Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 698: Phiên ngoại 31 THỜI NIÊN THIẾU TRONG MỘT THẾ (31)

Tác giả: Bao Bao Tử
Chọn tập

“Ôi mẹ ơi!!!”

Phương Tiểu Thập sợ lập tức tỉnh táo lại, vội đẩy Mỹ Tú ra, tứ chi tê dại lập cập bò ra cửa. Mỹ Tú leo lên thắt lưng Phương Tiểu Thập, nửa người dưới bắt đầu nặng nề cọ vào mông Phương Tiểu Thập.

“Cô… cô bỏ tôi ra!!!”

Phương Tiểu Thập bình thường thì ăn chơi thật nhưng cũng không phải loại ăn quàng ăn bậy. Cậu hiểu rõ loại phụ nữ nào mình chơi được, ai là kẻ không thể đụng vào. Cô “Tiểu Ái” này đây rõ ràng là không dây được. Không phải cậu không xứng đáng, mà cậu không muốn hoàn thành tâm nguyện của ông nội và mẹ mình. Cậu chỉ khao khát được làm một lãng tử chốn biến thành, có lẽ cả đời này không phù hợp với hôn nhân.

Có điều cậu thấm thuốc mê nên tay chân vô lực, bị Mỹ Tú cưỡi lên người không phản ứng được. Hai tay Mỹ Tú còn vòng qua bụng Phương Tiểu Thập. Giờ thực sự Phương Tiểu Thập không có sức đẩy con bạch tuộc này ra.

Khi Phương Tiểu Thập đang chật vật, ngoài cửa có tiếng ồn ào vang lên, Kiều Tư, Phương Hữu Lễ và đội thiếu niên gõ cửa bên ngoài, tiếng gõ ầm ĩ vang xa đến độ Tô Tô cũng nhận ra. Những kẻ đó phá cửa vào, thấy Mỹ Tú đang cưỡi Phương Tiểu Thập ở tư thế khá mập mờ.

Vết máu trên giường đó không cần nói cũng biết, hai người đã trải qua chuyện gì.

“Tô Tô, Tô Tô, nhà họ Phương chúng tôi sẵn lòng gánh vác trách nhiệm”

Phương Hữu Lễ vui mừng quá đội, cầm gậy xoay người nói với qua người đám trẻ con để tới chỗ Tô Tô. Tô Tổ còn chưa biết trong phòng xảy ra chuyện gì, không hiểu Mỹ Tú đã làm gì mà Phương Hữu Lễ vui như thế.

Duệ Duệ chỉ sợ thiên hạ không loạn, huýt sáo ồn ào, còn không kỵ gì chuyện này, chụp ảnh cho cặp đôi gái đẹp cười anh hùng Mỹ Tú và Phương Tiểu Thập.

“Không… không phải… Không phải như mọi người nghĩ đâu. Cháu không làm gì hết!!!”

Phương Tiểu Thập nóng nảy, không biết lấy sức đầu ra mà đẩy Mỹ Tú trên người mình xuống. Mỹ Tú bị Phương Tiểu Thập đẩy ngã đập đầu vào tường, hôn mê bất tỉnh nhưng Phương Tiểu Thập nào quan tâm? Cậu vội vàng chỉnh lại quần áo xộc xệch, đôi chân mềm nhũn cố đứng lên để giải thích.

Vậy nhưng Phương Hữu Lễ lao vụt đến tát cậu một cái bóng rát. Phương Tiểu Thập tỉnh hẳn, không thể tin được nhìn ông nội mình. Phương Hữu Lễ quát ẩm ẩm:

“Làm chuyện có lỗi với con gái nhà người ta như thế mà còn dám phủ nhận? Uổng danh con cháu nhà họ Phương. Chuyện này… chuyện này cháu nhất định phải chịu trách nhiệm, phải đường hoàng cưới Tiểu Ái vào nhà họ Phương chúng ta.”

“Ôi chao, ông ơi, ai nói với ông đây là Tiểu Ái nhà chúng cháu???”

Duệ Duệ âm dương quái khí lên tiếng. Mấy người thiếu niên bình dân đằng sau cũng nhao nhao lên tiếng:

“Đây là Mỹ Tú, là hoa khôi giảng đường của chúng cháu mà, haha. Nhà họ Phương cưới hoa hậu giảng đường của thị trấn nhộng, cũng không tệ nhỉ!!!”

“Có điểu Mỹ Tú là nữ thần của tôi đấy, cứ thế bị cậu chủ nhà họ Phương hái mất, đúng là tan nát cõi lòng…”

“Tan nát cõi lòng à? Ra đây tôi cho cậu sờ”

“Không thể nào!!!” Kiều Tư thốt lên, quay người đẩy mấy đứa trẻ ra, bước đến trước mặt Tô Tô. Cô ta hốt hoảng vội vàng, “Đây không phải Tiểu Ái nhà các cô? Đấy là Tiểu Ái nhà cổ mà. Đúng rồi, cô nói đi, cô không còn mặt mũi nào nữa hả? Cô không muốn thừa nhận đây là con gái cô sao?”

“Đồ điên!”

Tô Tô giơ tay lên tát Kiều Tư một cái ngã vào cửa dễ dàng, không tốn chút sức nào. Kiều Tư cũng là người yếu ớt như Mỹ Tú, đập ẩm cái vào cửa, mặt mũi trắng bệch, đầu óc choáng váng, miệng thấy mùi tanh tanh xộc lên.

Cô ta đã tách rời xã hội quá lâu, chỉ là một người bình thường, chẳng biết lấy đâu ra can đảm mà xông ra trước mặt một dị năng giả cấp cao đến độ các máy đo giờ đều chưa tính toán được cấp bậc để giương nanh múa vuốt.

Thật sự Tô Tô không tát chết cô ta luôn đã là nhân từ lắm rồi.

Phương Hữu Lễ thấy Kiểu Tư bị Tô Tô tát bay người thì thông minh không đến trước mặt Tô Tô làm ồn. Ông ta cũng có suy nghĩ giống Kiểu Tư, không tin rằng cô gái xinh đẹp đã ngủ với Phương Tiểu Thập này tên Kiều Tư nhưng giờ không dám tiến lên xác nhận. Chờ chuyện này qua đi, ông ta gọi Phương Thúc K và Mai Thắng Nam đến xác nhận là được.

Tô Tô không hề muốn chơi thêm với mấy người nhà họ Phương nữa. Cô nhấc váy lên, quay lưng nói với đội Duệ Duệ, “Phong tỏa tin tức. Đây dù sao cũng là chuyện mất mặt của thị trấn nhộng, đừng để lộ ra ngoài dù chỉ một chút. Mỹ Tú giờ là người nhà họ Phương, chờ Mỹ Tú dậy thì hỏi ý con bé xem. Nếu nó đồng ý thì bảo họ Phương đến chỗ Chu Hiểu Lầm cầu hôn”

Cô không dám nói là hiểu hết lòng dạ đám trẻ con này, nhưng cũng biết phần nào. Bình thường Mỹ Tú thích nổi tiếng, ngày thường hay tỏ vẻ công chúa, nhiều người không rõ chuyện sẽ tưởng Mỹ Tú là Tiểu Ái. Chuyện hiểu lầm này xảy ra không chỉ một lần, Tô Tô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Cô chỉ cho là Mỹ Tú mượn uy của Tiểu Ái, hơn nữa ở căn cứ Kinh thành lần này, mọi người tưởng Mỹ Tú là Tiểu Ái không phải chuyện xấu.

Bảo vệ Tiểu Ái an toàn, thành toàn cho Mỹ Tú. Thật tốt.

Nhưng suất diễn hôm nay vẫn nằm ngoài dự tính của Tô Tô. Rõ ràng Kiều Tư và Phương Hữu Lễ cùng xuất hiện ở đây là có âm mưu từ trước, nhưng biết trách ai đây? Tô Tô để Mỹ Tủ thế thân Tiểu Ái? Tô Tô làm Phương Hữu Lễ và Kiểu Tư có suy nghĩ này?

Tô Tô nghĩ đây hẳn là chuyện do mình tạo nghiệt. Giờ chuyện đã rối như vậy, Mỹ Tú lấy Phương Tiểu Thập cũng không phụ công bồi dưỡng của thị trấn nhộng. Dù sao bối cảnh và gia thế của Phương Tiểu Thập không hề kém, mà sự thật là Mỹ Tú lại thích với cao.

Duệ Duệ lập tức nhận lệnh Tô Tô, tỏ vẻ cười cợt xoay người lại nhìn Kiều Tư mặt mày trắng hếu và Phương Hữu Lễ ngỡ ngàng, còn có Phương Tiểu Thập chưa tỉnh táo và Mỹ Tú khiến thị trấn nhộng bị gièm pha nữa. Không biết Mỹ Tú hôn mê từ lúc nào, trần truồng nằm trên thảm trải sàn với tư thế vô cùng chướng mắt.

“Ông Phương à, Mỹ Tú này đúng là đóa hoa của trấn trên chúng tôi đấy. Thật đáng tiếc. Khi nào cô ấy tỉnh dậy, có tình nguyện thì chúng tôi cũng sẵn lòng tin người đi”

Nụ cười trên mặt Duệ Duệ lạnh dần lạnh dần. Giọng nói cung kính đổi tông thành sự độc địa bén nhọn:

“Người này là người của thị trấn nhộng chúng tôi, xin hãy đối xử tử tế, coi trọng cô ấy. Khi kết hôn có vấn đề gì thì đừng trách thị trấn nhộng chúng tôi xử lý toàn bộ nhà Phương các người!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky