Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 61: Làm người đừng có quá đáng

Tác giả: Bao Bao Tử
Chọn tập

Những kẻ sống sót đó vào biệt thự Quả Táo xong lại không xử lý zombie theo định kỳ nên giờ zombie tràn đầy ra đường này, dẫn dến mấy con zombie ở khu vực xung quanh cũng đánh hơi đến theo, đám đó lại kéo theo lũ ở mấy khu phố lân cận, thành ra hiện giờ lũ zombie đều vật vờ ở lối vào khu biệt thự Quả Táo.

Những con ở ngoài cùng vòng vây phát hiện ra đội Diệp Dục ở trong xe, chúng nô nức như phát hiện ra châu lục mới, quay lại chặn xe của họ. Những người trong đội muốn vào chẳng được muốn ra chẳng xong.

“Giết chúng rồi vào thôi, không có cách nào khác.”

Diệp Dục hút điếu thuốc vẻ cam chịu số phận, bấm còi vài tiếng. Anh dùng cách này để chào hỏi với các anh em trên xe phía sau, hạ kính xe xuống rồi đưa hai tay về phía trước, túm con zombie muốn lao vào cửa sổ. Một ngọn lửa mạnh mẽ từ trên người zombie bốc lên hừng hực, chỉ chớp mắt nó đã cháy thành tro.

Hộ Pháp ở bên cạnh và các anh em đằng sau cũng bắt đầu khởi động chân tay, bây giờ họ giết zombie cũng quen tay hơn nhiều, chẳng mấy chốc đã dọn sạch một khoảng trống bên cạnh xe.

Trong chiếc xe cuối cùng của đoàn xe có hai người, một người đàn ông một người phụ nữ, nhìn không giống như đồng đội của Diệp Dục mà lại giống những người may mắn còn sống sót hơn. Bọn họ nhìn đội Diệp Dục xuống xe, người phụ nữ quay ra ghế sau tìm dao, vừa tìm vừa hỏi bâng quơ như đang nói chuyện phiếm:

“Vương Quân, tối qua anh và anh Diệp cùng gác đêm đúng không? Chẳng hiểu sao bọn họ cứ phải đến Tương thành thế? Tương thành làm sao bằng Kinh thành? Vì sao cứ phải xuống phía Nam mà không lên phía Bắc?”

“Diệp Dục nói muốn tìm em gái nào đó của anh ấy.”

Vương Quân ngồi ở ghế lái sau, khi nói xong bèn xuống xe trợ giúp. Hai người họ là những người may mắn sống sót, có thể đi cùng cả đội đến Tương thành là Diệp Dục rộng lượng lắm rồi. Bọn họ đâu thể không biết điều mà đi nghe ngóng chuyện riêng tư của người ta chứ?

“Ồ, đến tìm em gái!”

Người vừa đặt câu hỏi – Lý Oánh lập tức hiểu ngay. Giờ xã hội loạn lạc thế này, năng lực của Diệp Dục lại mạnh mẽ, đi tìm người thân cũng là chuyện đương nhiên. Vậy cô ta nhất định phải quan hệ tốt với em gái của anh, có thế mới hòa nhập được với đội của Diệp Dục.

Sau khi hạ quyết tâm, Lý Oánh cầm một con dao xuống để trợ giúp, một đội thêm hai người sống sót gia nhập đánh zombie vô cùng thuận lợi.

Lúc này bên trong biệt thự Quả Táo, những người bị chém đứt một cánh tay đau đến gào thét trên đất. Nhóm người Bành Vũ Trung và Nhị Hổ lúc trước còn đang đánh nhau giờ lại nem nép lùi lại vài mét, ai nấy im thin thít nhìn Tô Tô.

Tô Tô mở cửa sắt, xách dao tông dính máu lên, đanh mặt lại nhìn một lượt đám người đang đần ra ở đó, cao giọng nói:

“Có bản lĩnh ức hiếp người khác mà không có gan đi giết zombie. Làm người như các ngươi chết sớm một chút, đề phòng sau này lại gây ra nhiều cái chết cho người khác, nhiều bi kịch gia đình hơn. Không dám tự chết hả? Vậy để tôi giúp nhé!”

Dứt lời, Tô Tô vung con dao trong tay lên, làm động tác chuẩn bị chém vào người ở gần cô. Đám người hét the thé, nhốn nháo chạy như ong vỡ tổ, đến cả kẻ bị đứt cánh tay cũng chạy nhanh hơn cả thỏ!

Nhìn xung quanh không một bóng người, Tô Tô cười giễu cợt, gan bé tí như thế mà còn học người ta làm cướp?! Mà kẻ đứng ra tổ chức nhóm người này chắc chắn không phải ai khác mà chính là tên Tạ Thanh Diễn kia. Kiếp trước hắn cũng tổ chức một nhóm người sống sót kiểu này, tất cả đồ những người trong nhóm lấy được phải sung công, ai không phục sẽ bị những người khác đánh!

Thực tế hắn làm những điều này để mọi người cùng sống sót thật sao? Người khác không biết chứ Tô Tô chẳng lẽ lại không hiểu. Sâu thẳm trong lòng Tạ Thanh Diễn, kỳ thực hắn chỉ muốn vì bản thân, đồ những người khác sung công thì người có khả năng giữ đống đồ đó nhất chính là “người bình thường” như hắn. Hắn không cần lo thiếu đồ, đủ ăn để sống tiếp!

Đáng cười là Tạ Thanh Diễn chưa từng tự mình ra mặt trong những chuyện này, toàn bộ là do những người con gái ngưỡng mộ hắn như Tô Tô, Lý An Tâm và Bạch Lạc Lạc làm.

Tô Tô nhẫn lại sự khinh bỉ đối với đám người Tạ Thanh Diễn, cầm dao quắm, tìm một cái túi nylon cho cánh tay bị đứt vào. Cô một tay xách dao, một tay xách túi đi về hướng biệt thự của Tạ Hào Thế. Những người khác nhìn thấy cô trên đường đều chạy trối chết như là nhìn thấy ác quỷ. Tô Tô đến trước biệt thự của Tạ Hào Thế, cầm dao chém hỏng cửa sắt sắp ngoài sân.

Cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng hai đóng chặt, kéo rèm che kín, cất tiếng nói: “Tạ Thanh Diễn, làm người đừng có quá đáng. Tô Tô tôi ăn của mình, sống cuộc sống của mình, không ỷ thế ức hiếp ai, không làm chuyện ác. Anh nên biết điều, đừng có lởn vởn trước mặt tôi, nếu không lấy cái mạng chó của anh chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi đấy.”

Nói xong cô lắc cái túi, đổ bàn tay ra sân nhà Tạ Hào Thế. Sau đó cô lại nhìn xung quanh, chẳng có người nào, cũng không có Tạ Thanh Diễn, như thể cô đang nói chuyện với một căn biệt thự không người vậy.

“Các người là lũ lợn hèn nhát, quá hèn nhát!!!”

Tô Tô hét lớn, trong lòng tức giận, bất mãn, còn dâng trào một cảm giác đau thương. Đây chính là bản tính con người! Cô gây sự nhưng không có một người nào có gan đứng ra nói chuyện, sự hung hăng của đám người vừa quấy nhiễu ồn ào ở nhà cô đâu rồi? Đâu rồi???

Chẳng có gì hay ho, đối với đám người này Tô Tô còn chẳng có hứng đánh nhau. Cô đá bàn tay rơi trên bãi cỏ, ném cái túi nylon đầy máu lại rồi xoay người đi.

Trên tầng hai biệt thự của Tạ Hào Thế, Tạ Thanh Diễn ngồi bên cửa sổ. Hắn mặc một chiếc áo len mỏng, lò sưởi trong phòng bật nấc ấm nhất, đang tì đầu vào đầu gối, ôm chặt lấy cơ thể, trong lòng đau khổ dằn vặt.

Nếu như trước đây, Tô Tô nói những lời lạnh nhạt và ghê tởm với hắn, hắn đều có thể bỏ qua, có thể tha thứ. Nhưng những việc Tô Tô làm ngày hôm nay đã giẫm lên giới hạn của hắn, cô đã làm tổn thương trái tim hắn, khiến hắn thất vọng tột cùng.

Nhớ lại chuyện hôm nay, Tạ Thanh Diễn không nghĩ hắn có gì sai, hắn chỉ là muốn giúp đám người sống sót kia, muốn mọi người cùng đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn. Hắn chỉ muốn mọi người đem những đồ bản thân cất giấu chia sẻ cho mọi người, để tất cả đều có thể sống sót, cuộc sống cá nhân của hắn cũng được đảm bảo. Điều này thì có gì là sai, hắn không hề sai!

Nhưng Tô Tô không chỉ phản đối lại chính sách và quy định mà hắt đặt ra, mà còn tát hắn một bạt tai nặng nề như thế. Cô làm loạn toàn bộ kế hoạch của hắn, sau này còn ai theo chính sách của hắn nữa? Hắn không quản lý được đám người sống sót kia, biệt thự Quả Táo này loạn lên thì sao?

Chọn tập
Bình luận
× sticky