Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 379: Lặt vặt

Tác giả: Bao Bao Tử
Chọn tập

“ Cũng gần gần như thế. Tôi cũng mới biết được phần nào thôi.”

Thật ra Tô Tô không nghiên cứu nhiều về năng lực kiểm soát nước. Kiếp trước cô không phải dị năng giả hai hệ thủy-băng cấp bốn nên sau không nắm rõ lắm các kỹ năng có thể tận dụng khi dị năng thủy lên cấp bốn.

“Ôi, đỉnh quá. Có thể làm vật sống đứng yên, thế vật chết có “tĩnh” được không?”

Thầy Tần cũng sán lại ngồi xuống trước Tô Tô. Những người khác cũng tò mò quay đầu nhìn. Tô Tô suy nghĩ một chút rồi nói:

“Chắc chỉ vật sống thôi. Vật chết không có dòng máu chảy bên trong.”

“Thật là kỳ diệu. Cô một mình đưa con đi lang thang ở mạt thế à? Chồng cô đâu?”

Điều người phụ nữ gầy quan tâm dường như khác với đồng đội, có lẽ đây chính là sự khác nhau giữa phụ nữ và đàn ông. Tô Tô thấy bất ngờ; gần đây cô hay bị hỏi về mối quan hệ với Diệp Dục. Tô Tô nghĩ ngợi một chút rồi nói:

“Tôi không có chồng.”

Mọi người thoáng im lặng. Chồng người phụ nữ này chết rồi, thật đáng thương… Nhưng mạt thế này có ai là không đáng thương? Chỉ có thể nói một người phụ nữ như Tô Tô một mình mang theo đứa con, giữ nó sạch sẽ trong mạt thế thật không dễ dàng.

Người phụ nữ cao gầy xúc động, chăm chú nhìn Tiểu Ái trong lòng Tô Tô, “Cô chắc mang thai đúng lúc mạt thế rồi… Đứa bé này khoảng bốn, năm tháng. Khi đó sao mà… quyết định sinh con được…”

Cô thấy Tô Tô còn trẻ tuổi. Người con gái trẻ tuổi như vậy mà phát hiện mình mang thai trước mạt thế chắc chắn sẽ phá bỏ. Chẳng hiểu sao Tô Tô lại quyết định sinh con?

Nghe câu hỏi, Tô Tô thoáng vẻ sợ sệt, mím chặt môi. Người phụ nữ này đã vô tình xát muối lên vết sẹo của cô. Giai đoạn mạt thế mới bắt đầu, ai chẳng có câu chuyện không muốn nói ra?

“Được rồi… Thật ra cô cũng không cần nói nhiều với chúng tôi như thế. Chúng tôi chỉ tò mò về cô thôi.” người phụ nữ cao gầy tử tế cười với Tô Tô, “Thị trấn nhộng của chúng tôi có rất nhiều nhân vật truyền kỳ. Người ta đồn rằng thôn trưởng thôn Bát Phương là vợ của lính đặc công dị năng Diệp Dục. Cô ấy cũng nuôi con nên phụ nữ trong thị trấn có cuộc sống khá tốt dù không phải dị năng giả.”

“Có phải cô nghe nói quy tắc và chế độ của thị trấn nên muốn tham gia?” thầy Tần nhìn Tô Tô, ưỡn ngực tự hào, “Quy tắc do tôi đặt ra đấy. Tôi sẽ tiếp tục soạn bộ luật của thị trấn nhộng và cố vấn cho Mộc Dương để cậu ấy đặt ra cơ cấu chế tài.”

“Thôi đi thầy Tần. Thị trấn nhộng là của Diệp Dục, Mộc Dương chỉ là một đứa trẻ bình thường, không phải kẻ mạnh.”

Một người trong nhóm kiên định ủng hộ Diệp Dục, nghe thấy thầy Tần nói muốn cố vấn cho Mộc Dương nên lên tiếng thay Diệp Dục. Đương nhiên, có người ủng hộ Diệp Dục sẽ có người ủng hộ Mộc Dương, thầy Tần là người trung thành nhất.

Anh ta đứng lên, hai tay đưa ra, bắt đầu diễn thuyết say sưa:

“Diệp Dục là lính đặc công dị năng nhưng chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết sự cố, không biết tiếp thu ý kiến người khác. So với anh ta, tôi cho rằng muốn gây dựng lại xã hội thì các ngành chức năng phải phối hợp với nhau, không thể chỉ dùng vũ lực được. Ở điểm này, Mộc Dương tuy nhỏ tuổi nhưng lại biết tiếp thu ý kiến quần chúng. Người như Mộc Dương rất phù hợp làm lãnh đạo.”

“Một người bình thường, còn là một đứa trẻ thì làm gì được ở thời này?”

Người ủng hộ Diệp Dục không phản bác được thầy Tần nên moi móc khuyết điểm của Mộc Dương để chê bai. Mọi người cãi nhau qua lại, Tô Tô lắng nghe đến ngây người. Người phụ nữ cao gầy lên tiếng:

“Cô có sợ không? Đám người kia thích tranh cãi mấy chuyện lặt vặt vớ vẩn ấy mà.”

“Không đâu, cảm thấy rất ấm cúng,” Tô Tô quay sang cười với người phụ nữ, tò mò, “Tôi còn không biết thị trấn nhộng có sự tranh chấp này đấy. Cô về phe ai?”

“Tôi à? Tôi về phía Tô Tô.”

“Ơ? Tô Tô?”

“Đúng. Phụ nữ phải đứng về phía phụ nữ. Lý Tiểu Vũ cũng là người của Tô Tô. Bình thường tôi không làm gì thì tham gia hỗ trợ trong đội nữ tự cường. Sau này cô đến thị trấn nhộng cũng có thể nhận đồ ăn ở đó.”

Người phụ nữ nhẹ nhàng cười với Tô Tô. Có người đàn ông không phục thét lên, “Tô Tô chỉ là một người phụ nữ. Cô không thấy người ta mang thai không ra khỏi cửa một bước à? Sao cô lại ủng hộ cô ấy?”

“Đúng, phải xem bản lĩnh thế nào. Phụ nữ dựa vào đàn ông, ra khỏi thôn Bát Phương chắc gì đã bằng đàn ông bình thường.”

“Tôi ủng hộ ai là việc của tôi, cần gì mấy tên đàn ông mắt mù các anh quan tâm?”

Người phụ nữ gầy đứng lên phản bác lời mấy người kia. Thầy Tần lại gần Tô Tô, đưa bàn tay ra:

“Tôi tên Tần Hoàn, bọn họ gọi tôi là thầy Tần. Chúng tôi còn chưa biết tên cô. Cô tên là gì? Sau này chúng ta cùng làm nhiệm vụ còn gọi nhau cho dễ.”

“Được. Sau này cùng nhau làm nhiệm vụ. Tôi tên Tô Tô.”

Tô Tô thân thiện bắt tay thầy Tần. Xung quanh lặng ngắt như tờ. Cô ngẩng đầu thấy mọi người đờ ra ngây ngốc nhìn mình, đưa tay xoa mặt:

“Mặt tôi dính gì à?”

“Cô… cô tên Tô Tô à? Cô trùng tên với trưởng thôn thôn Bát Phương à?”

Thầy Tần đứng lên. Anh và người phụ nữ cao gầy nhìn nhau chạy đi, mấy người đang làm việc cũng chạy theo ra đằng xa, họp mặt khẩn cấp.

“Cô ấy bảo cô ấy tên Tô Tô đúng không?”

“Tôi nghe rõ cô ấy bảo tên Tô Tô, còn mang theo con đấy.”

“Đứa bé tên gì? Có phải Tiểu Ái không?”

“Chưa hỏi, nhưng nhìn qua thì như con gái ngây thơ thôi.”

“Trời ơi, cô ấy tên Tô Tô, thế có phải chúng ta đã gặp thôn trưởng thôn Bát Phương không?”

“Không không không. Mọi người không chú ý điểm chính rồi!”

“Điểm chính gì?”

“Điểm chính là trước mặt cô ấy, chúng ta đã thể hiện lập trường của mình. Có điều may mà tôi ủng hộ chồng cô ấy, haha!”

“Khỉ thật, tôi lại bảo tôi ủng hộ Mộc Dương rồi?”

“Đừng nói nữa, Tô Tô đến rồi!”

Chọn tập
Bình luận