Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 112: Cứu con mẹ anh

Tác giả: Bao Bao Tử
Chọn tập

“Làm gì thế?” Tô Tô cảm thấy khó hiểu, hạ giọng hỏi Diệp Dục bên cạnh.

“Bọn nó ngứa đòn, đem chúng ta ra trêu đùa đấy mà.” Diệp Dục biết rõ mấy tên này đang rất nhàm chán, anh nhìn bè lũ anh em của mình như nhìn quân địch, nhỏ giọng nói bên tai Tô Tô, “Đừng sợ, đến đâu hay đến đó. Anh sẽ bảo vệ em!”

Hộ Pháp bên cạnh chợt đưa một chén rượu tới, cung kính nói với Tô Tô, “Nữ thần, từ trước đến nay tôi chưa từng chính thức cảm ơn đến cô. Chén rượu này tôi kính cô, cô và Diệp Chân Chất cùng uống đi.”

“Cùng uống làm sao mà thành đôi được, phải uống rượu giao bôi. Sau này chúng ta phải sửa, gọi là chị dâu!”

Không biết ai thẳng thắn hét lên một câu như thế, Tô Tô bối rối không biết nên đối phó thế nào. Cô quay đầu sang nhìn Diệp Dục, lão này còn đang nhìn chằm chằm vào chén rượu của mình, có vẻ như muốn chờ câu trả lời của Tô Tô.

Chén rượu giao bôi này có uống hay không, hai người liệu có thành đôi hay không? Những tiếng cười đùa phía sau đầy vẻ tính toán, rõ là Tô Tô đang nhảy xuống cái bẫy mà đám lính đã đào sẵn mà.

Cô đang nghĩ xem nên xử lý tình huống này thế nào thì Diệp Dục bên cạnh đã không chờ được nữa, uống một hơi hết chén rượu trước mặt, sau đó chủ động cầm chén trước mặt Tô Tô ngửa cổ uống cạn. Mọi người chợt bùng nổ, ném cơm, ném thức ăn về phía Diệp Dục, chửi mắng:

“Tên khốn này, không có triển vọng gì cả. Thảo nào mãi không cua được nữ thần của chúng ta, đáng đời!”

“Ahaha, xót chị dâu kìa. Có một chén rượu thôi mà.”

“Ái chà, Tô Tô người ta còn chưa uống, một mình chú uống cạn hết rồi.”

“Đây là anh em đang giúp chú đấy, Diệp Chân Chất, tự mình làm hỏng chuyệ. Sau này có ế cả đời cũng đừng trách anh em đấy…”

Lý Oánh ở một bàn khác nhìn sang bàn Diệp Dục đùa ầm ĩ, cười trào phúng. Cô ta nghĩ đám người này bây giờ tôn thờ Tô Tô như nữ thần, chờ đến khi bụng Tô Tô to lên rồi họ sẽ hiểu ngày hôm nay họ đã sai lầm thế nào.

Người phụ nữ mang thai con của người đàn ông khác làm trò trước mặt anh em mình thì nào ra thể thống gì nữa?!

Cô ta nhìn lại Vương Quân ngồi cạnh, mặc dù vẻ ngoài nhìn trông cũng tri thức nhưng không có triển vọng. Ngày nào cũng chỉ loay hay với bùn và giấy, có giỏi thì cũng ra ngoài tàn sát khắp nơi đi!?

Trong lúc Lý Oánh âm thầm chê bai Vương Quân thì cách đó không xa, dưới ánh đèn mờ mờ có hai bóng người nhìn khá quen, một người có khí chất nho nhã, thanh tú, người kia lại có vẻ hiên ngang, lúc đi tới đây dường như còn có vẻ tức giận.

Đây là Tạ Hào Thế và Tạ Thanh Diễn, hai người đứng khá xa chỗ tổ chức tiệc, lẳng lặng dừng lại. Tiếng ồn ào huyên náo của mấy bàn tiệc bỗng chốc trở nên im ắng. Diệp Dục sau khi nhìn rõ người đến là ai, nụ cười đang nở trên môi cũng tắt hẳn, mất hết tâm trạng. Còn Tô Tô ngẩng đầu lên, híp mắt nghĩ hai người này đến đây làm gì?

“Tô Tô, em qua đây một chút.”

Tạ Thanh Diễn đứng trước mặt Tạ Hào Thế, ánh mặt lạnh lùng nhìn Diệp Dục. Diệp Dục nắm tay dưới bàn, anh cảm thấy chôt dạ, không biết nên đối diện thế nào với Tạ Thanh Diễn. Anh rũ mắt, siết tay lại, trong đôi mắt ẩn chứa tâm tình phức tạp.

“Diệp Chân Chất, Diệp Chân Chất! Chú lên đi!” Hộ Pháp bên cạnh tức gần chết, ngồi xổm xuống, luồn ra sau lưng Diệp Dục chọc vào eo anh, nói nhỏ, “Chú lên đi, lên tuyên bố chủ quyền đi chứ.”

Diệp Dục quay người gạt tay Hộ Pháp ra. Anh đang đau khổ đây! Vốn dĩ chuyện của anh và Tô Tô đã là chuyện có lỗi với Tạ Thanh Diễn rồi, bây giờ còn bắt anh lên công khai tuyên bố chủ quyền, anh không có kinh nghiệm. Nhưng thành thực mà nói Diệp Dục cũng không muốn nhìn thấy Tô Tô quay lại với Tạ Thanh Diễn chút nào.

Dù sao bây giờ anh cũng thật lòng yêu thương Tô Tô, không nỡ buông tay.

Diệp Dục đang lúc do dự đấu tranh nội tâm, làm thế nào để danh chính ngôn thuận độc chiếm Tô Tô thì Tô Tô ngồi bên cạnh đã đứng lên đi về bên đó. Cô cho hai tay vào túi áo, nhìn Tạ Hào Thế ở sau lưng Tạ Thanh Diễn, trò chuyện nhưng lại ẩn chứa sự châm chọc, cô hỏi:

“Anh về rồi à… Chuyến này có vẻ thu được nhiều đấy nhỉ…”

Nhìn thấy đoàn xe Tạ Hào Thế dẫn về là biết, trên nóc cái nào cũng buộc đầy đồ, hình như đồ gì cũng có. Vừa rồi cô còn láng máng nghe thấy mấy cô y tá tám chuyện với nhau, nói rằng đối diện có không ít dị năng giả. Cô cũng không biết những cô ý tá đó vừa mới tới đây chưa lâu mà đã lấy thông tin ở đâu nhanh vậy.

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, ánh mắt Tạ Hào Thế trở nên âm trầm, anh ta đánh giá Tô Tô một cách tỉ mỉ. Nếu vừa rồi anh ta không nhìn nhầm thì Tô Tô đang cười đùa với nhóm lính đó. Tạ Hào Thế bắt đầu nghi ngờ lời của Tạ Thanh Diễn nói, anh ta liếc nhìn Diệp Dục đang ngồi xa xa phía sau Tô Tô đang nhìn về phía bọn họ, vừa định mở miệng nói thì Tạ Thanh Diễn đằng trước mở miệng đầy vẻ chất vấn:

“Tô Tô, tên khốn này sao lại ở đây?”

Dường như chuyện đến bây giờ mà Tô Tô vẫn có thể cười đùa với Diệp Dục là sự phản bội nặng nề nhất với Tạ Thanh Diễn. Hắn không hề tỏ ra sợ hãi, vì sao nhỉ? Bởi vì Tạ Hào Thế đang đứng sau lưng hắn?

Tô Tô cười lạnh, khinh bỉ, quay đầu nhìn Tạ Thanh Diễn như thể đến bây giờ cô mới phát hiện ra Tạ Thanh Diễn đứng ở đó, cô kéo dài giọng “Ồ…”, rồi cau mày nói:

“Tôi vui vì anh ấy ở đây thì sao, liên quan gì tới anh?”

“Tô Tô!” Tạ Thanh Diễn tức giận, có thể bởi vì Tạ Hào Thế đang chống lưng cho hắn, cũng có thể vì sợ Tạ Hào Thế phát hiện ra hắn nói dối. Tạ Thanh Diễn chợt giơ tay chỉ thẳng vào mũi Tô Tô nói, “Em đừng có không biết điều như thế, bọn anh đến cứu em đấy.”

“Cứu con mẹ anh!”

Tô Tô chợt nổi giận, nhấc chân đạp thẳng vào bụng Tạ Thanh Diễn. Cô vốn đã muốn giết hắn lắm rồi, chẳng qua vì trước kia đã đồng ý với Tạ Hào Thế, nếu Tạ Thanh Diễn không đến trước mặt cô tìm chết thì cô không được động đến hắn trong phạm vi biệt thự Quả Táo này. Hiện tại Tạ Thanh Diễn lại chủ động xuất hiện trước mặt cô, còn nói mấy lời bô lô ba la buồn nôn đó, Tô Tô không thể không muốn đánh hắn.

“Tô Tô!” Khoảnh khắc Tạ Thanh Diễn bị Tô Tô đạp ngã bệt xuống đất, Tạ Hào Thế tiến lên hai bước, một tay ngăn Tô Tô lại, nhíu mày, “Em đã đồng ý thế nào với anh?”

“Anh lùi ra!”

Tô Tô bị Tạ Thanh Diễn làm cho buồn nôn, mà Tạ Hào Thế còn tỏ ra bằng mọi giá phải bảo vệ Tạ Thanh Diễn đến cùng, càng khiến cho cơn giận của Tô Tô bùng phát. Lúc này cô còn muốn thử xem dị năng của Tạ Hào Thế bây giờ đã đến trình độ nào rồi.

Chọn tập
Bình luận