Chỉ thấy lùm cây khô héo úa vàng như vừa trúng bùa phép, phiến lá thoắt đổi màu xanh tươi mơn mởn, căng mọng nước. Gió thổi qua đem đến cảm giác phát triển hừng hực, khiến tâm trạng người ta khá hơn nhiều.
Chỉ trong thoáng chốc, con gà tròn trịa chỉ còn lại nhúm lông bay lả tả trong gió rồi rơi xuống đất, một viên tinh hạch rơi ra. Có vẻ cây biến dị không hấp thu tinh hạch.
Tô Tô cảm thấy đây đúng là vấn đề lớn. Bụi cây ở khu biệt thự Quả Táo phát triển xanh tốt là vì chúng có đám giòi bọ làm thức ăn, thức ăn của giòi bọ lại là người sống sót trong đó… Đây là chuỗi thức ăn trong khu an toàn, không thể thiếu một mắt xích được.
Bây giờ cô đưa bụi cây này đến chỗ tường rào của sơn trang Bát Phương, nó không còn nguồn thức ăn thì chắc chắn sẽ chết khô. Tô Tô nghĩ hay mình cho bụi cây này ăn thịt gà con nhỉ?
Con gà này đói đến mức chủ động tấn công con người là cô, vậy nguồn thức ăn của nó ở đâu? Hẳn không thể chỉ có rau rồi, sớm muộn gì rau trong khu này cũng sẽ bị gà biến dị ăn hết sạch.
Vì thế, Tô Tô to gan nghĩ đến việc tới khu an toàn bắt giòi biến dị cho gà con ăn!
Đang nghĩ thế, một đoàn xe đi vào bãi đỗ. Tô Tô che bụng, quay đầu nhìn giữa ánh mặt trời ban trưa nóng rực. Đoàn xe ngừng lại, Sở Hiên mặc quân trang xanh thẫm nhảy xuống từ một chiếc xe, chào Tô Tô.
Được rồi, thôn Bát Phương này bọn họ khổ sở chuyển ra chuyển vào, chưa tới một tháng đã bị người trong khu an toàn tìm thấy, Tô Tô cảm thấy thật thất bại.
Cô cau mày nhìn Sở Hiên bước đến cười, “Hăng hái quá, cô có bận gì không?”
Phía trước Tô Tô chỉ có một bụi cây xanh tốt, dưới đất rơi đầy lông gà, Sở Hiên không nghĩ ra được điều gì. Hắn cười với Tô Tô, nhanh chóng giải thích:
“Tôi nghĩ rằng hôm đó các cô đi theo hướng này nên cho người tìm các cô. Hôm nay đến đây, tôi nghĩ chỗ cô yên ổn nên muốn gửi cô mấy người.”
“…”
Tô Tô im lặng nhìn hàng dài xe Sở Hiên đưa đến. Mấy người lục tục bước ra, người nào người nấy tỏa ra phong cách y hệt mấy kẻ bên chỗ Tạ Thanh Diễn, chỉ toàn ăn no chờ chết.
“Gần đây khu an toàn rất rối loạn. Vương Tử Kiều và Lý Oánh lập bè phái, đội dị năng tiên phong vẫn nghe lời nhưng người của Tạ Hào Thế lại lấy mất mấy con tin chỗ tôi, tôi thấy khu an toàn cũng không còn an toàn nữa…”
Sở Hiên cười ấm áp thân thiện, còn hàn huyên tâm sự cứ như đã thân thiết với Tô Tô lâu lắm rồi. Hắn chưa nói hết câu Tô Tô đã tỏ vẻ hiểu hết, càng khiến Sở Hiên cười sảng khoái hơn. Tô Tô ngắt lời hắn:
“Che giấu con tin cho anh cũng được, nhưng tiền nong thế nào?”
“Sinh hoạt phí à???” Sở Hiên ngó nghiêng, có vẻ giật mình, sau đó lại gần Tô Tô hạ giọng, “Mấy người này cô cứ bảo họ làm việc thay sinh hoạt phí thôi, nhưng người phụ nữ kia…”
Tô Tô nhìn theo hướng Sở Hiên chỉ. Một người phụ nữ có thai khoảng chín tháng bước xuống xe, nhìn rất sạch sẽ, mặc váy búp bê vàng thêu hoa trắng rất ngắn chỉ trên đầu gối, đi đôi giày đế cao chót vót, tóc sạch sẽ mượt mà, còn lượn sóng tự nhiên.
Cô ta cầm khăn tay phe phẩy, đằng sau một tên lính vội vàng bước lên che ô để cô ta không còn bị nắng chiếu vào.
“Cô gái ấy không tầm thường đâu, đứa bé trong bụng cô ấy rất quan trọng đấy. Tôi đưa cô ấy đến chỗ cô, phí sinh hoạt mỗi ngày một nghìn tinh hạch. Cô cứ nuôi cô ấy, để cô ấy dưỡng thai cho ổn thỏa.”
Khi nói mấy từ “lên như diều gặp gió”, nếp nhăn trên mặt Sở Hiên khi cười sâu thêm vài phần, khiến cho Tô Tô thấy thật tò mò. Người này tuổi chỉ khoảng hai lăm hai sáu, hoàn toàn không có sóng dị năng, nhưng tám vệ sĩ sau cô ta đều là dị năng giả, tất cả đã đạt cấp hai.
VIP là đây. Cô gái này quả là VIP, nhìn tám dị năng giả cấp hai khỏe mạnh cứng rắn như vậy đi theo, chắc chắn địa vị cô ta không thấp.
Tô Tô nhíu mày, thật sự muốn từ chối con người phiền toái này. Sở Hiên lại nói, “Mỗi dị năng giả bên cạnh cô ấy là năm trăm tinh hạch cho việc ăn uống hàng ngày. Cô yên tâm, bọn họ rất hiểu thời thế, không gây sự với cô đâu. Cô cho họ chỗ trú thân, còn lại không cần lo gì cả, bọn họ có thể tự giải quyết chuyện cơm nước.”
Ý là tám dị năng giả này đã có hệ thủy, hệ mộc, bọn họ tự làm tự ăn, hoàn toàn không cần Tô Tô quan tâm. Tô Tô không cần gọi chín người này đi làm, chỉ cần cho họ một nơi ở bình thường là được.
Nhìn thấy Tô Tô vẫn nhíu mày, Sở Hiên cười, “Cô xem, tôi để tổ tông sống này ở chỗ cô, tôi và Lã Ấn là một đội mà lại để người có thể khiến tôi thăng tiến ở đây thì tôi với cô là một đội rồi, được không? Cô vẫn không đồng ý à?”
Điều này khiến Tô Tô dao động. Nghe ý của Tạ Hào Thế và Sở Hiên thì khu an toàn của Lã Ấn giờ đang chia bè phái, nói không chừng Diệp Dục chưa hoàn thành kế hoạch ám sát thì Lã Ấn để bị nội ứng hại chết?!
Sở Hiên là nội ứng mà Tô Tô rất muốn có được!