Trong thôn Bát Phương vang lên tiếng gào khóc tức giận và đau khổ của Tiểu Mộc Dương, “Lý Oánh! Lý Oánh!!! Tôi thề, nhất định tôi sẽ khiến cô phải trả giá, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô! Lý Oánh!!!”
Một đứa trẻ mới hơn mười tuổi, vốn chẳng mắng được câu nào khác, nhưng tâm trạng đau thương của cậu, tất cả người trong thôn Bát Phương đều hiểu. Lý Oánh bên ngoài thôn Bát Phương lại chẳng thấy gì, cô ta lạnh mặt nhìn vào trong thôn, trong lòng cảm thấy không vui vẻ gì vì Tô Tô lại lần nữa khiến cô kinh ngạc.
“Đi thôi, hiện giờ vây cánh của chúng ta chưa đủ vững, không thể đánh thắng Tô Tô được.”
Voldemort đứng sau Lý Oánh an ủi cô ta, lần này đến ngoài thôn Bát Phương, bọn chúng chẳng chiếm được chút lợi lộc nào. Nhưng chúng cũng hiểu sơ lược về tình hình thôn Bát Phương, nói không động lòng thì là giả, nhưng sau khi động lòng thì xuất hiện một loạt những vấn đề thực tế.
Dựa vào tình hình hiện nay của họ, không có cửa thắng được mười tám đặc công dị năng trong thôn Bát Phương, hơn nữa có một Tô Tô dị năng giả cao cấp. Nếu không đi, Tô Tô hạ lệnh giết thì muốn cũng không đi được.
Lý Oánh gật đầu, thở dài, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn thôn Bát Phương phía bên ngoài xe. Nói không hối hận là giả, cô ta đã từng tưởng Tô Tô dù có mạnh nhưng yếu đuối như thế sớm muộn gì cũng bị vùi trong dòng chảy của mạt thế.
Cô ta chưa từng nghĩ Tô Tô sẽ có ngày phát triển được đến mức như bây giờ. theo những thông tin mà cô ta có được, thôn Bát Phương chỉ có vài trăm người, nhưng khả năng chiến đấu lại ngang bằng bốn trăm người mà cô ta mang theo.
Lý Oánh quyết định không làm kẻ thù với Tô Tô, chỉ có điều muốn làm bạn thì lại bỏ qua cơ hội tốt nhất. Cô ta nghĩ cứ tiếp tục sống hòa bình với Tô Tô, đợi đến một ngày nào đó cô ta sẽ lại tìm cơ hội lôi kéo Tô Tô, bắc lại chiếc cầu tình bạn.
Voldemort cũng xoay người, dẫn con rắn của hắn đi ra khỏi xe RV của Lý Oánh. Con rắn của hắn vừa đẻ xong, vô cùng yếu ớt, lúc này không hợp đánh nhau nên dứt khoát bỏ đi. Đợi đến khi nó dưỡng thương ổn rồi, hai quả trứng rắn chắc cũng nở. Hắn có thể điều khiển thêm vài con rắn nữa, nâng cao thực lực, mưu tính dần dần thôn Bát Phương.
Nhưng lúc Voldemort về xe RV của hắn, hắn phát hiện ra hai quả trứng rắn vốn đặt trên giường không biết đã nở từ lúc nào, vỏ trứng rắn dính vệt máu bị nứt vỡ tiêu điều rơi trên ga trải giường trắng như tuyết. Một con rắn đỏ đang lè lưỡi trong một cái vỏ, còn một con rắn khác không thấy tung tích đâu.
“Hỏng rồi!”
Voldemort sợ hãi lo lắng, hắn không quan tâm đến đoàn xe đang sắp xếp đồ chuẩn bị rời đi, hắn dẫn theo con rắn mẹ lao ra khỏi xe RV đi tìm khắp nơi. Nhưng tìm thế nào cũng không thấy tung tích con rắn chúa non, điều này khiến tim hắn đau như cắt.
Ai cũng biết, hắn vì mấy con rắn này mà tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm huyết chăm nom. Những cái khác không nói, chỉ nói đến loại rắn của hắn thôi, đó là loại rắn biến dị mà hắn khó khăn lắm mới có được. Chưa biến dị đã là loại rắn nổi trội, độc tính cực lớn, sau khi biến dị, năng lực của rắn biến dị còn lớn tới mức đáng sợ.
Lúc hai con rắn non này mới chỉ là trứng, ngày nào hắn cũng sử dụng dị năng thuần hóa, chỉ thiếu bước cuối cùng nữa, chờ hai con rắn non này nở sẽ bị hắn khống chế. Thế nhưng lại làm mất một con bên ngoài thôn Bát Phương, thật là đáng tiếc, hơn nữa, con bị mất còn là rắn chúa biến dị, bộ gene của nó còn cao quý hơn hai con rắn mà hắn đang có.
Chớp mắt, Voldemort có phần không muốn đi khỏi thôn Bát Phương, dù thế nào hắn cũng không chấp nhận được bản thân mình dễ dàng từ bỏ rắn chúa biến dị non mà hắn khó khăn lắm mới nuôi được. Nhưng nếu bị người khác thuần hóa, thử nghỉ cũng thấy chẳng ai muốn có người mạnh ngang mình trên đời, đừng nói là còn mạnh hơn…
Bên ngoài thôn Bát Phương, đoán xe của Lý Oánh chầm chậm khởi hành, để lại một nhóm thương binh còn chưa biết bị Lý Oánh bỏ rơi. Họ vẫn ở ngoài thôn Bát Phương, chờ thôn Bát Phương cho họ vào chữa trị. Trong thôn Bát Phương vẫn không hề có ý muốn mở cửa. Sương mù ở cửa thôn có phần dày hơn mấy ngày trước, phạm vi sương mù cũng rộng hơn.
Trong một căn biệt thự nhỏ ở thôn, Tô Tô đang trốn trong nhà tắm, khó khăn cởi váy, cởi quần lót nhìn, trên quần lót có một mảng dịch màu nâu. Cô cau mày nghĩ, hình như kiếp trước mình cũng có chất dịch này, sau này đọc sách mới biết đó là dịch nhầy tử cung, có tác dụng bịt kín cổ tử cung.
Bây giờ xuất hiện dịch này, có nghĩa là tử cung bắt đầu mở rồi. Cũng có nghĩa là còn mấy ngày nữa là Tô Tô sẽ sinh!
Cô cảm thấy vui vẻ, cuối cùng thì cũng sắp vượt qua được rồi. Cô mặc váy chuẩn bị đến phòng khám tìm Trạc Thế Giai, vừa mở cửa nhà tắm, một cơn gò tử cung quen thuộc xuất hiện. Tô Tô tái mặt, cảm thấy giữa hai chân như có nước chảy ra, cô quay về phía mẹ Tô và Lý Tiểu Vũ ở ngoài cửa hét lên:
“Không xong rồi, con vỡ ối rồi! Mau tìm người đưa con đến phòng khám!”
Lý Tiểu Vũ “A” một tiếng, căng thẳng lo lắng, mặt còn tái hơn Tô Tô. Cô chạy về phía Tô Tô, rồi lại quay người chạy ra cửa. Cuối cùng dừng chân, quay đầu nhìn Tô Tô, không biết nên dìu Tô Tô hay nên đi gọi người. Cô sợ Tô Tô cứ đứng thế, Tiểu Ái sẽ rơi ra mất.
“Đừng lo, mới chỉ vỡ ối thôi, chưa sinh nhanh thế đâu.” Mẹ Tô là người từng trải, quả quyết đẩy Lý Tiểu Vũ ra ngoài cửa, dặn dò: “Không sao, cháu đi gọi người đi. Bác ở đây trông Tô Tô.”
Lý Tiểu Vũ ba chân bốn cẳng chạy, vừa chạy ra bên ngoài vừa hét như điên: “Người đâu, người đâu, mau qua đây. Tô Tô sắp sinh rồi, mau đến đây, Tô Tô vỡ ối rồi!”
Những người đang chuẩn bị làm việc của mình lập tức bỏ lại việc đang dở, chạy ào ào như ong vỡ tổ về phía sân nhà Tô Tô. Người tụ tập ở sân nhà Tô Tô đông như kiến, người già, trẻ em, đàn ông, phụ nữ đều có. Những người đến đưa Tô Tô đi không thể chen chân vào bên trong được.
Trong nhà trẻ, đám trẻ đang chuẩn bị học bài, nghe Lý Tiểu Vũ gọi thế liền chạy ào ra ngoài. Chúng không chịu nghe tiếng gọi của giáo viên, khiến giáo viên tiếng Trung đang chuẩn bị lên lớp, không kéo được đứa nào. Cuối cùng, ông đành bỏ sách vở trong tay, chạy ra ngoài cùng đám trẻ.