Vốn hôm nay đứa nào phải đi học lớp một ở thị trấn nhộng thì học lớp một, đứa nào đến thôn Bát Phương đi mẫu giáo thì đi mẫu giáo. Nhưng bây giờ đánh nhau căng thẳng, làm gì còn sức mà đi học nữa? ai màu Vì thế trường tiểu học ở thị trấn nhộng, ngày đầu tiên khai giảng, những đứa trẻ trong thị trấn nhộng và thôn Bát Phương đều phải vào viện nên bị chậm trễ. Trong bệnh viện thôn Bát Phương, mùi thuốc khử trùng nồng nặc, bác sĩ y tá run rẩy nhận những đứa trẻ được đưa tới. Mặc dù bị đội tuần tra can thiệp, thời gian đánh nhau không lâu, nhưng ở đây tề tựu đông đủ những đứa trẻ ở đảng Thái Tử. Tất cả lẽ ra phải đi học nhưng lại hưởng ứng lời kêu gọi cùng nhau tham chiến, Thiên Tử mâu thuẫn sâu nhất với Duệ Duệ, còn bị Duệ Duệ đập rách đầu. Những đứa trẻ đảng bình dân bị sắp xếp vào phòng khám của bệnh viện, những đứa trẻ đảng Thái Tử được vào phòng bệnh đặc biệt, Tiểu Ải ôm đầu của Thiên Tử, tay toàn máu. Mấy cô y tá bên cạnh chuẩn bị xử lý vết thương cho Thiên Tử, nhân lúc người lớn không chú ý, Thiên Tứ lôi Tiểu Ái một ái, hai đứa vội vàng chuồn ra khỏi phòng bệnh đặc biệt. “Này, Thiên Tử, Tiểu Ái, hai đứa về đi, đầu Thiên Tứ còn đang chảy máu đấy!!!” Quân Tửu đã được thăng cấp thành người phụ trách bệnh viện đích thân chăm cho Tiểu Ái và Thiên Tử, vừa quay đi quay lại đã thấy Tiểu Ái ôm cái trán chảy đầy máu của Thiên Tứ chạy biến. Cô vội vàng để bệnh án trong tay xuống, đuổi theo, hai đứa trẻ quen chạy như khỉ trong dừng cây biến dị, ngoặt phía đông, rẽ phía tây, một lúc đã biến mất khỏi hành lang bệnh viện. Quân Tửu lo gần chết, không kịp khám cho những đứa trẻ đảng Thái Tử khác, vội gọi người đến giúp đi tìm Tiểu Ái và Thiên Tử. Trong phòng khám Duệ Duệ đang ngồi trên ghế chờ mấy đứa trẻ, mặt mũi xanh tím sưng vù ngồi xếp hàng. Lương Tiểu Kỳ dẫn mấy y tá khác vào, mở cửa liền đập vào đầu Duệ Duệ một cái. Duệ Duệ rụt đầu lại, trong cái nhìn giận dữ của Lương Tiểu Kỳ, cuối cùng không dám thuấn dị chạy mất. Lương Tiểu Kỳ thấy thái độ của Duệ Duệ không đến nỗi, bèn ngồi xuống trước mặt Duệ Duệ, nhìn những y tá khác xử lý vết thương cho đám trẻ đang bình dân, vừa tức vừa bất lực hỏi: “Sao lại đánh nhau nữa rồi? Tuổi mấy đứa càng lớn lại càng thích gây chuyện. Chúc mừng mấy đứa, vì mấy đứa mà lễ khai giảng của thị trấn nhộng phải rời ngày tổ chức” Duệ Duệ cười hi hi với Lương Tiểu Kỳ, xoa đầu nói: “Cô, đây là an toàn giang hồ, cô đừng can thiệp” “Cô muốn can thiệp chắc. Lương Tiểu Kỳ đập bàn, chỉ vào Duệ Duệ, cao giọng nói, “Nhưng cháu nhìn xem, lần này cháu lôi cả Tiểu Ái vào. Vừa rồi cô thấy tay con bé toàn máu, chẳng biết có bị thương không. Người ta là con gái, bị thương sẽ thành sẹo, sau này cháu bảo con bé làm sao tìm bạn trai đây?” “Không tìm được bạn trai thì gả cho anh Duệ của bọn cháu” Bên cạnh Duệ Duệ, có một đứa trẻ đảng bình dân không hiểu chuyện nói một câu như thế. Lương Tiểu Kỳ không nói gì, cắn môi, cau mày nhìn đứa trẻ đó một cái, rồi lại nhìn Duệ Duệ, đứng lên bỏ đi. Lời nói của trẻ con không nên cho là thật, chúng không hiểu tương lai của Tiểu Ái không giống đứa trẻ như Duệ Duệ, mọi thứ có thể kiểm soát được. Không phải chế Duệ Duệ không tốt, mà là Tâm Nguyệt quá bình thường, không giúp đỡ cho tương lai của Duệ Duệ. Chẳng bao lâu sau, phụ huynh nhận được tin báo kéo tới, thấy con cái mình ngồi trong phòng khám bèn xắn tay áo bắt đầu tiếp tục trách mắng. Đảng Thái Tử cũng có những phụ huynh đến trễ như anh Bì, Hộ Pháp, Xuân Hữu Nguyệt… Tuy không nhiều như đảng bình dân, nhưng phụ huynh đảng Thái Tử chịu ảnh hưởng của Tô Tô, họ đều cảm thấy con cái mình bị đánh đến sưng mặt tím mũi, rách đầu chảy máu chẳng phải chuyện gì to tát. Trạc Thế Giai thậm chí còn đỡ đẻ ở bệnh viện trong thị trấn nhộng, chẳng thèm nhìn ngó tí nào. Chỉ là Tô Tô vừa hay đang ở trong thôn Bát Phương, mẹ Tô bị chọc giận đùng đùng cũng bị kéo đến bệnh viện, theo sau còn có cả Diệp Dục chưa tỉnh ngủ, cha Tô đang ngáp ngắn ngáp dài, Xấu Xí bế Thiên Sinh đi cuối cùng. Cả nhà vừa vào bệnh viện, trong bệnh viện ồn ào tự động rẽ thành hai hàng cho Tô Tô đi. Quân Tửu dẫn một nhóm y tá đi tìm mấy vòng quanh bệnh viện không thấy tung tích của Tiểu Ái và Thiên Tử, vội vã chạy đến trước mặt Tô Tô, khóc lóc, cúi đầu không dám nhìn Tô Tô nói: “Xin lỗi, Tô Tô, tôi để lạc mất Tiểu Ái và Thiên Tứ rồi.” Ở của bệnh viện, Hộ Pháp đi cuối nghe thấy con trai quý tử nhà mình bị lạc mà không có chút cảm xúc nào. Anh còn lôi Diệp Dục trốn ra ngoài cửa hút thuốc. Chẳng cần nghĩ cũng biết, chắc chắc Thiên Tứ bị thương, Tiểu Ái tìm chỗ không người đưa nó đến đấy, để Thiên Tứ có thể tự mình trị thương, Chuyện như thế này thường xảy ra nên không cần phải lo. Chớp mắt cả phòng khám lớn chợt im bặt, Tô Tô không có phản ứng gì. Một chiếc xe quân sự màu đen dừng ở trước cửa, cửa xe được mở ra, Mộc Dương mặc áo đen quần đen, cau mày đi ra ngoài. Khuôn mặt anh tuấn, hơi có vẻ lo lắng, bước chân của cậu nhanh hơn, đi đến bệnh cạnh Tô Tô, không kịp chào hỏi đã hỏi Quân Tửu: “Cô, Tiểu Ái đâu?” “Tiểu Ái, Tiểu Ái không thấy đâu…” Quân Tửu cũng lo sốt vó, Mộc Dương nghe thấy liền ba chân bốn cẳng chạy vào trong biện, đi qua chỗ Duệ Duệ, lườm cậu bé một cái. Tẩm Nguyệt bên cạnh Duệ Duệ thầm cảm thấy run rẩy, một cảm giác sợ hãi bỗng nhiên dấy lên trong lòng tất cả đảng bình dân. Những người hiểu Mộc Dương đều biết Mộc Dương có tử huyệt là, ai dám động vào một cái móng tay của Tiểu Ái thôi, trừ phi cậu ta không biết, nếu để cậu ta biết thì người đó sẽ có kết cục bi thảm đến đáng sợ. Thân là mẹ đẻ của Tiểu Ái, Tô Tô lại cực kỳ bình tĩnh. Cô nhìn một lượt những người trong phòng khám, mấy đứa trẻ phe Duệ Duệ chạm phải ánh mắt cô liền cúi đầu. Không chỉ như thế, tất cả mọi người đều cúi đầu trước ánh mắt của Tô Tô. Đối diện với một dị năng giả siêu cấp đến máy đo dị năng còn không đo được cấp bậc, những người có thể chịu được áp lực khi bị Tô Tô nhìn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tô Tô nhìn qua một lượt, những đứa trẻ này, cả Duệ Duệ nữa, bị thương không nặng. Có thể thấy Tiểu Ái còn biết khống chế sức mạnh của mình, không ra tay nặng với mấy đứa trẻ này. Cái gọi là ra tay nặng là thật sự rất nghiêm trọng, không để sót ai, giết hết! Cô nghĩ trong thôn Bát Phương, thi thoảng đánh nhau một trận nhỏ thế này còn phân biệt cái gì mà đảng Thái Tử với đảng bình dân. Dù cũng khá hoạt bát, cũng có tinh thần thượng võ nhưng chẳng ai có thể đạt đến cảnh giới thực chiến bình thường của Tiểu Ái cả.