Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lộc Đỉnh Ký

Chương 5 – Có bản lĩnh mới là tay hào kiệt

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Vi Tiểu Bảo vừa mở miệng chửi rủa, Mao Thập Bát đã lớn tiếng quát:

-Câm miệng ngay. Rồi hắn vung roi ngựa quật xuống đầu Tiểu Bảo. Tiểu Bảo nghiêng đầu né tránh nhưng cũng bị quất trúng vai. Mao Thập Bát vụt túi bụi mỗi bên một roi khiến cho trên đầu cổ gã nỗi lên đầy vệt rướm máu. Thậm chí manh áo gã cũng bị rách tan. gã bị trận đòn này một cách bất ngờ, nhưng dù gã có biết trước mà gã không hiểu mãi mai võ nghệ thì gã cũng không thể tranh khỏi những roi đòn quật xuống như mưa của Mao Thập Bát. Mao Thập Bát tiếp tục quật thêm mấy roi khá nặng, kỳ cho tới lúc Vi Tiểu bảo nằm đờ trên yên ngựa không nhúc nhích được nữa mới thôi. Bỗng nghe thanh âm của thiếu nữ từ trong cổ xe vọng ra:

-Phải chăng các hạ là Mao gia ở Thương Châu? Thôi đừng đánh gã nữa. Mao Thập Bát vội nhãy xuống ngựa, chống tay trái xuống đất ngồi yên rồi đáp:

-Mao Thập Bát này bị thương ở chân chưa kịp vấn an Phương cô nương cùng Phương thiếu hiệp, thật là bất kính. Thiếu nữ trong xe nói:

-Không dám! Xin đa tạ Mao đại gia. Chàng thiếu niên gật đầu tỏ dấu từ biệt,rồi cầm roi khẻ quất vào mông lừa, cổ xe lại chuyển bánh lên đường. Mao Thập Bát chờ cho cổ xe lừa và chàng thiếu niên cởi ngựa đi xa rồi, hắn mới chống mạnh tay xuống đất mượn đà nhãy lên lưng ngựa, hắn đến bên ngựa Tiểu Bảo đở gã ngồi ngay dậy. Tiểu Bảo còn đang uất hận, chửi liền:

-Con mẹ nó! Cớ sao lại đánh ta? Thanh âm gã rất yếu ớt cơ hồ như không nghe rõ. Mao Tập Bát thở phào một cái nói:

-Nguy quá! Thật là một phen hú vía. Hắn cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh ngắt liền đưa tay áo lên lau, hắn nói:

-Cái mạng nhỏ xíu của ngươi lú nảy đã bước đến ngưỡng cửa quỷ môn quan. Nếu ta không nương tay một chút thì ngươi đã chết rồi. Hắn vừa nói vừa lấy tay áo chùi sạch những máu trên mặt Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo nói:

-Ta chết thì chết, chứ chẳng sợ gì ai. Gã nói chưa dứt lời, bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, rồi ngất xĩu. Khi Tiểu Bảo tỉnh lại chưa mở được mắt ra hắn cảm thấy toàn thân đau đớn như dần. Bao nhiêu xương cốt như bị rã rời. Gã không chịu nổi bật tiếng rên la. Mao Thập Bát nói:

-Tên tiểu quỉ kia! Mi còn hồi tỉnh được là may. Giọng hắn nói lộ vẽ mừng vui. Tiểu Bảo mở mắt ra thấy Mao Thập Bát ngó mình đăm đăm ra chiều lo lắng, gã nói:

-Nếu ngươi muốn giết ta thì sao không vung đao chém một nhát vứt đi cho rồi mà dùng roi quất ta túi bụi cho ta đau đớn làm chi? Lúc này thanh âm gã đã mạnh hơn trước. Mao Thập Bát đáp:

-Khi nào ta lại có ý giết ngươi, bửa nay ta đánh ngươi là cứu mạng cho ngươi đó. Tiểu Bảo lại chửi tục:

-Mẹ nó! Ðã đánh ta thừa sống chí chết mà còn bảo là cứu mạng ư? Mao Thập bát nói:

-Ngươi thật là không biết trời cao đất dày là gì nên mới nhục mạ những nhân vật ở Mộc phủ tỉnh Vân Nam. Phải chăng ngươi không còn muốn sống nữa? Mộc phủ ở Vân Nam là cái thá gì ta cũng chỉ coi là…..quân khốn kiếp, quân đê hèn….. Mao Thập Bát quát lớn:

-Câm mồm! Ngươi đã gây vạ như vậy chưa đũ hay sao? Tiểu Bảo thấy nét mặt Thập Bát ra chiều nghiêm nghị khác thường, gã không dám chửi nữa nhưng lại hỏi:

-Lão không sợ cả Ngao Bái hay bất cứ ai. Nhưng sao lại sợ cái Mộc Phủ ở Vân Nam gì gì đó? Lão nói vậy không sợ người ta cười trẹo quai hàm hay sao? Bảo ta sợ thì không phải. Bất luận tay hào kiệt nào trong võ lâm mà gây chuyện xích mích với Mộc phủ ở Vân Nam thì chẳng những phải uổng mạng mà còn bị bạn hữu thóa mạ khinh khi nữa. Tiểu Bảo hỏi:

-Mộc phủ ở Vân Nam là cái thá gì mà ghê gớm thế? Mao Thập Bát đáp:

-Ngươi không phải là người võ lâm thì ta có nói ngươi cũng không hiểu. Tiểu Bảo nói:

-Con bà nó! Dù chúng có giỏi đến thế nào ta cũng không cần. Tuy gã nói vậy, nhưng gã cũng không dám chửi nhiều. Sau một lát gã hỏi:

-Lão vừa nói dùng roi quất ta để cứu mạng ta nghĩa là làm sao? Mao Thập Bát nói:

-Lúc nãy ngươi chửi đổng thiếu niên mặc áo bào xanh.Chàng chính là một trong tứ đại gia tướng ở Mộc phủ ở Vân Nam đó, nếu ta không mau tay quất ngươi đón đầu để làm dịu bớt cơn phẩn nộ của hắn bằng không hắn chỉ phất tay một cái là ngươi toi mạng khác nào như bóp chết một con ruồi. Vi Tiểu Bảo không phục cãi:

-Hừ! Ta thiệt không tin bãn lãnh của hắn có thể ghê gớm đến thế? Miệng gã nói vậy vì tính quật cường,chớ trong bụng thì gã đã tin rồi. Gã hỏi tiếp:

-Nếu gã mà bóp chết ta, chẳng lẽ lão đứng thõng tay mà nhìn gã hành động mà không cứu ư? Như vậy còn nói chó gì đến chuyện cùng hưỡng hạnh phúc cùng chia hoạn nạn? Mao Thập Bát buông tiếng thở dài đáp:

-Hễ là người từng trải giang hồ khi chạm trán với những nhân vật Mộc phủ, Vân Nam, tự nhiên phải tỏ lòng cung kính, đứng né bên đường nhường lối cho họ di trước. Giả tỷ vừa rồi nếu họ có ý ra tay thực sự thì dù ta có muốn ngăn cản cũng không đũ bản lãnh. Tiểu Bảo hỏi:

-Võ công của gã thiếu niên ấy cũng đã đến trình độ ghê gớm rồi ư? Mao Thập bát lắc đầu đáp:

-Cái đó ta cũng không rõ, dù sao ta cũng không muốn động thủ cho dù ta có thể thắng hắn. Vi Tiểu Bảo nge Mao Thập Bát nói vậy không chịu liền hỏi:

-Ta tưởng chẳng có chi đáng sợ. Nếu lão còn có cơ thủ thắng sao không đánh giết chàng thiếu niên trẻ tuổi cùng cô ả ngồi trong xe rồi hạ sát luông gã đánh xe để bịt miệng thì còn chi đáng ngại nữa? Mao Thập Bát đáp:

-Ngươi nói có vẽ ngon ăn lắm, nhưng có biết đâu đã là người của Mộc phủ ở Vân Nam thì dù là một tên phu xe cũng mang tuyệt nghệ trong mình. Vi Tiểu Bảo nói:

-Chung quy lão vẫn hãi sợ bọn chúng nên mới đang tay ra sức quất ta để lấy lòng gã thiếu niên để gã khỏi giết lão mà thôi. Mao Thập Bát tức giận quát lên:

-Thằng quỷ con kia! Ta sợ gì ai? Nhưng hắn thét vài câu rồi hạ thấp giọng dần xuống ra chiều do dự. Hắn tự biết hôm nay trước lúc hắn cầm roi quất Tiểu bảo, trong lòng hắn rất xao xuyến. Bây giờ tuy hắn mạnh miệng cãi già nhưng thực ra trong thâm tâm vẫn còn hồi hộp. Mao Thập bát rất buồn bực về vụ này, hắn tự hận mình sao lại khiếp nhược đến như thế! Bất giác hắn sinh lòng giận cá chém thớt, lớn tiếng gay gắt với Tiểu bảo:

-Ta đã bảo ngươi đừng đi theo ta mà ngươi cứ bám theo ta như đĩa đói. Mới ngày đầu ngươi đã gây nên tai họa, liệng vôi bột vào mặt mũi người ta. Hành động này chỉ bọn hạ lưu mới xài đến, bạn hữu giang hồ khinh khi vô cùng.Dùng thuốc mê hay muội hương làm người ta hỗn loạn tâm thần hoặc ngũ mê đi để hạ thủ đã là hèn kém huống chi liệng vôi bột thì còn ti tiện hơn nhiều. Chẳng thà để Hắc Long Tiên Sử Tùng giết chết ta đi còn hơn là ngươi dùng thủ đoạn vô liêm sĩ để cứu ta. Mẹ kiếp! Ta trông thấy ngươi lúc nào là ta tức uất người lên lúc ấy. Bây giờ Vi Tiểu Bảo nghe Mao Thập Bát nói vậy mới hiểu rõ là gã liệng vôi bột vào mắt Sử Tùng là một hành động đốn mạt mà gã đã vô tình phạm vào điều tối kỵ trong võ lâm và bị bọn giang hồ khinh miệt. Tuy gã biết hành động của mình là bĩ ổi đê hèn nhưng bản tánh quật cường không chịu phục thiện vẫn cãi cố:

-Dùng đao kiếm giết người hay dùng vôi bột giết người phỏng có khác gì nhau? Sao lại phân ra hành vi hào kiệt với thủ đoạn hạ lưu cho rắc rối. Nếu tên tiểu quỉ này không dùng thủ đoạn hạ lưu thì chắc lão quỉ đỏ này đã biến thành con quỉ thượng lưu. Thôi được lão không muốn đưa ta đi Bắc Kinh cũng chẳng sao. Vậy lão đi đàng lão, ta đi đàng ta. Từ nay coi như chưa chừng quen biết là xong. Mao Thập Bát nghĩ thấy Vi Tiểu Bảo mình đầy thương tích và ở đây cũng cách Dương Châu khá xa, nếu hắn bỏ mặc đứa nhỏ ở nơi hoang dã náy thì còn coi ra thế nào? Huống chi dù sao hắn cũng đã hai phen cứu mạng cho hắn mà bây giờ đẩy gã ra thì không khỏi mang tiếng là vong ân bội nghĩa. Mao Thập Bát nghĩ vậy liền đáp:

-Ta đưa ngươi đi Bắc Kinh cũng được, nhưng phải tuân theo ba điều kiện của ta. Vi Tiểu Bảo nói:

-Lão muốn ta chịu điều kiện cũng chẳng khó gì. Ðại trượng phu nhất ngôn ký xuất, cái gì…..mã nan truy. Tính gã thích bắt chước người lớn hay nói chữ, nhưng chỉ nhớ lõm bõm. Câu tứ mã nan truy gã quên mất chữ tứ. Mao Thập Bát nói:

-Ðiều thứ nhất là không được dính líu vào chuyện thị phi trên chốn giang hồ, ăn nói phải cho đàng hoàng lịch sự, không được chửi càn nói tục. Tiểu Bảo hỏi:

-Ta không nói quàng chửi tục cũng được, nhưng gặp trường hợp kẻ khác hà hiếp gây lộn chửi ta trước thì sao? Mao Thập Bát nói:

-Nếu ngươi không dây vào thì ai gây lộn với ngươi làm chi? Ðiều thứ hai là nếu gặp trường hợp phải chiến đấu, cấm ngươi không được thò miệng cắn người. Những hành động bĩ ổi như liệng vôi vào mắt người phải dẹp đi. Cả những hành vi con nít như nằm lăn ra để ăn vạ hay chuôi vào đủng quần bóp thận nang của người cũng không được tái diễn. Cả khi bị đánh thua rồi kêu khóc ầm ĩ hay giả chết gạt người đều bị cấm ngặt. Những hành động ta vừa kể đó là rất hèn hạ. Những anh hùng hão hán không ai dùng đến nó bao giờ. Tiểu Bảo hỏi:

-Nếu mình đánh người không lại, chẳng lẻ bó tay chịu chết hay sao? Mao Thập Bát đáp:

-Muốn đánh nhau hay tỷ võ với người cần phải có võ công chính đáng, bằng không có võ công thì nín chịu chớ không được dùng thủ đoạn đê hèn. Hành động như ngươi chỉ tổ gây trò cười cho thiên hạ, thậm chí không ai thèm đếm xỉa đến. Nhưng nay ngươi muốn theo ta qua lại giang hồ để mở rộng tầm mắt, cho biết điều hơn lẻ thiệt thì phải bỏ ngay những tật xấu đó đi. Vi Tiểu Bảo tự hỏi:

-Theo lời lão thì mỗi khi động thủ phải có võ công thật sự, nhưng ta chỉ là một đứa con nít thì làm gì có bản lãnh? Ðã không có bản lãnh mà điều này bị cấm, điều kia úy kỵ, thì ra mình chỉ đứng yên chịu đòn, còn thú vị gì nữa? Mao Thập Bát lại nói tiếp:

-Bất cứ ai ở đời, muốn trở thành một tay võ công tinh thâm đều phải cố công rèn luyện, mới có ngày thành tựu. Làm gì có người hiểu võ công từ lúc mới lọt lòng mẹ? Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:

-Hiện nay ngươi còn nhỏ tuổi, nên bắt đầu luyện võ công là vừa. Vậy ngươi hãy quỳ xuống dập đầu bái ta làm sư phụ, ta thu ngươi làm đồ đệ rồi truyèn thụ hết tuyệt nghệ cho ngươi. Quá nữa đời người ta đã bôn tẩu giang hồ, chưa được ngày nào yên tĩnh. Nay ta muốn nghĩ ngơi thu ngươi làm đồ đệ duy nhất là phúc cho ngưoi đó. Nếu ngươi chịu nghe lời dạy bảo thì sau này sẽ là kỳ tài của võ lâm. Hắn vừa nói vừa chăm chú ngó vào mặt Tiểu Bảo, chắc mẫm gã lấy làm thích ưng chịu liền, không ngờ gã lắc đầu đáp:

-Vụ này không xong rồi! Hiện giờ chúng ta đang làm bằng hữu ngang hàng với nhau, nếu ta nhận lão làm sư phụ chẳng hóa ra ta ở dưới lão một bực ư? Con bà nó! lão này chẳng tử tế gì, muốn gạt ta để làm sư phụ. Mao Thập Bát nổi giận nói:

-Ngươi ngu quá! Trên đời biết bao nhiêu kẻ muốn học Ngũ hổ đoạn mộc đao vì họ biết đao pháp ta vang danh hai mặt Nam Bắc sông Ðại Giang. Họ xin làm đồ đệ mà ta đều cự tuyệt. Sở dĩ Mao Thập Bát cự tuyệt những ai đến bái hắn làm sư phụ, người thì không hợp cơ duyên, hoặc vì con người đó tâm địa không chính đáng, cũng có khi tư chất kém cỏi dù có tận tâm truyền nghệ cũng không thành công được. Bửa nay vì hắn đã mang ơn Vi Tiểu Bảo hai lần cứu mạng cho hắn, nên hắn muốn nhận gã làm đồ đệ. Dè đâu Vi Tiểu Bảo lại nhất định cự tuyệt, khiến cho Mao Thập Bát phát cáu định vung tay tát gã cho hả giận. Mao Thập Bát vừa giơ tay lên thấy mặt Tiểu Bảo đầy những máu, gã sinh lòng bất nhẫn bèn thu tay về nói:

-Lão gia nói thiệt cho mi nghe, bửa nay vì cảm xúc mà ta mở miệng đòi thu ngươi làm đồ đệ. Còn lúc bình thường hay mai đây ngươi có hối hận dập đầu lạy ta trăm lạy đi nữa ta cũng không thèm ưng thuận đâu. Tiểu Bảo nói:

-Lão đừng nghĩ tời điều đó cho mệt. Dù lão có dập đầu lạy ta vạn lạy và năn nĩ ta kêu bằng sư phụ ta cũng quyết tâm không chịu. Một khi làm đồ đệ lão là điều gì cũng phải nghe mệnh lệnh của lão, ăn nói giử gìn, cử chỉ khép nép. con người đã mất hết tự do, nhất là lão là con người hay nóng giận thì còn thích thú gì? Thôi thôi! Ta không cần học võ công của lão đâu. Mao Thập Bát hằn học nói:

-Mi không học thì thôi chớ lão gia cần gì? Sau này nếu ngươi bị người ta bắt được, hành hạ thừa sống thiếu chết. Khi đó mi đừng hối hận. Vi Tiểu Bảo nói ngay:

-Ta quyết không hối hận về chuyện này. Làm chi mà phải hối hận? Dù ta có luyện được võ công của lão thì đã được hơn ai? Lão có giỏi thì đã không để cây roi của Sử Tùng quấn chặt không nhúc nhích được suýt nữa bỏ mạng. Vừa rồi lão gặp một thằng lõi ở Mộc phủ miệng còn hôi sửa đã sợ run như thằn lằn đứt đuôi. Còn ta đây tay chẳng biết võ nghệ chi hết, cũng chẳng có danh vọng bằng ai, nhưng ta quyết không sợ gã. Mao Thập Bát nghe Tiểu bảo nhiếc móc đũ điều, muốn nhịn cũng không nhịn được nữa.

“Bốp” một tiếng vang lên! Mao Thập Bát điên tiết đã vung tay tát vào miệng Tiểu Bảo một cái thật mạnh. Dường như Tiểu Bảo đã đoán trước là sẽ bị cái tát này, nên cho dù gã đau điến người, gã vẫn ra gan không khóc lóc cũng không rên la một tiếng. Trái lại, gã nổi lên tràng cười hô hố nói:

-Lão thấy ta nói trúng tâm sự nên thẹn quá hóa giận mà đánh ta. Giả tỷ lúc đó thật tình lão không sợ hãi thì giờ ta có nhắc lại lão vẫn thản nhiên hay ít ra cũng không nổi hung đến trình độ này. Chỉ có kẻ hèn hạ mới khiếp sợ người mạnh mà uy hiếp kẻ yếu. Lúc này Mao Thập Bát bực tức không biết đến thế nào mà nói vì trước mặt hắn là một thằng nhỏ bẽm mép quật cường đánh gã không được chửi gã không tha, muốn mặc kệ gã cũng không xong. Mao Thập Bát tính nóng như lữa mà trong trường hợp này cũng không biết phải làm thế nào đành hừ một tiếng ngồi xuống đất bóp bụng thở dài. Tiểu Bảo ngó thấy Mao Thập Bát buồn bực đến cùng cực thì trong lòng không khỏi hối hận. Xong chỉ toáng qua một cái hắn lại thản nhiên tự nhủ:

-Con mẹ nó! Má má ta kiếm tiền nơi kỹ viện thì việc gì đến hắn mà hắn nhiếc móc ta không biết dơ miệng. Ðược lắm! Từ nay trở đi hắn còn động đến kỹ viện một câu, ta sẽ có cách làm cho hắn như dẫm phải đống lữa,nhãy lộn chồm chồm, xem hắn làm gì được ta. Vi Tiểu Bảo quen sống nơi lầu hồng đất Dương Châu, ngày đêm gã hòa mình với những quân du thử du thực, đâu có lấy chuyện buôn hương bán phấn hay đàng điếm là điều đáng tủi nhục. Mấy hôm đầu gã làm quen với Mao Thập Bát, trong lòng gã nảy ra ước vọng được làm anh hùng hão hán như những nhân vật trong tiểu thuyết mà gã hay thường nghe người ta kể lại. Từ lúc gã nghe Mao Thập Bát nhiếc móc tới điều xấu xa trong kỹ viện, gã không khỏi bẽ bàng khó chịu. Gã cũng thừa biết võ công của Mao Thập Bát cũng rất cao cường,nếu gã chịu bái hắn làm sư phụ, chịu khó rèn luyện tuyệt nghệ thì sau này khôn lớn có thể thành anh hùng hão hán thật sự. Chỉ vì khi Mao Thập Bát nói chuyện truyền thụ võ nghệ đã vô tình nhắc đến hai chữ kỹ viện, khiến gã nảy ra phản cảm mà cự tuyệt. Gã cũng biết rõ là mình đã bỏ lở một dịp may, nhưng gã cũng không hối tiếc,dù cho vì vụ này mai đây gã không còn mặt mũi nào mà xin học võ nữa. Vi Tiểu Bảo đưa tay lên sờ mặt, thấy những vết thương chảy máu đã khô đọng lại, gã không khỏi bâng khuâng suy nghĩ rồi tự nhủ:

-Mình đã theo hắn bôn tẩu giang hồ, tức còn được nhiều phen xem hắn cùng người tỷ đấu. Hắn không truyền thụ võ nghệ, dễ thường ta không có mặt để theo dõi chăng? Khi đó chẳng những ta học được võ công của hắn mà còn học được cả võ công của người cùng hắn chiến đấu nữa. Hiện ta đã thấy những người bản lãnh còn cao thâm hơn hắn nữa. Chà! Con mẹ nó! Cở hắn đã bãnh gì mà ham? Sau một hồi tức giận quát tháo Mao Thập Bát bỗng thấy bụng sôi ùng ục. Hắn đã đói meo, liền ôm Vi Tiểu Bảo lên ngựa cho chạy thẳng về thị trấn ở phía trước.Hai người vào phạn điếm ăn một bửa no xong, Mao nghĩ thầm:

-Chân mình đã bị thương mà quan nha lại treo giải thưởng. Dọc đường đi Bắc Kinh thế nào cũng chạm trán với bọn công sai. Hắn nghĩ vậy rồi mướn một cổ xe lớn rồi cùng Vi Tiểu Bảo lên ngồi và cho xe hướng về phía Bắc dong rùi, bỏ lại hai con ngựa đã đoạt được, không dùng đến nữa. Một hôm xe đi tới địa giới tỉnh Sơn Ðông vào khoảng giờ thân. Cổ xe đang chạy bon bon trên đường cái, bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập nổi. Phía trước có ba cổ xe lừa từ tiến lại. Mao Thập Bát đang ngũ vùi trong xe, Vi Tiểu Bảo ngó thấy phía trước của mỗi cổ xe đều có cắm một lá cờ nhỏ bằng vải trắng viền xanh. Trên cờ có viết một chữ Tô nhỏ. Lá cờ này hình thù giống hệt như lá cờ đã gặp mấy bửa trước, nhưng trên lá cờ kia lại viết chữ Phương. Tiểu Bảo vội lay Thập Bát dậy, khẻ nói:

-Lão coi kìa! Mao Thập Bát dương mắt lên nhìn,bỗng vẽ mặt hắn thay đổi ra chiều khác lạ. Chỉ trong khoảnh khắc ba cổ xe kia lướt qua bên trái đi về hướng Nam. Sau một lúc khá lâu, Mao Thập Bát mới thở phào một cái ra chiều nhẹ nhõm. Vi Tiểu Bảo hỏi:

-Phải chăng những cổ xe vừa rồi cũng của Mộc phủ ở Vân Nam? Mao Thập Bát hỏi lại:

-Sao ngươi biết? Vi Tiểu Bảo đáp:

– Ta cứ coi lão sợ bỏ vía là đoán ra những cổ xe đó là của Mộc gia. Mao Thập Bát tức giận hỏi:

-Ta sở bở vía hồi nào? Ngươi đừng nói càn. Tuy miệng hắn nói vậy, mà chính hắn cũng nghe thấy giọng nói của mình hãy còn run rẫy. Vi Tiểu Bảo ởm ờ nói:

-Nếu lão không sợ thì ta sợ vậy. Mao Thập Bát hỏi:

-Ngươi sợ cái gì? Vi Tiểu Bảo đáp:

-Ta sợ lão hồn vía lên mây mà sinh bệnh nặng, có khi sợ đến chết người thì ta phải biết làm thế nào? Mao Thập Bát lảm nhảm cất tiếng thóa mạ:

-Con mẹ nó! Con mẹ nó! Tuy hắn chửi bâng quơ mà giọng hắn không có ý phẩn nộ. Hiển nhiên là hắn đang suy nghĩ đìều gì. Một lúc sau hắn tự nói để mình nghe:

-Người nhà họ Tô đi xuống phía Nam tất có đại sự gì đây. Vi Tiểu Bảo hỏi:

-Chữ Tô đó có nghĩa làm sao? Mao Thập Bát đáp:

-Lưu, Bạch, Phương, Tô, là bốn đại gia tướng của Kiềm Quốc Công tại Mộc phủ tỉnh Vân Nam. Vi Tiểu Bảo lại hỏi:

-Kiểm Quốc Công là cái con khỉ gì? Mao ra chiều khó chịu đáp:

-Cái miệng ngươi ăn nói lịch sự một chút có được không? Mọi người trên chốn giang hồ khi đề cập tới Kiềm Quốc Công ở Mộc phủ đều khâm phục vô cùng. Sao ngươi lại hỏi là cái con khỉ gì? Vi Tiểu Bảo hừ một tiếng rồi ngồi yên. Mao Thập Bát lại nói tiếp:

-Ngày trước Minh thái tổ khởi nghĩa dấy quân đánh lại Nguyên triều, Mộc vương gia là Mộc Anh từng lập công lớn bình định tỉnh Vân Nam. Sau khi Mộc vương gia tạ thế còn được truy phong làm Kiềm Ninh Vương, con cháu đời đời được lập tước Kiểm Quốc Công. Cuối đời nhà Minh, Quế Xương hoàng đế chạy đến Vân Nam. Kiềm Quốc Công là Mộc Thiên Ba vẫn tận trung bảo giá phò vua. Khi tên gian tặc Ngô Tam Quế đánh tới Vân Nam, Kiềm Quốc Công bảo vệ Quế vương trốn qua Miến Ðiện. Bọn người tồi bại bên Miến Ðiện muốn giết Quế vương, Mộc Thiên Ba đã chết thay chúa. Những bậc anh hùng hào kiệt trung nghĩa song toàn như vậy cổ kim thực hiếm có. Vi Tiểu Bảo nói:

-Ủa! Mộc Thiên Ba lão gia nguyên là con cháu của Mộc Anh đã nói ở trong “Anh liệt truyện “. Mộc vương gia thần dũng muôn người không địch là một viên ái tướng của Thái tổ hoàng đế. Cái đó ta cũng biết rồi. Gã từng được nghe thầy đồ nói đến tên họ mấy viên đại tướng Từ Ðạt Thường Ngộ Xuân, Hồ Ðại Hải, Mộc Anh, nên gã thuộc lòng. Vi Tiẻu Bảo lại hỏi:

-Sao lão không nói trước? Giả tỷ ta biết sớm đó là giòng dõi Mộc Anh, Mộc vương gia ở Vân Nam thì đối gã hậu sinh kia thêm đôi phần lịch sự. Gã hỏi tiếp:

-Còn Lưu, Bạch, Phương, Tô, bốn viên đại gia tướng ấy là những người như thế nào? Mao Thập Bát đáp:

-Lưu, Bạch, Phương, Tô, bốn nhà này đều là gia tướng ở Mộc phủ. Tổ tiên họ đã từng theo Kiềm Ninh Vương bình định Vân Nam. Hồi Mộc Thiên Ba hộ giá nhà vua sang Miến Ðiện, bốn viên đại tướng này đều có con cháu hy sinh ngoài chiến trường. Chỉ bọn nhỏ tuổi trốn đi. Trần hương chủ ở Thiên Ðịa hội đã cho bọn họ bốn lá cờ nhỏ nền trắng viền xanh để ban hiệu lệnh ra thiên hạ. Hễ ai thấy dòng dõi của bốn vị đại tướng đều hết lòng bảo vệ. Vì thế mà ta gặp những người này phải đem lòng… cung kính. Chớ có phải ta sợ họ đâu? Ngươi nên nhớ rằng dòng dõi bậc trung lương chẳng ai là không tôn kính. Kẻ nào đắc tội với Mộc phủ ở Vân Nam đều bị thóa mạ nguyền rũa. Vi Tiểu Bảo nói:

-Té ra là thế! Nếu gặp phải dòng dõi bậc trung lương dĩ nhiên phải kính trọng.

Chọn tập
Bình luận