Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 3 – Chương 61-1: Nhận tôi (1)

Tác giả: Thánh Yêu
Chọn tập

Sắc mặt Mục Triêu Dương càng khó coi, gương mặt lo lắng không hề che giấu: “Có nặng lắm hay không?”

“Tôi sợ ngài ở bên ngoài lo lắng cho nên mới ra nói với ngài một tiếng, hiện tại chắc chắn sẽ rất đau, nhưng tôi đã cẩn thận kiểm tra, cũng không phải chuyện gì lớn, đứng gấp.”

“Cảm ơn, thật vất vả cho ông rồi.”

Bác sĩ đeo khẩu trang lên, xoay người đi vào phòng cấp cứu.

Mục Kính Sâm nắm chặt tay ôm trước ngực, ngón tay ở trên cánh tay gõ nhẹ, bệnh cũ tái phát? Cô gái kia cũng đủ mạnh mẽ, một lần đã làm cho anh cả vào bệnh viện.

Mục Triêu Dương quay trở lại chỗ ngồi, “Thì Ngâm, đừng gấp, chân tổn thương tái phát, nhưng mà không có gì đáng ngại.” 

Mục Kính Sâm nghe xong suýt chút nữa thì cười ra tiếng, chân bị tổn thương tái phát? Thiệt thòi Mục Triêu Dương cũng nói ra được.

Anh ngoắc tay với bảo tiêu đứng bên cạnh:”Các anh qua đây.”

Bọn họ đều do anh huấn luyện ra, cho nên vô cùng nghe lời, mấy người bọn họ đi tới hành lang khác, Mục Kính Sâm dựa vào tường hỏi: “Tới cùng có chuyện gì xảy ra?”

Hai người kia không giám giấu giếm anh, một năm một người kể rõ toàn bộ mọi chuyện cho Mục Kính Sâm.

Mục Kính Sâm nhíu mày: “Dùng phương pháp ghi hình chụp ảnh xong rồi sao?”

“Đã chụp tốt.”

“Đợi anh cả lấy lại tinh thần, cô gái đó còn có đường sống sao?”

Một bảo tiêu lên tiếng: “ Cô ta làm Mục tiên sinh bị thương, là cô ta bị trừng phạt đúng tội.”

Mục Kính Sâm lạnh lùng nhìn anh ta: “Nếu cô gái đó là em gái của ngươi?”

Bảo tiêu bị hỏi lại không nói được gì.

Mục Kính Sâm đứng thẳng người, “Người còn bị nhốt sao? Đi, mang tôi qua xem.”

Vâng.

Xe đến nơi, Mục Kính Sâm dẫn đầu đi xuống, bảo tiêu đứng ở cửa nhìn thấy ah cung kính hô: “Mục soái.”

“Người ở bên trong?”

Vâng.

“Mở cửa.”

“Nhưng Mục tiên sinh đã phân phó ai cũng không được vào.”

Mục Kính Sâm đảo mắt nhìn qua, không giận mà uy: “Ngươi lặp lại lần nữa?”

Tên còn lại thấy vậy vội vàng nói: “Mục soái là em trai của Mục tiên sinh, người của Mục tiên sinh đương nhiên có cả người.”

“Nếu đã vậy còn không mở cửa?”

Bảo tiêu nghe vậy lấy chìa khóa mở cửa: “Mục soái, vết thương của Mục tiên sinh như thế nào?”

“Rất nặng, cho nên tôi qua xe, rốt cuộc là ai làm anh ấy bị thương.”

Phó Lưu Âm đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô đứng lên hai tay cầm theo mảnh sứ, cô không dám thở mạnh, người đến nhất định không phải tốt đẹp gì, làm tổn thương một lần lại một lần, nhiều lần đã đủ rồi.

Cửa truyền đến téng rắc rắc, Phó Lưu Âm vểnh tai hết sức chú ý.

Cửa được mở ra, Mục Kính Sâm vẫn chưa đi vào, đây là phòng bằng thủy tinh nhưng người bên ngoài không nhìn được tình huống bên trong.

Anh nâng bước chân, đôi chân thon dài mới bước vào liền cảm nhận được tiếng gió bên tai, độ nhảy cảm của anh cực cao, nhanh chóng nghiêng người, Phó Lưu Âm đánh hụt, Mục Kính Sâm mạnh mẽ túm lấy bờ vai cô, tay kia cầm cổ tay cô, ném mảnh vỡ bình hoa xuống sàn.

“Không biết tự lượng sức mình.”

Nửa người trên Phó Lưu Âm bị anh đè xuống, hoàn toàn không thể nhúc nhích, cô chỉ có thể quay đầu, ánh mắt hung ác trừng anh.

Ánh mắt này giống như con báo nhỏ trong nhà giam, Mục Kính Sâm nhìn cô, trong mắt đột nhiên lóe sáng: “Là cô!”

Phó Lưu Âm vùng vẫy mấy cái, tránh không ra: “Buông tay.”

“Như thế nào, không biết tôi sao?”

Phó Lưu Âm nghe tiếng, cô cẩn thận nhìn Mục Kính Sâm, trong mắt hiện lên sự khác thường, nhưng cố biết rõ còn cố hỏi: “Nhanh buông tay, anh là ai? Tô không biết anh.”

Mục Kính Sâm nghe xong, quả thật muốn nghĩ xé tan cô.

Bảo Lệ Cư thượng.

Hứa Tình Thâm ngồi ở ghế sofa, trong đầu trống rỗng, cô cảm thấy không thích ứng được.

Hai tay cô xoa xoa, cảnh sát vẫn không có tin tứ gì, mà Tưởng Viễn Chu lại không liên lạc được.

Hứa Tình Thâm nghĩ đến hai chữ liên lạc đột nhiên đứng lên, cô vội vàng cầm điện thoại, bảo tiêu và lái xe không biết Tưởng Viễn Chu đi đâu nhưng không có nghĩ di động của anh ta cũng tắt đúng không?

Hứa Tình Thâm gấp gáp, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.

Ngón tay cô ấn số, Hứa Tình Thâm ngồi lại ghế sofa, cô không có một chút do dự đưa điện thoại đến bên tai.

Tiếng chuông bên kia vàng lên, Hứa Tình Thâm thở dài nhẹ nhõm, không tệ, Tưởng Viễn Chu không tắt máy.

Chưa bao lâu, đường dây điện thoại được kết nối, bên kia điện thoại truyền đến giọng người đàn ông. “Này.”

Hứa Tình Thâm ngẩn ra, nhưng lại nhanh chóng phản ứng lại, mở miệng: “Tưởng Viễn Chu.”

“Tưởng thiếu phu nhân, là tôi.”

Hứa Tình Thâm nghe đến đó, là tiếng lão Bạch, nhưng mà tìm được lão Bạch cũng tốt: “Tưởng tiên sinh đâu?”

“Tưởng tiên sinh đang họp.”

“Thật xin lỗi, tôi có chuyện cực kì gấp muốn nói với anh ta.”

“Nhưng mà lúc Tưởng tiên sinh vào phòng họp có đặc biệt căn dặn ai cũng không được phép quấy nhiễu ngài ấy.”

“Lão Bạch, Âm Âm bị bắt đi, tôi không biết tìm ai, thật xin lỗi.”

“Phó Lưu Âm sao?”

bên kia lão Bạch ngừng một chút, Hứa Tình Thâm khẩn trương nắm chặt điện thoại: “Tôi đã báo cánh sát nhưng cũng vô dụng, lão Bạch, anh có thể giúp tôi được không?”

“Tưởng thiếu phu nhân, không có Tưởng tiên sinh phân phó tôi không dám tùy ý an bài.”

Hứa Tình Thâm sốt ruột: “Thời gian kéo dài càng lâu cô ấy nhất định càng nguy hiểm…”

Lão Bạch thở dài: “Tưởng thiếu phu nhan, ngài không cần làm tôi khó xử, cũng làm khó Tưởng tiên sinh có được không? Chỉ cần ngài mở miệng, Tưởng tiên sinh có bỏ mặc không? Phó Lưu Âm bị bắt chỉ có hai loại khả nặng, một là kẻ thù trả thù, hai là muốn dùng cô áy để uy hiếp Phó Kình Sênh để cho hắn ta nhận tội. Tôi cảm thấy khả năng thứ hai có thể xảy ra hơn. Tưởng tiên sinh cũng muốn để cho Phó Kình Sênh nhận tội, không ngoài ý muốn nhiều chuyện có liên quan tới anh ta…”

“Nhưng dù có muốn anh ấy nhận tội thì em gái Phó Kình Sênh cũng là vô tội, cô ấy không biết cái gì.”

“Tưởng thiếu phu nhân, ngài nghĩ vậy là không sai nhưng hiện tại Phó Kình Sênh miễn cưỡng chịu đựng nhưng nếu có người muốn dùng biện pháp như vậy là chuyện bình thường.

Hứa Tình Thâm nghe xong sắc mắt và ánh mắt ảm đạm, lão Bạch lại khẽ thở dài, càng bất đắc dĩ: “Nhưng mà Tưởng tiên sinh biết tôi ngăn điện thoại của ngài sau này sẽ trách tội tôi, tôi đi xem thử, ngài đừng treo máy, tôi đi tới phòng họp.”

“Cảm ơn.”

“Ngài đừng cảm ơn tôi, tôi chỉ hy vọng ngài đừng làm Tưởng tiên sinh phải khó xứ.” Hứa Tình Thâm nghe tiếng bước chân của lão Bạch truyền vào lỗ tai, trước khi anh ta vào phòng họp có người ra ngoài mở cửa.

Đi được mấy bước, Hứa Tình Thâm nghe được Lão Bạch nhẹ giọng nói: “Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân gọi, ngài nghe hay không nghe?”

Giọng nói Tưởng Viễn Chu rõ ràng có lực, hội nghị mới được một nửa, “Nghỉ ngơi một chút, 20ph sau lại tiếp tục.”

Hứa Tình Thâm nghe tiếng văn kiện chạm vào nhau và tiếng nói lộn xộn truyền đến cô còn nghe được tiếng Tưởng Viễn Chu: “Làm sao vậy?”

“Phó Lưu Âm bị bắt rồi.”

Đầu điện thoại bên kia im lặng một hồi lâu, Hứa Tình Thâm hô hấp cũng khẩn trương theo, âm thanh của lão Bạch tuy rất nhẹ nhưng vẫn bị Hứa Tình Thâm nghe được.

“Tưởng tiên sinh, nếu ngài không muốn nói tiếp tôi có thể tìm lý do từ chối Tưởng thiếu phu nhân.”

Tiếng ghế dựa truyền đến tiếng động tĩnh rơi vào lỗ tai Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu bước đi hai bước, “Đưa di động cho tôi.”

Vâng.

Tưởng Viễn Chu đi đến cửa sổ: “Alo?”

Lão Bạch ở cách đó không xa, nhìn Tưởng Viễn Chu xoay mặt, hầu như anh không nói gì, vẫn một mực nghe Hứa Tình Thâm nói chuyện, một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu mới nói: “Đừng sốt ruột, hiện tại anh không thể quay về, nhưng anh sẽ để cho lão Bạch an bài người ở Đông thành đi tìm.”

Ngữ khí của anh hết sức dịu dàng, chạm sâu vào lòng người.

Ngón tay Tưởng Viễn Chu chạm vào cửa sổ, “Một mình ở nhà có sợ hay không?”

“Sốt ruột cũng vô dụng, cơm phải ăn đúng giờ, anh để cho bão mẫu đến Bảo Lệ Cư thượng.”

“Bệnh viện em cứ yên tâm, dù sao cũng không đi được…”

Lão Bạch nghe, nghe từng chút một, anh có cảm giác Tưởng Tiên sinh và Tưởng thiếu phu nhân như sống lại. Tưởng thiếu phu nhân sốt ruột, Tưởng tiên sinh liền dịu dàng trấn an, Tưởng thiếu phu nhân sợ hãi, Tưởng tiên sinh thay cô che gió che mưa…

Mười phút sau, lúc mọi người trở vào phòng hội nghị, Tưởng Viễn Chu không né tránh người ngoài, “Ngày mai anh sẽ trở về, đừng sợ.”

(Qua bao nhiêu chuyện xảy ra HTT thiệt thòi đau khổ bao nhiêu thì TVC cũng chả kém bấy nhiêu, nhiều khi bị bả ý ngược tâm cho tơi bời mà vẫn không để bụng, không bỏ mặc, thay bả ý che gió che mưa… Sao bao nhiêu tra nam ngược có tí tẹo mà TVC lại bị ngược thảm thế này Yêu Yêu đại thánh ơi)

Anh cúp điện thoại, lão Bạch bước nhanh tới: “Tưởng tiên sinh, ngài đồng ý ngài ấy rồi à>”

“Phái người đi tìm đi.”

“Nhưng trước khi Phó Kình Sênh nhận tội, Phó Lưu Âm không thể bị tìm ra có đúng hay không?”

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi vào người lão Bạch: “Chuyện đến đâu anh nắm rõ là được.”

Vâng.

Hứa Tình Thâm cắt đức trò chuyện, tầm mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào di động trong tay, cô yên tâm không ít, giống như chỉ cần Tưởng Viễn Chu nói một câu cô liền cảm thấy không có chuyện gì không giải quyết được. Cô không tin cảnh sát, không tin mọi người nhưng lại tin tưởng lời nói của Tưởng Viễn Chu.

Hứa Tình Thâm ném điện thoại lên sofa, vùi mặt trong lòng bàn tay, trong lòng nghĩ đủ cách, cô không biết hiện tại Phó Lưu Âm ở đâu, nhưng cô biết cô không thể lạc quan quá, cô phải chuẩn bị tâm lý tiếp thu toàn bộ.

Mục Kính Sâm đến chỗ Mục Thành Quân gặp chuyện không may, căn bản không nghĩ tới cô gái trong miệng bọn họ lại là Phó Lưu Âm.

Anh bắt lấy tay cô, đè lên không để cho cô động đậy, “Cô lặp lại lần nữa, cô không biết tôi?”

Phó Lưu Âm cắn chặt răng, y phục bên trong đều bị xé rách, Mục Kính Sâm đè chặt cô như vậy, bả vai lộ ra, gương mặt còn có mấy vết cào xước.

Mục Kính Sâm buông tay, cô nhân cơ hội đứng dậy, trốn cách xa anh mấy bước.

“Cô là Phó Lưu Âm?”

“Vậy anh là ai?”

Mục Kính Sâm như cười như không mím môi: “Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô.”

Sắc mặt Phó Lưu Âm thay đổi, “Người bị thương vừa rồi có quan hệ gì với anh?”

“Anh cả của tôi, anh ruột.”

Mắt cô nhảy lên, “Vậy anh không có khả năng thả tôi rồi đúng không? Hay là anh muốn mạng của tôi?”

“Tôi không giết cô.”

Phó Lưu Âm lui về sau, Mục Kính Sâm thấy vậy lại gần, hai người vừa lui tới, đến khi sau lưng Phó Lưu Âm chạm đến mặt tường thủy tinh, không thể lui được nữa, cô che giấu sự sợ hãi trong mắt: “Anh muốn làm gì?”

“Nếu tôi lại thả cô lần nữa có phải cô sẽ cực kì cảm kích tôi hay không?”

Phó Lưu Âm không tin: “Anh không có lòng tốt như vậy chứ?”

Mục Kính Sâm nghe vậy liền cảm thấy khó chịu, “Chẳng lẽ lần ở SJ tôi không thả cho cô sao?”

Môi cô khẽ nhúc nhích: “Vây anh thả tôi lần nữa tôi sẽ hết sức cảm kích.”

“Cô làm anh trai tôi bị thương không nhẹ, cô chạy đi thì phải làm thế nào đây? Anh ta muốn bắt cô hết sức dễ dàng.”

Mục Kính Sâm tiến lên, giờ cánh tay lên gò má cô, hai người dựa vào nhau gần gũi, hầu như dán vào một chỗ: “Cô nói cô xem, làm sao lại là em gái của Phó Kình Sênh?”

Tầm mắt Phó Lưu Âm chống lại anh, trong cổ nhấp nhấp: “Rốt cuộc các anh muốn làm gì tôi?”

“Cô là do anh tôi bắt được.”

Bảo tiêu đứng ở cứa đi vào, nhìn hai người nhì vậy, có chút giật mình:”Mục soái.”

Mục Kính Sâm đứng thẳng người: “Người phụ nữ này, tôi muốn mang đi.”

Bọn họ vừa nghe lập tức luống cuống, “Mục soái, cái này không thể được đâu.”

“Vì sao không được?”

“Mục tiên sinh bảo chúng tôi trông cô ta cho kĩ, một bước cũng không được rời đi, ngài ngàn vạn lần đừng làm chúng tôi khó xử.”

Chọn tập
Bình luận