Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 2 – Chương 21: Không chịu ăn, vậy thì hôn

Tác giả: Thánh Yêu
Chọn tập

Nhà họ Hứa.

Triệu Phương Hoa cho rằng Hứa Vượng và Hứa Minh Xuyên sẽ không về nhà ăn cơm nên cũng không chừa phần cho hai người bọn họ.

Hứa Tình Thâm ngồi ở trước bàn ăn, Hứa Minh Xuyên ngồi bên cạnh cô.

“Chị, đừng như vậy nữa. Anh Phương Thành cũng không muốn thấy chị khổ sở thế này.”

“Minh Xuyên, đừng lo cho chị, chị không sao đâu.”

Hứa Vượng đang bận nấu vài món trong bếp. Triệu Phương Hoa và bà ngoại Hứa Minh Xuyên thì ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Âm lượng vặn to đến mức như đấm vào tai người nghe. Hứa Minh Xuyên bực mình đứng dậy.

“Mẹ, có phải mẹ hơi quá đáng rồi không?”

“Mẹ làm sao chứ?” Triệu Phương Hoa vẫn dán mắt vào ti vi.

“Mẹ biết rõ trong lòng chúng con ai cũng khó chịu.”

Triệu Phương Hoa thản nhiên cắn hạt dưa trong miệng, hàm hồ nói: “Phương Thành chết mẹ cũng khó chịu vậy, chỉ là mẹ không biểu hiện ra ngoài mà thôi.”

Hứa Vượng bưng hai đĩa thức ăn lên, đưa cho con gái và con trai mỗi đứa một đĩa.

“Mau qua đây ăn đi.”

Thức ăn cũng không có gì đặc biệt, chí là một ít thịt nạc và rau xanh. Hứa Minh Xuyên nhận lấy cái đĩa, đưa đôi đũa cho Hứa Tình Thâm.

“Chị, ăn đi.”

“Chị không muốn ăn, thật sự nuốt không trôi.”

“Không ăn sao được? Chị sẽ bị kiệt sức đó.”

Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu: “Yên tâm, chị không để mình gục ngã đâu. Chỉ là hiện giờ chị cần có thời gian để tiếp nhận chuyện này. Chị đi ngủ một lát.”

“Chị, chị ở phòng của em đi. Sáng mai em sẽ thay chăn đệm mới cho chị.”

“Được.”

“Không được, con để nó ở phòng con vậy con ở đâu?” Triệu Phương Hoa hỏi.

Hứa Vượng từ phòng bếp bưng ra thêm một đĩa thức ăn. “Minh Xuyên ngủ với tôi, còn bà ở cùng với mẹ đi.”

“Tôi có nói sẽ đồng ý chưa?”

Hứa Tình Thâm đi thẳng tới phòng của Hứa Minh Xuyên, bước vào rồi khép cửa lại. Bên ngoài truyền đến tiếng cãi nhau của Hứa Minh Xuyên và Triệu Phương Hoa, Hứa Tình Thâm cũng nghe không lọt nữa. Cô mệt mỏi nằm lên chiếc giường nhỏ.

Đang mơ mơ màng màng thì điện thoại di động đặt bên cạnh chợt reo lên. Hứa Tình Thâm không muốn nghe nhưng cũng không còn cách nào khác, bực bội dụi hai mắt đỏ bừng.

Hứa Tình Thâm không nhìn xem là ai gọi đến, trực tiếp nghe máy: “Gì?”

“Hứa Tình Thâm, em ở đâu?” Đầu bên kia truyền đền giọng nói trầm ổn của Tưởng Viễn Chu.

“Em đang ở nhà.”

“Nói bậy bạ gì đó, anh vừa từ đó đi ra.”

Hứa Tình Thâm gác tay lên trán: “Tưởng Viễn Chu?”

“Em không nhận ra giọng anh sao?”

“Em nói em đang ở nhà, nhà của mình.”

Tưởng Viễn Chu rõ ràng bớt căng thẳng hơn: “Sao em lại về nhà bên đó?”

“Ừ, ba với Minh Xuyên bảo em về.”

Tưởng Viễn Chu cũng không biết nói gì nữa. Hứa Tình Thâm đợi đến nửa ngày cũng không nghe tiếng nói chuyện từ bên kia.

“Em ngủ trước đây, nhức đầu quá.”

“Được.”

Tưởng Viễn Chu tắt máy. Tài xế quay sang hỏi anh : “Tưởng tiên sinh, bây giờ đi đâu?”

“Quay về Cửu Long Thương.”

Lúc này, bất luận kẻ nào cũng đừng làm phiền cô, kể cả anh.

Ngày hôm sau.

Lúc Lão Bạch tời vừa vặn Tưởng Viễn Chu đang từ trên lầu đi xuống. Người giúp việc vội báo với anh.

“Tưởng tiên sinh, cô Vạn tối qua không chịu ăn gì, điểm tâm sáng nay cũng không động đến.”

“Nếu cô ta có khả năng sống mà không cần ăn thì cũng tốt.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì lại có một người khác chạy vào báo: “Tưởng tiên sinh, có cảnh sát tới.”

Tưởng Viễn Chu nheo mắt hỏi: “Bọn họ tới đây làm gì?”

“Liên quan đến cái chết của Phương Thành, bọn họ muốn cô Vạn phối hợp điều tra.”

Vậy có nghĩa là bên nhà họ Phương đã báo cảnh sát?

Tưởng Viễn Chu nhấc chân lên đi ra ngoài, cảnh sát còn đang đợi ngoài cửa. Tưởng Viễn Chu ra hiệu cho bảo vệ để họ vào. Một viên cảnh sát dẫn đầu tiến lên trước mặt anh.

“Tưởng tiên sinh.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Nhà họ Phương báo án, Phương Thành chính là bị Vạn Dục Ninh hại chết. Chúng tôi đến để lấy lời khai.”

Tưởng Viễn Chu quay đầu nhìn sang Lão Bạch, dửng dưng nói: “Dẫn họ đến gặp Vạn Dục Ninh.”

Lão Bạch có chút lo lắng nhìn Tưởng Viễn Chu, đồng thời thử kín đáo dò xét ý tứ của anh.

“Tưởng tiên sinh, hiện tại tinh thần của cô Vạn không được tốt, tôi sợ cô ấy trong lúc không tỉnh táo sẽ nói năng lộn xộn.”

“Chuyện đó chúng ta cũng không quản được.”

Bọn họ đi tới trước nhà chòi kia. Phía sau cửa kính, hai người giúp việc khó hiểu đưa mắt nhìn nhau. Lão Bạch ra hiệu bảo bọn họ mở cửa.

“Mời vào.”

Mấy người cảnh sát lần lượt tiến vào. Bên trong, Vạn Dục Ninh nghe được động tĩnh liền chạy nhanh từ phòng ngủ ra.

“Viễn Chu, Viễn Chu, em biết anh sẽ không bỏ mặc em.”

Nhìn rõ những người đang đứng trước mặt, Vạn Dục Ninh đứng như trồi trồng tại chỗ.

“Các người. . .”

“Cô Vạn, chúng ta lại gặp nhau.” Đối phương đưa lệnh thẩm vấn ra.

Vạn Dục Ninh vô thức lui về phía sau: “Tôi đã nói rồi, cái chết của A Mai không liên quan đến tôi. Không phải tôi làm.”

“Lần này chúng tôi đến đây là vì chuyện của Phương Thành, phiền cô hợp tác.”

Vạn Dục Ninh lắc đầu: “Cái chết của anh có liên quan gì đến tôi?”

“Phương Minh khôn đến báo án, nói là cô dùng thuốc hại chế] Phương Thành.”

“Nói bậy!”

“Chúng tôi chỉ làm việc theo trình tự, đến lấy lời khai. Cô không cần sợ hãi.”

Vạn Dục Ninh nhìn sang Lão Bạch: “Viễn Chu đâu? Tưởng Viễn Chu đâu?”

“CôVạn, Tưởng tiên sinh nói cô hãy phối hợp điều tra với bên cảnh sát.”

Vạn Dục Ninh khổ sở lắc đầu: “Anh ta thật sự mặc kệ tôi đúng không?”

Lão Bạch nói xong cũng xoay người lui ra ngoài. Bây giờ không còn ai chịu ra tay giúp Vạn Dục Ninh nữa. Trước đó cô ta từng lĩnh giáo qua cái gì gọi là “thẩm vấn” rồi. Huống hồ lần trước là cái chết của A Mai thật sự không liên quan gì đến cô, nhưng bây giờ thì sao? Thuốc mà Phương Thành chính xác là do cô ta tự tay đưa tới.

Vạn Dục Ninh không muốn đối diện với tình huống này. Hôm nay cô ta đang trong vai một kẻ điên bị giam lỏng tại đây, luôn có cảm giác như bị người ta cười vào mặt.

Tưởng Viễn Chu đứng bên ngoài, Llão Bạch đi tới sau lưng anh. Hai người nghe được tiếng nói chuyện từ phía trong truyền ra. Sắc mặt Tưởng Viễn Chu vẫn thờ ơ nhìn chằm chằm phía trước.

“Bác sĩ có nói tâm lý Vạn Dục Ninh quả thật có vấn đề. Thời gian đó, Phương Thành còn cố tình sắp xếp một bác sĩ tâm lý ở bên cạnh ngày ngày đầu độc tâm trí cô ta. Mầm mống tai họa đó đã cắm rễ trong lòng, một ngày nào đó nếu không khống chế được, cô ta sẽ hoàn toàn phát điên.”

“Gần đây cô Vạn đã khá hơn chưa?”

“Tôi thấy cô ta đã khá hơn nhiều, gần đây cũng không phát bệnh.”

Lão Bạch gật đầu, Tưởng Viễn Chu nhấc chân lên chuẩn bị rời đi.

“Bên này giao lại cho anh, tôi đến bệnh viện đây.”

“Vâng.”

Hứa Tình Thâm dậy rất sớm, bước vào toilet mới phát hiện đồ đạc trước đây của cô đã không còn ở vị trí cũ nữa. Triệu Phương Hoa ngáp ngắn ngáp dài đứng ở cửa.

“Ở biệt thự lớn quen rồi, bây giờ chen chúc trên chiếc giường nhỏ của Minh Xuyên có thoải mái không?”

Hứa Tình Thâm không để ý tới những lời châm chọc khiêu khích của bà ta. Cô kéo một ngăn tủ ra, bên trong có vài chiếc bàn chải đánh rang mới. Đây là trước kia Hứa Tình Thâm đã chuẩn bị.

Cô cho một ít kem đánh răng lên trên, mở vòi sen, chuẩn bị đánh răng.

Triệu Phương Hoa không khỏi tức giận, hét toáng lên: “Tao muốn vào toilet, mày đi ra ngoài trước đi.”

“Con sắp xong rồi.” Hứa Tình Thâm không vội đánh răng ngay.

“Hứa Tình Thâm, mày bảo tao ở ngoài đợi? Mày phải hiểu rõ đây là nhà của tao.”

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên nhìn bà ta một cái, sau đó dứt khoát đóng sầm cửa lại.

“Mày có ý gì hả!” Triệu Phương Hoa ở bên ngoài rống lên, nhưng rốt cuộc không dám nói thêm gì quá đáng.

Hứa Minh Xuyên còn đang ở nhà, đứa con trai này nhất định sẽ nhảy ra bênh vực Hứa Tình Thâm.

Sau khi rửa mặt xong, Hứa Tình Thâm mở cửa đi ra.

Tới trước nhà họ Phương, ngoài cửa có vài người đang tụ tập nói chuyện, trông có vẻ căng thẳng.

“Tên tiểu tử họ Phương kia đang yên đang lành sao lại ra đi đột ngột như vậy chứ?”

“Nghe nói là bị người ta hại chết. . .”

“Hại chết? Không thể nào!”

“Cảnh sát cũng đã tới điều tra. Ôi, trước cảnh tượng như vậy, tiểu tử kia làm sao có thể yên tâm nhắm mắt….”

Cảnh sát tới? Hứa Tình Thâm nghe vậy liền bước nhanh vào nhà họ Phương. Thêm một lần đặt chân vào đây, đối diện với quang cảnh trước mắt này, Hứa Tình Thâm lại lần nữa chấp nhận sự thật là Phương Thành đã qua đời.

Phương Thành nằm an tường bên trong phòng khách. Hứa Tình Thâm đi tới, xuyên qua nắp quan tài bằng thủy tinh, cô ngắm nhìn gương mặt người đàn ông đang nằm đó

Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì Hứa Tình Thâm vẫn không tin rằng anh đã vĩnh viễn ra đi. Trông anh chỉ như đang ngủ, có khác chăng là hai gò má đã không còn hồng hào mà trở nên nhợt nhạt. Chính điều này đã khiến cõi lòng cô thêm tan nát.

Phương Thành mặc bộ quần áo vừa mới mua hôm đó. Cô nhớ như in nụ cười của anh nhưng từ nay về sau chỉ có thể nhìn nó trên những bức ảnh. Hứa Tình Thâm đặt tay lên nắp quan tài, ngón trỏ vuốt ve theo từng đường nét trên mặt anh.

Trải qua sinh ly từ biệt rồi chúng ta mới biết được trên đời này điều hạnh phúc nhất không phải là vinh hoa phú quý, mà là ở bên cạnh luôn có những người ta yêu thương.

Thất tình, thất bại, thất nghiệp, … cũng không sao. Vấp ngã rồi chúng ta có thể tự đứng lên và làm lại từ đầu. Thế nhưng người đã mất rồi còn biết đi đâu mà tìm?

Đó mới chính là cái gì cũng mất.

Hứa Tình Thâm mấp máy môi gọi tên Phương Thành nhưng anh không nghe được. Anh vẫn ngủ cực kỳ an tường.

Hai mắt Phương Minh Khôn đỏ bừng, ông từ trong phòng bước ra, đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm. Ông không kiềm nén được, nhào lên chiếc quan tài mà khóc rống.

Tất cả mọi người đều ra sức khuyên nhủ ông. Thế nhưng nỗi đau mất mát này làm sao ông có thể chấp nhận được đây? Ông biết phải sống làm sao bây giờ?

Hứa Tình Thâm kéo tay ông: “Cha nuôi.”

“Tình Thâm.” Phương Minh Khôn đau khổ đến mức muốn chết đi sống lại, dường như so với hôm qua ông càng kích động hơn.

“Cha đã báo cảnh sát, cha không muốn Phương Thành chết một cách không minh bạch như vậy.”

Hứa Tình Thâm đặt tay lên vai ông, vỗ nhẹ: “Cha nuôi, điều Phương Thành muốn chính là sự giải thoát. Cho dù điều tra ra thuốc là do Vạn Dục Ninh mang tới thì sợ rằng cô ta cũng chỉ bị xử phạt, không thể khiến cha nhẹ lòng hơn. Huống hồ còn có điều quan trọng nhất là…”

Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào thi thể Phương Thành: “Cảnh sát điều tra phá án thì phải mang thi thể đi khám nghiệm. Cha có thể chịu được bọn họ mang Phương Thành đi giải phẫu sao?”

Phương Minh Khôn nghe thế, mặt xám như tro tàn: “Không, tuyệt đối không được! Con trai ta cả đời đã chịu nhiều đau khổ, tuyệt đối không thể đến lúc chết cũng không được toàn thây.”

“Phương Thành ra đi rất nhẹ nhàng, hơn nữa trước khi chết còn ở cùng với con. Chúng ta không thể khẳng định thuốc là của Vạn Dục Ninh đưa cho anh ấy, hơn nữa tinh thần của cô ta còn có vấn đề.” Viền mắt Hứa Tình Thâm ửng đỏ.

“Cha nuôi, con cũng không thể chịu nổi cảnh Phương Thành nằm trên bàn giải phẫu. Vạn Dục Ninh kia chúng ta từ từ tính sổ với cô ta sau. Một ngày nào đó sẽ đòi lại công bằng cho anh ấy.”

Hứa Tình Thâm là bác sĩ, không phải là chưa từng nhìn qua những diễn biến trên bàn mổ. Chỉ là khi những chuyện đó diễn ra trên người Phương Thành, cô thực sự không chịu nổi.

Phương Minh Khôn lau nước mắt, nhìn về phía Phương Thành nói : “Con trai à, con hãy yên nghỉ đi. Từ nay về sau con không còn phải chịu đựng những đau đớn thể xác nữa rồi, cũng không còn ngày đêm bị dằn vặt. Con được giải thoát rồi, giải thoát rồi.”

Hứa Tình Thâm ở nhà họ Phương cả ngày, lúc rời đi thì trời đã tối. Lúc này Phương Minh Khôn cũng không để ý tới cô nữa.

Bên ngoài hàng hiên, ánh đèn đường mờ nhạt rọi lên bóng dáng cô độc của người phụ nữ. Cách đó không xa, cô lờ mờ nhìn thấy một bóng hình thân thuộc đang đứng đợi mình như nhiều năm trước. Hứa Tình Thâm chớp mắt một cái, lần thứ hai mở mắt ra mới phát hiện tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.

Trên vai cô khoác một túi lớn, kỳ thực bên trong cũng không có nhiều đồ.

Hứa Tình Thâm định quay lại nhà Tống Giai Giai. Cô không muốn trong thời gian khó khăn này, mỗi ngày sống còn phải xem sắc mặt của Triệu Phương Hoa.

Cô tiếp tục đi về phía trước. Phía sau lưng chợt có tiếng còi ô tô truyền đến. Hứa Tình Thâm nghĩ là mình đang chắn trước đường người khác nên vội rời khỏi lối đi bộ, đi thẳng tới chỗ bồn hoa ven đường.

Tiếng còi vẫn tiếp tục inh ỏi không dứt. Trong lòng Hứa Tình Thâm mặc dù đang rất phiền não nhưng vẫn cho là mình lại đi sai, bắt đầu né sang một bên, dần lui sát vào trong. Cuối cùng cô bị vấp chân, đùi phải đập mạnh vào cạnh bồn hoa.

Cô nghe tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Ngay sau đó, nửa người trên của Hứa Tình Thâm bị ai đó xốc lên.

“Không có sao chứ, em không có lỗ tai đúng không?”

Hứa Tình Thâm đưa tay ra sờ nắn đùi phải một chút, không có gì đáng ngại. Cô ngẩng đầu nhìn về bóng người cao lớn đứng bên cạnh.

“Tưởng Viễn Chu, là anh à?”

“Vừa rồi không phải rài xế đã ấn còi ra hiệu sao?”

“Em có nghe, nhưng em nghĩ là ai đó muốn em nhường đường.” Hứa Tình Thâm mệt mỏi nói.

Mới một ngày không gặp, Tưởng Viễn Chu không ngờ cô trở nên tiểu tụy như vậy.

“Ăn cơm tối chưa?”

“Chưa.”

“Cơm trưa thì sao?”

“Hình như chưa, em không thấy đói.”

Tưởng Viễn Chu tức giận đến nói không ra lời. Anh xốc tay cô dậy, lôi ra khỏi bồn hoa. Hai đầu gối của Hứa Tình Thâm tê cứng, cả người cũng không còn chút sức lực. Cô để mặc Tưởng Viễn Chu kéo mình đi.

“Đi ăn cơm.”

n

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^

Nhiều ngày qua, Hứa Tình Thâm nghe được người ta nói với mình nhiều nhất chính là những lời này, họ đều cho rằng cô vì quá thương tâm nên đã tuyệt thực, chỉ có trong lòng Hứa Tình Thâm là rõ ràng nhất, cô thực sự ăn không vô, một thứ cũng không muốn ăn.

“Em không đi!”

Cánh tay Tưởng Viễn Chu bị hất ra, Hứa Tình Thâm gạt tóc rơi trên gò má: “Em phải về nhà.”

“Em nhìn xem bộ dạng của mình đi, ngây ngây ngô ngô, giống thứ gì hả?”

“Em không muốn ăn cơm anh cũng muốn quản?”

Hứa Tình Thâm chỉ muốn yên tĩnh, người khác nhìn vào thì lại cho rằng tinh thần cô suy sụp, nhưng cô ngoại trừ đau buồn ra, những thứ khác đều rất bình thường.

Tưởng Viễn Chu nghe thấy giọng điệu này của cô, một ngọn lửa bắt đầu nhen nhóm trong lồng ngực: “Anh chính là muốn xen vào đấy.”

Hai tay anh dễ dàng bắt lấy cổ tay Hứa Tình Thâm, kéo cô đến trước người mình: “Không ai quản em, thì anh quản, bắt đầu từ bữa tối nay, em ăn cũng phải ăn, không muốn ăn cũng phải ăn.”

Hứa Tình Thâm há hốc miệng, Tưởng Viễn Chu kéo cô đến cạnh xe, mở cửa, hai tay Hứa Tình Thâm bám chặt vào cửa xe: “Anh muốn đưa em đi đâu, em đã nói hết rồi em ăn không vô.”

Người đàn ông bấm nhẹ vào thắt lưng cô một cái, nhẹ bẫng đẩy cô vào trong, hệ thống sưởi bên trong xe thoáng chốc vây lấy, cô còn đang định mở cánh cửa còn lại ra, Tưởng Viễn Chu thấy vậy, đôi tay cường tráng dang rộng ôm cô vào trong ngực, anh lạnh giọng, nói với tài xế: “Lái xe.”

Xe bắt đầu tăng tốc, hai vai Hứa Tình Thâm ngọ nguậy, giãy giụa, cằm Tưởng Viễn Chu tựa lên đỉnh đầu cô, anh muốn kiềm hãm cô lại, cho nên cũng hơi dùng thêm lực, hơi thở có phần hỗn loạn, Hứa Tình Thâm nghe thấy hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề, cơ thể cô ở trong ngực anh run rẩy: “Buông em ra đi.”

“Không bỏ chạy nữa?”

“Không còn sức.”

Vòng tay siết chặt của Tưởng Viễn Chu lỏng dần, chỉ là cánh tay vẫn còn ôm lấy cô, Hứa Tình Thâm được hệ thống sưởi trong xe thổi qua một cái, đầu óc bắt đầu mê man: “Em muốn ngủ một chút.”

“Ngủ đi, đến chỗ ăn cơm anh sẽ gọi em.”

“Ngủ thế này không thoải mái, không có gối đầu.”

Hứa Tình Thâm cất giọng rầu rĩ. Tưởng Viễn Chu nghĩ thầm cô vòi vĩnh đến là nhiều, anh buông Hứa Tình Thâm ra, dịch qua bên cạnh một chút, gần như đã áp sát vào phía cửa xe, Hứa Tình Thâm thấy vậy, nằm dài ra ghế ngủ, cô gối đầu đùi người đàn ông. Cơ thể người đàn ông căng ra, Hứa Tình Thâm không khỏi sờ soạng: “Cứng hơn so với gối đầu một chút.”

Tưởng Viễn Chu khẽ cười thành tiếng, đúng lúc Hứa Tình Thâm mở mắt ra, rơi vào khuôn mặt người đàn ông, cũng nhìn thấy anh rất lâu không cất đi nụ cười quyến rũ này. Mí mắt Hứa Tình Thâm trĩu nặng: “Tưởng Viễn Chu, em thật sự không muốn ăn gì cả, đừng ép em nữa.”

“Không được.” Người đàn ông trả lời chắc như đinh đóng cột.

“Mọi người yên tâm đi, mặc dù em không được thoải mái, nhưng em biết rõ sống chết có số, em sống đến tuổi này, vẫn không có chuyện gì khiến em chịu không nổi.”

Hứa Tình Thâm nhắm nghiền hai mắt, miệng khẽ nói.

Tay phải Tưởng Viễn Chu đặt trên đầu cô, khẽ vuốt ve sợi tóc mềm mại, ngón tay đặt lên huyệt thái dương của Hứa Tình Thâm. Anh khẽ ấn vài cái: “Nếu đã vượt qua, cũng đừng khiến người khác lo lắng cho em.”

Đầu mũi Hứa Tình Thâm lại bắt đầu chua xót: “Nhưng em sợ quá trình này, em hy vọng bây giờ là một tháng sau, ba tháng sau, thậm chí là nửa năm sau.”

“Có một số việc ập lên đầu, thì không thể trốn tránh.” Tưởng Viễn Chu không để cô có cơ hội lẩn trốn. Nước mắt cô rơi trên quần Tưởng Viễn Chu, thấm qua một lớp vải mỏng: “Anh ở cùng em đi, Tưởng Viễn Chu, cùng em vượt qua đi.”

“Được, anh ở cùng em.”

“Mỗi ngày đều bên cạnh.”

Bàn tay Tưởng Viễn Chu khẽ vuốt ve đỉnh đầu Hứa Tình Thâm, giọng nói dịu dàng: “Được.”

Hứa Tình Thâm nắm chặt tay trái đặt bên miệng, cô hé miệng cắn ngón trỏ, giọng nói có chút mơ hồ: “Anh biết rõ em vì ai mà khó chịu, anh còn phải ở cùng em, Tưởng Viễn Chu, hóa ra trở thành người phụ nữ của anh, lại có thể hạnh phúc như vậy, có phải anh quá rộng lượng rồi hay không?”

Người đàn ông giơ tay lên, ngón trỏ hơi cong giữ đầu của Hứa Tình Thâm lại. Một cái lật mạnh khiến cô miệng rít hơi lạnh, cô vừa muốn nhổm đầu lên, đã bị bàn tay của Tưởng Viễn Chu nhấn trở về: “Tưởng Viễn Chu anh có thể tranh giành với ông trời, nhưng không muốn tranh cùng người chết, Hứa Tình Thâm, khoảng thời gian đau lòng ai cũng sẽ có, em đã nói em và Phương Thành là không thể nào, anh tin lời em, cho nên trong mắt anh, em chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này, là có thể tốt rồi.”

“Tốt như thế nào?” Hứa Tình Thâm hỏi ngược lại: “Em vượt qua rồi, thì liên quan gì đến Tưởng tiên sinh?”

Bàn tay của Tưởng Viễn Chu rơi xuống, chạm vào cần cổ Hứa Tình Thâm, ngón tay mảnh khảnh thu lại, sau đó buông ra, lặp đi lặp lại vài lần: “Đợi sau khi em vượt qua rồi, chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ.”

Nửa người trên của Hứa Tình Thâm dùng sức, muốn ngồi dậy, đương nhiên Tưởng Viễn Chu không muốn có bất kỳ sự trao đổi ánh mắt nào với cô, vẻ mặt anh có chút bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không phải em mệt rồi à? Nằm yên đi.”

“Tưởng Viễn Chu, lời này sao em lại không hiểu nhỉ?”

“Em đừng có giả vờ giả vịt với anh, phẫu thuật có độ khó cao cũng không thể làm khó em, mấy chữ này, em vẫn còn không hiểu được ư?”

Ngay cả ánh mắt của Hứa Tình Thâm cũng không chạm vào được khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu, càng không thể quan sát vẻ mặt của anh, cô nhìn chăm chú về phía trước, bên trong áo khoác của Tưởng Viễn Chu, chỉ là áo sơ mi trắng. Anh ngồi đó, cơ thể căng cứng, khiến áo sơ mi dán chặt vào phần bụng rắn chắc: “Tưởng Viễn Chu, video trong điện thoại của A Mai, anh còn nhớ không? Anh cũng thấy em là người như thế nào.”

“Tình hữu khả nguyên情有可原, việc em làm cũng không tính là quá đáng.”

Hứa Tình Thâm chạm nhẹ ngón trỏ lên miệng: “Còn có báo cáo kiểm tra sức khỏe của Phương Thành, em cũng thừa nhận với anh là em làm.”

“Chuyện đó, cũng không phải là không thể tha thứ.”

“Nhưng… Tưởng Viễn Chu, anh không cảm thấy bên trong và bên ngoài của em, rất khác biệt sao?”

Người đàn ông nghe lời nói ấy của Hứa Tình Thâm: “Không cảm thấy, trong mắt anh, bề ngoài em cũng không thiện lương gì, tại sao phải đòi hỏi nội tâm của em có bao nhiêu phần giống Mary Sue đây?”

Khóe miệng Hứa Tình Thâm vô thức dẩu lên: “Mary Sue? Lão Bạch dạy anh phải không?”

Mary Sue là thuật ngữ mà người viết fanfic sử dụng để nói về một nhân vật, thường là một cô gái, hoàn hảo về mọi mặt

“Hứa Tình Thâm, anh đối với em, chưa từng có yêu cầu hà khắc, trái tim em có thể lạnh lẽo, nhưng không thể nham hiểm, anh cho em một không gian rộng như vậy, để em ở trong phạm vi của anh có thể được là em chân thật nhất.”

Cô dán chặt vào đùi Tưởng Viễn Chu không nhúc nhích, một tay Hứa Tình Thâm che kín mặt, cô sợ trong thời điểm mình yếu đuối nhất chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, cho nên rất thích lấy tay chặn lại như vậy.

Tài xế ở phía trước hỏi ý kiến: “Tưởng tiên sinh, đến Đắc Nguyệt lâu phải không ạ?”

“Ừm.”

“Không muốn.”

Hứa Tình Thâm khẽ mở miệng: “Mua vài món lên xe đi, em không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng này của em, cũng không muốn đến chỗ náo nhiệt.”

Tưởng Viễn Chu lại không nghe lọt lời cô: “Vài ngày không được ăn uống đàng hoàng, tối nay không được qua loa đối phó nữa.”

Anh ngẩng đầu nhìn về phía tài xế: “Đặt trước một phòng.”

Tài xế nhấc máy gọi cho bên kia, rất nhanh đã nối máy, nhưng Đắc Nguyệt Lâu trước giờ làm ăn rất được, muốn đặt được chỗ ít nhất phải sớm trước một tuần. Bên kia dường như có ý định từ chối, Tưởng Viễn Chu nghiêng người đến, nhận lấy điện thoại từ tay tài xế: “Alo, tôi là Tưởng Viễn Chu.”

Hứa Tình Thâm nhắm chặt đôi mắt, phảng phất nghe được tiếng Tưởng Viễn Chu: “Tôi mặc kệ anh làm thế nào, tôi muốn một bàn, tốt nhất là một phòng, mười phút nữa tôi sẽ đến.”

Xe vững vàng lao về phía trước, đầu Hứa Tình Thâm đau như muốn nứt ra, vất vả lắm mới thiêm thiếp ngủ đi, lại bị vỗ nhẹ hai cái: “Dậy nào, đến rồi.”

“Em thật không muốn động đậy chút nào.”

Tưởng Viễn Chu lôi hai cánh tay cô, Hứa Tình Thâm không thể không dựa theo lực của anh ngồi dậy, tài xế đã xuống xe mở cửa cho cô, bên ngoài gió lạnh tùy ý ùa vào, thổi đến đùi Hứa Tình Thâm. Hai mắt cô sưng phù, tóc tai hỏng bét, Hứa Tình Thâm miễn cưỡng xuống xe, ngơ ngác nhìn ba chữ “Đắc Nguyệt Lâu” bằng đèn neon.

Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác, phủ lên bả vai cô, còn lồng đèn trên đầu Hứa Tình Thâm, kéo bóng áo anh ra thật dài, Tưởng Viễn Chu một tay ôm cô vào lòng, cả người Hứa Tình Thâm bị vây trong đó, gần như chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt.

“Thế này cũng không tồi, không ai nhìn thấy được bộ dạng này của em, em cũng không cần chú ý đến ánh mắt của người khác.” Cánh tay Tưởng Viễn Chu thu lại, Hứa Tình Thâm nép sát vào anh, hai người vượt qua gió lạnh đi vào trong, một cô gái mặc sường xám khom lưng cúi chào trước cửa: “Hân hạnh được đón tiếp.”

Đại khái là cảm thấy Hứa Tình Thâm như vậy rất kỳ lạ, nhân viên phục vụ đứng bên phải nhìn cô chòng chọc, Hứa Tình Thâm cụp mắt xuống, người ở nơi này, chắc chắn nhận ra Tưởng Viễn Chu, có mất mặt cũng là mất mặt anh.

Người của Đắc Nguyệt Lâu quả nhiên phải dành ra một phòng tốt nhất cho Tưởng Viễn Chu, người phụ trách canh cửa mở ra, Hứa Tình Thâm bước một bước vào, bị sự lộng lẫy bên trong thiếu chút nữa đẩy cô thối lui ra ngoài. Cô chưa từng thấy một căn phòng bao lớn như vậy, bên dưới chiếc đèn thủy tinh kiểu cổ cực lớn, bày ra một chiếc bàn có thể chứa trên hai mươi người, người đàn ông đến bên vách tường, hé ra một bức bình phong hai mặt đẹp đẽ, hoa mẫu đơn đỏ thắm đương nở rộ trên một bàn tay tinh xảo nổi lên trên nền vải trắng.

Hứa Tình Thâm cúi đầu, ngay cả thảm trải sàn dưới chân cũng đều có hoa văn, nơi này mỗi chi tiết đều tinh tế, không một chỗ nào không tinh xảo, lại lớn đến mức khiến kẻ khác có loại cảm giác đứng không vững.

Tưởng Viễn Chu lấy xuống áo choàng, Hứa Tình Thâm vuốt vuốt tóc mình: “Rối cả rồi.”

“Rối như ổ quạ ấy, cũng không kém là bao.”

Nhân viên phục vụ đi đến, cầm theo thực đơn đưa cho Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm ngồi bên cạnh, nghe anh gọi tên từng món ăn, cô không hề ngăn lại. Đợi sau khi người phục vụ rời khỏi, lúc này cô mới lên tiếng: “Anh gọi nhiều món như vậy cũng vô dụng, ăn không vô chính là ăn không vô.”

Tay cô vẫn nhét trong túi áo, sờ sờ di động của mình, Hứa Tình Thâm móc ra, gọi cho Hứa Vượng một cuộc điện thoại. Sau khi bên kia nối máy liền mở miệng hỏi: “Tình Thâm, trễ thế này rồi, con vẫn chưa về đây sao?”

“Ba, con ăn tối xong sẽ về nhà.”

“Được được được.” Hứa Vượng nghe được cô nói như vậy, dĩ nhiên sẽ vui vẻ hơn: “Vậy con… là ở cùng với bạn phải không?”

“Ăn nhiều một chút, giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất.”

Hứa Tình Thâm cúp điện thoại, Tưởng Viễn Chu rót cho cô một chén trà: “Tại sao lại về nhà ở?”

“Nhiều người.” Hứa Tình Thâm nhấn mạnh hai chữ: “Náo nhiệt.”

“Mẹ kế của em có thể bày ra một bộ mặt dễ chịu cho em xem?”

Hứa Tình Thâm một tay chống cằm, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tưởng Viễn Chu: “Đương nhiên không thể rồi, bất cứ lúc nào bà ấy cũng có thể kiểm tra em, nhưng không sai, nghe được tiếng ầm ĩ của bà ấy, có thể giúp em lấy lại tinh thần nhanh hơn.”

“Em muốn có nhiều người, Cửu Long Thương cũng có thể.” Ý tứ của Tưởng Viễn Chu khi nói lời này, không cần giải thích cô cũng hiểu.

Nhưng Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu: “Nhưng ở đó không có người nhà của em.”

Tưởng Viễn Chu cầm chén trà lên, ánh mắt lướt qua vành chén rơi xuống gò má Hứa Tình Thâm, trong lòng anh buồn bực, chỉ có thể chấm dứt để tài này: “Vậy bên phía bệnh viện kia? Có cần kéo dài kỳ nghỉ của em không?”

“Không cần.”

Hứa Tình Thâm lùi về sau: “Sau khi đưa tiễn Phương Thành, em sẽ đi làm lại ngay.”

Bên ngoài phòng bao, nhân viên phục vụ gõ nhẹ cửa, sau đó bày từng món lên.

Tưởng Viễn Chu cầm lấy một đôi đũa khắc hoa văn, gắp cho Hứa Tình Thâm vài món, Hứa Tình Thâm rót một ly nước ép trái cây tươi, sau khi cầm trong tay từng ngụm uống vào. Người đàn ông thấy cô ngồi im: “Ăn.”

“Ăn đi.”

Tưởng Viễn Chu nghiêng người sang nhìn cô: “Em vẫn còn muốn đi con đường không ăn khói lửa của nhân gian đúng không?”

Cô có chút buồn bực, quay mặt sang chỗ khác: “Dạ dày em đang kháng nghị, nó ăn không nổi thứ gì hết.”

“Anh cũng không tin.”

Tưởng Viễn Chu xòe bàn tay ra, sau khi vồ lấy chiếc cằm của Hứa Tình Thâm kéo mặt của cô xoay lại: “Há miệng nào.”

Hứa Tình Thâm thực sự chưa từng thấy qua chuyện này, không muốn ăn còn có thể ép buộc không được không muốn ư?

Cô cắn chặt răng, nhưng đối phó với hành động này của cô, hai ngón tay Tưởng Viễn Chu dùng sức, khuôn mặt Hứa Tình Thâm bị bóp đến đau nhức, môi cô gắt gao mím chặt, đầu máy díu lại. Tưởng Viễn Chu hếch cằm lên, rơi vào trong mắt Hứa Tình Thâm, tựa như có thêm vài phần ép buộc.

Bàn tay Hứa Tình Thâm bám vào cổ tay người đàn ông, Tưởng Viễn Chu lại thêm chút lực, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn hé miệng. Người đàn ông cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng gà luộc không da đưa vào trong miệng Hứa Tình Thâm, anh buông tay ra, cô khẽ trừng mắt cáu kỉnh với anh, vơ một cái đĩa muốn phun ra: “Nếu em dám nhả ra, anh liền bỏ lại vào miệng em.”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, miệng trễ ra, nhả miếng gà kia ra ngoài. Tưởng Viễn Chu hít một hơi thật sâu, cô cứ như vậy không nghe lời anh, anh cũng gần như không còn cách nào nữa, đừng nói là anh uy hiếp như thế, cho dù có lạnh nhạt nói với người khác một câu, ai dám không nghe?

“Tự bản thân anh ăn là được rồi, nếu như em đã muốn ăn, cũng không cần anh mớm.”

Tưởng Viễn Chu nghe xong, lần nữa cầm đũa lên, gắp một miếng sườn chua ngọt: “Đầu bếp của Đắc Nguyệt Lâu, làm ra đều là những món thượng hạng nhất, đây là tối nay anh đặc biệt chuẩn bị vì em, có ăn hay không?”

Hứa Tình Thâm nghe giọng nói anh cứng rắn, cô buồn não nề, nhưng cũng không còn cách: “Tưởng Viễn Chu, ba em chưa từng quản em như vậy, cũng biết tôn trọng em, anh là ba em sao?”

“Đó là ba em không muốn quản em, lúc em bị quét ra khỏi nhà, tại sao em không nói ông ấy tốt đi?”

“Anh…”

“Được rồi.” Tưởng Viễn Chu nhân cơ hội này túm lấy khuôn mặt của Hứa Tình Thâm, cầm một miếng sườn chua ngọt nhét vào miệng cô: “Đây, nhai đi nào.”

Đầu lưỡi Hứa Tình Thâm cảm thấy vị chua chua ngọt ngọt, kích thích vị giác quay trở lại, Tưởng Viễn Chu nói về phía cô: “Nếu em còn dám nhả ra nữa, anh sẽ có cách khác cho em ăn.”

Bàn tay anh thả lỏng ra, Hứa Tình Thâm lấy cái đĩa, người còn chưa kịp cúi xuống, cằm đã bị Tưởng Viễn Chu vồ lấy.

Cô nhíu chặt mày, miệng ngậm đồ ăn không thể nói, lại nhìn thấy một hình bóng đang ập đến, cánh môi mỏng của Tưởng Viễn Chu ịn lên môi cô, Hứa Tình Thâm hoảng hồn, nuốt ực một cái, cứ như vậy miếng sườn chua ngọt được nuốt xuống bằng cách này!

Chọn tập
Bình luận
× sticky