Hứa Tình Thâm dựa sát vào đầu giường liếc nhìn đồng hồ, còn sớm, mới bảy rưỡi.
Vào lúc này gọi đến, là để kiểm tra?
Hứa Tình Thâm nhấn nút trả lời, sau đó đặt điện thoại kề bên tai, cô vẫn chưa lên tiếng, đợi Vạn Dục Ninh mở miệng trước.
“Viễn Chu, anh ở đâu?”
Hứa Tình Thâm vén chăn lên, hệ thống sưởi trong nhà vừa đủ, rất thoải mái: “Cô Vạn, Tưởng tiên sinh đang tắm.”
“Hứa Tình Thâm?”
“Phải, là tôi.”
Đầu bên kia điện thoại không còn tiếng động, sau một lúc lâu, mới nghe thấy Vạn Dục Ninh mở miệng: “Sao rồi, tiền thuốc men ở Nhân Hải trả không nổi, lại tìm đường tắt?”
Hứa Tình Thâm ngước mắt lên nhìn về phía trước, căn phòng này, rộng đến nỗi bên trong có thể đặt cả xe tập thể hình bên trong có thể chạy xe để tập thể dục, cô chợt nhớ đến căn phòng kia, chật hẹp, gần như không có chỗ để đặt chân.
“Cô Vạn, đường của tôi là tôi tự chọn, tôi chỉ mong cô đừng chĩa mũi nhọn vào tôi, có một số việc cô càng cưỡng ép, sẽ chỉ có tác dụng ngược mà thôi.”
“Bây giờ các người đang ở đâu?” Giọng điệu của Vạn Dục Ninh nhẫn nại thấy rõ.
“Cửu Long Thương.”
“Không thể nào.” Vạn Dục Ninh cắt ngang lời của cô, trong lời nói mang theo sự giễu cợt.
“Cô có nói láo cũng phải nghe ngóng một chút, Tưởng Viễn Chu tuyệt đối không có khả năng để cô vào ở trong Cửu Long Thương.”
“Cô Vạn, cô không tin, có thể gọi vào số máy bàn, tôi cúp đây.” Hứa Tình Thâm nói xong, kết thúc cuộc trò chuyện.
Vạn Dục Ninh choàng một cái áo khoác đứng dậy từ trên giường, cô đến bên cửa sổ, không kiên nhẫn gọi vào số máy bàn ở Cửu Long Thương.
Khi gọi đến, đúng lúc Lão Bạch đang vào nhà, anh đi thẳng đến phòng khách, một tay cầm ngọc bội màu trắng tay kia cầm ống nghe.
“Alo.”
“Lão Bạch?”
“Vâng, cô Vạn.”
Vạn Dục Ninh trầm ngâm nín thở: “Tưởng Viễn Chu đâu?”
“Tưởng tiên sinh chưa dậy.”
“Có phải Hứa Tình Thâm đang ở đó không?”
Lão Bạch ngầm thừa nhận, Vạn Dục Ninh chống tay lên bệ cửa sổ, tim đập thình thịch.
“Đuổi cô ta đi.”
“Cô Vạn, Tưởng tiên sinh chuẩn bị cho cô Hứa nhiều vật dụng hằng ngày…”
Vạn Dục Ninh cảm thấy trái tim đột ngột rơi xuống.
“Anh ấy còn định để cô ta ở lại đó?”
Lão Bạch lại im lặng, một tay Vạn Dục Ninh đẩy cửa sổ ra, gió lạnh chen lấn nhau ùa vào phòng, cô lạnh đến khắp mình run rẩy, nhưng lập tức hiểu ra ý tứ trong câu nói tối hôm qua kia của Hứa Tình Thâm.
Nếu như cô ra nhắm vào cô là bởi vì Tưởng Viễn Chu, vậy thì dễ xử rồi. Một kẻ như Hứa Tình Thâm, cứ như vậy đoạt lấy Tưởng Viễn Chu?
Vạn Dục Ninh không thể nào chấp nhận được.
—
Cửu Long Thương.
Hứa Tình Thâm nghe thấy mở cửa phòng tắm, mím môi nhìn người đàn ông đang đi ra, Tưởng Viễn Chu lau chùi hai tay ẩm ướt.
“Tỉnh rồi.”
“Vừa rồi cô Vạn gọi điện đến.”
“Vậy à?” Tưởng Viễn Chu đến trước giường.
“Tôi nhận rồi.” Hứa Tình Thâm thản nhiên nói.
Ánh mắt người đàn ông rơi xuống đôi chân của cô.
“Em không hỏi qua mà đã nhận điện thoại của tôi?”
Hứa Tình Thâm nhấc đùi phải mảnh khảnh lên, gác nhẹ lên chân trái, cô nghiêng đầu nở nụ cười.
“Đúng vậy, tôi cố ý đấy, thế nào?” Cô khẽ cắn cánh môi, đầu răng cọ xát lên đôi môi, mắt nheo lại. “Tưởng tiên sinh cho rằng tôi không được nhận cuộc gọi của cô ta?”
Tưởng Viễn Chu cười cười, cúi người ngồi xuống mép giường, bàn tay xoa nhẹ đầu gối của Hứa Tình Thâm.
“Hôm nay tôi không đến bệnh viện, bảo Lão Bạch đưa em đi.”
“Không cần, tôi tự bắt xe là được.”
“Xe của em vẫn chưa sửa xong, tự chọn một chiếc trong garage đi.”
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu. “Tôi cũng gây chuyện đủ rồi, không muốn trở nên “nổi bật” hơn nữa.”
Cô lẳng lặng đẩy bàn tay của Tưởng Viễn Chu ra.
“Còn không rửa mặt, tôi sẽ bị muộn đấy.”
Người đàn ông đứng dậy đến trước phòng thay đồ, sau khi thay xong quần áo lại đến thư phòng, anh nhẩm tính thời gian, đi ra khỏi cửa thư phòng vừa vặn Hứa Tình Thâm cũng xuất hiện.
Hai người cùng nhau xuống lầu, Lão Bạch tiến đến chào hỏi: “Tưởng tiên sinh, vừa rồi cô Vạn gọi điện thoại đến.”
“Sao nữa?”
“Cô ấy hỏi, có phải cô Hứa đang ở đây hay không?”
Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu không lay chuyển, môi mỏng khẽ nhêch lên.
“Biết rồi.”
Hứa Tình Thâm dùng xong bữa sáng sau đó đến bệnh viện, cô thay áo blouse, chuẩn bị đến xem tình trạng của Chu Vũ Mai một chút.
Trong phòng bệnh, chồng và con gái của Chu Vũ Mai đều có mặt, còn đang bàn bạc chuyện tiền thuốc men.
“Bác sĩ kia tuổi còn trẻ quá, nhìn một cái là biết đã bị dọa rồi, đụng vào bà thành ra như thế, không thể không kiếm lợi từ cô ta!”
“Đúng đấy, mẹ, mẹ nhìn mẹ chịu biết bao nhiêu là khổ cực.”
Hứa Tình Thâm cầm bệnh án đến phòng bệnh, một mặt lật xem, mặt khác cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Nghe bảo mấy người muốn tăng thêm lượng thuốc nhiều hơn?”
“Đó là đương nhiên.” Người đàn ông trung niên đứng dậy, mặt mũi hung tợn.
“Còn phải là thuốc tốt nhất, cho thuốc nhanh một chút!”
Khuôn mặt của Hứa Tình Thâm hẩy lên một cái, ánh mắt áp thẳng đến người đàn ông.
“Có mấy lời tôi phải nói rõ ràng với ông, nếu ông không biết Tinh Cảng, có thể bảo con gái ông lên mạng tra một chút. Mấy ngày nay toàn bộ chi phí đã vượt ra khỏi phạm vi quy định của bảo hiểm, nhưng tôi đã tính xong, tôi sẽ bảo y tá trông coi bà nhà đến khi khỏi mới thôi! Ông đừng tưởng rằng kê thêm thuốc, chi phí cao là có thể quy ra thành tiền mặt cho ông, ông suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Khóe miệng người đàn ông giật nhẹ, môi co rút vài cái cũng không thể hé miệng.
Hứa Tình Thâm đặt bệnh án lên tủ đầu giường, nói với người phụ nữ trên giường bệnh.
“Trong thuốc có ba phần độc hại, cơ thể là của cô, nên xem xét cho kỹ, tiền bồi thường đến lúc đó sẽ trực tiếp đến tay cô, lo dần đi.”
“Cô…” Người đàn ông chỉ một ngón tay về phía Hứa Tình Thâm. “Sao cô dám nói như thế?”
Hứa Tình Thâm khẽ hất cằm, ánh mắt lạnh lùng như không quan tâm tới bất cứ điều gì.
“Được rồi, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, yên lặng một chút.”
Nói xong, cô đi ra ngoài.
Người đàn ông lắp ba lắp bắp cả buổi, suy cho cùng vẫn không phục, đừng nghĩ rằng Hứa Tình Thâm tuổi còn trẻ, nhưng quả thật chỉ cần một ánh mắt liền khiến ông ta khiếp sợ.
Trở lại phòng khám, có vài ba tốp bệnh nhân đến khám, Hứa Tình Thâm cũng bắt đầu bận rộn.
Rất nhanh đến giờ tan làm, Hứa Tình Thâm không có thời gian ngơi nghỉ, cô thò tay xoa nắn bả vai, lại ấn lên xương quai xanh một cái.
Cô đau đến rít lên một tiếng, quên mất nơi ấy vẫn còn vết tích nắn bóp tối hôm qua của Tưởng Viễn Chu, vị Tưởng tiên sinh này có một tật xấu, chính là rất mạnh tay.
Sáng nay khi đi tắm cô đã nhìn thấy, Hứa Tình Thâm buộc mái tóc đang xõa ra lên, trong đầu không khỏi xuất hiện hình ảnh tối hôm trước, từng thứ vụn vặt, rất nhanh được cô ghép lại, tạo thành một cảnh tượng kích động đẹp đẽ.
Hứa Tình Thâm nặng nề thở dài, thu dọn đồ đạc chuẩn bị hết giờ làm.
Đối diện bệnh viện có tàu điện ngầm, sau khi ngồi vào đúng tuyến, Hứa Tình Thâm phải đi một đoạn đường mới đến được Cửu Long Thương.
Cô cũng không rõ vì sao cô lại đi đến bước đường này, nhưng đây là cuộc sống phải không?
Nào có nhiều nguyên tắc và nên hay không như vậy chứ?
Đến cổng Cửu Long Thương, không ngờ Lão Bạch đã đứng ở bên ngoài, dường như đang đặc biệt đợi cô.
Trông thấy Hứa Tình Thâm trở về, cơ thể cao lớn của Lão Bạch tiến lên hai bước: “Cô Hứa.”
“Tưởng tiên sinh về rồi?”
“Vẫn chưa.”
Hứa Tình Thâm nhìn thấy một chiếc xe màu trắng đậu cách đó không xa, ánh mắt quét về phía Lão Bạch, Lão Bạch mặt không đổi sắc nói: “Cô Vạn đến, đang ở bên trong.”
“Vậy anh đợi ở cổng là có ý gì? Bảo tôi lánh đi một lúc?”