Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 14: Thẻ riêng

Tác giả: Bao Bao Tử
Chọn tập

Quyết định xong, Tô Tô đứng lên di chuyển giường của cha mẹ. Cô nhớ rõ nhà bọn họ có hai tấm thẻ ngân hàng, thẻ lương và quỹ đen của cha.

Nhà họ Tô chỉ có mỗi cha Tô là người kiếm tiền nên thẻ lương của cha Tô giao hết cho mẹ Tô giữ. Tuy nhiên, từ nhỏ Tô Tô đã biết cha Tô còn lén lút cất giấu một tấm thẻ riêng, bên trong toàn là tiền mà mẹ Tô không biết, ví dụ như tiền thưởng các thứ, tiền thừa kế của cha… tất cả đều ở trong tấm thẻ này.

Thường ngày cha Tô cũng chỉ len lén dùng tiền trong thẻ này mua ít rượu, thuốc lá, cơ bản không tiêu mấy. Khi Tô Tô còn nhỏ, cha cô cũng không giấu mà luôn nói rằng: Đây là tiền hồi môn sau này của con, giấu đi đừng để mẹ phát hiện đấy!

Tô Tô không mất nhiều sức đẩy chiếc giường lớn của cha mẹ sang một bên, cho tay vào trong khe móc ra một cái tất đầy bụi rồi rút từ trong đó ra tấm thẻ riêng mà cha Tô trăm cay nghìn đắng cất giấu. Cô nở nụ cười, xoa xoa bụng mình:

“Ái Ái con yêu, nhìn xem trình độ giấu đồ của ông ngoại con có cao không? Chúng ta cầm chỗ tiền này đi tìm ông bà ngoại con rồi đưa họ đến Tương Thành thôi! Lên đường!”

Nói lên đường nhưng thật ra Tô Tô cũng không đi ngay mà ở nhà quét sạch đồ một lượt theo thói quen, có gạo, rau, trứng gà ăn được là mang đi hết. Cả nồi niêu xoong chảo, nồi cơm điện rồi quần áo bốn mùa và đồ dùng hàng ngày của cha mẹ, vàng bạc trang sức ngọc ngà của mẹ Tô cũng gói ghém đem đi. Chăn đệm, ga trải giường trong nhà cũng lấy một ít. Cô nhét đầy ghế sau và cốp của chiếc xe Jeep quân dụng. Cuối cùng lúc đi cô còn tiện tay cầm theo bức ảnh gia đình đặt trên cái giá ở cửa ra vào.

Cô tìm một cây ATM trong Giới Thành để tự kiểm tra số dư tài khoản, rút vài vạn rồi xem thấy trong thẻ vẫn còn 23 vạn. Sau đó cô đến hàng KFC gần nhất ăn một bữa no nê thỏa thuê, còn gói mười hộp đồ ăn rồi lên xe đi về phía Đức Thành.

Nếu đi đường cao tốc, thời gian di chuyển từ Giới Thành đến Đức Thành chỉ mất một tiếng. Tô Tô nghĩ đến lời nói của nhân viên trạm xăng dầu trên cao tốc – những chiếc xe ba ngày trước vào Đức Thành chưa một chiếc nào ra – cô liền không chọn lựa đi cao tốc mà rẽ vào quốc lộ. Đi đường quốc lộ sẽ phải đi chậm một chút, lòng vòng lắt léo chắc phải mất ba giờ.

Dọc đường đi cũng coi như thuận lợi, có điều càng gần Đức Thành, cảnh sát giao thông trên quốc lộ càng nhiều, cuối cùng còn có cả trạm kiểm soát.

Một hàng xe xếp dài trước trạm kiểm soát, có một số xe được đi vào, một số xe thì không. Xe muốn vào Đức Thành không ít nhưng xe từ Đức Thành đi ra lại càng nhiều. Chủ xe lái rất chậm, Tô Tô quay cửa kính của xe xuống, nghe thấy phía trước có chủ một chiếc xe cãi cọ với cảnh sát giao thông.

“Tôi thật sự có việc gấp vào Đức Thành, làm lỡ việc của tôi, các người bồi thường nổi không???”

Chủ xe đang cãi cọ với cảnh sát giao thông lái một chiếc BMW, nhìn điệu bộ chắc chắn là muốn vào Đức Thành bàn chuyện làm ăn, nhưng cảnh sát giao thông nhất định không cho vào dù anh có mời thuốc đút tiền thế nào chẳng nữa. Cuối cùng người chủ xe này nổi giận, nới cà vạt, vừa chỉ tay vào mặt anh cảnh sát vừa mắng chửi.

Anh cảnh sát giao thông cũng không phải kiểu nhẫn nhịn, anh gạt tay chủ xe xuống, đối đầu luôn. Phía sau chủ xe vang lên những tiếng khen hay, ầm ĩ cả lên.

“Đánh, đánh, người anh em cố lên!”

“Để cho chúng tôi đi qua, vợ tôi ở Đức Thành sinh con rồi, tôi muốn đi qua.”

Có vài xe giống như con BMW này, không thể vào được, nhưng một số xe lại có thể. Tô Tô ngồi ở ghế lái quan sát thật cẩn thận. Các xe vào được đều là dòng xe Audi, dòng xe mà chính quyền Trung Quốc sử dụng. Có thể nói là những xe đi vào được đều là người của chính phủ.

Một cây sập cầu là chuyện liên quan đến hình tượng quốc gia, đương nhiên chính phủ phải coi trọng, các cấp lãnh đạo đến điều tra thăm hỏi là chuyện đương nhiên.

Lúc này đã ba bốn giờ sáng, chấm nhỏ lên cao trên bầu trời mang ánh sáng lành lạnh, chiếu rọi cả nhân gian, cả một vùng quốc lộ hướng về Đức Thành đang ùn tắc. Cảnh sát giao thông đứng gác cả đêm, Tô Tô cũng mơ mơ tỉnh tỉnh cả đêm. Cuối cùng cũng đến xe của cô rồi, cảnh sát giao thông trông coi trạm kiểm soát nhìn lướt qua biển số xe của cô, cúi chào, lập tức cho đi!

Qua cửa trạm kiếm soát thứ nhất được 10 phút lại gặp trạm tiếp theo. Con đường bình thường chỉ mất ba mươi phút đi qua, lần này Tô Tô đi mất hai giờ. Cô còn phát hiện ra không chỉ có cảnh sát giao thông, quân đội cũng đóng ở đây rồi.

Điều này có phần khiến người ta cảm thấy bàng hoàng, nó không chỉ chứng minh sập cầu ở Đức Thành không phải chuyện đơn giản, mà còn nghiêm trọng đến độ phải điều động quân đội.

Xe của Tô Tô bị một người quân nhân mặc đồ rằn ri cản lại. Lần này biển số xe quân sự của cô không có tác dụng. Vị quân nhân kia ghìm súng đi lên phía trước, đứng ở trước cửa sổ xe của cô, đứng nghiêm, cúi chào theo chuẩn quân đội, sau đó gõ một cái vào cửa sổ xe cô, ra hiệu cho cô hạ kính xuống.

Cô hạ cửa sổ xe xuống, vị quân nhân á khẩu không biết nói thế nào nên đành ra hiệu cho Tô Tô tấp vào ven đường, bản thân trở lại trong trạm kiểm soát.

Hẳn đối phương không nghĩ người lái chiếc xe quân dụng của họ lại là một cô bé, còn là một cô bé chỉ tầm mười mấy tuổi, mà quan trọng là cô gái kia nhìn mong manh yếu đuối, thuần khiết vô tội hơn cả con thỏ nhỏ, vừa nhìn là biết không phải nữ quân nhân. Xe này không phải đồ trộm cắp thì cô bé này cũng là thân thích của một sĩ quan nào đó, mà sĩ quan kia quân hàm tuyệt đối không thấp.

Tô Tô ngồi ở trong xe, mắt nhìn chằm chằm đối phương đi vào phòng chỉ huy gọi điện thoại. Ngón tay trắng nõn, thon gầy của cô cầm tay lái, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên da bọc tay lái màu đen, đầu tính toán cục diện trước mắt, cứ phi vào hay lên đường trở về?

Phi vào thì chắc chắn không được, cô không muốn bị súng của những binh sĩ kia bắn thành cái sàng, tốt hơn không theo cách này.

Còn nếu quay lại thì cô phải giấu xe ở đâu đó rồi đi bộ vào Đức Thành. Cách này khá là phiền toái lại tương đối mệt người. Tuy là sau mạt thế, cô cũng không phải là chưa từng lặn lội đường xa nhưng với thể chất hiện tại, tìm được cha mẹ, lại mang bọn họ đi ra ngoài quả thực không dễ dàng.

Đang suy tính ở trong lòng, quân nhân gọi điện thoại trong phòng chỉ huy đi ra, vẻ mặt đầy ý cười, chạy chậm đến trước xe Tô Tô, cúi chào, rất là lễ phép nói:

“Mời cô vào.”

“Hả?!”

Tô Tô nhướn mày, hơi ngỡ ngàng nhìn nụ cười trên mặt quân nhân ngoài cửa sổ, vừa chuyển bánh đi vào trạm kiểm soát, vừa suy nghĩ ở trong lòng. Vừa rồi quân nhân kia gọi điện thoại cho ai? Có vẻ như còn gọi mấy cuộc liền…

Chọn tập
Bình luận