Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lộc Đỉnh Ký

Chương 78 – Lũ hung tàn náo động thiền môn

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Trừng Quang phương trượng nói:

– Té ra là thế! Nhưng này tiểu thí chủ! Tục ngữ thường nói: “Ngày nghĩ làm sao, đêm chiêm bao làm vậy”. Chuyện mộng ảo mơ hồ, chẳng nên tin là thực. Vi Tiểu Bảo đáp:

– Bạch đại hoà thượng! Tục ngữ lại có câu: nếu mình nghi ngờ thì nên tin là có, chứ đừng bảo là không. Lời tiên phụ báo mộng chưa chắc đã đúng sự thực, nhưng bọn tiểu tử cứ lập đàn tràng cầu siêu độ vong hồn cũng là một việc công đức. Nếu quả tiên phụ nói đúng người ở dưới âm cung bị bao nhiêu quỷ đầu trâu mặt ngựa, quỷ vô thường khinh khi hành hạ, thì… thì… tiểu tử yên tâm thế nào được? Hơn nữa tiểu tử vâng lệnh gia mẫu nói là lão phương trượng trên chùa Thanh Lương núi Ngũ Ðài cùng người vốn có duyên phận. Vậy việc thiết lập đàn tràng nhất định phải mở ở quý tự. Lúc gã nói câu này, trong bụng nghĩ thầm:

– Ta bảo lão có duyên phận với má má thì ra bảo lão đã đến chơi gái ở Lệ Xuân viện tại thành Dương Châu. Trừng Quang phương trượng “hừ” một tiếng rồi nói:

– Thí chủ có điều chưa hiểu: tệ tự thuộc về Thiền tông, còn việc lập đàn giải oan là việc của Tinh Thổ tông, nên bọn bần tăng không biết làm. Trên Ngũ Ðài Sơn này còn nhiều chùa như chùa Phổ Tế, chùa Ðại Phật, chùa Diên Khánh vân vân đều thuộc về Tinh Thổ tông. Vậy thí chủ dời gót đến một trong những chùa đó mà xin thiết lập đàn tràng mới được. Vi Tiểu Bảo lúc còn ở huyện Phụ Bình thấy phương trượng trong chùa muốn tranh lấy việc mở đàn tràng mà tại đây nhà sư lài chối đây đẩy không chịu nhận. Bạc đưa ra cũng hai tay đùn lại thì bên trong hẳn có điều chi cổ quái Gã khẩn cáu mấy lần đều bị Trừng Quang khước từ. Sau nhà sư đứng dậy nhìn tri khách tăng nói:

– Ngươi trỏ đường cho thí chủ đây qua chùa Kinl Các. Lão tăng xin miễn bồi. Vi Tiểu Bảo lòng dạ bồn chồn vội nói:

– Phương trượng đã nhất định không chịu thì những đồ tiểu tử đưa đến bảo tự như tăng y, tăng mạo cùng phẩm vật và tiền bạc cũng xin chư vị đại hoà thượng vì tình mà thu nạp cho. Trừng Quang chắp tay đáp:

– Xin đa tạ! Lão thấy Vi Tiểu Bảo đưa đến tám gánh lễ vật mà coi dửng dưng. Vi Tiểu Bảo nói:

– Gia mẫu đã dặn mỗi phần lễ vật đều phải do tay tiểu tử trao từng vị đại hoà thượng trong bảo tự mới được phúc duyên. Cả đến những người làm bếp hay trổng rau cũng có phần. Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Tiểu tử đưa tới tám trăm phần lễ vật. Nếu chưa đủ thì bọn tiểu tử đi lấy thêm. Trừng Quang vội đáp:

– Ðủ rồi! Ðủ lắm rồi! Bản tự chỉ có hơn bốn trăm người. Vậy thí chủ lưu lại bốn trăm năm chục phẩm vật là đủ rồi. Vi Tiểu Bảo hỏi:

– Tiểu tử muôn xin phương trượng triệu tập tăng chúng toàn tự để tiểu tử trao phần bố thí được chăng? Ðây là điều tâm nguyện của gia mẫu, bất luận thế nào tiểu tử cũng xin làm cho đến nơi. Trừng Quang hoà thượng ngẩng đầu lên, đột nhiên lão đảo cặp mắt nhanh như điện lướt trên người Vi Tiểu Bảo từ đầu xuống tới gót chân rồi đáp:

– Ðược lắm! A Di Ðà Phật! Lão tăng cũng theo lời cho thí chủ được như nguyện. Ðoạn nhà sư quay vào nội đường. Coi nhà sư già ốm nhắt này chẳng khác một cành tre. Vi Tiểu Bảo nhìn bóng sau lưng lão, trong lòng xoay chuyển ý nghĩ không biết làm thế nào? Gã liền bưng chung trà lên nhắp. Vu Bát đứng đằng sau khẽ nói:

– Vị lão hoà thượng kiểu này, Vu mỗ chưa từng thấy qua. Thảo nào ngôi chùa Thanh Lương rộng lớn mà cả tượng Phật Bồ Tát cũng để đổ nát. Bỗng nghe trong chùa nổi lên hồi chuông. Tri khách tăng nói:

– Xin mời đàn việt vào đại điện bố thí. Vi Tiểu Bảo vào đại điện rồi thấy tăng chúng lục tục tiến vào. Gã trao từng phần thí vật cho từng người. Gã ngưng thần chú ý nhìn từng nhà sư một, bụng bảo dạ: Ta chưa được gặp Thuận Trị Hoàng đế bao giờ, nhưng ngài là phụ hoàng của nhà vua thì tướng mạo chắc có chỗ giống tiểu Hoàng đế. Ta chỉ cần thấy nhà sư nào hao hao như vậy là đúng. Gã phát xong hơn bốn trăm phần thí vật, đừng nói chẳng thấy một ai giống hệt tiểu Hoàng đế, mà hao hao một vài phần cũng không có. Vi Tiểu Bảo vô cùng thất vọng. Ðột nhiên gã tự nhủ:

– Lão nhân gia trước đã làm Hoàng đế địa vị tôn cao là biết chừng nào? Có lý đâu ngài lại đến lãnh phần bố thí này? Kế hoạch của ta thật là dở quá! Gã liền hỏi tri khách tăng:

– Bao nhiêu tăng sĩ trong bảo tự đã đến đủ cả chưa? Tri khách tăng đáp:

– Ðến đủ cả rồi. Ða tạ đàn việt đã có lòng thí xả. Vi Tiểu Bảo hỏi:

– Cả mọi vị đều lãnh hết chứ? Tiểu tử e rằng còn có người không chịu đến lấy Tri khách tăng đáp:

– Ðàn việt khéo nói giỡn! Có lý nào thế được? Vi Tiểu Bảo nói:

– Người xuất gia là không nói dối. Nếu hoà thượng gạt tại hạ thì ngày sau chết xuống âm cung sẽ bị giam vào ngục rút lưỡi. Tri khách tăng nghe nói không khỏi biến sắc. Vi Tiểu Bảo nói tiếp:

– Nếu còn người chưa tới lãnh phần thì xin đại hoà thượng cho mời các vị đó ra cho. Tri khách tăng lắc đầu:

– Chỉ còn phương trượng đại sư là chưa lãnh thí vật. Bần tăng tưởng bất tất phải mời lão nhân gia nữa. Giữa lúc ấy, một nhà sư lật đật chạy đến báo:

– Thưa sư huynh! Bên ngoài có mười mấy vị Lạt Ma đòi vào ra mắt phương trượng. Nhà sư kia hạ thấp giọng xuống nói tiếp:

– Bọn họ đều mình đeo đầy binh khí lại khoa tay múa chân ra chiều bất thiện. Tri khách tăng chau mày hỏi:

– Trước nay những chùa xanh, chùa vàng ở Ngũ Ðài Sơn theo hai hệ thống riêng biệt, không bên nào phạm tới bên nào. Bọn họ đến đây làm chi? Ngươi vào bẩm phương trượng, để ta ra xem sao? Tri khách tăng lại nhìn Vi Tiểu Bảo xin lỗi một câu rồi chạy ra ngoài. Vi Tiểu Bảo cười nói:

– Không chừng bọn Lạt Ma thối tha này lại đến kiếm bọn tiểu nhân. Gã ỷ có Song Nhi võ công cao cường nên chẳng coi mười mấy tên Lạt Ma vào đâu. Bỗng nghe ngoài cừa Sơn môn có tiếng huyên náo. Một bọn người xông vào Ðại hùng bảo điện. Vi Tiểu Bảo nói:

– Mình phải ra coi vụ náo nhiệt này! Gã vừa tới đại điện đã thấy mười mấy tên Lạt Ma áo vàng bao vây tri khách tăng. Chúng nhao nhao cả lên mỗi người nói một câu:

– Phải xục tìm mới được! Có người trông thấy rõ ràng hắn chạy vào chùa Thanh Lương.

– Vụ này các vị có lỗi rồi. Sao lại giấu người của bọn ta?

– Muốn tử tế thì giao người trả ra, bằng không… hừ… hừ… Vi Tiểu Bảo đứng một bên nghĩ thầm:

– Lão gia đứng đây. Bọn ngươi có giỏi thì xông tới? Ngờ đâu bọn Lạt Ma không ngó gì đến gã. Bọn Lạt Ma đang lớn tiếng đức lác thì Trừng Quang phương trượng tiến ra, thủng thẳng hỏi:

– Chuyện gì vậy? Tri khách tăng đáp:

– Xin bạch phương trượng rõ… Nhà sư vừa nói đến hai chữ phương trượng, bọn Lạt Ma liền kéo cả đến bên Trừng Quang la lên:

– Ðại sư là phương trượng ư? Vậy thì hay lắm!

– Mau giao người ra đi! Bằng không thì chỉ một mớ lửa là cả lão lẫn ngôi chùa đều bị cháy ra tro!

– Có lý nào thế được? Có lý nào thế được?

– Chẳng lẽ đã làm hoà thượng còn không hiểu lý sự? Trừng Quang đại sư hỏi:

– Xin hỏi các vị sư huynh ở chùa nào? Các vị đến tệ tự có việc gì? Một tên Lạt Ma mặc áo vàng ngoài khoác áo cà sa màu hồng đáp:

– Bọn ta ở Tây Tạng vâng lệnh đức Phật sống xuống Trung Nguyên công cán. Không ngờ một tiểu Lạt Ma bị một tên ác tăng đánh đuổi rồi đem vào giấu trong chùa Thanh Lương. Phương trượng hoà thượng! Hoà thượng mau mau giao trả tiểu Lạt Ma, bằng không thì vụ này bên ta nhất định chẳng chịu bỏ qua. Trừng Quang đại sư nói:

– Vụ này thật là kỳ dị! Bên bần tăng ở chùa xanh thuộc về phe Thiền tông, vốn không dây dướng gì đến phe Mật tông ở Tây Tạng. Quý toà mất tiểu Lạt Ma sao không đến những ngôi chùa vàng các nơi mà hỏi? Tên Lạt Ma kia tức giận nói:

– Có người đã nhìn thấy tiểu Lạt Ma vào trong chùa Thanh Lương nên bọn ta mới đến hỏi. Bằng không thì khi nào chúng ta ăn cơm no xong chẳng có việc gì làm rồi cứ chạy náo loạn cả lên hỏi quàng? Hoà thượng biết điều thì giao tiểu Lạt Ma ra, bọn ta vì nể đức Phật mà không truy cứu nữa. Trừng Quang đại sư lắc đầu đáp:

– Nếu quả có tiểu Lạt Ma đến chùa Thanh Lương thì chẳng cần các vị đòi hỏi, bần tăng cũng đuổi ra chứ không dung nạp. Mấy tên Lạt Ma kia đồng thanh la ó:

– Thế thì phải để chúng ta xục tìm.. Trừng Quang vẫn lắc đầu đáp:

– Cửa Phật là nơi thanh tịnh, khi nào để người ngoài vào xục xạo được? Tên Lạt Ma đứng đầu hỏi:

– Sao lại không để chúng ta xục tìm? Kẻ nào có tật mới phải giật mình. Như vậy chứng tỏ tên tiểu Lạt Ma kia nhất định ở chùa Thanh Lương rồi! Trừng Quang đại sư vừa lắc đầu, liền có hai tên Lạt Ma đồng thời vươn tay ra túm lấy cổ áo nhà sư, lớn tiếng quát hỏi:

– Lão có để chúng ta xục tìm không? Một tên Lạt Ma khác hỏi:

– Ðại hoà thượng! Trong chùa có giấu lương gia phụ nữ đâu mà sợ người ta biết? Hoà thượng cứ để bọn ta xục tìm thì có hề gì? Lúc này trong chùa Thanh Lương cũng có mười mấy nhà sư chạy ra nhưng đều bị bọn Lạt Ma ngăn cản không cho đến gần bên phương trượng. Song Nhi thấy cảnh trái mắt, bất giác lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Thị khẽ hỏi Vi Tiểu Bảo:

– Thưa tướng công! Có nên đánh đuổi chúng đi không? Vi Tiểu Bảo đáp:

– Hãy khoan! Ðể xem thế nào đã? Gã tự hỏi:

– Bọn Lạt Ma đã nói rõ ràng là không đến quây nhiễu một cách vô lý. Sao trong chùa này lại giấu tên Lạt Ma kia làm gì? Hay là chỗ dụng ý của chúng cũng giống như mình là muốn gặp Thuận Trị Hoàng đế? Bỗng thấy ánh bạch quang lấp loáng. Hai tên Lạt Ma tay cầm đao nhọn nhằm đâm vào trước ngực và sau lưng Trừng Quang. Chúng quát lớn:

– Lão không cho xục tìm thì giết lão trước. Trừng Quang đại sư vẫn không lộ vẻ gì sợ sệt, chậm rãi hỏi:

– A Di Ðà Phật! Các vị đều là đệ tử nhà Phật sao lại động võ? Hai tên Lạt Ma đưa thêm mũi đao nhọn về phía trước quát:

– Ðại hoà thượng! Nếu vậy chúng ta phải đắc tội với hoà thượng! Trừng Quang nghiêng mình đi một chút, thuận đà hất hai mũi đao nhọn đâm vào ngực đối phương. Hai tên Lạt Ma này võ công không phải hạng tầm thường. Tay trái chúng đều phóng chưởng ra phản kích đối phương. Hai chưởng đụng nhau đánh “binh” một tiếng. Hai tên Lạt Ma đều phải lùi mấy bước. Những tên Lạt Ma kia lớn tiếng la:

– Tâm Khê hoà thượng lại trỏ vào văn sĩ chừng hơn ba chục tuổi mặc áo trường bào vải xanh giới thiệu:

– Vị này là một đại văn sĩ ở Quan Ðông hiệu là Hoàng Phố Các tiên sinh. Hoàng Phố Các chắp tay nói:

– Tại hạ đã từng được nghe danh Trừng Quang đại hoà thượng ở chùa Thanh Lương trên Ngũ Ðài Sơn võ thuật thông thần. Những môn Bát nhã chưởng và Giả diệp thủ nổi tiếng độc bộ võ lâm. Bữa nay tại hạ được tương kiến thật là tam sinh hữu hạnh. Cả hai vị hoà thượng Trừng Quang và Tâm Khê đều sửng sốt. Một vị tự hỏi:

– Sao hắn lại biết võ công của mình rành mạch như vậy? Một vị nghĩ thầm:

– Nghe nói Bát nhã chưởng và Gia diệp thủ đều ở trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm. Chẳng lẽ lão hoà thượng trông như người chết dở này lại có bản lãnh ghê gớm đến thế? Không chừng Hoàng Phố tiên sinh muốn châm biếm lão. Trừng Quang chắp tay đáp:

– Bần tăng tuổi tác già nua mất rồi. Thuở nhỏ có học được chút công phu non nớt thì nay cũng quên hết sạch. Hoàng Phố cư sĩ là tay văn võ kiêm toàn. Thật là đáng mừng! Vi Tiểu Bảo đứng nghe mấy người nói toàn điều khách sáo, nhã nhặn thì nghĩ bụng: chắc không xảy ra chuyện đánh nhau nữa. Ba Nhan nói:

– Ðại hoà thượng! Bản toà từ tiểu tử ra đi có đem theo tên tiểu đồ nhi tên gọi Âm Trú. Nghe nói các vị hoà thượng trong chùa này bắt giữ gã. Vậy đại sư nên nể mặt đức Phật sống mà tha ra thì ai cũng cám ơn. Trừng Quang đại sư mỉm cười hỏi:

– Mấy vị sư huynh đây đến tệ tự huyên náo, bần tăng không muốn tranh hơi với họ. Ðại sư đã là người thông tình đạt lý, sao còn tin lời nói quanh? Từ ngày có chùa Thanh Lương đến nay, e rằng đây là lần đầu có các vị Lạt Ma quang giáng. Câu nói tệ tự thu lưu đệ tử của quý toà từ đâu mà ra? Ba Nhan đảo cặp mắt sùng sục đáp:

– Chẳng lẽ người ta nói oan cho đại tự? Phải chăng đại sư không muốn…không muốn uống rượu phạt… đòi uống rượu mời? Lão là người tiểu tử nói tiếng Hán không được lưu loát. Câu tục ngữ

“Không uống rượu mời đòi uống rượu phạt” lão nói ngược lại. Tâm Khê cười nói:

– Xin hai vị đừng làm tổn thương hoà khí. Theo ý kiến của lão tăng thì chú tiểu Lạt Ma có giấu ở chùa Thanh Lương hay không còn là khẩu thuyết vô bằng, có mắt thấy mới là sự thực. Bây giờ Hoàng Phố cư sĩ cùng bần tăng đứng ra làm chứng. Các vị đi vãn cảnh khắp chỗ trong chùa Thanh Lương một chuyến. Hễ thấy Phật thì quỳ lạy gặp sư thì gật đầu. Nếu giáp mặt hết thảy mọi người và khắp nơi trong chùa không thấy âm Trú tiểu Lạt Ma thì coi như là không có chuyện gì hết, được chăng? Bọn người mới đến nói lui nói tới chẳng qua chỉ muốn sục tìm trong chùa Thanh Lương. Trừng Quang đại sư ngấm ngầm tức giận đáp:

– Mấy vị Lạt Ma đại gia từ tiểu tử tới đây không hiểu quy củ người Hán chúng ta cũng chẳng có chi đáng trách, nhưng Tâm Khê đại sư đức cao vọng trọng, sao cũng thốt ra những lời phi lý như vậy? Tên tiểu Lạt Ma đó nếu quả có đến Ngũ Ðài Sơn rồi mất tích thì ngôi chùa đáng điều tra trước tiên là chùa Phật Quang rồi sau mới đến các chùa khác. Tâm Khê cười ha hả nói:

– Sau khi coi xong chùa Thanh Lương mà chưa tìm thấy người, nếu các vị Lạt Ma muốn đến khám xét chùa Phật Quang thì bần tăng cũng hoan nghênh vô cùng! Ba Nhan nói:

– Vì có người trông thấy rõ ràng gã tiểu tử âm Trú đã bị đem vào giấu trong chùa Thanh Lương, bản toà lnới đến tra hỏi. Nếu không thì chẳng dám… chẳng dám muội mạo như vậy. Hai chữ mạo muội gã nói không thạo đảo ngược thành muội mạo. Trừng Quang hỏi:

– Không hiểu ai đã trông thấy? Ba Nhan trỏ vào Hoàng Phổ Các đáp:

– Chính Hoàng Phổ tiên sinh đây. Y là một nhân vật có danh vọng quyết không lừa dối. Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:

– Hiển nhiên bọn này cùng phe với nhau, dĩ nhiên chẳng làm chứng cho nhau. Gã không nhịn được hỏi:

– Tên tiểu Lạt Ma đó năm nay bao nhiêu tuổi? Bọn Ba Nhan, Tâm Khê, Hoàng Phố Các từ lúc vào tới giờ không lý gì đến hai đứa nhỏ đứng một bên, chợt nghe Vi Tiểu Bảo cất tiếng hỏi họ mới quay đầu sang nhìn gã, thấy gã ăn mặc thật sang trọng. Trên mũ có nạm những viên ngọc rất đẹp, vạt áo đính những hạt minh châu lấp loáng. Ðúng là một vị công tử con nhà giàu thừa tiền của. Ðứng bên là một tên tiểu đồng, y phục cũng bằng gấm đoạn. Tam Khê cười nói:

– Vị tiểu Lạt Ma kia cũng xít xoát tuổi của công tử. Vi Tiểu Bảo quay lại nói:

– Thế thì phải rồi. Vừa rồi bọn tại hạ rõ ràng đã trông thấy vị tiểu Lạt Ma đó Y chạy vào trong một ngôi chùa lớn. Phía trước ngôi chùa này có treo biển khắc chữ. Phải rồi! Ðúng là ba chữ “Phật Quang tự”. Vị tiểu Lạt Ma đó tiến vào chùa Phật Quang. Gã nói câu này khiến cho bọn Ba Nhan lập tức biến sắc. Nhưng Trừng Quang đại sư lại ngấm ngầm khoan khoái. Ba Nhan tức giận nói:

– Ngươi nói ba lăng nhăng… bốn lăng nhăng gì thế? Lão tưởng thêm lên làm “bốn lăng nhăng” để tỏ ra câu nói của Vi Tiểu Bảo càng thêm hoang đường, láo khoét. Vi Tiểu Bảo cười đáp:

– Không phải nói bốn lăng nhăng, mà nói mười lăng nhăng, mười một lăng nhăng, mười hai lăng nhăng… Ba Nhan tức quá không nén nổi cơn giận, vươn tay ra chụp vào trước ngực Vi Tiểu Bảo. Trừng Quang khẽ giơ tay mặt lên. Luồng kình phong ở tay áo phất vào khuỷu tay Ba Nhan. Ba Nhan vươn tay trái ra, năm ngón tay lão như móng chân gà chụp xuống tay áo Trừng Quang đại sư. Trừng Quang rụt tay về tay áo phất ngược lại thành ra đối phương chụp không trúng. Ba Nhan la lên:

– Lão oa tàng tiểu Lạt Ma dưới toà Phật sống của bọn ta, còn muốn động thủ giết người chăng? Loạn rồi! Loạn rồi! Hoàng Phố Các cất tiếng dõng dạc:

– Các vị có việc gì thì nói chuyện tử tê, không nên động võ. Hắn vừa nói dứt lời thì ngoài chùa đột nhiên có đông người đồng thanh hô:

– Hoàng Phố tiên sinh ra lệnh: Các vị có việc gì thì nói chuyện tử tế không nên động võ. Thanh âm rất vang vội, số người hô câu này tưởng chừng đến mấy trăm tên. Té ra họ đã ngấm ngầm bao vây chùa Thanh Lương. Bọn người này đã được huấn luyện. Hoàng Phố Các tuyên bố vừa dứt câu, chúng liền đồng thanh hô theo để ra uy trấn áp. Trừng Quang phương trượng tuy dày công phu hàm dưỡng mà nghe tiếng hò hét một cách đột ngột cũng không chấn động tinh thần. Hoàng Phố Các cười khà khà nói:

– Trừng Quang phương trượng! Phương trượng là một cao nhân tiền bối trong võ lâm. Phương trượng ở đây tu dưỡng kín đáo quần hùng đều ngưỡng mộ. Ba Nhan đại Lạt Ma đã muốn dòm ngó trong chùa này, phương trượng nên nhường cho lão nhân gia khám xét. Ðại hoà thượng hành vi chính đính như gió trăng trong sáng. Vậy chùa Thanh Lương không có việc gì đáng hổ thẹn, hà tất các vị phải làm tổn thương hoà khí võ lâm? Hắn nói mấy câu này bề ngoài hời hợt nhẹ nhàng mà thực ra có ý uy hiếp đối phương và tỏ rõ thái độ nếu không để sục tìm tất không tránh khỏi chuyện động võ. Trừng Quang trong lòng ngấm ngầm hồi hộp. Võ công đại sư tuy rất cao thâm, nhưng lão nhân gia ở chùa Thanh Lương toạ thiền thuyết pháp, chứ không truyền thụ võ công, nên hơn bốn trăm nhà sư trong chùa chẳng có mấy người biết võ. Vừa rồi đại sư trao đổi một chiêu với Ba Nhan, đã phát giác ra tay trái hắn thi triển “Kê trảo công” cực kỳ lợi hại. Ðại sư lại nghe Hoàng Phố Các nói câu vừa rồi, biết là nội lực hắn rất thâm hậu nên thanh âm mới vang dội như vậy, chứ hắn không phải hạng tầm thường. Chưa kể đến hàng trăm trợ thủ bên ngoài, chỉ hai tay cao thủ trước mắt, đại sư cũng khó lòng chống nổi.

Chọn tập
Bình luận