Cháo được để trong chiếc bình giữ nhiệt nên vẫn rất nóng, mặc dù Hứa Tình Thâm mặc áo len và áo khoác nhưng xương quai xanh lộ ra vẫn bị bỏng.
Cô vội vàng đưa tay phủi cháo rơi trên cổ áo đi.
“Cô điên à?”
Vạn Dục Ninh vứt chiếc bình giữ nhiệt trong tay xuống đất.
“Sao cô vào đây?”
Vùng da cổ Hứa Tình Thâm đã ửng hồng.
“Tôi tới kiểm tra phòng.”
“Kiểm tra phòng?” Vạn Dục Ninh cười lạnh. “Đừng gây tức cười như vậy, cả bệnh viện Tinh Cảng này lại đến lượt cô?”
Phương Thành đi ra tới cửa phòng, ánh mắt lướt qua nơi cổ Hứa Tình Thâm.
“Dục Ninh, em thật quá đáng.”
“Em quá đáng?”
Phương Thành tiến lại gần kéo tay cô, không thèm liếc Hứa Tình Thâm lấy một cái. “Dù sao thì đây cũng là Tinh Cảng, không phải địa bàn của em.”
“Tưởng Viễn Chu, vậy chính là em!” Vạn Dục Ninh quen cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Phương Thành hất tay của cô ra, nét mặt sa sầm đi vào trong, Vạn Dục Ninh thấy mình nói sai, cắn môi, sau đó đuổi theo.
Hứa Tình Thâm thấy bọn họ trình diễn màn kịch tình yêu sướt mướt ngay trước mặt mình, mà cô phải chịu chuyện xui xẻo kia, cô không kìm nén được cơn giận, nhịn đau đi tới trước giường bệnh.
“Nếu mấy người không có bệnh thì đừng chiếm chỗ như vậy, hiện tại có thể xuất viện. Nếu có bệnh, xin phối hợp đi kiểm tra toàn diện.”
Phương Thành ngồi ở mép giường, nâng ánh mắt lên nhìn Hứa Tình Thâm một lúc lâu. Nét mặt anh đầy mâu thuẫn, đôi môi mỏng mím chặt không nói một câu nào.
Vạn Dục Ninh cũng không dễ dàng bị bắt nạt như vậy. “Ở bệnh viện Tinh Cảng này, tôi muốn ở bao lâu cũng được, một bác sĩ nho nhỏ như cô mà có thể quyết định thay Tưởng Viễn Chu được sao?”
Một hơi thở khó khăn lướt qua nơi cổ họng, Hứa Tình Thâm cảm giác cơn đau ở cổ đang tăng dần.
Phương Thành đứng dậy cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường lên, nói: “Anh không sao rồi, đi thôi.”
“Không được.” Vạn Dục Ninh đứng ngăn ở trước mặt anh ta. “Tối hôm qua anh bỗng nhiên té xỉu làm em rất sợ hãi, em không thể để cho anh xuất viện như vậy.”
Hứa Tình Thâm đưa tay đè ngực, bên kia cũng đang đau dữ dội, cô không nên lãng phí thời gian ở đây, phải nhanh chóng đi xử lý mới được.
—
Vạn Dục Ninh đẩy cửa ra, Tưởng Viễn Chu cũng vừa mới tới, người đàn ông đứng ở phía trước cửa sổ, cũng không quay đầu lại.
Vạn Dục Ninh bước nhanh tới.
“Tại sao lại để họ Hứa kia tới Tinh Cảng?”
“Làm sao vậy?”
“Cô ta bắt bọn em xuất viện.”
Tưởng Viễn Chu xoay người, hai chân dài dựa vào bệ cửa sổ.
“Ai có khả năng này chứ, dám đuổi em?”
Ánh mắt Vạn Dục Ninh nhìn chăm chú về phía anh.
“Viễn Chu, không phải anh rơi vào bẫy đó chứ?”
“Vậy còn em? Còn chưa thưởng thức hết mùi vị của Phương Thành?”
Vạn Dục Ninh đi giày cao gót, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, trên nét mặt được trang điểm tỉ mỉ lộ ra vẻ mâu thuẫn.
“Anh cũng biết, từ nhỏ đến lớn, người em tiếp xúc nhiều nhất là anh. Ba em sẽ không đồng ý cho em và Phương Thành, cũng như bác Tưởng sẽ không đồng ý cho anh cưới phụ nữ khác.”
“Chính vì vậy, nên em đừng gây chuyện.”
Vạn Dục Ninh đưa tay tới kéo cánh tay Tưởng Viễn Chu.
“Anh đuổi Hứa Tình Thâm đi đi, em không muốn nhìn thấy cô ta.”
“Em không tới Tinh Cảng nữa, chẳng phải sẽ không nhìn thấy cô ta sao?”
Vạn Dục Ninh cứ thế ôm chặt cánh tay anh.
“Đêm đó… Anh để cô ta ở lại Cửu Long Thương phải không?”
“Sao hả, muốn quản lý anh?”
Tưởng Viễn Chu cười khẽ, đẩy ra bàn tay cô ra, anh đi tới trước bàn, Vạn Dục Ninh nhìn chăm chú về phía bóng lưng của anh.
“Cô ta vừa tới phòng bệnh của Phương Thành.”
“Sau đó thì sao?”
Vạn Dục Ninh không nói lời nào, Tưởng Viễn Chu cầm lấy chiếc bút trên bàn lên, liếc nhìn cô.
“Dám chọc vào em, em xử lý cô ta thế nào?”
“Em hất một chén cháo nóng vào cô ta!”
Động tác của Tưởng Viễn Chu bỗng dừng lại, đầu ngón tay xoay xoay bút chuyển động hai vòng sau đó rơi xuống.
Vạn Dục Ninh mím chặt môi.
“Chắc là anh không tới nỗi yêu thương cô ta rồi đó chứ?”
“Có phải là anh đã quá nhân từ với Phương Thành rồi không?”
Nơi cổ họng Vạn Dục Ninh khẽ chuyển động, trong lòng dâng lên đầy sự bất mãn.
“Cô ta và Phương Thành không giống nhau.”
“Ai cho em ăn gan hùm thế hả? Vì hắn, giết người phóng hỏa cũng dám làm. Em cho là một cái mạng của Hứa Tình Thâm không đáng giá bao nhiêu?”
“Đúng là không đáng giá bao nhiêu!” Vạn Dục Ninh giận dỗi, ngữ điệu cũng cao lên.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu như mũi tên bắn về phía cô. “Đi ra ngoài.”
Vạn Dục Ninh ngẩn người ra. “Sao thái độ của anh lại như vậy?”
“Muốn anh gọi điện thoại cho ba em, nói cho ông ấy biết em ở đây, có đúng không?”
Vạn Dục Ninh biết từ trước đến nay anh nói một không nói hai, đành phải đi ra ngoài một cách không tình nguyện.
Tưởng Viễn Chu vẫn chưa nổi giận thật sự, vì Hứa Tình Thâm? Không đến mức ấy.
Anh lớn hơn Vạn Dục Ninh bốn tuổi, hai nhà Tưởng – Vạn là chỗ tâm giao. Vạn Dục Ninh được anh nuông chiều từ nhỏ. Hiện tại, cô chỉ vì Phương Thành mà làm như vậy, trong lòng Tưởng Viễn Chu không hề dễ chịu chút nào.
Để cho cô tiếp xúc với người khác cũng tốt, chỉ cần không vượt quá giới hạn là được. Sau đó khống chế trái tim cô, để cô an phận làm bà Tưởng.
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Hứa Tình Thâm xử trí đơn giản vết thương xong, điện thoại trong túi không ngừng vang lên, cô kéo cổ áo ra, nhịn đau nhận lấy điện thoại.
“Có bệnh nhân à?”
Hứa Tình Thâm đợi ba bốn giây, lúc này mới kịp phản ứng đây là giọng của Tưởng Viễn Chu.
“Không có.”
“Hai ngày này sắp xếp không để em nhận bệnh, em đến đây một chuyến, tôi ở trong bệnh viện.”
“Tại sao không giao cho tôi?”
“Em không muốn đến, vẫn không sắp xếp cho em.” Người đàn ông nói xong, trực tiếp cúp máy.
Hứa Tình Thâm nghĩ thầm dù sao cũng không phải khám bệnh, liền thay áo khoác, kéo khóa lên đến trên, vừa vặn che lại cổ của mình.
Đến trước phòng làm việc, cô gõ cửa đi vào, ánh sáng bên trong rõ ràng là không đủ, Tưởng Viễn Chu thấy cô bó người như cái bánh ú, anh bước lên vài bước, đưa tay chạm vào khuôn mặt của cô.
Hứa Tình Thâm sợ hãi rụt về sau một bước dài.
“Tưởng tiên sinh, bệnh viện này vẫn cần anh phải đến mỗi ngày ư?”
“Em bị phỏng phải không? Ở đâu?”
“Sao anh biết được?”
Tưởng Viễn Chu xòe bàn tay đặt lên sau gáy của Hứa Tình Thâm.
“Không được lộn xộn.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần như có thể cảm giác được tiếng hít thở của đối phương, Tưởng Viễn Chu kéo khỏa của cô xuống một chút, cần cổ trắng nõn ửng đỏ một mảng, rất nổi bật, đôi mắt người đàn ông sâu hoắm, đàu ngón tay chạm nhẹ lên làn da của cô.
Cô đau đến rít lên thành tiếng: “Tôi vừa bôi thuốc.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu dời xuống, dừng lại trước ngực cô. “Còn chỗ nào nữa không?”
“Không.”
“Không thể nào.” Bàn tay Tưởng Viễn Chu hướng về phía ngực cô. “Tôi xem một chút.”
“Đừng…”
Hứa Tình Thâm vừa lên tiếng cự tuyệt, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lão Bạch trông thấy cảnh tượng này, cũng không mấy kinh ngạc, chỉ chú ý đến lời nói của mình: “Tưởng tiên sinh, anh gọi tôi đến đây có gì phân phó?”
“Cậu đi mời Vạn Dục Ninh và Phương Thành ra khỏi bệnh viện.”
Hứa Tình không khó tránh khỏi ngước đầu liếc nhìn người đàn ông.
Lão Bạch cũng sửng sốt: “Chuyện này… không ổn lắm, nhất định cô Vạn sẽ làm loạn lên.”
“Nếu cô ấy dám làm loạn, cậu liền mời ông Vạn đến, còn có, khi xuất viện chi phí để cho bọn họ thanh toán.”
Bàn tay Hứa Tình Thâm đặt nhẹ lên ngực, chen lời vào: “Đâu ra cái bệnh viện có đạo lý cưỡng ép người khác đi như vậy? Có khả năng cô Vạn bị giày vò thế này, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến bệnh viện Tinh Cảng.”
“Người khác không dám, tôi dám.”
Tưởng Viễn Chu giật tay của cô ra, trông thấy Lão Bạch vẫn ngu ngơ đứng bất động một chỗ, trong lời nói còn mang theo sự thúc giục rõ ràng: “Còn ngây ngốc đứng đó làm gì? Ra ngoài, tôi cần phải thoa thuốc cho cô ấy.”