Bên ngoài thôn Bát Phương, phần lớn giòi đều bị bụi cây biến dị ăn mất, số còn lại là bị gà con biến dị ăn. Nhìn có vẻ như giòi đang bao vây thôn Bát Phương nhưng chỉ có một lớp rất mỏng, mà phần lớn là giòi nhỏ như hạt gạo, cầm chổi quét cũng có đường sống.
Tô Tô nói không mở là không mở.
Lại một đêm nữa trôi qua, những người may mắn còn sống sót ở bên ngoài phát hiện ra bên ngoài tường của thôn Bát Phương có một chỗ an toàn nho nhỏ. Đó chính là ở trước cửa chính vào thôn Bát Phương, bên trên chiếc cầu bằng đá không có giòi.
Bởi vì bên dưới chiếc cầu bằng đá đó là bụi cây tươi tốt, nếu giòi bò lên cầu đá, chỉ cần cầm chổi quét xuống dưới là giòi sẽ không bò lên được nữa. Vì thế đám người đó chỉ cần đứng trên cầu, dùng chổi quét liên tục là họ có thể an toàn.
Mà Tô Tô cũng không phải người tuyệt tình, nếu như xuất hiện giòi lớn một chút, họ chưa kịp phát hiện ra thì bốn dị năng giả ở hai tòa tháp canh đã ném dị năng ra ngoài, giải quyết đám giòi đó.
Người bên trong không đuổi họ đi, mặc họ lo lắng ở trên cầu đá cả một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau có mấy chục chiếc giỏ thả từ trên tháp canh xuống, bên trong toàn là đùi gà.
Ôi đùi gà, những người ở bên ngoài thôn Bát Phương chợt thấy món ăn quen thuộc, ai nấy cầm đùi gà cũng rưng rưng sắp khóc. Họ sai rồi, họ biết sai rồi, những ngày tháng ở thôn Bát Phương tốt đẹp biết bao, có đùi gà ăn mà họ không biết quý trọng. Họ từng chê bai đùi gà, còn bị nhóm người Liễu Truyền Phong lôi kéo. Nhưng những ngày tháng ở ngoài kia, đến ăn no còn khó khăn.
Đáng tiếc là Tô Tô vẫn không cho họ vào. Sau khi ăn đùi gà xong họ chỉ có thể tiếp tục quét giòi để sinh tồn.
Đến tầm chiều, cánh cửa lớn nặng nề mở một cánh. Tất cả người bên ngoài đều quay đầu, khuôn mặt đầy chờ mong rồi lại thất vọng phát hiện không phải có người gọi bọn họ vào. Mà là Lý Tiểu Vũ mặc một bộ quần áo dài, quấn kín mít bước ra ngoài, tay cầm một chiếc chổi kỳ lạ.
Lý Tiểu Vũ không đi một mình mà đi cùng với mười cô gái trong đội phụ nữ tự cường, đây là những cô gái ngày thường biểu hiện tốt nhất. Ai nấy đều mặc đồ dài, tay cầm chiếc chổi kỳ lạ như của Lý Tiểu Vũ. Họ cũng không bắt chuyện với đám người ở ngoài mà xếp hàng đi qua cầu, bắt đầu quét giòi.
Chiếc chổi lá cây vốn rất bình thường trong tay họ, khi chạm vào giòi liền giống như tóc chạm vào điện. Trong phút chốc biến thành một khóm to như đuôi chó, nhìn kỹ còn thấy những bụi cây biến dị đó mọc ra cả những chiếc gai màu xanh.
Bởi vì dùng làm chổi quét nên bác sĩ Hồng chọn phần rễ đến đoạn giữa của bụi cây, đây là phần khá thẳng của bụi cây biến dị. Nếu đang ăn giòi, gai nhọn mọc ra cũng không bị rối như quả bóng mà sẽ giống như một chiếc đuôi.
Hộ Pháp đã đổ đầy chất vào trong cán chổi, đất đủ nhiều để bộ rễ của cây phát triển khỏe mạnh. Đương nhiên, bụi cây là thực vật nên nó càng ăn giòi thì càng phát triển. Ngày nào cũng chăm chỉ tỉa cành, đừng để nó to thành quả bóng là được.
Nhưng nếu rễ của cây phát triển quá mức, Hộ Pháp sẽ phải nới rộng cán chổi ra, tới lúc đó đương nhiên không thể sử dụng được nữa. Thầy Bói làm một cái nút thắt trên cán chổi, tới khi rễ của bụi cây phát triển quá mức thì mở nút thắt ra, cán chổi sẽ chia đôi.
Đến lúc chỉ cần vứt đất và lùm cây đó xuống, rồi kiếm thêm một hai bụi cây có rễ có cả đất, còn lại để mặc bụi cây biến dị đó tự sinh tự diệt.
Bởi vì có chiếc chổi này, mười người phụ nữ thành viên của nhóm tự cường tay cầm chổi như chổi thần bắt đầu càn quét bốn phương tám hướng. Những chỗ mà chổi quét qua, giòi biến mất hút. Cửa chính thôn Bát Phương chẳng mấy chốc mà sạch bong giòi.
Đám người bên ngoài thấy thế đều cảm thấy ngưỡng mộ chiếc chổi thần kỳ trong tay mười người phụ nữ, ai nấy đều thèm nhỏ dãi. Nhưng giờ đang ở thôn Bát Phương, trên đầu họ còn có vài dị năng giả chống lưng cho những người phụ nữ đó nên họ cũng không dám cướp.
Mà phía trên cánh cửa sắt nặng nề mở ra một cái khe nhỏ, người phụ nữ bám trên cánh cửa nhìn ra ngoài, vui vẻ đến nhảy cẫng lên. Cô quay đầu nhìn những người phụ nữ đứng chờ sau lưng mình nói:
Thành công rồi, có tác dụng rồi. Cái chổi đó giết đám giòi tơi bời luôn.”
“Thật không?!!!!”
“Tốt quá rồi, tuyệt vời quá!!!”
“Wow, tôi vui quá, thật đó. Tôi sắp khóc mất.”
“Đừng khóc, đừng khóc. Chúng ta không được khóc. Từ hôm nay trở đi, chúng ta phải cố gắng luyện tập cánh tay thật dẻo dai, chiếc chổi đó không phải nặng bình thường đâu.”
“Đúng thế, chúng ta không còn là những người phụ nữ vô dụng nữa rồi!”
Những người phụ nữ đằng sau là thành viên của đội phụ nữ tự cường, họ tập trung bên cạnh cửa vì muốn biết chiếc chổi mà đội trưởng Lý Tiểu Vũ làm cho họ có thể giết giòi không? Bây giờ đã biết rồi, chiếc chổi đó rất hữu dụng với giòi, họ vui mừng không thể diễn tả.
Có thể không vui sao? Họ đã từng bị đàn ông ném xuống bùn lầy, bây giờ cuối cùng cũng có thể đường hoàng cầm vũ khí lên, giết giòi cùng với đàn ông, sao lại không kích động cơ chứ?!
Những tiếng hò reo vui mừng vang lên từ cửa thôn, giống như vừa giành được chiến thắng gì đó. Tô Tô ngồi dưới gốc cây hòe, nghiêng đầu nhìn, bất giác nở nụ cười chân thành. Tốt quá, dù trong biển zombie hay biển giòi, những người phụ nữ này cầm chổi lên không có tác dụng gì nhưng cứ tiếp tục tiến về phía trước, từng bước một trở nên mạnh mẽ, thực sự là rất tốt.
Buổi chiều, Thầy Bói và Thư Sinh lại làm thêm mười mấy chiếc chổi thần cho nhóm phụ nữ tự cường. Thư Sinh còn dạy các cô ấy mấy chiêu tấn công đơn giản, cái gì mà “quét sạch vạn quân”, “rồng xanh vẫy đuôi”, “mai phục bốn phía”…Nhìn những người phụ nữ này cầm cái chổi nặng trịch, luyện tập nề nếp ở khu đất trống khiến những người đàn ông xung quanh nhìn mà hăng hái cả lên.
Đó là cảm giác muốn được kề vai sát cánh cùng ra trận giết địch, chứ không phải thứ nhộn nhạo dơ bẩn.
Chỉ có điều hiện giờ đàn ông bọn họ cũng có việc phải làm, họ phải đi giết gà!