Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 103: Thu xếp cho những em bé

Tác giả: Bao Bao Tử
Chọn tập

Trong phòng hồi sức cấp cứu còn một vị bác sĩ và y tá nữa, họ đang bận rộn luôn chân luôn tay, không phải đo nhiệt độ cho lũ trẻ thì cho chúng uống nước. Vị bác sĩ kia thấy anh Bì xông vào, định ngăn lại thì cô y tá lúc nãy ôm sữa bột vào phòng làm việc đã ôm năm sáu bình sữa chạy ra gọi cô y tá còn lại:

“Đao Muội ơi, nhanh lên, đút sữa cho bọn trẻ đi. Sữa bột mới do bác sĩ Trạc mang đến đấy.”

“Thật không?”Cô y tá tên Ngô Đao Muội cầm hai bình sữa, mừng đến nhảy cẫng lên, “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, Tiểu Kỳ! Đúng là tốt quá!”

Hai cô y tá vui mừng xong thì lập tức chia nhau cho lũ trẻ ăn sữa.

Anh Bì đã xông đến lồng ấp số 13 bên cạnh con trai mình.

Tô Tô nhìn một lúc màn cha con gặp lại cảm động này, tâm trạng như bị đè nén nghẹn ngào. Từ kiếp trước cô đã không thích nhìn những cảnh thế này lắm. Có lẽ vì bản thân cô không tìm được Tiểu Ái nên cô không thích nhìn khoảnh khắc những người thân tìm thấy nhau.

Vì thế cô xoay người đi vào phòng làm việc của bác sĩ, nhìn ngó một lượt, trừ những thứ bị đám người ngoài kia bới lanh tanh bành ra thì chẳng có đồ gì đáng giá. Đang lúc định đi thì phát hiện trên bàn có một xấp giấy được xếp gọn gàng, bên trên ghi những số liệu hóa học Tô Tô không hiểu nhưng khóe mắt liếc thấy cụm từ “vaccine phòng bệnh” quan trọng bên trên.

Tô Tô mừng rỡ, lật một tờ giấy có ghi những số liệu hàng ngày của các em bé ở trong phòng hồi sức sơ sinh. Trước mạt thế, ở đây có tất cả tám bé vừa sinh hoặc mới sinh chưa bao lâu, nhưng sau mạt thế có hai bé tử vong và một bé bị nhiễm virus mạt thế biến thành zombie.

Bác sĩ Hồng cảm thấy hứng thú với zombie sơ sinh này nên đã nhốt nó vào một cái lồng kính kín rồi nghiên cứu hàng ngày, nhưng sau vài ngày thì em bé bị nhiễm virus zombie đã chết. Trong mục nguyên nhân chết, bác sĩ Hồng còn ghi chú “Đào thải tự nhiên”.

Lại là đào thải tự nhiên. Tô Tô nhìn thấy bốn chữ này mà cười khổ. Trẻ sơ sinh quá yếu ớt, nên khi nhiễm virus mạt thế rồi thì không thể sống tiếp. Đứa trẻ đáng thương, không lên thiên đường thì dù có ở lại dương gian cũng không ăn được người, uống được máu đâu.

“Tô Tô, làm gì thế?”Trạc Thế Giai đứng cạnh cửa, cau mày nhìn cô sau đó ngoắc tay nói, “Mau lại đây, chúng ta cần bàn bạc xem nên thu xếp cho mấy đứa bé này thế nào.”

Tô Tô bỏ xấp tài liệu trong tay xuống theo Trạc Thế Giai ra ngoài. Lúc này Tẩm Nguyệt đã đưa Duệ Duệ vào giúp y tá cho lũ trẻ ăn từ bao giờ rồi. Tô Tô ra ngoài vừa hay gặp đám người may mắn sống sót đang muốn cướp đồ của thuộc hạ anh Bì.

Lần này vào bệnh viện, đám thuộc hạ của anh Bì ai nấy đều vác theo một chiếc ba lô to tướng, bên trong ba lô chứa đồ cần dùng cần thiết cho chuyến đi. Số đồ trong ba lô mỗi người dùng một hai ngày cũng không thể hết được, nên cho đến giờ trong ba lô vẫn còn rất nhiều đồ ăn.

Lúc vừa rồi, khi anh Bì đi tìm con thì đám du côn thuộc hạ của anh bắt đầu ngồi xuống đất ăn. Họ cố tình chọc tức đám người kia nên ngồi ăn trước mặt họ. Đám người sống sót kia muốn ăn sao? Muốn cũng không cho, mua ha ha ha!

Vì thế mọi người bắt đầu giành giật nhau, đến lúc Tô Tô ra ngoài thì đã thành lao vào đánh nhau để tranh cướp.

Còn bốn người Diệp Dục đang ở xa xa, đứng gần cửa cầu thang thoát hiểm đang bàn bạc gì đó. Lý Oánh cách sau lưng Diệp Dục một chút. Lý Tiểu Vũ thì ra vào phòng cách ly, có vẻ như đang giúp đỡ bên đó. Bốn người nhóm Diệp Dục thấy Tô Tô và Trạc Thế Giai đi ra liền dừng lại, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tô Tô không để ý đến đám thuộc hạ của anh Bì và người sống sót đang đánh nhau tơi bời, đi thẳng đến bên cạnh Diệp Dục. Hộ Pháp hất hàm về hướng phòng cách ly, nhìn Tô Tô, “Phòng cách ly có bốn bé, phòng hồi sức cấp cứu có năm bé, tổng cộng là chín bé. Đưa tất cả về nhé?”

“Cứ đưa tất cả về đã.”

Tô Tô nhíu mày, nhiều thế này, chín đứa trẻ chứ không phải chín con thú nuôi, chưa kể còn có cả bác sĩ y tá và một loạt thiết bị máy móc, đưa cả về thế thì nuôi thế nào được? Nhưng nếu không đưa về thì chín đứa trẻ này sống kiểu gì?

Ở thời đại này, chính phủ không tồn tại từ lâu rồi, đơn vị có thể cầm quyền duy nhất là quân đội, nhưng nếu muốn họ tới cần phải có thời gian. Xây dựng lại các bộ máy chức năng của xã hội loài người cũng cần phải có quá trình, không lâu nữa bệnh viện dã chiến sẽ xuất hiện, nhưng có ích gì chứ.

Nói thẳng ra thì bệnh viện dã chiến chỉ là một tòa nhà ở ngoại thành Tương thành, chỉ nhận chữa trị cho một số người có quan hệ, điều kiện vệ sinh rất kém. Thái độ và y thuật của bác sĩ, y tá cũng kém, dụng cụ y tế khan hiếm, thậm chí còn có văn bản quy định rõ ràng rằng không nhận người sắp chết, trẻ nhỏ và người già. Trên đó không ghi có nhận phụ nữ mang thai hay không, nhưng năm đó hình như ngoài kẻ ngốc nghếch như Tô Tô thì cũng chẳng có sản phụ nào chạy đến bệnh viện dã chiến sinh con.

Những sản phụ sắp sinh cứ ở nhà tự giải quyết đứa trẻ là xong, tốn nhiều tinh hạch như thế vào bệnh viện làm gì? Hơn nữa phụ nữ mang thai thời đó ngày càng ít, chẳng rõ những người không có thai là vì không dám, hay không sinh được?

Những tổ chức từ thiện càng không có, không chỉ bây giờ mà mạt thế mười năm sau cũng không có. Ở thời này chỉ có tổ chức gom đám trẻ con lại để làm mại dâm hoặc ăn xin. Mãi sau này, khi căn cứ Thanh Long ở phía bắc tìm ra vaccine mạt thế, cơ quan đào tạo dị năng giả là trẻ em ra đời, người lãnh đạo của căn cứ mới bắt đầu quan tâm đến các vấn đề về trẻ em.

Cho nên Tô Tô chỉ đành đem chín đứa trẻ sơ sinh về rồi tính sau. Dù sao nhiều người như thế, cũng không phải mình cô đưa về thì cô lo cái gì chứ?

“Đưa về rồi nuôi thế nào?” Mọi người không nói mà Lý Oánh mở lời, nhìn Tô Tô vẻ không đồng ý, “Nhiều trẻ sơ sinh thế, mỗi ngày ăn tốn bao nhiêu là sữa bột? Còn có cả đồ ăn, chỗ ở cho y tá, bác sĩ nữa, ai sẽ đi tìm đồ cho họ? Tô Tô, cô không thấy cô quá thánh mẫu rồi à?”

“Dù sao cũng không phải cô nuôi!” Lúc này, Trạc Thế Giai luôn im lặng chợt dũng cảm đứng ra, ngẩng đầu, ưỡn ngực, kiêu ngạo nói, “Chúng tôi là nhân viên y tế, các vấn đề liên quan đến sức khỏe và sinh mạng của các người đều phó mặc cho chúng tôi, chúng tôi có để các người thiếu ăn thiếu mặc không?”

Càng trong thời kì loạn lạc thì càng thể hiện rõ tầm quan trọng của nhân viên y tế. Vì sao bệnh viện dã chiến ngày nào cũng thu được rất nhiều tiền? Y thuật kém cỏi như thế, y tá tắc trách như thế mà mọi người vẫn tranh nhau bể đầu, vỡ tinh hạch để được vào viện, đây cũng không phải điều khó hiểu.

Chọn tập
Bình luận