Nguyên Liễu Yến đã dùng hai ngón tay kẹp chặt ngón trỏ tay trái gã làm cho gãy mất một đốt. Cô gái béo mập miệng cười tý toét bề ngoài có vẻ khả ái dễ thân mà hạ thủ tàn độc như vậy. Luồng lực đạo ở ngón tay thị càng ghê gớm! Hai ngón tay bị kẹp tưởng chừng mạnh hơn cả kìm sắt. Vi Tiểu Bảo bị vố này đau quá. Nước mắt đầm đìa, gã kêu ầm lên:
– Thái Hậu! Thái Hậu mau mau giết nô tài đi. Còn mấy pho Thập nhị chương kinh kia thì chỉ như mèo ngửi thấy mùi cá mà không được ăn, đừng hòng lấy lại nữa. Thái Hậu dỗ dành gã:
– Hễ ngươi đem thực sự về vụ Thập nhị chương kinh nói rõ cho ta hay thì ta tha mạng ngươi. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Nô tài không cần Thái Hậu tha mạng. Vụ kinh sách này nô tài nhất định không nói. Thái Hậu chau mày tự nghĩ:
– Thằng lỏi này rất quật cường! E rằng dùng cực hình cũng uổng công. Gã đã nhắc tới Thập nhị chương kinh thì chắc gã biết trong có nhiều chi tiết trọng đại. Bây giờ muốn gạt gã để lấy được khẩu cung là một việc rất khó. Thái Hậu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi chậm rãi nói:
– Liễu Yến! Nếu gã không nói thì ngươi móc cặp tròng mắt của gã ra. Liễu Yến dạ một tiếng rồi cười bảo Vi Tiểu Bảo:
– Hay lắm! Tiểu huynh đệ! Ta hãy móc tròng mắt của ngươi trước. Tròng mắt ngươi rất linh động, nó vừa đen vừa tròn mà bây giờ móc ra thành xấu quá. Thị nói rồi phóng ngón tay vào mí mắt bên phải gã khẽ ấn một chút. Vi Tiểu Bảo thấy con mắt bị đau kinh khủng, đành chịu khuất phục là lên:
– Ðừng móc mắt nữa để ta nói! Liễu Yến buông tay ra mỉm cười bảo:
– Có thế mới là đứa bé ngoan ngoãn. Ngươi nói lẹ đi! Thái Hậu thương ngươi lắm. Vi Tiểu Bảo giơ tay lên dụi mắt, chớp luôn mấy cái rổi nhắm một bên lại,gã ngoẹo đầu ngó Liễu Yến một hồi rồi lắc đầu nói:
– Hỏng rồi. Hỏng rồi! Liễu Yến hỏi:
– Cái gì hỏng rồi? Thôi đừng làm bộ làm tịch nữa! Thái Hậu vừa hỏi điều gì ngươi cứ thực mà tâu đi. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tròng mắt bên này của ta ngươi làm hư rồi, bây giờ trông cái gì cũng biến hình hết trọi. Ta thấy ngươi thân hình là con người mà sao trên cổ lại mọc cái đầu heo vừa lớn vừa mập? Liễu Yến vẫn không tức giận, cười tý toét nói:
– Như thế càng đẹp chứ sao? Ta muốn chọc cả cái tròng mắt bên trái ngươi cho hư hết. Vi Tiểu Bảo lùi lại một bước đáp:
– Ngươi dừng làm thế. Ta cám ơn ngươi. Gã nhắm mắt bên trái lại, mở mắt bên phải coi Thái Hậu rồi cũng lắc đầu quày quạy. Thái Hậu tức giận vô cùng, bụng bảo dạ:
– Thằng tiểu quỷ này nhắm một mắt nhìn Liễu Yến bảo trên cổ thị mọc đầu heo. Bây giờ gã lại cũng ngó ta bằng cách đó, miệng gã không nói ra nhưng chẳng hiểu trong lòng gã thoá mạ ta thế nào? Chắc gã lại muốn nói trên cổ ta mọc cái đầu giống súc sinh gì đây. Bà lạnh lùng nói:
– Liễu Yến! Ngươi móc tròng mắt gã ra đi để gã hết ngó lui ngó tới. Vi Tiểu Bảo vội hỏi:
– Mắt không tròng thì làm sao lấy được Tứ Thập Nhị Chương Kính cho Thái Hậu? Thái Hậu hỏi lại ngay:
– Ngươi có pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh nào? Pho đó bây giờ ngươi để đâu? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Pho này Thuỵ Ðống đưa cho nô tài. Y dặn nô tài phải giữ lấy và cất vào một nơi thật kín đáo. Y còn bảo: “Tiểu Quế Tử huynh đệ! Trong Hoàng cung rất nhiều người muốn hại ngươi. Nếu sau này ngươi có bề nào hoặc bị chặt chân tay hay móc mắt thì pho kinh này từ đây trở đi không còn ra ánh sáng mặt trời được nữa. Người nào đó hại ngươi tuy có mắt mà không được coi bộ kinh sách quý báu này, thì cũng chẳng khác chi kẻ đui mù. Cái đó kêu bằng mình làm mình chịu. Thái Hậu không tin là Thuỵ Ðống đã nói câu này, nhưng bà sai hắn đi xử tử một người quốc thích Mãn Châu lấy được pho Tứ Thập Nhị Chương Kỉnh là chuyện có thật. Hôm ấy Thụy Ðống về báo đã lục soát rất kỹ trong phủ vị quốc thích đó mà chẳng thấy kinh sách đâu. Té ra hắn đã giấu đi làm của riêng. Thái Hậu nghĩ vậy vừa tức giận vừa mừng thầm. Bà tức giận vì Thụy Ðống là con người gian trá, bà mừng ở chỗ đã thám thính ra được pho kinh sách kia. Bà nói:
– Ðã vậy thì được! Liễu Yến! Ngươi đi theo tên tiểu quỷ này lấy kinh sách về cho ta. Nếu pho kinh đó không phải là của giả, ta sẽ tha mạng cho gã và giao trả về nơi Hoàng đế, vĩnh viễn không cho gã đến cung Từ Ninh nữa để ta khỏi bực mình. Liễu Yến nắm tay phải Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Chúng ta đi thôi! Vi Tiểu Bảo hất mạnh tay một cái nói:
– Ta là trai, ngươi là gái, mà dắt dúm nhau thế này thì còn ra thể thống gì nữa? Liễu Yến chỉ hời hợt nắm bàn tay Vi Tiểu Bảo, ngờ đâu mười dấu ngón tay thị dường như có sức hút mãnh liệt gắn chặt vào bàn tay gã. Gã hất mạnh mà vẫn không thoát ra được. Liễu Yến cười hỏi:
– Ngươi là gã trai ư? Dù ngươi đúng là nam tử hán, cũng chỉ là một tên tiểu quỷ bé nhỏ chưa đáng là con ta. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Phải rồi! Ngươi muốn làm má ta thì đủ biết má ngươi và má ta cũng cùng một loại như nhau. Liễu Yến có biết đâu gã nói vòng quanh để mắng thị là con nhà đĩ điếm. Thị cười khúc khích nói:
– Bản cô nương là Hoàng hoa khuê nữ, ngươi chớ có nói càn. Thị nói rồi kéo tay gã ra ngoài cửa. Ra tới dẫy hành lang, Vi Tiểu Bảo xoay chuyển ý nghĩ chỉ mong tìm được diệu kế để thoát khỏi bàn tay Liễu Yến. Thanh gươm truỷ thủ cực kỳ sắc bén của Vi Tiểu Bảo cài trong ống giày. Gã thò tay trái xuống toan rút ra, nhưng lại nghĩ:
– Con đượi này võ công rất cao thâm, dù cả hai tay mình đều có khí giới chưa chắc đã đấu lại với thị được vài ba chiêu. Rồi gã lẩm bẩm:
– Con mẹ nó! Chẳng hiểu con heo mập này ở đâu? Hôm trước mụ điếm già cùng lão con rùa động thủ, nhất định con heo cái này chưa đến Từ Ninh cung, không thì nó đã ra tiếp tay mụ điếm đánh lão con rùa phải chết ngay lập tức. Ðúng là con heo cái này mới đến cung vài ba bữa. Không thì sao mấy hôm trước mụ điếm già lại không sai nó đi giết ta, mà chính mụ phải thân hành đi động thủ? Gã nghĩ tới đây trong lòng chợt nảy ra kế hoạch, liền dẫn Liễu Yến đi theo hướng Ðông về phía Ngự thư phòng ở cạnh Càn Thanh cung. Gã cho là hiện giờ chỉ có cách cầu vua Khang Hy cứu mạng. Gã hy vọng Liễu Yến mới tới đây chưa bao lâu, và không quen thuộc đường lối cùng điện đài trong Hoàng cung. Vi Tiểu Bảo khoa chân rẽ về hướng Ðông, nhưng gã vừa đi được hai bước sau gãy đã bị chặt cứng. Gã bị Liễu Yến túm lấy cổ áo. Thị cười khúc khích hỏi:
– Hảo huynh đệ! Ngươi định đi đâu? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ta về phòng lấy kinh chứ còn đi đâu? Liễu Yến vặn hỏi:
– Sao ngươi lại đi về phía Ngự thư phòng? Phải chăng ngươi muốn đi cầu cứu Hoàng Thượng? Vi Tiểu Bảo không nhịn được lớn tiếng thoá mạ:
– Con heo thối tha này! Ngươi nhận biết cả đường lối trong cung rồi ư? Liễu Yến cười đáp:
– Chỗ khác thì ta chưa biết. Còn cung Càn Thanh, cung Từ Ninh và chỗ ở của tiểu huynh đệ thì ta không lầm được. Thị nắm cổ Vi Tiểu Bảo xoay về phía Tây cười nói:
– Ngươi nên ngoan ngoãn mà đi, đừng dở trò nữa. Thị ăn nói mềm mỏng mà công lực thị nhả ra rất nặng. Thị vặn cổ Vi Tiểu Bảo bật lên tiếng lách cách, khiến cho gã đau điếng người tưởng chừng bị gãy cổ. Vi Tiểu Bảo chợt nghe tiếng hai tên thái giám ở chỗ khác, gã quay đầu nhìn chúng. Liễu Yến khẽ bảo gã:
– Thái Hậu đã dặn ta: Nếu ngươi định chạy trốn hay hô hoán lên là ta giết ngươi lập tức. Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Dù ta có kêu la cầu cứu làm kinh động đến Hoàng đế thì nhà vua cũng không dám trái lệnh mẫu hậu. Hoàng đế tuy thương ta, song chẳng khi nào vì một tên tiểu thái giám mà khiến cho mẫu thân phải bực mình. Hay hơn hết là ta gặp được mấy tên thị vệ, mớm lời cho chúng giết ả này đi là êm chuyện. Bỗng lưng gã đau nhói lên. Liễu Yến đã thúc khuỷu tay vào lưng gã hỏi:
– Ngươi đang tính quỷ kế gì đây? Vi Tiểu Bảo không sao được đành phải tiếp tục đi về phòng mình. Gã tính thầm trong bụng:
– Trong phòng ta tuy có thêm hai tay trợ thủ, nhưng Phương Di và tiểu Quận Chúa trong mình đều bị thương chưa khỏi thì bọn mình ba người cũng không đánh nổi một con heo mập thù lù này. Nếu thị phát giác ra hai cô, chỉ tổ làm uổng mạng thêm hai người nữa. Ðến cửa ngoài, Vi Tiểu Bảo lấy chìa khoá ra mở. Gã cố ý để chìa khoá đụng vào khoá cho bật tiếng kêu leng keng. Ðoạn gã lớn tiếng:
– Con đượi thối tha này! Nay mi hành hạ ta rồi có ngay ta cho mi chẳng được chết yên lành! Liễu Yến cười đáp:
– Ngươi chưa lo xong cái xác ngươi có chết được yên lành không thì hoài công đâu mà lo chuyện kẻ khác? Vi Tiểu Bảo đẩy cửa đánh “binh” một cái, mở ra nói:
– Bộ kinh sách kia không đưa cho Thái Hậu cũng chết mà đưa ra cũng chết. Ðằng nào ngươi cũng giết ta, ngươi tưởng ta ngu ngốc đến độ còn hòng sống chăng? Liễu Yến cười đáp:
– Thái Hậu đã bảo tha ngươi thì chắc Thái Hậu không giết, nhiều lắm là móc cặp tròng mắt và chặt hai chân ngươi mà thôi. Vi Tiểu Bảo mắng liền:
– Mi tưởng Thái Hậu tử tế với y lắm ư? Mi giết ta rồi, Thái Hậu cũng giết mi để bịt miệng. Câu này dường như trúng vào tâm sự của Liễu Yến. Thị ngẩn ra một chút,nhưng rồi thị lại đẩy mạnh lưng gã một cái. Vi Tiểu Bảo đứng không vững bị hất vào trong cửa phòng. Lúc ở ngoài gã đã nói nhiều, Phương Di và tiểu Quận chúa đều nghe rõ. Hai cô biết là có địch nhân rất hưng ác tới nơi, nằm co rúm vào trong chăn, không dám thở mạnh. Liễu Yến cười lạt nói:
– Không còn sớm sủa gì nữa, ta chẳng rỗi hơi mà chờ ngươi mãi. Ngươi lấy mau đi! Thị vừa nói vừa thúc vào lưng Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo lại xô về phía trước. Bỗng gã ngó thấy hai đôi giày đàn bà đặt ngay ngắn trước giường. Lúc này trời đã tối, trong phòng lại không thắp đèn nên Liễu Yến chưa phát giác. Vi Tiểu Bảo la thầm:
– Hỏng bét! Gã mượn đà xông về phía trước, đẩy hai đôi giày vào gầm giường. Người gã chuồn vào theo. Gã muốn dùng phương pháp lần trước đã giết Thuỵ Ðống để sát hại ả cung nữ béo ỵ này. Vi Tiểu Bảo chuồn vào gậm giường rồi, đưa tay mặt vào trong ống giày định rút gươm truỷ thủ ra. Bất giác mắt cá chân phải gã bị xiết chặt. Liễu Yến nắm lấy chân Vi Tiểu Bảo quát hỏi:
– Ngươi làm gì vậy? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ta kiếm kinh sách. Pho kinh này ta giấu ở dưới gậm giường. Liễu Yến nói:
– Ðược rồi! Thị thấy gã ở trong gầm giường chắc không trốn đâu được liền buông tay ra. Vi Tiểu Bảo co người lại, rút truỷ thủ ra cầm tay. Liễu Yến lại giục:
– Lấy sáchh ra lẹ đi! Vi Tiểu Bảo bỗng la lên:
– Trời ơi! Dường như sách bị chuột cắn nát cả rồi. Liễu Yến nói:
– Ở trước mặt ta, ngươi đừng hòng hý lộng quỷ thấn vô ích. Ra đây mau! Thị vươn tay ra chụp nhưng không trúng, vì Vi Tiểu Bảo đã co mình vào áp tường. Liễu Yến rướn người đi hai thước nữa, người thị cũng chui vào gầm giường rồi lại vươn tay ra chụp. Vi Tiểu Bảo xoay mình rút lưỡi gươm truỷ thủ ra không một tiếng động. Liễu Yến đã võ công tinh thâm, lại phản ứng cực kỳ thần tốc. Mũi gươm vừa đụng vào mu bàn tay, thị liền xoay tay mặt nắm lấy cổ tay Vi Tiểu Bảo bóp mạnh một cái. Vi Tiểu Bảo mất hết kình lực ở tay đành buông lưỡi trủy thủ ra. Liễu Yến cười hỏi:
– Ngươi định giết ta ư? Ta hãy móc một tròng mắt ngươi đã. Tay phải thị chịt lấy cổ họng Vi Tiểu Bảo, tay trái đưa lên móc mắt gã. Vi Tiểu Bảo thét lên:
– Trời ơi! Có con rắn độc….. Liễu Yến giật mình kinh hãi hỏi:
– Rắn đâu? Ðột nhiên thị “ối” lên một tiếng. Bàn tay chịt cổ Vi Tiểu Bảo từ từ buông ra. Người thị giãy dụa mấy cái rồi nằm co lại. Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Gã từ trong gậm grường chui ra. Bỗng nghe Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Ðại ca!… Ðại ca có bị thương không? Vi Tiểu Bảo vén mùng ra ngó, thấy Phương Di ngồi trên giường, hai tay nắm giữ chuôi kiếm mà thở hồng hộc. Mũi kiếm xuyên qua lần chăn đâm xuống gậm giường ngập tận chuôi. Nguyên Phương Di thấy Vi Tiểu Bảo lâm vào tình trạng nguy cấp, liền ngồi trên giường phóng kiếm xuống. Thanh trường kiếm xuyên qua chăn và giát giường đâm trúng lưng Liễu Yến. Vi Tiểu Bảo phóng cước đá vào đít Liễu Yến thấy thị không nhúc nhích. Gã mừng quá rú lên:
– Hảo… hảo tỷ tỷ! Tỷ tỷ đã cứu mạng cho tiểu đệ! Nên biết võ công của Liễu Yến không phải tầm thường. Dù Phương Di đánh lén thị trong đêm tối cũng khó mà thành công. Nhưng từ lúc Vi Tiểu Bảo mở khoá phòng rồi, thị tuyệt không ngờ trong phòng có người ẩn nấp. Nhát kiếm này lại từ trên giường và cách một lần chăn đâm xuống chẳng có một chút triệu chứng gì trước khi động thủ. Khi thị giật mình phát giác thì mũi trường kiếm đã xuyên qụa trái tinl. Trong trường hợp này dù là người bản lãnh cao cường gấp mười lần cũng không thể nào tránh được. Có điều những tay cao thủ võ công bậc nhất thường tự trọng, quyết chẳng chịu chui vào gậm giường để bắt người như Liễu Yến. Vi Tiểu Bảo vẫn còn lo sợ Liễu Yến chưa chết. Gã rút trường kiếm ra đâm qua lần chăn xuống dưới hai nhát nữa. Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Tên nữ ác nhân này là ai vậy? Sao thị hung tàn đến thế? Ðại ca làm gì mà thị định móc tròng mắt? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Thị là thủ hạ của mụ điếm già Hoàng Thái Hậu đó. Gã lại hỏi Phương Di:
– Vết thương của tỷ tỷ đau lắm phải không? Phương Di chau mày đáp:
– Không hề chi. Thực ra nàng phóng nhát kiếm vừa rồi đã dùng sức quá mạnh, làm đụng đến vết thương đau điếng người cơ hồ ngất xỉu. Trán toát mồ hôi nhỏ giọt. Vi Tiểu Bảo nói: Chỉ lát nữa mụ điếm già lại phái người đến bắt tại hạ. Vậy chúng ta phải nghĩ cách trốn đi bây giờ. Ồ! Hai cô hãy cải trang làm thái giám. Chúng ta trà trộn với họ trốn ra khỏi Hoàng cung. Hảo tỷ tỷ! Tỷ tỷ có đi được không? Phương Di đáp:
– Có thể gắng gượng được. Vi Tiểu Bảo lấy hai tấm áo dài ra đưa cho hai cô nói:
– Các cô thay áo đi! Gã lôi xác Liễu Yến ở trong gầm giường ra, lượm lưỡi đao truỷ thủ cất đi rồi lấy Hoa thi phấn rắc lên mình thị. Một mặt gã thu xếp mau lẹ những ngân phiếu, bí lục võ công, ba pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh cùng một ít tiền bạc, châu báu, gói vào trong bọc. Vi Tiểu Bảo sực nhớ tới lời sư phụ dặn bảo là tấm áo màu đen có thể bảo vệ con người, gã liền mở lấy rương ra, liệng vào trong màn nói:
– Hảo tỷ tỷ! Tỷ tỷ mặc tấm áo này vào mình là đao thương đâm chém không thủng. Phương Di đáp:
– Ðệ đệ tự mặc vào mình hay hơn, vì tính mạng của đệ đệ lúc này rất quan hệ. Vi Tiểu Bảo nói:
– Trong người tỷ tỷ bị thương, nếu gặp bọn thị vệ trong cung mà xảy ra cuộc động thủ thì nguy hiểm vô cùng! Tỷ tỷ mặc vào lẹ đi! Phương Di vẫn không chịu bảo Mộc Kiếm Bình:
– Tiểu Quận Chúa mặc đi! Mộc Kiếm Bình đáp:
– Thương thế của tỷ tỷ nặng hơn tiểu muội nhiều, y muốn dành cho tỷ tỷ. Sao tỷ tỷ còn chối hoài? Phương Di lại bảo Vi Tiểu Bảo:..
– Thái Hậu muốn hại đệ đệ, vậy đệ đệ mặc vào hay hơn. Nàng vừa nói vừa liệng tấm áo ra ngoài. Vi Tiểu Bảo nói:
– Tỷ tỷ không chịu mặc. Ðể tiểu đệ mặc vào cho. Gã nói rồi vén màn toan chui vào. Mộc Kiếm Bình la lên:
– Ðại ca ra đi! Ra đi! Ðể chị em tỷ tỷ thay áo! Vi Tiểu Bảo đáp:
– Y không chịu mặc, nên ta phải ra tay. Phương Di thở dài nói:
– Thôi được! Ðệ đệ đưa cho ta! Nàng thò tay ra ngoài màn lấy áo mặc. Vi Tiểu Bảo kiểm lại những di vật của Hải lão công, lấy thêm mấy bình thuốc.. Mộc Kiếm Bình thay áo rồi bước xuống trước, Vi Tiểu Bảo khen:
– Thật là một vị tiểu thái giám hình dong tuấn tú! Ðể ta búi tóc cho! Lát sau Phương Di cũng ra khỏi giường. Người nàng cao hơn Vi Tiểu Bảo nên mặc áo gã vừa chật vừa ngắn. Nàng soi gương không nhịn được phải phì cười.