Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 – Chương 155: Tôi mang bộ dạng này, anh có để ý không?

Tác giả: Thánh Yêu
Chọn tập

Hứa Tình Thâm mang theo nhân viên y tế chờ ở gara, Mục Kính Sâm lái xe thẳng vào, một chân đạp phanh lại, anh nhanh chóng xuống xe.

Mở cửa xe, Mục Kính Sâm vô cùng cẩn thận bế Phó Lưu Âm ra. Hứa Tình Thâm nhìn thấy, sắc mặt đã khó coi tới cực điểm. Mục Kính Sâm để cô ấy lên giường, Hứa Tình Thâm lập tức bọc người cô ấy lại, bọc đến kín mít.

“Mau, đi thẳng tới phòng cấp cứu.”

“Vâng.”

Hứa Tình Thâm nhìn Phó Lưu Âm, hỏi: “Sao lại thế này?”

Người đàn ông lắc đầu.

Sắc mặt Hứa Tình Thâm càng thêm nghiêm trọng. Nhìn bộ dạng của Phó Lưu Âm đã biết, tình huống rất không tốt, cô là phụ nữ, rất nhiều chuyện cũng sẽ tương đối nhạy cảm hơn. Lúc Phó Lưu Âm được ôm xuống, hai chân trần lộ ra ngoài, Mục Kính Sâm thậm chí không có thời gian tìm quần áo mặc vào cho cô…

Hai người đi tới cửa phòng cấp cứu. Mục Kính Sâm đứng ở ngoài, Hứa Tình Thâm chuẩn bị đi vào.

Cô nhìn người người đàn ông bên cạnh, nhưng có chút lời nói cần thiết phải nói.

“Tối hôm qua Âm Âm ở đâu?”

Lỗ tai Mục Kính Sâm bị đâm chọc, không muốn trả lời câu hỏi này, thậm chí theo bản năng muốn trốn tránh; nhưng anh biết, chưa bàn đến việc Phó Lưu Âm có thể tỉnh lại hay không thì anh cũng không trốn tránh được cái hiện thực này.

“Cô ấy mất tích một đêm, tôi vừa tìm được cô ấy.”

Cánh môi Hứa Tình Thâm phát run: “Lúc thấy con bé, bộ dạng con bé chính là như vậy?”

“Không.” Mục Kính Sâm cứng đờ lắc đầu. “Thảm trên người là tôi phủ thêm cho cô ấy.”

Hai chân Hứa Tình Thâm nhũn ra, thiếu chút nữa ngồi xuống. Cô lấy hết toàn lực để mình đứng dậy. Mục Kính Sâm ngẩng mắt lên, nhìn chằm chằm cánh cửa to đóng chặt kia.

“Có thể làm kiểm tra cho cô ấy không?”

Hàng mày đẹp của cô nhíu chặt, hai mắt không hề chớp mà nhìn anh chằm chằm.

“Có thể.”

Mục Kính Sâm nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm.

“Nếu cô ấy bị xâm hại, chị nói cho tôi biết, nhưng đừng nói cho cô ấy.”

“Vì sao?”

“Nói cho tôi biết, tôi có thể đi giết kẻ kia. Không nói cho cô ấy, chuyện này có thể coi như chưa phát sinh.”

Môi Hứa Tình Thâm mấp máy, lại không biết có thể nói được gì. Cô xoay người vội muốn vào đi, Mục Kính Sâm lại nói: “Tưởng phu nhân, bên bệnh viện, tôi cần chị hỗ trợ, tôi không hy vọng có bất cứ lời không tốt nào truyền ra.”

“Yên tâm đi.” Hứa Tình Thâm đáp ứng, chuẩn bị đi vào.

“Khoan đã!” Mục Kính Sâm lại mở miệng, gọi cô lại. Anh biết sự tình hơi khó giải quyết, nhưng lúc này, nên nói hết khả năng có thể cho Hứa Tình Thâm biết.

“Tối hôm qua, tôi và cô ấy có làm chuyện vợ chồng.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm hơi thay đổi, nói như vậy, e là có chút rắc rối.

“Sếp Mục, tôi vào trước, tôi sẽ thu xếp người làm kiểm tra tường tận cho con bé.”

“Được.”

Hứa Tình Thâm mau chóng vào phòng cấp cứu. Mục Kính Sâm vẫn luôn chờ ở bên ngoài, sau một lúc lâu, mới nhớ gọi điện thoại cho người ta. Anh bảo bọn họ bất luận thế nào cũng phải đào được gã nhân viên kia ra, dù có phải đào ba thước đất!

Thời gian chờ đợi là dày vò nhất, Mục Kính Sâm ở ngoài phòng cấp cứu đi tới đi lui, trong lòng không xua được sự khẩn trương, anh không cách nào ngồi yên được, cũng không tài suy nghĩ tới những chuyện khác.

Lúc được đẩy ra, Phó Lưu Âm vẫn chưa tỉnh, Mục Kính Sâm đi nhanh tới.

“Âm Âm!”

Hứa Tình Thâm vừa đi vừa nói: “Không có gì trở ngại, chỉ bị đánh thuốc quá liều nên vẫn cứ hôn mê bất tỉnh.”

Người đàn ông không ngừng gọi tên Phó Lưu Âm; Hứa Tình Thâm thấy thế liền nắm cánh tay Mục Kính Sâm. Mục Kính Sâm dừng bước chân, nhìn nhân viên y tế đẩy Phó Lưu Âm về phía phòng bệnh. Hứa Tình Thâm vẫn không thả lỏng sắc mặt như cũ.

“Làm kiểm tra cho Âm Âm rồi, trên người ngoại trừ chút xây xước không rõ ràng ngoài da thì cũng không có gì lo ngại. Còn kết quả kiểm tra…”

Cả trái tim Mục Kính Sâm bị nhấc lên.

“Thế nào?”

“Trong cơ thể chỉ có một loại dấu vết, tuy báo cáo cuối cùng vẫn chưa có…”

Mục Kính Sâm đón lời Hứa Tình Thâm: “Của tôi.”

Hứa Tình Thâm nhếch môi dưới lên, muốn mình nở nụ cười: “Bất luận thế nào, đây cũng là kết quả tốt nhất rồi, có phải không?”

Lúc cô nói ra lời này, giọng nói có hơi run rẩy. Trong lòng Hứa Tình Thâm vẫn có tính toán tệ nhất, đối phương có khi nào sử dụng biện pháp an toàn không? Nhưng cô lại mau chóng lắc đầu phủ nhận, sẽ không, cho dù như vậy, sẽ không thể một chút dấu vết cũng không có.

“Phải. Không cần báo cáo gì nữa, nếu thật là vậy thì đó chính là của tôi, tôi rõ hơn ai hết.”

Một bên cánh môi Mục Kính Sâm động đậy, trái tim đang treo lơ lửng đột nhiên yên định lại. Có điều anh cười không nổi, anh xoay người, dẫm bước chân nặng nề đi về phía trước.

Đi tới phòng bệnh của Phó Lưu Âm, Hứa Tình Thâm bảo những người trong phòng đi ra ngoài hết. Cô chỉnh chai nước truyền dịch, tầm mắt lạc sang khuôn mặt tái nhợt của Phó Lưu Âm.

“Nếu anh tìm thấy con bé chậm hơn một chút nữa thôi, khả năng đã không cứu được.”

Ánh mắt Mục Kính Sâm rùng mình.

“Tuy trên người không có thương tích nào khác nhưng đã bị đông lạnh không nhẹ. Loại thuốc này có thể làm con bé cứ hôn mê bất tỉnh. Tôi vừa thử gọi mà con bé cũng hơi hơi mở mắt ra thật, có điều nó không nói được, cũng không động đậy.”

Loại cảm giác này giống như bị bóng đè, có thể nghĩ có bao nhiêu đáng sợ.

Hứa Tình Thâm ngồi xuống mép giường, tay cầm chặt tay Phó Lưu Âm, bàn tay cô ấy đến giờ vẫn lạnh băng.

“Có khả năng, tôi nói là có khả năng, Âm Âm cũng không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.”

“Chị yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói với cô ấy.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm hơi nghiêm túc như cũ.

“Lúc anh phát hiện Âm Âm thì còn ai khác không?”

Mục Kính Sâm gật đầu, tuy anh không nhìn kỹ, nhưng cũng biết nhóm sinh viên đều ở đó.

“Tôi sẽ hết sức làm cho bọn họ câm miệng.”

“Lời người đáng sợ, trên đời này, thứ có lực sát thương nhất chính là cái miệng của người ta. Nó có thể đem yêu chiều một người tới tận trời cao, cũng có thể đẩy người đó vào địa ngục, mãi mãi không thể chuyển mình.”

Mục Kính Sâm đứng dậy.

“Tôi đi giải quyết.”

“Sếp Mục!” Hứa Tình Thâm vội hơi nắm bàn tay Phó Lưu Âm lại, sau đó nói: “Âm Âm bộ dáng này, dù tôi nhìn cũng có suy nghĩ lung tung chứ đừng nói lúc ấy còn nhiều sinh viên như vậy. Tôi sợ anh không chặn được nhiều cái miệng như vậy.”

“Vậy cũng phải thử xem.” Mục Kính Sâm nhìn Phó Lưu Âm nằm trên giường bệnh. “Phiền chị thay tôi chăm sóc Âm Âm.”

“Được.”

Mục Kính Sâm bước nhanh ra ngoài, lúc này đã là chạng vạng. Giờ đây, anh dù có chạy đến trường cũng không có khả năng triệu tập tất cả các sinh viên ấy lại. Xảy ra chuyện như vậy, bên phía trường dĩ nhiên muốn chịu hơn phân nửa trách nhiệm. Điều duy nhất Mục Kính Sâm có thể làm vào lúc này chính là tìm Diệp Thiệu Dương.

Diệp Thiệu Dương mới từ cục cảnh sát đi không lâu thì nhận được điện thoại của Mục Kính Sâm, anh ta dừng lại bên vệ đường.

“Alo, anh Mục!”

Mục Kính Sâm ở trong điện thoại nói rõ ý mình, Diệp Thiệu Dương đương nhiên đáp ứng: “Anh Mục yên tâm, trên đường về tôi đã cảnh cáo mấy em không được nói bậy, còn nữa… Gã nhân viên tối qua đến giờ chưa lộ diện, cũng chưa tìm thấy hắn ở đâu.”

“Cái này không cần anh lo lắng, tôi sẽ bắt được hắn.”

Tay Diệp Thiệu Dương rũ bên người, ngón tay khẽ nhịp vào đầu gối.

“Anh Mục, nhưng lần này không thể so với lần trước, tôi sợ một số lời đồn đại đã truyền đi rồi.”

“Nếu thật là như vậy, tôi chỉ có thể tìm tới trường các anh gây phiền toái thôi.”

Ngắt cuộc trò chuyện, Diệp Thiệu Dương nhìn di động của mình, anh ta nở một nụ cười.

Tưởng Viễn Chu ở trong văn phòng chờ Hứa Tình Thâm tới, lâu mãi lại không thấy bóng cô, mãi khi gọi điện thoại cho cô mới biết Phó Lưu Âm đã xảy ra chuyện.

Đi vào phòng bệnh, vừa lúc đụng Mục Kính Sâm đang đi vào, hai người chào hỏi.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn hai người. Cô đứng dậy đi về phía Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm kéo cánh tay người đàn ông.

“Tối nay em không về.”

Mục Kính Sâm nghe vậy, mở miệng nói: “Tưởng phu nhân yên tâm, nơi này mình tôi được rồi.”

“Không sao, tôi coi một lúc là được, sau nửa đêm hẳn là Âm Âm tỉnh lại được rồi.”

Tưởng Viễn Chu cũng biết cô và Phó Lưu Âm có nhiều tình cảm.

“Nếu như vậy, anh bảo Lão Bạch thu xếp cơm chiều cho hai người.”

“Được.”

Lúc Phó Lưu Âm tỉnh lại, Hứa Tình Thâm đang ngồi yên ở bên giường, cô cố hết sức mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Tình Thâm thì có chút khó tin.

“Chị dâu?”

Hứa Tình Thâm tưởng nghe lầm, quay đầu nhìn lại, cô thực sự mở to mắt.

“Âm Âm, em tỉnh rồi!”

Mục Kính Sâm khom lưng nhìn cô.

“Thế nào? Còn khó chịu không?”

Cô gật đầu: “Lạnh, cứ thấy lạnh lắm.”

Người đàn ông ôm lấy cô, Phó Lưu Âm gượng cười: “Đây là đâu vậy?”

“Bệnh viện Tinh Cảng.”

“Sao tôi ở đây?”

Giọng Hứa Tình Thâm mềm nhẹ, nói: “Đương nhiên là bị bệnh mới tới bệnh viện được chứ.”

Phó Lưu Âm nghĩ tới chuyện trước khi bị hôn mê, bàn tay cô rơi xuống trên cánh tay Mục Kính Sâm.

“Người kia bảo tôi vào hòn non bộ, ra khỏi đó chính là khu diễn hí kịch, tôi giống như bị người ta đánh hôn mê.”

Mục Kính Sâm quan sát khuôn mặt nhỏ của cô.

“Bây giờ không sao rồi, em còn chỗ nào không thoải mái không?”

“Tôi hình như thấy anh, còn nghe được tiếng Triệu Hiểu…”

Hứa Tình Thâm có chút xuất thần. May mắn là Phó Lưu Âm không bị xâm hại, nhưng nếu mục đích của đối phương không phải như vậy thì sao lại biến cô ấy thành bộ dạng này chứ?

“Chị dâu, rốt cuộc em bị sao vậy?”

Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, nhìn Phó Lưu Âm.

“Không có gì, chỉ té xỉu trong hòn non bộ, bị đông lạnh xém chết.”

Tầm mắt Phó Lưu Âm nhìn tới nhìn lui hai người họ.

“Có phải nhân viên kia, hắn vì sao…”

“Nghỉ ngơi trước đi.” Bàn tay Mục Kính Sâm giữ bả vai cô. “Chuyện còn lại, hôm nào lại nói.”

“Mục Kính Sâm, lưng tôi đau quá.”

Hứa Tình Thâm tiếp lời: “Trên lưng em có vết trầy xát, hẳn tên kia sai khi đánh lén em đã ném em xuống đất, hoặc là lôi em đi. Không sao, bị thương ngoài da thôi.”

“Em… em không bị sao chứ?” Phó Lưu Âm hỏi một cách rất cẩn thận, tựa như có chút không dám tiếp thu sự thật, ánh mắt cô né tránh.

“Đương nhiên không có, ai dám động em?” Mục Kính Sâm cắn răng nói.

Trong lòng Phó Lưu Âm lại không được an ủi chút nào, cô loáng thoáng chỉ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua tất cả mọi người đều gạt cô.

Vì sao kẻ đó vô duyên vô cớ muốn đánh lén mình? Chẳng lẽ hắn thật sự chưa làm gì với mình sao?

“Tưởng phu nhân!” Thấy Phó Lưu Âm không có trở ngại, Mục Kính Sâm thẳng dậy nhìn về phía Hứa Tình Thâm. “Thời gian không còn sớm, trước hết xin chị về nghỉ, yên tâm đi, Âm Âm đã không sao rồi.”

Hứa Tình Thâm gật đầu, nếu Phó Lưu Âm đã tỉnh, cô ở lại đây ngược lại không tiện.

“Được.”

Phó Lưu Âm thấy Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Ánh mắt Phó Lưu Âm hơi chuyển dịch sang khuôn mặt Mục Kính Sâm.

“Đói không? Muốn ăn gì?”

Phó Lưu Âm lắc đầu: “Không đói.”

“Nói xạo, đến giờ vẫn chưa ăn gì, em thật sự không đói sao được.”

Phó Lưu Âm cầm chăn.

“Mục Kính Sâm, nếu tôi hỏi anh một việc, anh sẽ nói đúng sự thật cho tôi biết chứ?”

“Chuyện gì?”

“Không cần gạt tôi, tôi không muốn biết một chuyện gì từ trong miệng kẻ khác, như vậy tôi ngược lại sẽ chịu không nổi.”

Mục Kính Sâm nghe vậy, anh ngồi xuống mép giường. Anh chuyên chú nhìn chằm chằm mặt Phó Lưu Âm.

“Tôi biết em muốn hỏi gì, dù em không hỏi, tôi cũng tính sẽ nói từ đầu chí cuối cho em nghe.”

Cô khẽ gật đầu. Biểu tình trên mặt Mục Kính Sâm trông cũng không tốt, Phó Lưu Âm chuẩn bị tốt tâm lý.

“Em mất tích một đêm, chiều nay tôi mới tìm được em.”

Cô chuyên chú mà nghe.

“Nhưng lúc tôi tìm được em, tình huống của em rất không tốt, cả người lạnh băng, bị giấu trong hòn non bộ.” Mục Kính Sâm không giấu giếm. “Còn nữa, quần áo trên người em đều bị cởi, cũng bị mang đi.”

Vành mắt Phó Lưu Âm phiếm đỏ lên. Cô biết mà, đối phương sau khi đánh lén cô, tuyệt đối sẽ không có chuyện không làm gì cô.

“Sau đó thì sao?”

“Còn muốn hỏi sau đó ư?”

Phó Lưu Âm kéo cao chăn, muốn che khuất mặt mình, Mục Kính Sâm bắt lấy cổ tay cô.

“Không có sau đó, em không bị xâm hại.”

“Không thể nào!”

“Âm Âm, em hẳn phải rõ thân thể mình trước. Bên bệnh viện cũng thay em làm kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, em hẳn nên tin tưởng Tưởng phu nhân, tin tưởng tôi.”

Thần sắc Phó Lưu Âm tựa hồ được buông lỏng.

“Tên đó vì sao phải làm như vậy?”

“Âm Âm, chờ em xuất viện, không cần đi học nữa.”

“Vì… vì sao?”

Bàn tay Mục Kính Sâm vỗ về đầu vai cô.

“Lúc tôi bế em ra ngoài, bên ngoài còn có không ít người. Tuy tôi đã dùng thảm che cho em một chút, nhưng cũng không che được lòng họ suy nghĩ lung tung; tôi sợ em sẽ không chịu nổi mấy lời ngôn luận khi đó.”

“Tôi không sợ.” Không ngờ, vẻ mặt Phó Lưu Âm lại kiên định. “Nếu tôi không bị xâm hại, tôi cần gì phải đi để ý ánh mắt của người khác?”

Lời này nói thật không sai, nhưng vào lúc này, cũng chỉ là nói nói mà thôi, chỉ e Phó Lưu Âm chưa tưởng tượng ra được ánh mắt của những người khác sẽ có bao nhiêu đả thương người.

“Âm Âm, cùng lắm thì tôi chuyển trường giúp em.”

“Không cần.” Phó Lưu Âm nắm cổ tay Mục Kính Sâm. “Đây cũng không phải chuyện lớn gì, tôi cũng không cần né tránh nó. Mục Kính Sâm, nếu tôi thật sự bị xâm hại, tôi cũng không sợ những đồn đại vớ vẩn đó. Huống hồ, tôi là người bị hại, người khác dựa vào cái gì mà công kích tôi?”

Cô có thể có ý nghĩ như vậy đương nhiên là chuyện tốt, ít ra Mục Kính Sâm không cần nghĩ như phải khuyên giải cô thế nào, càng không cần lo lắng cô có bị bóng ma tâm lý vây kín hay không.

Phó Lưu Âm nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú của người đàn ông, thừa dịp Mục Kính Sâm xuất thần, cô ra sức hỏi: “Anh thì sao, có phải anh rất để ý không?”

“Cái gì?”

“Loại sự tình này, tôi sợ là có miệng cũng không nói rõ được. Tôi sợ cuối cùng có ngày sẽ truyền tới tai người thân bên cạnh anh.”

“Tôi không để bụng.” Mục Kính Sâm chống hai tay bên người cô, anh lặp lại lần nữa: “Em vẫn sống ổn là được, chuyện khác, tôi đều không để bụng.”

Phó Lưu Âm cười cười: “Tôi đây an tâm rồi, chỉ cần anh không để bụng là được. Suy nghĩ của người khác, tôi cũng không quan tâm.”

Nhà họ Mục.

Bà Mục ngồi một mình trong phòng khách, Mục Thành Quân đi xuống lầu.

“Mẹ, sao còn chưa ngủ ạ?”

“Thành Quân!”

Mục Thành Quân đi tới trước.

“Sao vậy ạ?”

“Không có gì, mẹ chỉ là ngủ không được.”

“Lão Nhị về rồi ạ?”

Bà Mục lắc đầu: “Chưa.”

“Âm Âm đâu? Không phải nói chiều nay là về nhà rồi sao?”

Vẻ mặt bà Mục có chút do dự, đây cũng là lý do vì sao tới giờ này bà ta còn một mình ngồi trong phòng khách.

“Âm Âm ở bệnh viện, nói hai ngày nữa mới về.”

“Bệnh viện?” Mục Thành Quân không khỏi trầm mặt xuống. “Sao lại tới bệnh viện?”

“Không biết, Kính Sâm nói ra ngoài thực tập một hồi thì bị bệnh.” Bà Mục nghĩ lại, rồi lại lắc đầu nói: “Nhưng khi mẹ nói mẹ sẽ tới, nó ngăn lần này tới lần khác, nói là Âm Âm ngày mai hoặc ngày mốt có thể về rồi.”

Mục Thành Quân mơ hồ cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng ngoài miệng lại khuyên giải an ủi bà Mục, nói: “Mẹ, nói không chừng chỉ là ra ngoài không thích ứng nên sinh bệnh vặt, không muốn mẹ lo lắng mà thôi. Mẹ ngẫm lại xem, nếu Âm Âm thực sự có chuyện, ai dám đi gạt mẹ?”

“Cũng phải.”

Mục Thành Quân đứng thẳng dậy.

“Mẹ mau lên lầu nghỉ ngơi đi ạ.”

“Được.”

Hôm nay Phó Lưu Âm xuất viện, Hứa Tình Thâm đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

“Âm Âm!”

“Chị dâu!”

“Sức khỏe khá tốt chứ?”

“Ừm.” Phó Lưu Âm từ mép giường ngồi dậy. “Hiện tại một chút vấn đề cũng không có, có điều bị cảm mạo thật sự nghiêm trọng, lấy thêm thuốc, trở về từ từ sẽ uống ạ.”

“Tốt!” Hứa Tình Thâm kéo cô đến trước người. “Thuốc tiêm vào người em, tác dụng thuốc đã hết từ lâu rồi, cũng sẽ không để lại di chứng gì. Đừng lo lắng!”

“Cám ơn chị dâu!”

Mục Kính Sâm làm xong thủ tục xuất viện thì đi vào, Hứa Tình Thâm đưa bọn họ ra phòng bệnh.

Trở lại nhà họ Mục, hôm nay ánh nắng rất tốt, Mục Kính Sâm mở cửa xe giúp Phó Lưu Âm.

Lúc hai người đi vào sân, Phó Lưu Âm vừa lúc nhìn thấy người giúp việc đẩy Lăng Thời Ngâm đi ra. Mục Kính Sâm ôm lấy bả vai cô, Phó Lưu Âm ngẩng đầu nhìn anh.

“Tự tôi đi được.”

Người đàn ông không nói chuyện, càng không buông tay ra, đôi mắt lại chăm chú vào người Lăng Thời Ngâm.

Oan gia ngõ hẹp, trong lòng Lăng Thời Ngâm trào ra sự không vui. Phó Lưu Âm không có nhà hai ngày nay, cô ta cảm thấy an nhàn cực kỳ, thậm chí cô ta đã nghĩ, nếu Phó Lưu Âm không về thì tốt bao nhiêu.

Chút tâm tư đó của cô ta đều lọt vào mắt Mục Kính Sâm. Anh ôm Phó Lưu Âm đi tới, tới trước mặt Lăng Thời Ngâm, người giúp việc dừng chân lại.

Lăng Thời Ngâm miễn cưỡng cười, lên tiếng chào: “Kính Sâm! Âm Âm!”

Mục Kính Sâm để Phó Lưu Âm đứng sang bên, sau đó anh tiến lên đến cạnh người giúp việc, một câu cũng không nói, kéo người giúp việc ra chút.

“Sếp Mục?”

Mục Kính Sâm giơ một chân lên, đá mạnh vào xe lăn của Lăng Thời Ngâm. Xe lăn bay về phía trước, bay ra khỏi mặt đường, Lăng Thời Ngâm sợ tới mức thét chói tai liên tục: “Cứu mạng! Cứu mạng với!”

Người giúp việc hoảng hốt, vội vàng chạy tới, mất rất nhiều sức mới giữ chặt được xe lăn lại.

Bà Mục và Mục Thành Quân nghe được tiếng kêu thì đi ra. Từ sau khi bị đánh, bóng ma tâm lý của Lăng Thời Ngâm vốn dĩ rất nặng, lần này càng bị Mục Kính Sâm dọa tới mức nói không nên lời.

“Sao lại thế này?”

Đối diện với câu hỏi của bà Mục, người giúp việc chỉ nhìn Mục Kính Sâm, cũng không dám nói bừa.

Bàn tay Lăng Thời Ngâm không ngừng vỗ ngực, thấy không ai nói giúp mình, Lăng Thời Ngâm vội mở miệng nói: “Mẹ, cũng không biết Kính Sâm bị làm sao, cậu ấy bỗng nhiên đá xe lăn của con.”

Bà Mục nhìn về phía con trai mình.

“Kính Sâm, sao lại thế này?”

Mục Kính Sâm cười lạnh, anh quay lại bên cạnh Phó Lưu Âm, đưa tay ôm bả vai cô.

“Lăng Thời Ngâm, rất nhiều chuyện không cần điều tra tôi cũng có thể biết chắc chắn không thoát khỏi có quan hệ với chị. Nếu đã tàn phế thì hãy an phận ngồi đó đi, đừng ra ngoài gây họa cho người khác. Tôi nghĩ tôi nói những lời này, hẳn là là chị hiểu hết?”

Sắc mặt Lăng Thời Ngâm đầy ủy khuất, hôm nay cô ta vất vả lắm mới có thể xuống lầu một lần, cô ta cũng chưa đắc tội ai, những người này thật sự không thể hiểu được.

“Tôi gây họa cho ai? Cậu có chứng cứ nào?”

Mục Kính Sâm nghe vậy, giận sôi máu.

“Vậy chị nói xem, có một số việc trừ chị ra, còn ai có thể làm ra được?”

“Cậu không thể hiểu được!” Lăng Thời Ngâm giận không kìm lại được.

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Bà Mục nghe tới mơ hồ. “Đều là người một nhà, các con làm gì vậy?”

Bàn tay Mục Kính Sâm vỗ nhẹ trên vai Phó Lưu Âm.

“Đi!”

Phó Lưu Âm từ đầu đến cuối không nói chuyện, ánh mắt khóa chặt Lăng Thời Ngâm không buông.

Quả thật, trừ Lăng Thời Ngâm ra, còn có ai nữa chứ?

Chuyện Phó Lưu Âm sẽ đi Lâm Viên, là thành viên trong nhà họ Mục, Lăng Thời Ngâm chắc chắn biết, huống hồ có thể kẻ có thể làm ra thủ đoạn xấu xa kiểu này, ngoại trừ Lăng Thời Ngâm, cô thật sự không thể nghĩ ra được người nào khác.

“Các người đừng có ngậm máu phun người.” Lăng Thời Ngâm kích động mà đập xuống hai chân mình. “Như các người nói, tôi hiện tại nhúc nhích còn không được, tôi còn có thể làm gì các người?”

Khóe miệng Mục Kính Sâm cong lên nụ cười lạnh: “Chị muốn chứng cứ phải không? Vậy được, đến lúc đó chị đừng hỏi tôi không nhận người chị dâu như chị!”

Anh ôm lấy Phó Lưu Âm đi vào nhà. Bà Mục thở dài, đi đến trước mặt Lăng Thời Ngâm.

“Thời Ngâm, con không sao chứ?”

“Mẹ, mẹ hãy tin con, con thật sự không có…”

Vẻ mặt Mục Thành Quân không rõ mà nhìn chằm chằm về hướng Mục Kính Sâm bỏ đi.

Lão Nhị phát hỏa lớn như vậy nhất định có liên quan tới chuyện Phó Lưu Âm nằm viện. Hắn nhìn về phía Lăng Thời Ngâm.

Vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn, Lăng Thời Ngâm cuống quít biện giải: “Thành Quân, anh hãy tin em, anh nhất định phải tin em.”

Mục Thành Quân không nói hai lời, xoay người đi vào nhà.

Quay về phòng ngủ, Mục Thành Quân đóng cửa phòng lại. Hắn lấy di động ra, bấm gọi một dãy số.

Trong điện thoại truyền đến một tiếng alo, Mục Thành Quân dựa bệ cửa sổ nói: “Thay tôi điều tra rõ một việc.”

“Xin Mục tiên sinh phân phó.”

“Bây giờ đi tới trường Phó Lưu Âm học, phải hỏi rõ mấy hôm trước cô ấy ra ngoài đã gặp phải chuyện gì.”

“Dạ.”

Mục Thành Quân nghĩ nghĩ, tiếp tục phân phó: “Không được hỏi một cách trắng trợn táo bạo, tốt nhất là tìm vài người dáng vẻ giống sinh viên trà trộn vào, tốt nhất là mua chuộc mấy đứa sinh viên đó, chuyện này không được để lộ ra, phải sạch sẽ gọn gàng.”

“Mục tiên sinh yên tâm, tôi hiểu rõ rồi ạ.”

Sau khi ngắt cuộc trò chuyện, Mục Thành Quân như suy tư gì đó, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Ngày thường Phó Lưu Âm và Lăng Thời Ngâm cũng không hợp, nhưng hôm nay Mục Kính Sâm lại tự mình xé rách mặt, có phải có nghĩa: nhất định có chuyện gì không tốt xảy ra với Phó Lưu Âm?

Hắn đoán không ra, chỉ có thể ở bên đây chờ đáp án.

Buổi tối, bà Mục tự đi tới phòng Phó Lưu Âm gọi bọn họ xuống lầu ăn cơm chiều. Người một nhà ngồi trước bàn ăn, sắc mặt Lăng Thời Ngâm khó coi, ai cũng không nói lời nào, bầu không khí bữa cơm chiều này không ổn tới tột đỉnh.

Ăn xong, Mục Kính Sâm đưa Phó Lưu Âm lên lầu nghỉ ngơi. Lăng Thời Ngâm khó khăn lắm mới được xuống dưới, đương nhiên muốn làm ra vẻ thông minh một phen.

“Mẹ, con cùng mẹ xem TV.”

“Được đó.”

Mục Thành Quân lên lầu không bao lâu thì di động trong túi liền reo lên.

“Alo.”

“Mục tiên sinh, tra được rồi ạ.”

Mí mắt Mục Thành Quân khẽ nhảy.

“Cậu nói đi!”

“Nói là Phó Lưu Âm mất tích một đêm, lúc tìm được…”

Hô hấp của Mục Thành Quân căng thẳng.

“Lúc tìm được thế nào?”

“Nghe nói không mặc quần áo. Được tìm thấy trong một hòn non bộ, lúc ấy vẫn hôn mê bất tỉnh, rất thảm hại.”

Mục Thành Quân thu hồi bàn tay, trong mắt phẫn nộ gom lại.

“Thật sự?”

“Vô cùng chính xác ạ, cô ta là bị tên nhân viên của Lâm Viên tấn công, nghe nói là tên này thần kinh còn có vấn đề. Cô gái đó xem như bị làm nhục rồi ạ.”

Mục Thành Quân nghe xong mấy chữ cuối cùng thì tức giận đến nỗi ném mạnh di động xuống. Di động nện rất mạnh xuống sàn nhà, phát ra tiếng loảng xoảng lớn.

Ngực Mục Thành Quân phập phồng kịch liệt, thiếu chút nữa đứng không vững, một vài hình ảnh kìm không được mà hiện lên trong đầu. Hắn thất thần ngồi xuống mép giường, hai tay cắm vào tóc.

Sau một lúc lâu, sắc mặt Mục Thành Quân xanh mét, đứng dậy đi ra ngoài.

Đi xuống lầu, Lăng Thời Ngâm đang thảo luận với bà Mục về tình tiết trong phim. Cô ta ngồi trên xe lăn cười, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Mục Thành Quân đi tới.

“Thành Quân?” Trong lòng Lăng Thời Ngâm rơi lộp bộp, nhìn ra được thần sắc của hắn không thích hợp.

“Còn không ngủ mà làm gì?” Mục Thành Quân đi tới trước người cô ta. “Lên lầu đi!”

“Còn sớm mà.” Bà Mục nói, đuôi mắt nhìn về phía con trai, lại thấy thần sắc hắn khó coi, trong lòng bà ta dâng lên loại dự cảm không tốt.

“Thành Quân, để Thời Ngâm ngồi với mẹ một lúc đi.”

“Mẹ, Thời Ngâm là người bệnh, cô ấy cần nghỉ ngơi cho tốt.”

Mục Thành Quân khom lưng bế cô ta lên. Tiếp xúc với tầm mắt Mục Thành Quân tầm mắt, Lăng Thời Ngâm không khỏi sợ hãi lên tiếng.

“Thành Quân, buổi sáng em dậy muộn, vẫn chưa thấy buồn ngủ.”

“Vậy cũng phải nghỉ ngơi.” Mục Thành Quân ôm cô ta xoay người đi.

“Thành Quân!!!” Bà Mục đứng dậy, đuổi theo một bước.

Mục Thành Quân quay đầu lại mỉm cười với bà Mục.

“Mẹ, mẹ khẩn trương như vậy làm gì? Con chỉ mang Thời Ngâm lên lầu thôi.”

“Thành Quân, Thời Ngâm là vợ con, con phải nhớ kỹ điểm này đó!”

“Con đương nhiên nhớ kỹ, con sẽ tốt với cô ấy.” Mục Thành Quân nói, đi về phía cầu thang.

Đi tới lầu ba, người đàn ông mở cửa đi vào. Lăng Thời Ngâm trong lòng sợ hãi không thôi.

“Thành Quân, cũng không biết Kính Sâm sao lại như vậy. Có một số việc chỉ là hiểu lầm thôi, em ở nhà chẳng hỏi tới chuyện gì cả, điểm này, anh hẳn nhìn thấy hết mà.”

Mục Thành Quân lạnh lùng liếc cô ta một cái, cánh môi Lăng Thời Ngâm cánh môi phát run, trên mặt gượng nở nụ cười.

“Thành Quân, thả em xuống đi.”

Tầm mắt người đàn ông tầm mắt rơi xuống trên mặt đất, nhìn thấy di động của mình.

Đôi tay hắn buông lỏng, lúc Lăng Thời Ngâm nhận ra được không thích hợp thì đã không kịp rồi. Tay cô ta muốn lôi kéo Mục Thành Quân, nhưng ngón tay cũng chỉ kịp bắt lấy đầu vai người đàn ông, cô ta bị hắn ném bịch xuống đất. Lăng Thời Ngâm bị ngã sau một lúc lâu nói không nên lời, cơn đau đớn chạy khắp cơ thể.

Mục Thành Quân từ trên cao nhìn xuống cô ta chằm chằm.

“Đau không?”

Lăng Thời Ngâm ôm bả vai mình, trong mắt tất cả đều là hoảng hốt kinh hoàng.

“Thành Quân, vì sao anh làm vậy với em?”

“Tôi hỏi cô đau không?”

Lăng Thời Ngâm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ra ngoài, cô ta gật gật đầu.

Mục Thành Quân giơ một chân lên đá vào người cô ta, Lăng Thời Ngâm không nhịn được kêu lên đau đớn.

“Ít nhất anh phải nói cho em, rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì?”

Người đàn ông cười lạnh, nhấc chân dài bước qua người cô ta. Hắn không quan tâm cô ta nữa, mặc cô ta nằm trên sàn nhà lạnh băng một đêm.

Chọn tập
Bình luận
× sticky