Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lộc Đỉnh Ký

Chương 10 – Hết đánh bạc lại đánh đô vật

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Vi Tiểu Bảo vừa ngồi vào bàn thì một người hỏi:

-Tiểu Quế Tử! Bửa nay ngươi ăn cắp được bao nhiêu tiền đem nướng? Vi Tiểu Bảo hỏi:

-Cái gì mà ăn cắp với không ăn cắp? Sao nói khó nghe thế? Gã toan đưa ra những từ ngữ đe tiện để thóa mạ, nhưng gã phát giác giọng lưỡi của mình chưa ăn nhập được với bọn kia. Nếu buông lời thóa mạ sẽ bị lộ tẩy. Gã nghĩ vậy rồi quyết định chú ý chỉ nói rất ít và để ý nghe giọng lưỡi của bọn họ. Mọi người chăm chú đánh bạc. Chỉ có hán tử đưa Vi Tiểu Bảo tới là còn ngần ngừ. Một người ngồi cạnh hỏi:

-Lão Ngô! Lúc này nhà cái đang đen, đánh nhiều đi chớ? Gã họ Ngô đáp:

-Phải lắm! Rồi gã đặt hai lạng bạc và hỏi Vi Tiểu Bảo:

-Tiểu Quế Tử! Ngươi tính sao? Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:

-Hay hơn hết là đừng để họ chú ý tới mình. Vậy bửa nay mình không nên ăn thua nhiều mà cũng không được lớn. Như vậy chỉ nên đặt chút ít thôi. Gã liền đặt 5 đồng cân. Quả nhiên những người ngồi bên chẳng ai chú ý đến gã. Nhà cái là một hán tử béo mập, Mọi người gọi hắn là Bình đại ca. Vi Tiểu Bảo nhớ lại gã họ Ngô đã nói trong đám con bạc bửa nay có người tên là Bình Uy, gã hiểu ngay Bình đại ca đây tức Bình Uy. Bỗng thấy Bình Uy cầm mấy con thò lò lúc lắc trong tay rồi hô lớn:

-Coi đây! Ðoạn hắn gieo thò lò xuống lòng chén. Vi Tiểu Bảo để ý tới thủ kình của Bình Uy, gã yên tâm bụng bảo dạ:

-Anh chàng này là “con mòng béo”. Gã thấy ai đánh bạc mà không biết lừa bịp đều cho là con mòng béo. Bình Uy gieo sáu con thò lò thành bộ “ngưu”. Ðó là nước bài khá lớn. Nhà cái gieo rồi mọi người lần lượt theo thứ tự trước sau mà gieo thò lò. Có kẻ được người thua. Gã họ Ngô gieo được 5 điểm dĩ nhiên cũng bị thua. Vi Tiểu Bảo để ý tới từng người gieo thò lò, đến lượt gã cũng lẩm bẩm:

-“Con mòng béo”. Gã lại càng yên trí. Nên biết trong bàn bạc mà có tay sành sỏi thì gã gieo thò lò phải biến đổ luôn để họ khỏi phát giác và như vậy khó nắm chắc phần thắng. Nếu tay cờ bạc lõi mà nhãn quan càng ghê gớm thì càng dễ phát giác những ngón bịp của gã. Ðến lượt Vi Tiểu bảo, gã cầm bộ thò lò trong tay không nhịn được suýt bật tiếng cười. Nguyên bộ thò lò này bên trong có đổ chì. Vi Tiểu Bảo đem theo bộ thò lò của Hải lão công có dổ thủy ngân. Gã định đánh một lúc sẽ đổi bộ của mình vào và sau khi được tiền lại chuồn ra thì không ai biết. Thủ pháp gieo giả khéo léo ở chổ thay đổi thò lò cần phải mắt tinh tai lẹ như người chơi trò quỷ thuật. Thường thường phải làm cho người coi chú ý đến chuyện khác, tỷ như giả đò đánh đổ ghế, làm rớt chung trà…khiến mọi người để mắt nhìn ghế đổ hay chung trà rớt mà thay đổi bộ thò lò. Dĩ nhiên những tay cao thủ hạng nhất thì chẳng cần phải đánh đổ ghế hay làm đổ chung trà cũng có thủ pháp làm được. Vi Tiểu Bảo ở trong kỹ viện đã chạm trán những tay đối thủ cực kỳ lợi hại và đã luyện cách đổi thò lò đến trình độ xuất quỷ nhập thần. Gã có thể dấu sáu con thò lò ở trong tay áo, lúc gieo gã chuồn sáu con thò lò ở đầu ngón tay vào cho những con thò lò ở trong tay áo rớt xuống chén. Rồi gã chắp tay một cái là chuồn được sáu con thò lò kia vào bọc. Những thò lò đổ chì hay thủy ngân đều trầm trọng. Khi rớt xuống bát một bên nhẹ nên có thể gieo theo ý muốn. Có điều chì là vật cứng còn thủy ngân lưu động không ngừng nên gieo thò lò đổ chì dễ hơn là thò lò đổ thủy ngân. Nhưng thò lò đổ chì lại dễ để cho người phát giác. Ðồng thời mình gieo được điểm số lớn thì người ta cũng gieo được diểm số lớn một cách dẽ dàng. Còn thò lò đổ thủy ngân mà muốn gieo bộ gì thì phải là tay có thủ pháp vào hàng thượng thặng, chứ người thường không thể làm được. Những tay hảo thủ chân chính thì dù gieo thò lò thông thường cũng có thể điều động theo ý muốn không sai chút nào. Nhưng công phu này trong muôn người chưa được một. Trong đời Vi Tiểu Bảo chưa từng gặp nhân vật có tư cách như vậy. Vi Tiểu Bảo cầm bộ thò lò trong tay biết là đổ chì. Gã nghĩ bụng:

-Bộ thò lò này chắc của Tiểu Quế Tử mang đến đánh tráo. Gã đã gặp những đối thủ toàn hạng mòng béo, ngày nào giở đi giở lại cũng chỉ chơi với mấy người này thì cần gì phải thay đổi thò lò? Nếu mỗi lần mỗi thay đổi mà chân tay vụng về để người ta bắt được thì còn ra thế nào? Gã nghĩ vậy rồi mắng thầm:

-Tiểu Quế Tử đúng là tên tiểu tặc đã giở thói ăn cắp mà lại là đồ vô dụng đến nổi gieo thò lò đổ chì mà còn thua bạc mới thật là tồi. Vi Tiểu Bảo nghĩ tới đây gã chợt nhớ ra đìều gì, liền tự nhủ:

-Tiểu Quế Tử thường tua chẳng mấy khi được. Cái đó đã hiển nhiên vì Hải lão công lúc nảy tỏ ra ưa tức giận về chuyện gã ưa thua luôn. Nay ta mới đến đây lần đầu mà đã trổ tài ăn ngay tất mọi người sinh lòng ngờ vực. Vậy bây giờ ta hãy thua mấy bàn rồi hãy thắng. Gã nghĩ vật liền gieo số nhỏ để nhà cái ăn. Vi Tiểu bảo cứ bàn ăn bàn thua tính ra còn mất năm lạng. Về sau, mọi người đặt mỗi lúc một lớn. Vi Tiểu Bảo vẫn đặt 5 đồng cân. Nhà cái là Bình Uy gạt cái thẻ của gã ra nói:

-Ít nhất là phải đặt một lạng, không ăn đồng cân. Vi Tiểu Bảo bản tính hiếu thắng liền đặt thêm một thẻ nữa. Nhà cái gieo được bộ “nhân: ăn hết cả làng rồi, còn mình Tiểu bảo là chưa gieo, gã nghĩ bụng:

-Nếu mình gieo bộ “thiên” để thắng hắn thì chưa phải là tay hảo hán. Hắn liền gieo thò lò bốn con “tam” và hai con “nhất” thế là thành bộ “địa” đũ để ăn bộ “nhân” rồi. Bình Uy cất tiếng thóa mạ:

-Con mẹ nó! Gã tiểu quỉ này bửa nay hên quá! Vi Tiểu bảo kinh hải nghĩ thầm:

-Không được! Nếu mình thắng cách này thì bọn họ chú ý và sẽ nhận ra không phải là Tiểu Quế Tử. Lần sau gã lại gieo thua một lạng. Chúng thấy mọi người đặt tăng thêm tiền kẻ ba người bốn lạng liền đặt hai lạng, gã thắng, lần sau gã thua một lạng. Vi Tiểu Bảo cứ tiếp tục bằng cách ăn hai lạng thua một lạng. gã đánh cho đến trưa đã ăn được hơn hai chục lạng. Nhưng gã đặt nhỏ hơn mọi người nên chẳng ai chú ý. Gã họ Ngô đem đi hơn ba chục lạng thua hết nhẳn, sẽ mặt buồn thiu. Gã bóp hai tay lại nói:

-Bửa nay xui quá không đánh nữa. Vi Tiểu bảo lúc đánh bạc giả vờ keo kiệt để gạt người, nhưng đối với bạn hữu thì hắn lại tỏ ra rất hào phóng. Gã thường ngày bị người ta nhục mạ đánh đấm, chẳng ai coi gã vào đâu, nhưng hễ thấy ai thua hết tiền là gã lại cho vay mượn. Nếu được người đó cảm kích và coi gã bằng con mắt khác trước. Vi Tiểu Bảo cũng đã có cơ hội làm hảo hán là chỉ ở chổ cho người mượn tiền đánh bạc. Có người mượn rồi không trả, gã cũng chẳng để tâm, vì gã coi tiền đó không phải móc ở trong lưng mình ra. Bây giờ gã thấy họ Ngô thua hết tiền, liền bốc một nắm thẻ chừng hai ba chục lạng nhét vào tay hắn. nói:

-Thua thì phải gở chứ! Hễ được sẽ trả tiểu đệ. Gã họ Ngô mừng quýnh. Vì những người đánh bạc trước nay không ai cho mượn tiền bao giờ. Một là họ sợ cho mượn tiền đánh bạc người ta không trả cũng chẳng thể đòi gắt gao như món nợ thường. Hai là bỏ tiền trong tay ra cho mượn nợ xúi quẩy rồi sẽ phải thua. Gã Ngô thấy Vi Tiểu Bảo có lòng khẳng khái như vậy thì trong lòng cao hứng vô cùng. Hắn xoa đầu vổ vai gã nói:

-Lão huynh đệ! Huynh đệ thật là người tốt. Nhà cái Bình Uy đang đến hồi vận đỏ, chỉ sợ có người thua hết tiền phải giải tán. Hắn thấy Vi Tiểu Bảo nghĩa khí như vậy cũng ca ngợi. Hắn nói:

-Ha ha! Tiểu Quế Tử thay đổi tính tình. Bửa nay không keo kiệt như trước nữa. Cuộc đánh bạc lại tiếp tục. Vi Tiểu Bảo được thêm mười mấy lượng. Ðột nhiên có người nói:

-Nghỉ ăn cơm đã, sáng mai hãy đánh tiếp. Mọi người nghe nói ăn cơm liền dừng tay lại, tới tấp đổi thẻ lấy tiền ra về. Vi Tiểu Bảo theo gã họ Ngô đi ra, gã tự hỏi:

-Không biết đi đâu ăn cơm bây giờ? Gã họ Ngô được Vi Tiểu Bảo cho mượn hơn hai chục lạng lại thua gần hết. Hắn nói:

-Tiểu huynh đệ! Món tiền đó sáng mai ta trả được không? Vi Tiểu Bảo đáp:

-Chổ anh em với nhau. Có cần quái gì? Gã họ Ngô cười nói:

-Ha ha! Thế mới phải tình nghĩa anh em. Tiểu huynh đệ về đi kẻo Hải lão công ở nhà chờ cơm. Vi Tiểu Bảo đáp:

=Vâng! Nhưng gã nghĩ bụng: Té ra lại trở về ăn cơm với lão già con rùa kia. Bây giờ mà mình không chạy trốn thì còn chờ đợi đến bao giờ? Gã thấy họ Ngô xuyên vào sãnh đường thì nghĩ bụng:

-Nơi đây có sãng đường, có vườn hoa, có hành lang không biết cổng lớn ở phía nào? Gã chạy loạn lên, thĩnh thoảng;lại gặp người cùng sắc phục như gã nhưng gã không dám hỏi cổng lớn ở nơi nào. Vi Tiểu Bảo chạy mãi, chạy hoài rồi đâm ra hoang mang tự nhủ:

-Ta đành đi trở về chổ Hải lão công con rùa kia rồi sẽ tính. Nhưng bây giờ gã lạc lõng muốn trở về chổ Hải lão công cũng chẳng biết đường. Gã quanh đi quẩn lại vẫn về đến đại sãnh. Trên cửa có treo một tấm biển, nhưng trong ba bốn chữ gã khó lòng nhận ra được một. Ngoài mấy chữ “Nhất” “Tam” Thủy” gã không nhận được ra chữ gì. Vi Tiểu bảo lại chạy một lúc nữa thì trong bụng đói quá. Gã xuyên qua một cái cổng tò vò, thấy căn phòng mé tả, cánh cửa chỉ khép hờ. Gã liền đến bên cửa, bỗng ngữi thấy mùi thức ăn ngào ngạt xông lên mũi. Bất giác gã chảy nước miếng, gã khẻ đẩy cửa thò đầu ngó vào. Vi tiểu Bảo thấy trên bàn đã đặt mười mấy đĩa bánh điểm tâm. Có đĩa còn bốc hơi nghi ngút. Gã đang bụng đói như cào liền nghĩ ngay đến cách ăn vụng. Nghề ăn vụng của Tiểu bảo thường như cơm bửa. Gã thấy trong nhà không có người liền kiểng chân rón rén bước vào. Gã cầm láy một chiếc bánh da lợn đút vào miệng. gã vừa nhai mấy miếng đã khen thầm là bánh ngon. Cái bánh da lợn này một lớp bằng bột, một lớp đường mật chiên bằng mỡ lợn, lại có thịt và nhiều đồ gia vị thơm tho nên vừa dòn vừa ngọt. Những món điểm tâm ở Duy Dường vốn nổi tiếng khắp thiên hạ. Trong các kỹ viện người ta khảo cứu rất tỉ mỉ về các loại bánh đìểm tâm để đải khách làng chơi. Vi Tiểu Bảo trước ở kỹ viện đã nếm những món điểm tâm trước các tân khách. dù bị người ta đánh đòn nhiều lần mà vẫn chứng nào tật ấy cứ ăn vụng hoài. Bây giờ gã được ăn bánh ở đây còn ngon hơn bánh ở kỹ viện gấp nhiều lần. Vi Tiểu bảo ăn hết một tấm bánh da lợn vẫn chưa nghe thấy tiếng người đi vào, liền bốc một cái xíu mại bỏ vào miệng. Nên biết gã có rất nhiều kinh nghiệm về cách ăn vụng. Mỗi đĩa chỉ lấy một vài cái thì người ta khó lòng phát giác. Vi Tiểu Bảo ăn xong viên xíu mại lại bốc một cái bánh đâu ăn. Ðĩa nào gã ăn xong rồi liền bày lại cho khỏi lộ vết tích. Gã đang ăn thích khẩu, bỗng nghe ngoài cửa nhộn nhịp tiếng giày dép lẹp kẹp. Có người đã gần tới nơi. Gã vội cầm lấy một tấm bánh nướng rồi liếc mắt nhìn quanh thì thấy trong nhà trống rổng. Ngoài cái bàn không còn kê vật gì khác. Gã thấy trước bàn có rèm rũ xuống thì không còn nghĩ gì nữa, chui ngay vào gầm bàn để ẩn nấp. Lúc này tiếng giày đã vang lên ở trước cửa phòng rồi tiếng bước chân người tiến vào. Vi Tiểu bảo ngồi trong gầm bàn nhìn ra thấy đôi giày bé nhỏ. Gã biết người tiến đến là một đứa nhỏ tuổi cũng suýt soát gã, nên gã cũng yên tâm được một phần. Vi Tiểu bảo đút tấm bánh nướng vào miệng mà không dám nhai. Chỉ ngậm tấm bánh cho nước thấm vào, bánh nhủn ra là gã có thể nuốt xuống được. Bỗng nghe tiếng nhai tóp tép ở cạnh bàn. Vi Tiểu bảo cũng biết thằng nhỏ lấy bánh ăn, hắn nghĩ bụng:

-Gã này cũng vào đây ăn vụng. Ta mà la lên một tiếng rồi nhãy ra tất thằng lõi này này phải khiếp sợ trốn chạy rồi ta ăn một bửa cho no bằng thích. Nhưng sau gã lại nghĩ:

-Vừa rồi mình ngốc thật! Sao không lấy mấy đĩa điểm tâm đem ra vườn hoa mà ăn. Nơi đây không phải là Lệ xuân Viện, chẳng lẻ họ thấy mất mát gì cũng đổ tội lên đầu mình? Vi Tiểu Bảo còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe những tiếng binh binh vang lên. Gã không hiểu thằng nhỏ kia đang đập cái gì, bất giác gã nổi tính hiếu kỳ, thò đầu ra nhìn xem thì thấy thằng nhỏ kia lối 13,14 tuổi mình mặc áo ngắn. Gã đang vung quyền lên đánh vào người bằng da. Người da này chế bằng da trâu và lớn bằng người thật. Thằng nhỏ vung quyền đấm vào ngực người da rồi hai tay ôm ngang lưng người da mà vật ngã xuống đất. Thủ pháp của hắn cũng giống như thủ pháp của bọn đô vật người Mãn mà Vi Tiểu Bảo đã nhìn thấy ở tửu điếm hôm trước. Vi Tiểu Bảo cười ha hả từ gầm bàn chui ra cất tiếng hỏi:

-Người da là vật chết rồi, chơi như vậy có chi là thú. Ta ra dỡn với ngươi một chút. Thằng nhỏ kia thấy có người xuất hiện đột ngột mà đầu và mặt đều quàng khăn trắng thì không khỏi kinh hãi. Nhưng gã nghe Vi Tiểu Bảo nói là ra dỡn với mình thì lộ sẽ mừng vui đáp:

-Hay lắm! Ngươi ra đây chơi với ta. Vi Tiểu Bảo uốn mình nhãy xổ lại toan chụp lấy hai tay thằng bé. Thằng nhỏ nghiêng mình né tránh rồi thò chân phải ra móc. Vi Tiểu Bảo đứng không vững lập tức té nhào. Thằng nhỏ nói:

-Bêu bêu! Ngươi không biết vật rồi! Vi Tiểu Bảo cãi:

-Sao lại không biết? Ðoạn gã nhãy tới ôm lấy chân trái thằng nhỏ. Thằng nhỏ liền vươn tay ra chụp lấy sau lưng gã. Vi Tiểu Bảo lướt người đi rất linh hoạt. Thằng nhỏ chụp hụt. Vi Tiểu Bảo nhớ được vài thủ pháp của mất tên đại hán ỡ trong tửu quán, đột nhiên gã vung quyền bên trái đánh vào hàm dưới thằng nhỏ đánh binh một tiếng. Thằng nhỏ bị trúng quyền ngẩn người ra một chút. Mắt gã lộ vẽ tức giận. Vi Tiểu Bảo liền cười và nhắc lại câu của thằng nhỏ:

-Bêu bêu! Ngươi không biết vật rồi! Thằng nhỏ không nói gì, gã vung hờ tay trái một cái. Vi Tiểu Bảo nghiêng mình né tránh. Thằng nhỏ liền huýt khủyu tay vào lưng Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo đau quá phải khom lưng xuống. Thằng nhỏ luồn tay qua sau lưng vào nách gã rồi dùng mười đầu ngón tay nắm lấy sau lưng gã mà dúi xuống. Vi Tiểu Bảo vung chân phải đá ngược lên. Thằng nhỏ đẩy mạnh hai tay hất người Vi Tiểu bảo ra té huỵch xuống đất. Vi Tiểu Bảo tức quá trằn mình lại ôm ghì lấy hai chân thằng nhỏ hết sức kéo mạnh. Thằng nhỏ đứng không vững cũng té. Vi Tiểu bảo dựt chân thằng nhỏ kia ngã úp sấp đè lên người gã. Thằng nhỏ kia thân hình to lớn lại lợi thế liền đưa khủyu tay chẹn họng Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu bảo bị nghẹt thở liền vung chân đá ngược lên, đồng thời gã thấy thằng nhỏ mặt mũi khôi ngô mà lại vui tính nên gã rất có cảm tình với nó. Thằng nhỏ kia hỏi:

-Tên họ ngươi là chi? Vi Tiểu Bảo đáp:

-Ta là Tiểu Quế Tử. Còn ngươi tên gì? Thằng nhỏ trầm ngâm một chút rồi ngập ngừng:

-Ta là…Tiểu Huyền Tử. Ngươi là thủ hạ của vị công công nào? Vi Tiểu Bảo đáp:

-Chủ ta là Hải lão công. Tiểu Huyền Tử gật đầu. Ðoạn gã dùng chiếc khăn bịt mặt của Vi Tiểu bảo lau mồ hôi trán rồi thò tay bốc một miếng điểm tâm bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm…. Vi Tiểu bảo cũng không chịu kém miệng lẩm bẩm:

-Mi có gan ăn vụng, dễ thường ta không dám ăn hay sao? Rồi gã bốc miếng bánh da lợn mà ăn một cách rất ung dung. Tiểu Huyền Tử cười nói:

-Ngươi chưa học nghề đô vật, song được cái chân tay mau lẹ nên ta không đè ngươi được. Có điều nếu đấu thêm vài hiệp nữa thì ta nhất định nắm vững phần thắng. Vi Tiểu bảo không chịu:

-Cái đó chưa chắc. Bây giờ chúng ta tái đấu xem sao? Tiểu Huyền Tử cười nói:

-Ðược lắm! Thế là hai gã lại quần thảo với nhau. Tiểu Huyền Tử vừa sức mạnh vừa hiểu nghề đô vật, nên lần này mới đấu có vài hiệp nó đã đè lên người Vi Tiểu Bảo và không để gã cục cựa được nữa. Tiểu Huyền Tử cười hỏi: Ngươi có chịu đầu hàng hay không thì bảo? Vi Tiểu Bảo vẫn quật cường đáp:

-Chết thì chết chứ không chịu hàng. Tiểu Huyền Tử cười ha hả buông Vi Tiểu bảo ra đứng dậy. Vi Tiểu Bảo lại xông tới toan đánh nữa, nhưng Tiểu Huyền Tử khoát tay nói:

-Bửa nay hãy tạm nghĩ ngày mai sẽ tái đấu. Có điều ngươi không phải là đối thủ của ta thì dù có đấu thêm mấy ngày nữa cũng bằng thừa. Vi Tiểu Bảo không chịu móc ba lạng bạc ra nói:

-Ngày mai quyết chiến. Nhưng phải ăn thua bằng tiền. Ngươi hãy nộp tiền vào đây. Tiểu Huyền Tữ giật mình đáp:

-Hay lắm! Ngày mai chúng ta đấu bằng tiền và cũng vào buổi trưa sẽ gặp nhau ở đây, ngươi nên giử đúng hẹn.

Chọn tập
Bình luận
× sticky