Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lộc Đỉnh Ký

Chương 4 – Vi Tiểu Bảo dùng mưu khích tướng

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Mao Thập Bát bị cây nhuyễn tiên quấn mình chặc cứng, cường địch lại ở trước mắt biết là nguy hiểm vô cùng, khó toàn tính mạng. Ðang lúc nguy cấp tựa ngàn cân treo đầu sợi tóc, hắn thấy bột trắng tung bay rồi thanh đao trong tay Sử Tùng rớt xuống, họ Sử lại đưa tay lên dụi mắt. Mao Thập Bát còn đang kinh ngạc, bỗng thấy Vi Tiểu Bảo lượm thanh đơn đao đâm vào bụng Sử Tùng. Xong việc gã chạy nhanh như biến ẩn vào gốc cây. Sử Tùng loạng choạng người mấy bước rồi té lăn xuống đất. Mấy tên quan quân còn sống sót thấy tình hình như vậy đều kinh hãi la hoảng:

-Sử thị vệ! Sử thị vệ!… Ngô Ðại Bàng vung tay trái ra chiêu Tiết thụ khai hoa đánh trúng một tên quan binh hất tung ra xa mấy trượng, nằm sống sượt. Miệng ứa máu tươi. Thế là bọn quan quân vừa bị chết vừa bị thương mất 8 người, chỉ còn có 5 tên. Chúng nhận thất tình thế khó bề cứu vãn, không dám ham chiến, bảo nhau xoay mình chạy trốn, bỏ cả bầy ngựa lại không luyến tiếc. Ngô Ðại Bàng vốn không có ý tàn sát chúng, nên không đuổi theo nữa. Lão đến bên Mao Thập Bát nói:

-Mao huynh thật là một nhân vật ghê gớm, tài nghệ hơn đời. Hắc Long Tiên Sử Tùng cũng phải bỏ mạng về tay Mao huynh, thật khiến cho lão phu phải khâm phục. Lão thấy thanh đơn đao đâm ngập vào bụng Sử Tùng thì chắc là Mao Thập Bát đã đâm y nên nói vậy. Mao Thập Bát nói:

-Người đâm chết Sử tùng không phải tiểu đệ mà là Vi Tiểu Bảo. Ngô Ðại Bàng cùng Vương Ðàm rất lấy làm kinh dị, đồng thanh hỏi:

-Thằng nhỏ đó đã giết Sử Tùng ư? Vừa rồi Vi Tiểu Bảo liệng vôi bột, vì hai người đang mãi chiến đấu nên không để ý tới. Mao Thập Bát lấy tay trái giựt cây nhuyễn tiên quấn ở mình ra. Ở đầu những nanh sắt đều dính thịt vụn trông rất khũng khiếp. Nguyên Sử Tùng luyện cây roi này rất là lợi hại. Mỗi khi roi quật trúng người, nanh sắt cắm vào thịt. Khi giựt roi ra là thịt rơi máu chảy. Mao Thập Bát thật gan dạ hơn người. Máu chảy thịt rơi, người ngoài trông phát khiếp mà hắn không rên la một tiếng. Hắn cầm cây roi quật xuống đầu Sử Tùng. Sử bị đâm nhưng chưa chết hẳn, còn nằm rên xiết. Bây giờ bị quật một roi nữa hồn mới lìa khỏi xác. Mao Thập Bát reo lên:

-Vi huynh đệ! Tiểu huynh đệ thật là giỏi thiệt! Lúc này Vi Tiểu Bảo đã ở gốc cây đi ra, chưa biết đáp thế nào. Ngô, Vương hai người vẫn bán tín bán nghi, giương mắt lên nhìn chòng chọc vào Tiểu Bảo. Ngô Ðại Bàng hỏi:

-Tiểu huynh đệ đã dùng chiêu thức gì để đâm chết Sử Tùng? Tiểu Bảo ngơ ngác đáp: Tiểu đệ đâm đại vào bụng hắn, chớ có biết chiêu thức gì đâu! Mao Thập Bát nói:

-Ngô lão gia! Vương huynh! bửa nay nhờ hai vị viện trợ, tiểu đệ mới được toàn mạng. Bây giờ chúng mình còn đấu chưởng nữa không? Ngô Ðại Bàng cười đáp:

-Mao huynh bất tất nói đến chuyện cứu giúp làm chi. Vương huynh! Theo ý lão phu thì chúng ta nên đình chỉ cuộc tỷ đấu. Vương Ðàm cũng nói:

-Thôi là phải. Tiểu đệ cũng chẳng có thâm thù gì với Mao huynh. Nay chúng ta kết giao bằng hữu có phải hay hơn không? Ngô Ðại Bàng nói:

-Mao huynh! Bây giờ bọn lão phu xin tạm biệt, còn nhiều hội ngộ về sau. Nên biết Ngô Ðại Bàng là dòng dõi thế phiệt, nổi tiếng giàu sang ở tỉnh Hà Bắc. Chuyến này lão ra tay giúp đở Mao Thập Bát chỉ vì đạo nghĩa giang hồ, nhưng đã vướng thân vào vòng tội lổi có thể gia táng thân vong. Vừa rồi lão không kịp giết hết bọn quan quân còn sống sót để bịt miệng. Bây giờ lão nghĩ đến rất lấy làm hối tiếc, bèn quyết chí rượt theo để tuyệt trừ hậu hoạn. Mao Thập Bát nói:

-Tình nghĩa cao cả của hai vị Mao Thập Bát này xin ghi lòng tạc dạ. Ngô Ðại Bàng giơ tay lên rồi trở gót cất bước. Trước khi ra đi lão vung song chưởng đánh binh binh liên tiếp vào những tên quan quân nằm ngổn ngang trên vũng máu. Bất luận người đó đã chết rồi hay còn ngoắc ngoải, bị trúng chưởng đều tan xương nát thịt. Mao Thập bát khen thầm:

-Chưởng lực của Ngô lão gia hay tuyệt! Mao Thập Bát thấy hai người đã đi xa, liền gọi Tiểu Bảo:

-Tiểu huynh đệ! Hãy dắt ngựa lại đây! Tiểu bảo chưa từng dắt ngựa bao giờ, gã không khỏi rụt rè e sợ, nhưng gã không dám trái ý Mao Thập Bát bèn chậm chạp tiến lại phía sau một con ngựa. Mao Thập Bát lớn tiếng quát:

-Ngươi phải lại phía trước đầu ngựa cầm cương mà dắt nó. Sao ngươi lại rón rén mò ra phía sau, để nó tung vó đá cho chết hay sao? Tiểu Bảo liền theo lời quanh lại phía trước đầu ngựa, vươn tay ra nắm lấy dây cương. Quả nhiên con ngựa ngoan ngoãn đi theo gã. Mao Thập Bát xé áo, lấy một mãnh buộc vết thương trên vai bên phải. Ðoạn hắn đặt tay đè sau yên ngựa, khẻ tung mình nhãy lên lưng con vật. Hắn quay lại bảo Tiểu Bảo:

-Ðược rồi! Bây giờ ngươi về nhà đi thôi! Tiểu bảo hỏi lại:

-Vậy đại huynh định đi đâu? Mao Thập Bát xẳng giọng:

-Ta đi đâu mặc ta. Ngươi hỏi làm chi? Tiểu bảo đáp:

-Chúng ta đã là bạn hữu, nên tiểu đệ cần hỏi cho biết chứ. Mao Thập Bát sa sầm nét mặt, cất tiếng thóa mạ:

-Mẹ kiếp! Ai là bạn hữu của ngươi? Vi Tiểu bảo bị mắng một cách đột ngột, bất giác lùi lại một bước.Hai mắt gã đỏ lên, nước mắt chảy quanh, suýt òa lên bật khóc. Gã không hiểu vì lẽ gì Mao Thập Bát đang hòa nhã vui vẽ, bỗng lại nổi dóa nặng lời với gã như vậy. Tiểu Bảo còn đang thẩn thờ, Mao Thập Bát lại quát hỏi:

-Tại sao vừa rồi ngươi lại liệng vôi bột vào mắt Sử Tùng? Thái độ hung dữ, giọng nói nghiêm khắc của Mao Thập Bát khiến cho Tiểu bảo khiếp sợ, người run bần bật. Gã lùi thêm bước nữa ấp úng đáp:

-Vì tiểu đệ…Thấy hắn hạ thủ toan giết đại huynh. Mao Thập Bát hỏi vặn:

-Ngươi lấy vôi bột ở đâu ra? Tiểu bảo đáp:

-Tiểu đệ mua ở ngoài thị trấn sáng hôm nay… Mao Thập Bát ngắt lời:

– Ngươi mua vôi bột để là m gì? Tiểu Bảo đáp:

-Tiểu đệ nghe đại huynh nói hôm nay cùng người tỷ đấu, mà trong mình đại huynh còn mang thương tích, nên tiểu đệ mua về để viện trợ đại huynh. Mao Thập Bát càng tức giận văng tục chửi um lên:

-Quân chó đẻ! Ðồ khốn kiếp! Ngươi đã học cách này ở đâu? Tiểu Bảo thấy mẫu thân làm kỹ nữ, từ nhỏ không biết phụ thân là ai, nên ghét cay ghét đắng kẻ nào thóa mạ gã là quân chó đẻ. Bây giờ gã bị Mao Thập Bát chửi bới như vậy gã không nhịn đưọc phát khùng chửi lại:

-Mẹ kiếp! Ta là quân chó đẻ thì ngươi cũng là quân chó lộn giống. Con bà, cả họ xa họ gần, ông tổ ông tiên thập bát đại nhà ngươi. Ngươi cần gì hỏi ta học được ở đâu? Quân khốn kiếp sống không sống được, chết chẳng chết cho mà chưa biết nhục! Gã vừa thóa mạ vừa chạy trốn sau gốc cây. Mao Thập Bát thúc ngựa lại gần, vươn tay ra túm cổ gã lôi ra trước mặt mình quát hỏi:

-Thằng quỷ con này! Mi còn già mồm chửi nữa hay thôi? Tiểu Bảo vung hai chân đá lia lịa, vừa đá vừa văng tục chửi bới:

-Mẹ kiếp! Thằng lão tặc thối tha này! Cả họ nhà ngươi là loài rùa đốn mạt. Vì gã sinh trưởng trong kỹ viện, từng được nghe những câu chửi rủa thô tục của người địa phương, bay giờ gã tuôn ra chẳng thiếu câu nào. Mao Thập Bát tức giận đến cùng cực, dơ tay tát nó một cái. Tiểu Bảo khóc rống lên, miệng càng chửi rủa thậm tệ. Ðột nhiên gã nghiến răng cắn mạnh vào lưng bàn tay của Mao Thập Bát. Mao bị đau điếng người, vội buông tay ra để gã rớt xuống đất. Gã liền chạy thục mạng, miệng vẫn chửi không ngớt. Mao Thập Bát cởi ngựa cho đi thong thả theo sau. Tiểu Bảo người nhỏ chân ngắn thì dù có chạy nhanh đến đâu cũng không bằng vó ngựa. Khi ngựa của Mao Thập Bát chỉ còn hơn trượng, gã sợ quá vấp ngã. Gã liền liều mạng nằm lăn ra kêu gào ầm ĩ. Thường ngày ở nhà, gã cãi lộn với bọn vô loại hay người lớn, khi gặp nước bí là ngã lăn ra kêu khóc ăn vạ. Dù gã phải hay quấy, rút cục rồi ai cũng thua gã, nên nay gã lại diễn trò này. Mao Thập Bát nói:

-Ngươi hãy đứng dậy cho ta bảo. Tiểu Bảo gầm lên:

-Ta nhất định không dậy, chết cũng không dậy. Mao Thập Bát nói:

-Ðược lắm! Ta thúc ngựa dẫm lên cho ngươi chết bỏ xác. Vi Tiểu Bảo vốn chẳng chịu để cho ai hăm dọa. Những câu “Ta phóng quyền đánh chết ngươi” hay “Ta đá cho ngươi bỏ xác” hằng ngày gã đã nghe người ta nói đến mấy lần nên gã chẳng coi vào đâu. Bây giờ gã thấy Mao Thập Bát đe dọa phóng ngựa dẫm chết, gã liền vừa khóc vừa la:

-Ðánh chết người ư? Cậy lớn bắt nạt trẻ con à? Quân khốn kiếp có giỏi thì phóng ngựa xéo chết ta đi! Mao Thập Bát giựt cương. Con ngựa hí lên một tiếng dài. Nó tung hai vó trước lên không đứng thẳng như người rồi nhãy vọt đi. Mao Thập Bát vừa cười vừa thóa mạ:

-Thằng quỉ con kia! Ngươi đã biết sợ chưa? Vi Tiểu Bảo la lên:

-Ta sợ ngươi là tên cẩu tặc, không phải là anh hùng hão hán. Mao Thập Bát thấy gã quật cường như vậy không biết làm thế nào liền cười hỏi:

-Mi là anh hùng hão hán chăng? Giỏi lắm! Mi dậy đi! Ta không đánh mi nữa, ta đi dây! Vi Tiểu Bảo đứng dậy, nước mắt nước mũi gã dầm dề gã nói:

-Ngươi đánh ta thì được, nhưng không thể thóa mạ ta là “quân chó đẻ”. Mao Thập Bát nói:

-Ngươi chửi bới ta bằng những lời thô bĩ trái tai gấp mười thì sao! Thôi bây giờ hãy xí xóa chuyện đó đi. Vi Tiểu Bảo đưa tay áo lên lau mặt đổi khóc làm cười nói:

-Ðại huynh đánh tiểu đệ một cái tát, tiểu đệ cũng cắn đại huynh một miếng. Thế là huề cả làng. Bây giờ đại huynh định đi đâu? Mao Thập Bát đáp:

-Ta lên Bắc Kinh. Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ hỏi:

-Lên Bắc Kinh ư? Người ta đang muốn tróc nã đại huynh, sao đại huynh lại tự dẫn chân tới đó? Mao Thập Bát đáp:

-Ta nghe họ bảo Ngao Bái là đệ nhất dũng sĩ Mãn Châu. Con mẹ nó! Còn có người bảo hắn là đệ nhất dũng sĩ trong thiên hạ. Ðâu ta có chịu phục? Ta phải lên Bắc Kinh để tỹ đấu với hắn một phen. Vi Tiểu Bảo nghe nói Mao Thập Bát muốn lên Bắc Kinh tỹ thí với tay dũng sĩ đệ nhất Mãn Châu, gã cho vụ này rất náo nhiệt phải đi coi cho hã. Gã liền hỏi:

-Mao đại ca! Tiểu đệ năn nỉ đại ca một điều được không? Ðiều này thật khó khăn? Tiểu đệ e rằng đại ca không dám ưng thuận. Mao Thập Bát ghét nhất kẽ nào bảo hắn nhát gan. Khí tức vung lên, hắn văng tục thóa mạ:

-Mẹ kiép! Quân…. Hắn định mắng quân “chó đẻ”, nhưng hắn dừng lại kịp, liền đổi giọng:

-Cái gì dám với chẳng dám? Ngươi cứ nói ra đi, ta nhất quyết ưng thuận. Hắn nghĩ thầm trong bụng:

-Tính mạng ta nhờ gã cứu thoát thì cho dù việc tầy đình ta cũng phải giúp gã. Vi Tiểu Bảo nói:

-Ðại trượng phu nhất ngôn ký xuất….Cái gì mã nan truy. Ðại ca đã nói ra miệng thì đừng hối hận nữa nhé. Mao Thập Bát đáp:

-Dĩ nhiên ta không hối hận. Vi Tiểu Bảo nói:

-Hay lắm! Xin đại ca đưa tiểu đệ lên Bắc Kinh giúp cho. Mao Thập Bát lấy làm kỳ hỏi:

-Ngươi cũng muốn lên bắc kinh ư? Lên đó làm gì? Vi Tiểu Bảo đáp:

-Tiểu đệ đi coi đại ca tỹ võ với Ngao Bái. Mao Thập Bát lắc đầu quầy quậy nói:

-Từ Dương Châu tới Bắc Kinh, đường xa muôn dậm mà quan quân lại treo giải thưởng tróc nã ta. Dọc đường có thể xãy ra chuyện nguy hiểm. Ta đem ngươi đi thế nào được? Vi Tiểu bảo nói:

-Tiểu đệ đã biết trước đại ca hứa lời ưng thuận rồi tất phải hối hận. Ðại ca đem tiểu đệ đi khiến cho quan nha dễ bề tróc nã, dĩ nhiên đại ca không dám….. Mao Thập Bát tức giận ngắt lời:

-Ðiều chi mà ta không dám? Vi Tiểu Bảo đáp:

-Nếy vậy thì đại ca đem tiểu đệ đi. Mao Thập Bát nói:

-Ðem ngươi đi phiền lắm mà ngươi lại chưa nói cho má má ngươi biết, y mong mỏi ngươi thì sao? Vi Tiểu Bảo nói:

– Thường thường tiểu đệ ra đi mấy ngày không trở về, má má tiểu đệ cũng không mong nhớ chi hết. Mao Thập Bát giựt dây cương ngựa vvọt đi, miệng nói:

-Thằng quỉ con thật là lắm chuyện! Vi Tiểu Bảo la lên:

-Ðại ca không dám cho tiểu đệ đi vì sợ thua Ngao Bái, có tiểu đệ chứng kiến làm cho mất mặt. Mao Thập Bát lửa giận bốc lên ầm ầm, quay ngựa lại quát hỏi:

-Ai bảo ta đánh không nổi Ngao Bái? Vi Tiểu Bảo đáp:

-Ðại ca không dám đem tiểu đệ đi thì dĩ nhiên là sợ tiểu đệ nhìn thấy đại ca bị hắn đánh thua bò lê bò càng dưới đất, miệng hô: Xin Ngao Bái lão gia khoan dung. Ngao đại nhân tha cho cái mạng chó má này. Tiểu đệ mà nghe được thì có phải đại ca thẹn đến chết người? Mao Thập Bát nổi dóa hét lên be be, hắn vọt ngựa lại xông lại vươn tay ra xách Tiểu Bảo để lên yên ngựa hằn học nói:

-Ta đem ngươi đi để xêm ai xin tha mạng trước. Mao Thập Bát vung tay trái lên đập mạnh vào đít Tiểu Bảo đánh chót một tiếng, đồng thời quát lên:

-Bây giờ ta bắt ngươi xin tha mạng trước. Vi Tiểu Bảo đau quá ối lên một tiếng. Nhưng gã lại bật cười ngay nói:

-Móng chó đánh người quả nhiên lợi hại! Mao Thập Bát cười hô hố nói:

-Thằng quỉ con này phá quấy đũ trò! Tiểu bảo không chịu thua vênh mặt lên đáp:

-Lão quỉ già kia thật là đáo để! Mao Thập Bát cười xòa nói:

-Ta đưa ngươi đi Bắc Kinh cũng được, nhưng dọc đường ngươi phải nghe lời ta không được phá rối. Vi Tiểu Bảo đáp:

-Ðại ca vào tù ra khám, giết hại điếm kiêu, lại sát hại quan quân. Như vậy hỏi ai phá rối? Mao Thập Bát cười nói:

-Thôi đi! Ngươi thật là lẻo mép, ta nói không lại ngươi đành chịu thua ngươi. Hắn vẫn để Tiểu bảo nằm ngang ở phía trước yên ngựa, và dắt thêm một con ngựa nữa đi theo. Hắn nhìn nhận phương hướng rồi nhắm phía Bắc dong ruỗi. Tiểu Bảo chưa từng cởi ngựa bao giờ. Bây giờ gã nằm trên yên ngựa, ban đầu cũng hơi khiếp sợ, nhưng gã ỷ có Mao Thập Bát ở bên cạnh, dù sao hắn cũng không để gã phải bị té. Ði chừng được 5,6 dậm, gã bạo dạn hơn trước liền nói:

-Mao đại ca! hiện có con ngựa đi không, đại ca cho tiểu đệ cởi có được chăng? Mao Thập Bát lạnh lùng nói:

-Nếu ngươi biết cởi ta cũng ưng cho. Bằng không thì nằm yên đó đừng có cởi ẩu lở té xuống là bị gảy xương. Vi Tiểu Bảo bản tánh quật cường, hiếu thắng liền nói:

-Tiểu đệ đã cởi ngựa đến mấy chục lần, sao lại không biết! Dứt lời, gã không chờ Mao Thập Bát có phản ứng gì không, từ trên lưng ngựa nhãy xuống, chạy tới bên trái con ngựa mà Mao Thập Bát đang dắt đi. gã đút chân phải vào bàn đạp thòng xuống ngang bụng ngựa, đạp mạnh một cái tung mình nhãy lên lưng con vật. Phép cởi ngựa là phải đặt chân trái vào bàn đạp rồi nhãy lên yên thì ngồi mới thuận hướng. Ðàng này gã đặt chân phải lên bàn đạp trước thành ra lúc ngồi lên lại quay mặt về phía sau đít ngựa. Mao Thập Bát thấy vậy không khỏi nín cười được bật lên tràng cười hô hố. Hắn còn đùa giởn, buông lõng dây cương đồng thời cầm roi quất vào đùi con ngựa của Tiểu Bảo đang cởi một cái. Con ngựa liền tung vó chạy liền. Tiểu Bảo sợ hết hồn, suýt nửa té nhào xuống đất. May ở chổ gã cũng gan liều, hai tay bám chặc khấu đuôi, hai chân kẹp chặc lấy yên còn người nằm sát xuống lưng ngựa. Bên tai gã nghe tiếng gió vù vù, thân thể gã tựa hồ bị kéo chạy giật lùi, vì gã cởi ngựa trái chiều. May mà người gã nhỏ, nhẹ, sau khi nắm chặc khấu đuôi nên không bị té nhào. Con ngựa này chạy thẳng một mạch trên đường cái quan được chừng ngoài ba dậm vẫn chưa hết đà mà phải rẽ ngang. Giữa lúc ấy, bỗng phía trước có một cổ xe lừa thong thả đi tới. Phía sau cổ xe này có một con ngựa lông trắng như tuyết theo sau. Người kỵ mã là một chàng trai trẻ chừng 16,17 tuổi. Con ngựa Tiểu Bảo đang cởi không có người điều khiển cứ chạy thẳng như muốn đâm vào cổ xe. Khi ngựa chạy tới gần, người phu xe la hoảng:

-Ngựa điên! Con ngựa này phát điên rồi. Gã chưa kịp kiềm xe lại thì con ngựa đã xông tới trước mặt. Ðột nhiên nghe đánh vèo một cái. Một bóng người lướt qua. Chàng tuổi trẻ đã từ trên ngựa nhãy vọt sang xe lừa. Chàng vươn tay nắm chặc lấy đầu con ngựa của Tiểu Bảo. Chàng thanh niên quả là một nhân vật không vừa. Sức lựa thần dũng của chàng tựa hồ như được trời cho. Con ngựa đang lao mạnh tới mà chàng chỉ ra tay nhẹ nhàng đã bắt nó phải đứng im. Con ngựa của Tiểu bảo bị thanh niên nắm đầu không nhúc nhích được. Mũi nó phun ra làn hơi trắng xóa. Bỗng có thanh âm trong trẻo của một thiếu nữ, từ trong cổ xe lừa vọng ra:

-Thanh đệ! Chuyện gì vậy? Chàng thanh niên dáp:

-Có con ngựa bị rớt mất dây cương. Trên lưng nó lại có một thằng nhỏ nằm úp sấp, không hiểu gã còn sống hay đã chết rồi? Tiểu Bảo thấy con ngựa đúng yên, gã không sợ hãi gì nữa, lại nghe chàng kia nói vậy, liền ngồi bật dậy quay đầu ra lên tiếng:

-Tại hạ vẫn còn sống đây, chết cóc thế nào được?

Chọn tập
Bình luận