Những chiếc xe chắn ở phía trước lần lượt rời đi, giao thông lại được khôi phục thuận lợi.
Tài xế tiếp tục lái xe về phía trước, sau đó tới trước cửa đồn cảnh sát rất nhanh, sau khi chiếc xe dừng hẳn, Hứa Tình Thâm đẩy cửa ra muốn đi xuống.
“Chờ một chút.”
Cô dừng lại, ánh mắt Tưởng Viễn Chu khẽ liếc qua cô.
“Đợi một lát sẽ có người đưa hai người về, đây là danh thiếp của tôi.”
Hứa Tình Thâm đưa tay nhận lấy, sau đó rời đi như một làn khói.
Lúc cô đưa được Hứa Minh Xuyên ra ngoài, đã không thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu đâu nữa. Đậu trước cửa là một chiếc xe khác, tài xế bắt chuyện, đưa bọn họ lên xe.
Hứa Minh Xuyên ở trong đồn cảnh sát một đêm, nét mặt mệt mỏi, vừa lên xe liền hỏi: “Chị, không sao chứ? Người bị thương thế nào? Chị…”
“Minh Xuyên, em nói xe bị Phương Thành động tay động chân, làm sao em biết?”
“Em nhận được một cuộc gọi lạ, người đó nói cho em biết.”
Bàn tay Hứa Tình Thâm cuộn chặt lại, khẽ gõ vài cái trên trán.
“Lúc đó chúng ta đều hoảng sợ, nhưng chị lại thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết, Minh Xuyên, trong chuyện này chúng ta chỉ có thể giả câm thôi.”
“Cái gì? Chị, thiếu chút nữa thì chị bị đâm chết mà! Còn kém một chút thì phải ngồi tù.”
Hứa Tình Thâm quay mặt qua chỗ khác, nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, Hứa Minh Xuyên quay ra nhìn cô.
“Chị, trên cổ chị có gì vậy?”
Hứa Tình Thâm đưa tay che lại cổ. “Chuyện em quan tâm cũng thay đổi quá nhanh đấy.”
“Cho em xem đi, sao vậy?” Hứa Minh Xuyên nghiêng người qua. “Bên kia cũng có…”
Cô đập một cái vào ngực cậu, thừa dịp Hứa Minh Xuyên đang kêu oai oái lùi lại, cô lên giọng quán triệt luôn: “Đừng có mà nói chuyện này với ba mẹ đấy. Còn có, Minh Xuyên, cám ơn em, nhưng sau này đừng làm chuyện ngốc như vậy nữa đấy.”
“Chị, Phương Thành bắt nạt chị như vậy, em sẽ thay chị cho anh ta một bài học!”
“Em an phận một chút đi!”
Hứa Minh Xuyên khẽ run lên một cái, cậu chỉ sợ chị mình, nhưng trong đầu chợt nảy ra một kế, cậu cố nén thái độ đắc ý, cảm giác mình vô cùng thông minh.
Sau khi về đến nhà, Hứa Tình Thâm còn có rất nhiều việc phải xử lý, bảo hiểm để bồi thường, tình hình của người bị tai nạn, còn có bệnh viện bên kia…
Ban đêm Tưởng Viễn Chu quay về Cửu Long Thương.
Bên trong căn phòng, cửa sổ sát sàn đang mở, tất cả drap và đồ trên giường đều được thay mới, mùi nước hoa xịt phòng còn chưa bay hết.
Anh đi thay quần áo, nửa người trên để trần, lộ ra phần lưng rắn chắc gợi cảm, Lão Bạch ở ngoài cửa gõ cửa một cái.
“Vào đi.” Tưởng Viễn Chu tháo đồng hồ đeo tay ra đặt xuống.
Lão Bạch cầm laptop đi tới bàn trà. “Cậu mau nhìn xem.”
“Nhìn cái gì?”
Lão Bạch mở một trang, Tưởng Viễn Chu chưa bao giờ quan tâm tới trang web của bệnh viện Tinh Cảng. Trang nhất ngoại trừ chuyên gia giới thiệu và lịch hẹn trước ở ngoài phòng khám bệnh, còn có một diễn đàn cho bệnh nhân.
Lão Bạch di chuột xuống, sau đó mở ra một đường link trong đó.
Trong video, một bàn tay nhỏ và thon dài lướt qua một quả dưa chuột, dùng dao phẫu thuật cắt một đường từ đầu này tới hết đầu kia, sau đó cắt hết từ lớp vỏ tới hết lớp bên trong thành từng lát nhỏ.
Lúc này trong video, xuất hiện dòng chữ: Phương Thành! Bội tình bạc nghĩa, sớm nắng chiều mưa, qua cầu rút ván, anh chính là trái dưa leo này, soạt soạt soạt, chà chà chà.*
*(kiểu chà xát ấy)
“Đối phương muốn nói đểu Phương Thành, sao lại phát video này trên trang web của bệnh viện Tinh Cảng chứ?” Lão Bạch không thể hiểu nổi.
Tưởng Viễn Chu khẽ vuốt hàng lông mày. “Tôi biết bàn tay này.”
“Là ai?”
“Người sáng nay ở đây.”
“Ý cậu là cô Hứa?” Lão Bạch liếc nhìn Tưởng Viễn Chu. “Làm sao cậu biết?”
“Cậu nhìn tư thế cô ta nắm dưa chuột xem, ngón út hơi nhếch lên…” Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt chứa vẻ mâu thuẫn, giọng nói bỗng nhiên căng thẳng, có vẻ như hồi tưởng lại một hình ảnh khác.
Lão Bạch nghe thấy thế, hiểu ra luôn. Ánh mắt anh ta vô thức nhìn xuống nơi bụng dưới của Tưởng Viễn Chu, bỗng chốc mặt đỏ rần.
Người đàn ông thu hồi vẻ thất thần, liếc nhìn anh ta.
“Tóc bạc đối xứng với mặt đỏ, đầu óc cậu đang suy nghĩ cái quái gì vậy?”
“Không, không có gì.” Lão Bạch trở lại chuyện chính. “Tôi sẽ nhanh chóng nói nhân viên kỹ thuật xóa đoạn video này đi.”
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
“Không cần, lượt xem của Tinh Cảng trên trang đầu hẳn là rất cao, đăng đi, cũng gửi cho bệnh viện Nhân Hải một bản.”
“Việc này… e rằng cô Vạn sẽ tức giận.”
Tưởng Viễn Chu gác tay lên ghế dựa, khắp người lộ ra dáng vẻ lười biếng.
“Cô ta tức giận thì có là gì, bây giờ cô ta vừa tiếp nhận Nhân Hải, chính là phải cố gắng tạo thành tích cho ông Vạn xem.”
Nhìn đồng hồ, video này rất tốt, thêm dầu vào lửa.
“Tưởng tiên sinh, anh thế này, không phải cô Vạn càng hận anh hơn sao?”
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, hai tay nhét vào túi quần, dừng lại trước giường lớn. “Ngày mai tôi phải đến bệnh viện Tông Hòa một chuyến, anh sắp xếp giúp tôi.”
Hứa Tình Thâm sải bước chân một cái đến cửa hàng 4S, ngay lập tức gọi điện cho Hứa Minh Xuyên.
“Alo!”
Vừa mới nối máy, cô đã không cho người bên kia cơ hội mở miệng: “Video là cho em đăng? Có phải em đã cắt ghép đúng không?”
“Chị, thế nào? Phản ứng rất tốt? Chị khỏi cần khoe em, cũng không cần cảm ơn em…”
“Im miệng.” Hứa Tình Thâm đứng trên bậc thang cuối cùng. “Em quay khi nào vậy?”
“Lần trước chị vẫn còn nói em quá say mê trò này, xong xuôi lại vác dao cắt dưa leo đến đây dọa nạt em đấy thôi.”
Hứa Tình Thâm dậm chân: “Em gửi đến bệnh viện Tinh Cảng làm gì hả?”
“Em đã điều tra một trăm phần trăm rồi, Phương Thành không tìm, em liền điều tra ra người phụ nữ họ Vạn kia, tin tức đầu tiên chính là từ bệnh viện Tinh Cảng.”
“Em…” Hứa Tình Thâm hơi thở ngưng đọng. “Đồ thối tha.”
“Chị, em là em trai chị.”
Hứa Tình Tham không thèm nói thêm lời nào nữa, cúp điện thoại.
Cô ở cửa hàng 4S quanh quẩn một hồi, rất lâu, sau đó móc danh thiếp mà Tưởng Viễn Chu cho cô từ trong túi xách ra.
Hai ngày này giống như nằm mơ, thậm chút có chút kỳ lạ, ngón tay cô hết lần này đến lần khác vuốt ve cái tên trên tấm danh thiếp, cô không phải là một người quá mức bảo thủ, nhưng người phụ nữ nào lại không coi trọng lần đầu tiên của mình nhất.
Tiếp đến còn không phải mang theo mong ngóng hy vọng?
Chí ít, người hấp tấp vội vàng đem cho một người xa lạ như cô vậy, hẳn là rất ít đi?
Hứa Tình Thâm lấy di động ra, dựa vào dãy số gọi đến.
Rèn sắt phải khi còn đang nóng.
Lúc này, Tưởng Viễn Chu đang ngồi trước bàn ăn, xuyên qua cửa sổ sát sàn của quán rượu Tinh Tế nhìn xuống bên dưới. “Alo?”
Trong lòng Hứa Tình Thâm hồi hộp căng thẳng: “Này, tôi muốn hỏi khi nào thì tôi có thể đến Tinh Cảng làm việc?”
Khuôn mặt anh tuấn của Tưởng Viễn Chu khẽ nhếch: “Em là ai?”
Chuyện khó xử nhất cùng lắm chắc cũng chỉ đến thế này mà thôi, cô đá đá chân.
“Tôi là Hứa Tình Thâm.”
Người đàn ông đứng dậy đến bên cửa sổ: “Em ở đâu?”
“Không có ở kia.”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu không khỏi rướn lên: “Tôi ở khách sạn Tinh Tế, qua đây cùng tôi ăn bữa cơm.”
Đầu mày nho nhã xinh xắn của Hứa Tình Thâm không tự chủ được nhíu chặt: “Tôi ăn rồi.”
“Tôi bảo em đến đây, không hỏi em ăn chưa.” Giọng nói của Tưởng Viễn Chu có phần hờ hững, bản thân anh chính là chưa bao giờ hỏi xem người khác có nguyện ý hay không.
Ngón tay Hứa Tình Thâm bấu hai cái vào lòng bàn tay, vừa định mở miệng, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy trên màn hình đi động, thông báo cuộc gọi đến của cô gái họ Vạn kia.
“Tôi có việc, cúp máy.”
Người đàn ông có phần không kiên nhẫn, ngắt cuộc nói chuyện này ngay.
Hứa Tình Thâm ngắm nghía di động của mình, trái tim giống như đang trôi dạt trên biển cả mênh mông, cô tự nói với chính mình, không cần phải cầu xin Tưởng Viễn Chu.
Nhưng cuộc sống chưa từng cho cô cơ hội tự do tùy ý, cô cần phải leo cao.