Editor: Dế Mèn
Phó Lưu Âm vẫn không dám ngủ, cả người vừa phấn khởi vừa khẩn trương.
Hô hấp của Mục Kính Sâm từ từ ổn định, chắc là ngủ rồi, thế nhưng Phó Lưu Âm vẫn không dám lộn xộn, người đàn ông này nhanh nhẹn như một con báo, ngày thường chỉ cần cô xoay gây động tĩnh hơi lớn một chút cũng có thể làm anh giật mình tỉnh giấc.
Phó Lưu Âm mở mắt nhìn trần nhà. Tối hôm qua, Mục Kính Sâm cũng ôm cô như thế này ngủ một đêm.
Cô đã từng cho rằng vào sân huấn luyện rồi, sau này có thể có khởi đầu mới. Phó Lưu Âm nghĩ đơn giản, cô cho rằng cô học được bản lĩnh, rời khỏi sân huấn luyện là đã có thể sống cuộc sống người bình thường. Dù sẽ có người vì anh mình mà giận chó đánh mèo với cô, nhưng cô cũng có thể bảo vệ được bản thân.
Cô chưa từng nghĩ, mình sẽ vì thế mà bị lôi kéo vào một cuộc hôn nhân.
Phó Lưu Âm không dám nhắm mắt lại, cô sợ mình sẽ ngủ mất.
Sau một hồi, Mục Kính Sâm lật người, cánh tay ở trước người cô theo đó rút ra. Cô cảm thấy cả người trở nên được buông lỏng, cô cẩn thận từng li từng tí quay đầu lại, thấy Mục Kính Sâm mắt nhắm chặt, ngủ rất sâu.
Phó Lưu Âm ngồi dậy, chân từ từ dịch ra phía mép giường. Tối qua cô không chợp mắt, suy nghĩ cả một buổi tối.
Thực sự không được!
Cô có thể đi tìm Hứa Tình Thâm trước, chuyện kế tiếp Phó Lưu Âm chưa nghĩ đến, nhưng cô vẫn phải rời nơi này trước rồi nói.
Lúc Phó Lưu Âm đứng dậy, động tác không dám quá mạnh, người vừa đứng lên, cổ tay lại bỗng nhiên bị nắm lấy. Cô cả kinh, cả người toát mồ hôi lạnh, nhìn lại, thấy Mục Kính Sâm đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình.
“Em đi đâu?”
Cô liền giật mình, vội vàng tìm cớ: “Tôi tôi đi toilet.”
Bàn tay Mục Kính Sâm giữ cô buông ra, Phó Lưu Âm cũng đi mà như chạy trốn.
Cô lau chùi trong toilet rồi đi ra. Mục Kính Sâm xem ra căn bản không ngủ. Bên trong phòng có thêm một chiếc toa ăn, Phó Lưu Âm đi qua, thấy Mục Kính Sâm đang rót rượu cho cô.
“Ngồi!”
Cô ngồi vào chỗ của mình trên sô pha, liếc nhìn vẻ mặt người đàn ông.
“Tôi biết nhà anh xảy ra một số chuyện, cũng biết trong lòng anh khó chịu, nói chung… “
Mục Kính Sâm đưa ly rượu vang đã rót cho cô.
“Tôi không cần người khác an ủi.”
“Tôi biết.”
Phó Lưu Âm nhận lấy, nhấp bên miệng ly một chút.
“Tôi chỉ cảm thấy nên an ủi anh mấy câu.”
“Không cần an ủi tôi.”
Tâm lý anh hẳn đủ mạnh mẽ để đón nhận sự thật xảy ra này.
Rượu vang lướt qua cổ họng, Phó Lưu Âm lại nghe đến Mục Kính Sâm nói tiếp: “Từ ngày mai, em chính là người nhà họ Mục, cho nên em không cần an ủi tôi.”
Lời này của Mục Kính Sâm chẳng khác nào làm thần kinh của Phó Lưu Âm căng ra hơn.
Người đàn ông cầm ly rượu, cô tay lắc nhẹ, nhìn rượu đỏ in tầng tầng màu sắc tươi đẹp lên chiếc ly. Mục Kính Sâm hơi ngẩng mắt lên, quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt Phó Lưu Âm.
“Em đã khi nào tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn chưa? Nói ví dụ như, trước đây có từng nghĩ sẽ lấy người nào không? Người đó trông thế nào?”
Phó Lưu Âm gật đầu: “Có nghĩ. Tôi từng nghĩ sẽ lấy minh tinh.”
Mục Kính Sâm nhíu mày: “Minh tinh?”
“Đúng vậy! Theo đuổi minh tinh đó! Hồi cấp ba, đại học, cũng từng thần tượng ngôi sao, đối tượng muốn lấy đổi người này tới người khác. Có điều sau đó tôi không còn nghĩ tới nữa.”
“Vì sao?”
Phó Lưu Âm một tay chống một bên mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm về người đàn ông.
“Một người khi cả tự do cũng mất đi, cô ấy cũng sẽ không còn nghĩ tới những thứ không thực tế ấy nữa.”
Mục Kính Sâm tựa hồ nghĩ tới điều gì, anh bỏ ly xuống.
“Nhẫn cưới tôi còn chưa mua.”
Cô vô thức nắm chặt bàn tay mình. Mục Kính Sâm lúc ra ngoài đã nhắc cô, nói là phải mua một đôi nhẫn cưới. Phó Lưu Âm vẫn luôn nhớ kỹ, thế nhưng dù từ xa đã trông thấy những tiệm trang sức kia, cô cũng vội vàng lôi Mục Kính Sâm đi.
“Không vội, mai vẫn có thể mua.”
Phó Lưu Âm nhìn đồng hồ. Mục Kính Sâm đứng lên trước, cô vội vàng hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Đi! Đi mua nhẫn.”
Mục Kính Sâm đi tới kéo tay cô. Phó Lưu Âm ngồi tại chỗ bất động, hai tay cô đổi thành ôm cánh tay người đàn ông. Anh không ngờ cô sẽ lại như vậy, bị Phó Lưu Âm lôi lôi kéo kéo lảo đảo ngồi xuống cạnh người cô.
Phó Lưu Âm ghé tới người anh. Mục Kính Sâm vừa muốn ngồi dậy, người phụ nữ lại ngồi khóa trên người anh.
Người đàn ông nâng khuôn mặt tuấn tú lên nhìn cô, tay Phó Lưu Âm ôm mặt anh có chút run rẩy.
Mục Kính Sâm là một người đàn ông bình thường, chỉ cần liếc mắt một cái là đã hiểu cô muốn làm gì.
Anh nghiêng mặt qua bên, Phó Lưu Âm xoay mặt anh lại. Cô khom người xuống, động tác vụng về sáp lại gần. Nếu như đổi là bình thường, Mục Kính Sâm đã sớm đảo khách thành chủ, nhưng bây giờ không giống vậy, sắc mặt anh rất nghiêm túc, tay đẩy Phó Lưu Âm ra.
“Tôi không có tâm trạng.”
Phó Lưu Âm trước đây đều là bên bị động, càng không biết khi bị người ta liên tiếp cự tuyệt thì nên ứng đối thế nào.
Cô chỉ có thể không đếm xỉa gì mà hôn tới, cánh môi in lên gò má người đàn ông, sau đó khắc trên môi anh. Hai tay Mục Kính Sâm giữ chặt cánh tay Phó Lưu Âm mà kéo ra. Biết anh muốn đẩy mình ra, cô dứt khoát đưa hai tay hết sức ôm cổ anh, cơ thể cũng không ngừng dán vào anh.
“Phó Lưu Âm!!!”
Cánh môi người đàn ông bị ngăn chặn hoàn toàn. Anh kìm lòng không được mà hé miệng ra, tay vốn đang cự tuyệt cũng thành ôm chặt cô hơn.
Lúc này, Mục Kính Sâm cũng không phải bị cái gọi là tình dục khống chế, chỉ là sự thân thiết vô cùng này hình như khiến trái tim đang kéo căng của anh cuối cùng cũng thả lỏng ra. Hai người nhanh chóng triền miên trên sô pha. Đàn ông đối với sự chủ động của người phụ nữ luôn luôn thiếu năng lực phản kháng. Tay Mục Kính Sâm kéo Phó Lưu Âm dậy, bế cô tới giường.
Hai tay anh chống bên người cô, thở ngụm lớn hổn hển, thần trí hình như đã được kéo về đôi chút.
Phó Lưu Âm nghe tiếng hít thở của anh không có chút nào dày đặc, liền vội ôm lấy cổ anh.
Mục Kính Sâm nhắm mi mắt lại.
“Sau này có rất nhiều cơ hội, tôi sẽ từ từ bù đắp cho em.”
“Không muốn, tôi muốn ngay bây giờ.”
Phó Lưu Âm ngồi dậy hôn anh. Mục Kính Sâm đã không biết đây là lần thứ mấy mình quay mặt đi, “Em cũng biết hiện tại là thời điểm đặc biệt, tôi không có tâm trạng đó.”
“Những chuyện khổ đau cũng sẽ qua đi.”
Phó Lưu Âm dùng một chân kéo thắt lưng người đàn ông, cũng chính động tác đã làm tuyến phòng ngự cuối cùng của Mục Kính Sâm sụp đổ hoàn toàn.
Có điều anh cũng không cho Phó Lưu Âm được dễ chịu. Ít ra động tác của anh rất mạnh, khả năng kiềm chế thật sự lâu hơn, hơn nữa tâm tình lại không tốt đến cực điểm.
Căn phòng tràn ngập cảnh xuân, Mục Kính Sâm ôm eo cô, Phó Lưu Âm rúc ở trước người anh không nhúc nhích.
Người đàn ông lấy chăn đắp lên người cả hai.
“Ngủ với tôi một lát, không được lộn xộn!”
Cô mơ mơ màng màng đồng ý một tiếng: “Được.”
Lần này Phó Lưu Âm không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, cô thực sự đã ngủ một giấc với Mục Kính Sâm, cô điều cô ngủ không sâu. Lúc mở mắt ra, trời bên ngoài đã sớm gần tối, Phó Lưu Âm cử động người, dùng tay khẽ đẩy truớc ngực Mục Kính Sâm.
Người đàn ông không có chút phản ứng nào, cô vội vàng ngồi dậy.
Cẩn thận từng li từng tí dịch chân ra, Phó Lưu Âm nhặt quần áo và giầy trên mặt đất, ra tới cửa mới mặc từng thứ vào.
Quần của Mục Kính Sâm ném ở cuối giường, cô rón ra rón rén đi tới, móc ví tiền trong đó ra.
Khoảnh khắc Phó Lưu Âm mở cửa phòng, trái tim muốn nhảy nhanh ra ngoài. Cô thậm chí đã nghĩ, nếu lúc này Mục Kính Sâm đột nhiên tỉnh dậy, cô nên chạy được thì chạy đi? Hay là nói với anh mình định ra ngoài giải sầu?
May là phía sau không có tí động tĩnh nào.
Phó Lưu Âm vội lách người ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ánh nắng trong hành lang chợt lóe lên vào phòng, trong phòng nhanh chóng lại khôi phục thành một mảng đen kịt.
Mục Kính Sâm từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt không thay đổi mà nhìn chằm chằm về hướng Phó Lưu Âm bỏ đi.
Cô như chạy trốn mà đi tới sảnh bar, nhân viên phục vụ thấy cô thần sắc hoang mang, lịch sự mở miệng hỏi: “Xin hỏi cô có cần giúp gì không?”
“Tôi tôi có thể gọi điện thoại không?”
“Được ạ”
Phó Lưu Âm muốn gọi cho Hứa Tình Thâm. Tới trước quầy, cô cảm thấy hình như không ổn, sắc mặt cô căng thẳng liếc nhìn cửa thang máy.
“Bỏ đi, tôi không gọi nữa, cảm ơn.”
Cô nhấc chân lên vội vàng bỏ đi. Ra đến ngoài, trên đường qua lại đều là người.
Phó Lưu Âm nhanh chóng lẫn vào giữa đám người. Có một đôi tình nhân đi ngang qua cô, Phó Lưu Âm đuổi lên trước.
“Ngại quá, có thể cho tôi mượn di động được không ạ? Tôi muốn gọi cho chị dâu tôi.”
Hai người kia dừng lại, người phụ nữ liếc nhìn cô.
“Di động của cô đâu?”
“Di động của tôi hết pin.”
Người đàn ông với tay vào túi, ngón tay vừa chạm tới di động liền bị cô bạn gái bên cạnh vội kéo lại.
“Đừng để ý cô ta!”
“Sao vậy?”
“Anh xem bộ dáng cô ta kìa, nói không chừng là lừa đảo đấy!”
Phó Lưu Âm nhìn lại mình.
“Tôi không phải lừa đảo!”
Hai người kia không quay đầu mà đi luôn. Cô đứng trên đường lang thang rất lâu vẫn không tìm được điện thoại công cộng. Phó Lưu Âm liên tục hỏi mấy người, đều bị cự tuyệt.
Phó Lưu Âm đột nhiên nhớ ra trên người có mang theo ví tiền của Mục Kính Sâm. Cách đó không xa có cái tiệm bán di động, cô chạy tới mua cái di động là tiện nhất rồi?
Cô nhấc chân lên, tới trước đèn tín hiệu giao thông, phía đối diện đứng không ít người.
Một người đàn ông trong đó đè thấp vành nón xuống, tầm mắt nhìn thẳng về phía Phó Lưu Âm trong đám người.
Người của Mục Kính Sâm đều ở xung quanh, có điều Phó Lưu Âm không biết mà thôi. Cô tưởng cô sẽ dễ dàng trốn được, lúc này chỉ cần liên lạc được với Hứa Tình Thâm, tất cả sẽ được vạn sự đại cát.
Đèn xanh nhảy lên. Phó Lưu Âm sốt ruột đi tới trước, cô luôn cảm thấy đàng sau có một đôi mắt đang ngó chừng mình, bước chân cô càng đi càng nhanh. Người đàn ông nhắm tới trước mặt cô mà đi, lúc đến trước người cô, không bất ngờ khi hai người đụng vào nhau.
Phó Lưu Âm té ngã xuống đất, người đàn ông vội đưa tay đỡ cô.
“Ngại quá, thực sự xin lỗi, cô không sao chứ?”
“Không sao.” Phó Lưu Âm đứng dậy, phủi phủi chân mình. “Không sao.”
Người đàn ông thấy vậy thì buông cánh tay cô ra rồi bỏ đi. Phó Lưu Âm vô thức sờ sờ túi quần mình, tự nhiên thấy trống không. Cô giật mình, lôi hai túi ra, vẫn trống rỗng.
Tình tiết này quả thực là từ trong phim truyền hình ra ngoài hiện thực mà! Phó Lưu Âm xoay người, nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng kia giữa đám người. Cô nhìn thấy người đàn ông đội mũ, đang bước nhanh về phía trước. Phó Lưu Âm vội vàng đuổi theo.
“Đứng lại! Tên kia là móc túi! Đứng lại!”
Không ít người liếc nhìn cô, thế nhưng lại chẳng ai giúp. Tên đàn ông tung mình nhảy vọt qua con lươn, nhanh chóng biến mất giữa đám người. Phó Lưu Âm kêu mấy tiếng. Bây giờ hay rồi, cô thực sự là người không có đồng nào rồi.
Cô ngồi xuống chiếc ghế dài trên đường, cô cũng không biết Hứa Tình Thâm bây giờ rốt cuộc đã chuyển đi đâu. Phó Lưu Âm nghĩ tới đồn cảnh sát, nhưng lại sợ Mục Kính Sâm đường đi rộng, chút là đã có thể bắt cô về.
Bên cạnh, lại có hai người ngồi xuống, trong tay mỗi người đều cầm ly trà sữa.
Phó Lưu Âm thấy trước ngực cô gái đeo di động, cô vừa định mở miệng, liền nghe đối phương nói: “Cậu coi tin tức chưa?”
“Tin gì?”
“Vụ án Phó Kinh Sênh đó!”
Phó Lưu Âm xoay người lại, giật mình kinh ngạc, dựng hai tai lên.
Người còn lại nói: “Có gì tốt mà xem, kẻ độc ác như vậy, nhất định sẽ phán tử hình.”
Phó Lưu Âm đan hai tay vào nhau, nghe người khác nói về anh mình từng lời như vậy.
“Tử hình đoán là không thể nào, có điều ít nhất có thể cho ngồi mọt gông phải không?”
“Loại người này nếu vào thời xưa nhất định sẽ liên lụy tới cửu tộc!”
Phó Lưu Âm dời tầm mắt đi, cũng không đề cập tới chuyện mượn di động một câu. Hai người nói chuyện xong, đứng dậy bỏ đi. Phó Lưu Âm cũng không biết mình nên đi đâu, nhưng cũng không thể như vậy ngồi không như vậy. Cô đứng dậy, chuẩn bị đi qua con đường đối diện. Một chiếc xe đột nhiên lái tới chỗ cô, người đàn ông ngồi ở ghế lái đạp phanh, chiếc xe vừa lúc dừng lại chính xác ở trước mặt Phó Lưu Âm.
Bỗng nhiên đúng dịp như vậy, Phó Lưu Âm không chút nghĩ ngợi toan bỏ chạy, nhưng mà cửa xe đã bị mở ra, hai tên đàn ông cao to cường tráng lôi thẳng cô lên xe.
“Các người là ai? Muốn làm gì?”
Tên đàn ông kéo nhanh cửa lại, bộ mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
“Làm gì? Cô nên đi hỏi anh cô xem hắn đã làm gì người khác.”
Phó Lưu Âm trong lòng cả kinh, không ngờ cô vừa trốn ra đã gặp được người tới trả thù.
—
Hôm sau.
Hứa Tình Thâm ngồi vào xe, hôm nay không phải ra ngoài chơi nên không mang theo Lâm Lâm và Duệ Duệ.
Khi tới văn phòng bất động sản mà Hứa Tình Thâm thấy được, Hứa Minh Xuyên cùng Hạ Manh cũng đã tới, có điều Triệu Phương Hoa cũng ở đó.
Tưởng Viễn Chu dừng xe, Hứa Tình Thâm đi xuống trước. Hứa Minh Xuyên thấy cô thì không ngừng vẫy tay.
“Chị!”
Hai người đi tới trước, Hạ Manh cũng chào hỏi: “Chị! Anh rể!”
“Làm gì không vào trước đi?” Hứa Tình Thâm nói xong, tầm mắt rơi xuống trên người Triệu Phương Hoa.
“Mẹ, sao mẹ cũng tới?”
“Mua nhà chuyện lớn như vậy mẹ có thể không tới sao? Tiệm thuốc mình ba con trông là được rồi.”
Hứa Tình Thâm nhìn về phía em trai, Hứa Minh Xuyên nhún vai, Hạ Manh cũng không nói gì. Tưởng Viễn Chu để mấy người kia vào trước. Nhân viên kinh doanh đón tiếp ở cửa, Triệu Phương Hoa đi vào sau, theo sau Hứa Tình Thâm.
Hứa Minh Xuyên nghe nhân viên kinh doanh giới thiệu với mình: “Căn hộ này là tốt nhất, vị trí tốt nhất, hơn nữa cả ngày đầy đủ ánh sáng…”
“Vậy nhất định rất đắt nhỉ?”
“Khía cạnh giá cả nhất định sẽ mắc không ít, nhưng mà vị trí tốt ạ.”
Tưởng Viễn Chu một tay để trong túi, chỉ xem mấy cái.
“Giá cả không phải vấn đề. Minh Xuyên, mấu chốt là em thích. Em xem thử xem bố cục cây xanh và tòa nhà có ưng không?”
Vẻ mặt Hứa Minh Xuyên kích động.
“Ưng ạ.”
“Em còn chưa xem mà.”
“Em vừa nhìn bên ngoài đã thích rồi ạ.”
Hứa Tình Thâm buồn cười: “Minh Xuyên, đừng như vậy, đây là phòng cưới của em, là nơi sau này em và Manh Manh sẽ ở cả đời, không thể qua loa được.”
Hạ Manh nghe xong, mặt hơi đỏ, đây là một cuộc hôn nhân tốt đẹp nhất từ trước tới nay. Hứa Minh Xuyên kéo tay cô ấy.
“Manh Manh, em xem đi, em thích không?”
“Rất thích, anh thấy được là được, em theo anh.”
Tưởng Viễn Chu cũng không hy vọng gì ở họ, anh thuận miệng hỏi mấy câu như là bất động sản gì, nội thất thế nào. Xem xong, anh vỗ nhẹ vào vai Hứa Minh Xuyên.
“Đi, đi tới chỗ khác xem thử.”
“Anh rể, còn phải đi chỗ khác ạ?”
“Đương nhiên, nói không chừng cái sau em lại thích hơn.”
Triệu Phương Hoa theo bọn họ đi ra. Tới trước công ty kinh doanh khác, bà ta xuống xe, miệng cứ lẩm nhẩm: “Cái công ty này như thể lâu đài ấy, đẹp thật đó!”
Đi vào văn phòng, Tưởng Viễn Chu nói trước: “Nhà ở đây không tệ, đường xá tốt, lại là căn riêng biệt, tính riêng tư cũng tốt.”
Triệu Phương Hoa nhìn một vòng, vừa hỏi giá liền sợ đến rụt cổ.
Tưởng Viễn Chu hỏi thăm mấy câu ý kiến của Hứa Minh Xuyên:”Thích không?”
“Thích ạ.”
Người đàn ông bật cười: “Vừa rồi đi xem em cũng nói thích.”
Hứa Minh Xuyên cười gượng hai tiếng: “Chỉ tại nhà này lớn thật đó! Anh rể, thật ra em mua nhà hai, ba phòng là đủ rồi, hơn nữa em cũng không cần anh mua cho em, em có thể vay.”
Triệu Phương Hoa nghe thấy vậy, đi tới nhéo cánh tay Hứa Minh Xuyên.
“Minh Xuyên, con nói bậy bạ gì đó! Đây là một chút tấm lòng của chị với anh rể con.”
“Phải.” Tưởng Viễn Chu nhếch miệng lên không dấu tích. “Chuyện này, em cũng không cần phải từ chối.”
“Minh Xuyên, nếu em đã quyết định, ở đây đều là những căn hiện có, hôm khác có thể qua đây làm thủ tục.”
Triệu Phương Hoa vừa nghe thì vội nói chen vào: “Hạ Manh với Minh Xuyên vẫn chưa làm giấy kết hôn, lúc này nếu làm giấy nhà đất, hẳn chỉ mình tên của Minh Xuyên thôi nhỉ?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm thay đổi.
“Mẹ!”
Hạ Manh cũng ở đấy, Triệu Phương Hoa thốt ra miệng những lời này, sắc mặt Hạ Manh cũng khó coi.
“Mẹ!!!” Hứa Minh Xuyên cũng vội vàng ngăn lại.
“Gì?” Triệu Phương Hoa vẫn bày bộ dáng đó, cho nên coi là chuyện rất đương nhiên.
“Trước tiểu nhân sau quân tử, kết hôn cũng như vậy.”
Tưởng Viễn Chu nhìn sang Hứa Tình Thâm bên cạnh. Triệu Phương Hoa với con dâu tương lai của mình cũng có thể như vậy, huống hồ là với Hứa Tình Thâm trước đây. Anh cười lạnh, nói thẳng: “Không, chờ Minh Xuyên với Hạ Manh lấy giấy kết hôn xong rồi tới đây làm giấy. Đây là phòng cưới của hai đứa, phải là tên của hai người.”
Triệu Phương Hoa nghe vậy thì kinh ngạc, Tưởng Viễn Chu cũng là dân làm ăn, nhưng lúc này anh bị ngốc hả?
Hạ Manh là người ngoài mà, sau này nếu ly hôn, vậy sẽ bị chia nửa tài sản!
Nhưng Hứa Minh Xuyên đâu phải vậy, nó là em trai Hứa Tình Thâm, đó cũng là em trai Tưởng Viễn Chu.
“Viễn Chu, không phải đã nói nhà sẽ cho Minh Xuyên sao?”
Tưởng Viễn Chu ôm vai Hứa Tình Thâm đang đứng bên cạnh, cũng không nhìn Triệu Phương Hoa một cái.
“Tiền là do con chi, con thích cho ai thì cho người đó.”