Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lộc Đỉnh Ký

Chương 36 – Bất đồng chính kiến đang bạn ra thù

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Phàn Cương lớn tiếng thoá mạ:

– Con mẹ nó! Tên đại Hán gian Ngô Tam Quế phái uỷ một tên cẩu quan mà cũng ra vẻ ngang tàng. Bạch Hàn Phong đưa mắt nhìn Phàn Cương gật đầu nói:

– Phàn… Phàn huynh đệ nói đúng lắm. Nhưng vì gia huynh muốn thám thính tình hình cố hương nên phải tâng bốc hắn mấy câu. Tên cẩu quan càng lấy làm đắc ý. Hắn bảo những viên quan do Ngô Tam Quế uỷ phái kêu bằng “Tây tuyển” để ngụ ý do Bình Tây Vương lựa chọn. Những quan viên lớn nhỏ toàn tỉnh Vân Nam dĩ nhiên đều do Ngô Tam Quế phái đến. Cả ba tỉnh Tứ Xuyên, Quảng Tây, Quý Châu, những viên quan Tây tuyển so với những người của Hoàng đế phái đến còn lên hương hơn. Tỷ dụ trong những địa hạt này có chỗ khuyết triều đình phái người đến, Ngô Tam Quế cũng phái người đến thì ai đến trước là được. Những quan viện bốn tỉnh Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên, Quảng Tây mà có chỗ khuyết thì dĩ nhiên Côn Minh (thủ phủ tỉnh Vân Nam) biết trước rồi từ Côn Minh phái người đến còn nhanh hơn quan viên ở Bắc Kinh tới. Vì thế mà quan của triều đình gửi đến bao giờ cũng chậm chân hơn những quan viên “Tây tuyển”. Nguyên Bình Tây Vương Ngô Tam Quế lập được công lớn với triều đình nhà Mãn Thanh mà thu phục giang sơn là hoàn toàn trông vào công lao của Bình Tây Vương. Vì thế triều đình đặc biệt ưu đã Ngô Tam Quế. Ngô Tam Quế có bản tâu về triều bất cứ việc gì cũng được chuẩn y. Vương Võ Thông nói:

– Viên quan đó nói vậy là đúng sự thực. Tiểu đệ làm nghề bao tiêu trong bốn tỉnh miền Tây Nam đã nhìn rõ một giải Vân Quý, người ta chỉ biết có Ngô Tam Quế chứ không biết đến Hoàng đế. Bạch Hàn Phong nói: Tên Dương Nhất Phong còn bảo theo luật lệ của triều đình thì ai đi làm tri huyện đều phải đến kinh thành yết kiến Hoàng đế để Hoàng đế phong chức. Hắn đến Bắc Kinh là để vào yết kiến Hoàng đế. Hắn còn nói Bình Tây vương đã phong quan cho hắn rồi, vậy việc đến kinh triều kiến Hoàng đế chỉ là một thủ tục thông thường. Bạch Hàn Phong ngừng lại một chút rồi kể tiếp: Dương Nhất Phong uống mấy chung rồi lại nói càng đắc ý. Gia huynh liền bảo hắn:

– Dương đại nhân đến Khúc Tĩnh làm quan thì ra người bản tỉnh lại làm quan ngay ở bản tỉnh để tạo phúc cho nhân dân, thật là quý hoá! Dương Nhất Phong cười ha hả nói:

– Cái đó đã hẳn! Giữa lúc ấy, đột nhiên ở bàn khác có người xen vào. Tên lão tặc… Tên lão tặc đó cùng ta… có mối thâm cừu. Hắn nói tới đây bỗng đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng lên. Tô Cương hỏi:

– Có phải hắn là Bát Tý Viên Hầu Từ Thiên Xuyên không? Bạch Hàn Phong gật đầu đáp:

– Chính hắn… Bạch Hàn Phong tức quá tựa hồ cổ họng nghẹn hơi nói không ra lời. Sau một lúc gã nói tiếp:

– Chính là tên lão tặc đó. Hắn ngồi bên cái bàn con cạnh cửa sổ nói:

– Người bản tỉnh làm quan trong bản tỉnh thì đục khoét càng tiện hơn.

– Anh em tại hạ để mặc cho tên lão tặc nói gì thì nói, không muốn giây lời với hắn. Huyền Trinh lạnh lùng nói:

– Bạch nhị hiệp! Từ tam ca nói câu đó kể cũng đúng. Bạch Hàn Phong hắng giọng một tiếng rồi đáp:

– Hắn nói câu ấy thì phải rồi, tại hạ có bảo hắn nói lầm đâu. Nhưng… nhưng ai bảo hắn giây vào việc người ta? Hắn mà không nói câu đó thì việc gì đến nỗi xảy chuyện rắc rối? Huyền Trinh thấy Bạch Hàn Phong nóng nẩy không nói gì nữa. Bạch Hàn Phong lại nói tiếp:

– Dương Nhất Phong nghe tên lão tặc nói câu đó thì nổi giận đùng đùng. Hắn quay đầu nhìn lại thấy tên lão tặc là kẻ già nua lưng còng, mặt mũi đê tiện. Trên bàn lại để cái rương thuốc, bên ghế cắm một lá cờ bán thuốc cao. Hắn liền quát mắng:

– Lão già bất tử này! Ngươi nói láo gì thế? Bốn tên gia đinh đã nhảy xổ đến đập bàn thoá mạ tên lão tặc. Một tên nắm lấy cổ áo lão. Tại hạ mắt kém không nhìn ra võ công tên lão tặc đó cao cường, lại cho là hắn nhân lúc phẫn khích buông lời mạt sát. Tại hạ còn lo lão bị bọn gia đinh đánh đòn nên chạy lại giả vờ khuyên giải mà thực ra là để đẩy lui bọn chúng. Huyền Trinh lên giọng tán thưởng:

– Bạch nhị hiệp hoài bão nhân nghĩa. Quả là anh hùng hảo hán. Trong lòng lão đã có chủ ý. Lão thấy Bạch Hàn Tùng chết rồi còn Từ Thiên Xuyên tuy bị thương nặng nhưng chắc là qua khỏi được. Thế là bên mình chiếm phần hơn. Vậy vụ này cết sao giữ được hoà hảo là hay. Lão liền tán dương Bạch Hàn Phong mấy câu để tâm tính gã hoà dịu trở lại. Ngờ đâu Bạch Hàn Phong lại không ăn bánh phĩnh. Gã trợn mắt lên nói:

– Anh hùng cái con khỉ gì đâu. Thế là mình ngu hơn chó. Có mắt mà không biết người, không nhìn rõ chỗ nham hiểm tàn độc của tên lão tặc lại cho lão là người tốt. Tên Dương Nhất Phong liền lên giọng quan lớn, ngoác miệng ra mà mắng chửi. Hắn lớn tiếng la:

– Hỏng bét! Hỏng bét! ở kinh thành dân điêu toa rất nhiều cần chấn chỉnh lại Phàn Cương nói xen vào:

– Tên quan đó ỷ mình có lũ chó săn ở Vân Nam lấn át trăm họ chưa đủ, còn đến Bắc Kính khinh mạn người ta nữa. Bạch Hàn Phong nói:

– Muốn khinh mạn người cũng không phải chuyện dễ. Viên quan này quát tháo om sòm kêu gia đinh cột tên lão tặc đưa lên quan để phạt 40 trượng và đeo gông cảnh cáo mọi người. Tên lão tặc cười ha hả nói:

– Ðại lão gia! Ðại lão gia hà tất phải la lối cho mệt sức. Bản nhân lấy thuốc cao dán lại mới được. Hắn nói rồi lấy trong rương ra một lá thuốc cao, hai tay nắm chặt. Tiếp theo lão trát lá cao cho bằng phẳng. Ban đầu tại hạ thấy tên lão tặc đối với bọn gia đinh dữ như hung thần vẫn không sợ hãi gì đã sinh lòng ngờ vực. Sau thấy lão giơ tay ra hiệu với gia huynh liền hiểu ngay. Nguyên thuốc cao đã rắn tụ lại một chỗ. Muốn cho cao chảy ra phải đem hơ lửa nóng mới mở ra được. Ðằng này tên lão tặc lại dùng sức nớng ở hai bàn tay làm cho lá cao mềm ra. Về phần công lực đó, người thường không thể làm được. Tên lão tặc mở lá cao ra rồi, khí nóng bốc lên nghi ngút. Dương Nhất Phong chẳng hiểu chi hết, thôi thúc bọn gia đinh tiến lại bắt người. Vi Tiểu Bảo chú ý lắng tai nghe không nói câu nào. Gã nghĩ thầm:

– Vụ này là một màn hý kịch coi được đây. Bỗng nghe Bạch Hàn Phong nói tiếp:

– Tại hạ thấy tên lão tặc kia nội công cao thâm, nên không ngăn cản bọn chó săn của tên quan kia nữa, để chúng đến tự rước lấy nỗi đau khổ. Một tên gia đinh thấy tại hạ tránh sang bên liền xông về phía Từ lão tặc. Tên lão tặc cười hỏi:

– Ngươi muốn mua thuốc cao chăng? Lão cầm lá thuốc cao đặt vào tay tên gia đinh. Tên gia đinh thoá mạ liền:

– Lão chó má này định làm gì? Tên lão tặc liền đẩy cánh tay gã gia đinh chuyển ra chỗ khác. Bỗng nghe đánh “bốp” một tiếng! Lá thuốc cao nóng bỏng đã dán vào miệng tên cẩu quan… Vi Tiểu Bảo nghe Bạch Hàn Phong nói tới đây, không nhịn được nữa bật lên tràng cười khanh khách, vỗ tay reo:

– Hay quá! Hay quá. Bạch Hàn Phong nhìn gã bằng cặp mắt hung hăng. Vi Tiểu Bảo trong lòng run sợ không dám cười nữa. Tô Cương hỏi:

– Rồi sau sao nữa? Bạch Hàn Phong đáp:

– Tên cẩu quan kia bị thuốc cao gắn chặt lấy miệng, dĩ nhiên không nói lên lời nữa. Hắn đưa tay lên muốn kéo lá thuốc cao ra, nhưng tên lão tặc chân tay rất mau lẹ. Lão huy động bốn tên gia đinh nói:

– Các ngươi mau lại đây giúp đại lão gia! Bỗng nghe những tiếng “bốp bốp ” vang lên không ngớt. Những tên gia đinh mỗi tên đều phóng chưởng đánh vào mặt cẩu quan. Không hiểu Từ lão tặc dùng thủ pháp gì thúc đẩy bốn tên gia đinh vận kình lực vào bàn tay rồi phóng chưởng đánh cẩu quan. Chỉ trong khoảnh khắc, tên cẩu quan hai má sưng vù đỏ ửng, coi chẳng khác gì hai miếng gan lợn. Vi Tiểu Bảo lại nổi lên tràng cười ha hả. Gã quay đầu ra chỗ khác không dám nhìn Bạch Hàn Phong lần nào nữa. Tô Cương gật đầu nói: Lão họ Từ mang ngoại hiệu Bát Tý Viên Hầu thật là xứng đáng. Nghe nói cầm nã tiểu công phu của lão đứng vào hàng võ lâm thất tuyệt quả nhiên tiếng đồn không ngoa. Tô Cương đã nghĩ đến Bạch Hàn Tùng bị chết về tay Từ Thiên Xuyên thì võ công lão dĩ nhiên rất cao thâm. Lão cố ý đề cao võ công của Từ Thiên Xuyên để thể diện cho Bạch Thị Song Mộc một chút. Bạch Hàn Phong nói:

– Tại hạ cùng gia huynh thấy thế chỉ buồn cười. Hai bên mặt tên cẩu quan máu tươi chảy ra đầm đìa. Trên tửu lầu rất đông người đến coi nhiệt náo. Tên lão tặc lại lớn tiếng la:

– Không được đánh! Không được đánh. Ðại lão gia đây không ai đánh được. Các ngươi là bọn nô tài mà dám phạm thượng đánh đại lão gia đau đớn đến thế ư? Lão đi sau bốn tên gia đinh nhảy lui nhảy tới trông như con khỉ để huy động những cánh tay bọn gia đinh mà lại giống như lão né tránh. Những người ngoài đứng coi không nhận ra được là chính lão đã hý lộng quỷ thần. Lão lại huy động bọn gia đinh đánh thêm mười mấy chưởng nữa. Tên cẩu quan ngất xỉu té lăn xuống đất, lão mới dừng tay về chỗ ngồi trước. Bốn tên gia đinh cũng cho là mình bị ma đem lối quỷ đưa đường, chứ không hiểu tại sao mình lại vung chưởng đánh lại lão gia. Nhưng tám cánh tay của bốn tên gia đinh cũng máu tươi đầm đìa thì không phải là chuyện giả được nữa. Bốn tên gia đinh đứng ngẩn người ra một lúc nâng đỡ tên cẩu quan rời khỏi tửu lâu. Chủ quán đành tự nhận là mình gặp vận xúi, không dám đến đòi tiền cơm rượu bọn họ nữa. Phàn Cương cười nói:

– Thú quá! Thú qụá! Tên chó săn thủ hạ của Ngô Tam Quế đáng được trừng trị như thế mới là phải. Từ tam ca đánh tên cẩu quan khiến trăm họ trong thiên hạ đều nức lòng hởi dạ. Bạch nhị hiệp! Sau lúc đó nhị hiệp không giúp y đánh thêm mấy quyền nữa. Bạch Hàn Phong thuật lại vụ Bát Tý Viên Hầu Từ Thiên Xuyên đánh nhừ tử tên cẩu qụan ở tửu lâu một cách rất tỷ mỉ. Có điều tâm thần gã cực kỳ xúc động nên giọng nói nhát gừng, câu sau không liên tiếp với câu trước, nhưng người nghe mười phần cũng hiểu đến tám, chín. Bạch Hàn Phong nghe Phàn Cương hỏi vậy sao gã không trợ quyền để cùng đánh tên cẩu quan, thì gã nổi giận đùng đùng lớn tiếng quát:

– Tên lão tặc đó phô trương bản lãnh đánh người sao ta còn phải viện trợ hắn? Chính hắn đánh người chứ có phải bị người đánh đâu? Huyền Trinh nói:

– Bạch nhị hiệp nói phải lắm! Ban đầu y chưa hiểu Từ tam ca cũng biết võ công, chẳng đã ra tay nghĩa hiệp ngăn cản bọn gia đinh không cho hành hung rồi đấy ư? Bạch Hàn Phong hắng giọng một tiếng nói tiếp:

– Tên cẩu quan cùng bọn gia đinh đi rồi, gia huynh liền kêu chủ quán lại bảo bồi thường cho hắn về khoản bát đa bàn ghế đổ vỡ. Cả tiền cơm rượu của tên lão tặc cũng do anh em tại hạ thanh toán. Tên lão tặc tươi cười tạ ơn. Gia huynh mời hắn qua bàn bên này ngồi cùng bàn ăn uống với nhau thì tên lão tặc khẽ nói:

– Tại hạ đã ngưỡng mộ thanh danh hai vị Tùng, Phong hiền huynh đệ từ lâu. Nay được gặp mặt thật là may quá. Ah em tại hạ giật mình nghĩ bụng:

– Té ra hắn đã biết lai hch mình mà mình chưa hiểu hắn là ai. Gia huynh liền nói:

– Anh em tại hạ là người hủ lậu, rất lấy làm xấu hổ. Xin lão gia cho nghe tôn tính đại danh. Tên lão tặc liền cười đáp:

– Tại hạ là Từ Thiên Xuyên. Trong lúc nhất thời không dẹp nổi tính nóng giận đã múa rìu qua mắt thợ trước mặt hiền huynh đệ, thật không bõ làm trò cười. Lúc đó anh em tại hạ chưa hiểu Từ Thiên Xuyên lai lịch thế nào, nhưng nghĩ tới hắn đã đánh tên cẩu quan tức là người cùng đi một đường với mình. Tên cẩu quan kia nếu không bị ăn đòn của lão tặc thì anh em tại hạ cũng choảng cho một trận nên thân. Ba người vừa ăn uống vừa nói chuyện cùng ý hợp tâm đầu. Nhưng ở tửu lầu không tiện nói chuyện thâm tình, anh em tại hạ liền mời hắn về đây ăn cơm. Phàn Cương ồ lên một tiếng, hỏi:

– Té ra Từ tam ca đã vào quý phủ rồi mới động thủ ư? Bạch Hàn Phong đáp:

– Ai bảo động thủ ở đây? Ðánh nhau với khách trong nhà mình thì ra khinh mạn khách à? Huyền Trinh gật đầu nói:

– Phải lắm! Phải lắm! Bạch Thị Song Mộc nổi tiếng anh hùng hào hiệp. Có lý đâu lại hành động thất thố như vậy? Bạch Hàn Phong nghe Huyền Trinh tán tụng mình hoài. Sau gã cũng nhìn y mỉm cười để tụ lại rồi nói:

– Anh em tại hạ mời lão tặc về đây cung kính tiếp đãi. Khi bọn tại hạ hỏi đến tại sao hắn lại nhận biết anh em tại hạ thì hắn không dấu diếm gì nữa, nói huỵch toẹt hắn là người trong Thiên Ðịa Hội. Hắn còn nói khi anh em tại hạ tới Bắc Kinh, Thiên Ðịa Hội đã cho hay để cùng anh em tại hạ kết giao bằng hữu. Sở dĩ ở tửu lầu hắn đánh tên cẩu quan một là vì căm hận Ngô Tam Quế, hai là vì để mở đường kết bạn với anh em tại hạ. Tên lão tặc đó khéo lừa dối, khiến anh em tại hạ tưởng hắn là người tốt. Sau tính đến chuyện phản Thanh phục Mính thì ba người… à quên… hai người và một con chó càng nói càng ý hiệp tâm đầu… Vi Tiểu Bảo bắt gặp chỗ đối phương sơ hở, khi nào gã chịu bỏ qua liền xen vào:

– Hai con người và một con chó mà nói chuyện ý hợp tâm đầu mới thật ly kỳ. Mọi người nghe gã nói không nhịn được phải phì cười, nhưng e làm mất mặt Bạch Hàn Phong nên không dám cười lên tiếng… Bạch Hàn Phong tức quá quát hỏi:

– Tên tiểu quỷ này! Nói nhăng gì thế! Phàn Cương vội can ngăn:

– Bạch nhị hiệp! Vị này là Vi hương chủ. Tuy người còn nhỏ tuổi nhưng là nhân vật đứng đầu trong Thanh Mộc đường ở tệ hội nên trong tệ hội từ trên xuống dưới đối với người đều tỏ lòng rất kính cẩn. Bạch Hàn Phong chưa hết tức mình văng tục:

– Hương chủ thì đã làm cái đếch gì? Tô Cương liền lảng sang chuyện khác:

– Tại hạ cũng nhận thấy Bạch huynh đệ trong dạ đau thương vị huynh trưởng từ trần nên nói năng không khỏi có điều nóng nảy. Vậy xin anh em đừng để ý, Vi hương chủ cũng miễn trách cho. Tô Cương vốn là người trì trọng, đã biết địa vị hương chủ trong Thiên Ðịa Hội không phải tầm thường. Vậy mà Bạch Hàn Phong đã kêu bằng “tiểu quỷ”, lại bảo hương chủ thì làm cái đếch gì là đuối lý, thiếu lễ độ. Bạch Hàn Phong cũng không phải hạng người ngu xuẩn. Gã nghe Tô Cương nói vậy liền biết ngay mình trái. Gã không để nhãn quang đụng vào Vi Tiểu Bảo nữa. Gã nói:

– Sau ba người bọn tại hạ… Vi Tiểu Bảo ngắt lời:

– Không phải! Hai con người và một con chó chứ? Bạch Hàn Phong tức giận quát:

– Ngươi… Ngươi… Nhưng sau gã cũng nhẫn nại, thở phào một cái nói tiếp:

– Ba người nói đến chuyện phản Thanh phục Minh, giết hết bọn Thát Ðát xong rồi phò con cháu Hồng Võ Hoàng đế lên ngôi bảo đoạn toạ. Gia huynh nói:

– Hoàng thượng đã qua bên Diến Ðiện, chỉ lưu lại một vị tiểu thái tử. Nhưng vị này thông minh tài trí đáng mặt anh quân, hiện đang ẩn cư ở chốn thâm sơn. Tên lão tặc lại cãi:

– Chân mệnh thiên tử hiện đang ở Ðài Loan. Bạch Hàn Phong vừa thuật lại câu nói của Từ Thiên Xuyên, bọn Tô Cương, Diêu Xuân, Vương Võ Thông hiểu ngay hai bên tranh chấp nhau chỉ vì việc một bên ủng hộ Quế vương, một bên ủng hộ Ðường vương mà ra. Nguyên Sùng Trinh Hoàng đế chết treo ở Môi Sơn rồi, quân Thanh tiến vào cửa ải. Bọn tôn thất nhà Minh là Phúc vương, Ðường vương, Lỗ vương, Quế vương mỗi người xưng đế một nơi rồi xảy chuyện phân tranh. Sau các vương chết hết, bọn thủ hạ vẫn còn hiềm khích nhau. Bạch Hàn Phong lại kể tiếp:

– Lúc ấy tại hạ nghe tên lão tặc nói vậy liền hỏi:

– Tiểu hoàng tử của chúng ta rời đến Ðài Loan từ hồi nào? Tên lão tặc kia đáp: Tại hạ nói về tiểu hoàng tử của Long Võ Thiên Tử, chứ không phải con cháu của Quế vương. Gia huynh liền lên tiếng:

– Từ lão gia! Lão gia là bậc anh hùng hào kiệt, anh em tại hạ rất đem lòng kính phục. Có điều lão gia nhận xét về thiên hạ đại sự hãy còn có chỗ sai lầm. Sau khi Sùng Trinh thiên tử mất rồi, Phúc vương tự lên ngôi báu. Phúc vương bị quân Thanh bắt, Ðường vương lên nối ngôi. Bất hạnh Ðường vương chết về nước. Ðức Vĩnh Lịch lên làm chúa tể thiên hạ. Vĩnh Lịch thiên tử chết vì nước rồi thì dĩ nhiên phải do con cháu ngài lên kế vị. Nguyên Long Võ là niên hiệu của Ðường vương. Vĩnh Lịch là niên hiệu của Quế vương. Bọn này là cựu thần của Ðường vương, Quế vương, khi nào nhắc tới chủ cũ, họ đều kêu niên hiệu. Phàn Cương nghe Bạch Hàn Phong kể tới đây, nói xen vào:

– Bạch nhị hiệp! Xin nhị hiệp miễn trách, để tại hạ trình bày: Long Võ thiên tử chết vì nước rồi, hết anh đến em cũng là hợp lý. Như vậy bào đệ của thánh thượng là Thiện Võ thiên tử lên kế vị ở Quảng Châu là phải. Không ngờ Quế vương lại phái binh đến đánh Thiện Võ thiên tử. Các vị đế vương đều là con cháu của đức Thái tổ Hoàng đế chứ nào phải người ngoài mà không lo đánh kẻ thù chung quân là Thát Ðát của nhà Mãn Thanh, lại đi đánh nhau với người trong nhà, há chẳng phải là một sự lầm lớn trong những điều sai lầm? Bạch Hàn Phong tức giận nói:

– Giọng lưỡi của tên lão tặc cũng hệt giọng lưỡi của ông bạn. Như vậy là ai gây sự? Ðức Vĩnh Lịch Hoàng đế chỉ phái sứ thần đến Quảng Châu bảo Tân Ðường vương phế bỏ tên hiệu đi, thế mà những tên gian thần, thủ hạ của Ðường vương lại hạ sát sứ giả của chúng ta. Muốn chống ngoại địch trước hết cán dẹp yên nội bộ. Hành vi này của Ðường vương là hành vi của kẻ loạn thần phạm thượng. Tội đại nghịch vô đạo của Ðường vương là đầu mọi tội ác và cũng là mầm hoạ của quốc gia. Phàn Cương cười lạt hỏi:

– Trận đánh ở Tam Thuỷ trong đó có cả tại hạ, nhị hiệp có biết toàn quân bên nào bị tan vỡ không? Bạch Hàn Phong tức quá, đứng phắt dậy lớn tiếng:

– Ngươi còn muốn thanh toán món nợ cũ chăng? Vi Tiểu Bảo lại lên tiếng:

– Phàn đại ca! Trận đánh ở Tam Thuỷ thế nào? Phàn Cương cười đáp:

– Quế vương nghe lời xúc xiểm của tên gian thần dưới trướng phái một nội tướng là Lâm Giai Ðình đem quân đến đánh Quảng Châu. Tô Cương ngắt lời:

– Phàn đại ca! Câu chuyện này thực sự không phải thế đâu. Ðó là Ðường vương phái quân đến đánh Triệu Khánh trước. Vĩnh Lịch thiên tử bất đắc dĩ mà phải khởi binh ứng chiến. Hai bên mỗi người nói một câu, toàn bàn chuyện đã qua. Ai cũng bênh chúa mình là phải. Dần dần câu chuyện đi vào chỗ gay go, tình thế biến thành khẩn trương, khác nào kiếm tuốt cung dương, coi chừng muốn động thủ đến nơi. Diêu Xuân xua tay lia lịa lớn tiếng:

– Những việc này xảy ra từ bao năm trước còn nhắc lại làm chi cho mệt? Bất luận ai thắng ai bại cũng chẳng vẻ vang gì. Câu chuyện ngày nay toàn thể chúng ta phải tận diệt quân Thát Ðát. Quần hào nghe Diêu Xuân nói đều yên tĩnh lại. Trong lòng ai nấy đều cảm thấy tự thẹn. Tô Cương nói:

– Bạch nhị đệ! Câu chuyện tranh chấp giữa chúng ta và tên lão tặc kia thuộc về đại nghĩa. Chúng ta phải hết sức tranh đấu sống chết với lập trường. Nhị đệ hãy nói hết câu chuyện đó đi. Bạch Hàn Phong liền kể tiếp:

– Lý luận của tên lão tặc đó cùng một duộc với ông bạn họ Phàn này. Dĩ nhiên anh em tại hạ phải phân tích rõ ràng. Hai bên mỗi lúc một to tiếng chẳng ai chịu nhường ai. Gia huynh trong cơn thịnh nộ đập tay xuống vỡ tan cái kỷ trà. Tên lão tặc cười khẩy hỏi:

– Phải chăng đại hiệp lý luận không kịp người muốn đi tới chuyện động võ? Bạch Thị Song Mộc ở Mộc vương phủ oai danh lẫy lừng thiên hạ. Còn tại hạ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trong Thiên Ðịa Hội nhưng cũng không sợ. Hắn nói câu này hiển nhiên làm mất mặt anh em tại hạ, mà còn có ý chẳng coi Mộc vương phủ vào đâu. Cách bì lý của hắn lấy một tên vô danh tiểu tốt của Thiên Ðịa Hội cũng đủ hơn được những nhân vật nổi danh trong Mộc vương phủ mới thật là mỉa mai. Gia huynh xẵng giọng hỏi lại:

– Tại hạ đập bể kỷ trà của nhà mình thì liên quan gì đến các hạ? Các hạ ỷ vào thế lực nào mà dám buông lời khinh mạn Mộc vương phủ? Hai bên càng nói càng găng, rồi hẹn nhau tối hôm ấy đếnn Thiên Ðàn tỷ võ Tô Cương thở dài buồn rầu nói:

– Té ra cuộc phân tranh này bởi đó mà ra. Bạch Hàn Phong nói:

– Tối hôm ấy anh em tại hạ đến Thiên Ðàn phó ước. Chẳng ai nói câu gì, hai bên động thủ liền… Vi Tiểu Bảo hỏi ngay:

– Chắc là hai người đánh một rồi. Nhưng tại hạ không hiểu Bạch đại hiệp xông vào trước hay nhị hiệp xông vào trước. Bạch Hàn Phong đỏ mặt lên lớn tiếng: Anh em ta bao giờ cũng liên thủ, dù đánh với một tên hay với cả trăm tên cũng cùng nhau tiến vào một lúc.

Chọn tập
Bình luận