Tô Cương nghe tiếng chạy ra hỏi:
– Các vị đi rồi trở lại, tất có điều chi dạy bảo? Lôi Nhất Khiếu đáp:
– Tô tam hiệp! Vụ này đúng là các vị có điều lầm lỗi vì chẳng còn cách nào trốn tránh được công luận. Các vị có muốn trả thù cũng chẳng thể giết người càn vô tội. Việc này xảy ra ở trong thành còn làm liên luỵ đến nhiều người, chứ không phải chuyện tầm thường. Tô Cương nhìn Bạch Hàn Phong hỏi:
– Các vị nói gì vậy? Bạch Hàn Phong đáp:
– Ai mà biết được! Tiểu đệ cũng không hiểu. Vương Võ Thông nói:
– Tô tam hiệp! Bạch nhị hiệp! Nơi mà Thiên Ðịa Hội trú chân có ba người trong tiệm bị giết. Từ Thiên Xuyên sư phó cũng bị cướp đem đi. Vụ này phải trái ra sao, chúng ta thong thả sẽ bàn tới. Xin các vị vì chút bạc diện của bọn tại hạ mà buông tha Từ sư phó trước đi. Tô Cương lấy làm kỳ hỏi:
– Từ Thiên Xuyên bị người cướp đi ư? Nếu vậy thì thật là kỳ! Các vị đem lòng ngờ vực bọn tại hạ, nhưng chính các vị vừa ngồi với chúng ta. Chẳng lẽ ai có thuật phân thân chia mình đi làm vụ này? Phàn Cương hỏi lại:
– Các vị phái người đi hạ thủ thì có khó gì? Tô Cương nói:
– Các vị đã không tin thì bọn tại hạ cũng chẳng biết làm thế nào được. Hay các vị muốn vào xục tìm thì tuỳ ý. Bạch Hàn Phong lớn tiếng:
– Thánh Thủ cư sĩ Tô Cương tam hiệp trước nay đã nói một là một, hai là hai, có bịa chuyện bao giờ? Tại hạ xin nói thật. Nếu tên lão tặc họ Từ mà lọt vào tay bọn tại hạ là lập tức bị chặt làm hai đoạn. Ai hơi đâu bắt hắn về nuôi cho tốn cơm? Tô Cương trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
– Trong vụ này tất có điều ngoắt ngoéo. Tại hạ mạo muội muốn đến trụ sở của quý hội để coi xem thế nào, chẳng hiểu có được không? Quần hào thấy hai người này ra chiều thành thật, không có vẻ gì trá nguỵ. Trong lúc nhất thời không biết quyết định thế nào? Phàn Cương đáp:
– Tô tam hiệp. Bọn tại hạ muốn tam hiệp tuyên bố một điều: Từ Thiên Xuyên đại ca có lọt vào tay các vị không? Tô Cương lắc đầu nói:
– Tại hạ xin bảo đảm là không có chuyện đó. Cả Bạch nhị đệ đây cũng không tơ hào liên can đến vụ này. Tô Cương là người có danh vọng lớn trong võ lâm. Y quả là một hán tử trung thành ngay thẳng. Y đã tuyên bố không bắt Từ Thiên Xuyên tất là không sai rồi. Huyền Trinh nói:
– Ðã vậy mời hai vị cùng đến tệ xá coi cho biết. Ðoàn người về tới Hồi Xuân đường. Tô Cương và Bạch Hàn Phong coi kỹ tử trạng của lão chủ tiệm thuốc béo mập thì thấy hắn bị đòn nặng mà uổng mạng. Xương sườn trước ngực bị gãy hết. Thủ pháp này rất tầm thường coi không ra là võ công môn phái nào. Tô Cương trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
– Vụ này nhất định phải điều tra cho rõ ngọn ngành, không thì chúng ta mắc tiếng oan chẳng bao giờ rửa sạch được. Mọi người khám xét rất kỹ khắp nơi trong tiệm thuốc, lại xuống nhà hầm điều tra hồi lâu vẫn không ra được manh mối chi hết. Trời đã xế chiều, bọn Tô Cương, Bạch Hàn Phong, Vương Võ Thông cáo từ về nhà. Họ còn ước hẹn với nhau chia đi thám thính các ngả trong thành Bắc Kinh. Phàn Cương hỏi lại:
– Tô tam hiệp! Bạch nhị hiệp! Các vị đã coi kỹ chưa? Vào khoảng nửa đêm hôm nay bọn tại hạ sẽ phóng hoả đết nhà cho tiêu tan xác chết cùng mọi vết tích. Tô Cương gật đầu đáp:
– Bọn tại hạ coi kỹ rồi. May ở chỗ gần đây không có người ở, vậy đốt tiệm này đi cũng phải. Có thế quan nha mới khỏi tra hỏi lôi thôi phiền phức. Vi Tiểu Bảo nghe nói chuyện phóng hoả đốt nhà rất lấy làm thích thú. Huyền Trinh nói:
– Vi Hương chủ! Trời sắp tối rồi. Hương chủ nên về cung sớm đi. Phóng hoả đốt nhà là việc nhỏ nhặt. Vi hương chủ bất tất phải ở lại chủ trương đại cuộc, chắc chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. Vi Tiểu Bảo cười đáp:
– Ðạo trưởng! Chúng ta là chỗ anh em, đạo trưởng đừng đề cao tiểu đệ. Vi Tiểu Bảo dù có làm cái hương chủ con mẹ gì đó thì võ công cùng kiến thức cũng chưa bằng được những tay hảo thủ võ lâm như các vị. Tiểu đệ muốn ở lại đây để coi trò vui nhộn mà thôi. Quần hào vì thấy gã là Hương chủ bản hội nên ngoài mặt đối với gã có bề kính cẩn lịch sự, nhưng gã còn nhỏ tuổi lại chìa cái dở ra ở nhà họ Bạch nên trong lòng họ có điều bất nhất. Bây giờ nghe gã nói vậy ai nấy đều cao hứng trong lòng, vui vẻ cả làng. Nên biết rằng văn không có là đệ nhất, võ chẳng muốn đứng hàng nhì. Các nhân sĩ võ lâm đều có óc tự phụ. Vi Tiểu Bảo nói mấy câu này trúng vào gan ruột mọi người nên ai cũng nức lòng hởi dạ. Quần hào đối với vị tiểu Hương chủ này tuy không thêm phần kính cẩn, nhưng có ý thân cận hơn trước nhiều. Huyền Trinh cười nói:
– Phải đến nửa đêm bọn thuộc hạ mới động thủ phóng hoả đốt nhà. Sau đó còn phải dập lửa tắt để khỏi vạ lây đến dân lương thiện. Vi hương chủ suốt đêm không trở về cung, e rằng có điều bất tiện. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Y nói vậy cũng có lý. Cứ trời tối là đóng cửa cung, không ai ra vào được nữa mà mình được đế quyển thương mến, người trong cung ai cũng chú ý. Ngủ ngoài là phạm cấm, không phải tội nhỏ. Gã đành thở dài nói:
– Ðáng tiếc! Thật là đáng tiếc! Nếu tại hạ được cầm lửa đốt nhà thì sung sướng biết chừng nào! Cao Ngạn Siêu khẽ nói:
– Sau này nếu chúng ta có dịp đến đốt nhà người ta giữa ban ngày bọn thuộc hạ nhất định kính thỉnh Vi hương chủ châm lửa. Vi Tiểu Bảo cả mừng, nắm lấy tay gã nói:
– Cao đại ca! Bậc trượng phu nhất ngôn ký xuất, đại ca… đừng quên nhé! Cao Ngạn Siêu mỉm cười đáp:
– Vi hương chủ đã có lời căn dặn, có lý nào thuộc hạ chẳng tuân theo? Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Ngày mai chúng ta đến ngõ Dương Liễu phóng hoả đốt nhà họ Bạch được không? Cao Ngạn Siêu giật bắn người lên vội đáp:
– Ðây là một đại sự, cần phải thương nghị lâu dài. Nếu Tổng đà chủ mà nghe chuyện này, e rằng tội nặng đấy! Vi Tiểu Bảo vừa nghe đến ba chữ Tổng đà chủ liền cụt hứng, không dám nói gì nữa. Gã thay đổi y phục, cởi áo mới xếp lại, mặc quần áo tiểu thái giám vào. Bọn Cao Ngạn Siêu đi khám xét bốn mặt, không thấy có người ở Mộc vương phủ dòm ngó mới cho Vi Tiểu Bảo đi vào giữa đưa ra ngõ ngang, mướn một cỗ kiệu nhỏ đưa gã về cung. Vi Tiểu Bảo ngồi trong kiệu, bỗng thấy một người anh em trong hội nói:
– Vi hương chủ! Sáng sớm mai, hương chủ có rảnh xin vào trong bếp Thượng Thiện Giám coi… Vi Tiểu Bảo hỏi ngay:
– Coi cái gì? Người kia đáp:
– Cũng chẳng có gì lạ. Gã nói rồi lùi lại ngay. Vi Tiểu Bảo ngồi trong kiệu nghĩ mãi không nhớ được người đó họ tên gì. Trên môi hắn để hai túm râu chuột, tướng mạo cục cằn ra vẻ quê mùa. Nhiều lắm là một tên tiểu thương. Lúc đến ngõ Dương Liễu, hắn không theo đi. Gã cứ yên trí hắn là một người tài công trong tiệm thuốc. Vi Tiểu Bảo nghĩ tới người kia kêu mình đến trù phòng Thượng Thiện Giám coi, không hiểu hắn có dụng ý gì? Vi Tiểu Bảo phụ trách trông coi công việc ở nhà bếp, sáng sớm hôm sau gã lần đến ngự trù phòng. Những người trong trù phòng từ thái giám trở xuống thấy nhân vật đứng đầu tới nơi chạy qua chạy lại nhộn nhịp. Chúng chọn thứ trà nổi tiếng rồi bưng lại. Vi Tiểu Bảo thấy trong trù phòng không có gì khác lạ toan quay gót trở ra, bỗng thấy tên thái giám đi chợ mua đồ về tới. Theo sau hắn là một người xách cái cân lớn cười hì hì luôn miệng nói:
– Dạ dạ! Công công bảo sao tại hạ xin làm như vậy, bảo đảm không dám sai quyền. Vi Tiểu Bảo vừa thấy người này không khỏi giật mình kinh hãi, vì chính hắn hôm qua đã mời gã sáng nay đến trù phòng coi. Tên thái giám đi chợ mua đồ lật đật đến trước mặt Vi Tiểu Bảo vấn an. Vi Tiểu Bảo trỏ vào người kia hỏi:
– Vị này là ai? Thái giám cười đáp:
– Y là chủ tiệm bán thịt Tiền Hưng Long ở phía Bắc thành. Bữa nay y đặc biệt đem đến mười mấy con heo thịt đưa và trong cung. Tiền lão bản liền quỳ xuống đất nhìn Vi Tiểu Bảo dập đầu lạy mấy lạy rồi nói:
– Công công là cha mẹ cho tiểu hiệu cơm ăn áo mặc. Bữa nay mới có duyên được bái kiến công công thật là tổ tiên họ Tiền đã tu nhân tích đức nhiều lắm! Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Ông bạn đứng dậy đi! Bất tất phải đa lễ. Rồi gã tự hỏi:
– Thằng cha này trà trộn vào cung định mưu đồ chuyện gì? Sao hắn không nói cho mình biết trước? Lão họ Tiền đứng dậy, nét mặt vui tươi nói:
– Các vị công công ở trong cung đã tác thành việc buôn bán cho tiểu hiệu. Tiểu hiệu tính giá tiền đặc biệt có thể nói là không ăn lãi đồng nào. Chỉ mổ lợn giúp Hoàng thượng, Hoàng thái hậu, Công chúa cùng đại thần đã là hãnh diện lắm rồi. Khi mọi người nghe nói tiểu hiệu cung cấp thịt cho cả đức Hoàng thượng dùng thì tự nhiên thịt heo của tiểu hiệu tuyệt nhất thiên hạ, không còn nhà nào sánh kịp. Vì thế mà tiệm Tiền Hưng Lòng từ ngày cung cấp thịt heo vào cung tới nay mới hơn một năm việc buôn bán đã tiến bộ rất nhiều. Ðó toàn là nhờ ở công đức tài bồi của mấy vị công công. Hắn vừa nói vừa vấn an luôn miệng. Vi Tiểu Bảo gật đầu cười nói:
– Thế thì nhất định ông bạn phát tài dữ! Người kia nói:
– Nhờ hồng phúc của các vị công công. Hắn móc trong bọc ra ba tấm ngân phiếu rồi cười hì hì nói:
– Một chút nhỏ mọn này không đủ tỏ lòng thành kính, xin công công thu nạp để thưởng cho mọi người. Hắn vừa nói vừa cầm ngân phiếu vào hai tay đưa lên cho Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo đón lấy coi thì mỗi tấm ngân phiếu là năm trăm lạng, cộng một nghìn năm trăm lạng. Chính là số bạc mà bữa trước Vi Tiểu Bảo đã giao cho bọn Cao Ngạn Siêu để họ chia nhau. Vi Tiểu Bảo còn đang ngơ ngác thì thấy Tiền lão bản chũm môi trỏ về phía tên thái giám phụ trách việc mua bán thức ăn. Vi Tiểu Bảo hiểu ý hắn liền cười nói:
– Tiền lão bản hà tất phải khách sáo như vậy! Gã giao ba tấm ngân phiếu cho tên thái giám kia và cười nói:
– Lòng thành của Tiền lão bản, các vị đem chia nhau, bết tất phải chia cho ta. Bọn thái giám trong trù phòng thấy số bạc một ngàn năm trăm lạng đều mừng rỡ vô cùng. Nên biết những người nhà buôn cung cấp thịt heo, thịt bò, gà vịt, cá mú cùng rau cỏ vào trong cung gặp những ngày lễ tiết trong năm có đưa nhiều lắm là bốn năm trăm lạng bạc, làm tiền lễ thì viên thái giám đưa đến Thượng Thiện Giám đã chia lấy phán nửa trước, còn bao nhiêu mới phân phát cho chúng. Bây giờ họ thấy số bạc nhiều mà Vi Tiểu Bảo lại tuyên bố không lấy, mọi người chia nhau được món hoạnh tài khá lớn. Tên thái giám chuyên trách sắm sửa món ăn lại là người rất hiểu việc. Hắn nghĩ bụng:
– Dù Quế công công miệng nói không lấy, nhưng y cầm đầu bọn mình có lý nào lại khiết nhiên được? Vậy lúc chia tiền mìnhh nên dành một phần lớn nhất đưa cho y giữ. Tiền lão bản nói:
– Quế công công! Công công thể tất cho vị cộng sự như vậy thật hiếm có, nhưng công công không thu lễ thì tiểu nhân khó nỗi yên lòng. Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Bây giờ xin thế này: Tiểu hiệu nuôi được hai con Phục linh hoa điêu trư quý giá vô ngần. Chờ lúc nữa mổ heo rồi xin kính dâng một con cho Hoàng thái hậu và Hoàng thượng, còn một con khiêng vào phòng Quế công công, xin công công nhận cho. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Phục linh điêu hoa trư là cái gì? Cái tên cổ quái này ta chưa từng nghe thấy. Tiền lão bản đáp: Ðó là một bí pháp tổ truyền của tiểu hiệu, lựa một giống heo thật tốt, sau khi hết bú rồi, nó được nuôi bằng cả phục linh, đẳng sâm và nhiều thứ thuốc bổ rất quý. Ngoài những chất thuốc bổ còn cho ăn trứng gà, uống rượu Hoa điêu lão tử… Hắn chưa dứt lời, bọn thái giám đã cười ồ lên đồng thanh hỏi:
– Làm gì có cách nuôi heo như vậy? Nếu thế thì nuôi được con heo mập há chẳng tốn kém đến mấy trăm lạng bạc? Tiền lão bản đáp: Tiền bạc dĩ nhiên không phải là ít, nhưng cái khó là ở chỗ hao tốn tâm huyết cùng công phu. Vi Tiểu Bảo nói:
– Ðược rồi! Con heo kỳ dị như vậy, d nhiên phải nếm cho biết mùi. Tiền lão bản hỏi:
– Không hiểu chiều hôm nay Quế công công được rảnh vào giờ nào để tiểu nhân đúng giờ đưa tới? Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng mình ra khỏi Ngự thư phòng vào khoảng đầu giờ thân, liền đáp:
– Ông bạn đưa tới vào khoảng cuối giờ mùi, đầu giờ thân. Tiền lão bản vâng dạ luôn miệng lại vấn an mấy lần nữa. Tên thái giám kia nói:
– Quế công công! Khi công công gặp Hoàng thượng không nên nhắc tới vụ này. Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ hỏi:
– Tại sao vậy? Tên thái giám kia đáp:
– Theo luật lệ trong cung thì những thực vật kỳ dĩ hữu quyết không nên dâng lên Hoàng thái hậu, Hoàng thượng cùng công chúa. Nếu các vị ăn vào mà xẩy ra chuyện gì thì có bao nhiêu đầu cũng rớt hết. Vi Tiểu Bảo nói:
– Ðúng thế! Tên thái giám kia lại nói:
– Hoàng thượng còn nhỏ tuổi nặng tính hiếu kỳ, nếu ngài bảo lấy cho nếm thử thì chúng ta là kẻ nô tài phải hứng mối quan hệ rất lớn. Vả lại thứ thịt heo này nuôi vất vả lắm, đâu phải chuyện dễ kiếm. Nếu Hoàng thượng xơi vừa miệng, hạ chỉ cho bọn Ngự trù phòng phải cung phụng hàng ngày thì chỉ có nước là chịu chết. Vi Tiểu Bảo cười ha hả nói:
– Ông bạn nghĩ vậy thật chu đáo. Tên thái giám kia nói:
– Ðó là quy củ trong Thượng Thiện Phòng trước nay như vậy. Những hoa tươi quả lạ cũng không được dâng Hoàng thượng và Thái hậu dùng. Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ hỏi:
– Hoa quả rau đậu tươi đậu mùa mà không kính dâng, chẳng lẽ để cách đêm rồi mới dâng hay sao? Tuy gã cầm đầu Thượng Thiện Giám mấy tháng rồi mà công việc bếp nước gã chưa từng để tâm đến. Thái giám chuyên biệt cười đáp:
– Kính dâng hoa quả rau đậu quá mùa hay cách đêm thì nhất định không dám rồi. Nhưng trong một năm chỉ có vài tháng là có hoa quả, chúng ta đành chịu không dám cung phụng, vì sợ Hoàng thượng ăn thấy ngon miệng, trời mùa hạ lại đòi xơi măng mùa đông hay mùa đông lại đòi rau đậu mùa hạ là chúng ta chết ráo! Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Hoàng thái hậu cùng Hoàng thượng là bậc thánh minh khi nào lại đòi những chuyện oái oăm như vậy? Thái giám chuyên biệt run lên vội đáp:
– Dạ! Dạ! Thái hậu và Hoàng thượng là bậc thánh minh không đòi hỏi như vậy. Thuộc hạ nghe nói đây là quy củ từ đời nhà Minh còn để lại. Ðức Hoàng thượng nhà Ðại Thanh chúng ta thông tình đạt lý, chúng ta là bọn nô tài làm việc dễ hơn nhiều. Hắn ngấm ngầm kinh hãi, trong lòng rất hối hận về mấy câu nói trước. Vi Tiểu Bảo chầu hầu vua Khang Hy xong ở Ngự thư phòng ra lại đến ngự trù phòng ngay. Chẳng bao lâu Tiền lão bản dẫn bốn tên gia nhân khiêng hai con heo thật béo mổ rất sạch sẽ rồi. Mỗi con nặng tới 300 cân. Tiền lão bản vấn an Vi Tiểu Bảo rồi nói:
– Quế công công! Lão nhân gia mỗi sáng sớm dậy xơi một ít Phục linh hoa điêu trư rất là bổ ích. Nướng rồi ăn ngay càng tốt. Tiểu nhân đưa một con heo vào trong phòng lão nhân gia để sáng sớm mai lão nhân gia xẻo thịt nướng ăn. Nếu ăn không hết thì bảo nhà bếp ướp muối để dành. Vi Tiểu Bảo biết hắn có ý gì đây liền đáp:
– Ông bạn suy nghĩ thật chu đáo. Ông bạn hãy đi theo ta. Tiền lão bản đưa một con heo nhẵn nhụi để lại nhà bếp, còn con nữa sai khiêng vào phòng Vi Tiểu Bảo. Chỗ ở của quản sự thái giám ngay bên cạnh nhà bếp. Sau khi khiêng con heo vào phòng rồi, Vi Tiểu Bảo sai một tên tiểu thái giám dẫn hai hán tử khiêng heo đến trù phòng ngồi chờ. Ba người đi rồi, gã liền khép cửa lại. Tiền lão bản khẽ hỏi:
– Vi hương chủ! Trong nhà còn người nào khác nữa không? Vi Tiểu Bảo lắc đầu.
– Tiền lão bản cúi xuống khẽ lật con heo lên thì thấy chỗ mổ bụng có dán ngang mấy miếng da dê để che kín chỗ hở. Vi Tiểu Báo nghĩ thầm:
– Trong bụng con heo này, tất có giấu vật gì cổ quái, như binh khí chẳng hạn. Phải chăng Thiên Ðịa Hội muốn giết người, đại náo Hoàng cung? Gã nghĩ tới chuyện này bất giác trống ngực đánh hơn trống làng. Quả nhiên gã thấy Tiền lão bản bóc mấy miếng da heo ra. Hai tay hắn khẽ mở bụng heo, ôm ra một bọc to tướng. Vi Tiểu Bảo khẽ bật lên tiếng la hoảng:
– Trời ơi! Nguyên lão Tiền đưa một người ở bụng heo ra. Người này thân hình bé nhỏ gầy nhom, đầu để tóc dài. Nguyên là một cô bé cỡ 13, 14 tuổi, mình mặc áo mỏng dính. Hai mắt nhắm nghiền, người không nhúc nhích. Chỉ có trước ngực khẽ nhô lên thụt xuống vì hô hấp. Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ lạ hạ thấp giọng xuống hỏi:
– Vị tiểu cô nương này là ai? ông bạn đem y vào đây làm chi? Tiền lão bản đáp:
– Ðây là Quận chúa ở Mộc vương phủ. Vi Tiểu Bảo lại càng kinh hãi hơn, giương mắt lên hỏi:
– Quận chúa ở Mộc vương phủ ư? Tiền lão bản đáp:
– Phải rồi! Y là em gái của tiểu vương gia trong Mộc vương phủ. Bọn họ bắt Từ đại ca đem đi, nên bọn ta bắt Quận chúa nương nương này làm con tin, khiến họ không dám động đến một sợi lông của Từ đại ca. Vi Tiểu Bao vừa kinh hãi vừa mừng thầm hỏi:
– Diệu kế chân diệu kế! Các vị làm thế nào mà bắt được y? Tiền lão bản đáp:
– Hôm qua Vi hương chủ cùng chúng vị ca ca đến ngõ Dương Liễu lý luận với họ, thuộc hạ ở lại Hồi Xuân đường canh giữ thì được tin con trai tên đại Hán gian Ngô Tam Quế là Ngô ứng Hùng đến kinh thành. Vi Tiểu Bảo tự hỏi:
– Sao lại dính líu đến con Ngô Tam Quế? Tiền lão bản nói tiếp:
– Sau lại được tin tiểu vương gia ở Mộc vương phủ thân tự thống lãnh một đoàn hảo thủ trong Vương phủ theo đến kinh thành. Vi Tiểu Bảo gật đầu hỏi:
– Phải chăng họ muốn hành thích tên tiểu Hán gian họ Ngô? Tiền lão bản đáp:
– Ðúng thế! Nhưng tên tiểu Hán gian này phòng bị rất nghiêm mật. Bên mình gã có nhiều ay cao thủ võ công bảo vệ. Muốn giết gã không phải chuyện dễ. Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Sau khi thuộc hạ được tin này lập tức hành động ngay. Thuộc hạ đến chỗ ở mọi người trong Mộc vương phủ thì họ đều vắng nhà. Chắc là họ đi hạ thủ tên tiểu Hán gian kia. Chỉ có con nha đầu này và hai người đàn bà nữa ở nhà. Thật là một cơ hội hiếm có. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Thế rồi ông bạn tiện tay dắt bò, bắt thị đem về phải không? Tiền lão bản mỉm cười đáp:
– Ðúng thế! Vị tiểu cô nương này tuy còn nhỏ tuổi nhưng Mộc vương phủ quý cô khác nào chim Phượng hoàng. Chỉ cần sao nắm tiểu Quận chúa trong tay chúng ta là Từ đại ca yên như núi Thái Sơn không sợ bọn họ hành hạ y mà phải đối đãi một cách ân cần. Vi Tiểu Bảo nói:
– Tiền đại ca! Vậy công lao của đại ca thật lớn vô cùng! Tiền lão bản đáp: Việc này không lớn mà cũng không nhỏ, xin Vi hương chủ phát lạc. Vi Tiểu Bảo trầm ngâm rồi hỏi:
– Tiền đại ca tính sao bây giờ? Tuy gã ở với người Thiên Ðịa Hội mới một thời gian ngắn ngủi nhưng cũng đã đo được lòng dạ bọn họ. Bọn người này ngoài miệng tôn xưng gã là Hương chủ, việc gì cũng bảo là Vi Hương chủ chỉ thị làm thế này thế nọ, mà thực ra trong lòng họ đã có chủ ý, chỉ mong sao chủ ý của họ được gã tán đồng là sau này, trút hết những mối can hệ trong đại lên đầu gã. Vi Tiểu Bảo nhắc lại câu hỏi:
– Tiền đại ca bảo nên làm thế nào? Tiền lão bản đáp:
– Hiện giờ chỉ cần một nơi giấu kính tiểu Quận chúa, đừng để người trong Mộc vương phủ tìm thấy. Chuyến này Mộc gia đến kinh thành với một số người đông đảo. Tiểu vương gia họ Mộc cầm đầu, bốn nhà Lưu, Bạch, Phương, Tô đều theo đến cả. Hiện giờ bọn chúng đang sục tìm trong thành Bắc Kinh một cách ráo riết. Mỗi nơi có vết chân người Thiên Ðịa Hội chúng ta nhất định bị họ theo dõi rất gắt gao, e rằng mình có đánh một phát trung tiện bọn người trong Mộc vương phủ cũng nghe thấy. Vi Tiểu Bảo bật tiếng cười khúc khích. Gã lấy làm thích thú về cách ăn nói của Tiền lão bản hợp với tỳ vị của gã. Gã niềm nở nói:
– Tiền đại ca! Chúng ta hãy ngồi xuống đây thủng thẳng bàn luận. Tiền lão bản đáp:
– Dạ! Dạ! Ða tạ Hương chủ! Lão ngồi xuống ghế nói tiếp:
– Thuộc hạ giấu tiểu Quận chúa vào bụng heo đưa tới cung, một là để che dấu bọn thị vệ trong cung khỏi xục xạo tìm kiếm, hai là bưng mắt mọi người trong Mộc vương phủ. Trong bọn thủ hạ Mộc Vương gia có mấy nhân vật rất lợi hại nên cần phải đề phòng cẩn thận. Nhưng không giấu tiểu Quận chúa trong Hoàng cung thì e rằng lúc này không chừng bị bọn họ đoạt về mất rồi. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Tiền đại ca bảo giấu tiểu Quận chúa trong Hoàng cung ư? Tiền lão bản đáp:
– Thuộc hạ không dám nói thế. Nhất thiết mọi việc hoàn toàn ở nơi Vi Hương chủ quyết định. Việc giấu tiểu Quận chúa ở Hoàng cung đương nhiên là một nơi ổn thoả hơn hết, khắp thiên hạ không có chỗ nào bằng. Bọn cao thủ của Mộc vương phủ dù nhiều đến đâu cũng không địch lại bọn thị vệ trong đại nội. Tiểu Quận chúa ở trong Hoàng cung thì đừng nói bọn chúng quyết không nghĩ tới, điều tra không ra manh mối dù chúng có biết chăng nữa cũng chẳng đủ lực lượng xông vào Hoàng cung để cứu nàng ra. Nếu bọn chúng xông vào Hoàng cung cứu được tiểu Quận chúa đêm ra thì cả đến tiểu Hoàng đế Thát Ðát chúng cũng có thể cột cổ lôi đi. Trong thiên hạ chẳng bao giờ có chuyện thế được. Có điều thuộc hạ lớn mật làm càn thiện tiện đem tiểu Quận chúa vào cung là gây cho Vi Hương chủ không biết bao nhiêu nguy hiểm cùng phiền phức. Thật là tội đáng muôn thác. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng:
– Hắn đem người đưa vào đây rồi còn nói tội đáng chết thì đã chết đâu? Giấu tiểu Quận chúa trong cung quả là diệu kế. Người Mộc vương phủ một là không nghĩ tới, hai là cứu không nổi. Hắn đã lớn mật làm càn chẳng lẽ Vi Tiểu Bảo này lại nhỏ mật hơn hắn? Gã liền cười đáp:
– Mưu kế của Tiền đại ca hay đấy! Vậy cứ giấu tiểu Quận chúa trong này là xong. Tiền lão bản hớn hở nói:
– Dạ! Dạ! Vi Hương chủ đã dạy cho việc này làm được thì nhất định là được rồi. Thuộc hạ còn nghĩ rằng: Sau này công việc kết liễu tiểu Quận chúa sẽ trả về cho họ. Bọn họ biết Quận chúa nương nương trong những ngày này trú ngụ tại Hoàng cung là không làm nhục đến địa vị Quận chúa. Bằng nhốt tiểu Quận chúa ở dưới hầm nhà tên đồ tể, để Quận chúa ngừi mùi máu bò, máu heo tanh hôi thì không khỏi đối đãi với người tôn cao một cách quá đáng. Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Hàng ngày nuôi tiểu Quận chúa bằng phục linh, đẳng sâm và hột gà là chu đáo lắm rồi. Tiền lão bản cười khành khạch nói:
– Hơn nữa, tiểu Quận chúa tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng là một cô gái mà để ở với bọn đàn ông thối tha như thuộc hạ thì có điều trở ngại cho thanh danh của nàng. Còn nàng ở với Vi hương chủ… thì.. không sao. Vi Tiểu Bảo ngơ ngác hỏi:
– Tại sao vậy? Tiền lão bản ấp úng đáp:
– Hương chủ cũng còn nhỏ tuổi… huống chi… huống chi làm việc ở trong nội cung… dĩ nhiên… dĩ nhiên là không có… cái gì… Gã ấp a ấp úng không biết nói thế nào, vì không phải là chuyện có thể nói huỵch toẹt ra được.