Người đàn ông nghe vậy, hai tay nắm chặt hông cô gái.
Một lúc sau
Cửa mở ra, cô gái khom người, trên người vẫn khoác khăn choàng, cô miễn cưỡng đi mấy bước, hai đùi run lên. Ở ngoài cửa có người gác, hai người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện.
Cô gái đi được mấy bước hình như dưới chân không còn sức lực, suýt chút nữa thì ngã, khó khăn chống lấy lan can bên cạnh, cô cúi đầu, bả vai run rẩy, tiếng khóc truyền ra.
Hai người đàn ông đằng sau cô cũng đưa mắt nhìn nhau, không cần nói có thể biết được nhất định là Mục soái quá kình bạo, lăn qua lăn lại làm cho cô gái bị hỏng rồi.
Cô gái nhỏ xoay chân, đợi cho cảm giác tê mỏi qua đi cô mới nhấc chân rời đi.
Ai có thể tin được ngay từ đầu Mục Kính Sâm dã không muốn cô, anh ta để cho cô đứng tư thế quân nhân một tiếng đồng hồ, gương mặt nhíu chặt, cô kiên trì không được, đã muốn buông tha nhưng Mục Kính Sâm cực kì máu lạnh, uy hiếp cô nói nếu có dám bỏ đi sẽ để choc ho của quân đoàn tới cắn cô.
Cô đã gặp qua cho ở quân đoàn, cho nên sợ không dám lộn xộn.
Cửu Long Thương
Duệ Duệ hồi phục không tệ, tóc trên đầu cũng đã mọc lại, Tưởng Viễn Chu khoanh chân ngồi dưới đất, trong phòng cực kì ấm áp, cho nên không cảm thấy lạnh.
Lão Bạch đẩy cửa đi vào, Tưởng Viễn Chu cầm cuốn sách trên tay, âm thanh nhẹ nhàng từ từ đọc nội dung trong sách.
Duệ Duệ làm gì nghe, thật ra đang tự chơi nhưng dù thế Tưởng Viễn Chu vẫn đọc rất chăm chú.
Lão Bạch ngồi xuống bên cạnh anh, “Tưởng tiên sinh.”
Tưởng Viễn Chu sờ chóp mũi, tiếp tục đọc, mãi đến khi đọc xong cuốn truyện anh mới nhìn về phía lão Bạch, “Những cuốn truyện này thật không logic, không biết lúc còn nhỏ có bị đầu độc qua hay không.”
Lão Bạch buồn cười: “Người lớn và trẻ nhỏ có suy nghĩ khác nhau.”
Tưởng Viễn Chu ngồi lâu, vặn cổ không nghĩ lại chạm vào vết thương nơi cổ, anh hí một tiếng.
“Tưởng tiên sinh, anh không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, bên kia như thế nào rồi?”
“Vẫn vậy, theo lý thuyết qua thời gian này sẽ thả người, nhưng cảnh sát vẫn lãnh mẽ theo đuổi, đuổi tới Bảo Lệ cư thượng, dù sao cũng là sự thật, mặc dù Phó Kình Sênh cự tuyệt không nhận tội, nhưng chuyện này cuối cùng vẫn có liên quan tới anh ta.”
Tưởng Viễn Chu một tay chống ra sau người, giọng điệu như không để ý nhắc tới một người: “Hứa Tình Thâm như thế nào? Bên kia như thế nào?”
“Vẫn như cũ, cùng với em gái Phó Kình Sênh tới đồn cảnh sát gặp anh ta, nhưng đã bị cảnh sát cự tuyệt.”
Duệ Duệ đi đến trước mặt Tưởng Viễn Chu, anh đưa tay ôm bé vào ngực, “Bảo Lệ Cư thượng có tốt không?”
“Trước mắt thì không tệ.”
Ngón tay Tưởng Viễn Chu nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Duệ Duệ, “Cứ kéo dài như thế không phải là biện pháp, thời gian càng lâu đối với Phó Kình Sênh mà nói càng có lợi. Nhất định trong tay anh ta có tài liệu, muốn anh ta chủ động đưa ra là rất khó, nhưng nếu anh ta không chịu nói, dựa theo sự cẩn thận của anh ta, cảnh sát rất khó điều tra được.”
“Như vậy sẽ rơi vào con đường cụt, Phó Kình Sênh nếu chết thì dựa vào đâu anh ta sẽ giao ra.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rét lạnh nhìn chằm chằm phía trước: “Tôi lại muốn xem một chút rốt cuộc anh ta bày ra bao nhiêu chuyện thì bên trong đó có bao nhiều chuyện liên quan tới tôi.”
“Tưởng tiên sinh, tôi có dự cảm một khí Phó Kình Sên giao ra gì đó, tôi sợ…”
“Sợ cái gì?”
Lão Bạch không nói được, đành lắc đầu, “Liên lụy tới việc so với tưởng tượng của chúng ta còn nghiêm trọng hơn.”
Duệ Duệ đứng lên, đứng không vững lại ngồi trở về đùi Tưởng Viễn Chu, anh ôm bé đứng dậy: “Lão Bạch, anh đi an bài một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“An bài một phóng viên qua đó.”
“Được.”
Buổi chiều lúc Tưởng Viễn Chu ra ngoài, trời trong xanh nên anh không mặc nhiều, lão Bạch ở phía sau, khoác áo bành tô đen nhánh lên đầu vai người đàn ông.
Anh không đưa tay mặc áo vào, hai chân thon dài đi về phía trước, vạt áo bành tô bành ra. Sau khi ngồi lên xe, xe từ từ đi về phía trước, chỉ là vừa rời khỏi Cửu Long Thương, lái xe chưa kịp tăng tốc Tưởng Viễn Chu đã bị một đám phóng viên vây quanh.
“Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh, mong anh nói mấy câu.”
Lão Bạch bảo lái xe chú ý người phía trước: “Những người này vì muốn tin tức mà ngay cả mạng cũng không thèm.”
Tưởng Viễn Chu bảo dừng xe, sau đó hạ cửa kính xe, cửa kính thủy tinh màu trà hạ xuống một nửa, phong viên đứng bên ngoài, vừa vặn có thể nhìn được gương mặt của người đàn ông.
“Tưởng tiên sinh, mới anh nói mấy câu, anh và Hứa Tình Thâm rõ ràng đã đi lĩnh giấy chứng nhận, vì sao cô ấy lại ở Bảo Lệ Cư thượng? Cô ấy có quan hệ gì với Phó Kình Sênh người vừa bị cảnh sát bắt? Các người là vợ chồng, vì sao cô ấy lại cùng tiens cùng lùi với người đàn ông khác?”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu khẽ dao động, nữa người ngồi thẳng, gương mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, một đôi mắt đen giống như sao sáng trên trời.
“Cô ấy ở Bảo Lệ Cư thượng vì em gái Phó Kình Sênh là bạn của cô ấy, trước kia Phó Lưu Âm mất tích hai năm, Phó Kình Sênh bị bệnh, Hứa Tình Thâm là bác sĩ gia đình của anh ta.”
Lời này vừa nói ra có lẽ có nhiều người không tin?
Nhưng đây lại là lời tưởng tiên sinh nói, có ai dám ở trước mặt nghi ngờ?
“Nếu như vậy tình cảm của Tưởng tiên sinh và Tưởng thiếu phu nhân vẫn tốt chứ?”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu bình tĩnh:”Đó là đương nhiên.”
Lão Bạch rụt cổ, nhìn đám phóng viên đang giơ camera chụp ảnh, đột nhiên anh ý thức được vết sẹo trên mặt mình, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, ngàn vạn lần đừng dính đến hắn mới tốt.
“Gần đây chuyện của Phó Kình Sênh, nhất định Tưởng tiên sinh có nghe qua đúng không?”
Ừ
“Vậy sao anh còn để cho Tưởng thiếu phu nhân ở lại Bảo Lệ Cư thượng? Anh không sợ sẽ có người gây bất lợi cho cô ấy sao?”
Tin tức là phát trực tiếp, lúc này bên trong Bảo Lệ Cư thượng, Phó Lưu Âm và Hứa Tình Thâm đang ngồi một chỗ, bên trong phòng khách đang bật TV, các cô không thấy tin tức của Phó Kình Sênh chỉ có thể nhìn vào tin tức khác.
Lúc Hứa Tình Thâm ngửa đầu nhìn lên liền thấy được hình ảnh của Tưởng Viễn Chu.
Lúc phóng viên hỏi tới vấn đề này, Tưởng Viễn Chu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cười lạnh: “Tôi có gì phải lo lắng? Tưởng thiếu phu nhân ở Đông Thành này ai chạm đụng? Tôi mặc kệ Phó Kình Sênh làm chuyện thương thiên hại lý gì, có bao nhiêu người muốn đối phó với anh ta, đối phó người nhà anh ta, nhưng Hứa Tình Thâm là người nhà họ Tưởng, đụng vào cô ấy tức là đụng vào tôi! Tôi mặc kệ các người bình thường đoán quan hệ tôi và Hứa Tình Thâm như thế nào, nhưng nàng đeo cái danh hiệu Tưởng thiếu phu nhân thì mạng của cô ấy là mạng của tôi, ai dám đụng vào cô ấy tôi muốn người đó phải chết!’
Đôi mắt Tưởng Viễn Chu hiện lên sự âm ngoan nhìn về phía màn hình, trước trước tới nay anh vẫn thâm tang bất lộ, luôn nắm chắc hành xử đúng mực. Anh có thể ở trước mặt truyền thông nói như vậy đúng là ngoài ý muốn của mọi người, phóng viên nắm chặt microphone lui về sau mấy bước.
Bên cạnh có mấy phóng viên khác mắt thấy xe của Tưởng Viễn Chu muốn rời đi nhanh chóng hỏi: “Phó Kình Sênh còn có một người em gái, Tưởng tiên sinh có quan tâm không?”
Tưởng Viễn Chu từ từ bật kính xe lên, ngay lúc tấm chắn thủy tinh lên ngang tầm mắt, âm thanh của Tưởng Viễn Chu truyền ra ngoài cửa sổ: “Tôi không có em gái.”
Ý tứ câu nói rất rõ ràng, anh ta chỉ muốn bảo vệ Tưởng thiếu phu nhân mà thôi, còn Phó Lưu Âm không liên quan gì tới anh ta.
Hứa Tình Thâm cầm điều khiển từ xa, cánh tay không ngừng run rẩy, Phó Lưu Âm đều thấy được, trong lòng cô cũng thả lỏng hơn, biết đó là chuyện tốt. Cô không muốn người khác đến gánh vác cùng cô, cô nhận lấy điều chỉnh từ xa trong tay Hứa Tình Thâm, chuyển đài.
Hứa Tình Thâm vùi mặt vào trong hai lòng bàn tay, ánh mắt Phó Lưu Âm rơi vào bên ngoài cửa sổ: “Chị dâu, em đi mua chút đồ ăn.”
“Không được!” Tầm mắt Hứa Tình Thâm rơi trên mặt cô: “Không được ra cửa.”
“Mấy ngày nay đều gọi đồ ăn ngoài, ăn đã ngấy rồi, không sao đâu…”
“Không được.” Hứa Tình Thâm kiên quyết, tay cô cầm lấy tay Phó Lưu Âm: “Nghe chị.”
“Vậy được rồi.”
Lúc chạng vạng, Lâm Lâm chơi bên cạnh, Hứa Tình Cầm điện thoại định gọi đồ ăn ngoài.
Phó Lưu Âm đứng dậy nói: “Em đi nấu chút cháo lấy chút thức ăn cho Lâm Lâm.”
“Em ngồi đi, để chị.”
Cô mới đứng dậy, người chưa vào bếp đã nghe cửa rắc một tiếng, Phó Lưu Âm đi qua: “Anh!”
Người tới là lão Bạch, trong tay còn mang theo hộp thức ăn, anh ta đặt đồ lên bàn, “Tưởng thiếu phu nhân.”
“Sao anh lại ở đây?”