“Hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Tô Tô mở to mắt nhìn sắc trời ngả tím. Trời sắp tối rồi, nhưng hôm nay bọn họ đi chưa được hai khu phố. Muốn tìm thấy Trạc Thế Giai trong một thế giới rộng lớn như vậy cực kỳ khó khăn. Có lẽ nếu tìm trên đường đến bệnh viện không có kết quả, thì sau đó nên đi men theo khu tập trung người may mắn sống sót để tìm.
“Phụ nữ thì chúng ta sẽ cứu, đàn ông thì chúng ta sẽ quay về.”
Đánh bay một con zombie đang tấn công tới, Diệp Dục nói như thể là chuyện đương nhiên. Tô Tô ngồi xuống ghế phụ xe, nghiêng đầu nhìn Diệp Dục, khó hiểu hỏi:
“Diệp Dục, anh có ý gì chứ? Sao lại không thể cứu đàn ông?”
“Nói thừa, ông đây ra ngoài với em, còn cho rằng em phải làm chuyện gì, liều sống liều chết đi cùng em cứu một thằng đàn ông, không phải là điên à?”
“Vậy anh quay về đi!”
“Được thôi, em và anh cùng về.”
Tức chết mà, Tô Tô thực sự bị Diệp Dục làm cho tức chết. Cô nhìn biểu cảm nói chuyện vô cùng nghiêm túc của anh, mỉa mai:
“Phụ nữ thì anh cứu, anh thiếu phụ nữ thế à??? Trạc Thế Giai đã 30 rồi, anh nên gọi là chị đấy, định lái máy bay à?”
“Ồ, em gái, từ đầu em nói là nữ có phải xong rồi không… Xem em tức giận kìa… Cứu cứu cứu, lập tức đi cứu. Anh không thiếu phụ nữ, cũng không có hứng thú lái máy bay.”
Diệp Dục nói xong, đạp chân ga, Tô Tô không chịu được quán tính, đột ngột ngã một cái về phía sau. Cô giãy giụa bò lên đánh Diệp Dục. Cùng với tiếng kêu đau của anh, chiếc xe Jeep lảo đảo đâm vào lũ zombie trên đường lớn.
Hộ Pháp đi đằng sau nhìn thấy, gương mặt vuông chữ điền đen như củ tam thất cười khà khà, hát: “Diệp Chân Chất à, Diệp Chân Chất, la là la là la la.”
Đa số đèn trên con đường này đều sử dụng pin mặt trời, bên trên còn có một cái cối xay gió, do chạy bằng năng lượng gió và điện nên cả con đường toàn đèn sáng trưng, liếc mắt là thấy đầu bên kia.
Đi lên trước một chút, xe cộ trên đường rối loạn, đâm liên hoàn có, xoay ngang xoay dọc có. Xe của Diệp Dục đâm một lát phải dừng lại, không đi nổi nữa. Thỉnh thoảng có mấy con zombie bò ra từ khe hở xe ô tô phía trước, chẳng mấy chốc đã vây một vòng quanh đội xe.
Diệp Dục mở cửa xe, không cần Tô Tô bảo, trước người đã xuất hiện một bức tường lửa, hai tay ngưng tụ hai quả cầu lửa, ném về phía người lũ zombie. Chẳng mấy chốc, đám zombie đã bị cầu lửa của Diệp Dục đốt đen thui. Tô Tô ngồi trên ghế phụ xe, thoáng nhìn dị năng của Diệp Dục, trong lòng hơi kinh ngạc. Cường độ khống chế năng lượng của Diệp Dục có lẽ cũng là cuối cấp 2 sắp đạt cấp 3 rồi. Cách thức dùng lửa còn đa dạng hơn cô rất nhiều.
Tiếp theo, Hộ Pháp đi ra từ trong xe phía sau giống như một cơn gió, nhanh nhẹn ở mức zombie không theo nổi, ung dung đi lại giữa đám xác sống, cắt đầu của từng con một và nhanh chóng lấy được tinh hạch trong đầu chúng.
Dị năng của Hộ Pháp nhìn thì có vẻ uy lực không mạnh bằng Diệp Dục, không có kỹ năng tấn công hàng loạt, nhưng người này cũng không thể xem thường. Đó là dị năng giả hệ phong biến dị lần hai.
Tô Tô mở cửa nhảy xuống xe, lại nhìn về phía sau, xung quanh Thư Sinh đã bốc lên một màn sương trắng xóa. Những con zombie nhào vào trong màn sương, gần như toàn bộ im hơi lặng tiếng, cũng không ra chui ra ngoài nữa. Thầy Bói ở phía đằng xa là dị năng giả hệ kim. Thầy Bói này nhìn trông gầy hơn Hộ Pháp và Diệp Dục rất nhiều, vậy mà lại là dị năng giả hệ kim ư?
Chỉ thấy da thịt bên ngoài của Thầy Bói bóng loáng như kim loại, anh ta đi về phía lũ zombie. Lũ zombie há mồm cắn anh nhưng đành chịu. Người ta là dị năng giả hệ kim sao cắn được? Răng của chúng tự rụng hết ra, không gây hại gì cho mình đồng da sắt.
Bốn người họ gần như đã lo toàn bộ số zombie của cả con đường lớn này, Tô Tô hoàn toàn không có đất dụng võ. Cô cũng không tranh với họ, trèo lên nóc xe Jeep, đứng ở trên cao bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh.
Con đường này thuộc khu phố thương mại, phía trước không xa là một quảng trường lớn. Phía dưới quảng trường có một cái siêu thị rất to, bên ngoài siêu thị là những cửa hàng san sát nhau. Những cửa hàng này bán hàng hiệu giá cả đắt đỏ, thuộc đẳng cấp mà trước mạt thế, sinh viên như Tô Tô không dám vào mua sắm.
Đối diện với quảng trường là tòa nhà văn phòng cao nối tiếp nhau, dưới tòa nhà văn phòng là cửa hàng vàng và cửa hàng thời trang hàng hiệu. Trên cửa sổ của các tòa nhà văn phòng có vài tấm vải màu đang đung đưa, cẩn thận lắng nghe, dường như có tiếng kêu cứu của những người may mắn sống sót từ xa vọng lại.
“Mọi người nhìn xem, trên tòa nhà kia có người treo cờ đang kêu cứu.”
Lý Tiểu Vũ ngồi trên ghế lái, học Bành Vũ Trung cách sử dụng súng, không ngờ nhìn thấy sau lưng anh, trên tấm cửa sổ cao tít, có người đang vẫy tay với bọn họ. Bành Vũ Trung quay đầu lại nhìn, quả nhiên, có hai người đàn ông đang dán người trên của sổ, cầu cứu bọn họ ở phía dưới.
Lý Oánh ở phía sau cười lạnh một tiếng, nói: “Đây không phải chính là một cơ hội tự giải thoát rất tốt hay sao? Chúng ta đến rồi, đang giải quyết lũ zombie dưới tầng. Đến cả chạy xuống họ cũng không dám, chết là đáng đời.”
Càng không phải nói, đó là hai người đàn ông trưởng thành, cứu người như vậy có khác gì với đám người may mắn sống sót trong khu biệt thự Quả Táo đâu, có khi họ còn bị liên lụy.
Lý Tiểu Vũ và Bành Vũ Trung ngồi phía trước, ánh mắt nhìn nhau vẻ cũng đành. Lý Oánh nói không sai, dũng khí chạy xuống còn không có, sau này làm sao sống sót ở mạt thế được?
“Oa…oa…oa…”
Chính trong lúc này, tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên. Ba người tái mặt nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy hai tên đàn ông kia, có lẽ thấy bọn họ không có ý muốn cứu người, nên lôi một đứa trẻ con và một người phụ nữ ra. Một người đàn ông đẩy một người phụ nữ, đang cướp đứa trẻ trong tay người phụ nữ đó bên cửa sổ.
Còn người phụ nữ thì khóc sướt mướt, ôm đứa trẻ vào trong lòng, không nỡ buông tay. Đứa bé còn quá nhỏ, khoảng chứng hai tuổi, ôm chặt cứng cổ mẹ, mặc cho người đàn ông ở trên bên cửa sổ lôi kéo thế nào cũng không buông tay.
Trái tim Tô Tô run lên. Khoảnh khắc đó, cô dường như nhìn thấy cảnh tượng cô và Tiểu Ái xa nhau lúc trước. Tô Tô nhảy từ nóc xe xuống, đi hai bước về phía cửa sổ. Lý Oánh thấy cô đi ra, vội vàng mở cửa xe, cũng đi ra, chạy đến bên cô, giễu cợt nói:
“Tô Tô, cô đừng đi. Đừng mềm lòng! Lọai người như vậy không cứu được. Cô đã quên đám người may mắn sống sót trong khu biệt thự Quả Táo rồi sao?
Tô Tô nghiêng đầu liếc nhìn Lý Oánh. Cô nhìn thấy sự kiên cường, độc lập, phấn đấu và dã tâm trong mắt cô ta. Điều này rất bình thường. Ở mạt thế, người giống như Lý Oánh mới có thể sống lâu được.