Editor: Dế Mèn
Bà Tân ôm chặt con gái, run bần bật, như thể cừu vào nhầm giữa bầy sói.
Mục Thành Quân nhìn không nổi nhất là dáng vẻ ấy. Hôm nay chỉ thay đổi địa điểm thôi, tối hôm qua chính hắn như con sơn dương nằm trên thớt gỗ đợi nhà họ Tân làm thịt, sao hắn không thấy nhà họ Tân thủ hạ lưu tình vậy với hắn?
Hắn hơi cười lạnh, “Muốn tôi gọi điện cho Tân Thế Huân thay bà không?”
“Ông ấy sẽ không tới đây.” Giọng bà Tân phát run, nói.
“Chính vợ và con gái mình gặp nạn, ông ta vẫn trốn tránh không ra mặt được sao?”
Bà Tân nhìn khuôn mặt Mục Thành Quân, “Thật sự ông ấy sẽ không lại đây, cầu xin cậu, cho chúng ta đi đi.”
Mục Thành Quân lùi ra sau hai bước, có vẻ không muốn nhìn bà ấy tỏ ra bộ dạng đó, “Tôi cứ thả bà đi dễ như vậy? Bà coi nhà họ Mục là nơi nào?”
Cô bé trước mặt ngẩng đầu nhìn về phía bà Tân, hai tay càng nắm càng chặt, vành mắt đỏ bừng, tiếng khóc đã ngừng, nhưng trong yết hầu vẫn đang run rẩy, “Mẹ, con sợ.”
“Không sợ, không sợ nha!”
“Con muốn về nhà.”
Tô Thần cử động bước chân, muốn lên lầu, người cô xoay đi, liền nghe được một tiếng “bịch” truyền tới lỗ tai.
Bà Tân quỳ thẳng tắp trước Mục Thành Quân, “Chuyện tối qua, là nhà họ Tân sai, nhưng đứa nhỏ này cái gì cũng không biết, con bé cũng không hiểu ân oán của hai nhà, thả nó đi đi được không?”
Mục Thành Quân đưa lưng về phía hai người, hắn khẽ cắn hàm răng, “Đừng nói nữa, tôi cũng không nhằm vào hai mẹ con bà, người tôi muốn gặp là Tân Thế Huân.”
“Cầu xin cậu, cầu xin cậu!”
Trong mắt Mục Thành Quân có sự tức giận, hắn xoay người nhìn về phía hai người, “Bà quỳ cũng vô dụng…”
“Giờ tôi cứ quỳ, con gái tôi tim không khỏe, không thể chịu hoảng sợ, Thành Quân… Không, Mục tiên sinh, cậu cho con bé và tôi về đi, tôi đã mất một đứa con gái rồi, không thể lại mất đi đứa thứ hai.”
Bà Mục ngồi trên sô pha vẫn không động đậy, bà cũng rõ tính tình Mục Thành Quân, những lúc thế này, ai khuyên cũng vô ích.
Nhà họ Tân cũng coi như là gia đình bề thế, nhưng hôm nay, bà Tân lại quỳ xuống như vậy.
Bà ấy quá rõ ràng ân oán hai nhà, cũng quá rõ chuyện đã xảy ra với Mục Thành Quân. Bà ấy sợ Tân Tư Niệm mà xảy ra chuyện nữa, vậy đời này bà ấy thật sự không còn gì trông mong vào.
Bà Tân bỗng nhiên cong lưng, dập trán xuống đất, “Chuyện tối qua thực sự xin lỗi, cậu thả chúng tôi đi đi, thả chúng tôi đi đi…”
Bịch! Bịch!
Trán đập từng cái nặng nề xuống đất, cô bé bên cạnh vội ngồi xổm xuống, dùng sức ôm lấy vai bà Tân, “Mẹ, đừng như vậy, đau đó…”
“Mẹ, mẹ!” Cô bé khóc thành tiếng, rơi nước mắt đầy mặt. “Mẹ đừng mà… Đau đó!”
Mục Thành Quân lạnh lùng nhìn, trái tim lại ngoài dự đoán mà bị quất mạnh. Hắn không khỏi nghĩ đến Khoai Tây Nhỏ, nghĩ tới con mình.
Bà Mục nói đúng, làm cha mẹ, có thể bởi con mà thay đổi rất nhiều. Mục Thành Quân thế mà có chút không đành lòng, hắn cũng thấy kỳ quái với ý nghĩ đó của mình.
“Được rồi.” Trong cổ họng hắn toát ra giọng trầm thấp, nói. Mục Thành Quân cuối cùng khoát tay, “Các người về đi.”
Hắn muốn buông lời tàn nhẫn, nhưng nhìn dáng vẻ này của bà Tân, Mục Thành Quân không khỏi hít nhẹ, “Đi đi đi, đi đi.”
Trong phòng khách đều là tiếng khóc của người phụ nữ, ồn ào đến nỗi người không được an bình.
Bà Tân cho rằng mình nghe lầm, bà ngẩng đầu nhìn thật cẩn thận về phía Mục Thành Quân, mãi đến khi thấy bóng người đàn ông đi tới trước sô pha. Lúc này bà Tân mới đứng dậy, kéo tay Tân Tư Niệm, nói: “Tư Niệm, đi mau.”
Bà ấy sợ Mục Thành Quân sẽ thay đổi. Vừa rồi bà ấy chỉ ôm một phần ngàn khả năng mà thử một lần, bà không ngờ Mục Thành Quân sẽ đồng ý, bà cũng không tin Mục Thành Quân chịu thả bọn họ đi như vậy.
Cô bé đi theo cạnh bà Tân, chạy chậm ra ngoài. Mãi đến đi ra khỏi nhà họ Mục, bà Tân lúc này mới kết luận mình không phải đang nằm mơ.
Tô Thần đứng hồi lâu ở đầu cầu thang, sau khi xác định người nhà họ Tân đã đi hoàn toàn, lúc này cô mới đi xuống.
Cô cũng rất giật mình, Mục Thành Quân này và Mục Thành Quân cô quen biết, lại như không phải cùng một người.
Tô Thần cứ nghĩ hắn hẳn sẽ không nghe lọt tiếng người khác cầu xin tha, với hắn mà nói, đã sớm miễn dịch với nước mắt phụ nữ rồi chứ nhỉ? Huống hồ hắn tối qua vừa chịu thiệt như vậy, hôm nay mất công đem người về đây, lại không ngờ… nhà họ Tân chỉ đánh một bài thân tình, hắn đã liền bỏ khí giới đầu hàng.
Thế này thật sự thực không giống Mục Thành Quân.
Hay Mục Thành Quân trong tiềm thức của cô, vốn không xấu xa như vậy đây?
Tô Thần nghe được bà Mục nói: “Thành Quân, con…”
“Mẹ, có phải con không nên thả bọn họ đi?”
“Đương nhiên không phải.”
“Thế con không nên để đứa bé kia liên lụy vào ư?”
Bà Mục không biết nên nói thế nào, ánh mắt bà hơi ngẩng lên, thấy Tô Thần đang đi tới. “Mọi chuyện khó đoán trước được, hy vọng Tân Thế Huân có thể nghĩ kỹ, đừng tìm chúng ta gây phiền toái nữa.”
—
Bà Tân dẫn theo Tân Tư Niệm về nhà. Bà chân thấp chân cao đi vào nhà, trán đau kinh khủng, bà mặc kệ. Bà kéo tay Tân Tư Niệm, dẫn con bé vào phòng tắm rửa mặt. “Tư Niệm, về nhà rồi, đừng sợ.”
“Ừm.”
Dưới lầu không thấy bóng dáng Tân Thế Huân, bà Tân bảo Tân Tư Niệm ở phòng khách xem TV, bà theo cầu thang đi lên lầu hai. Đi vào phòng, bên trong không có động tĩnh, cửa cũng đóng, bà Tân đẩy cửa đi vào.
Tân Thế Huân ngồi dưới đất, miệng nhỏ giọng nói chuyện, nghe thấy tiếng bước chân, ông ta quay đầu nhìn về phía bà Tân, “Về rồi?”
“Ông còn quan tâm tới chúng tôi sao?”
“Tư Niệm đâu, Tư Niệm cũng về sao?”
Bà Tân gật đầu, “Về rồi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Người đàn ông đứng lên, trong tay ôm một đống sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng, cửa két sắt đang mở. Bà Tân lắp bắp kinh hãi, “Ông làm gì vậy?”
“Trán bà làm sao vậy?” Ánh mắt Tân Thế Huân rơi xuống trên mặt bà ấy. Bà Tân giơ tay sờ soạng, “Không có gì.”
“Bà quỳ xuống trước người ta phải không? Bà quỳ xuống trước người nhà họ Mục?”
“Ông lấy sổ tiết kiệm ra định làm gì?”
Tân Thế Huân cắn răng, lặp lại một câu, “Bà quỳ trước Mục Thành Quân.”
Bà Tân ngồi xuống mép giường, hơi thất hồn lạc phách. Tân Thế Huân đưa hai cuốn sổ tiết kiệm trong đó cho bà, “Bà cầm đi, sau này sẽ có ích.”
“Ông lại muốn làm gì?”
“Chuyện tôi muốn làm rất nhiều, rất nhiều.”
Thấy cái bộ dạng này của ông ta, bà Tân giận sôi máu, “Ông đừng hại chúng ta nữa, tỉnh lại đi!”
Tân Thế Huân xoay người đóng cửa két sắt lại, thế giới này chính là như vậy, có tiền có thể sai ma khiến quỷ. Huống hồ bên kia… Ông ta đã cho người để ý. Mục Thành Quân khinh người quá đáng, Tô Thần lại xúc phạm con gái ông ta, nhà họ Mục và nhà họ Tô đều có tội.
—
Nhà họ Mục.
Ăn xong cơm chiều, bà Mục nhìn khuôn mặt con trai, “Thành Quân, mặt con có bôi thuốc không?”
“Tí vết thương này, tự nó sẽ khỏi thôi.”
“Cái này thì không hẳn. Ở nhà thì có gì đâu, bôi thuốc cũng sẽ không ai chê cười con.”
Mục Thành Quân theo bản năng sờ mặt mình, “Tối hôm qua dọa Khoai Tây Nhỏ khóc, chỉ bởi vì Tô Thần bôi thuốc cho con.”
“Vậy ư? Vậy con tránh đứa nhỏ xa ra.”
“…”
Mục Thành Quân ở nhà cũng ngồi không được, cứ thấy quá nhàn rỗi. Hơn nữa gương mặt mặc dù không bôi thuốc, Khoai Tây Nhỏ thấy vẫn sẽ sợ hãi; hắn cả con trai cũng không thể ôm, càng cảm thấy không thú vị.
Nửa đêm, Tô Thần đang ngủ, Mục Thành Quân cũng đang ngủ say.
Di động của người đàn ông đặt trên tủ đầu giường, lúc có điện thoại gọi tới, tiếng rung đặc biệt rõ. Âm thanh brừm brừm chợt làm Tô Thần bừng tỉnh. Cô mở mắt ra, đẩy lưng Mục Thành Quân, “Phải điện thoại anh không?”
“Khuya khoắt, chắc chắn không có chuyện tốt.” Mục Thành Quân miễn cưỡng duỗi tay, lấy di động rồi đưa thẳng tới bên tai, “Alo?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói nôn nóng, “Anh Mục, không hay rồi! Không hay rồi! Nhà họ Tô cháy rồi.”
“Cái gì?!” Mục Thành Quân ngồi bật dậy. “Cái gì cháy?”
“Nhà họ Tô cháy rồi.”
Giọng nói phía đối diện gần như là rống lên, Tô Thần nghe được rõ ràng. Cô lập tức ngồi dậy, nghe Mục Thành Quân kéo giọng kêu: “Người đâu? Người ra ngoài chưa?”
“Chưa ạ, người còn ở trong nhà.”
Tô Thần khiếp sợ vô cùng, kinh sợ không ít, cô gần như là lăn xuống giường. Hai người vội vàng khoác quần áo ra ngoài. Đi ngang qua cửa phòng bảo mẫu, Mục Thành Quân gõ hai cái, “Mau mang Khoai Tây Nhỏ theo.”
Hắn cũng mặc kệ bảo mẫu có nghe được không. Tô Thần chạy ở trước, đi tới đầu cầu thang, chân giơ ra thiếu chút nữa bước hụt. Mục Thành Quân duỗi tay giữ cánh tay cô lại, “Coi chừng.”
Mục Thành Quân không có kêu tài xế, trực tiếp cầm chìa khóa xe dẫn Tô Thần ra ngoài.
Đi tới khu nhà của nhà họ Tô, xa xa đã có thể thấy dưới khu nhà người vây đầy, nơi tầng lầu nhà họ Tô khói đặc cuồn cuộn bốc lên. Tô Thần rốt cuộc không ngăn được nước mắt, đập đập cửa sổ xe gọi: “Ba, mẹ!”
Xe cứu hỏa đã tới, nhưng vẫn chưa bắt đầu cứu viện. Mục Thành Quân đẩy cửa xe đi xuống. Tô Thần gần như té ngã lộn nhào ra khỏi ghế lái phụ, nước mắt làm mờ tầm mắt cô, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Mục Thành Quân kéo người cô, “Đừng lo, nói không chừng bọn họ đã ra ngoài rồi.”
Bảo vệ chung cư cũng đã được điều động, kéo rào chắn. Trên lầu vẫn có người lục tục rút xuống. Tô Thần muốn vọt vào, Mục Thành Quân thấy thế, dùng sức ôm chặt cô trong ngực, “Tô Thần, đừng vào, không vào được.”
“Ba mẹ tôi còn ở trong mà, mau đi cứu người đi! Mau đi!”
Tô Thần khóc kêu lên. Có người quay đầu lại nhìn về phía cô, trong ánh mắt tràn ngập vẻ thông cảm, khói nhiều như vậy, sợ là dữ nhiều lành ít rồi?
Giữa đám người có hai người đàn ông bước nhanh về phía bọn họ, “Anh Mục.”
Mục Thành Quân ấn đầu Tô Thần, cũng không cho cô lộn xộn. Lồng ngực người đàn ông đè áp lửa nóng, vừa sốt ruột vừa tức giận. “Sao lại thế này, không phải bảo các anh canh giữ trước cửa nhà họ Tô sao?”
“Chúng tôi đã canh gác, nhưng có ai đó lén la lén lút ở đầu cầu thang, đối phương đầu tiên là dụ tôi đi, sau đó lại dùng cách tương tự dụ người kia đi. Chúng tôi cũng không biết bọn chúng rốt cuộc đã vào nhà phóng hỏa thế nào, đợi lúc chúng tôi quay về, lại bị kẻ khác quấn lấy…”
“Vậy ba mẹ tôi làm sao bây giờ?” Tô Thần khóc kêu lên. “Sao lại ra chuyện như vậy, là ai? Rốt cuộc là ai?”
“Vì sao đến giờ mới cứu hộ, lửa lớn như vậy, chẳng lẽ ngay từ đầu không có kiểm tra sao?”
“Bên chung cư nói đã kiểm tra từng nhà, chủ đầu tư hiện giờ cũng rất tức giận, nói rõ ràng hệ thống phòng cháy lại bị tắt…”
Tô Thần xô Mục Thành Quân ra, cô ngẩng mắt nhìn về phía tầng lầu nhà họ Tô, nơi đó khói đặc cuồn cuộn, mùi sặc người truyền xuống dưới lầu. Tô Thần gần như tuyệt vọng, “Ba!!! Mẹ!!!”
“Tô Thần!”
Tô Thần không màng tất cả mà xông tới trước, phía trước có rào chắn, cô sốt ruột nói với mấy người: “Tôi là con gái người nhà này, để tôi vào đi, để tôi vào đi!”
“Thực sự xin lỗi, hiện giờ tình hình bên trong chưa rõ, ai cũng không thể vào.”
“Vậy các anh mau cứu hộ đi! Cứu người đi!”
Quản lý chung cư cũng đã sớm chạy tới, vội trấn an, nói: “Chúng tôi đã báo công an rồi, phòng cháy cũng được điều động rồi, có một số việc vẫn phải xin chỉ thị… Chúng tôi hiểu tâm tình của chị…”
Mục Thành Quân nghe thế, sắc mặt khó coi tới cực điểm, “Giờ đã lúc nào, còn xin chỉ thị gì?”
“Ba! Mẹ!!!” Tô Thần kêu xé, nước mắt rơi đầy mặt, gần như quỳ xuống đất. Mục Thành Quân kéo cô ra sau mấy bước, “Tô Thần, đừng như vậy.”
“Ba mẹ tôi còn ở trong, mau cứu bọn họ, cứu người đi mà!”
“Tôi sẽ nghĩ cách, tôi nhất định sẽ cứu bọn họ ra!” Mục Thành Quân nói, nhìn sang hai người đàn ông bên cạnh, “Bên Lão Nhị biết chưa?”
“Biết rồi ạ, đã gọi ngay từ đầu.”
Mục Thành Quân lấy di động ra, “Chờ như vậy không phải biện pháp, tự tôi sẽ tìm người tới đây cùng cứu.”
Người đàn ông nói rồi đi qua bên cạnh gọi điện. Tô Thần quay lại giữa đám người, lòng cô nóng như lửa đốt, nước mắt thế nào cũng không ngăn được. Cô cảm giác trời đã sập xuống, nếu ba mẹ xảy ra chuyện thật, cô nên làm gì bây giờ?
Tô Thần hai tay che miệng lại, ngực đau đến nỗi không kềm được, nhìn mọi người đều mơ hồ. Cô hận không thể cứ vậy xông vào, dù cứu người không được, cô cũng tình nguyện đứng ở cửa.
Miệng Tô Thần run run. Mục Thành Quân đi gọi điện thoại, dù nghĩ hết cách cũng phải cứu ba mẹ Tô Thần ra.
Mắt cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào một chỗ, bả vai chợt nặng, Tô Thần không để ý. Người đàng sau thấy thế, lại vỗ lần nữa, Tô Thần lúc này mới cảm giác được, cô quay đầu lại.