Ðại hán đứng ngoài cửa vừa thấy Mao Thập Bát và Vi Tiểu Bảo tới nơi liền lớn tiếng hô:
– Quý khách giá lâm. Lập tức cánh cửa mở rộng, Lý Lực Thế, Quan An Cơ và hai đại hán mà Vi Tiểu Bảo chưa từng quen mặt từ trong nhà bước ra khoanh tay mĩm cười, cất tiếng chào:
– Mao gia cùng Vi gia hai vị quang lâm, tệ Tổng đà chủ xin mời vào. Vi Tiểu Bảo nức lòng hởi dạ nghĩ thầm:
– Hai tiếng Vi gia” coi chừng từ nay sẽ thành danh hiệu của mình. Mao Thập Bát gắng gượng ngồi dậy đáp lễ nói: Thân hình tại hạ thế này mà dám ra mắt Tổng đà chủ thì… thật là… ối chao!… Hắn rên la một tiếng rồi té xuống cáng. Lý Lực Thế vội nói: Trong mình Mao gia còn mang thương tích, bất tất phải đa lễ. Y nói rồi đứng tránh sang một bên nhường lối cho hai hán tử khiêng cáng Mao Thập Bát đi vào. Một đại hán nói với Vi Tiểu Bảo:
– Mời Vi gia hãy ngồi chơi xơi nước, để Mao gia vào trước có chuyện riêng với Tổng đà chủ. Vi Tiểu Bảo đành ngồi xuống. Gã vừa nhắp chung trà thì thấy một tên gia nhân bưng bốn đĩa điểm tâm kính cẩn đi vào. Gã liền bốc lấy một miếng bánh bỏ vào miệng nhai nghiến ngấu rồi chau mày lẩm bẩm: Thứ bánh này so với bánh trong Hoàng cung hãy còn kém xa. Vì thế gã ngấm ngầm có coi thường Tổng đà chủ. Tuy nhiên bụng gã đói meo nên dù bánh không ngon lắm gã cũng ăn gần hết cả bốn đĩn bụng Sau một lúc lâu, bọn Lý Lực Thế bốn người lại bước ra. Một vị có chòm râc đốm bạc lên tiếng: Tổng đà chủ mời Vi gia vào chơi! Vi Tiểu Bảo nuốt vội miếng bánh đang nhai nhồm nhoàm rồi đưa tay áo lên lau miệng. Ðoạn gã theo chân bốn người vào nhà trong. Ðến trước cửa phòng, người có chòm râu bạc hô lên:
– Tiểu Bạch Long Vi Tiểu Bảo gia đã đến đó. Vi Tiểu Bảo nghe gọi mình bằng ngoại hiệu Tiểu Bạch Long thì không khỏi sửng sốt, nhưng trong lòng khoan khoái, nghĩ thầm: Ồ! Hắn cũng biết đến ngoại hiệu lừng danh của ta? Ðây chắc là Mao đại ca đã giới thiệu với họ. Người có chòm râu đốm bạc vừa hô vừa đưa tay vén rèm. Vi Tiểu Bảo ngó vào trong thấy một vị đứng tuổi ăn mặc theo kiểu nho sinh rời khỏi ghế ngồi,đứng dậy tươi cười nói: Mời Vi gia vào đây! Vi Tiểu Bảo khoa chân bước vào. Quan An Cơ liền giới thiệu:
– Ðây là Tổng đà chủ của bản hội. Vi Tiểu Bảo bất giác đưa mắt ngắm nghía văn sĩ trung niên thì thấy y tuy thân hình bé nhỏ, nhưng tướng mạo hiền lương. Cặp mắt chiếu ra những tia hào quang sáng rực soi thẳng về phía gã, khiến gã khiếp sợ. Hai chân gã nhũn ra quỳ mọp ngay xuống. Văn sĩ trung niên vội cúi xuống nâng gã dậy mĩm cười nói: Tiểu huynh đệ không nên dùng đại lễ như vậy. Hai cánh tay Vi Tiểu Bảo bị đối phương đón lấy khiến gã cảm thấy dường như có luồng nhiệt khí trút vào, không sao lạy xuống được. Tổng đà chủ tức văn sĩ trung niên lại cười nói: Tiểu huynh đệ đã giết Ngao Bái, tên dũng sĩ đệ nhất ở Mãn Châu để rửa hận cho bao nhiêu đồng bào người Hán chúng ta bị hắn tàn sát. Vụ này chỉ trong mấy bữa là tiếng tăm đã lan ra khắp thiên hạ. Tiểu huynh đệ còn nhỏ tuổi đã nổi danh như vậy thật là cổ kim hiếm có. Vi Tiểu Bảo bản tính thích khoe khoang, chưa biết chi là hổ thẹn. Giả tỷ người nào khác xưng tụng gã như vậy thì gã đã huênh hoang khoác lác đủ điều, song đối với một vị Tổng đà chủ vẻ uy nghiêm lộ ra ngoài mặt, gã đâm ra luống cuống nói không nên lời. Tổng đà chúa lại trỏ về phía Mao Thập Bát ngồi nhìn Vi Tiểu Bảo mĩm cười hỏi:
– Nghe Mao gia đây thuật lại thì tiểu huynh đệ đã dùng kế giết chết được một tên thủ lãnh bọn thị vệ của Thanh triều ở trên núi Ðắc Thắng gần thành Dương Châu. Tiểu huynh đệ vừa bước chân vào chốn giang hồ đã lập được công trạng to lớn như vậy là chuyện phi thường. Nhưng tại hạ chưa hiểu tiểu huynh đệ đã dùng cách gì để bắt được Ngao Bái? Vi Tiểu Bảo vừa ngửng đầu lên, mắt gã chạm phải mục quang của Tổng đà chủ, gã sợ quá thành ra quên sạch những lời khoác lác khoe khoang mà gã đã sắp sẵn trong bụng. Trống ngực đánh thình thình, Vi Tiểu Bảo tự nhiên thuật lại một cách thành thật gã đã được vua Khang Hy sủng ái thế nào và lúc hiệp lực với nhà vua bắt hắn, vì hắn hành động vô lễ, phạm thượng ra sao. Tổng đà chúa chú lắng tai nghe rồi gật đầu nói: Té ra là thế! Võ công của tiểu huynh đệ khác hẳn với võ công của Mao huynh. Bản toà nhận thấy chiêu số của tiểu huynh đúng là chiêu số của phái Thiếu Lâm, nhưng về nội lực thì lại của phái Không Ðộng. Không hiểu lệnh tôn sư là ai? Vi Tiểu Bảo lè lưỡi ra chiều khâm phục, bụng bảo dạ: Vị Tổng đà chủ này thật là lợi hại! Y mới ngó qua đã hiểu ngay được võ công của mình. Tổng đà chủ dường như đã đoán ra được ý nghĩ của hắn liền cười nó ợc Lai lịch về chiêu số nhận ra rất dễ dàng. Cứ coi thân pháp cùng bộ pháp của tiểu huynh đệ thì đúng là công phu của phái Thiếu Lâm. Còn về nội gia công phu vừa rồi bản toà nâng đỡ tiểu huynh đệ nhận ra là nội công của phái Không Ðộng nên không khỏi ngạc nhiên. Vi Tiểu Bảo tức quá buộc miệng mắng liều: Hừ! Té ra lão con rùa đó đã dậy láo tại hạ. Tổng đà chủ không hiểu gã nói ai liền hỏi:
– Lão con rùa nào? Vi Tiểu Bảo cười ha hả đáp:
– Lão con rùa tức là Hải lão công, chính tên gọi là Hải Ðại Phú. Mao Thập Bát, Mao đại ca cùng tại hạ bị lão bắt vào cung… Gã nói tới đây chợt nhớ ra là không ổn, bụng bảo dạ:
– Chết rồi! Mlnh vẫn nói mình cùng Mao Thập Bát bị Ngao Bái bắt được, bây giờ lại khai ra là Hải lão công, há chẳng tiền hậu bất nhất? Hay ở chỗ bản lãnh của Vi Tiểu Bảo đã tài nói dối, mà bản lãnh gã lấp liếm cho xuôi cũng không kém cỏi. Gã liền nói tiếp:
– Lão con rùa vâng mệnh Ngao Bái bắt hai anh em tại hạ, vì Ngao Bái là một vị đại thần không tiện ra mặt hành động. Tổng đà chủ trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
– Hải Ðại Phú? Hải Ðại Phú? Trong phái Không Ðộng có ai tên họ như vậy chăng? Tiểu huynh đệ, Hải Ðại Phú đã dạy võ công gì cho tiểu huynh đệ? Tiểu huynh đệ thử diễn lại cho ta coi. Vi Tiểu Bảo dù mặt đen mày dày đến đâu cũng tự biết võ công mình kém cỏi liền đáp:
– Lão con rùa đã dạy võ công giả hiệu cho tại hạ. Lão hận tại hạ thấu xương vì đã làm đui mắt lão, nên lão tìm mọi cách để làm hại tại hạ. Những công phu lão dạy cho tưởng không nên phô diễn trước mặt người khác. Tổng đà chủ gật đầu, vẫy tay trái một cái. Bọn Quan An Cơ bốn người liền lui ra khỏi phòng, xoay tay khép cửa lại. Tổng đà chủ hỏi:
– Tiểu huynh đệ đã làm đui mắt lão trong trường hợp nào? Ðứng trước Tổng đà chủ, một đại anh hùng oai nghiêm, Vi Tiểu Bảo cảm thấy nói dối rất khó khăn và dễ bị lộ tẩy. Gã đành quyết định chủ là nóịnh chủ hết còn dễ chịu hơn. Ðấy là một trường hợp trong đời gã, gã chưa từng gìn giữ như thế bao giờ. Vi Tiểu Bảo quyết định chủ ý rồi liền đem việc dùng độc hại cặp mắt Hải lãịnh công ra sao, hạ sát Tiểu Quế Tử như thế nào, vì lẽ gì gã phải mạo xưng làm tiểu thái giám thuật lại từ đầu đến cuối. Tổng đà chủ vừa kinh ngạc vừa buồn cười, phất tay trái vào dưới quần Vi Tiểu Bảo, phát giác ra hạ bộ của gã vẫn còn nguyên chứ chưa “tĩnh thân” để làm thái giám. Y khẽ đập tay xuống bàn, tự nói một mình:
– Nhất định làm thế, có người kế vị Doãn huynh đệ rồi và Thanh Mộc Ðường có chủ nhân rồi. Vi Tiểu Bảo không hiểu Tổng đà chủ nói gì. Có điều gã thấy y nét mặt ra chiều hoan hỉ như người đã giải quyết được vấn đề khó khăn ở trong lòng thì gã cũng vui mừng. Tổng đà chủ hai tay chắp để sau lưng bước lui bước tới trong phòng tự nói một mình:
– Thiên Ðịa Hội ta hành động toàn những việc tiền nhân chưa từng làm tới. Ta đã khai sáng ra muôn việc khiến người nghe phải kinh hãi thì còn kể gì đến chuyện họ bàn tán nữa. Vi Tiểu Bảo nghe Tổng đà chủ nói thao thao mà chẳng hiểu gì hết. Ðột nhiên Tổng đà chủ quay lại nói: Trong này chỉ có hai chúng ta, tiểu huynh đệ đừng e dè gì nữa. Những môn võ Hải Ðại Phú đã dạy cho tiểu huynh đệ bất luận chân hay giả, tiểu huynh đệ cứ diễn lại cho ta coi. Bây giờ Vi Tiểu Bảo mới hiểu Tổng đà chủ ra hiệu cho bọn Quan An Cơ rút lui là để mình diễn lại võ công cho khỏi hổ thẹn vì võ công kém cỏi. Gã thấy không còn cách nào từ chối được liền nói:
– Lão con rùa nếu quả đã dạy tại hạ những môn võ đáng tức cười thì xin Tổng đà chủ thoá mạ y cho đáng đời. Tổng đà chúa mỉm cười đáp:
– Tiểu huynh đệ bất tất phải quan tâm. Vi Tiểu Bảo liền bắt đầu biểu diễn môn “Ðại từ đại bi thiên diệp thủ” mà Hải lão công đã truyền thụ cho. Tổng đà chủ ngưng thần chú theo dõi cuộc biểu diễn từ đầu đến theo Vi Tiểu Bảo biểu diễn xong, y gật đầu nói:
– Ta đã làm phiền tiểu huynh đệ. Tổng đà chủ ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp:
– Ngoài môn võ này dường như Hải Ðại Phú còn dạy tiểu huynh đệ môn cầm nã thủ của phái Thiếu Lâm nữa phải không? Kể ra Vi Tiểu Bảo học! ” Ðại cầm nã thủ ” đầu tiên, nhưng gã tự biết môn công phu này của mình lại càng kém cỏi, muốn dấu đi không phô diễn. Không ngờ Tổng đà chủ dường như đã biết hết, gã không sao dấu được đành đáp:
– Lão con rùa có dạy một chút cầm nã thủ để đi đấu với tiểu hoàng đế. Ðoạn gã đem môn đại cầm nã thủ ra biểu diễn một lượt. Tổng đà chủ tủm tỉm cười nói: Ðúng rồi. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tại hạ cũng biết trước không khỏi làm trò cười cho Tổng đà chủ. Tổng đà chủ vẫn tươi cười nói:
– Không phải ta cười tiểu huynh đâu. Ta cười vì lòng ta vui mừng. Ta nhận thấy tiểu huynh đệ có trí nhớ dai lại thông minh hơn người, rất có nhiều triển vọng. Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp: Về chiêu “Bạch mã phiên đồ”, Hải Ðại Phú cố ý dạy trật nhưng qua chiêu “Lý ngư thác ty” thì tiểu huynh đệ đã thêm vào những chỗ biến hoá, không câu nệ cho thành chiêu chiết. Thế là đưu “L? Vi Tiểu Bảo chợt động tâm cơ nghĩ thầm:
– Xem chừng võ công của Tổng đà chủ còn cao minh hơn lão con rùa rất nhiều. Nếu y chịu dạy võ cho mình thì có thể thành một vị anh hùng chân chính chứ không phải là anh hùng giả hiệu nữa. Gã nhếch mắt lên ngó Tổng đà chủ thì gặp mục quang của Tổng đà chủ cũng đang nhìn thẳng vào mặt gã. Vi Tiểu Bảo nguyên là một đứa nhỏ gan lỳ, bướng bỉnh. Dù đứng trước Hoàng thái hậu oai nghiêm đến thế, gã cũng dám nhìn thẳng vào mặt, nhưng đối với vị Tổng đà chủ này, gã không dám càn rỡ chút nào. Mắt gã vừa chạm vào mục quang của Tổng đà chủ là lập tức phải thu về ngay. Tổng đà chủ thủng thẳng hỏi:
– Tiểu huynh đệ có biết Thiên Ðịa Hội ta làm những gì không? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Thiên Ðịa Hội chủ trương phản Thanh phục Minh, giúp đỡ người Hán, giết bọn Thát Ðát. Tổng đà chủ gật đầu hỏi: Ðúng thế Tiểu huynh đệ có nguyện ý gia nhập Thiên Ðịa Hội khô nguyện Vi Tiểu Bảo cả mừng đáp:
– Nếu được gia nhập Thiên Ðịa Hội thì còn gì hay hơn nữa? Khi trước gã thường lui tới trà đình tửu quán tại thành Dương Châu được nghe người ta nhắc tới những thành tích anh hùng của Thiên Ðịa Hội, vốn đã đem lòng ngưỡng mộ. Trong thâm tâm gã vẫn cho là những nhân vật ở Thiên Ðịa Hội mới là chân chính là anh hùng hảo hán. Gã tưởng mình không đủ tư cách để trở nên một hội viên trong tổ chức này. Gã nghĩ vậy liền nói tiếp:
– Chỉ sợ… Chỉ sợ tiểu tử không xứng đáng mà thôi! Tổng đà chủ nói:
– Tiểu huynh đệ muốn gia nhập hội cũng chẳng khó gì. Có điều luật lệ bản hội rất nghiêm ngặt. Ai phạm lỗi đều phải bị trọng phạt. Vậy trước khi nhập hội tiểu huynh đệ hãy nghĩ kỹ đi đã. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tiểu tử không cần nghĩ ngợi gì nữa. Tổng đà chủ có luật lệ gì, tiểu tử cứ tuân giữ là được. Thưa Tổng đà chủ! Nếu Tổng đà chủ thuận cho tiểu tử nhập hội thì tiểu tử khoan khoái vô cùng. Tổng đà chủ không cười nữa, nghiêm nghị nói:
– Ðây là một việc trọng đại có liên quan đến sinh mạng của con người, chứ không phải chuyện trẻ nít đâu nhé! Vi Tiểu Bảo đáp:
– Dĩ nhiên tiểu tử biết rồi. Tiểu tử thường nghe người ta nói: Thiên Ðịa Hội chuyên làm điều nghĩa hiệp cùng hành động những việc lớn kinh thiên động địa. Sao lại bảo là chuyện trẻ nít được? Tổng đà chủ mĩm cười nói:
– Tiểu huynh đệ biết vậy là hay. Những người gia nhập bản hội phải tuyên thệ 26 điều, ngoài ra còn nghiêm lệnh cấm thập hình… Tổng đà chủ nói tới đây lại đổi vẻ mặt nghiêm trọng nói tiếp:
– Trong đó có những điều chưa áp dụng cho những anh em nhỏ tuổi như tiểu huynh đệ hiện nay. Song phải nhớ một điều cần nhất: Ðã là anh em bản hội phải lấy hai chữ tín thực làm căn bản, không được bịa điều trá nguỵ. Về đíều này tiểu huynh đệ có tuân giữ được không? Vi Tiểu Bảo ngần ngừ một chút rồi đáp:
– Ðối với Tổng đà chủ dĩ nhiên tiểu tử không dám dối trá, còn đối với anh em khác trong những công việc nhỏ mọn chẳng lẽ cũng phải nói thật hết? Tổng đà chủ đáp: Việc nhỏ không kể, chỉ bàn về đại sự. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Ðúng thế! Tỷ như đánh bạc với anh em trong hội dùng thủ đoạn lừa bịp có được không? Tổng đà chúa không ngờ gã hỏi câu này, tủm tĩm cười đáp:
– Ðánh bạc không phải là việc hay, nhưng trong nội quy không cấm. Nhưng tiểu huynh đệ bịp anh em mà họ biết ra họ sẽ đánh cho đó. Nội quy không ngăn cấm việc này, tiểu huynh đệ có chịu đòn được chăng? Vi Tiểu Bảo cười đáp: Tiểu tử đã bịp thì họ biết làm sao được? Thực ra tiểu tử không cần bịp cũng đủ ăn chắc rồi! Thiên Ðịa Hội phần nhiều hội viên là hào kiệt giang hồ, nên những việc nhỏ mọn như đánh bạc uống rượu thuộc phạm vi thiên tính, trước nay không cho những cái đó là tội lỗi, nên Tổng đà chủ cũng không để ý. Y chú nhìạ Vi Tiểu Bảo một lúc rồi hỏi:
– Tiểu huynh đệ có nguyện ý bái ta làm sư phụ khô nguyện Vi Tiểu Bảo mừng quá liền lạy phục xuống đất, dập đầu lia lịa miệng hô:
– Sư phụ! Sư phụ Tổng đà chủ không đỡ gã dậy, để gã dập đầu mười mấy lần rồi nói:
– Ðủ rồi! Vi Tiểu Bảo mừng rỡ đứng dậy. Tổng đà chủ nói: Ta họ Trần tên gọi Cận Nam. Ba chữ Trần Cận Nam chỉ dùng trong bản hội. Nay ta với ngươi đã thành sư đồ thì ta cho biết tên thật là Trần Vỉnh Hoa. Lúc y nói đến tên thật liền hạ thấp giọng xuống. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Dạ. Ðồ đệ xin ghi nhớ vào tâm khảm và không dám tiết lộ ra ngoài. Tổng đà chủ Trần Cận Nam lại ngắm nghía Vi Tiểu Bảo một hồi rồi chậm rãi nói:
– Ta với ngươi là nghĩa thầy trò ở với nhau phải thành thực. Ta nói thật cho ngươi hay ngươi là một đứa lẻo mép, lại giảo quyệt, trí trá không hợp tính cách của ta. Thực ta không thích đâu. Sở dĩ ta thu ngươi làm đồ đệ chỉ vì nghĩ đến đại sự của bản hội. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Từ nay đồ nhi xin sửa đổi tính nết. Trần Cận Nam nói:
– Núi sông còn có khi biến đổi, chứ tính người khó nỗi đổi dời. Ngươi có thay đổi cũng chỉ được một ít mà thôi. Có điều ngươi còn nhỏ tuổi, tính nết phù động, chưa làm những việc gì bại hoại. Từ nay ngươi nên ghi nhớ là ta quản thúc đồ đệ rất nghiêm ngặt. Nếu ngươi phạm vào luật lệ bản hội, lòng ở chẳng ngay, làm điều trái phép là ta hạ sát ngươi dễ như trở bàn tay quyết không thương tiếc. Trần Cận Nam nói rồi vỗ bàn đánh cách một tiếng bẻ lấy một miếng gỗ đoạn hai tay sát vào nhau cho nát vụn ra rớt xuống. Vi Tiểu Bảo thấy thế sợ quá lè lưỡi ra hồi lâu không thụt vào được. Nhưng chỉ một lát gã lại ngứa miệng cười nói:
– Ðồ nhi nhất định không làm việc bại hoại. Nếu đồ nhi gây nên tội lỗi, sư phụ cứ việc véo lấy một mẩu trên đầu hài nhi vò nát ra, đồ nhi làm mấy việc hư đốn thì công phu của sư phụ không thể truyền thụ cho đồ nhi được nữa. Trần Cận Nam nói:
– Không phải mấy việc, mà chỉ một việc hư đốn là hết nghĩa thầy trò. Vi Tiểu Bảo lại hỏi: Hai việc được không? Trần Cận Nam nghiêm nghị đáp:
– Ngươi ăn nói đứng đắn lại, đừng bẻm mép nữa. Một việc là một việc. Ðây không phải là chuyện mặc cả. Vi Tiểu Bảo đáp: Dạ! Dạ! Rồi gã tự hỏi:
– Không hiểu mình làm nửa việc hư đốn thì sao? Trần Cận Nam nói:
– Ta thu ngơi làm đồ đệ, nhưng hiện thời chưa rảnh để truyền thụ võ công. Ông lấy trong bọc ra một cuốn sách mỏng rồi nói: Ðây là phép luyện tập nội công căn bản của bản môn. Mỗi ngày ngươi tự học lấy một ít. Ông mở cuốn sách ra, trang nào cũng có vẽ hình người để truyền thụ khẩu quyết về tu luyện nội công cho Vi Tiểu Bảo. Trong lúc nhất thời Vi Tiểu Bảo chưa thể lãnh hội ngay được, gã chỉ dụng tâm ghi nhớ lấy khẩu quyết. Trần Cận Nam phải phí mất hơn một giờ mới truyền thụ hết khẩu quyết về nội công. Ông nói:
– Công phu của bản môn cần sự chính tâm thành làm đầu. Ngươi là nhẻ lòng hươu dạ vượn không hợp với công phu của bản môn, nên việc rèn luyện càng khó khăn và mất nhiều thì giờ gấp đôi. Vậy ngươi phải đặc biệt dụng công mới được. Ngươi nên nhớ kỹ nếu đang luyện công mà lòng dạ nóng nảy đầu váng mắt hoa thì phải nghỉ ngay cho bình tĩnh lại. Khi nào dẹp hết tạp niệm lại bắt đầu luyện tập. Nếu không thế thì nguy hiểm lắm đấy. Vi Tiểu Bảo dạ rồi quỳ xuống, hai tay đón lấy cuốn sách cất vào trong bọc. Trần Cận Nam nói:
– Ngươi là tên đồ đệ thứ tư của ta, không chừng là tên đệ tử sau chót. Công việc Thiên Ðịa Hội rất phiền phức, ta không có thì giờ rảnh rang để thu thêm đồ đệ. Ở trong võ lâm địa vị ta không thấp hèn, thanh danh ta không xấu xa, Ngươi đừng làm cho ta phải mất mặt. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Dạ! Nhưng… Trần Cận Nam hỏi: Nhưng làm sao? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Thường thường đồ nhi không muốn để mất mặt sư phụ, nhưng nếu xảy ra chuyện mất mặt là trường hợp không sao tránh được. Tỷ như không đánh nổi người ta rồi bị bắt bỏ vào thùng táo, coi như đồ vật để họ khuân đi khuân lại Khi đó sư phụ miễn trách cho đồ nhi. Trần Cận Nam nhíu cặp lông mày vừa tức mình lại vừa buồn cười. Ông thở dài đáp:
– Việc thu ngươi làm đồ đệ, có lẽ là một việc lầm lớn trong đời ta. Có điều ta lấy việc lớn trong thiên hạ làm trọng, mà đành mạo hiểm một phen. Tiểu Bảo, khi nào có việc khẩn yếu, nhất thiết ngươi phải nghe lời ta căn dặn rồi hành động, đừng có dông càn là không sợ hỏng. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Dạ!… Trần Cận Nam thấy gã có điều muốn nói lại thôi liền hỏi:
– Ngươi còn muốn nói gì nữa? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ðồ nhi đã nói câu gì là có lý mới nói. Ðồ nhi không muốn nói nhăng nói càn mà sư phụ cho là nói nhăng nói càn. Há chẳng oan uổng cho đồ nhi ư l? Trần Cận Nam không thể lằng nhằng với gã được nữa, liền nói:
– Ngươi cứ ít lời đi là được. Ông nghĩ thầm: Trong thiên hạ biết bao anh hùng hảo hán nổi danh đứng trước mặt ta vẫn một niềm cung kính, không dám thở mạnh mà thằng nhỏ điêu ngoa cổ quái này lại cứ rườm lời. Ông đứng dậy đi ra cửa nói:
– Ngươi hãy theo ta. Vi Tiểu Bảo vội mở cửa vén rèm chờ Trần Cận Nam ra rồi mới theo sau tới nhà đại sảnh. Trong đại sảnh đã có hơn hai chục người đang ngồi thấy Tổng đà chủ tiến vào vội đứng dậy nghiêm trang. Trần Cận Nam gật đầu tiến lại ngồi chiếc ghế thứ hai ở hàng đầu. Vi Tiểu Bảo thấy chiếc ghế chính giữa còn bỏ trống thì trong lòng không vui tự hỏi:
– Chẳng lẽ Tổng đà chủ còn chưa phải là địa vị cao nhất, mà còn có người trên sư phụ ta nữa hay sao? Trần Cận Nam lên tiếng: Các vị huynh đệ bữa nay ta mới thu một tên tiểu đồ. Ông trỏ vào Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
– Chính là gã này. Mọi người liền khom lưng khoanh tay đáp:
– Cung hỷ Tổng đà chủ. Rồi quay sang chúc mừng Vi Tiểu Bảo. Trần Cận Nam lại giục Vi Tiểu Bảo: Ngươi làm lễ ra mắt các vị bá thúc đi. Vi Tiểu Bảo nhìn mọi người cúi đầu thi lễ. Lý Lực Thế đứng bên giới thiệu:
– Vị này là Thái Ðức Trung bá bá, hương chủ Liên Hoa đường.
– Vị này là Phương Ðại Hồng bá bá, hương chủ Hồng Thuận đường.
– Vị này là Mã Siêu Hưng bá bá, hương chủ Gia Hậu đường.