe nói đến là lần thứ nhất. Mụ gật đầu nói:
– Sư phụ ngươi đã làm Tổng đà chủ thì võ công dĩ nhiên cao cường lắm rồi… Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ðáng tiếc thời gian tiểu điệt đi theo sư phụ rất ngắn ngủi, nên chưa học được gì cả. Hảo cô cô! Cô cô truyền thụ võ nghệ cho tiểu điệt được chăng? Ðào Hồng Anh ngần ngừ đáp:
– Nếu trước kia ngươi chưa từng học võ công thì dĩ nhiên ta đem hết những điều sở học truyền thụ cho ngươi chẳng khó khăn gì. Nhưng ngươi đã luyện qua võ công của sư phụ ngươi không cùng một đường lối với môn phái ta thì ta dạy ngươi chỉ có hại chứ chẳng ích gì. Theo ngươi nhận xét thì giữa ta và sư phụ ngươi, võ công ai cao thâm hơn ai? Vi Tiểu Bảo tuy miệng yêu cầu Ðào Hồng Anh truyền thụ võ công, nhưng gã chỉ là buột miệng nói lấy lòng mụ mà thôi, giả tỷ mụ chân tâm dạy gã thì gã lại kiếm cớ thoái thác. Vì gã mà học võ thì trễ nải việc lên Ngũ Ðài Sơn. Và tính gã thích dong chơi hơn học, nên gã nghe mụ nói vậy liền đáp:
– Cô cô! Trước mặt cô cô, tiểu điệt không dám nói dối… Ðào Hồng Anh ngắt lời:
– Trẻ nít dĩ nhiên phải giữ đạo thành thực là hơn. Vi Tiểu Bảo nói:
– Tiểu điệt đã chứng kiến những tay cao thủ võ công cao cường tỷ đấu với sư phụ cũng chỉ được ba chiêu là bị kiềm chế và tỏ ra khâm phục gia sư vô cùng. Bảnh lãnh của cô cô e rằng chưa kịp gia sư. Ðào Hồng Anh mỉm cười nói:
– Ðúng thế! Ta cũng tin là còn kém sư phụ ngươi nhiều lắm. Ta liều mạng tỷ đấu với người đàn ông giả làm cung nữ, nếu không được ngươi đâm một đao vào sau lưng hắn thì mạng ta cũng hết rồi. Sư phụ ngươi có lý nào là hạng vô dụng đến thế? Vi Tiểu Bảo nói:
– Có điều người cung nữ giả đó quả nhiên lợi hại. Bây giờ tiểu điệt nghĩ tới hãy còn phát sợ. Ðào Hồng Anh da mặt co rúm lại. Mục quang lộ vẻ khủng khiếp ngó về phía trước ngơ ngẩn xuất thần. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Cô cô! Có phải cô cô trong mình khó ở không? Ðào Hồng Anh không trả lời, tựa hồ mụ chưa nghe tiếng. Vi Tiểu Bảo hỏi lần thứ hai. Ðào Hồng Anh run lên đáp:
– Không… không có đâu. Bỗng nghe đánh “cách” một tiếng. Cây roi ngựa mụ đang cầm trong tay rớt xuống đất. Vi Tiểu Bảo nhảy xuống lượm cây roi rồi lại tung mình vọt lên xe. Con lừa vẫn chạy, cỗ xe vẫn chuyển động mà gã nhảy lên xe ngồi vào nguyên vị một cách dễ dàng, bằng một thân pháp mau lẹ gọn gàng. Gã đang lấy làm đắc ý, chờ Ðào Hồng Anh tán dương mấy câu, nhưng mụ lắc đầu nói:
– Hài tử! Rồi đây ngươi còn cần phải khổ luyện công mới được. Hiện giờ bản lãnh ngươi làm thái giám ở trong cung thì được, nhưng bôn tẩu giang hồ thì còn kém lắm, không bằng cả người chưa hiểu chút võ công nào. Vi Tiểu Bảo nghe mụ nói vậy mặt đỏ bừng lên đáp:
– Dạ! Nhưng gã tự hỏi:
– Võ công mình tuy kém cỏi nhưng sao lại không bằng người chưa hiểu võ công? Lại nghe Ðào Hồng Anh nói:
– Nếu ngươi chưa biết chút võ công thì người ta giết ngươi một cách khinh xuất. Nhưng ngươi đã có võ công, đối phương tất phải đề phòng ngươi phản kích. Khi đó họ ra tay chẳng nể nang gì nữa, há chẳng nguy hiểm lắm ư? Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Giả tỷ gặp bọn mở hắc điếm hay những tên cướp xó thì sao? Ðào Hồng Anh ngẩn người ra không trả lời ngay được. Sau một lúc mụ mới đáp:
– Ngươi nói cũng có lý. Trên chốn giang hồ, những quân trộm cướp lăng nhăng nhiều hơn là những tay cao thủ võ công tinh thâm. Dường như mụ không trấn tĩnh tâm thần, mụ trỏ vào một cây lớn ở mé hữu mé trước nói:
– Chúng ta đến đó nghỉ một lúc để cho lừa ăn cỏ rồi sẽ đi. Ðào Hồng Anh cao xe chạy đến gốc cây rồi hai người nhảy xuống sóng vai ngồi nghỉ. Ðào Hồng Anh lại ngơ ngẩn xuất thần một lúc rồi đột nhiên cất tiếng hỏi:
– Có nói gì không? Y có nói năng gì không? Vi Tiểu Bảo không hiểu mụ hỏi ai. Gã ngửng mặt lên nhìn mụ không trả lời Hai người trợn mắt lên ngó nhau để chờ đối phương phúc đáp vì chẳng ai hiểu được ý của ai. Sau lúc nữa, Ðào Hồng Anh nhắc lại câu hỏi:
– Ngươi có nghe y nói gì không? Môi miệng y có mấp máy không? Vi Tiểu Bảo thấy thái độ mụ vơ vẩn thì ngấm ngầm kinh hãi nghĩ bụng:
– Chắc cô cô bị ma làm hay là bị quỷ nhát. Gã liền hỏi:
– Cô cô! Cô cô ngó ai vậy? Ðào Hồng Anh hỏi lại:
– Ai đâu? Y là… người đàn ông hoá trang làm cung nữ phải không? Vi Tiểu Bảo càng sợ run lên hỏi:
– Cô cô thấy người cung nữ giả đó… ở chỗ nào? Ðào Hồng Anh như người trong mộng choàng tỉnh giấc hỏi lại:
– Ta hỏi ngươi đêm hôm ấy ở trong phòng Thái Hậu lúc ta chiến đấu với người cung nữ giả. Ngươi có thấy y mở miệng nói năng gì không? Vi Tiểu Bảo thở phào một cái đáp:
– Ái chà! Cô cô hỏi việc đêm hôm ấy, tiểu điệt có nghe y nói gì không? Tiểu điệt không nghe y nói gì hết. Ðào Hồng Anh trầm giọng lắc đầu nói:
– Bản lãnh ta và y kém nhau rất nhiều. Y không cần niệm chú cũng thắng. Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu gì cả liền tìnl lời khuyên giải:
– Cô cô! Cô cô bất tất phải nghĩ đến y nữa. Y đã bị chúng ta giết chết rồi còn sống lại làm sao được? Ðào Hồng Anh lặp lại:
– Y bị chúng ta giết chết rồi không sống lại được nữa. Câu nói này cốt để cho mụ yên tâm ỉại, nhưng miệng mụ lặp lại mà vẫn lộ vẻ khủng khiếp. Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Võ công mụ tuy cao cường nhưng lại nhát gan sợ quỷ. Mới giết có một người mà tâm thần đã xao xuyến. Hơn nữa người cung nữ giả kia là ta đâm chết chứ có phải là mụ giết đâu. Mụ giết Thái Hậu nhưng bà ta lại không chết. Ðào Hồng Anh hỏi:
– Y đã chết rồi dĩ nhiên chăng còn sợ gì nữa phải không? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ðúng thế! Dù y có biến thành quỷ cũng không đáng sợ. Ðào Hồng Anh nói:
– Cái gì mà ma với quỷ Ta sợ là sợ đệ tử của giáo chủ Thần long giáo. Cái người… mà Thái Hậu kêu bằng sư huynh đó chắc là không phải. Ta coi võ công của hắn chẳng giống chút nào có phải thế không? Ðúng là ngươi đã không nhìn thấy hắn máy môi máy miệng chứ? Vi Tiểu Bảo dĩ nhiên không thể phân biệt được gia số về võ công của người cung nữ giả bữa trước. Gã liền lớn tiếng:
– Cô cô bất tất phải lo âu. Cô cô nói đúng lắm. Gia số võ công của người cung nữ đó không giống võ công Thần long giáo chủ chút nào. Lúc y động thủ, y không nói gì. Cô ơi! Thằng cha Thần long giáo chủ là nhân vật như thế nào? Ðào Hồng Anh vội nói:
– Hồng đại giáo chủ Thần long giáo thần thông quảng đại, võ công cao thâm khôn lường. Sao ngươi lại kêu ngài bằng thằng cha ấy, thằng cha kia? Hài tử! Dù ở sau lưng ngài, cũng phải ăn nói cho có lễ độ không được đắc tội với ngài. Ðồ tử đồ tôn của Hồng đại giáo chủ nhiều lắm, tin tức rất mau chóng. Ngươi chỉ thốt ra nửa câu bất kính cũng đến tai ngài và… cái mạng ngươi không còn nữa. Mụ vừa nói vừa ngơ ngác nhìn ngang nhìn ngửa, tựa hồ ở quanh mình có thuộc hạ của Thần long giáo chủ đứng nghe trộm. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Thần long giáo chủ lợi hại đến thế ư? Chẳng lẽ quyền lực y còn lớn hơn cả đức Hoàng đế? Ðào Hồng Anh đáp:
– Quyền lực ngài chưa chắc đã lớn hơn Hoàng đế, nhưng ngươi đắc tội với Hoàng đế, rồi trốn đi ẩn mình. Hoàng đế chưa chắc bắt được. Bằng ngươi đắc tội với Thần long giáo chủ thì dù ngươi chạy đến bên trời góc biển cũng không có chỗ dung thân. Vi Tiểu Bảo nói:
– Nếu vậy thì Thần long giáo hãy còn nhiều người thế lớn hơn Thiên Ðịa Hội của bọn tiểu điệt nhiều phải không? Ðào Hồng Anh đáp:
– Cái đó khó nói lắm. Thiên Ðịa Hội các ngươi chủ trương phản Thanh phục Minh, hành động quang minh chính đại. Hảo hán giang hồ ai cũng kính trọng. Còn hành động của Thần long giáo thì khác hẳn. Ta chỉ biết vậy mà thôi. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Có phải cô cô nói bọn hảo hán giang hồ ai cũng sợ Thần long giáo không?.. Ðào Hồng Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
– Những việc giang hồ ta hiểu rất ít. Chỉ được nghe sư phụ nói cho hay một phần nào. Bản lãnh của Thái sư phụ ta cao thâm như thế mà còn chết về tay thủ hạ của Thần long giáo. Vi Tiểu Bảo liền ngoác miệng ra thoá mạ:
– Con mẹ nó! Thế thì Thần long giáo là kẻ đại thù của chúng ta rồi. Việc gì chúng ta còn sợ họ? Ðào Hồng Anh lắc đầu thủng thẳng đáp:
– Sư phụ ta nói võ công của Thần long giáo thiên biến vạn hoá, dĩ nhiên vô cùng lợi hại. Ngoài ra trong giáo phái này còn dạy những thần chú ghê gớm. Khi lâm địch họ niệm chú là khiến cho đối thủ phải kinh tâm động phách. Còn bọn họ càng đánh càng kiêu dũng. Thái sư phụ lấy cắp kinh sách ở phủ kỳ của đạo quân cờ viền xanh rồi xảy cuộc ác chiến với một đệ tử Thần long giáo. Hiển nhiên Thái sư phụ ta chiếm được thượng phong! Vậy mà người kia miệng lâm râm niệm chú khiến cho quyền phong cùng chưởng lực của Thái sư phụ mỗi lúc một yếu dần. Sau Thái sư phụ trúng chưởng vào bụng mà chết. Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Lúc ấy sư phụ ta cũng đứng bên, chính mắt lão gia trông thấy. Lão gia muốn xông vào trợ chiến, nhưng vừa nghe tiếng thần chú toàn thân liền nhũn ra, chỉ muốn quỳ xuống đầu hàng, không còn chí phấn đấu nữa. Xong việc rồi nghĩ lại vừa hổ thẹn vừa sợ hãi, lão gia căn dặn ta: Việc thiên hạ tối hung hiểm không gì bằng động thủ với đệ tử Thần long giáo. Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Sư phụ của cô cô là hạng nữ lưu vừa thấy đối phương lợi hại đã sợ mất mật chỉ muốn đầu hàng. Gã liền hỏi:
– Cô cô! Người kia niệm chú gì? Cô cô đã nghe qua chưa? Ðào Hồng Anh đáp:
– Ta?… Ta chưa từng nghe qua. Ta lo rằng người cung nữ giả hôm ấy là đệ tử của Thần long giáo nên ta mới hỏi ngươi, chứ ta chưa nghe họ nói gì lúc động thủ cả. Họ có máy môi hay không, ta cũng chẳng thấy. Vi Tiểu Bảo nói:
– Ủa! Té ra là thế! Gã nhớ lại những điều tai nghe mắt thấy lúc gã nằm ở gầm giường Thái Hậu rồi đáp:
– Tiểu điệt cũng hoàn toàn không nghe thấy gì hết. Ðào Hồng Anh nói:
– Người cung nữ giả đó võ công cao thâm hơn ta rất nhiều. Ta đem toàn lực ứng chiến, nên nhất thiết chẳng nghe thấy gì. Có điều lúc ta thi triển những chiêu sát thủ mới phóng ra nửa vời, trong lòng đột nhiên run sợ, nghĩ bụng: bản lãnh của đối phương cực kỳ lợi hại, không nên tỷ đấu với họ mà nên quỳ xuống xin đầu hàng là hơn. Trong lòng có ý nghĩ như vậy bất giác ta ra tay chậm lại. Như thế mà những chiêu sát thủ của ta thành ra vô dụng. Sau khi xong việc, ta nghĩ lại rất lấy làm kỳ, tự hỏi: Phải chăng người cung nữ giả đó đã thi triển tà pháp gì? Nhưng ta lại nghĩ rằng võ công họ đã cao cường hơn ta nhiều thì họ chẳng cần gì dùng đến tà pháp cũng đủ thắng. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Cô cô! Từ ngày cô cô học võ đến bây giờ đã động thủ bao nhiêu lần và giết chết bao nhiêu người? Ðào Hồng Anh lắc đầu đáp:
– Trước nay ta chưa từng động thủ với ai và cũng chưa hề giết một người nào. Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Thế thì phải rồi. Sau này cô giết thêm ít người thì có động thủ với ai cũng không còn sợ hãi gì nữa. Ðào Hồng Anh nói:
– Ngươi nói cũng có lý, nhưng ta không muốn cùng người động thủ, nhất là không muốn giết ai. Chỉ mong lấy được tám pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh một cách thái bình vô sự để phá long mạch của bọn Thát Ðát nhà Mãn Thanh là trong lòng thoả mãn lắm rồi! Vi Tiểu Bảo cười thầm nghĩ bụng:
– Sao mụ nói dễ dàng quá thế. Vì mấy pho kinh sách này đã biết bao nhiêu người uổng mạng? Làm gì có chuyện lấy được tám bộ kinh sách một cách thái bình vô sự?