Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 166: Chuyện trong tòa nhà khám chữa bệnh

Tác giả: Bao Bao Tử
Chọn tập

Diệp Dục bị Tô Tô lôi kéo, vốn là có thể tránh được, nhưng Tô Tô cứ lôi anh lại. Trong lòng chợt run rẩy, đầu óc choáng váng, anh bị dọa đến không dám lao về phía trước, sợ cử động mạnh quá lại lôi theo Tô Tô. Vì thế đành quay đầu cười, vội vàng đáp:

“Được, được, được, anh đi họp. Lát nữa chúng ta lại nói chuyện tiếp.”

Thấy dáng vẻ mềm nhũn như đậu phụ của Diệp Dục, dáng vẻ cẩn thận từng ly từng tí một, Lý Oánh liền cảm thấy khó hiểu, là Diệp Dục tức quá đến thần kinh không bình thường rồi ư? Hay là bên trong còn có ẩn tình gì khác? Đối với người phụ nữ mang thai đứa trẻ của người đàn ông khác, Diệp Dục lại có thể cẩn thận đến mức như thế ư?

Có nhiều nghi ngờ hơn nữa cũng không thích hợp để hỏi vào đêm nay, Lý Oánh kéo Vương Tử Kiều vội vàng rời đi, Diệp Dục và anh em của anh, cùng với Tạ Hào Thế và đội dị năng giả của anh ta cùng nhau đi họp. Tô Tô nhìn Tạ Thanh Diễn đang hấp hối trên đất, và mẹ Tạ vẫn luôn bảo vệ hắn chặt chẽ, trong lòng thầm tính toán có nên xử lý hắn luôn không.

Nhưng Tạ Hào Thế đứng giữa hai người, cha mẹ Tô đứng bên cạnh cô, thúc giục cô quay về trong im lặng. Tô Tô và Tạ Hào Thế nhìn nhau một cái, cô cảm thấy bực bội nên sắc mặt cũng không được tốt lắm. Cô sẽ đợi, đợi tới một ngày Tạ Hào Thế bị Tạ Thanh Diễn hại đến chết, nhất định vào lúc Tạ Hào Thế chỉ còn một hơi thở mong manh, cô sẽ hỏi anh ta có hối hận ngày hôm nay cứ bảo vệ Tạ Thanh Diễn hết lần này tới lần khác không?

Cô lườm Tạ Hào Thế một cái rồi theo cha mẹ Tô vào trong nhà, rời khỏi biệt thự khám chữa bệnh, các bác sĩ y tá cũng bắt đầu thu dọn tàn cuộc.

Đám người sống sót lúc trước gây chuyện, sớm đã chạy mất tăm mất tích lúc các dị năng giả đánh nhau rồi. Bác sĩ Hồng lại cảm thấy rất hứng thú với cái xác lạnh lẽo nằm trên đất kia. Nhân cơ hội cái xác đó chưa biến thành zombie bật dậy, bác sĩ Hồng gọi hai y tá nữa, ba người cùng tìm dây điện trói cái xác đó lại, kéo đến một phòng trống trong biệt thự để bác sĩ Hồng làm thí nghiệm.

Chỉ còn lại hai mẹ con Tạ Thanh Diễn, Tạ Thanh Diễn vẫn hôn mê, cau mày không muốn tỉnh. Mẹ Tạ ôm chặt Tạ Thanh Diễn, cúi đầu nhìn tờ giấy viết đầy những chính sách ưu đãi trong tay, bên trên viết rất rõ ràng. Chỉ cần gia nhập đội tiên phong dị năng thì có thể được hưởng những chính sách ưu đãi, trong đó có một điều là: quân đội của căn cứ sẽ bảo vệ người nhà của thành viên đội tiên phong suốt đời.

Cả đêm ồn ào cứ thế trôi qua, Tô Tô quay về biệt thự, anh Bì ra đón, anh Bì nói với cha mẹ Tô vài câu rồi dẫn đám du côn của anh cùng với đám trẻ con rời khỏi biệt thự nhà họ Tô. Tô Tô vẫy tay với cha mẹ Tô, lúc này ba người đều thấm mệt, nhân lúc trời chưa sáng ai nấy về phòng nghỉ ngơi.

Tô Tô nằm lăn qua lộn lại trằn trọc không ngủ được, vì trong lòng có cảm giác áp lực khó hiểu, nên cô không ngủ sâu được. Giác quan của cô rất nhạy cảm, trực giác cho cô biết chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn. Hôm nay sau khi gặp Vương Tử Kiều, cô phát hiện ra áp lực đó không phải do Vương Tử Kiều hay Lã Ấn đằng sau hắn gây ra.

Đó là cái gì?

Cô thấy hơi lo lắng, một lát lại cảm thấy nơi này không nên ở lâu, phải mau chóng rời đi, lúc sau lại thấy có lẽ bản thân giống như Trạc Thế Giai nói, có triệu chứng của bệnh trầm cảm tiền sản, cứ lo lắng lung tung, ý thức dần chìm vào trạng thái mê man. Bên trong tòa nhà khám chữa bệnh, các y tá bác sĩ dọn dẹp cả đêm, khó khăn lắm mới sắp xếp xong đống đồ trong biệt thự. Chỉ sợ lát sau đám người đó tới gây sự, lại làm rối loạn dụng cụ y tế, nên nhân lúc trời chưa sáng cần làm gì thì làm nấy.

Bác sĩ Hồng và hai y tá đi đến chỗ anh Bì, đo nhiệt độ cho chín đứa trẻ sơ sinh, Trạc Thế Giai cùng với Lương Tiểu Kỳ, Ngô Đao đi xem tình hình của Lý Tiểu Vũ, còn Quân Tửu quay về phòng khám kiểm tra phòng khám như thường lệ.

Thực ra nói là đi kiểm tra cũng không có gì để kiểm tra, gọi là bệnh viện nhưng thực ra đây là một tòa biệt thự được tu sửa thành phòng khám chữa bệnh, chỉ có một phòng bệnh, bên trong có một bệnh nhân tên là Từ Thiếu Phong. Từ Thiếu Phong dưới sự cố gắng của Quân Tửu và Trạc Thế Giai, tình hình hiện tại đã ổn định nhiều, chỉ cần không vận động gì mạnh thì sẽ không biến chuyển xấu đi.

Quân Tửu bật đèn hành lang, vừa tết tóc đuôi sam, vừa mở cửa phòng bệnh. Trong ánh đèn mờ mờ của phòng bệnh, hiện ra một chiếc giường đơn phủ ga trải giường trắng tinh, đáng lẽ Tử Thiếu Phong đang ngủ mà lúc này lại không thấy bóng dáng. Quân Tửu sửng sốt, vội vàng mở tung cửa phòng, đang định gọi người bên ngoài đến tìm giúp, thì bắt gặp bóng dáng gầy gò của Từ Thiếu Phong bên cạnh cửa sổ.

Dường như anh ta nghe thấy tiếng động, anh ta mặc một bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, quay đầu lại nhìn, đằng sau là ánh sáng nhè nhẹ của sớm mai, đôi mắt hơi cười nhìn Quân Tửu đang kinh ngạc, mỉm cười, “Xin chào, tôi là Từ Thiếu Phong, xin hỏi cô là ai?”

“Xin, xin chào! Tôi là bác sĩ quản lý giường bệnh,” Quân Tửu phản ứng chậm chạp, sau đó như bừng tỉnh, tiến lên dìu Từ Thiếu Phong còn chưa đứng vững, cau mày trách mắng, “Ai cho anh đứng trong này? Vết thương của anh vừa tốt lên một chút, đừng có cử động, không được xuống giường, có việc gì thì gọi bác sĩ y tá.”

Nhờ Quân Tửu dìu, Từ Thiếu Phong rất nghe lời, khuôn mặt đầy ý cười, chầm chậm từng bước đi về giường bệnh. Anh ta nhớ ra cô bác sĩ này rồi, chính là cô bác sĩ luôn nói chuyện với anh lúc anh quanh quẩn ở cửa tử. Anh nhớ giọng nói của Quân Tửu, là một cô gái trẻ, hình như vừa tốt nghiệp đại học xong, rất trẻ trung, rất xinh đẹp, rất hoạt bát, rung động lòng người…

Câu chuyện trong căn biệt thự khám chữa bệnh mới bắt đầu, thì trong biệt thự nhà họ Tô, cha mẹ Tô còn đang ngủ bù, Tô Tô nằm một mình ở tầng hai, đột nhiên cảm thấy phân tử nước trong không khí dao động bất ổn, cô liền mở choàng mắt, ngồi dậy. Đang định xuống giường, một đôi tay nóng bỏng đè vai cô xuống, Tô Tô ngẩng đầu, những sợi tóc như tơ xõa xuống đôi tay to lớn. Cô nhìn người ngồi đối diện, quả nhiên là Diệp Dục.

“Anh…!”

Tô Tô phun ra một chữ, còn chưa kịp nói hết, Diệp Dục đã nhấc mông ngồi ngay bên cạnh Tô Tô, anh ôm Tô Tô vào lòng, cảm giác cả cơ thể anh đang run rẩy giống như bị sợ hãi, giọng nói kìm nén:

“Tô ơi là Tô, em ôm anh đi, ôm anh đi. Trong lòng anh rất hỗn loạn, không ổn chút nào hết, anh rất sợ.”

Tô Tô không nói gì, cũng không có phản ứng gì, cô vừa mở mắt, nhất thời chưa được tỉnh táo lắm, không đoán được ý của Diệp Dục là gì.

Chọn tập
Bình luận