Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 – Chương 105: Không ôm! Vợ tôi quản nghiêm!

Tác giả: Thánh Yêu
Chọn tập

Lão Bạch đứng im tại chỗ, vẻ như cũng nghe vào tai lời Tưởng Viễn Chu nói, cũng cho là thật.

“Tưởng tiên sinh, cái này không thể được, Đề Lạp rất bảo thủ.”

“Cô ta bảo thủ, gặp cậu cũng bảo thủ, vậy lớp quan hệ này của các cậu mãi mãi cũng không đột phá được.”

Hứa Tình Thâm nghe không nổi nữa, vội xen vào: “Lão Bạch, anh đừng nghe anh ấy! Bây giờ hai người mới quen nhau mấy ngày, nếu anh thật sự dám đưa ra yêu cầu như vậy, con gái nhà người ta nhất định sẽ quay đi, không bao giờ để ý anh nữa!”

Đúng vậy!

Lão Bạch cũng nghĩ thế.

“Tưởng phu nhân nói phải.”

“Phải cái gì mà phải?” Tưởng Viễn Chu còn muốn phá đám.

“Đó hiển nhiên là tư duy của phụ nữ. Lão Bạch, cậu nên nghe tôi, tôi là đàn ông.”

Có điều, Lão Bạch nghĩ lại lời Tưởng Viễn Chu, anh nói có vẻ cũng có lý, chung quy ngay từ ngày đầu tiên gặp Hứa Tình Thâm, anh đã “ăn” cô, sau đó một mạch tuân theo tư thái càng ăn càng mạnh mẽ, làm Hứa Tình Thâm không có chút sức lực chống cự, nhìn xem, bây giờ tốt bao nhiêu?

Hứa Tình Thâm nín cười, nhưng lại không nín được, đành bật cười: “Lão Bạch, anh sẽ thật sự làm đúng không?”

“Không có, không có!!!” Lão Bạch vội vàng xua tay.

“Cậu và người ta yêu đương, còn không phải hướng tới cuộc sống sinh hoạt? Những ngày sau này, đó chính là người vợ nồng thắm.”

Lão Bạch lại lắc lắc đầu: “Tưởng tiên sinh, ngài đừng hại tôi. Tôi vất vả lắm mới thành được, tôi cũng không thể dọa cô ấy chạy.”

Anh ấy nhìn đồng hồ, lại phải đi liền kẻo trễ.

“Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân, hẹn gặp lại ạ!”

Tưởng Viễn Chu hai tay đan vào nhau. Lão Bạch đã chạy sắp ra tới cửa, Tưởng Viễn Chu nói với theo.

“Lão Bạch, tôi còn có chuyện muốn cậu đi làm.”

Lão Bạch vội kéo cửa văn phòng đi ra ngoài.

“Tưởng tiên sinh, tai tôi bỗng nhiên không tốt, nói gì cũng không nghe thấy được…”

Anh ấy đi ra ngoài, tiếng đóng cửa truyền tới tai Hứa Tình Thâm. Ngay sau đó Lão Bạch lại đẩy cửa ra tạo thành một khe hở.

“Tưởng tiên sinh, cám ơn ngài vì đã nói kinh nghiệm, có điều tôi vẫn chọn nghe theo Tưởng phu nhân.”

Nói kinh nghiệm?

Tay Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ về phía cửa, Lão Bạch vội đóng cửa, chạy nhanh như chớp.

Đứng trước mặt một cái lu dấm lớn như vậy, lỡ như đánh vỡ, vậy chẳng phải muốn cả văn phòng ám đầy mùi dấm? Tưởng Viễn Chu dựa người ra sau này, nói tới mấy lời trước đó của Hứa Tình Thâm.

“Em xem xem anh đối với em thế nào, tới cả Lão Bạch cũng xem thường, tất cả đều thành kinh nghiệm.”

“Em thấy Lão Bạch không có ý đó!” Hứa Tình Thâm đi tới cạnh Tưởng Viễn Chu.

“Anh nói, trước Vạn Dục Ninh thì anh có mấy người phụ nữ hả?”

Tưởng Viễn Chu bị dọa mồ hôi lạnh muốn chảy cả ra.

“Nói bậy gì đó, Vạn Dục Ninh không phải người phụ nữ của anh.”

“Đừng có ngắt lời, em nói là trước cô ta cơ.”

“Không có nhé!” Sắc mặt Tưởng Viễn Chu đầy nghiêm túc.

“Hửm?” Hứa Tình Thâm không ngờ chuyện này mà anh còn có thể xỏ lá.

“Không thể nào.”

“Sao không thể nào?” Tưởng Viễn Chu mang vẻ mặt vô tội, hai mắt cũng chứa ngập đầy vẻ vô tội.

“Em không có chứng cứ.”

Hứa Tình Thâm vươn tay ra, Tưởng Viễn Chu giữ chặt cổ tay cô, dùng lực trong tay kéo lại, ôm cô lên đùi mình.

“Lúc anh và em ở bên nhau, vô cùng trong sạch.”

“Mấy lời này của anh…”

Thế nhưng Tưởng Viễn Chu không muốn tán gẫu tới cùng về đề tài này, lỡ như Hứa Tình Thâm càng nói càng hăng, thẩm vấn như bóc từng lớp hành tây, không chừng cuối cùng có thể dẫn tới nổi giận.

“Vẫn nên nghĩ tới Lão Bạch.” Tưởng Viễn Chu vội lái đề tài.

“Lão Bạch không phải khá tốt rồi sao?”

Tưởng Viễn Chu hai tay ôm chặt lấy eo cô, “Tốt chỗ nào? Lỡ lần này mà không thành, vậy thì chờ mau tới bốn mươi tuổi.”

“Anh đây là đang quan tâm tới anh ấy, hay là trù anh ấy đây?”

Lão Bạch vội vội vàng vàng ra bệnh viện, lập tức hắt xì ba cái, cũng chẳng biết ai đang nói gì mình hay là bị cảm rồi.

Nhà họ Mục.

Ăn xong cơm chiều, bà Mục dẫn Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm lên lầu.

Phòng đã dọn dẹp xong, phòng ngủ này vốn là của Mục Kính Sâm. Bà Mục mở cửa đi vào, mấy người làm trong nhà thật lanh tay lẹ chân, hai bình hoa ở cửa đã được cắm hai bó hoa tươi, mùi thơm tươi mát. Bà Mục đi tới, đóng cửa sổ lại.

“Vốn nên chuẩn bị cho các con chút màu đỏ báo hỉ, có điều…”

“Mẹ, bọn con không cần mấy cái đó.” Mục Kính Sâm đi đến trước giường. “Sáng mai con quay lại sân huấn luyện, dọn đồ của con và Lưu Âm đến đây.”

“Được.”

Nhà của nhà họ Mục rất lớn, Mục Thành Quân và Lăng Thời Ngâm ở trên lầu ba. Bà Mục sau khi ra khỏi phòng thì đóng cửa lại.

Phó Lưu Âm đứng trong phòng.

“Có phải anh không kết hôn thì không thể thừa kế tài sản?”

“Không khác lắm.”

“Anh hoàn toàn có thể tìm người môn đăng hộ đối.”

Mục Kính Sâm bực dọc, ngẩng mắt lên, khóe miệng cố tình dâng lên mấy phần ý cười: “Gấp cái gì, tôi cũng chưa nói sẽ sống với em cả đời.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Người đàn ông kéo cô lại trước mặt bằng một tay.

“Tốt cái gì?”

“Thiếu tá Mục, đây là đang ở nhà anh, anh ngàn lần vạn lần chú ý động tĩnh!”

Mục Kính Sâm giữ bả vai Phó Lưu Âm, đẩy cô ngã xuống giường, sau đó anh giơ hai tay cô lên, đè chặt.

“Có ở đâu tôi cũng có thể không kiêng nể gì, ai dám nói chữ ‘không’ với tôi?”

“Tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói tới điều kiện đàng hoàng mới được.”

“Điều kiện gì?”

Ánh mắt Phó Lưu Âm nhìn thẳng về phía anh.

“Anh bảo tôi kết hôn, tôi liền kết hôn; bảo tôi dọn đến đây ở, tôi cũng chỉ có thể đồng ý; sau này anh muốn ly hôn, anh không sợ tôi không chịu hả?”

“Không sợ! Tùy em, một tờ giấy kết hôn không trói buộc được tôi.”

Phó Lưu Âm giãy mấy cái, lực Mục Kính Sâm nắm cổ tay cô lại càng chặt.

“Em nói thẳng, muốn nói điều kiện gì với tôi?”

“Đợi anh thừa kế tài sản xong chúng ta liền ly hôn. Tôi không cần tiền của anh.”

“Chỉ như vậy?”

Đôi môi Phó Lưu Âm hé mở: “Đương nhiên không phải. Kẻ thù của anh tôi nhiều như vậy, tôi mà rời khỏi anh, tám phần sẽ không giữ nổi mạng. Cho nên, đợi chúng ta ly hôn xong, tôi vẫn ở Đông Thành, sự an toàn của cá nhân tôi sau này anh lo.”

Lần đầu tiên Mục Kính Sâm cảm thấy người phụ nữ dưới thân còn rất thú vị.

“Em và tôi ly hôn rồi, tôi dựa vào cái gì còn phải xen vào sự an toàn của em?”

“Ly hôn thì cũng là vợ trước, lại nói, chúng ta đây là đang nói điều kiện!” Cô tức giận nhìn anh chằm chằm.

“Không có cửa cò kè mặc cả.”

“…”

Mục Kính Sâm cũng là lần đầu gặp người dùng khẩu khí như vậy mà nói chuyện với mình.

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Không đáp ứng cũng được thôi, tôi sẽ cho anh gà bay chó sủa.”

“Nói thử xem, thế nào là gà bay chó sủa?”

Phó Lưu Âm đã nghĩ kỹ toàn bộ tới lúc đó rồi.

“Bây giờ chúng ta sống trong nhà anh, tôi lại là do anh tự mình chọn, nếu anh không đồng ý với tôi, hàng ngày tôi sẽ ở nhà họ Mục mà la lối khóc lóc, hoặc làm khó kẻ dưới, nếu không nữa, ngày nào tôi cũng sẽ tìm Lăng Thời Ngâm cãi nhau đánh nhau.”

Mục Kính Sâm “a” lên: “Em đúng là sẽ dám làm thật.”

“Anh muốn tôi ngoan ngoãn, cũng được, anh hãy đồng ý yêu cầu của tôi.”

“Vậy được, một năm nữa hãy bàn tới chuyện ly hôn.”

Phó Lưu Âm trong lòng rơi lộp bộp, phải lâu vậy sao?

“Không phải đã nói là ngày mai sẽ có luật sư tới sao?”

“Nếu em chịu thì gật đầu ngay cho tôi, không được cò kè mặc cả với tôi.”

Phó Lưu Âm muốn đẩy anh ra, nhưng hai tay mình đang bị anh ấn trên đỉnh đầu, căn bản không có cách nhúc nhích.

“Được, một lời đã định.”

Buổi tối.

Lăng Thời Ngâm ngồi trước gương tẩy trang; Mục Thành Quân tháo đồng hồ xuống, có chút thất thần. Ngón tay Lăng Thời Ngâm xoa nhẹ chỗ khóe mắt, vẫn còn đau kinh khủng. Mấy ngày nay cô ta không dám ra ngoài, càng không dám về nhà, cô cứ tưởng bà Mục mà thấy tốt xấu cũng sẽ hỏi một câu. Thế nhưng, người nhà họ Mục, từ trên xuống dưới, có vẻ như trong lòng đều rõ, cũng không ai chủ động hỏi đến.

“Ông xã, mẹ đã bảo Phó Lưu Âm ở lại đây, nhưng mà cô ta là em gái Phó Kinh Sênh, cô ta sẽ không là một kẻ giết người không chớp mắt đó chứ?”

Mục Thành Quân cười lạnh: “Nếu cô ta có bản lĩnh đó, lúc anh trai em nhốt cô ta hai năm, cô ta đã sớm xuống tay rồi.”

Nghĩ đến Lăng Thận, lòng Lăng Thời Ngâm lại như bị xé rách.

“Lão Nhị sẽ không ở cạnh cô ta suốt được, em sẽ không cho cô ta sống yên lành đâu.”

Mục Thành Quân đứng phía sau cô ta, khom lưng ôm cô ta vào trong ngực, ánh mắt xuyên qua tấm gương, nhìn người phụ nữ trong ấy.

“Tốt, tra tấn cô ta dữ lên, tra tấn càng dữ càng tốt.”

Bây giờ Phó Kinh Sênh sắp bị kết án, nhưng so với cái chết thảm của Lăng Thận ngày đó, chút trừng phạt này với anh ta có là gì?

Nguyên nhân sự tình đều bởi Phó Lưu Âm, Lăng Thời Ngâm đương nhiên không thể nhìn cô yên ổn.

Mục Thành Quân buông cô ta ra, xoay người đi ra ngoài; Lăng Thời Ngâm tháo dây chuyền xuống.

“Ông xã, anh đi đâu?”

“Xuống lầu uống ly nước.”

“Không phải trong phòng cũng có sao?”

Mục Thành Quân đáp, cũng không ngoái đầu lại. “Tiện thể hút điếu thuốc.”

Kim đồng hồ treo chỗ cầu thang chỉ về hướng 10 giờ. Đi tới lầu hai, nghe thấy có tiếng bước chân đi lên, Mục Thành Quân giương mắt nhìn lại; người giúp việc trong tay đang bưng cái khay, bên trên có hai chén bánh trôi đường đỏ.

“Cậu Mục!”

“Muộn như vậy chị còn lên lầu làm gì?”

“Hôm nay là ngày lành thiếu tá Mục thành thân, bọn họ vẫn chưa ăn miếng đường đỏ…”

Mục Thành Quân lạnh lùng ngắt lời chị ta: “Muốn đưa đồ cũng phải xem giờ! Giờ mấy giờ rồi? Đi xuống!”

“Cái này…” Người giúp việc nhìn sắc mặt Mục Thành Quân, vội gật đầu: “Dạ.”

Hắn nhìn người giúp việc xoay người xuống lầu, dưới lầu nhanh chóng không còn động tĩnh.

Mục Thành Quân nhấc chân, hướng tới phòng Mục Kính Sâm. Bước chân của hắn chạm rất nhẹ, tới trước cửa, cửa đương nhiên đóng chặt. Bên trong không có một chút âm thanh truyền ra, nhưng hôm nay tốt xấu cũng là đêm tân hôn của nó và cô ta, sao lại không có một chút âm thanh chứ?

Trong phòng, đèn đã tắt hết.

Phó Lưu Âm xoay qua một bên ngủ, Mục Kính Sâm ôm cô từ phía sau.

Người đàn ông nín thở tập trung tinh thần, anh có thể xác định ngoài cửa có người, nhưng Phó Lưu Âm không nghe được.

“Anh ôm tôi chặt quá!” Cô thấp giọng nói.

Mục Kính Sâm đưa bàn tay tiến tới sau lưng cô, cô co rúm lại.

“Làm gì?”

Người đàn ông muốn cởi áo ngực của cô, anh thò một bàn tay vào, nhưng tốn sức cả nửa ngày cũng không cách nào cởi được, cuối cùng không kiên nhẫn mà đẩy cả cái áo ngực cô lên.Tay anh nắm trước ngực cô. Phó Lưu Âm có chút tức giận, cô không biết sao Mục Kính Sâm lại có thói quen như vậy, mỗi lần ngủ đều nhất định phải vậy.

Phó Lưu Âm muốn xoay người lại, người đàn ông ôm siết lấy cô, không cho cô động đậy.

“Lưng tôi cứng đờ cả rồi.”

“Tôi nói với em rồi, dạo này tôi không có tâm tình đụng vào em.”

Phó Lưu Âm so vai.

“Ai thèm anh đụng.”

Hai người nói chuyện rất nhỏ, chỉ bên tai nhau, cho nên người ở ngoài không nghe thấy được động tĩnh trong đó. Bàn tay Mục Thành Quân để lên ván cửa, không để lại chút động tĩnh nào. Ngón tay hắn vuốt ve, tựa đang vuốt ve làn da mịn màng của người phụ nữ.

Trong đầu vẫn luôn lưu ký ức ngày hôm đó, ngày ấy Phó Lưu Âm thiếu chút nữa bị hắn lột hết quần áo, da thịt ở cần cổ mịn màng vô cùng, đến giờ hắn vẫn còn dư vị.

Sau một lúc lâu, Mục Thành Quân mới thu tay lại, hắn vẫy tay về phía cánh cửa đóng chặt, sau đó xoay người bỏ đi.

Hôm sau.

Phó Lưu Âm bị tiếng đập cửa ở ngoài làm bừng tỉnh.

“Mợ hai, bữa sáng xong rồi ạ.”

Cô nhất thời chưa kịp phản ứng lại, tay sờ sang bên cạnh, nào còn bóng dáng Mục Kính Sâm.

Phó Lưu Âm đứng dậy rửa mặt, may là mấy thứ này đều đã được chuẩn bị sẵn cho cô. Cô ra khỏi phòng chuẩn bị xuống lầu, đi tới đầu cầu thang thì vừa lúc gặp Lăng Thời Ngâm cũng đi tới.

Cô đứng ở khúc cua chờ cô ta. Lăng Thời Ngâm thấp hơn Phó Lưu Âm một chút. Tầm mắt Phó Lưu Âm quét một lượt trên mặt cô ta, khuôn mặt Lăng Thời Ngâm rõ ràng tỏ vẻ không vui.

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

“Trông sưng lên như cái đĩa.”

Lăng Thời Ngâm biết ý cô là gì, cô ta đưa tay muốn che lại, nhưng vết thương đều ở trên mặt, mặc cho cô ta muốn giấu thế nào cũng không được.

“Phó Lưu Âm, cô nên gọi tôi một tiếng chị dâu mới phải.”

Phó Lưu Âm nghe vậy, tiến tới.

“Chị dâu?”

“Chẳng lẽ không phải?”

“Ơ, tôi thiếu chút nữa quên mất, vận mệnh thật thích trêu người, không lâu trước đây… cô thiếu chút nữa đã phải gọi tôi một tiếng chị dâu rồi?”

Lăng Thời Ngâm nắm chặt bàn tay lại, chóp mũi cay lên.

“Cô đền mạng cho anh tôi đi!”

“Hắn cũng đâu phải tôi giết, dựa vào cái gì tôi phải đền cho cô?”

Phó Lưu Âm nhìn lại phía đầu câu thang.

“Đừng kích động! Như vậy mà bị ai thấy thì không tốt. Đi, chúng ta vui vẻ xuống lầu?”

Nhìn Phó Lưu Âm nhấc chân đi về phía trước, Lăng Thời Ngâm nắm chặt bàn tay lại. Phó Lưu Âm bước xuống một bậc thang, Lăng Thời Ngâm đi theo tới.

Bàn tay cô ta từ từ nâng lên, Phó Lưu Âm cũng không quay đầu lại, nói: “Chị dâu, tôi khuyên chị đừng làm cái gì mờ ám sau lưng tôi. Tôi vừa vào nhà họ Mục đã xảy ra chuyện, Kính Sâm nhất định không tha cho chị, cũng không tha cho cái cầu thang này đâu.”

Lăng Thời Ngâm cười lạnh: “Hiếm thấy, cậu ta lại sốt ruột cho cô như vậy!”

Hai người xuống dưới lầu, Mục Thành Quân đi tới đón. Phó Lưu Âm nhìn thấy hắn thì luôn có chút sợ hãi, cô vội né ra một bước, sợ Mục Thành Quân đụng chạm vào mình.

Bệnh viện Tinh Cảng.

Hôm nay Hứa Tình Thâm ra ngoài sớm hơn Tưởng Viễn Chu sớm nửa tiếng, lúc xe của Tưởng Viễn Chu chạy đến Tinh Cảng thì đã gần 9 giờ.

Lão Bạch ngồi ở ghế lái phụ, miệng vẫn luôn ngâm nga khúc nhạc; tài xế lâu lâu nhìn nhìn về phía anh ấy, lại không thể nói gì.

Tưởng Viễn Chu ngồi ở sau nhắm mắt dưỡng thần. Tài xế đang bật radio, trong đó phát một bài hát: “Em là tình nhân của anh, như bông hoa hồng, như người phụ nữ…”

Người đàn ông trên ghế lái phụ miệng vui vẻ ngâm nga theo: “Dùng đôi môi nóng rực của anh, cho anh nửa đêm ngây ngất bất tận…”

Vẻ mặt tài xế hoảng sợ, nếu không phải tay nghề dày công tu dưỡng, tay lái của anh ta cũng đã run lên rồi. Anh ta nhìn Lão Bạch lần nữa, Emma Watson đó, đây là Lão Bạch sao?

Không đúng à nha, trước kia anh ấy đâu phải thế này đâu!

Lão Bạch trước kia là một người nghiêm túc bao nhiêu!

Ngồi trên ghế lái phụ hệt như pho tượng, thỉnh thoảng lại nói chút chuyện với Tưởng tiên sinh về công việc, dù không có gì để nói thì cũng là một bộ mặt lạnh nhạt quét sạch thiên hạ, bây giờ thì sao chứ?

Uống nhầm thứ gì?

Đổi tính?

Tưởng Viễn Chu cũng cảm thấy đau đầu, đưa tay ấn ấn huyệt thái dương.

“Lão Bạch, tối hôm qua cậu gặp mộng xuân à?”

Lão Bạch đang ngân nga bị ngắt lại, anh ấy ngẩn người ra, đáp: “Không có ạ.”

“Vậy cậu hát gì vậy?”

“Ca từ viết như vậy ạ.”

Tưởng Viễn Chu mở mắt ra nhìn anh ấy.

“Từ khi nào cậu nghe nhạc này vậy?”

“Đề Lạp thích ạ.”

“…”

Gu hay đấy! Tưởng Viễn Chu dịch tới cửa xe một chút, mở cửa sổ xe ra một nửa.

Tầm mắt Lão Bạch nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên nhìn đến một hình bóng đi rất chậm. Anh ấy chăm chú nhìn kỹ, “Tưởng tiên sinh, kia giống như cô Hứa.”

“Hử?”

“Hứa Ngôn ạ.”

Tài xế dừng xe, ánh mắt Tưởng Viễn Chu trông ra, quả nhiên nhìn thấy Hứa Ngôn một mình đi ra bệnh viện.

“Không phải cô ta vừa mới làm phẫu thuật sao?”

“Đúng vậy!” Lão Bạch suy nghĩ, nói: “Hôm nay cũng mới là ngày thứ ba, theo lý thì chưa thể xuất viện ạ.”

“Vậy cô ta làm gì?”

“Tưởng tiên sinh, tôi đi hỏi thử.” Lão Bạch nói xong, đẩy cửa xe đi xuống.

Hứa Ngôn ôm thắt lưng, đi rất chậm.

Lão Bạch bước nhanh tới trước mặt cô ta, hỏi: “Sao lại thế này? Bác sĩ cho cô xuất viện ư?”

Hứa Ngôn nghe tràng giọng nói thì bị dọa nhảy, ngẩng đầu nhìn thấy Lão Bạch.

“Là tự tôi muốn xuất viện.”

“Cô như vậy đi được sao?”

Hứa Ngôn thấy chiếc xe ngừng ở cách đó không xa.

“Nói thật với anh, tôi không có tiền, không thể nằm tiếp.”

Lần này, cô ta dứt khoát, cũng bộc trực thành khẩn.

Sắc mặt Lão Bạch có chút lạnh lẽo: “Cũng không ai bắt cô một hai phải trả tiền thuốc men, cô hà tất phải như vậy?”

“Thực sự xin lỗi, tôi không nên chứng tỏ, ý tốt của anh Tưởng tiên sinh bị tôi phụ rồi.”

Lão Bạch đưa tay muốn đi đỡ cô ta. Sắc mặt Hứa Ngôn rất khó coi, hẳn đã chạy trốn sau lưng các bác sĩ và y tá. Lão Bạch còn chưa tới kịp đụng đã thấy người cô ta mềm nhũn, ngã xuống đất.

“Cô Hứa!”

Lão Bạch vội ngồi xổm người xuống, Tưởng Viễn Chu cũng xuống xe. Hứa Ngôn muốn gắng sức gượng dậy. Tưởng Viễn Chu đi đến trước mặt.

“Còn mất hồn ra đó làm gì? Bế cô ấy vào bệnh viện.”

Lão Bạch nhìn nhìn bốn phía xung quanh. Hứa Ngôn miệng cứ nói không cần. Tưởng Viễn Chu thấy anh ấy đứng bất động thì có chút kỳ quái.

“Có phải còn muốn đẩy giường ra nữa hả?”

Anh vừa nhìn lại bộ dạng này của Lão Bạch thì liền hiểu ra.

Tưởng Viễn Chu ngồi xổm xuống. Ánh mắt Hứa Ngôn rơi xuống trên mặt anh, sắc mặt cô ta trắng như một tờ giấy.

“Anh Tưởng!”

Lão Bạch không bế, chẳng lẽ còn muốn anh bế?

Đây đương nhiên là chuyện không thể nào, Tưởng Viễn Chu lại đứng lên.

Trong đôi mắt của Hứa Ngôn có buồn bã. Tưởng Viễn Chu vẫy tay về phía xa xa, tài xế đành đi xuống.

Anh ta bước nhanh tới, Tưởng Viễn Chu lui lại.

“Bế cô ấy vào!”

“Dạ.”

Tài xế ngồi xổm xuống, bế Hứa Ngôn lên. Lão Bạch ở bên cạnh Tưởng Viễn Chu nhìn. Lúc đi vào bệnh viện, ánh mắt Tưởng Viễn Chu tràn ngập khinh bỉ: “Cậu đừng nói với tôi, cậu không chịu đưa tay ra là vì nam nữ thụ thụ bất thân đấy?”

“Quả thật là vậy. Tưởng tiên sinh, đây chính cổng chính của Tinh Cảng, loại chuyện này rất dễ được truyền tai.”

“Vợ quản chặt.”

Lão Bạch cũng không phản bác, vừa rồi anh ấy thiếu chút nữa buột miệng: Tưởng tiên sinh, hay ngài ôm đi? May là anh ấy chưa nói ra! Lão Bạch âm thầm cho mình tí lời khen vì sự lanh lợi!

Đi vào phòng bệnh, Tưởng Viễn Chu nhìn.

“Sao không nằm phòng tư?”

“Chi phí là cô ấy trả, chắc để tiết kiệm tiền.”

Tài xế đã đặt Hứa Ngôn lên giường bệnh. Cô y tá trẻ vội vàng đi vào, nhìn thấy Hứa Ngôn, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.

“Cô làm tôi sợ muốn chết, cô đi đâu vậy?”

“Tôi… tôi đi toilet.”

“Lừa ai vậy?” Cô y tá trẻ lau mồ hôi, thấy Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch cũng ở đây thì vội tới chào hỏi. Hứa Ngôn kéo cao chăn, cười khẽ: “Không phải giờ tôi đang ở bình thường ở đây sao?”

“Cô ấy còn bao lâu mới được xuất viện?”

“Phải chờ tới cuối ngày ạ.”

Tưởng Viễn Chu gật đầu. Hứa Ngôn thấy anh như sắp phải đi.

“Anh Tưởng, tôi có thể nói chuyện với anh không?”

“Nói chuyện gì?”

Khóe môi Hứa Ngôn khô khốc, trên mặt có vẻ ngại, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn hỏi mượn anh ít tiền.”

“Bao nhiêu?”

“Hai mươi ngàn.”

Tưởng Viễn Chu tiến tới, hỏi: “Nói miễn tiền thuốc men cho cô, vì sao lại không cần? Chẳng phải cũng không khác chuyện này sao?”

“Anh xem, tôi cũng có thể bỏ qua sĩ diện để vay tiền anh rồi.” Hứa Ngôn khẽ nắm bàn tay. “Là chủ nhà của tôi đưa tôi tới Tinh Cảng, có lẽ nhìn bộ dạng tôi lúc đó tương đối dọa người. Nhưng cách chỗ tôi thuê không xa còn có một bệnh viện khác nữa, thật ra tôi không muốn các anh nghĩ tôi cố ý muốn tới đây, càng không muốn các anh cảm thấy tôi tới Tinh Cảng là để khỏi mất tiền chữa bệnh.”

“Cô cũng nghĩ quá nhiều rồi.”

Hứa Ngôn cụp mi. “Tôi cũng hy vọng là tôi nghĩ nhiều.”

“Vay tiền không thành vấn đề, lát tôi cho Lão Bạch đưa tiền tới.”

“Cám ơn anh Tưởng!”

Tưởng Viễn Chu nhìn bốn phía, bên giường cách vách còn có người thân tới thăm, còn mang theo con cái, ríu ra ríu rít không ngừng ồn ào.

“Muốn đổi phòng không?”

Hứa Ngôn lắc đầu: “Không cần, chỗ này khá tốt.”

“Tùy cô.” Tưởng Viễn Chu từ trước đến giờ không nói quá nhiều, anh nhấc chân bỏ đi.

Buổi chiều, Hứa Tình Thâm cũng tới. Hứa Ngôn không có thân thích tới thăm nên trước giường bệnh luôn quạnh quẽ.

Hứa Tình Thâm nhìn về phía tủ đầu giường, nhìn thấy trên đó có giỏ trái cây, vẫn chưa khui ra, vừa nhìn là biết có người đến thăm.

Hứa Ngôn nhìn thấy cô vào, vội chào hỏi: “Chị Tưởng!”

“Thật sự cô không cần khách sáo như vậy, bây giờ tôi là bác sĩ, cô gọi tôi là bác sĩ Hứa được rồi.”

“Vâng, bác sĩ Hứa, chị không cần cố gắng tới thăm tôi, tôi đã gây cho mọi người không ít phiền toái.”

Hứa Tình Thâm ngồi xuống ghế bên cạnh.

“Nói gì vậy, tôi cũng không giúp được gì cô.”

“Không, mọi người đã giúp tôi một ân huệ lớn. Mới rồi anh Tưởng cho người gửi hai mươi ngàn tới đây, là tôi hỏi mượn anh ấy…… Ngại thật!”

“Tiền dùng không đủ, thật ra cô có thể nói với tôi.”

Hứa Ngôn gật đầu: “Buổi sáng anh Tưởng ở đây, bác sĩ lại không cho tôi xuất viện, tôi sợ mấy tiền trả mấy hôm trước không đủ nên mới hỏi anh Tưởng trước.”

“Không sao, cô có khó khăn thì cứ nói, nên mà.”

Vậy nói cách khác, sáng hôm nay, Tưởng Viễn Chu đã tới phòng bệnh thăm cô ta?

Tầm mắt Hứa Tình Thâm nhìn qua giỏ trái cây, cái này không cần nói cũng biết, nhất định là Lão Bạch tới đưa tiền rồi xách theo. Cô không ngồi lâu, dặn dò Hứa Ngôn nghỉ ngơi cho tốt xong liền đi về.

Hứa Tình Thâm đi tới chỗ y tá, người ở đó đều biết cô.

“Chị Tưởng!”

“Hứa Ngôn ở giường 147, mời cho cô ấy một người chăm nuôi, nói là anh Tưởng căn dặn.”

“Được ạ.”

Cô y tá ghi nhớ.

“Chị Tưởng, cô Hứa Ngôn ấy là người thân của chị sao?”

“Là bà con xa thân thích của anh Tưởng.” Hứa Tình Thâm nói xong câu đó liền đi về.

Cô y tá nghe xong, nếu đã là anh Tưởng căn dặn, vậy mới cho cô ấy một người chăm nuôi là điều tốt nhất nên làm rồi.

Suốt cả buổi chiều, Hứa Ngôn luôn được tận tâm tận lực phục vụ. Người chăm nuôi rót nước cho cô, gọt hoa quả, cùng nói chuyện phiếm, còn đỡ cô ta đứng dậy, bận rộn phục vụ cô ta được thoải mái dễ chịu.

Mới đầu cô ta còn ngượng ngùng, sau lại nghe nói là Tưởng Viễn Chu cố tình bố trí tới, cô ta cũng liền an tâm tiếp nhận.

Lúc chạng vạng, Hứa Tình Thâm sau khi tan ca lại tới văn phòng của Tưởng Viễn Chu. Cô gõ nhẹ cửa mấy cái, bên trong truyền đến tiếng mời vào, cô lại không đẩy cửa đi vô mà tiếp tục gõ.

Không bao lâu Tưởng Viễn Chu đã đi tới, một tay mở cửa ra. Hứa Tình Thâm dựa vào khung cửa.

“Về nhà thôi!”

“Anh cũng xong việc rồi, đi!” Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

“Em đi xem Hứa Ngôn.”

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô.

“Cô ta có gì mà xem?”

“À… Lời này của anh đúng là em thật sự không trả lời được.”

Hứa Tình Thâm kéo cánh tay Tưởng Viễn Chu đi vào phòng bệnh. Người chăm nuôi mang cơm chiều tới, chỉnh giường lên giúp Hứa Ngôn để cô ta ngồi.

Bác ấy tận tình đưa đũa tới tay Hứa Ngôn.

“Cô Hứa, ăn đi, ở đây còn có canh.”

Đuôi mắt Hứa Ngôn liếc thấy hai người đi tới, cười cười nói: “Anh Tưởng! Chị Tưởng!”

“Khí sắc khá hơn nhiều.”

Hứa Tình Thâm tiến lên hỏi: “Đồ ăn mua ở ngoài à?”

“Đúng vậy ạ!” Bác gái chăm nuôi gật đầu cười nói: “Tôi ra ngoài mua mang về.”

“Có dì ấy ở đây chăm sóc cho cô, chúng tôi cũng an tâm rồi.”

Hứa Ngôn vẫn yếu ớt, nhưng trong ánh mắt nhảy lên ý cười. “Cám ơn anh Tưởng đã sắp xếp dì ấy, cả buổi chiều hôm nay ít nhiều nhờ dì ấy.”

Tưởng Viễn Chu nhìn sang người chăm nuôi phía đối diện, thẳng thắn lắc đầu nói: “Không phải tôi thu xếp.”

Hứa Tình Thâm ở cạnh, làm bộ đụng một cái vào cánh tay anh.

Hứa Ngôn có chút khó hiểu: “Nhưng dì ấy nói là do anh thu xếp tới.”

“Trước đó tôi đã hỏi cô có cần mời người tới chăm sóc, cô đã nói không cần.”

Tầm mắt Hứa Ngôn nhìn qua Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm bất đắc dĩ cười nói: “Là tôi thu xếp.”

Trên mặt cô tỏ vẻ hờn dỗi, hai tay túm lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu, khẽ lay lay.

“Em lấy danh nghĩa anh thu xếp người chăm nuôi tới là vì nghĩ cô Hứa đã cứu anh, vì nể tình cô ấy đối xử tốt với anh. Anh nhìn coi, câu đầu tiên lại bị anh vạch trần rồi.”

Tưởng Viễn Chu hiểu ra, trước mặt người khác làm ra vẻ không để bụng, anh đưa tay ôm cô vào lòng.

“Đúng là biết suy nghĩ cho anh!”

Chọn tập
Bình luận