Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 453: Đàm phán điều kiện

Tác giả: Bao Bao Tử
Chọn tập

Khoảng ba giờ sáng, Tô Tô tỉnh dậy trong xe Jeep, bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông lạ. Cô liền đắp chăn mỏng cho Tiểu Ái đang nằm bên cạnh. Chiếc chăn mỏng này bình thường cô hay cất trong ba lô bà bầu, phòng lúc cần dùng đến.

Sau khi đắp chăn cho Tiểu Ái xong, Tô Tô ngồi dậy, mở cửa xuống xe. Bên trong sân, 25 tên sĩ quan bị bắt cũng bị Bạch Hằng trói nhốt trong một căn phòng nào đó. Diệp Dục và Hộ Pháp đang ở trên nóc nhà canh gác. Cát Tử và Lập Hạ chia nhau ngồi hai bên sân, tay ôm súng chợp mắt. Chỉ đợi nghỉ ngơi đủ, lát nữa còn thay ca cho Diệp Dục và Hộ Pháp.

Người đàn ông lạ nói chuyện là một tên mặc quân phụ, biểu cảm nịnh nọt lấy lòng, giống như ở bên ngoài đến, tay còn cầm một lá cờ trắng đang ngồi ở hành lang, cúi đầu nói chuyện với Bạch Hằng. Thấy Tô Tô từ trong xe Jeep đi xuống, hắn ta cầm cờ trắng, cười đứng dậy, chào Tô Tô, thấp giọng nói:

“Xin chào, tôi là người được thủ trưởng của chúng tôi phái đến, phụ trách đàm phán điều kiện với cô.”

“Thủ trưởng của các anh? Xuân Chính Tông?” Tô Tô nhìn hắn, khẽ cau mày, quay người kéo ghế ngồi xuống, hỏi: “Xuân Chính Tông định đàm phán điều kiện gì với tôi?”

“Là thế này.” Tên đàn ông cầm cờ trắng cũng ngồi xuống, vẫn ngồi ở hành lang cùng với Bạch Hằng. Hắn cười với Tô Tô nói: “Ý của thủ trưởng chúng tôi chỉ là muốn cô thả cậu Thập Tam ra, muốn bao nhiêu tinh hạch, đồ đạc, cô cứ ra giá!”

“Những thứ đó tôi đều không thiếu!”

Tô Tô hơi nheo mắt, bộ dạng không hề động lòng. Thật ra cô muôn hỏi đối phương rằng nếu như có thể lấy mạng của Xuân Chính Tông ra đổi, thì cô có thể thả Xuân Thập Tam bất cứ lúc nào. Nhưng nghĩ lại, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Cho dù có bắt được 10 tên Xuân Thập Tam cũng không thể bảo Xuân Chính Tông tự sát.

Vì thế, Tô Tô nghiêng đầu nhìn tên đó, nói: “Chi bằng thế này đi, thật ra tôi đến khu đông của các anh chỉ là muốn giết một người mà thôi, giết được người đó rồi, tôi sẽ đi. Bắt được Xuân Thập Tam hoàn toàn chỉ là mèo mù vớ cá rán, bây giờ tôi nói cho các anh biết tên người tôi muốn giết. Hắn tên là Hồ Tam Đao, trước đây, hắn cùng với Bạch Tuyết Lê đã mua hơn 20 đứa trẻ khu đông của Xuân Thành. Các anh chỉ cần giao đầu của tên Hồ Tam Đao và Bạch Tuyết Lê đến cho tôi, tôi tự nhiên sẽ thả cậu Thập Tam của các anh.”

“Chuyện này…”

Biểu cảm của tên đến đàm phàn có chút bối rối, hắn không hiểu, tên Hồ Tam Đao và Bạch Tuyết Lê kia không phải chỉ mua hơn 20 đứa trẻ mà thôi, có liên quan gì đến chuyện bắt cóc này chứ? Đầu năm nay, mua bán trẻ con không còn là chuyện gì mới mẻ khiến lòng người căm phẫn. Hung hăng xông vào khu Đông chỉ vì để giết hai kẻ buôn người thôi sao?

Hắn liếc trộm Tô Tô, nghĩ xem nên đàm phán điều kiện này thế nào. Nghĩ mãi hắn cảm thấy thật ra Tô Tô cũng không có đưa ra yêu cầu gì quá đáng. Lúc trước khi đến đây, hắn đã nghĩ sẵn. Nếu như bọn bắt cóc muốn đòi núi tinh hạch và biển đồ đạc… thì hắn nên đối phó thế nào. Nhưng bây giờ bọn bắt cóc chỉ đòi có hai cái đầu người mà thôi, cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng.

Vì thế, tên đàm phán chỉ có thể thành thật nói với Tô Tô: “Cái tên Bạch Tuyết Lê này tôi đã từng nghe, nhưng còn Hồ Tam Đao là ai? Cái này… Cô cũng biết đấy. Bây giờ là mạt thế muốn tìm một người không có tiếng tăm gì như mò kim đáy bể. Nếu như muốn tìm ra Hồ Tam Đao trong cả Xuân Thành rộng lớn e là hơi khó.”

“Hồ Tam Đao?” Một giọng nói the thé vang lên, chính là giọng nói của Hải Yến béo đang bị trói ở cột. Cơ thể đẫy đà của mụ ta bị trói thành một đống trên cột, thấy quắc mắt, mụ ta vội nói: “Tôi biết Hồ Tam Đao. Tôi biết. Tối qua hắn còn đến chỗ tôi nói là muốn thuê một phòng chỗ tôi. Hắn nói bây giờ trong tay hắn có hàng tốt, còn hỏi tôi có muốn không.”

“Bà nói muốn chưa?”

Tô Tô hơi ngẩng đầu lên nhìn Hải Yến béo bị trói trên cột. Bà ta lúng túng cười với Tô Tô, trang điểm trên mặt nhòe ra như hát tuồng, nói:

“Cô gái, tôi cũng là người ăn cơm sống qua ngày, có hàng tốt, sao lại không muốn chứ?”

“Được. Bà câm miệng đi.”

Tô Tô không có kiên nhẫn nghe mụ ta nói tiếp, chỉ nghe mụ ta nói thôi cô đã cảm thấy đau tai rất muốn giết người này. Bởi vì giọng mụ ta the thé nên kiếp trước Tô Tô đã không chịu được mà giết mụ. Kiếp này, Tô Tô định giữ mụ lại thêm một thời gian.

“Thế thì tốt rồi. Nếu như tên Hồ Tam Đao đã muốn thuê phòng của Hải Yến béo, chi bừng chúng ta để bà ta lấy công chuộc tôi, dụ Hồ Tam Đao ra?”

Tên đến đàm phán hỏi dò Tô Tô. Tô Tô nhướng mày cười lạnh một tiếng, phất tay biến ra một con dao băng bay đến cắt đứt dây thừng đang trói trên người mụ Hải Yến béo. Thấy cơ thể mụ ta trượt xuống, ngồi phịch xuống đất, Tô Tô đứng dậy, nói với tên đến đàm phán:

“Dẫn Hải Yến béo đi, tôi cho các người thời gian một ngày. Một ngày sau, cứ cách một giờ, tôi sẽ cắt một ngón tay của Xuân Thập Tam. Cắt hết ngón tay, tôi sẽ cắt ngón chân của hắn. Cắt hết ngón chân, tôi sẽ xẻo thịt hắn. Đến lúc các người mang đầu của Bạch Tuyết Lê và Hồ Tam Đao đến, thì lúc đó tôi sẽ thả Xuân Thập Tam.”

“Vâng. Vâng. Vâng. Chúng tôi sẽ cố gắng nhanh chóng hết sức có thể!”

Tên đến đàm phán vội nghiêng mình chào Tô Tô sau đó đỡ Hải Yến béo, lảo đảo đi ra ngoài cánh cửa Lập Hạ canh giữ. Lập hạ đứng dậy, nhường đường. Hải Yến béo tay run rẩy, mở cửa, theo tên đàm phán ra ngoài.

Tô Tô thả Hải Yến béo là bởi vì tên đàm phán kia nói rất có lý. Muốn tìm ra được Bạch Tuyết Lê thì dễ nhưng muốn tìm ra tên Hồ Tam Đao không tên tuổi gì thì cực kỳ khó khăn. Bây giờ khu đông đã hỗn loạn như vậy, chỉ sợ mấy ngày này Hồ Tam Đao sẽ không ló mặt ra ngoài. Nếu hắn đã có giao dịch với Hải Yến béo thì mụ ta đương nhiên sẽ biết cách để có thể tìm ra hắn ta.

Cho nên, Tô Tô mới thả mụ ta đi. Người của Xuân Chính Tông muốn cứu được Xuân Thập Tam, nhất định sẽ tạo áp lực cho Hải Yến béo. Vì vậy, Tô Tô quyết định buông tay, để mặc cho người của Xuân Chính Tông và Hải Yến béo bố trí bẫy Hồ Tam Đao, cô kiên quyết không nhúng tay vào.

Nếu đã mặc kệ rồi, thì những việc còn lại chỉ là chờ đợi. Có Xuân Thập Tam và 25 sĩ quan quản lý khu Đông trong tay, bọn họ chỉ cần canh chừng cái tứ hợp viện này thật tốt là được, cũng không có gì nguy hiểm. Tô Tô bảo Bạch Hằng thẩm vấn 25 tên sĩ quan bị bắt kia, để tìm ra tên sĩ quan phụ trách phòng thủ của cả khu đông.

Chọn tập
Bình luận