Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lộc Đỉnh Ký

Chương 239 – Triều đình đại kế chủ hòa bình

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Vi Tiểu Bảo vừa ra đến cửa doanh trướng, liền ngó thấy hai trăm sáu mươi tên kỵ binh Kha Tát Khắc trường đao tuốt trần, đưa lên cao. Chúng cưỡi toàn tuấn mã bao vây trướng hồng đang diễu võ dương oai đi vòng quanh chạy rất mau.

Phi Yến Đa La hạ lệnh một tiếng đoàn kỵ binh chạy ra xa. Chúng xếp thành đội ngũ đứng ngoài hai trăm trượng. Cứ hai mươi sáu tên là một hàng. Cả trước sau cộng thành mười hàng. Hàng ngũ rất chỉnh tề.

Đột nhiên chúng lớn tiếng reo hò lao rất mau về phía Vi Tiểu Bảo.

Vi Tiểu Bảo la lên:

– Má ơi là má ơi!

Gã toan chạy vào trướng, nhưng lại nghĩ:

– Bọn quỷ La Sát đã muốn giết ta thì ta có vào trướng cũng bị chúng lôi ra lại càng thêm nhục.

Mặt xám như tro tàn, người run bần bật, gã đứng yên không nhúc nhích.

Hồng Triều hô:

– Đằng bài thủ! Chuẩn bị bảo vệ đại soái! Tiến lên.

Hai trăm sáu mươi quân đằng bài đồng thanh hô:

– Tuân lệnh!

Rồi chúng rầm rộ chạy tới đứng ở phía trước Vi Tiểu Bảo cùng các đại thần.

Vi Tiểu Bảo rút đao trủy thủ ở ống giầy ra tự nhủ:

– Nếu bọn quỷ La Sát thực sự nổi tính man rợ, tất xảy một trường chiến đấu ác liệt, ta không thể phế bỏ điều nghĩa khí.

Gã liền mạnh dạn tiến ra đứng ở phía trước Sách Ngạch Đồ. Miệng gã hô:

– Sách đại ca đừng sợ. Đã có tiểu đệ bảo vệ cho đại ca.

Sách Ngạch Đồ là một văn quan, lão sợ quá chẳng còn hồn vía nào nữa, ấp úng đáp:

– Tiểu huynh… hoàn toàn… trông cậy vào huynh đệ.

Mười hàng kỵ binh Kha Tát Khắc xông tới rất lẹ. Khi chúng còn cách đội quân Thanh chừng năm sáu trượng thì tên đội trưởng đi trước vung trường đao chém dứ một đòn. Hắn quát to một tiếng. Đoàn kỵ binh lập tức dừng ngựa. Hai trăm sáu chục con tuấn mã đều dừng bước lại.

Tên đội trưởng lại hô một tiếng. Bọn kỵ binh rẽ ra chia làm hai toán. Một trăm ba chục tên quay về phía Bắc, một trăm ba chục tên quay về hướng Nam.

Chúng chạy ra mấy chục trượng quây lại thành vòng tròn và đứng cách xa trướng hồng ngoài hai trăm trượng. Đội ngũ vẫn tề chỉnh, không rối loạn chút nào.

Hai trăm sáu chục tên cưỡi hai trăm sáu mươi con ngựa đều răm rắp như một người cưỡi một ngựa. Quả nhiên chúng đã được huấn luyện rất tinh thục.

Phi Yến Đa La nổi lên tràng cười khanh khách, lớn tiếng hỏi:

– Công tước đại nhân! Đại nhân coi đội quân La Sát bên tệ quốc thế nào?

Vi Tiểu Bảo bây giờ mới hiểu hắn bất quá muốn khoa trương quân đội để thị uy. Trong lòng tức giận gã la lên:

– Đúng là một lũ khỉ làm trò, nếu đem dùng vào việc đánh trận thì toàn là đồ vô dụng.

Phi Yến Đa La tức giận hô:

– Chúng ta lại xông vào!

Miệng hắn lẩm bẩm:

– Lần này thử coi gã có chạy trốn không?

Hắn hô tiếp:

– Hãy lột hết nón đội trên đầu binh sĩ Trung Quốc!

Đội trưởng trong đội kỵ binh Kha Tát Khắc lại hô hiệu lệnh. Hai trăm sáu mươi tên quân kỵ liền xông vào.

Vi Tiểu Bảo quát:- Chém vào chân ngựa bọn chúng!

Hồng Triều hô:

– Xin tuân lệnh. Chặt chân ngựa, đừng giết người.

Tiếng vó ngựa rầm rầm như sấm nổ. Hai trăm sáu chục con ngựa chạy tới mỗi lúc một gần. Những thanh trường đao dưới ánh mặt trời lấp loáng có ánh sáng.

Đoàn kỵ mã chỉ còn cách ba chục trượng… hai chục trượng… mười trượng… vẫn chưa dừng bước.

Khi còn cách bốn, năm trượng, Hồng Triều hô:

– Cổn Đường đao! Tiến lên!

Hai trăm sáu chục tên đằng bài thủ nhảy vọt lại, lăn mình dưới đất xông vào.

Hai trăm sáu chục tên quân này đều do Lâm Hưng Châu thân hành rèn dậy môn Địa Đường đao pháp rất thuần thục. Chúng dùng lá mộc bằng giây leo để hộ vệ, không hở ra chút đao quang nào.

Quân kỵ binh Kha Tát Khắc đột nhiên thấy Thanh binh lăn mình dưới đất rất lấy làm kinh dị.

Bọn thủ quân ở Nhã Tát Khắc đã nếm mùi đau khổ của bọn đằng bài thủ, nhưng kẻ thì chết rồi, kẻ thì bị bắt. Cánh thủ quân hoàn toàn tan vỡ. Đội kỵ binh

Kha Tát Khắc này mới từ Mạc Tư Khoa hộ tống Phi Yến Đa La trong cuộc công du.

Trước nay chúng chưa được chứng kiến phép đánh trận của đằng bài binh, đều cho là bên địch ngu xuẩn quá mới lăn mình dưới đất. Chúng có bị ngựa xéo chết cũng không trách ai được.

Chỉ trong chớp mắt hàng đầu đội kỵ binh đã đụng phải quân đằng bài.

Đột nhiên tiếng ngựa thét vang, tới tấp ngã lăn ra.

Quân đằng bài vung lợi đao lên. Cứ mỗi đao là chém đứt một đôi chân ngựa.

Đã có đằng bài hộ thân, chúng lăn xả vào đâm chém.

Quân La Sát la ó vang trời pha lẫn với tiếng ngựa thét.

Đội đằng bài đã lăn vào tới hàng thứ mười bên địch và chém đứt một trăm bảy, tám chục đôi chân ngựa rồi xếp hàng ở phía sau đội kỵ binh Kha Tát Khắc.Có đến quá phần nửa quân Kha Tát Khắc bị ngã xuống còn mấy chục tên liền quay ngựa chạy trốn. Thế là đội quân tan vỡ.

Hồng Triều dẫn đội đằng bài binh chạy về thật mau đứng xếp hàng trước Vi Tiểu Bảo. Toàn đội hai trăm sáu chục người chỉ có mười mấy người bị ngựa dẫm lên hay đá bị thương, nhưng thương thế rất nhẹ. Chúng vẫn nhịn đau đớn và đứng nguyên trong hàng ngũ.

Hai trăm sáu chục tên kỵ binh Kha Tát Khắc, một số bị ngựa đè lên, nằm dưới đất rên rỉ kêu la, một số phóng ngựa chạy tán loạn ra tận đằng xa. Còn phần lớn đứng xuống đất, chân tay luống cuống.

Bọn kỵ binh này suốt đời kỵ mã, có ngồi trên lưng ngựa mới phát huy được tài kiêu dũng. Một khi hai chân đứng xuống đất là chẳng khác gì cá mất nước, không còn chỗ nương tựa để vùng vẫy.

Vi Tiểu Bảo hô:

– Chia quân lấy phân nửa bao vây đại quan La Sát!

Hồng Triều truyền hiệu lệnh ra. Một trăm quân đằng bài liền kéo đến bao vây bọn Phi Yến Đa La và bọn đại quan La Sát hơn chục người. Một trăm thanh đại đao tổ hợp thành một vòng tròn đao. Mũi đao hướng vào phía trong. Chỉ cần hô một tiếng hiệu lệnh là cả trăm thanh đại đao nhất tề phóng vào. Bọn Phi Yến

Đa La sẽ lập tức bị đâm nát ra như tương.

Mấy tên chánh phó đội trưởng đoàn kỵ binh Kha Tát Khắc thấy tình trạng này vội chạy lại lớn tiếng la:

– Đừng có giết người! Đừng có giết người!

Vi Tiểu Bảo quay lại nhìn Song Nhi hiện cải trang làm thân binh , ra lệnh:

– Lại điểm huyệt chúng đi!

Song Nhi dạ một tiếng tung mình vọt tới sau lưng tên đội trưởng kỵ binh Kha Tát Khắc, thị điểm huyệt vào huyệt đạo sau lưng hắn, rồi lại điểm huyệt tên phó đội trưởng.

Một tên tiểu đội trưởng thò tay vào bọc rút súng lục ra quát:

– Không được nhúc nhích!Song Nhi chụp một tên quân La Sát đứng bên để che đỡ phía trước. Thị đẩy gã tiến lên mấy bước.

Tên tiểu đội trưởng kia không dám nổ súng, lại la lên:

– Không được nhúc nhích!

Song Nhi chụp tên La Sát đó nhấc bổng lên liệng tới.

Tên tiểu đội trưởng giật mình kinh hãi nghiêng mình né tránh.

Song Nhi thừa cơ nhảy lại điểm vào những huyệt dạo trước ngực và sau lưng gã rồi đoạt lấy khẩu súng lục trong tay đối phương. Thị trỏ súng lên trời bắn chỉ thiên đánh đoàng một tiếng:

Vi Tiểu Bảo hô lớn:

– Hay lắm! Hai bên đã hứa không được đem theo hỏa khí. Bọn quỷ La Sát các ngươi không kể gì đến chữ tín.

Gã tiến lại mấy bước nhìn Phi Yến Đa La nói:

– Này! Đại nhân bảo bọn thủ hạ liệng binh khí trong tay đi, xuống ngựa hết, xếp thành hàng ngũ. Tên nào còn dắt hỏa khí trong mình phải lôi ra hết.

Phi Yến Đa La nhận thấy mình không thể nào kháng cự được đành nghe theo lời Vi Tiểu Bảo truyền lệnh xuống.

Bọn kỵ binh Kha Tát Khắc đành liệng đao kiếm rồi xuống ngựa, xếp thành đội ngũ.

Vi Tiểu Bảo lại sai một trăm sáu chục tên đằng bài thủ bao vây bốn mặt ra sục tìm trong mình bọn quân La Sát.

Chúng lấy được hơn hai trăm tám chục khẩu súng lục vì trong đoàn kỵ binh hai trăm sáu mươi người, nhưng một số đem theo hai khẩu.

Bọn quân La Sát ở dưới chân thành Ni Bố Sở ngó thấy tình thế xảy biến cố liền từ từ tiến ra.

Mé Đông quân Thanh cũng lập tức tiến vào.

Hai bên cách nhau mấy trăm bước thì dừng lại dàn trận đối lập.Đoàn quân La Sát thấy chủ soái bị vây đành ngấm ngầm kêu khổ, không dám tự động.

Vi Tiểu Bảo hỏi Phi Yến Đa La:

– Hầu tước đại nhân! Đại nhân cho đem nhiều hỏa khí đến làm gì vậy?

Phi Yến Đa La cúi đầu đáp:

– Xin lỗi Công tước đại nhân! Bọn vệ binh thủ hạ của tệ nhân không theo mệnh lệnh, ngầm đeo hỏa khí. Tệ nhân sẽ trọng phạt bọn chúng.

Vi Tiểu Bảo hô:

– Đằng bài thủ! Các ngươi cởi hết y phục ra để họ coi có ngầm dấu hỏa khí không?

Hai trăm sáu chục tên đằng bài thủ bỏ lá mộc xuống. Tay mặt giơ đại đao lên cao để đề phòng đối phương hành động bất trắc. Chúng dùng tay trái để cởi áo.

Mọi người cởi áo rồi, mình trần trùng trục, nhảy lên mấy cái. Quả nhiên không một ai đeo súng.

Phi Yến Đa La trong lòng hổ thẹn, cúi đầu xuống không dám nói gì.

Vi Tiểu Bảo lại lớn tiếng:

– Bọn người La Sát mặt dầy không thủ tín, chẳng thể tin được. Lột quần áo bọn chúng ra khám kỹ lại xem có còn hỏa khí không?

Phi Yến Đa La kinh hãi vội nói:

– Công tước đại nhân! Xin đại nhân rộng ơn cho. Đại nhân… đại nhân… mà lột quần tệ nhân, thì tệ nhân… đành chịu tự sát…

Vi Tiểu Bảo đáp:

– Cái gì thì được, còn việc cởi quần thì không thể khoan miễn.

Phi Yến Đa La năn nỉ:

– Xin đại nhân khoan thứ cho một lần. Nhất thiết mọi điều gì khác, tệ nhân đều xin tuân theo ý kiến của đại nhân.

Vi Tiểu Bảo hỏi:- Vừa rồi đội kỵ binh của Hầu tước đại nhân xông lại làm cho bản sứ khiếp quá phải chui vào gầm bàn, như thế còn chi là thể diện của Công tước đại nhân?

Vụ này Hầu tước đại nhân tính sao đây?

Phi Yến Đa La mắng thầm:

– Cái đó tự ngươi nhát gan, ta biết làm thế nào?

Nhưng ngoài miệng hắn đáp:

Tệ nhân xin nguyện ý bồi thường những sự tổn thất của đại nhân.

Vi Tiểu Bảo trong lòng hoan hỷ nghĩ thầm – Đến lúc làm tiền được rồi đây.

Nhưng trong lúc nhất thời gã nghĩ không ra bắt đối phương bồi thường bằng cách nào, liền hạ lệnh:

– Hãy cắt đai quần từ đại quan cho đến tiểu binh La Sát.

Bọn đằng bài thủ hô lớn:

– Xin tuân lệnh!

Chúng giơ đao lên thò vào sau lưng bọn người La Sát, quay lưỡi ra ngoài kéo một cái. Lập tức đai lưng bị đứt liền.

Bọn người La Sát từ Phi Yến Đa La trở xuống chẳng một ai là không sợ hết hồn, hai tay giữ chặt cạp quần chỉ sợ tụt mất.

Vi Tiểu Bảo nổi lên tràng cười khanh khách ra lệnh:

– áp giải bọn người La Sát, nổi hiệu đắc thắng đưa về doanh trướng.

Lúc này quan binh La Sát ai cũng chỉ lo tụt quần, tuyệt không dám kháng cự, riu ríu theo bọn Thanh binh giữ nguyên đội ngũ đi về phía Đông.

Đông Quốc Cương cười nói:

– Trí kế của Vi đại soái quả là thần diệu. Ai cũng phải khâm phục. Chỉ trong khoảnh khắc mà Cột được hai tay của hết thảy ba trăm quan binh La Sát.

Vi Tiểu Bảo cười đáp:- Bọn nam nhân La Sát sợ nhất là bị tụt quần. Trái lại, bọn nữ nhân không ngán vụ đó. Thế có lạ không?

Bọn Đông Quốc Cương híp mắt lại mà cười một cách mê ly.

Đoàn người và đại quân hội họp rồi, đoàn quân Thanh đẩy hơn hai trăm cỗ súng lớn ra, bỏ áo súng đi, miệng súng chĩa về phía quân La Sát.

Thời bấy giờ tuy hỏa khí nước La Sát đã lợi hại lắm, nhưng ở phía Đông cũng không đem đến nhiều bằng Vua Khang Hy đã chuẩn bị cho một cuộc đại chiến.

Có đến phân nửa súng ống được điều động cho trận tuyến Ni Bố Sở. Bất luận về binh lực hay hỏa khí bên quân Thanh cũng nhiều hơn gấp mấy lần.

Cánh quân La Sát đột nhiên ngó thấy rất nhiều súng lớn, đều ngơ ngác nhìn nhau, lộ vẻ cực kỳ khiếp sợ.

Các tướng thống lĩnh quân đội vội truyền lệnh đóng cổng thành lại. Nhưng quân Thanh cũng không đánh thành.

Lúc này đội trưởng, phó đội trưởng và một tên tiểu đội trưởng đoàn kỵ binh Kha Tát Khắc đã bị Song Nhi điểm huyệt không nhúc nhích được. Ba tên này đứng ở chỗ đất trống coi chẳng khác gì nhưng pho tượng gỗ.

Các binh tướng La Sát hối hả chạy vào thành, chưa kịp lưu tâm đến. Bây giờ đứng trên mặt thành nó thấy đều lấy làm kinh dị, nhưng chẳng ai dám chạy ra cứu viện.

Sau chừng nửa giờ họ thấy ba người vẫn đứng trơ không nhúc nhích, một đội kỵ binh Kha Tát Khắc mở cửa thành đến cứu.

Nhưng đội kỵ binh này mới đi được hơn mười trượng, bỗng nghe quân Thanh nổ mấy phát súng lớn.

Tướng thủ thành vội nổi hiệu lui quân. Đội kỵ binh Kha Tát Khắc lại lật đật quay về. Chúng sợ quân Thanh kéo đến thì cả đội quân đi cứu viện cũng bị vây hãm.

Quân hai bên cách nhau đến mấy trượng. ở đằng xa ngó thấy ba người đứng không nhúc nhích, tư thế rất quái dị rất lấy làm kỳ, bỗng nghe quân Thanh nổi lên tràng cười ho hố, hết thảy La Sát binh càng kinh hãi hơn.Vi Tiểu Bảo đưa bọn Phi Yến Đa La vào trong doanh trướng.

Chủ khách an tọa rồi, bọn thân binh bưng trà ra mời.

Vi Tiểu Bảo chỉ cười hì hì chứ không nói gì.

Phi Yến Đa La tức giận lên tiếng:

– Công tước đại nhân! Đại nhân đừng đem tệ nhân ra làm trò cười nữa. Đại nhân muốn giết thì giết quách đi cho rồi!

Vi Tiểu Bảo cười đáp:

– Bản sứ cùng Hầu tước đại nhân là chỗ bạn hữu, sao lại giết nhau được? Bây giờ chúng ta lại bàn đến chuyện phân chia cương giới.

Gã cho là lúc này các đại thần bên đối phương đã lọt vào tay mình thì bất luận mình đưa ra điều khoản gì, họ cũng khó lòng chống lại.

Không ngờ Phi Yến Đa La là một quân nhân xuất thân bản tính rất quật cường. Hắn ngang nhiên đáp:

– Tệ nhân là tù binh của đại nhân, không còn là sứ thần ngang hàng để thương nghị việc hoạch định cương giới nữa. Tệ nhân đã ở dưới sự uy hiếp của đại nhân thì điều khoản gì cũng không thể đàm phán được. Dù đàm phán thành tựu, kiềm chữ rồi, cũng coi là vô hiệu.

Vi Tiểu Bảo hỏi:

– Sao lại vô hiệu?

Phi Yến Đa La đáp:

– Nhất thiết mọi điều khoản đều do đại nhân định đoạt thì còn đàm phán cái gì? Đại nhân không thể bức bách tệ nhân đàm phán được?

Vi Tiểu Bảo hỏi:

– Sao lại không bức bách đại nhân đàm phán được?

Phi Yến Đa La đáp:

– Nói tóm lại là tệ nhân không chịu khuất phục. Đại nhân vung đao chém hay nổ súng bắn chết tệ nhân thì cứ việc động thủ đi!Vi Tiểu Bảo cười hỏi:

– Nếu bản sứ kêu người lột trần Hầu tước thì sao?

Phi Yến Đa La tức giận đến cùng cực, đứng phắt dậy quát:

– Ngươi…

Hắn vừa nói được tiếng ngươi, đột nhiên quần tụt xuống, vội đưa tay nắm lấy.

Nguyên đai quần hắn đã bị đứt. Lúc ngồi trên ghế, không cần để tay giữ cạp quần. Trong cơn thịnh nộ, hắn đứng phắt dậy, quên mất vụ này. May mà hắn còn cứu vãn kịp thời, chưa đến nỗi hở hang làm cho xấu mặt.

Các đại quan và bọn tùy tùng bên Thanh ở trong trướng không sao nhịn được đều nổi lên tràng cười rộ.

Phi Yến Đa La tức giận đến sắc mặt lợt lạt mà hai tay vẫn phải nắm giữ cạp quần, bộ dạng coi rất tức tưởi.

Hắn toan đưa ra những lời khích ngang khẳng khái một phen cho bõ tức. Khốn nỗi hai tay còn bận việc, không thể chỉ trỏ vung múa cho thêm uy thế. Hắn muốn hiên ngang cũng chỉ đến được hạn độ nào mà thôi.

Phi Yến Đa La hắng giọng mấy tiếng, ngồi xuống nói:

– Ta là Khâm sứ của Sa Hoàng bệ hạ nước La Sát, ngươi không làm nhục ta được. Bậc đại trượng phu thà chết chứ không chịu nhục.

Vi Tiểu Bảo đáp:

– Hầu tước đại nhân cứ yên lòng. Bản sứ không làm nhục đâu. Chúng ta hãy hòa hảo mở lại cuộc đàm phán phân chia cương giới.

Phi Yến Đa La móc túi lấy khăn bịt cửa miệng buộc quanh ra sau gáy để tỏ ý không lên tiếng về cuộc hòa đàm.

Vi Tiểu Bảo sai thân binh đem rượu ngon nhắm tốt bày lên bàn. Gã rót rượu ra chung, cười nói:

– Mời đại nhân! Đại nhân bất tất phải khách sáo.

Phi Yến Đa La ngửi thấy mùi rượu thơm ngát không nhịn được, cởi khăn tay, nâng chung lên uống.Vi Tiểu Bảo cười hỏi:

– Hầu tước đại nhân lại dùng đến miệng ư?

Phi Yến Đa La uống rượu ăn thịt, vẫn không trả lời, tỏ ra dùng miệng để ăn uống chứ không để nói.

Vi Tiểu Bảo tiếp tục khuyên mời. Gã nghĩ bụng cho hắn uống say hoặc giả làm cho hắn phải khuất phục.

Không ngờ Phi Yến Đa La uống mười mấy chung rồi, cầm khăn lau miệng xong bịt lại buộc chằng ra sau như trước.

Vi Tiểu Bảo thấy tình trạng này không khỏi bật cười. Gã sai thân binh dẫn hắn vào hậu trướng nằm nghỉ và ra lệnh canh giữ nghiêm mật.

Vi Tiểu Bảo cùng bọn Sách Ngạch Đồ, Đông Quốc Cương ngồi lại bàn cách đối phó.

Đông Quốc Cương nói:

– Thằng cha này quật cường như vậy, hắn kiên quyết không chịu cùng chúng ta mở cuộc hòa đàm mà chịu tha hắn về thì thật chẳng cam tâm chút nào.

Sách Ngạch Đồ hiến kế:

– Hãy giam giữ hắn mươi ngày hay nửa tháng, mỗi bữa làm thịt mấy tên quỷ La Sát trước mặt hắn, thử xem hắn có quật cường mãi không?

Đông Quốc Cương đáp:

– Nếu chúng ta bức bách quá, hắn tự tử thì thật rầy rà! Chúng ta dùng võ lực bắt đại thần của đối phương ép việc nghị hòa, không chừng Hoàng thượng còn gia tội bọn mình nữa.

Sách Ngạch Đồ gật đầu nói:

– Đông Công gia nói thế là phải. Mình cứ một mực dùng cương cũng không được.

Các đại thần thương nghị hồi lâu vẫn chưa tìm ra diệu sách.Bữa nay bắt được Phi Yến Đa La tuy là một phen thắng trận, nhưng không

hợp với chủ ý của Vua Khang Hy trong cuộc mưu hòa, mà còn phản bội đại kế của

triều đình. Nếu không khéo xử lý sẽ phạm vào trọng tội vi chỉ.

Sau các đại thần đều khuyên Vi Tiểu Bảo nên buông tha Phi Yến Đa La.

Vi Tiểu Bảo đáp:

– Được rồi! Chúng ta hãy giữ hắn lại một đêm, sáng mai sẽ thả về cũng chưa

muộn.

Gã vào tẩm trướng bước lui rồi lại bước tới để suy nghĩ kế hoạch, đột nhiên

gã lẩm bẩm:

– Bữa trước ta đã theo bài học của Gia Cát Lượng phóng hỏa đốt hang Bàn Xà và đại thắng ở Nhã Tát Khắc. Nay ta lại học Chu Du chơi Tưởng Cán ở Hội Quần Anh.

Gã tính toán hồi lâu sắp đặt kế hoạch rồi trở ra quân trướng.

Vi Tiểu Bảo truyền thân binh đi mời vị giáo sĩ Hà Lan tới để dặn dò mật kế.

Gã lại sai người kêu Hoa Bá Tư Cơ và Tề Lạc Nặc Phu vào trướng khẽ dặn làm như thế, như thế…

Gã còn gọi bốn tướng và đội trưởng đội thân binh vào bảo làm như vậy như vậy…

Mọi người lãnh mạng lui ra.

Hoa Bá Tư Cơ và Tề Lạc Nắc Phu tuy biết vụ này cực kỳ ngoắt ngoéo, nhưng ngó thấy bốn tên thân binh tay cầm đại đao lăm lăm đứng ở phía sau dĩ nhiên chúng chỉ còn cách vâng dạ luôn miệng, không dám phản bội.

Phi Yến Đa La nằm nghỉ trên giường trong hậu trướng, những luồng tư tưởng nổi lên như sóng cồn. Lúc thì kinh hãi, lúc lại hối hả, hắn trằn trọc không sao ngủ được.

Bỗng nghe tiếng ngáy như sấm ở ngoài cửa trướng. Ba tên lính canh đều là thân binh ngủ say cả rồi.

Phi Yến Đa La nghĩ bụng:- Ta đã lọt vào tay bọn Man tử Trung Quốc mà không chịu những điều khoản của chúng đưa ra, tất khó bề thoát thân. Sáng mai tên tiểu quỷ kia không chừng nổi nóng vung đao chém giết mình, há chẳng oan uổng ru? May mà trời còn thương: Ba tên quân canh ngủ cả rồi. Chi bằng ta mạo hiểm trốn đi.

Hắn liền rón rén ngồi dậy, cởi sợi dây da đeo trên vai xuống để thắt lưng cho khỏi tụt quần.

Phi Yến Đa La cất bước nhẹ nhàng lần về phía cửa trướng, vẫn thấy ba tên thân binh tựa vào cột trướng ngủ say. Hắn vươn tay ra sau lưng một tên thân binh định rút lấy thanh bội đao. Ngón tay hắn sắp đụng vào đốc đao thì đột nhiên tên thân binh này ngáp dài một cái.

Phi Yến Đa La giật mình kinh hãi, vội rụt tay về.

Sau một lúc, hắn không thấy động tĩnh gì, lại toan cử động rút bội đao của tên thân binh khác.

Giữa lúc ấy tên thân binh kia vươn vai một cái, miệng nói mấy câu mơ ngủ.

Phi Yến Đa La không dám chần chừ, rón rén bước ra cửa trướng, mừng thầm ba tên thân binh đều không phát giác.

Phi Yến Đa La ra ngoài trướng rồi, đứng thu mình trong bóng tối.

Bỗng thấy bên ngoài có bọn vệ binh tay cầm đèn lồng, tay cầm đơn đao đi tuần tiễu.

Phi Yến Đa La đảo mắt nhìn quanh thấy ba mặt Bắc, Đông, Nam đều có quân lính đi tuần, chỉ một mặt Tây là tối mò, dường như không người. Hắn liền từ từ cất bước tiến về phía đó. Mỗi khi thấy đội quân tuần phòng tới gần, hắn lại co mình đứng nép vào sau trướng bồng. May mà dọc đường đi về phía Tây, hắn được bình yên vô sự.

Phi Yến Đa La vừa đến phía sau tòa đại trướng, đột nhiên mé Tây có đội tuần tiễu đi tới, hắn vội ẩn vào sau trướng.

Phi Yến Đa La đột nhiên vẳng nghe trong trướng có người nói chuyện mà nói bằng tiếng La Sát.

Chọn tập
Bình luận
× sticky