Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 – Chương 182: Em đi! (Đi ra khỏi cái nhà này cho tôi!)

Tác giả: Thánh Yêu
Chọn tập

Tầm mắt Mục Kính Sâm có chút mơ hồ, Mục Thành Quân nghe thế, bỏ đôi chân dài đang bắt chéo xuống.

Người đàn ông muốn đứng dậy, nhưng hai chân đã cứng lặng.

“Phó Kinh Sênh?” Mục Kính Sâm trong miệng khẽ lẩm nhẩm. “Sao ông tìm được hắn?”

“Chúng tôi trước đó đã có hợp tác, chỉ là khi đó tôi cũng không biết thân phận thật của hắn. Hắn đã làm bao nhiêu kế hoạch thần không biết quỷ không hay, các cậu sẽ không biết. Hắn con người này chính là như vậy, cầm tiền là sẽ giúp tôi suy xét chu đáo tất cả chi tiết cho tôi…”

Mục Kính Sâm nhấc chân phải lên, đá thật mạnh vào bả vai người đàn ông.

Hắn ngã rầm ra sau, sau lưng như muốn vỡ vụn. Người đàn ông che bả vai mình lại. Mục Thành Quân cũng đã đi tới, Thiệu Vân Cảnh dứt khoát đem toàn bộ nói thật ra hết: “Tôi đưa hắn hai chục triệu, nếu bảo tôi tự mình ra tay, tôi chắc chắn sẽ không làm thành chuyện đó được, muốn trách thì trách Phó Kinh Sênh…”

Đúng vậy, muốn trách thì trách Phó Kinh Sênh, ai bảo hắn là người lập kế hoạch, ai bảo hắn là bàn tay tội ác đứng sau màn chứ?

Bàn tay Mục Kính Sâm rũ bên người nắm chặt, nắm đến kêu răng rắc, hận không thể xông tới đem hắn đang sống sờ sờ mà đánh chết.

Mục Thành Quân thấy thế liền giữ cổ tay anh lại, hắn khẽ lắc đầu với Mục Kính Sâm, “Rất nhiều chi tiết chúng ta vẫn chưa biết, đừng xúc động.”

“Các cậu hẳn biết, nếu không có người như Phó Kinh Sênh, thì loại người tâm tư hiểm ác như chúng tôi, những chuyện xấu xa cất giấu trong đầu sẽ không thực hiện được. Hắn so với chúng tôi còn hiểm ác hơn, khủng bố hơn. Hắn dù có biết người bị hại là ông chủ nhà họ Mục thì hắn cũng sẽ chẳng có chút nương tay nào, muốn trách, đều do hắn…”

Nhà họ Mục.

Mấy người đàn bà ngồi trước bàn ăn. Bà Mục không khỏi nhìn đồng hồ, “Hai đứa nhỏ này, sáng sớm đã đi ra ngoài, lại vẫn chưa về.”

Lăng Thời Ngâm nhìn về phía cửa, “Mẹ, con cảm thấy dạo này Thành Quân như có việc gạt chúng ta. Anh ấy cả ngày tâm sự nặng nề, lại đi chung với Lão Nhị, hơn nữa anh ấy gọi điện thoại toàn gọi sau lưng con.”

“Mẹ cũng cảm thấy chúng nó có việc gì.” Bà Mục cầm lấy đôi đũa. “Bỏ đi, chúng nó lớn cả rồi, làm việc cũng có chừng mực, chúng ta không cần phải nhọc lòng, ăn cơm chiều trước đi.”

“Vâng ạ.”

Ăn xong cơm chiều, hai người kia vẫn chưa về. Phó Lưu Âm lên lầu lại. Cô đứng bên cửa sổ, muốn xem Mục Kính Sâm khi nào về nhà.

Mãi cho đến buổi tối, anh em nhà họ Mục mới từ trong căn phòng đi ra.

Người huấn luyện viên đóng cửa lại. Mục Kính Sâm đứng ở cửa, vẫn không nhúc nhích, tầm mắt Mục Thành Quân chậm rãi rơi xuống trên mặt anh, “Lão Nhị, cậu chuẩn bị làm thế nào?”

“Anh, chuyện này… Trước tiên cứ gạt mẹ đi.”

“Anh cũng muốn gạt, nhưng cậu cho rằng giấy có thể gói được lửa sao? Chuyện Thiệu Vân Cảnh làm sớm hay muộn sẽ truyền tới tai mẹ, đến lúc đó, bà sẽ càng thấy trời như sập xuống.”

Mục Kính Sâm trầm mặc một lúc lâu, anh nhấc chân xuống lầu. Quay lại cạnh xe mình, anh kéo cửa xe ra, “Chẳng lẽ không gạt sao? Chẳng lẽ nói với mẹ, ba là đang sống sờ sờ mà bị hại tới chết? Mà một hung thủ trong đó là Phó Kinh Sênh, em ruột Phó Kinh Sênh hiện tại lại thành con dâu của bà?”

Mục Thành Quân tựa vào cửa xe, “Trừ phi vĩnh viễn có thể giấu xuống, bằng không…”

“Anh cả, em biết rồi, đi về trước đi.”

Lúc anh em nhà họ Mục về nhà, bà Mục vẫn chưa lên lầu.

Lăng Thời Ngâm ở trong phòng khách với bà ta. Mục Kính Sâm đi đến chỗ huyền quan, nghe được bên trong có tiếng nói chuyện truyền đến, “Mẹ, mẹ xem, cái phim này rõ ràng là quá lộ rồi.”

“Mới vừa rồi bị thương bên má trai, bây giờ lại má phải có máu…”

Bà Mục thật ra cũng xem không vào, bà hai ngày toàn là mơ thấy Mục Triều Dương. Trước kia khi Mục Triều Dương còn, bà xem TV luôn có ông ta ngồi cùng. Đừng thấy Mục Triều Dương cho người ta cảm giác nghiêm túc, không chút cẩu thả, nhưng ở nhà, đối với phu nhân lại vô cùng tốt.

Bà Mục xem phim bộ toàn quên tình tiết, đầu mối đã có, qua mấy tập bà lại liền quên hết.

Cho nên mỗi lần xem không hiểu, bà đều sẽ hỏi: “Đây là ai thế? Câu này là có ý gì? Trong tập trước đã xuất hiện rồi sao?”

Hai đứa con trai không có khả năng cùng bà xem TV hàng ngày, bọn họ đều có việc bận của riêng mình, bà Mục cũng không cần bọn họ ngồi cùng, người có kiên nhẫn nhất với bà ta vẫn là Mục Triều Dương đó. Cho nên mặc kệ Mục Triều Dương có thích mấy bộ phim cẩu huyết mẹ chồng nàng dâu gì đó không, chỉ cần bị bà Mục lôi kéo xem cùng, ông ta sẽ chăm chú mà xem, đỡ tránh khi bà lại gặp tình tiết gì quên.

Mục Kính Sâm và Mục Thành Quân đi vào trong đi, lực chú ý của bà Mục căn bản không để trên TV, Lăng Thời Ngâm nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu, thấy hai anh em.

“Thành Quân, anh về rồi.”

Bà Mục lấy lại tinh thần, nhìn về phía hai đứa con. Bước chân của Mục Kính Sâm thả chậm lại chút, Mục Thành Quân sau đó bước nhanh vào phòng khách, “Mẹ, sao còn chưa ngủ?”

“Ngủ cái gì, không phải còn sớm sao?” Bà Mục đứng dậy. “Hai đứa các con thì sao? Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa ạ.”

“Trễ vậy còn chưa ăn? Mau, bảo nhà bếp chuẩn bị.”

Cánh tay Mục Thành Quân nhẹ đặt lên vai bà Mục, “Mẹ, đừng xem TV muộn quá, một hồi lại ngủ không ngon.” “Thành Quân, mẹ chính vì ngủ không được nên mới muốn xem TV nhiều hơn.”

“Sao lại ngủ không được?”

Bà Mục khẽ thở dài, “Không biết sao lại thế này, gần đây luôn mơ thấy ba con, cảnh mơ thấy nhiều nhất là ba con ngồi trên sô pha xem TV với mẹ”

Mục Kính Sâm nghe vậy, trái tim như bị co rút mạnh mẽ, đau đớn. Anh đứng tại chỗ bất động, thật giống một bức tượng.

Ánh mắt Mục Thành Quân ảm đạm, trong lòng cũng nhịn không được mà toát ra chua xót, bàn tay hắn vỗ nhẹ trên vai bà Mục, “Mẹ, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, mẹ…”

“Mẹ biết, nhưng mẹ lại nhịn không được, muốn suy nghĩ.”

Người làm ở trong bếp hâm lại cơm chiều, không quá một hồi, đồ ăn lần nữa được bưng lên bàn.

“Nhanh ăn đi, các con cũng thật là, đã trễ thế này…”

Mục Kính Sâm động đậy bước chân, muốn đi thẳng lên lầu; Mục Thành Quân thấy thế, gọi anh lại, “Lão Nhị, ăn cơm chiều.”

Bà Mục nhìn về phía Mục Kính Sâm, thấy anh sốt ruột như vậy, nhịn không được, hỏi: “Kính Sâm, con có chuyện gì sao?”

“Không, không có ạ.”

Anh thu bước chân lại, ngồi xuống bàn ăn trước.

Phó Lưu Âm ở trên lầu đợi, chờ không thấy Mục Kính Sâm đi lên. Cô đi dép lê xuống lầu, lúc này mới nhìn thấy Mục Kính Sâm ngồi trước bàn ăn.

Mục Kính Sâm cầm chén trong tay, Mục Thành Quân ăn mà không biết mùi vị gì, hai người hoài tâm sự, từng người đều cảm thấy đồ ăn trong chén khó nuốt được. Một mặt, họ đắm chìm trong đau thương về việc Mục Triều Dương bị hại chết, khó có thể tự kềm chế; mặt khác, loại đau thương này lại phải bị đè mạnh xuống, không thể mảy may hiển lộ.

Hai loại cảm xúc mâu thuẫn xé rách bọn họ. Mục Kính Sâm buông chén trong tay, lúc ngẩng đầu lên, thấy Phó Lưu Âm đứng bên bàn ăn.

Bà Mục mặt lộ vẻ quan tâm, hỏi: “Sao không ăn?”

“No rồi ạ.”

“Con còn chưa ăn đâu……”

“Mẹ, con không đói bụng ạ.” Mục Kính Sâm nói xong, đẩy ghế dựa ra đứng dậy. Anh đi đến trước mặt Phó Lưu Âm, không đụng vào cơ, chỉ nhàn nhạt quét mắt, “Đi, chúng ta lên lầu.”

“Được.”

Mắt nhìn hai người đi lên lầu hai, Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn tới. Có lẽ bà Mục không phát hiện ra, nhưng cô ta đã nhìn ra, hai anh em nhà họ Mục này nhất định có chuyện.

Phó Lưu Âm theo Mục Kính Sâm trở về phòng. Tiếng đóng cửa truyền tới lỗ tai cô, cô vừa muốn mở miệng, Mục Kính Sâm lại hỏi thẳng: “Thẻ ngân hàng anh trai em cho em đâu?”

Phó Lưu Âm đi đến trước giường, từ dưới gối lấy ra tấm thẻ ngân hàng kia.

Mục Kính Sâm cầm lấy, “Mật khẩu thì sao?”

“359813. Em không khẳng định được có phải cái này không, nhưng mật khẩu em từng dùng đều là nó.”

Mục Kính Sâm đi ra ngoài. Phó Lưu Âm đuổi theo mấy bước, tới bên ngoài, cô nhìn thấy Mục Kính Sâm vào thư phòng, hơn nữa còn dùng sức mà đóng cửa lại.

Phó Lưu Âm dựa vào khung cửa, trong lòng dâng lên chua xót. Mục Kính Sâm một câu cũng không nói nhiều hơn một câu cô, cô hoàn toàn không biết trong lòng anh nghĩ thế nào, càng không biết trong thẻ ngân hàng Phó Kinh Sênh cho cô rốt cuộc giấu chút bí mật gì?

Phó Lưu Âm đi đến trước thư phòng, cửa phòng đóng chặt, cô thậm chí không nghe được bất cứ tiếng vang nào bên trong.

Lúc Mục Thành Quân lên lầu, ở khúc cua cầu thang nhìn thấy Phó Lưu Âm đứng đó. Đuôi mắt người phụ nữ thấy hắn, Phó Lưu Âm bước nhanh tới trước.

“Anh cả.”

“Em đứng đó làm gì?”

“Tôi không biết Kính Sâm làm sao vậy.”

Tầm mắt Mục Thành Quân xuyên qua sườn má cô, hướng về phía cánh cửa cách đó không xa, “Đừng suy đoán lung tung, khi có một số chuyện phải xảy ra, thì ai cũng ngăn không được.”

“Đây là có ý gì?”

Mục Thành Quân không có nhiều lời, xoay người lên lầu ba.

Mục Kính Sâm ngồi thật lâu ở trong thư phòng, mãi đến khi có người gọi điện thoại tới.

Anh ngồi ở bàn làm việc, đau đầu mà ấn ấn chỗ giữa hai mắt, “Thế nào?”

“Sếp Mục, bên trong có hai chục triệu, có điều không phải là tên của Phó Kinh Sênh, cũng không phải tên của Phó Lưu Âm.”

Mục Kính Sâm cười lạnh, “Đây là đương nhiên, bằng không, số tiền này đã sớm bị cảnh sát điều tra ra.”

“Vậy số tiền để trong này, Phó Lưu Âm có thể sử dụng không?”

Mục Kính Sâm hừ lạnh một tiếng, “Sao không thể?”

Bao nhiêu năm sau, chờ khi chuyện của Phó Kinh Sênh đã hoàn toàn qua đi, ai sẽ còn nhớ Phó Lưu Âm chứ? Chuyện người khác có thể nghĩ đến, Phó Kinh Sênh không có khả năng không thể nghĩ tới được. Dù tên không phải, nhưng số tiền này chính là để lại cho Phó Lưu Âm, hơn nữa mật khẩu chính xác, hắn có thể bảo đảm chắc chắn Phó Lưu Âm có thể dùng số tiền này.

Hai chục triệu.

Thiệu Vân Cảnh ra hai chục triệu lấy mạng Mục Triều Dương, hai chục triệu này chớp mắt liền thành số tiền hộ mệnh của Phó Lưu Âm.

“Số tiền này gửi vào khi nào?”

Đối phương nói ra ngày tháng.

Những kiên trì cuối cùng trong lòng Mục Kính Sâm đều bị đánh vỡ tan.

Ngày đó, cùng Thiệu Vân Cảnh không hẹn mà nên, Thiệu Vân Cảnh đã đưa số tiền này cho Phó Kinh Sênh trước, sau đó mới có kế hoạch sau này. Chỉ là Phó Kinh Sênh vẫn chưa kịp ghi chép lại, khi đó tâm tư của Phó Kinh Sênh đều đặt chung quanh Tưởng Viễn Chu, cho nên để sót lại kế hoạch này, không nhớ.

Sau đó hắn liền có chuyện, trong tư liệu khai báo của sở cũng không có kế hoạch cuối cùng, cho nên lúc Mục Triều Dương chết, ai cũng sẽ không nghĩ tới việc này có quan hệ với Phó Kinh Sênh.

Nhưng căn phòng kia, nghe nói đã thuê trước đó từ lâu.

Vậy nói cách khác, có loại này khả năng: Phó Kinh Sênh biết mình sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện cho nên mới thuê một gian phòng, ở trong để lại cho Phó Lưu Âm tấm thẻ ngân hàng. Hắn giao chìa khóa cho một kẻ coi như là người có thể tín nhiệm. Vậy số tiền được gởi vào khi đó, là bởi vì hắn sắp đọ một trận mạnh tay với Tưởng Viễn Chu. Có lẽ Phó Kinh Sênh không có trăm phần trăm nắm chắc, cho nên đã trải sẵn đường lui trước cho Phó Lưu Âm.

Điều không thể khiến Mục Kính Sâm buông bỏ được chính là: hai chục triệu, Thiệu Vân Cảnh đã dùng này hai chục triệu này mua mạng cha anh, mà số tiền này…

Mục Kính Sâm ngắt cuộc trò chuyện, nắm chặt di động trong lòng bàn tay.

Đi tới cửa, Mục Kính Sâm kéo cửa ra, lại nhìn thấy Phó Lưu Âm đứng ở ngoài, anh theo bản năng nhíu chặt mày, “Sao em lại ở đây?”

“Tra được rồi sao? Thẻ có tiền không?”

Khóe miệng Mục Kính Sâm vẽ ra nụ cười trào phúng, anh cầm thẻ ngân hàng trong tay đi ra ngoài, “Tra được rồi, bên trong xác thật có một số tiền. Hai chục triệu. Phó Lưu Âm, dù em rời Mục gia, hai chục triệu này cũng có thể bảo đảm em có cuộc sống tốt nhất.”

Khóe môi Phó Lưu Âm khẽ nhếch lên. Mục Kính Sâm đi lướt qua vai cô, Phó Lưu Âm kéo tay anh theo phản xạ.

Độ ấm của ngón tay cô chạm vào anh, Mục Kính Sâm lại cảm giác như sờ phải củ khoai lang phỏng tay, anh lập tức dùng sức ném ra. Phó Lưu Âm mặt lộ vẻ giật mình.

“Anh…”

“Mới vừa rồi ở ngoài, nghe được gì rồi?”

Phó Lưu Âm lắc lắc đầu, “Không có, gì cũng chưa nghe được.”

Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mặt này, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Ngón tay anh rũ bên mép quần vẫn luôn động đậy, anh lập tức cảm thấy sắp không khống chế được mình, anh thế mà lại muốn giơ tay nhéo cổ cô. Mục Kính Sâm nắm chặt bàn tay, anh bước nhanh về phòng.

Lúc Phó Lưu Âm đi vào, Mục Kính Sâm ngồi ở mép giường, dáng vẻ này của anh quá khác thường, cô có chút không dám tiến tới gần.

Mục Kính Sâm hai tay đan vào nhau, trán chống vào mu bàn tay mình. Có một số việc không xảy tới với anh cho nên anh suy nghĩ đặc biệt đơn giản. Anh đã gặp qua quá nhiều người bi phẫn muốn giết người, bọn họ không tìm được Phó Kinh Sênh tính sổ, chỉ có thể tìm Phó Lưu Âm. Khi đó, Mục Kính Sâm cảm thấy Phó Lưu Âm đáng thương, chung quy cô vô tội, cô cũng là một người xui xẻo nhất. Có điều hiện giờ, kiểu tình huống này lại xảy tới thật với anh, thế nhưng anh cũng giống vậy, không thể xua tan.

“Mục Kính Sâm, nếu anh có chuyện gì, có thể nói thẳng với em không? Dáng vẻ này của anh, em…”

Tầm mắt Mục Kính Sâm liếc về phía cô, có chút làm người ta sợ hãi, “Phó Lưu Âm, sao em lại là em gái Phó Kinh Sênh?”

Trong lòng cô rơi lộp bộp, “Em là em gái anh ấy, không phải anh đã biết từ sớm rồi sao?”

“Đúng vậy.” Mục Kính Sâm tự giễu lên thành tiếng. “Anh đã biết từ sớm. Lúc anh cả trói em, là anh cứu em, cũng là anh mang em vào nhà họ Mục. Ha ha ha, thật là nực cười!”

Nỗi bất an trong lòng Phó Lưu Âm càng lúc càng nặng nề.

“Mục Kính Sâm, có phải anh em làm gì mọi người không?”

Mục Kính Sâm muốn buột miệng thốt ra, phải, thế nhưng cái chữ kia đã lên tới cổ họng lại bị mắc lại cứng ngắc. Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô. Phó Lưu Âm thần sắc nôn nóng, muốn nghe rõ, “Nhưng anh em đã bị nhốt lâu như vậy, chẳng lẽ anh ấy…”

“Đi ra ngoài.” Mục Kính Sâm bỗng nhiên lên tiếng.

Phó Lưu Âm sửng sốt, “Anh bảo em đi ra ngoài?”

“Cút!”

Cô kinh sợ, bước chân không kìm được mà thối lui. Mục Kính Sâm chưa bao giờ nói chữ này với cô, nơi này lại là nhà họ Mục, Phó Lưu Âm không biết nhìn anh thế nào.

“Được, em đi ra ngoài, anh bảo em đi đâu?”

Cổ họng Mục Kính Sâm khẽ nuốt, lửa giận cùng bi thương tràn đầy lấp đầy lồng ngực anh. Anh nhìn bộ dạng Phó Lưu Âm, trái tim không ngừng co rút từng đợt đau đớn.

Nếu không có chuyện này của Phó Kinh Sênh, anh và Phó Lưu Âm đã có kế hoạch có con, cuộc sống như vậy thật tốt?

Phó Lưu Âm luống cuống đứng ở cửa, trước giờ đều là Mục Kính Sâm không cho cô đi, cô còn không nghĩ nhanh như vậy đã bị người ta đuổi đi. Bàn tay cô nắm chặt sau đó buông ra, cô định mở cửa, nhưng sau khi nghĩ nghĩ lại đi về phía phòng để quần áo.

Cô vẫn phải mang vài món quần áo tùy thân mới đi được đúng không?

Mục Kính Sâm đứng dậy, lập tức kéo lấy cô, ném cô xuống giường lớn. Phó Lưu Âm té thẳng xuống, Mục Kính Sâm đứng chỗ mép giường nhìn về phía cô, “Em ở lại đây, anh đi.”

Anh xoay người bỏ đi, Phó Lưu Âm ngồi dậy, “Anh đi đâu?”

Mục Kính Sâm không trả lời. Phó Lưu Âm theo ra ngoài, nhìn thấy Mục Kính Sâm vào phòng của khách nằm.

Cả người cô như bị rút sạch sức lực, ngơ ngẩn mà đứng trên hành lang, cô không biết Mục Kính Sâm vì sao đột nhiên như vậy, cô chỉ đoán được nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

Phó Lưu Âm cơ hồ cả đêm không chợp mắt. Sáng sớm, khi người làm tới gõ cửa, Phó Lưu Âm mới miễn cưỡng bò dậy.

Đi xuống lầu, Mục Kính Sâm đã ngồi trước bàn ăn.

Phó Lưu Âm bước vài bước tới, bà Mục mỉm cười nói: “Âm Âm, Kính Sâm nói con còn đang ngủ, hôm nay thiếu chút nữa dậy trễ rồi nhỉ?”

“Dạ.” Phó Lưu Âm ngồi xuống cạnh Mục Kính Sâm. Bà Mục nhận cái chén người làm đưa tới, “Có cháo hải sản con thích ăn đấy, ăn nhiều một chút.”

“Cám ơn mẹ ạ.”

Một tiếng mẹ này cực ký chói tai. Ánh mắt Mục Kính Sâm xẹt qua chỗ trống kia, Mục Triều Dương đã không thể nào có thể kéo ghế ngồi xuống nữa, cùng bọn họ một bàn ăn cơm. Ánh mắt anh lạnh lùng, khẩu khí tự nhiên cũng không đi đâu tốt, “Mẹ, tự cô ấy có tay, mẹ không cần chuyện gì cũng đi cả nể cô ấy.”

“Cái này sao có thể coi là cả nể? Mẹ…”

“Để tự cô ấy làm đi.”

Nghe thấy lời này, Lăng Thời Ngâm không khỏi nhìn nhìn Phó Lưu Âm. Khuôn mặt nhỏ của cô hơi trắng, tay vốn đang cầm chén buông ra, cô cũng không biết có nên ăn chén cháo này không.

Mục Thành Quân nhìn thấy vào mắt, “Mẹ, ngồi xuống ăn đi ạ.”

“Mẹ không đói bụng.”

“Con thấy tinh thần mẹ không tốt.”

Bà Mục múc cháo uống, “Đừng suy nghĩ lung tung, mẹ rất ổn, thân thể khỏe mạnh mà.”

Bà ta ngẩng đầu thấy Phó Lưu Âm chưa ăn cơm sáng, vội giục: “Âm Âm, sao không ăn đi? Đừng để lời Kính Sâm trong lòng. Bây giờ mẹ chỉ muốn con dưỡng sức khỏe cho tốt, mau sinh cho mẹ thằng cháu bụ bẫm.”

Cái thìa của Mục Kính Sâm rớt một tiếng cạch xuống chén, bà Mục nhìn sang anh, “Lão Nhị, có phải con cũng quá kích động rồi không?”

“Mẹ, loại chuyện này thuận theo tự nhiên, cưỡng cầu không được.” Mục Thành Quân tiếp lời bà ta, nói.

“Nếu ba con còn sống, hy vọng lớn nhất cũng là được ôm cháu. Âm Âm, con muốn đi học, mẹ cũng chưa từng phản đối con, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc có con, có phải không?”

Phó Lưu Âm hai tay ôm chén, ánh mắt chạm phải đôi mắt mong đợi của bà Mục. Bà Mục vẫn luôn ở nhìn cô chăm chú. Đề tài này, cô muốn trốn tránh cũng trốn tránh không được. Cô chỉ có thể căng da đầu, trả lời như mọi khi: “Mẹ, như anh cả nói, cái này phải thuận theo tự nhiên, lại nói… Con và Kính Sâm cũng đang chuẩn bị ạ.”

Cô nói xong câu đó, nhìn sang Mục Kính Sâm bên cạnh. Đúng là bởi vì ngồi gần nhất nên cô mới có thể nhìn thấy vẻ cứng đờ và mất tự nhiên trên khuôn mặt Mục Kính Sâm.

Người đàn ông đứng lên rất nhanh, “Con ra ngoài trước.”

Bà Mục thấy thế, đứng dậy theo. Hai mẹ con đi tới cửa, bà Mục còn đang dò hỏi: “Kính Sâm, con làm sao vậy?”

Bà ta và Mục Kính Sâm vào sân đi một vòng. Phó Lưu Âm nhìn cháo trong chén. Lăng Thời Ngâm tay vịn cánh tay Mục Thành Quân, “Thành Quân, anh xem, bộ dáng Kính Sâm rất không đúng nha.”

“Cô đừng có nghe một chút gió thổi cỏ lay đã liền biểu hiện bộ dạng vui sướng khi người gặp họa. Bất luận người nào của nhà họ Mục xảy ra chuyện, đối với cô cũng chẳng có chỗ nào tốt.”

“Em, em không có mà!”

Mục Thành Quân hừ lạnh, đứng dậy, “Lăng Thời Ngâm, an phận chút đi, vĩnh viễn đừng nên quản, bất luận thế nào.”

Thấy bọn họ đều đi hết, Phó Lưu Âm cũng không có tâm tình ngồi lại, hai tay cô chống lên mép bàn. Lăng Thời Ngâm ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Phó Lưu Âm, chẳng lẽ cô không thấy không khí trong nhà quái quái sao?”

“Thế thì sao?”

“Cô không cảm thấy, thái độ Lão Nhị đối với cô cũng thay đổi rồi?”

Sắc mặt Phó Lưu Âm khẽ biến đổi, lại mạnh miệng nói: “Không thấy.”

“Thật lừa mình dối người. Phó Lưu Âm, nếu ngày nào đó cả Mục Kính Sâm cũng sẽ không đứng bên cô nữa, tôi thấy cô thật sự là chết thế nào cũng không biết.”

Trong cái nhà này, trừ Mục Thành Quân với Mục Kính Sâm, tất cả mọi người đều chẳng hay biết gì.

Di động của Phó Lưu Âm thành vật trang trí, trước kia, Mục Kính Sâm hàng ngày đều sẽ gọi điện cho cô, thế nhưng cả ngày hôm nay, di động của cô đều không có chút động tĩnh nào.

Cô có chút thấp thỏm, cũng không dám gọi điện cho anh.

Buổi tối lúc ngủ, Mục Kính Sâm vẫn không trở về. Phó Lưu Âm nằm trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, mãi đến khi một tràng tiếng bước chân loạt xoạt truyền đến, cô lúc này mới nhắm chặt mắt lại.

Cửa “cạch” một tiếng, bị người vặn ra, ánh đèn trên hành lang gấp không chờ nổi mà trượt vào trong. Mục Kính Sâm đi vào trong phòng, đóng cửa lại.

Phó Lưu Âm khẩn trương túm lấy chăn, cô nghe được tiếng bước chân đang lại gần. Mục Kính Sâm đứng ở mép giường, Phó Lưu Âm hai mắt nhắm nghiền, như ngủ rồi.

Người đàn ông ngồi xuống, giường rất rõ ràng có cảm giác hõm xuống. Mục Kính Sâm nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt, anh không biết mình còn giữ cô ở đây làm gì?

Sự tình đã biết rõ ràng hoàn toàn, Phó Kinh Sênh và Thiệu Vân Cảnh đều là hung thủ hại chết Mục Triều Dương. Người đàn ông nghiêng nửa người trên tới, mà người phụ nữ này thì sao? Cô là em gái ruột của Phó Kinh Sênh.

Cô ngủ bên gối anh, hưởng thụ sự che chở của anh, chỉ là trước nay anh lại không nghĩ tới, người anh đang bảo hộ này, anh trai ruột của cô thế mà lại chính là người đã hại chết ba mình.

Mục Kính Sâm vươn tay, ngón tay chạm vào cổ Phó Lưu Âm, cô khiếp sợ. Đầu ngón tay của người đàn ông lạnh lẽo, lòng bàn tay anh ấn ở chỗ động mạch cổ của cô, cô cảm thấy mỗi nhịp hô hấp của cô đều trở nên khó khăn.

Cô có chút sợ hãi, sợ tay Mục Kính Sâm bóp mình, cô rõ ràng không phải đối thủ của anh, ngay cả phản kháng cũng sẽ vô dụng đúng không?

Bàn tay người đàn ông động đậy, Phó Lưu Âm không dám thở mạnh, ngay sau đó, có hơi thở nóng rực phun tới bên tai cô. Mục Kính Sâm dựa đầu vào gối của Phó Lưu Âm, hai người cách nhau gần như vậy. Lúc anh thở ra, sắc mặt Phó Lưu Âm căng thẳng, cô muốn mở mắt ra, muốn hỏi thử Mục Kính Sâm rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ là cô không dám, cô sợ đợi khi Mục Kính Sâm biết cô đang giả bộ ngủ lại sẽ lấy dáng vẻ xa cách như vậy ra đối diện với cô.

Người đàn ông dựa vào cô hồi lâu, giống như tới giờ khắc này rồi anh mới có thể triệt triệt để để thấy rõ tình cảm đối với Phó Lưu Âm.

Trước kia không buông tay là bởi vì đã sớm không buông tay được, nhưng mà bây giờ thì sao?

Có phải không thể không buông tay không?

Mục Kính Sâm hơi đứng dậy, trán tựa trán với Phó Lưu Âm. Cổ họng anh không khỏi nuốt, miệng há to thở hổn hển, tiếng nói anh khàn khàn, hỏi cô một câu: “Phó Lưu Âm, giữa nhiều người gặp gỡ như vậy, sao cứ phải là em?”

Bàn tay anh đi xuống, bóp lấy bả vai Phó Lưu Âm, chỉ là động tác rất nhẹ, hoàn toàn không có ý làm cô thức dậy.

Hồi lâu sau, anh đứng dậy bỏ đi, không ở lại trong phòng.

Phó Lưu Âm nghe được tiếng đóng cửa truyền đến, cô mở mắt ra. Trong phòng đã sớm không còn bóng dáng Mục Kính Sâm, anh thế mà cứ vậy bỏ đi, vứt lại mình cô trong phòng.

Hôm sau là cuối tuần.

Lúc Phó Lưu Âm xuống lầu, Mục Kính Sâm đã sớm đi rồi.

Bà Mục đẩy Lăng Thời Ngâm từ ngoài nhà đi vào, nhìn thấy Phó Lưu Âm xuống lầu, bà ta vội vẫy tay với Phó Lưu Âm, “Âm Âm, lại đây.”

“Mẹ.”

Bà Mục đi vào phòng khách, ngồi xuống trên sô pha, “Con với Kính Sâm sao lại thế này? Sáng hôm nay, thế nào lại thấy nó là từ phòng của khách đi ra?”

Phó Lưu Âm cũng không biết nên trả lời thế nào, “Con…”

“Thông gia, thông gia!” Ở cửa bỗng nhiên có một loạt âm thanh xông tới.

Bà Lăng với một dáng vẻ thần sắc vội vàng, ngay cả giày cũng chưa thay ra. Lăng Thời Ngâm xoay người nhìn về phía bà ta, ra vẻ bộ dáng giật mình, hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới?”

Bà Lăng đi đến bên cạnh bà Mục, “Bà nghe nói chưa? Nhà họ Thiệu xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Nhà họ Thiệu?” Bà Mục lắc đầu. “Xảy ra chuyện gì?”

“Bà không biết sao?”

“Rốt cuộc là sao vậy?”

Bà Lăng sắc mặt có chút khó xử, tay chụp lấy bàn tay bà Mục, “Thật không ngờ Thiệu Vân Cảnh có thể làm ra chuyện như vậy, ông ta đã bị cảnh sát kiểm soát rồi…”

“Thông gia, có chuyện gì bà cứ nói thẳng đi.”

“Trời ơi, tôi có gì nói đấy. Lúc ấy tai nạn xe nhà bà nói xảy ra liền xảy ra, nhưng tôi thế nào cũng không ngờ, chuyện này là Thiệu Vân Cảnh làm.”

“Cái gì?” Sắc mặt bà Mục thay đổi. Lăng Thời Ngâm và Phó Lưu Âm ở cạnh cũng hoảng sợ theo.

Bà Mục kích động mà cầm cánh tay bà Lăng, “Bà nói rõ ràng đi!”

“Triều Dương nhà bà là bị Thiệu Vân Cảnh hại chết, đó không phải tai nạn xe cộ đơn giản đâu!”

Bà Lăng nói xong, tầm mắt hướng sang Phó Lưu Âm. Phó Lưu Âm nhịn không được liền run rẩy, cô cảm thấy bà Lăng nhìn chăm chú thật như một con rắn độc, con rắn độc đó đang điên cuồng mà phun.

Lăng Thời Ngâm ở bên cạnh không dấu vết mà dâng lên nụ cười lạnh nhạt.

Nỗi bất an trong lòng Phó Lưu Âm rõ ràng đã nổ tung, hai tay cô nắm vào nhau, phát hiện tay mình vẫn luôn đang run.

Bà Lăng chỉ tay về phía cô, “Cô còn mặt mũi ngồi ở đây! Hại chết ông thông gia chính là anh trai cô. Tên giết người kia, thật nên xuống địa ngục.”

Trong đáy mắt Phó Lưu Âm nước mắt hơi tuôn ra, tầm mắt mơ hồ nói: “Không, sẽ không.”

“Sao lại không? Chính miệng Thiệu Vân Cảnh thừa nhận, chính Phó Kinh Sênh đã thiết kế cục diện!”

Bà Mục một khuôn mặt tái nhợt, vẻ mặt mất máu, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Lăng Thời Ngâm hung tợn mà trừng với Phó Lưu Âm, “Có phải cô đã sớm biết rồi không?”

Bà Lăng vỗ nhẹ vào vai bà Mục, “Thông gia, bà xem các bà, thế mà lại cưới người phụ nữ này vào cửa. Lúc anh trai cô ta muốn lấy mạng người, chính là một chút cũng không thủ hạ lưu tình mà! Bà ngẫm lại xem tai nạn xe cộ kia thảm khốc cỡ nào!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky