Nến tắt hết rồi, trong phòng lại tối đen. Vi Tiểu Bảo nhớ tới xác Tiểu Quế Tử hiện nằm cạnh gã, trong lòng càng run sợ, chỉ mong có cơ hội tẩu thoát khỏi gian phòng. Nhưng gã vừa toan cất bước thì Hải Lão công la gọi:
-Tiểu…Tiểu Quế Tử!…Ngươi còn đó không? Vi Tiểu Bảo đáp:
-Có tiểu tử đây. Chừng nữa giờ sau thì Tiểu Bảo lại lần mò ra cửa phòng thì Hải lão công bỗng la lên:
-Tiểu Quế Tử! Ngươi định đi đâu đó? Vi Tiểu Bảo đáp:
-Tiểu tử…ra ngoài đi tiểu. Hải lão công hỏi:
-Sao ngươi không đi tiểu ngay trong phòng? Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi tiến vào hậu đường. Nhưng gã chưa từng quen lối, vừa qua cửa hậu thì đụng phải cái bàn đánh chát một tiếng. Gã mắt hoa đầu choáng váng đau điếng cả người. Hải lão công nghe động liền hỏi:
-Tiểu Quế Tử!…Chuyện gì vậy? Vi Tiểu Bảo đáp:
-Không có chuyện gì… Gã đưa tay sờ soạng về phía trước thấy đó là một cái bàn. Gã mò mẩm trên mặt bàn bắt được một miếng đan lửa. Gã mừng quá vội quẹt lửa châm vào mồi. Ánh lửa bùng lên, gã thấy trên bàn có mười mấy ngọn nến liền châm lửa thắp vào hai ngọn. Vi Tiểu Bảo thấy đây là một gian phòng kín đáo, có kê một chiếc giường nhỏ và một chiếc giường lớn. Gã đoán là phòng ngủ của Tiểu Quế Tử và Hải lão công. Trong phòng ngoài hai cái giường chỉ có một cái bàn và một cái tủ. Xem thế đũ biết đời sống của Hải lão công thật giản dị. Vi Tiểu Bảo lại thấy trong góc phòng có một chum nước lớn. Trên mặt đất hãy còn ướt sũng, có lẽ Hải lão công lúc nảy vào chum nước rồi bước ra nên nước còn đọng lại. Vi Tiểu Bảo đảo mắt nhìn quanh để tìm một khung cửa sổ đặng chuồn ra ngoài thì giữa lúc ấy Hải lão công lại gọi:
-Tiểu Quế Tử!…Ngươi làm gì mãi mà chưa tiểu tiện xong? Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hải bụng bảo dạ:
-Không hiểu tại sao lão này cứ kêu mình hoài? Hay là lão nghe tiếng mình không giống khẩu âm của Tiểu Quế Tử mà sinh lòng ngờ vực. Nếu không thì mình đi tiểu hay không có can hệ gì đến lão mà lão phải băn khoăn? Gã nói rồi thò tay xuống gầm giường với lấy ra một chiếc bình đi tiểu vào đó. Ðồng thời gã đưa mắt nhìn quanh thấy những cửa sổ phòng náy đóng kín mít, lại dán một lớp giấy dày. Gã đoán là vì Hải lão công mắc bệnh ho trầm trọng, sợ gió lọt vào. Vi Tiểu Bảo còn sợ mình mở cửa để Hải lão công nghe tiếng động sẽ phát giác ra hành tung của mình. Có khi cửa mở chưa được đã bị lão bắt kéo trở lại nên gã không dám ra tay. Gã quan sát tình thế trong phòng để tìm một lối thoát khác, nhưng căn phòng này rất kín đáo, cả lổ chó chui cũng không có thì làm sao mà trốn chạy được? Bằng trở ra cửa trước tất sẽ bị lão phát giác được. Vi Tiểu Bảo đưa mắt nhìn quanh chợt ngó thấy trên giường của Tiểu Quế Tử có một bộ quần áo thái giám hãy còn mới nguyên. Trong lòng hắn nghĩ được một kế, vội cởi bỏ quần áo của mình và mặc bộ quần áo thái giám vào. Hải lão công ở phòng ngoài dường như đả nóng ruột lại cất tiếng hỏi dồn:
-Tiểu…Tiểu Quế Tử!….Ngươi làm gì mãi ở trong đó? Vi Tiểu Bảo đáp:
-Tiểu tử sắp ra đây. Gã vừa nói vừa cài vội khuy áo rồi bước ra ngoài. Tiện tay gã với lấy cái nón của Tiểu Quế Tử chụp lên đầu. Gã hàm hồ nói tiếp:
-Nến tắt hết rồi để tiểu tử thắp ngọn khác. Gã nói rồi trở vào phòng trong lấy hai ngọn nến đang cháy cầm ra. Ðồng thời gã đem theo bộ quần áo của mình. Hải lão công buông tiếng thở dài não nuột hỏi:
-Ngươi thắp nến thật rồi đấy ư? Vi Tiểu Bảo động tâm hỏi lại:
-Thắp rồi!…Chẳng lẽ cặp mắt của công công lại không trông thấy hay sao? Hải lão công yên lặng hồi lâu rồi ho lên mấy tiếng, xong cất giọng buồn rầu đáp:
-Ta đã biết thứ thuốc này chẳng thể uống nhiều được. Chỉ vì ho dữ quá mà phải dùng đến. Mỗi lần uống một chút, nhưng lâu ngày tích tụ lại cũng nhiều và chất độc phát tác…hiện giờ….Hởi ôi! Mắt ta chẳng nhìn thấy gì nữa. Vi Tiểu Bảo nghe Hải lão công nói vậy mới thở phào một cái nhẹ nhỏm, tự nhủ:
-Té ra lão chưa phát giác ta đã pha thuốc vào rượu mà yên trí vì thuốc uống lâu ngày ít cũng hóa thành nhiều nên chất độc công phạt. Hải lão công hỏi:
-Tiểu Quế Tử!…Trước nay ta cư xử với ngươi như thế nào? Vi Thiểu Bảo chẳng hiểu ngày trước lão đối với Tiểu Quế Tử ra sao song gã cũng hàm hồ đáp:
-Công công thật hết lòng thương tiểu tử. Hải lão công hỏi:
-Nay ta bị đui mắt rồi, chỉ trông cậy vào ngươi săn sóc, ngươi có định bỏ ta không? Nghe lời lão thật bi thiết, gã vội đáp:
-Chẳng khi nào tiểu tử lìa bỏ công công. Hải lão công hỏi:
-Ngươi nói thật chăng? Vi Tiểu Bảo đáp ngay:
-Dĩ nhiên tiểu tử nói thật. Gã nguyên là một đứa có tài nói láo. Ngày thường gã vẫn kễ chuyện để bịp người, nhưng hiện giờ gã trả lời câu hỏi của Hải lão công với giọng chân thành không lộ vẽ gì dối trá khiến lão rất cảm động. Vi Tiểu Bảo đáp ngay:
-Hởi ôi! Tiểu tử không lo săn sóc cho công công thì còn ai nữa? Tiểu tử coi chừng bệnh đau mắt của công công chỉ vài ngày là hết. Hải lão công thở dài nói:
-Ta tự biết đui mắt rồi chẳng bao giờ chửa lành lại được nữa. Lão ngừng lại một chút rồi hỏi bằng một giọng chán nãn:
-Thằng cha họ Mao trốn mất rồi ư? Vi Tiểu Bảo đáp:
-Ðúng thế! Không thấy hắn đâu nữa. Hải lão công lại hỏi:
-Còn thằng nhãi con đi theo Mao Thập Bát bị ngươi giết chết rồi phải không? Vi Tiểu Bảo trống ngực đập hơn trống làng, cất giọng run run đáp:
-Dạ….Phải rồi!….Xác chết của gã mình phải làm sao đây? Hải lão công ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:
-Mình đã gây ra án mạng thì phải dấu nhẹm mới được…Nếu để người ngoài biết được thì rắc rối lắm. Ngươi vào phòng bưng cái rương thuốc của ta ra đây! Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi trở gót đi vào. Gã không thấy rương thuốc đâu, liền mở các ngăn kéo ra coi. Hải lão công nghe tiếng quát hỏi:
-Ngươi làm gì vậy? Sao lại mở các ngăn kéo? Vi Tiểu Bảo giật mình nghĩ bụng:
-Mấy cái ngăn kéo này sao lại không được mở? Gã nghĩ vậy nhưng không hỏi vì lẽ gì, đáp ngay:
-Tiểu tử kiếm rương thuốc mà không biết để đâu? Hải lão công nổi giận lớn tiếng:
-Tại sao ngươi không biết rương thuốc để đâu? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tiểu tử vừa mới giết chết một nhân mạng, trong lòng đang hồi hộp, công công lại hư mắt nên bối rối vô cùng, chẳng còn nhớ điều gì. Gã nói tới đây rồi khóc oà lên. Gã sợ vì mình không biết rương thuốc để chổ nào khiến cho Hải lão công nghi ngờ gã không phải là Tiểu Quế Tử, nên gã giả vờ khóc để đánh trống lấp và khiến Hải lão công tin là lòng gã bối rối thực sự. Hải lão công nói:
-Giết một mạng người thì có sao? Ngươi chưa từng hạ sát ai bao giờ hay sao mà run sợ thế? Cái rương để bên trên là rương đựng thuốc đó. Vi Tiểu Bảo nói ngay:
-À phải rồi! Tiểu tử cũng vừa sực nhớ ra. Gã liếc mắt nhìn thấy hai cái rương chồng chất lên nhau, vội bê cái rương trên đem xuống mang ra. Gã chẳng biết chìa khóa để đâu cứ thò tay mó máy thử thì nắp khóa bật ra ngay. Gã mừng thầm lẩm bẩm:
-Phúc cho mình quá. Ổ khóa này chi cài hờ chớ không khóa hẳn. Nếu mình lại hỏi tới chìa khóa chắc tất lão sinh nghi. Vi Tiểu Bảo mở rương thấy bên trong có rất nhiều chai thuốc để ngổn ngang, chưa biết lấy thứ nào, thì Hải lão công lại nói:
-Ngươi lấy một ít Hoa thi phấn rắc lên xác chết. Gã dạ một tiếng để đáp lại, nhưng cứ đúng ngẩn ngưới ra vì gã không biết chai nào là Hoa thi phấn. Gã đành hỏi:
-Công công ơi! Hoa thi phấn đựng ở chai nào? Hải lão công không trả lời, hỏi lại:
-Thằng nhỏ bửa nay sao mà lú lẩn thế? Có phải ngươi sợ quá mà thất đảm, đầu óc mê muội không? Vi Tiểu Bảo cất giọng run run đáp:
-Tiểu tử rất đổi bồn chồn!….Cặp mắt công công đã nhìn thấy gì chưa? Giọng nói của Vi Tiểu Bảo lộ vẽ cực kỳ thiết tha, tưởng chừng gã rất băn khoăn về bệnh thế của Hải lão công. Hải lãi công vươn tay xoa đầu gã nói:
-Ngươi lấy chai thuốc màu xanh có lốm đốm trắng….Thuốc này quý lắm, chỉ lấy một chút thôi. Vi Tiểu Bảo vâng dạ luôn miệng. Gã đổ thuốc ra mãnh giấy rồi rắc lên mình Tiểu Quế Tử. Hải Lão công nói:
-Bửa nay ta nhận thấy ngươi thật là quái dị. Tâm tư lú lẩn mà giọng nói cũng thay đổi nhiều. Giữa lúc ấy, Vi Tiểu Bảo nghe chổ vết thương của Tiểu Quế Tử sủi sùng sụt, rồi khói bốc lên nghi ngút. Tiếp theo đó vết thương có nước vàng chảy ra. Nước vàng càng chảy nhiều thì vết thương càng loang rộng ra mãi… Vi Tiểu Bảo thấy xác Tiểu Quế Tử hễ chổ nào mà gặp phải nước vàng liền tan ra nước ngay. Cả quần áo cũng nát theo. Trước diển tiến này, gã không khỏi ngẩn người ra. Gã chợt nhớ tới bộ quần áo của gã vừa mới thay ra, liền cầm lấy quăng lên xác Tiểu Quế Tử và bộ quần áo này cũng dần dàn tan ra thành nưóc. Vi Tiểu Bảo chợt thấy mũi giày của gã đã rách nát, gã vội tháo lấy đôi giày của Tiểu Quế Tử và liệng đôi giày của mình vào xác chết cho tiêu tan theo. Sau chừng nữa giờ, thi thể Tiểu Quế Tử và quần áo hoàn toàn biến thành một bãi nước vàng. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng:
-Nếu lão già con rùa này bây giờ mê mang bất tĩnh thì hay biết chừng nào! Ta chỉ việc đẩy lão vào bãi nước vàng thì sau một giờ đồng hồ người lão cũng tan thành nước hết không còn tăm tích gì nữa. Nhưng khốn thay! Hải lão công vẫn ho sù sụ không ngớt, thỉnh thoảng lại điểm mấy tiếng thở dài não nuột mà vẫn tĩnh táo chứ không mê mang. Vi Tiểu Bảo nhìn lên lớp giấy dán cửa sổ thấy nó từ từ biến thành màu trắng thì biết là trời đã rạng đông…. Gã cho là bây giờ gã mặc đồ thái giám thì có thể tự do đi lại, không sợ ai ngăn chặn xét hỏi nữa. Vi Tiểu Bảo còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe Hải Lão công hỏi:
-Tiểu Quế Tử!….Trời sắp sáng rồi phải không? Vi Tiểu Bảo đáp:
-Ðúng thế! Hải lão công nói:
-Ngươi lấy nước rữa sạch chổ này đi, vì mùi tanh hôi rất khó ngữi. Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi đi vào nội thất lấy cái bầu nước múc nước trong chum ra rữa chổ bãi nước vàng. Hải lão công lại nói:
-Bửa nay ăn cơm xong ngươi cùng bọn chúng đi đánh bạc. Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ, gã cho là lão muốn thử thách, liền hỏi:
-Ðánh bạc ư? Tiểu tử không đi đâu. Mắt công công hư rồi thì tiểu tử còn đi giởn chơi thế nào được? Hải lão công tức giận hỏi:
-Ai bảo ngươi đi giởn chơi? Ta dạy ngươi mấy tháng trời đánh thua mất mấy trăm lạng bạc cũng vì câu chuyện to tát này. Ngươi không muốn nghe lời ta phải chăng? Vi Tiểu Bảo không hiểu lão nói câu này có thâm ý gì nên hàm hồ cười đáp:
-Không!…Chẳng phải tiểu tử không nghe lời chỉ giáo của công công. Có điều công công không được mạnh khõe mà lại ho nhiều, tiểu tử đi….làm việc đó không ai chiếu cố cho công công. Hải lão công nói:
-Ngươi cứ làm cho ta việc đó thì hay hơn tất cả các việc khác. Ngươi thử gieo cho ta coi. Vi Tiểu Bảo hỏi:
-Gieo…cái gì? Hải lão công tức quá thét lên:
-Ði lấy những con thò lò ra đây, dừng rắc rối nữa. Vì ngươi không cố công rèn luyện nên đã bao lâu mà chẳng tiến bộ mấy. Vi Tiểu Bảo nghe lão nói gieo thò lò, thì chấn động tinh thần. Nguyên gã ở Dương Châu, ngoài những lúc nghe người ta nói chuyện cổ tích, gã có nhiều thì giờ cùng bạn hữu gieo thò lò. Tuy gã còn nhỏ tuổi, nhưng trong ngỏ hẽm thành Dưong Châu đã nổi tiếng là tay hảo thủ. Nhưng hiện giờ Vi Tiểu Bảo không hiểu những con thò lò để ở đâu liền hỏi lại:
-Suốt một ngày một đêm đầu óc bị căng thẳng, tinh thần bị hôn ám! Ðến mấy con thò lò cũng không nhớ để ở đâu nữa. Hải lão công mắng liền:
-Con bà mi! Mi khinh ta đui mắt phải không. Ðưa cho ta sáu hạt. Ðoạn lão vươn tay sờ vào trong chén sứ thì quả nhiên có đũ sáu con, bốn con “nhị” và hai con “lục”. Hải lão công:
-Bửa nay ngươi hên vận thì đổ lấy bông “mai hoa” cho ta coi. Vi Tiểu Bảo cầm mấy con thò lò toan liệng ra, nhưng gã lại nghĩ thầm:
-Nghe giọng lưỡi lão này thì gã Tiểu Quế Tử gieo thò lò kém lắm. Bây giờ nếu lão bảo mình gieo cái gì được cái đó, tất lão con rùa sinh lòng ngờ vực. Gã nghĩ vậy rồi xoay chuyển thủ kình đổ bảy tám cái đều không trúng “mai hoa” gã đổ thêm một lần nữa rồi thở dài sườn sượt. Hải lão công hỏi:
-Ngươi đổ được cái gì? Vi Tiểu Bảo hàm hồ đáp:
-Dạ….dạ….. Hải lão công hắng giọng một tiếng đưa tay sờ vào lòng chén sứ thì thấy bốn con “tam” một con “tứ” và một con “ngũ” thế là chín điểm. Hải lão công an ủi gã:
-Thủ kình ngươi còn sai một chút. Ðịnh đổ “mai hoa” lại thành chín điểm. Có điều chín đìểm cũng là khá rồi. Ngươi thử đổ nữa đi! Vi Tiểu Bảo giả vờ đổ hơn chục lần mới thành “mai hoa”. Hải lão công sờ thấy đúng, lão cao hứng nói:
=Ngươi có tiến bộ rồi đó. Ði đánh thử coi. Bửa nay đem theo năm chục lượng bạc. Vừa rồi lúc Vi Tiểu Bảo lục rương kiếm bộ thò lò đã trông thấy hơn chục đỉnh bạc. Bây giờ gã nghe nói đến đánh bằng tiền thì trong lòng vui sướng không bút nào tả xiết, vì về môn đánh bạc ăn tiền, tài nghệ gã đã tinh thâm. Cả thành Dương Châu ai cũng biết gã là thằng bé giỏi nghề cờ bạc bịp. Trừ người ở xa đến chưa biết không kể, còn chẳng ai mắc hợm gã cả. Lúc này Vi Tiểu Bảo đã trấn tĩnh lại nhiều, không kinh hải như trước nữa. Gã chợt nghe đi đánh bạc liền tưởng chừng đã ra khỏi địa ngục để lên thiên dường. Có diều gã chưa biết kẻ đối thủ của mình là ai và đi đâu đánh bạc. Nếu điều gì gã cũng hỏi lão già này thì gã sợ bị bại lộ hành tung. Ðây cũng là vấn đề nan giải cho gã. Vi Tiểu Bảo mở rương lấy hai đỉnh bạc, mỗi đỉnh hai mươi lăm lượng. Gã còn đang ngấn ngừ tìm biện pháp để Hải lão công từ miệng nói ra nơi sòng bạc thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng hô hoán:
-Tiểu Quế Tử! Tiểu Quế Tử! Vi Tiểu Bảo chạy ra nhà ngoài rồi mới thưa lên. Hải lãi công khẻ bảo gã.
-Y đã đến kêu ngươi đó. Ngươi đi đi. Vi Tiểu Bảo sung suớng toan bước ra cửa, gã chợt nghĩ ra điều gì la thầm:
-Chết cha rồi! Con quỷ cờ bạc này không đui mắt, hắn trông thấy mình là nhận ra ngay là không phải Tiểu Quế Tử. Biết làm thế nào bây giờ? Người ngoài cửa lại gọi:
-Tiểu Quế Tử! Ra đây mau! Ta có điều muốn bàn với ngươi. Vi Tiểu Bảo đáp:
-Hãy chờ một chút. Ta ra ngay bây giờ. Vi Tiểu Bảo có tài ứng biến rất mau lẹ. Gã chạy vào nội thất lấy mãnh vải trắng quấn ngang đầu, che cả mặt mũi, chỉ để hở con mắt và cái miệng. Gã nhìn Hải lão công nói:
-Tiểu tử đi đây. Rồi bước lẹ ra khỏi phòng. Gã thấy người đứng chờ là một tên thái giám ngoài ba chục tuổi. Người này hỏi ngay:
-Ngươi làm sao thế? Vi Tiểu Bảo đáp:
-Ta thua bạc rồi bị công công đánh thâm tím mặt mũi. Người kia cười hì hì, không lộ vẽ gì hoài nghi, khẻ hỏi gã:
-Ngươi có dám đi gở không? Vi Tiểu Bảo nắm tay áo người kia kéo ra ngoài mấy bước rồi mới đáp:
-Ðừng để công công nghe tiếng. Dĩ nhiên ta phải đi gở chứ! Người kia dơ ngón tay cái lên nói:
-Hảo tiểu tử! Giỏi đấy! Vậy thì đi! Vi Tiểu Bảo sóng vai đi với người kia. Gã thấy hắn đầu nhỏ mà trán nhọn, sắc mặt xanh lợt. Hai người đi được mấy trượng, tên thái giám kia nói:
-Bọn anh em ở Ôn Gia và Bình Uy đều đến cả rồi. Bửa nay may ra có thể ăn được đấy. Vi Tiểu Bảo ngập ngừng đáp:
-Bửa nay không thắng thì… kẹt dữ… Xuyên qua dãy hành lang ra tới hoa viên, Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
-Co mẹ nó! Những nhà tài chủ có nhiều tiền kiến trúc tòa viện rộng lớn quá đi mãi không hết. Gã đưa mắt lên thềm thấy rường cột chạm trổ rất đẹp. Suốt đời gã chưa bao giờ được nhìn thấy tòa nhà hào phú như thế này. Hai người đi một lúc nữa thì đến một căn nhà nhỏ ở góc vườn hoa. Người kia dắt Vi Tiểu bảo xuyên qua hai gian phòng rồi đưa tay lên gỏ cửa “cách,cách, cách” ba tiếng. Hắn ngừng lại, gỏ hai tiếng, sau cùng gỏ ba tiếng nữa. Cánh cửa kẹt mở ra. Lại nghe những tiếng leng keng do những con thò lò gieo xuống chén phát ra nghe êm ái làm sao! Trong phòng đã quần tụ 5,6 người đều ăn mặc như nhau. Chúng đang để hết tinh thần vào việc gieo thò lò. Chỉ có một hán tử lối 20 tuổi cất tiếng hỏi:
-Tiểu Quế Tử! Ngươi làm sao thế? Tên thái giám dẫn Vi Tiểu Bảo tiến vào đáp:
-Gã thua bạc bị Hải lão công đánh đòn. Người kia cười khành khạch rồi tặc lưỡi mấy tiếng. Vi Tiểu Bảo đứng ở phía sau mấy người. Gã thấy bọn con bạc đang đặt tiền. Kẻ đặt nữa lạng người đặt 5 đồng cân. Gã lấy một đỉnh bạc ra mua 5 cái thẻ, mỗi thẻ ăn 5 đồng cân rồi ngồi vào sòng bạc.