“ Rất tốt, phải tiêu diệt như thế!” Tô Tô gật đầu, không cảm thấy chuyện Mộc Dương giết tay chân Lý Oánh có vấn đề gì lớn lao, cô chống lưng được!
Diệp Dục liếc nhìn Tô Tô thật lâu rồi im lặng xuống xe, đi về phía xác chết. Khi đi ngang qua Mộc Dương, anh chỉ về một cái xác đằng sau lưng đứa bé:
“Chỗ người này đứng có thể bắn một phát là chết, sao cháu lại bắn hai?”
“Tay cầm súng không có lực. Khi đó cháu tạm nghỉ.”
Diệp Dục điên tiết đập tay vào gáy thằng bé khiến Mộc Dương choáng váng rồi mắng, “Lúc sống chết mà còn nghỉ tay? Không phải cháu giết nó thì nó giết cháu, nghe chưa? Hôm nay cháu chưa chết là vì trình độ bắn của người kia kém!”
“…” Đội tuần tra của Trương Văn Viễn ngơ ngác, cảm thấy có gì đó sai sai. Trước kia họ còn nghĩ cách giáo dục của Tô Tô khác với Diệp Dục, giờ thì chuyện gì đang xảy ra đây? Chuyện gì thế này?
Tô Tô ngồi trên xe giải thích với Tiểu Ái, “Con thấy chưa? Mộc Dương chỉ cầm súng bắn tỉa cũng giết được người. Chờ con lớn lên, mẹ cũng cho con một khẩu. Đây là xã hội cá lớn nuốt cá bé, giết hoặc bị giết. Tất nhiên không phải ai làm ta không vui thì ta cũng giết, nhưng nếu có kẻ muốn giết con, con nhất định không được nhân nhượng cho hắn, rõ chưa?”
Lúc sau, Tô Tô ôm Tiểu Ái tựa cửa sổ xe ngó ra ngoài, nhìn chiếc xe bị bắn thủng lỗ chỗ rồi nói với Trương Văn Viễn:
“Tôi thấy anh có vẻ mềm yếu, không quản lý được người của mình, sau này để Mộc Dương làm đi. Bên ngoài thôn Bát Phương phải xử lý như thế mới đúng. Tôi vướng bận không hôm nay cũng bắn chết hết!”
Kiếp trước Tô Tô một người đến một người đi. Kiếp này bên cạnh cô có nhiều người hơn, nhưng cô hoàn toàn không muốn quản lý một ngôi làng đông người như vậy!
Ai muốn quản cứ quản đi. Tô Tô thấy Mộc Dương muốn làm, vậy cô cho Mộc Dương làm!
Mộc Dương cũng không từ chối lời đề nghị này của Tô Tô. Tuy thằng bé còn nhỏ nhưng rất có trách nhiệm trong công việc được giao. Việc đầu tiên Mộc Dương làm là đưa mẹ con Chu Hiểu Lâm, Mỹ Tú trở lại thôn Bát Phương sau một mấy tháng bị cho ra ngoài rèn giũa.
Tiếp theo Mộc Dương chấn chỉnh lại đội ngũ tuần tra, nghiêm cấm việc lén lút nhận hối lộ. Ai bị phát hiện sẽ bị trục xuất ra khỏi thôn Bát Phương, mãi mãi không thể quay lại.
Đương nhiên đừng tưởng Mộc Dương chỉ là đứa trẻ con mười một tuổi. Thằng bé trưởng thành sớm, không buông thả mà vẫn tiếp tục kiên trì huấn luyện theo đội lính đặc công. Dần dà, bên ngoài thôn Bát Phương được thu xếp khá ổn thỏa. Thủ đoạn cai trị của Mộc Dương cũng đơn giản: người ngoài kia muốn ăn gà thì một là mua bằng tinh hạch, hai là tham gia thôn Bát Phương. Nếu là người của Lý Oánh, giết không tha!
Chỉ có thế cộng với cách thức làm việc quán triệt tận gốc, đội Mộc Dương đã giết không ít người của Lý Oánh. Khi lưới điện hoàn thành, Mộc Dương mở cổng chính trên hàng rào để tiếp nhận tất cả những người sống sót đến sống bên ngoài thôn.
Số người thường vòng ngoài thôn càng lúc càng tăng lên. Tô Tô nhận thấy rõ là Mộc Dương đang bành trướng thế lực thôn Bát Phương!
Đương nhiên Tô Tô suốt ngày chăm con còn nhận ra thì những nhân vật hô mưa gọi gió đã nhận thấy từ lâu rồi. Phía đông có Sở Hiên, phía bắc có Phương Thúc Ế, tây bắc có Lý Oánh, tất cả đều quan sát kỹ càng sự phát triển trong hai tháng kia của thôn Bát Phương. Cuộc sống của Mộc Dương đã bị những kẻ này điều tra rõ ràng cặn kẽ.
Có điều Sở Hiên và Phương Thúc Ế có quan hệ hợp tác với Tô Tô, bình thường quan hệ giữa ba người không tệ. Hơn nữa, hai người bọn họ cũng có công to việc lớn, một thôn Bát Phương nhỏ bé chưa đủ để lọt vào mắt họ.
Chỉ có Lý Oánh là tức điên người vì trong vòng hai tháng, Mộc Dương đã cho giết hơn trăm người cô ta phái đi tìm đồ. Mâu thuẫn chồng chất mâu thuẫn, hai phe trở nên đối thủ quyết sống mái với nhau.
Đất Thần Châu gió mây vần vũ, vật đổi sao dời, thoắt cái cỏ cây tàn úa, trời đã vào đông. Mọi người lại khoác áo dày lên đón mùa đông thứ hai trong mạt thế. Khác với năm ngoái, tuyết không còn màu đen mà trở về sắc trắng tinh khôi, khắp nơi đều trắng xóa một màu.
Cuối năm vừa đến, bụng Trạc Thế Giai to hẳn lên, Hộ Pháp cũng đỡ căng thẳng đi nhiều. Đã bảy tháng rồi, chẳng phải thời gian giữ thai tối thiểu phải bảy tháng sao? Từ khi Tô Tô sinh, Trạc Thế Giai đã nằm trên giường năm tháng, giờ thai bảy tháng chưa có vấn đề gì, không có gì khác thường, Hộ Pháp cảm thấy con mình có thể chờ đủ ngày đủ tháng chui ra được rồi.
Tiểu Ái cũng đã được năm tháng, Tô Tô vẫn kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ. Con bé được nuôi béo quay béo tròn, mùa đông lại mặc thêm lớp áo dày, nhìn không khác gì quả bóng trong vòng tay Tô Tô.
Tuyết bay phơ phất ngoài trời, căn phòng ấm áp. Trạc Thế Giai ngả lưng trên giường, yếu ớt dựa vào Tô Tô và vuốt ve cái má phúng phính của Tiểu Ái, trìu mến hỏi Tô Tô:
“Trời lạnh thế này mà còn bế con bé đến, không sợ nó bị cảm lạnh à?”
“Không chịu được gian khổ sao có thể khỏe mạnh được?” Tô Tô nhướn mày, “Mọi người coi trọng con bé quá. Ai cũng coi trọng nó như thế. Cháu nói này, quần áo mặc thế này là quá nhiều ấy.”
“Cháu đấy…” Trạc Thế Giai bó tay, nhìn gương mặt đăm chiêu của Tô Tô cũng biết có lẽ cô đang dự tính chuyện gì đó nên trêu chọc, “Cháu vẫn chưa từ bỏ ý tưởng đó à? Giờ thôn Bát Phương tốt đẹp như vậy, cháu còn đưa con bé đi tiếp làm gì?”