Lúc chuẩn bị lên đường, Mai Thắng Nam từ chối lời yêu cầu được gặp Tô Tô của Phương Hữu Lễ, Mai Thắng Nam trở mặt với Phương Hữu Lễ, đưa Phương Nguyệt Nhi rời khỏi nhà họ Phương. Phương Thúc Ế nhìn bóng lưng của vợ con mình, thở dài, nói với Phương Hữu Lễ tức xanh mặt,
“Cha à, con đi đây. Cha nhớ chăm sóc sức khỏe đấy”
Sau đó, Phương Thúc Ê cũng đứng lên đi ra ngoài, bên ngoài ánh nắng chói chang. Anh đứng trong ánh nắng, dừng bước, quay lại nhìn ba người Phương Hữu Lễ, Kiều Tư và Mỹ Tú ngồi trong căn phòng u ám. Ba người, ba loại biểu cảm, đan xen tạo thành không khí ngột ngạt vô cùng.
Trong không khí phảng phất mùi gỗ mục, sực lên mũi Phương Thúc Ế khiến anh bất giác nhíu mày.
Sau đó anh quay người, nhanh chân đuổi theo Mai Thắng Nam và Phương Nguyệt Nhi.
Trong xe, Mai Thắng Nam dắt Phương Nguyệt Nhi, hai người ngồi đằng sau xe không nói gì. Phương Thúc Ế lái xe, có một vệ sĩ ngồi ở ghế phụ. Đằng trước và sau có hai chiếc xe đi theo, Phương Thúc Ế dè dặt lái xe, chiếc xe nhanh chóng chìm vào im lặng.
Đi một đoạn đường, tới ngã tư, Phương Nguyệt Nhi bỗng nói, “Cha, dừng xe. Con xuống đây”
“Không về nhà sao?” Mai Thắng Nam quay sang nhìn Phương Nguyệt Nhi, thấy Phương Nguyệt Nhi gật đầu bèn dặn dò: “Dạo này các con có làm gì cũng đừng quá đà, cô Tô sắp phải đi rồi, có muốn đi cùng cô đến thị trấn nhộng chơi mấy hôm không?”
“Đến lúc đó rồi nói, con sợ con rời khỏi kinh thành, hai chúng ta sẽ bị ông nội ăn tươi nuốt sống mất”
Dạo này Phương Nguyệt Nhi bị Tiểu Ái ảnh hưởng, lúc nào cũng cảm thấy những người thế hệ như Phương Thúc Ế và Mai Thắng Nam, tuy dung mạo vẫn thế nhưng cũng đến tuổi cần được hưởng thụ. Còn lớp trẻ bọn chúng, vội vàng muốn để thế hệ trước nghỉ hưu rồi.
Nên chúng rất kính yêu thế hệ trước, những trách nhiệm gì có thể nhận, không để cho thế hệ trước lo lắng thì phải làm, quan trọng là năng lực của chúng cũng khá ổn.
Mai Thắng Nam cười, vui vẻ nhìn bộ dạng đó của Phương Nguyệt Nhi. Mặc dù cô cũng hơi cảm thấy mình sẽ bị Phương Hữu Lễ bắt nạt nhưng cũng không nói nhiều.
Đối với Phương Nguyệt Nhi hơn một tháng qua, vận chuyển trộm vũ khí từ công xưởng binh ra ngoài, Mai Thắng Nam và Phương Thúc Ế cùng ăn ý không truy hỏi Phương Nguyệt Nhi. Chuyện này vốn không cần hỏi, Phương Nguyệt Nhi có thể chuyển trộm số vũ khí đó ra ngoài, rõ ràng là giấu Mai Thắng Nam và Phương Thúc Ế chuyện này.
Nghĩ lại thì Phương Nguyệt Nhi tính toán cũng khá, đám nhóc của bọn họ suy tính khá chu toàn. Không chỉ Phương Nguyệt Nhi giấu cha mẹ, Tiểu Ái, Thiên Tử, Từ Lỗi làm những chuyện ở kinh thành, toàn bộ đều giấu cha mẹ. Chúng có dũng cảm đánh đến cùng, nghĩ chẳng may chuyện không xử lý xong, bị bại lộ lại liên lụy tới cha mẹ mình.
Nhưng dạo này các phòng thí nghiệm ở kinh thành thường xuyên bị tập kích, lãnh đạo các căn cứ có liên quan sớm đã dấy lên nghi ngờ, họ nghĩ xem có phải nhóm Tô Tô tới không. Các phòng thí nghiệm trong kinh thành bị hủy hết phòng này tới phòng khác, nhưng họ không thể ngờ tới chuyện này đều do một đám nhóc làm.
Xuống xe, Phương Nguyệt Nhi đi như bay, chạy mấy bước lại rẽ mất dạng. Mai Thắng Nam ngồi trong xe nhìn ra cửa sổ, thấy bóng dáng khỏe khoắn của Phương Nguyệt Nhi, bất giác mỉm cười, nụ cười tự hào. Dù có biết không nên so sánh người này người kia.
Nhưng nhìn Nguyệt Nhi của cô, rồi nhìn Mỹ Tú vừa rồi, Mai Thắng Nam chợt cảm thấy Phương Nguyệt Nhi nổi trội hơn, làm sao đây?
Chiếc xe chầm chậm chuyển bánh, cả đường đi Mai Thắng Nam đem theo tâm trạng vui vẻ về nhà cùng Phương Thúc Ê. Lúc này, trong biệt thự của Mai Thắng Nam và Phương Thúc Ê, Tô Tô ngồi một mình trên sô pha uống trà.
Hương thơm của trà lan tỏa khắp nơi, Tô Tô đặt cốc trà trong tay xuống bàn, nhìn Mai Thắng Nam và Phương Thúc Ế đang đi tới, nói:
“Đúng là nhà giàu như hai người mới biết hưởng thụ. Mấy trăm năm rồi tôi chưa được uống trà, giờ chơi trò này còn không nếm ra được ngon dở nữa.”
“Đừng có thương tôi nghèo” Mai Thắng Nam lườn Tô Tô một cái, đi tới trước mặt Tô Tô, ngồi xuống. “Tôi biết số lượng tinh hạch cấp năm sáu trong tay có nhiều lắm. Cầm đại một viên cũng mua được mấy tấn trà của chúng tôi.”
Tô Tô mím môi cười, không than nghèo trước mặt Mai Thắng Nam nữa. Thực ra, không ai có thể vượt qua được cấp độ dị năng của cô, rất khó để tưởng tượng nếu cô dốc toàn lực chiến đấu thì cần hút bao nhiêu tinh hạch phổ thông. Cô không phải Tiểu Ái, không thể đem theo cả núi tinh hạch chạy khắp nơi được.
Nên mấy tinh hạch cấp năm, sáu, thậm chí cấp ca hơn với Tô Tô mà nói không phải tài sản gì cả mà để khi cần thiết lấy ra nạp năng lượng.
Tô Tô quay lại rót một cốc trà cho Mai Thắng Nam, Phương Thúc Ế thấy hai người phụ nữ nói chuyện, đi ra sân sau. Bên ngoài sân sau vốn có rất nhiều biệt thự, nhưng từ khi công xưởng năng lượng mới bắt đầu phất lên, Phương Thúc mua lại toàn bộ những căn biệt thự đó để xây trường đua ngựa cá nhân. Mấy đặc công đội Diệp Dục đang cưỡi ngựa trong trường đua của Phương Thúc K.
“Hôm nay cô đưa Nguyệt Nhi về nhà họ Phương, sao không đưa con bé về? Tôi đến kinh thành hơn tháng nay mà chẳng gặp Nguyệt Nhi lần nào”
Trong phòng khách, Tô Tô ngồi cạnh Mai Thắng Nam trên sô pha, khó khăn lắm mới đến kinh thành một chuyến, không gặp được Phương Nguyệt Nhi lần nào, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Hôm nay nhà họ Phương đều phải về họp gia đình, nội dung cuộc họp Tô Tô cũng đoán được đại khái, luôn là Phương Hữu Lễ đưa ra quyết định. Mai Thắng Nam cũng từng nhắc đến, còn Phương Tiểu Thập, Tô Tô không ghét.
Nhưng chưa nói tới chuyện Phương Tiểu Thập làm nhục Mỹ Tú, Tô Tô không hề muốn Tiểu Ái của mình có liên quan tới loại con gái như Mỹ Tú, còn về mối quan hệ của Tiểu Ái và Phương Tiểu Thập, Tô Tô từ trước tới nay vẫn luôn giữ quan điểm, tương lai của Tiểu Ái để Tiểu Ái tự quyết. Cô hy vọng Tiểu Ái có thể tìm được người mình thương,
Nên Phương Hữu Lễ muốn tìm Tô Tô bàn chuyện hôn sự, để Phương Tiểu Thập và Tiểu Ái đính hôn, Tô Tổ khống phải không biết mà là không trả lời.
Tiểu Ái của cô, có thể nói thế này, mười năm trước tính cách của nó thế nào thì mười năm sau hầu như không có gì thay đổi. Bây giờ nếu có chàng trai nào ngỏ ý với con bé, chắc chắn nó cũng chẳng biết. Tô Tô đau đầu, không biết mười năm tới Tiểu Ái có thể khai sáng tí nào trong chuyện tình cảm nam nữ không, haizz, lo quá đi mất.