Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lộc Đỉnh Ký

Chương 207 – Ba thích khách giết lầm gian tặc

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Quy nhị nương nói:

– Ai mượn ngươi giúp đỡ? Chỉ cần đưa bọn ta đến gặp Hoàng đế rồi lập tức ngươi được buông thạ Những việc về sau không lien can gì đến ngươi. Vi Tiểu Bảo đáp:

– Hay lắm! Vậy xin cứ thế. Tại hạ nói trước: khi gặp Hoàng đế ba vị động thủ cho thật mau lẹ. Nếu còn đánh nhau với bọn thị vệ là hỏng bét đấy. Đoàn thị vệ trong cung kép đến mỗi lúc một đông. Ba vị dù giết được mấy trăm tên cũng khó mà đụng đến một sợi lông của Hoàng đế. Vậy cần ra tay giết Hoàng đế trước khiến cho trong cung náo loạn. Không chừng chúng ta có thể nhân lúc nhốn nháo mà chuồn được là khéo. Quy nhị nương gắt lên:

– Cái đó bọn ta thừa hiểu, ngươi bất tất phải chỉ giáo. Đi lẹ lên! Đừng mồm năm miệng mười nữa. Vi Tiểu Bảo dẫn ba người đi về phía cung Từ Ninh. Quy Chung ngó thấy trong vườn hoa lắm công xanh hạc trắng rất lấy làm hứng thú. Vi Tiểu Bảo vừa chỉ trỏ vừa giải thích, nói không ngớt miệng. Gã cố ý kéo dài thời gian được khắc nào hay khắc ấy. Quy nhị nương tuy nóng ruột, nhưng nghĩ tới con suốt cuộc đời bịnh hoạn đau khổ, lại chẳng còn sống được mấy chốc nữa, nên trước khi lâm tử mụ để hắn khoan khoái trong lòng, không nỡ giục giã làm cho hắn cụt hứng. Đi được một lúc, bỗng ngó thấy một đoàn người ở phía xa xa từ cung Từ Ninh đi ra. Đoàn người này khiêng hai cỗ kiệu. Quy nhị nương nói:

– Tránh sang một bên! Một tay dắt Vi Tiểu Bảo, một tay dắt Quy Chung, mụ lạng người ẩn vào sau giàn mẫu đơn. Quy Tân Thụ lánh sang bên kia giàn hoa. Đoàn người mỗi lúc mỗi lúc một đến gần. Vi Tiểu Bảo nhìn rõ người đi đầu là tên thái giám ở phòng Kinh Sự. Phía sau là hai cỗ kiệu, một cỗ của Hoàng thái phi, một cỗ của Hoàng thái hậu. Hai bên kiệu đều có một tên thái giám phù trì. Sau kiệu cũng có thái giám che tàn bằng lụa vàng. Sau cùng là mấy chục thái giám và cung nữ, cùng hơn mười tên túc vệ nội ban. Thông thường Thái hậu đi lại trong Hoàng cung vẫn không có thị vệ đi theo. Đây chắc là Hoàng đế được tin báo động nên phái them thị vệ canh giữ cho chắc chắn. Vi Tiểu Bảo chợt động tâm cơ, nói ngay:

– Kiệu đi trước là của Hoàng đế Thát Đát. Hoàng thái hậu ngồi ở kiệu sau. Vợ chồng Quy Tân Thụ thấy đoàn người nghi trượng oai nghiêm lại ở cung Từ Ninh đi ra dĩ nhiên cũng cho là Hoàng đế cùng Thái hậu, bất giác trống ngực đánh thình thình. Cả hai người đều nhìn con, vẻ mặt ôn nhu từ ái. Quy nhị nương khẽ nói:

– Hài nhi! Trong cỗ kiệu đi trước có Hoàng đế ngồi. Chờ họ tới gần, hễ nghe ta quát một tiếng “động thủ” thì ba người chúng ta động thủ đập cả người lẫn kiệu cho tơi bời hoa lá. Quy Chung cười đáp:

– Được rồi! Vụ này chơi thú đây. Vi Tiểu Bảo thấy kiệu tới gần, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, gã tự nhủ:

– Họ đánh chết Hoàng thái phi thì tiểu Hoàng đế chẳng phải quan tâm. Dù cho chúng đánh chết luôn cả Thái hậu cũng không sao. Thái giám phòng Kinh sự miệng không ngớt hô:”Tránh ra! Tránh ra” để dẹp đường. Quy nhị nương thét lên:

– Động thủ! Ba người đều nhảy xổ lại. Cử động rất thần tốc như cơn cuồng phong đột ngột lướt tới. Mấy tiếng binh binh nổi lên rùng rợn! Ba người sáu tay đều phong chưởng đánh vào cỗ kiệu đi trước. Quy Tân Thụ và Quy nhị nương còn sợ chưa đánh chết được Hoàng đế, lập tức rút trường kiếm ở sau lưng ra đâm lia lịa vào trong kiệu bốn năm nhát. Mỗi lần rút kiếm ra đều thấy máu tươi đầm đìa. Như vậy thì người ngồi trong kiệu đó đến mười mạng cũng không thoát chết. Bọn thị vệ theo sau kinh hồn tang đởm quát tháo ầm ỹ, rút khí giới ra xông lên cản trở. Quy nhị nương hô lớn:

– Thành công rồi! Tay trái mụ dắt con chạy tắt về phía Bắc. Quy Tân Thụ thi triển kiếm pháp của phái Hoa Sơn chạy trước mở đường. Bọn thị vệ ngăn cản làm sao nổi ba nhân vật khủng khiếp này? Bọn Quy Tân Thụ chạy về phía tây cung Thọ Khanh theo lối đi trong luống hoa. Bọn cung nữ cùng thái giám hoảng hốt kêu la rối loạn cả lên. Chỉ trong khoảnh khắc, bốn mặt chuông trống vang trời. Bao nhiêu cửa ngõ trong cung đều đóng chặt và cài then lại. Bọn túc vệ nội ban cũng như trong đoàn thị vệ trong cung Hoàng cung nghiêm gia phòng thủ các mấu chốt giao thông. Tiếp theo ngoài tường vây nội phủ, Hộ quân doanh, Tiền phong doanh, Kiêu kỵ doanh đều kiếm tuốt cung dương dầy đặc như kiến, phòng thủ nghiêm mật, tưởng thiên binh vạn mã cũng chẳng thể nào đánh vào được. Vi Tiểu Bảo thấy ba người nhà họ Quy giết chết Hoàng thái phi đã tưởng là thành công, cướp đường trốn chạy, gã mừng rỡ vô cùng liền ở phía sau giàn hoa chạy ra lớn tiếng quát:

– Hết thẩy không được nhốn nháo! Phải bảo vệ Hoàng thái hậu là điều khẩn yếu. Bọn thị vệ đang rối loạn như rắn không đầu, đột nhiên thấy Vi Tiểu Bảo xuất hiện chỉ huy, liền bình tĩnh trở lại. Vi Tiểu Bảo hô lớn:

– Các ngươi hãy vây quanh ngự kiệu của Thái hậu, hễ thấy thích khách đến xâm phạm, hết thảy phải liều chết ngăn chặn. Bọn thị vệ đồng thanh đáp:

– Xin tuân lệnh! Vi Tiểu Bảo đoạt lấy một thanh đao ở trong tay thị vệ, cầm giơ cao lên, lớn tiếng:

– Bữa nay chúng ta phải tận trung báo quốc, liều mình bảo vệ Thái hậu. Dù hàng ngàn hàng vạn thích khách xông vào, chúng ta cũng phải rang giữ cho thánh giá Thái hậu được an toàn! Quần thị vệ lại đồng thanh đáp:

– Xin tuân lệnh! Chúng thấy Thị vệ tổng quản Bá Tước đại nhân oai phong lẫm liệt, dốc dạ trung trinh, coi chết như không, đều nổi lòng khâm phục, nghĩ thầm:

– Tuy gã còn nhỏ tuổi, nhưng phong độ đáng mặt cao nhân đệ nhất. Mười mấy tên thị vệ liền bao quanh ngự kiệu của Thái hậu. Vi Tiểu Bảo lại nhìn bọn thái giám quát to:

– Các ngươi làm gì mà nhộn lên thế? Sao không vây thành một vòng đai thứ hai. Nếu thích khách phạm giá là ta chặt những cái đầu rẻ tiền của các ngươi đó. Bọn thái giám và cung nữ đều nghĩ bụng:

– Cái đầu của mình tuy chẳng đáng gì, nhưng để người ta chặt mất một cách hồ đồ cũng uổng đời người. Chúng lại thấy gã cầm đao múa tít nét mặt oai nghiêm, không dám trái lệnh, đều răm rắp tuân theo, vây thành một vòng tròn bên ngoài hàng rào thị vệ. Mấy tên sợ quá đến té đái vãi phân. Vi Tiểu Bảo hạ cương đao xuống chạy tới trước ngự kiệu của Thái hậu, miệng hô:

– Nô tài là Vi Tiểu Bảo cứu giá chậm một bước, khiến thánh giá Hoàng thái hậu phải một phen kinh động. Nô tài kính cẩn xin hoàng thái hậu vạn an. Bọn thích khách đã bị đánh đuổi đi rồi. Bỗng nghe Thái hậu ở trong kiệu lên tiếng:

– Hay lắm! Vi Tiểu Bảo thò tay vén một góc rèm kiệu lên, ngó thấy Thái hậu sắc mặt lợt lạt, nhưng hớn hở tươi cười. Bà gật đầu lia lịa ca ngợi:

– Vi Tiểu Bảo! Ngươi hay lắm! Ngươi hay lắm! Lại cứu tap hen nữa. Vi Tiểu Bảo đáp:

– Hoàng thái hậu thánh thể bình yên khiến nô tài mừng rỡ khôn xiết. Gã từ từ buông rèm xuống, quay lại bảo hai tên thị vệ:

– Các ngươi chạy mau đi bẩm báo Hoàng thượng là Thái hậu thánh thể bình an để Hoàng thượng khỏi lo âu. Hai tên thị vệ lĩnh mệnh chạy đi. Vi Tiểu Bảo dặn theo:

– Các ngươi trình them kẻ nô tài là Vi Tiểu Bảo cung thỉnh Hoàng thượng thánh thể an khang. Bọn thị vệ liều mình hộ giá, đánh đuổi thích khách phải rút lui rồi. Bỗng nhiên Thái hậu khẽ hô:

– Vi Tiểu Bảo! Vi Tiểu Bảo đáp:

– Dạ! Có nô tài đây! Thái hậu khẽ hỏi:

– Hai người ở trong kiệu trước chết cả rồi ư? Vi Tiểu Bảo sửng sốt:

– Hai người? Thái hậu đáp:

– Ngươi thử ngó xem và hãy coi chừng! Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng, trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi:

– Sao lại hai người? Việc gì mà phải coi chừng? Gã chạy lại cỗ kiệu trước mở rèm lên coi bất giác rú lên một tiếng “úi chao” rồi buông rèm xuống, lùi lại mấy bước. Hai chân gã nhủn ra xuýt nữa ngã lăn xuống đất. Nguyên trong kiệu máu thịt bầy nhầy và đúng là hai xác chết. Một là giả Thai hậu Mao Đông Châu và một là con người béo chùn béo chụt lại lùn tịt. Đúng là Cao Tôn Giả. Hai người ôm nhau mà chết. Mao Đông Châu chết ở trong kiệu chẳng có chi là lạ, vì Vi Tiểu Bảo vừa áp giải mụ đến cung Từ Ninh để trình Thái hậu, nhưng còn Cao Tôn Giả ở đâu tới đây? Hai người này sao lại ngồi trong kiệu của Hoàng thái phi và do Hoàng thái hậu bồi tiếp để đưa đi đâu? Gã định thần lại chạy đến trước kiệu Thái hậu khẽ bẩm:

– Khải bẩm Thái hậu! Hai người đó chết cả rồi, chết một cách hồ đồ, chết không thể sống lại được nữa. Thái hậu cười hì hì nói:

– Hay lắm! Chúng ta trở về cung Từ Ninh. Cả cỗ kiệu kia cũng khiêng đi theo và cấm mọi người không được mở rèm dòm ngó. Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi truyền lệnh cho đoàn tùy tùng. Chính gã phù tri ngự kiệu của Thái hậu. Tới cung Từ Ninh, Vi Tiểu Bảo mở rèm kiệu đỡ Thái hậu bước ra. Thái hậu lại ngó gã mỉm cười nói:

– Ngươi hay lắm! Vi Tiểu Bảo cũng đáp lại bằng nụ cười. Gã tự nhủ:

– Ta có gì hay đâu? Thái hậu tuy lớn tuổi rồi nhưng tướng mạo còn xinh đẹp lắm. Thái hậu vẫy tay vời gã theo vào tẩm điện. Vi Tiểu Bảo trống ngực đập thình thình. Bất giác mặt gã đỏ bừng, miệng lẩm bẩm:

– Trời ơi! Vụ này không xong rồi. Thái hậu khen ta hay không ngớt miệng. Phải chăng bà muốn tat hay thế lão Hoàng giả Giả Thái hậu ngày trước cho sư ca giả làm cung nữ, lại có Cao Tôn Giả chui vào trong chân. Bây giờ mà chân Thái hậu cũng muốn ta giả làm cung nữ thì thật rầy rà. Thái hậu ngồi ở mép giường xuất thần hồi lâu rồi nói:

– Việc này thật nguy hiểm vô cùng, ta hoàn toàn trông cậy ở nơi ngươi giúp ta. Vi Tiểu Bảo đáp:

– Nô tài đã chịu ơn cao đức cả của Thái hậu cùng Hoàng thượng thì dù có phải tan xương nát thịt cũng không đủ đền đáp. Thái hậu gật đầu nói:

– Ngươi là kẻ tận trung Hoàng thượng tín dụng ngươi là điều hạnh phúc cho chúng ta. Vi Tiểu Bảo nói:

– Thái hậu cùng Hoàng thượng đã gia ơn cho nô tài, nô tài chỉ biết hết đạo trung trinh, tận lực vì chủ mà thôi. Gã khấn thầm trong bụng:

– Xin Ngọc Hoàng Đại Đế cùng Đức Quan Thế Âm Bồ Tát phù trì cho, xui khiến Thái hậu đừng bắt tiểu tử làm giả cung nữ. Thái hậu lại ngó Vi Tiểu Bảo mà cười. Nụ cười của bà khiến gã càng hồi hộp. Bỗng nghe bà nói:

– Ngươi đem hai tên phản tặc đã bị đâm chết đó và cỗ kiệu kia đốt cháy thành tro đi. Có điều ngươi phải giữ kín, không được tiết lộ nữa lời với ai. Vừa rồi bọn thị vệ, cung nữ và Thái giám ngoài đương trường… Bà nói tới đây lộ vẻ trầm ngâm rồi dừng lại. Vi Tiểu Bảo tâu:

– Xin Thái hậu yên lòng. Nô tài đã có cách khiến chúng khủng khiếp đến trung tiện cũng không dám đánh nữa. Thái hậu chau mày lẩm bẩm:

– Thằng này ăn nói thô tục. Rồi bà bảo gã:

– Vụ này người làm được ổn thỏa, sẽ có chỗ tử tế đó. Vi Tiểu Bảo thỉnh an rồi đáp:

– Nô tài xin dụng tâm hành động. Nếu để người tiết lộ một chút tin tức gì ra thì Thái hậu chặt thủ cấp này đi. Thái hậu nói:

– Có thế ta mới yên dạ. Ngươi đi đi! Vi Tiểu Bảo cả mừng dập đầu lui ra. Gã vừa ra khỏi cung Từ Ninh đã ngó thấyvua Khanh Hy ngự giá đi tới. Bốn mặt nhà Vua có đến mấy trăm lính túc vệ phòng thủ nghiêm mật. Số vệ sĩ hôm nay so với ngày thường nhiều gấp mấy lần. Vi Tiểu Bảo đứng tránh sang bên đường. Nhà vua đã ngó thấy gã rồi liền cất tiếng gọi:

– Tiểu Quế Tử! Ngươi hãy đứng đây chờ ta. Vi Tiểu Bảo vâng lời. Gã biết nhà Vua đến vấn an Thái hậu. Trong lòng không ngớt tự hỏi:

– Tại sao Cao Tôn Giả lại ẩn vào cỗ kiệu của Thái phỉ Vụ này thật là kỳ lạ! Gã đợi chừng nửa giờ thì thấy Vua Khanh Hy từ trong cung Từ Ninh đi ra. Nhà Vua kêu Vi Tiểu Bảo đi theo về điện Dưỡng Tâm. Ngày đuổi bọn thị vệ cùng thái giám ra ngoài rồi đóng cửa lại. Lại thấy nhà Vua chau mày bước lui rồi lại bước tới trong điện, hiển nhiên ngài đang suy nghĩ việc gì khó giải quyết. Vi Tiểu Bảo không khỏi xao xuyến trong lòng. Vị Hoàng đế này ngày một lớn tuổi, uy thế cường thịnh. Vi Tiểu Bảo những lần sau gặp ngài cảm thấy thêm phần úy kị, mối thân mật giảm bớt đi. Gã không dám đùa cợt dông càn như trước nữa. Sau một lúc lâu, nhà Vua lên tiếng:

– Tiểu Quế Tử! Có một việc khiến ta không biết cách giải quyết cách nào? Vi Tiểu Bảo tâu:

– Hoàng thượng tâm thần thông tuệ đến Gia Các Lượng cũng phải cam bề thua kém. Chủ ý của Hoàng thượng nhất định cao minh tột bậc. Vua Khanh Hy nói:

– Vậy mà có lúc Gia Cát Lượng cũng hết phép. Ngươi đã làm được ba việc công lớn mà ta chưa thưởng cho việc nào. Ngài dừng lại một chút rồi tiếp:

– Việc thứ nhất là ngươi bắt được Mao Đông Châu. Việc thứ hai là ngươi thuyết phục hai đội binh mã xứ Mông Cổ và Tây Tạng chịu đầu hàng tạ Vừa rồi ngươi lại đánh chết bọn phản bạn giải cứu Thái hậu. Đó là việc thứ bạ Tuổi ngươi còn nhỏ, ta đã gia phong đến Bá Tước. Ta chẳng thể phong đến Vương Tước ngay được. Nhà Vua nói tới đây nổi lên tràng cười khanh khách. Vi Tiểu Bảo biết Hoàng thượng muốn khôi hài. Gã cả mừng liền tâu:

– Mấy việc này đều là nhờ hồng phúc của Thái hậu cùng Hoàng thượng. Nếu nói về công lao thì chính là công của Hoàng thượng. Đáng tiếc ở chỗ Hoàng thượng chẳng thể tự phong quan cho mình. Nếu không thì phen này Hoàng thượng được thăng lên ba cấp. Nhà Vua lại cười ha hả nói:

– Hoàng đế tuy không thể tự thăng quan cho mình, nhưng từ xưa đến nay đã có nhiều vị Hoàng đế thích tự gia tôn hiệu cho mình. Khi gặp việc đáng mừng, ty? như thắng được mấy trận nhỏ mọn, lại thêm mấy chữ tôn hiệu. Tuy là do bọn thần tử cung thỉnh mà thực ra chính Hoàng đế tự trát váng vào mặt cho mình. Ngay ca? đến những vị chân chính Hoàng đế mà tự cao tự đại đã đáng tức cười. Huống chi những ông hôn quân vô đạo cũng lấy tôn hiệu là “Thần thánh văn võ”, “khoan nhân duệ trí” gì gì một tràng dài. Những vị Hoàng đế càng hồ đồ vô sỉ thì tôn hiệu càng dài dòng, chẳng biết hổ thẹn chi hết. Nhà Vua lại nói tiếp:

– Những bậc thánh quân như Nghiêu Thuấn có thêm tôn hiệu gì đâu? Người đời sau vì lòng tôn sùng bất quá chỉ thêm vào một chữ “Đại” như Đại Thuấn, Đại Vũ. Làm Hoàng đế mà tự biết mình được mấy phần, tất không chịu cái tôn hiệu dài đến mấy chục chữ. Vi Tiểu Bảo nói:

– Vậy ra Điểu Sâng Dủy Thang không gia phong tôn hiệu cho mình. Hoàng thượng cũng là Điểu Sâng Dủy Thang dĩ nhiên không thêm gì nữa. Có điều nô tài nhận thấy sau khi bình xong Ngô Tam Quế mà Hoàng thượng chẳng thêm tôn hiệu gì cho vẻ vang tất không tránh khỏi sự thua thiệt. Vua Khanh Hy cười hỏi:

– Làm sao mà thua thiệt? Vi Tiểu Bảo đáp:

– Đánh dẹp Ngô Tam Quế rồi, Hoàng thượng đại phong công thần, khao thưởng ba quân. Từ trên xuống dưới ai cũng được thăng quan phát tài. Còn chính Hoàng thượng chẳng những không được thăng quan mà còn phải mở kho lấy vàng thoi bạc nén, khuân hết rương này qua rương khác đem ra tiêu xài vào công cuộc bình định giang sơn, gia phong quan tước đến phá sản mà chẳng lợi gì, sao lại không thua thiệt? Nhà Vua cười nói:

– Vì ngươi ít học vấn chẳng hiểu chi hết. Tảo trừ Ngô nghịch, thiên hạ thái bình, trăm họ an cư lạc nghiệp. Chủ ngươi thăng quan phát tài là ở chỗ đó. Vi Tiểu Bảo đáp:

– à ra thế đấy! Nhà Vua lại nói:

– Có điều sau khi bình định Ngô nghịch rồi, quân thần nhất định thỉnh cầu đưa tôn hiệu ra những con khỉ con tiều Đại vương gì gì. Khi hữu sự chúng chẳng vì ta ra sức, chia sẻ lo âu. Chờ lúc đại công cáo thành chúng mới lớn tiếng nịnh bợ. Vi Tiểu Bảo nói:

– Chẳng việc gì là Hoàng thượng không nhìn thấy trước. Chúng ta cứ lẳng lặng chờ tới lúc bấy giờ coi mấy ông quan cung thỉnh Hoàng thượng tự thăng quan cho mình để vạch mặt bọn “luồn đít đại vương”. Nhà Vua cười đáp:

– Phải đấy! Khi đó lão gia sẽ đá vào đít con mẹ nó. Rồi Vua tôi trông nhau mà cười. Quả đúng như lời tiên liệu của Vua Khanh Hy: sau khi bình định Ngô Tam Quế rồi, quần thần thi nhau ca tụng côg đức, thỉnh cầu Hoàng thượng thêm tôn hiệu vào. Cách nịnh bợ kể không xiết được. Nhà Vua liền hạ dụ:

– ” Tuy đã bình xong phản tặc nhưng vết thương chinh chiến chưa phục hồi. Quân thần cần phai tu tỉnh hơn nữa, hết lòng phủ tuất quân dân, rộng tuyên đức hóa. Chúng ta lấy liêm khiết làm căn bản để đi tới cuộc thái bình thịnh trị. Nếu mình tự kể công lao, khoe khoang đạo đức, chỉ mong thăng thưởng là đáng hổ thẹn”. Trong thượng dụ Vua Khanh Hy đưa ra những lời rất nghiêm khắc mà quần thần vẫn u mê tăm tối, cho là nhà Vua giả ý khước từ, lại dâng biểu xin nêu tôn hiệu. Vua Khanh Hy liền hạ dụ lần thứ hai:

– ” Từ thưở nhỏ trẫm từng đọc sách, nhận ra những vị nhân quân từ xưa đến nay thật là ít ỏi, nên thường tự răn mình. Trẩm chỉ sợ đơn sai trách nhiệm mà phải ráng khép mình vài khuôn khổ của cần lao. Nửa đêm có người tấu báo cũng phải khoác áo dậy liền. Đó là lo cho trăm họ. Nay trước hết trẫm phải noi gương thanh khiết. Thiên hạ chưa được nhân khang vật phụ thì Vua tôi chẳng có công trạng chi hết. Nếu trẫm tự phong tôn hiệu, thăng quan cho các khanh là điều đáng hổ thẹn, chứ chẳng vẻ vang gì”. Quần thần tưởng bợ đít ngựa không ngờ vỗ vào chân nó bị đá hộc máu mồm. Chỉ dụ đưa xuống, ai nấy xám mặt như tro tàn, không dám nhắc tới việc thượng gia tôn hiệu nữa. Câu chuyện trên là việc về sau, nơi đây xin hãy tạm gác. Vua Khanh Hy lại cười nói:

– Các vị Hoàng đế tự gia tôn hiệu cho mình rất nhiều, chẳng có chi là lạ. Tại triều Minh, Chính Đức Hoàng đế mới lắm chuyện kỳ… Vi Tiểu Bảo nói ngay:

– Nô tài được gặp vị Vua này mấy lần rồi. Nhà Vua lấy làm kỳ hỏi:

– Ngươi đã gặp được Chính Đức Hoàng đế mấy lần rồi ư? Ngươi nói chuyện mộng mị chăng? Vi Tiểu Bảo đáp:

– Không phải đâu. Nô tài được thấy ở trên sân khấu trong vở tuồng “Mai Long trấn”. Chính Đức Hoàng đế tuần du Giang Nam gặp một cô gái bán rượu ở Mai Long trấn. Cô này tên gọi Lý Phượng Thư, dong nhan xinh đẹp, Hoàng đế liền liếc mắt đưa tình… Vua Khanh Hy cười nói:

– Đó chính là Đức Hoàng đế bản tính thích cải trang ra ngoài tuần dụ Câu chuyện Lý Phượng Thư có thật cũng nên. Điều ta muốn nói là Chính Đức Hoàng đế không thích tự gia tôn hiệu mà lại ưa phong quan cho mình. Hoàng đế tự phong là “Tổng đốc quên vụ Uy Võ đại tướng quân tổng binh quan”. Vua Khang Hy dừng lại một chút rồi tiếp:

– Mỗi khi gặp chuyện nhiễu nhương tầm thường, Vua Chính Đức cũng hạ dụ:

“Nay Bắc khấu xâm phạm biên thùy, trẫm đặc phái Tổng đốc quân vụ Uy Võ tướng quân Tổng binh quan Chu Thọ thống lãnh lục quân lên đường Bắc phạt” Nhà Vua kể tiếp:

– Chu Thọ là danh tự của Chính Đức Hoàng đế. Hoàng đế đánh trận thất bại cũng bảo là đại thắng, dầy công hãn mã rồi hạ thánh chỉ gia phong cho mình làm Trấn Quốc Công, thêm bổng lộc năm ngàn thạch gạo. Vi Tiểu Bảo cười ha hả nói:

– Ông này làm Hoàng đế không muốn, lại đòi làm Trấn Quốc Công, Thế thì thú thật! Vua Khang Hy lại cười nói:

– Khi ấy quần thần nhất tề phản đối vì lẽ Hoàng đế tự gia phong Trấn Quốc Công là phải truy phong tổ tiên ba đời. Hoàng đế tự xưng là Trấn Quốc Công thì không sao, nhưng tổ tiên ba đời của Hoàng đế đã làm Hoàng đế rồi nhất định không chịu giáng cấp. Ai can gián cũng mặc, Chính Đức Hoàng đế nhất định đòi làm Trấn Quốc Công. Về sau lại mấy lần tuyên bố lập thêm công trạng, tự phong mình làm Thái Sự May mà Đức Hoàng đế mất sớm, không thì cứ thăng quan mãi, có ngày chính mình lại thoán vị của mình. Vi Tiểu Bảo nghe nhà Vua nhắc tới hai chữ “thoán vị”, gã không dám nói nhiều chỉ bật mấy tiếng cười khô khan. Nhà Vua lại nói:

– Chính Đức Hoàng đế làm lắm chuyện hồ đồ khiến trăm họ cực khổ. Dĩ nhiên chính Hoàng đế đã là người bất hảo, nhưng một phần cũng bởi bọn thái giám và thần tử kề cận đưa ông đến chỗ bại hoại. Vi Tiểu Bảo nói:

– Dạ dạ! Hoàng đế tồi bại ưa thu dụng gian thần và thái giám tồi bại. Còn hảo Hoàng đế chỉ dung những hảo thái giám và trung thần. Nhà Vua lắc đầu đáp:

– Cái đó không nhất định. Bên mình hảo Hoàng đế cũng có gian thần và thái giám tồi bại. Nhưng Hoàng đế minh mẫn thì có bị che mắt trong lúc nhất thời, sau sẽ khám phá ra những điều thâm hiểm giảo quyệt của bọn gian thần. Vi Tiểu Bảo lại dạ luôn mấy tiếng nhưng trống ngực gã đánh hơn trống làng. Vua Khang Hy bỗng hỏi sang chuyện khác:

– Tên gian phu của con tiện nhân Mao Đông Châu danh tự là gì? Vi Tiểu Bảo đáp:

– Người ta kêu hắn bằng Sấu đầu đà, còn tên thật thì nô tài cũng không rõ. Nhà Vua hỏi:

– Hắn mập ú và tròn ủng như trái banh mà sao lại kêu là bằng sấu đầu đà? Vi Tiểu Bảo đáp:

– Nô tài nghe nói nguyên trước kia hắn vừa cao nghệu vừa ốm nhắt, nhưng sau hắn uống độc dược của Thần Long giáo chủ, thân hình co lại biến thành lùn tịt và béo chùn béo chụt. Nhà Vua hỏi:

– Sao ngươi biết hắn cùng Mao Đông Châu ẩn trong kiệu của Thân Thái phi và uy hiếp Thái hậu đưa bọn chúng ra khỏi Hoàng cung? Vi Tiểu Bảo trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, bụng bảo dạ:

– Trước Hoàng thượng đã bảo ta sai người đánh chết phản tặc, giải cứu Thái hậu, lập nên công lớn. Bây giờ ngày lại nói hai người đó ẩn trong kiệu Thái phi và uy hiếp Thái hậu đưa ra khòi cung, thì dường như ngày chưa biết việc ba người nhà họ Quy đến đây hành thích. Hoàng thượng không biết là maỵ Ngài mà biết ra tất mở cuộc điều tra và mình không khỏi bị lien quan. Bây giờ bọn Quy gia chạy thoát được cũng hay, bị bắt sống cũng thế, hay bị người đánh chết rồi cũng vậy, chung quy không thể dấu vụ này được, Có điều ta biết nói sao đây? Nhà Vua thấy gã ngần ngừ không đáp liền giục:

– Sao? Ngươi có điều chi không nói ra được? Vi Tiểu Bảo vội đáp:

– Không, không. Nô tài rất lấy làm kỳ là tại sao hai tên phãn tặc kia lại ngồi trong kiệu của Thái phị Vụ này nô tài nghĩ đền bể óc cũng không ra, muốn xin Hoàng thượng khai thông. Vua Khang Hy nói:

– Ta hỏi ngươi trước: sao ngươi biết người ngồi trong kiệu không phải là Thái phi mà chỉ huy bọn thị vệ tập kích ngự kiệu? Vi Tiểu Bảo tự nhủ:

– Té ra Hoàng thượng tưởng bọn thị vệ trong cung đã giết Sấu đầu đà và Mao Đông Châu. Vụ này rồi sau thế nào cũng vở lỡ, Chi bằng ta nói thẳng trước ra là hơn. Gã liền đáp:

– Nô tài tội đáng muôn thác. Xin Hoàng thượng khoan thứ cho. Gã nói rồi quì mọp xuống đất. Vua Khang Hy chau mày hỏi:

– Làm sao? Vi Tiểu Bảo liền đáp:

– Nô tài vâng chỉ dụ Hoàng thượng áp giải tên phản nghịch Mao Đông Châu đến cung Từ Ninh để trình Thái hậu. Khi nô tài trở ra, đi qua vườn hoa thì đột nhiên sau tòa núi giả có tiếng động. Ba người mặc sắc phục thị vệ cùng thái giám nhảy xổ ra, chúng bắt nô tài đưa đi kiếm Hoàng thượng. Ba tên này võ công rất cao cường. Suýt nữa mấy ngón tay của nô tài bị bọn chúng bóp nát. Gã nói tới đây giơ tay trái lên. Quả nhiên năm ngón tay đều sưng vù và tím lại. Nhà Vua hỏi:

– Bọn chúng tìm ta làm chi? Vi Tiểu Bảo đáp:

– Ba tên này nhất định là bọn thích khách do Ngô Tam Quế phái đến. Nô tài bị chúng bóp chết cũng đành, chẳng khi nào chịu dẫn bọn chúng đến phạm giá. Vừa may…. không, không phải vừa may, mà là vừa đúng lúc loan giá Thái hậu cùng Thái phi đi tới. Ba tên thích khách kia thật là hồ đồ. Chúng tưởng Hoàng thượng ngồi trong kiệu Thái phi, liền xông lại hành hung. Quả nhiên Thái hậu cùng Hoàng thượng hồng phúc tày trời, chúng không bao giờ đụng được đến long thể, mà lại giết chết bọn phản tặc. Hiện giờ không hiểu ba tên thích khách kia bị đoàn thị vệ đâm chết hay bắt sống rồi. Nô tài xin đi điều tra về tâu thánh thượng. Nhà Vua hỏi:

– Chưa chắc ba tên thích khách kia hồ đồ, không chừng ngươi đã chỉ điểm cho chúng. Phải vậy chăng? Ngươi nghĩ tới để thích khách phạm giá vào mình ta thì chẳng thà lừa chúng động thủ hại Thái phi còn hơn. Bọn chúng một khi động thủ rồi tất không gia hại đến ta nữa, đồng thời cái mạng nhỏ xíu của ngươi cũng không đến nỗi chết oan, có đúng thế không? Vi Tiểu Bảo thấy nhà Vua nói huỵch toẹt tâm sự của gã ra. Gã biết rằng có chối cãi cũng không được, chỉ dập đầu lia lịa. Vua Khang Hy nói:

– Ngươi chỉ điểm cho thích khách sát hại Thái phi đáng lẽ phải chém. đầu, nhưng xét lại ngươi đối với ta có ba phần trung ái… Vi Tiểu Bảo vội nói:

– Không phải chỉ ba phần, mà là mười phần, trăm phần, ngàn phần, vạn phần. Nhà Vua mỉm cười hỏi:

– Có chắc thế không? Vi Tiểu Bảo đáp:

– Chắc lắm! Nhất định là chắc lắm. Vua Khang Hy giơ chân khẽ đá vào đầu Vi Tiểu Bảo, cười nói:

– Con mẹ nó! Đứng dậy đi! Vi Tiểu Bảo sợ toát mồ hôi, dập đầu mấy cái rồi đứng dậy. Nhà Vua lại cười nói:

– Ngươi lập được ba công trạng lớn lao, trước ta nghĩ mãi không biết thưởng cho ngươi bằng cách nào, bây giờ ta tính xong rồi. Ngươi chỉ điểm cho thích khách hành hung phạm thượng, ra dạ bất thần. Ta cũng không phạt ngươi nữa. Công kia chuộc lại tội này. Thế là xong hết. Vi Tiểu Bảo cả mừng đáp:

– Hay lắm! Hay lắm! Vụ này tỷ như Hoàng đế đánh bài cẩu với nô tài. Bàn trước nô tài thắng, bàn sau Hoàng thượng được. Như vậy hòa cả làng là phải. Hoàng thượng không ăn nô tài mà cũng không phải giam tiền. Gã tự nhủ:

– Chẳng thăng quan thì đừng. Không lẽ Hoàng đế còn phong ta làm Uy Võ đại tướng quân hay Trấn Quốc Công? Dù có làm đến Thái sư ta cũng không màng. Ngày trước Đường Bá Hổ điểm mặt hai con của Hoa Thái sư là Hoa đại và Hoa nhị đều ngu ngốc. Bây giờ ta làm Vi Thái sư sinh ra hai đứa con là Vi Đại và Vi Nhị cũng nát bét. Như vậy thật là vô phước. Lại nghe nhà Vua nói:

– Tên tặc tử vừa lùn vừa mập dụng tâm thật là nguy hiểm, giảo quyệt. Hắn thấy nhân tình bị người bắt không cách nào cướp lại được, liền đoàn ra tất ngươi sẽ đưa xuống cung Từ Ninh để Thái hậu phát lạc. Hắn liền mạo hiểm lần đến cung Từ Ninh phạm thượng tác loạn, uy hiếp Thái hậu. Hắn chỉ mong được ngồi vào cỗ kiệu của Thân Thái phi do Thái hậu thân hành đưa ra cửa cung là hai tên phản nghịch đều chạy thoát. Hắn có ngờ đâu ma đưa lối quỉ đem đường, lại gặp ngươi chỉ điểm bọn thích khách tấn công cỗ kiệu Thái phi, hạ sát hai tên phản tặc. Bây giờ Vi Tiểu Bảo mới tỉnh ngộ, gã nói:

– Té ra là thế! Thái hậu cùng Hoàng thượng hồng phúc tày trời, miệng thế gian nói qua không sai. Gã nghĩ thầm trong bụng:

– Thảo nào lúc ta đưa mụ điếm đến ra mắt Thái hậu, nét mặt bà lầm lì tựa hồ ta mắc nợ bà ta ba trăm vạn lạng bạc. Thì ra lúc đó Cao Tôn Giả đã ẩn trong tẩm điện, chắc là hắn nấp ở phía sau giường của Thái hậu. Gã nghĩ tới đây bất giác miệng lẩm bẩm:

– Sau khi mụ điếm già bị bắt, Cao Tôn Giả lần mò đến đây đã mấy ngày rồi. Trước kia gã lại giả làm cung nữ kề cận mụ điếm già nên đường lối trong cung hắn đã thuộc lòng. Không hiểu hắn ngủ trên giường Thái hậu mấy đêm rồi. Hắn nghĩ ra kế này thật kà tuyệt diệu. Bất giác gã la thầm:

– Trời ơi! Hỏng to rồi! Cao Tôn Giả và Thái hậu, một trai một gái, ở chung phòng với nhau mấy ngày trời, biết đâu họ chẳng có trò kỳ khôi? Tội nghiệp cho lão Hoàng gia đội mũ nhà sư ở trên Ngũ Đài Sơn mà còn bị cắm sừng trên đầu. Vi Tiểu Bảo mải nghĩ vẩn vơ, chẳng nói năng gì. Vua Khang Hy dĩ nhiên không đoán ra được ý niệm thô tục của gã. Ngài cười nói:

– Hồng phúc của Thái hậu và ta lớn thì phước khí của ngươi cũng không nhỏ. Vi Tiểu Bảo đáp:

– Bản nhân nô tài vốn không có phước khí, nhưng chầu hầu Hoàng thượng lâu ngày mới dính được một chút phước khí của Hoàng thượng mà thôi. Nhà Vua cười khanh khách hỏi:

– Quy Tân Thụ ngoại hiệu là Thần Quyền vô địch, bản lãnh rất ghê gớm. Có đúng thế không? Nhà Vua vừa cười vửa hỏi câu này mà Vi Tiểu Bảo tưởng chừng nghe tiếng sét nổ giữa trời xanh. Người gã lảo đảo, hai chân nhủn ra, ấp úng:

– Cái đó…. cái đó… Nhà Vua cười lạt nói:

– Thiên phụ địa mẫu, phản Thanh phục Minh, Vi hương chủ. Ngươi thật là lớn mật! Vi Tiểu Bảo tưởng chừng trời xoay đất chuyển. Trong đầu gã náo loạn ca? lên. ý niệm đầu tiên của gã là thò tay vào ống giày rút dao trủy thủ. Nhưng rồi gã tự nhủ:

– Y biết hết cả rồi. Y đã hõi ta câu này là vất bài xuống chiếu để so hơn thua với tạ Dĩ nhiên y đã chuẩn bị s½n sang. Huống chi y mặc bải y trong mình, ta phóng dao đâm y cũng không chết. Hơn nữa võ công y lại cao cường hơn ta. Gã liền quì xuống la lên:

– Tiểu Quế Tử chịu đầu hàng. Xin Tiểu Huyền Tử tha mạng cho. Gã hô ba tiếng Tiểu Huyền Tử khiến nhà Vua lập tức nghĩ tới ngày trước cùng gã tỷ võ chơi đùa. Đồng thời bao nhiêu kỷ niệm đối với gã hiển hiện lên đầu trong đầu óc. Bất giác nhà Vua buông tiếng thở dài nói:

– Ngươi…. ngươi lừa gạt ta giỏi quá! Vi Tiểu Bảo dập đầu lạy như tế sao, miệng nói:

– Nô tài tuy mình ở Thiên Địa Hội mà lòng vẫn trung thành với Hoàng thượng. Nô tài xét mình thật chưa làm một chút gì đáng thẹn đối với Hoàng thượng. Vua Khang Hy cất giọng nghiêm khắc:

– Ngươi mà có chút lòng phản bội thì ta còn để ngươi sống đến ngày nay ư? Vi Tiểu Bảo nghe giọng nói nhà Vua đã có chút cởi mở, vội đập đầu tâu:

– Hoàng thượng là Điểu Sâng Dủy Thanh,tranh sáng cùng Gia Cát Lượng. Nô tài cũng hết lòng trung nghĩa để sánh với Quan Vân Trường.

Chọn tập
Bình luận