Phó Lưu Âm dựa lưng vào bức tường thủy tinh, thân thể cuộn tròn lại, sợ hãi vô cùng, Mục Thành Quân gật đầu: “chỉ là dạo đầu, tôi không tin Phó Kình Sênh nhìn thấy còn có thể kiềm chế được?”
Bả vai Phó Lưu Âm co lại, bộ dáng hết sức nhu nhược, giống như đóa hoa dễ bị bóp nát. Mục Thành Quân cười lạnh tiến lên, anh đưa tay kéo Phó Lưu Âm đứng lên: “Anh trai cô đắc tội nhiều người lắm, nhưng anh ta có thể đắc tội gười khác lại cứ chọc đến người tôi.”
Phó Lưu Âm đè nặng tiếng: “Nhưng chuyện này không liên quan gì tới tôi…”
Mục Thành Quân vươn tay, sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của cô, cảm xúc da thịt non mềm: “Không liên quan gì đến cô là không sai, nhưng ai bảo cô là em gái hắn ta.”
Tầm mắt người đàn ông nhìn chằm chằm vào ngực Phó Lưu Âm, cô cố gắng ôm chặt, không cho cảnh xuân trước ngực lộ ra, nhưng da thịt trắng nõn kích thích ánh mắt Mục Thành Quân, cô sợ hãi, cho nên tiếng hít thở nặng nề, hai xương quai xanh lộ ra vô cùng xinh đẹp.
Mục Thành Quân nhắm mắt lại, dùng sức ngửi: “Ngươi cô thật là thơm.”
Phó Lưu Âm nhìn ra cửa, người đàn ông đưa tay cầm lấy bả vai trơn trụi của cô, “Đừng nghĩ bỏ trốn, cô ngàn vạn lần đừng có ý tưởng như vậy.”
“Chừng nào thì anh thả tôi đi?”
“Phải xem anh cô có chịu phối hợp hay không.”
Trong người Mục Thành Quân bị trêu chọc, Phó Lưu Âm trẻ tuổi, thân hình như vậy đúng là dụ dỗ người khác phạm tội, bỗng nhiên anh ta ôm lấy cô, môi mỏng tiến lại hôn lên cổ cô.
Phó Lưu Âm lớn tiếng kêu lên: “Buông ra.”
Ngay từ đầu Mục Thành Quân đã không để sự chống cự của cô vào mắt, hô hấp dày đặc, dục vọng trong cơ thể bị đốt cháy, tay ở trên vai khẽ xoa, loại mềm nhẵn non mịn này làm cho hắn ta không kiềm chế được.
Hai người đàn ông đứng bên cạnh, Phó Lưu Âm sợ hãi trốn trong ngực người đàn ông: “Để cho… đê cho bọn họ tránh ra, đừng nhìn tôi.”
Mục Thành Quân vung tay: “Các anh đi ra ngoài đi.”
Vâng ạ.
Phó Lưu Âm nhìn hai người đi ra cửa, hai tay Mục Thành Quân bóp hông cô, hắn ta cách cô rất gần, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Cô khóc lớn hắn ta càng hưng phấn.
Cô sợ hãi, Mục Thành Quân lại càng cao hứng.
Phó Lưu Âm nhìn ra, chỉ có cô như vậy Mục Thành Quân mới bình tĩnh lại, bởi vì cô không xác định hắn ta có công phu hay không.
Mục Thành Quân cởi áo khoác, hai bảo tiêu ngoài cửa vừa cười vừa nói quay lưng đi, Phó Lưu Âm lắc đầu, tóc tai ẩm ướt dán vào hai má, “Không cần, tôi sợ.”
Tiếng cười hai bảo tiêu càng ngày càng lớn, Mục Thành Quân lại gần, hai tay Phó Lưu Âm ở trước ngực hắn ta cản lại, con ngươi léo lên sự sợ hãi, khóe mắt còn lưu lại sự âm ướt, ngay sau đó hai tay cô níu chặt áo người đàn ông, đầu gối hung hăng hướng phía trước người hắn ta đánh tới.
Bảo tiêu đưa lưng về phía bọn họ nghe tiếng hét thê lương truyền vào lỗ tai: “Aaaaaa.”
Hai người cùng quay đầu, nhìn thấy Mục Thành Quân khom người, một bên quỳ gối xuống, Phó Lưu Âm muốn chạy, vừa thấy hai người liền bỏ cuộc.
Cô giương cằm, giống như thay đổi thành một người khác, cô nhặt áo khoác của mình mặc vào, hai tay cô buông xuống bên người nắm thành quả đấm.
Mục Thanh Quân kêu rên ra tiếng, giống như đau đớn không thể hình dung, một gã bảo tiêu đưa nắm tay đánh tới: “Muốn chết.”
“Ngừng… ngừng tay.” Mục Thành Quân đưa tay lên, đầu cũng ngẩng lên, mô hôi lạnh trên mặt chảy xuống, sắc mặt trắng xanh giống như tờ giáy trắng: “Đưa ta đi tới bệnh viện trước, cô… cô ta trốn không thoát, quay về lại thu thấp sau.”
Vâng.
Bảo tiêu khom lưng muốn nâng hắn ta dậy, nhưng Mục Thành Quân không thê đứng dậy, Phó Lưu Âm lạnh lùng nhìn, cô không nghĩ tới cú húc của mình lại có uy lực lớn như vậy, nhưng mà cố đã dùng hết sức mình, thề không phế Mục Thành Quân thì không bỏ qua.
Mục Thành Quân không dễ để bế lên cuối cùng vẫn để bảo tiêu cõng.
Bọn họ khóa cửa, chắc chắn Phó Lưu Âm không thể trốn thoát, nhưng vẫn để người ở lại trông cửa.
Bệnh viện.
Vợ chồng Mục Triêu Dương nghe được tin tức sốt ruột chạy tới, lúc đó Lăng Thì Ngâm cũng đi, cả nhà lo lắng đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu.
Tào quản gia gọi cho Mục Kính Sâm, nhưng anh ta đến hơi trễ, bảo tiêu sau khi đưa Mục Thành Quân tới bệnh viện liền đứng ở hành lang. Mục Kính Sâm tới thấy Lăng Thì Ngâm khẩn trương, không nhịn được mà đi tới đi lui: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Thành Quân ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may, cũng không biết rốt cuộc như thế nào rồi.”
Mục Triêu Dương sắc mặt nghiêm túc: “Thì Ngâm, ngồi xuống đi, đợi bác sĩ ra ngoài rồi lại nói.”
Lăng Thì Ngâm làm sao ngồi được, cô ta bước mấy bước đến trước mặt bảo tiêu: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nói nhanh.”
“Mục tiên sinh muốn để cho Phó Kình Sênh nhận tội cho nên để cho chúng tôi bắt em gái Phó Kình Sênh.”
Lăng Thì Ngâm nghe thế trong lòng mềm nhũn, thì ra Mục Thành Quân bị thương vì cô:: “Vậy, vậy anh ấy làm sao lại bị thương?”
Hãi bảo tiêu nhìn nhau, Mục Kính Sâm không nói, thân thể dựa vào vách tường, ánh mắt rơi trên người hai bảo tiêu.
“Cô gái kia có chút công phu, từ đầu giả vờ nhu nhược, chúng tôi không bố trí phòng vệ không nghĩ tới cô ta đánh lén Mục tiên sinh.”
“Đúng là muốn chết.” Lăng Thì Ngâm tức giận cắn răng: “Hiện tại người đó ở đâu.”
“Đang bị giam giữ.”
Lúc nói chuyện, phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ ra ngoài, Mục Triêu Dương bước đến, “Lão Trương, Thành Quân không có việc gì chứ?”
“Haiz. Làm sao lại không cẩn thận như vậy?” Đối phương kéo khẩu trang xuống, “Bệnh cũ tái phát.”