Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 558: Thiên sinh

Tác giả: Bao Bao Tử
Chọn tập

Tô Tô cau mày, đứng cạnh Trạc Thế Giai nhưng không hề nói ra thắc mắc của mình. Giờ cô có chút nghi ngờ nhưng không thể làm ảnh hưởng đến Trạc Thế Giai trong thời khắc mấu chốt này được.

Trạc Thế Giai nhanh chóng lấy được đứa bé trong bụng Thạch Hâm ra. Tô Tô lấy một chậu nước sạch sẽ, bảo Xấu Xí hâm ấm nước rồi Trạc Thế Giai lau rửa cho đứa bé, bỏ lên giường sạch sẽ rồi bắt đầu khâu lại xác Thạch Hâm.

Tô Tô đi tìm quần áo trẻ con cho đứa bé. Cô giao đứa bé cho Xấu Xí ôm. Anh ta chảy nước mắt ôm đứa bé lạnh cóng tím ngắt, cố gắng sưởi ấm cho đứa bé bằng nhiệt độ cơ thể rồi ngây ngốc chờ Tô Tô cầm đồ trẻ con quay lại.

Một lúc sau, Tô Tô cầm đồ sơ sinh của Thiên Tứ sang. Dù quần áo của Tiểu Ái nhiều hơn Thiên Tứ nhưng con của Thạch Hâm là con trai, lại sinh non nên rất bé, trong khi đồ của Tiểu Ái là đồ con gái lờ loẹt rực rỡ, đến đồ của đông mẹ Tô cũng cố tô điểm cho nữ tính, không hề hợp với con trai của Thạch Hâm.

“Ra đây. Quần áo sạch sẽ đấy.”

Tô Tô đặt quần áo lên bàn, bế con trai Thạch Hâm rồi cẩn thận đặt vào quần áo của Tô Tô, dịu dàng xỏ ống tay ống chân. Đây là đồ Thiên Tứ thường mặc trong cùng nhưng vẫn hơi rộng so với một đứa bé vừa ra đời.

Tên xấu xí đứng cạnh không biết làm gì, chỉ nhìn Tô Tô chăm lo cho đứa bé rồi thi thoảng len lén cúi đầu chùi nước mắt.

Sau khi mặc đồ cho đứa bé xong, Tô Tô nhìn xung quanh rồi lấy cái mũ thóp đội lên đầu cho nó. Nhìn đứa bé cứ như đầu bếp nhí vậy! Tô Tô nhìn nó mà thở dài, bé xíu như con thỏ nhỏ vậy. Cô bảo Trạc Thế Giai đang khâu xác Thạch Hâm:

“Trẻ con sinh ra ở mạt thế đứa nào cũng khổ, nhưng đứa bé này còn khổ hơn. Cha mẹ qua đời, không hề có người thân.”

Lời nói này không hề khiến Trạc Thế Giai có phản ứng gì nhưng tên xấu xí lại không nhịn nổi nữa, ùa ra quỳ bên cạnh Thạch Hâm mà bắt đầu khóc.

Tô Tô cảm thấy kỳ lạ. Hình như anh chàng xấu xí này có quan hệ gì đó với Thạch Hâm? Liệu có phải thầm mến cô ta như Hình Cát Kha không? Không thì Thạch Hâm chết sao lại buồn?

Trạc Thế Giai khâu xong bụng Thạch Hâm thì đứng lên, chưa kịp dọn hộp thuốc thì Xấu Xí đã đứng dậy lau nước mắt rồi mặc quần áo cho xác Thạch Hâm, bế cái xác ra khỏi phòng.

“Này…”

Trạc Thế Giai dợm bước theo Xấu Xí nhưng lại quay đầu nhìn Tô Tô. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trạc Thế Giai hỏi:

“Anh ta cứ thế mang Thạch Hâm đi được không?”

“Kệ anh ta đi. Anh ta không mang đi thì xác Thạch Hâm để chỗ này cũng không tiện.”

Nếu đưa xác Thạch Hâm cho Tô Tô thì cùng lắm Tô Tô cũng chỉ tìm một chỗ để chôn xác, hơn nữa còn không tự làm chuyện này. Cô vốn không có cảm tình với Thạch Hâm, từ đầu đến cuối luôn thờ ơ lạnh nhạt. Hôm nay cô tử tế như vậy vì cô coi trọng sinh mạng nhỏ trong bụng Thạch Hâm.

Tô Tô không hề định tự mình đi mai táng Thạch Hâm. Cùng lắm là cô bảo Xuân Hữu Nguyệt đi làm. Xuân Hữu Nguyệt cũng sẽ bảo vài người đưa xác Thạch Hâm đi. Có khi những anh lính này còn vứt xác Thạch Hâm vào xó nào đó cho tự phân hủy, thà để Xấu Xí an táng cô ta còn hơn.

Cô không biết Xấu Xí an táng Thạch Hâm xong thì có quay lại không, mà cô cũng không quan tâm. Cô nhìn đứa bé trong lòng mình, cảm thấy khó khăn. Nó nhỏ quá, mới ra đời chưa một tiếng, trại trẻ mồ côi cũng không nuôi được. Giao cho Trạc Thế Giai cũng không được! Thật ra Trạc Thế Giai có một Thiên Tứ ốm đau đã đủ nhức đầu rồi, chịu thôi, Tô Tô đành tạm thời nuôi đứa bé không cha không mẹ không chốn nương thân này vậy. Sau này cô sẽ đưa nó về thôn Bát Phương.

Phải nói trước rằng dù nhận nuôi nó, Tô Tô cũng không thể coi nó như Tiểu Ái nhà mình. May mà cạnh cô còn người bà luôn tràn ngập tình thương với trẻ con. Từ khi Tô Tô bế đứa bé này về, mẹ Tô đã nhận luôn trách nhiệm chăm nom cho nó.

Bà dỗ Thiên Tứ ngủ, đặt cạnh Tiểu Ái rồi bắt đầu tìm sữa bột để pha cho con Thạch Hâm. Tô Tô ngáp dài, đặt đứa bé lên giường rồi nghe mẹ Tô vừa pha sữa vừa nói:

“Con đặt tên cho thằng bé chưa? Con nhận nuôi nó, có nghĩ đến việc sẽ có tình cảm với nó không? Rồi con lại định đưa nó về thôn Bát Phương? Mấy năm sau liệu con có nỡ lòng nào làm thế? Liệu nó có cảm thấy bị bỏ rơi không? Theo mẹ thì con đã nhận nuôi thì cứ coi nó là con trai con. Nó không có người thân, đặt tên theo họ Diệp Dục nhé? Diệp gì nhỉ?”

“Diệp gì giờ?” Tô Tô nằm cạnh thằng bé, vừa vỗ về vừa cau mày, “Hay mình gọi nó là Thiên Sinh đi mẹ? Một Thiên Tứ, một Thiên Sinh, nghe hợp nhỉ?”

Giờ nói chuyện nuôi đứa bé này như con trai ruột vẫn có vẻ xa vời với Tô Tô quá. Cô chưa từng nghĩ xa như vậy, cứ đặt tên cho nó rồi nuôi, sau đó tính tiếp.

“Diệp Thiên Sinh à?”

Trạc Thế Giai ngồi uể oải, định thảo luận chút về tình hình đứa bé. Cửa phòng mẹ Tô mở ra, Xấu Xí lo lắng đứng ngoài. Cơn gió tuyết mát lạnh cuốn vào trong phòng.

“Đóng cửa lại, bọn trẻ con đang ngủ.”

Tô Tô quát Xấu Xí thô lỗ, Xấu Xí vội vàng liếc nhìn trong phòng, thấy Thiên Sinh nằm trên giường mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu xin lỗi Tô Tô rồi vào phòng đóng cửa lại, ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn Thiên Sinh.

Chọn tập
Bình luận