Tô Tô phớt lờ Lý Oánh, cứ thế khua mã tấu. Loại zombie này chậm như rùa, cầm đao giết là được rồi, coi như rèn luyện thân thể, dùng dị năng không bõ khởi động.
Dị năng của dị năng giả giống như thanh mana màu xanh trong trò chơi còn tinh hạch là thuốc hồi mana. Mỗi lần dùng dị năng, mana lại giảm đi một ít, đến khi hết hẳn phải bổ sung lại bằng tinh hạch. Lúc trước Tô Tô đã dùng hết tinh hạch để tu luyện tinh phách, bây giờ cô đánh để kiếm tinh hạch dùng khi vào bệnh viện. Bệnh viện có rất nhiều zombie, cô không có thời gian rèn luyện sức khỏe.
Huống chi ai nói cầm đao giết zombie không phải là một cách vận động? Bây giờ tuy Tô Tô là phụ nữ có thai nhưng phụ nữ có thai cũng cần rèn luyện vừa phải, rèn luyện tố chất thân thể tốt, thanh máu mới nhiều, máu nhiều chịu được nhiều đòn, phát triển song song rất tốt.
Cô rút kinh nghiệm đầy đủ từ kiếp trước, không chỉ chăm chăm vào việc thăng cấp dị năng. Thăng cấp dị năng rất quan trọng nhưng dị năng mạnh hơn mà có một thân thể không chịu được đòn, vừa chạm đã vỡ thì đó cũng là một con đường đi không đươc lâu dài.
Đương nhiên Tô Tô sẽ không giải thích cho Lý Oánh nghe điều này. Sống chung đã nhiều ngày rồi, cô phát hiện Lý Oánh là người quá toan tính. Lý Oánh càng muốn moi được gì từ Tô Tô, Tô Tô càng sống chết đề phòng không nói cho cô ta, chẳng hạn như điều cốt lõi này!
Còn Lý Oánh, Tô Tô càng xa cách với cô ta, cô ta càng thấy phải bắt chước Tô Tô. Giờ cô ta cũng không buồn để ý đến cách khống chế nước nữa, cứ thế xông lên cầm dao chém giết zombie cùng Tô Tô.
Tình hình chiến đấu càng ngày càng quyết liệt, đám zombie đi về phía trước đổi hướng, nhao nhao quay đầu lại, hướng về đám người Tô-Diệp. Zombie càng lúc càng nhiều, dần dà như giết mãi không hết. Tìm một khoảng trống, Tô Tô quay đầu nhìn Tẩm Nguyệt phía sau, chẳng biết cô ấy tìm được ở đâu ít dây vải, buộc Duệ Duệ ở trước ngực của mình, sau đó cứ thế địu Duệ Duệ làm trợ thủ cho Lý Tiểu Vũ.
Nghiêm túc mà nói, Lý Tiểu Vũ vẫn chỉ là tay mơ giết zombie. Trước khi đi, Bành Vũ Trung dạy cô mấy chiêu kỹ xảo cận chiến, Lý Tiểu Vũ cũng chỉ biết mấy chiêu này. Nhưng phần lớn zombie đều bị Diệp Dục, Hộ Pháp, Thư Sinh, Thầy Bói và Tô Tô phía trước xử lý rồi, ngay cả Lý Oánh cũng không cướp được mấy con quái, zombie có thể đi tới chỗ xe ở phía sau càng chẳng có bao nhiêu.
Lý Tiểu Vũ liền trở thành chủ lực giết chết những con zombie lọt lưới này, Tẩm Nguyệt phối hợp với cô. Hoặc Lý Tiểu Vũ giữ chặt zombie, Tẩm Nguyệt chặt đầu, hoặc là Tẩm Nguyệt ôm Duệ Duệ dụ zombie, Lý Tiểu Vũ ở phía sau chém bất ngờ. Hai người phụ nữ một đứa bé chung sức lại, vậy mà cũng giết được mấy con zombie.
Thấy thế, Tô Tô cố ý thả mấy con zombie đi tới đội xe phía sau, cho Lý Tiểu Vũ và Tẩm Nguyệt luyện tập, lại lướt nhìn Lý Oánh càng ngày càng gần mấy người Diệp Dục mà thở dài. Ở trong lòng Lý Oánh, sống chết của người khác đều không có quan hệ gì với cô ta, miễn là cô ta có thể trở nên mạnh mẽ, có thể làm bạn với kẻ mạnh, an nguy của Lý Tiểu Vũ và mẹ con Tẩm Nguyệt không đáng một xu.
Người như vậy ở trong mạt thế quả thực có thể sống được rất lâu. Nhưng ai dám làm đồng đội với một người như vậy?!
Giết khoảng một giờ, xác zombie chồng lên tầng tầng lớp lớp, cuối cùng chúng cũng có xu thế dần dần giảm bớt. Đợi đến khi không còn mấy con zombie ở phía sau chủ động đi tới, bàn tay to lớn của Diệp Dục phóng lửa lên đống xác trên mặt đất. Trong ánh lửa bốc cao ngùn ngụt, anh nói với mọi người:
“Lên xe, lên phía trước đánh.”
Mọi người trở về xe của mình, cán lên xác zombie bị đốt, lái về phía người sống sót tập trung ở đằng trước.
Chỗ ngã tư này, rẽ trái là một siêu thị quốc tế lớn ba tầng, rẽ phải là bệnh viện chỗ Trạc Thế Giai. Lũ zombie đi về phía bên trái, có nghĩa là trong siêu thị có có thể có một nhóm người sống sót khá đông.
Tô Tô nghiêng đầu, tạo nước trên ngón tay để rửa mặt, vừa đặt tay còn lại lên cửa sổ vừa nhíu mày nhìn đám zombie lúc nhúc phía trước. Đánh hết những con zombie tụ tập ngoài tầng một siêu thị rất đơn giản, nhưng xử lý đám người sống sót đông như vậy thì cực kỳ rắc rối.
Khi cô đang nghĩ ngợi, dường như đám zombie kia nhận ra có người sống đến, chúng không vây quanh siêu thị nữa mà loạng choạng đi về phía đám người Tô-Diệp. Ngay lúc Tô Tô và Diệp Dục chuẩn bị xuống xe nghênh chiến đám zombie. Cửa chính của siêu thị đột nhiên mở ra, một đám người đeo ba lô chen chúc chạy còn những người ở lại đông đảo hơn vội vàng đóng cửa.
Nhóm zombie chia làm hai hướng, một tiếp tục đi về phía nhóm Tô-Diệp, một xoay người đuổi theo đám người đeo ba lô chạy khỏi siêu thị. Ngay lập tức tiếng thét chói tai, tiếng mắng chửi, tiếng hoảng sợ, quát tháo rầy la vang lên không dứt. Tô Tô mở cửa xe, xách theo một thanh mã tấu chém một con zombie cách cô gần nhất. Cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn trong đám chạy trốn hoảng loạn kia, nhận ra Trạc Thế Giai.
Tất cả những kẻ này đều là đàn ông con trai khỏe mạnh, khi bị zombie đuổi theo còn có khả năng chửi bới cáu giận. Vậy nên bóng dáng một người phụ nữ thất tha thất thểu – Trạc Thế Giai trở nên vô cùng nổi bật. Hơn nữa áo lông vũ trên người Trạc Thế Giai là Tô Tô tự tay khoác cho, màu sắc đỏ tươi như máu, trông như một ngọn cờ, có thể không làm người khác chú ý sao?
Tô Tô đi nhanh về phía trước vài bước, hô lớn: “Trạc Thế Giai, quay lại!! Trạc Thế Giai!!”
Hiện trường nhốn nháo hoảng loạn, tiếng của Tô Tô đã sớm bị chôn vùi trong tiếng gào rú của zombie. Cô quýnh lên, thấy Trạc Thế Giai lại một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt, Tô Tô quay đầu, túm Hộ Pháp lại, chỉ vào bóng lưng Trạc Thế Giai, cất giọng nói:
“Hộ Pháp, bắt cái người phụ nữ liều mạng kia lại cho tôi, tôi cho anh một thùng nước tha hồ tắm rửa thoải mái.”
“Wow! OK!”
Hộ Pháp liếc Diệp Dục rồi vỗ ngực với Tô Tô. Tô Tô chỉ cảm thấy trong tay trống không, một cơn gió ào ào thổi qua, Hộ Pháp trước mặt đã không còn thấy bóng. Cô nghiêng đầu, nhìn đường phố đối diện, phía bên kia cách mấy con zombie, Trạc Thế Giai đã bị Hộ Pháp khiêng ở trên vai rồi.
“Thả tôi ra.”
Trạc Thế Giai mới nói được chữ “tôi,” đã bị Hộ Pháp đã khiêng trở về. Anh ta ném Trạc Thế Giai mặc áo lông đỏ chót lên trước mặt Tô Tô như vứt một bao cát, gương mặt đen nhẻm cười hết sức vui vẻ:
“Tô Tô, cần trói lại không?”