Có lẽ người đàn ông kia chỉ nghĩ mình đã mất hết thể diện trước mặt Hứa Lưu Âm, hoặc có lẽ cảm giác mình đã nhìn lầm người, không cam lòng, muốn dọa cô một lần.
Hứa Lưu Âm cố sức đập tay vào cánh cửa, cô nhìn về hướng bồn rửa tay, cảm giác hình như vòi nước chính đang mở ra. Bên trong nước đang chảy tràn, chảy xuống mặt đất, cho đến bên cạnh chân Hứa Lưu Âm, dần dần chìm ngập bắp chân của cô, từ từ tới bên hông của cô. Hứa Lưu Âm siết chặt hai tay, cô vô cùng tuyệt vọng.
“Thả tôi ra, ai cứu với, sư phụ, cứu con—— “
Trong đầu không khỏi suy nghĩ miên man, chẳng lẽ lại là Mục Thành Quân sao?
Tối hôm qua thấy cô xuất hiện ở Đông Thành, chẳng lẽ là hắn sai người làm?
Ngón tay Hứa Lưu Âm đấm mạnh vào cánh cửa, Mục Thành Quân đang cảnh cáo cô không được xuất hiện ở nơi này sao?
Phía ngoài, người đàn ông nghe tiếngHứa Lưu Âm kêu to, không ngờ phản ứng của cô lại trở nên gáy gắt như vậy, chỉ là khóa trái cửa lại thôi mà, đâu tới nỗi như thế chứ?
Mục Kính Sâm bước xuống cầu thang, đột nhiên phản ứng kịp, nhất định là cô sợ bị ai đó giam giữ, dù sao năm đó cũng bị Lăng Thận nhốt hai năm.
Sắc mặt người đàn ông trở nên u ám, đi tới trước cửa toilet, Hứa Lưu Âm đang hận không thể đập nát cánh cửa này ra.
Mục Kính Sâm giơ chân lên muốn đạp tới, nhưng mà như thế này cũng không được, người đàn ông thấy hành động này của anh, vội tiến lên. Mục Kính Sâm trừng mắt nhìn hắn, đưa tay chỉ thẳng vào hắn.
Người đàn ông thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi… Không phải tôi cố ý.”
Mục Kính Sâm ý bảo hắn mở cửa ra nhanh lên, người đàn ông đưa chìa khóa ra, Mục Kính Sâm lên lầu, đứng ở nơi khúc quanh cầu thang, hứa Hứa Phương Viên cũng từ ngoài đi vào.
“Sao vậy?”
Người đàn ông mở cửa ra, Hứa Lưu Âm sợ hãi đi từ bên trong ra, cả người dường như ướt đẫm, cô dựa vào cửa không ngừng thở dốc, Hứa Phương Viên thấy cô như vậy, giật mình hỏi: “Âm Âm, con không sao chứ?”
Mục Kính Sâm nghe tiếng gọi xưng hô quen thuộc như vậy truyền tới bên tai, tuy rằng cô đã sửa lại dòng họ, nhưng cô vẫn còn là Phó Lưu Âm.
Sắc mặt Hứa Lưu Âm trắng bệch, môi run rẩy nói không ra lời, Hứa Phương Viên nhìn người đàn ông kia, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi, tôi cũng không biết, hình như là gió sập kẹt cửa lại, cô ấy đang ở bên trong quýnh quáng hết cả lên.”
“Âm Âm…” Hứa Phương Viên tiến lên, vỗ xuống vai Hứa Lưu Âm. “Sao vậy? Khá hơn chút nào không?”
Tiếng nói Hứa Lưu Âm khẽ nghẹn ngào: “Sư phụ, con sợ, vừa rồi cửa bị khóa lại.”
“Cửa bị khóa lại?” Hứa Phương Viên lại quay sang nhìn người đàn ông trước mặt.
Hắn vội vàng xua tay.
“Không, trong nhà chỉ có một mình tôi, sao tôi có khả năng khóa cửa chứ, nhất định là cô Hứa nhớ nhầm, có phải cô nóng lòng muốn mở cửa ra quá hay không?”
Hứa Lưu Âm đặt bàn tay trước ngực, khẽ đè xuống.
“Không, không phải, là khóa trái không mở ra được.”
Vùng xung quanh lông mày của Hứa Phương Viên nhăn lại, ông đưa tay đóng cửa lại, sau đó nhẹ nhàng mở rộng cửa ra, cánh cửa rất tốt, ông không tin Hứa Lưu Âm sẽ lo lắng tới nỗi ngay cả một cánh cửa cũng không mở được.
Sắc mặt người đàn ông có chút khó coi, Hứa Phương Viên cầm lấy bình nước đã được rót đầy ra, nói với người đàn ông kia: “Hôm nay công việc cũng không xê xích gì nhiều, tôi và Âm Âm đi trước.”
“Được, được.”
“Âm Âm, con có thể đi được không?”
“Có thể.”
Hứa Phương Viên liếc nhìn người đàn ông kia.
“Tôi sẽ kiến nghị chủ nhà trang bị đầy đủ cameras, có một số việc thực sự là nói không có bằng chứng, gặp phải cũng chỉ có thể coi là mình không may, thế nhưng làm người, không thể có lòng dạ nhỏ mọn, bằng không, không làm được chuyện đại sự, đặc biệt là đàn ông.”
Đối phương nghe vậy, sắc mặt thay đổi liên tục.
Hứa Phương Viên đưa Hứa Lưu Âm đi khỏi đây, Mục Kính Sâm bước từng bước một đi xuống lầu, sắc mặt khiến người ta sợ hãi.
Người đàn ông giơ chân lên đá vào khoảng không, cái này cũng không trách được hắn, ai bảo lá gan của Hứa Lưu Âm nhỏ như vậy, trong phòng vừa không có “nước lũ và thú dữ”, cô sợ gì chứ?
Mục Kính Sâm đi tới trước mặt hắn, hỏi: “Ai bảo cậu làm như vậy?”
Đầu tiên là bị Hứa Phương Viên nói cho một trận, hiện tại lại đến phiên Mục Kính Sâm, người đàn ông có cảm giác mình cũng rất oan uổng.
“Sếp Mục, tôi thật sự không làm gì cô ấy, tôi…”
“Vậy mà còn gọi không làm gì?”
“Cô ấy… Là cô ấy phản ứng thái quá.”
Mục Kính Sâm giơ chân đạp về hướng hắn, người đàn ông bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không chịu nổi cú đá mạnhnhư thế, loạng choạng va lưng vào vách tường.
“Cút đi, đừng để tao thấy mày ở đây lần nữa.”
Người đàn ông đưa tay sờ lưng của mình.
“Sếp Mục, thực sự không phải tôi cố ý.”
Hắn nghĩ, sẽ không nghiêm trọng như thế đấy chứ?
Mục Kính Sâm tiến lên, một tay nhấc cổ áo của hắn lên.
“Chìa khóa trong nhà đâu? Giao toàn bộ ra đây.”
Người đàn ông nơm nớp lo sợ tìm trong túi áo mình, lấy ra một xâu chìa khóa, Mục Kính Sâm nhận lấy, bắt hắn cút ra ngoài.
Hứa Phương Viên mang theo Hứa Lưu Âm ngồi lên xe, xe lái ra khỏi tiểu khu, chỉ có điều còn chưa kịp tăng tốc, Hứa Lưu Âm liền kêu không thoải mái.
Tài xế vội vàng phanh lại.
“Cô Hứa, có phải cô say xe hay không?”
Bàn tay cô khẽ vỗ vỗ ngực, rất khó chịu, cô đẩy cửa đi xuống.
Con đường đối diện, có một chiếc xe khác đang đỗ, Lục Lan Hân cho là mình nhìn lầm rồi, cô ta xoa mắt nhìn lại một chút, mới phát hiện thực sự đó là Phó Lưu Âm.
Ngày hôm qua lúc Nguyễn Noãn nói với cô ta, cô ta còn thấy không thể tin được. Vừa mới đi qua nơi này, thấy một chiếc xe đi ra rồi dừng ở đó, ngay sau đó Phó Lưu Âm xuống xe.
Cô ta vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Nguyễn Noãn.
Nguyễn Noãn không tìm được Mục Kính Sâm, đang lo lắng, ông bà Nguyễn thấy con gái chịu uất ức như vậy, đã tới nhà họ Mục tìm. Nguyễn Noãn nhìn màn hình, cũng không muốn nhận, cô ta rất sợ người khác đều muốn chế nhạo cô ta.
Cô ta để điện thoại vào trong túi, chỉ có điều Lục Lan Hân cũng không bỏ cuộc, gửi tới một tin nhắn ngay sau đó.
Nguyễn Noãn mở màn hình điện thoại di động lần nữa, mở tin nhắn, Lục Lan Hân vừa gửi tới mộ tấm hình.
Cô ta nhìn qua lại thấy người trong tấm hình kia lại là Phó Lưu Âm, càng khiến cô ta giật mình hơn, bối cảnh trong tấm hình chính là cửa nhà mới của cô ta!
Ngón tay Nguyễn Noãn run rẩy gọi lại cho Lục Lan Hân, bên kia liền nhấc máy: “Alo.”
“Lan Hân, cậu ở đâu?”
“Ở cửa nhà mới của cậu, vừa lúc tớ đi qua.”
“Phó… Phó Lưu Âm ở đó?”
“Đúng vậy!” Lục Lan Hân cũng cảm thấy kỳ quái. “Tại sao cô ta lại ở đây? Tớ nhìn thấy xe của cô ta đi ra từ trong khu chung cư của cậu, liệu có khả năng cô ta cũng sống ở đây không?”
Nguyễn Noãn thấy trong lòng chợt lạnh, Lục Lan Hân có chút do dự nói: “Lẽ nào…”
Nguyễn Noãn đi xuống lầu, đi tới xe của mình rất nhanh, Lục Lan Hân lại nói tiếp ngay sau đó: “Không phải nói không tìm được Mục Kính Sâm sao? Cậu có muốn tới đây xem hay không?”
“Tớ lập tức tới ngay.”
Hứa Lưu Âm dựa vào cửa xe, Hứa Phương Viên đi tới bên cạnh cô, hỏi: “Âm Âm, không sao chứ?”
Cô khẽ lắc đầu: “Sư phụ, vừa nãy con chỉ bị hoảng sợ thôi, không có biện pháp nào khác, lá gan càng ngày càng nhỏ.”
“Ta biết con có nỗi ám ảnh trong lòng với chuyện trước kia, đừng sợ, người đối xử với con như vậy đã mất, trên đời này không còn có những người như vậy, nên người tốt vẫn chiếm đa số.”
Hứa Lưu Âm nghe vậy, tự đáy lòng cảm thấy ấm áp được rất nhiều.
“Tựa như sư phụ, sư mẫu vậy, thầy đừng lo lắng cho con, sau này con sẽ tốt dần thôi.”
Hứa Phương Viên cười, nhìn về phía cô.
“Ta cũng tin tưởng, con sẽ càng ngày càng tốt.”
“Chúng ta cứ như vậy trở về sao? Không cần tiếp tục ạ?”
“Không sao, không gấp được.”
Hứa Lưu Âm biết là Hứa Phương Viên sợ, cố gắng điều chỉnh tâm trạng.
“Không sao, con muốn sớm kết thúc một chút, về sớm với sư mẫu ạ.”
Hứa Phương Viên cười khẽ: “Có sự quan tâm của con như thế là đủ rồi, chỉ có điều, cũng không vội vào hôm nay, nghe thầy.”
“Vâng.”
Hai người ngồi trở lại bên trong xe, Lục Lan Hân nóng lòng mong muốn lái xe qua ngăn cản Hứa Lưu Âm, nhưng cô ta không dám “đánh rắn động cỏ”, chỉ có thể trừng mắt nhìn Hứa Lưu Âm đi khỏi đây.
Khi Nguyễn Noãn lái xe đến, đã sớm không thấy bóng dáng Hứa Lưu Âm đâu nữa.
Lục Lan Hân xuống xe, đi tới bên cạnh xe của Nguyễn Noãn.
“Bọn họ đã đi rồi.”
Hai tay Nguyễn Noãn nắm chặt tay lái, nhìn chăm chú về phía cửa chính.
“Cô ta thực sự đi ra ngoài từ nơi này?”
“Chính xác 100%, tớ còn có thể lừa cậu sao?”
Lục Lan Hân quay sang nói với Nguyễn Noãn: “Mau vào xem một chút đi, không chừng Mục Kính Sâm cũng ở đó.”
Nguyễn Noãn đến nơi này, lại mất đi dũng khí xông vào, ngoài cửa, có một thanh niên đi ra ngoài rất nhanh, vừa hùng hùng hổ hổ, vừa lấy tay ôm bụng.
Nguyễn Noãn nhận ra hắn, cô ta ấn còi xe.
Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn thấy xe của Nguyễn Noãn, hắn đi không được thoải mái, chỉ có thể khom lưng tiến lên.
Nguyễn Noãn tháo kính mát xuống nhìn về phía người đàn ông, hỏi: “Lúc này cậu còn đi đâu?”
“Cô Nguyễn, tôi bị sếp Mục đuổi.”
“Vậy là sao?”
Người đàn ông nói đến chuyện này, vẫn còn đầy một bụng tức.
“Là vì nhà thiết kế lâm viên kia, nên sếp Mục mới đuổi tôi.”
“Nói cụ thể một chút.”
Người đàn ông chỉ chỉ bụng của mình.
“Đây là sếp Mục đạp tôi vì cô ta, cô ta không cẩn thận tự giam mình ở toilet, sau đó khóc lóc gào ầm ĩ ở bên trong, sếp Mục lo lắng cuống cuồng, không nói lời nào đạp tôi một phát, thiếu chút nữa thì tôi chết trong tay anh ta.”
“Mục Kính Sâm… Thực sự ở trong đó?” Lục Lan Hân dè dặt mở miệng hỏi.
“Ở đó, còn bắt tôi phải giấu cô Nguyễn.”
Lục Lan Hân bất bình dùm bạn mình.
“Nguyễn Noãn, chúng ta đi vào, tìm Mục Kính Sâm nói cho rõ ràng!”
“Cô Nguyễn, cô nói tôi có trêu chọc ai đâu, tôi làm việc rất tốt mà…”
“Cậu đi về trước đi….” Nguyễn Noãn cố nén một hơi, quay sang nói với người đàn ông. “Tôi sẽ liên hệ với cậu sau.”
“Vậy được rồi.”
Lục Lan Hân kéo cánh cửa ghế phụ ra, ngồi xuống.
“Nguyễn Noãn, tớ đi vào cùng cậu.”
“Tớ cứ thế đi vào, có thể nói gì đây?”
“Hỏi cho rõ ràng, hỏi anh ta tại sao tới Cục dân chính rồi thay đổi, tại sao Phó Lưu Âm lại ở đây? Đây là phòng cưới của hai người mà? Lẽ nào cậu cam tâm bị kẻ khác cướp không?”
Đương nhiên Nguyễn Noãn không cam lòng!
Cô ta có một trăm, một vạn cái không cam lòng!
Thế nhưng loại vấn đề ngu ngốc này, hỏi, chỉ biết tự rước lấy nhục, tại sao tới Cục dân chính rồi không chịu lĩnh chứng? Đương nhiên là vì Phó Lưu Âm!
Nguyễn Noãn hít sâu, lái xe chạy ra khỏi đó một đoạn đường, dừng ở một nơi khuất.
Lục Lan Hân không hiểu cách làm của cô ta.
“Nguyễn Noãn, cậu làm gì vậy?”
“Tớ muốn tận mắt nhìn anh ấy từ bên trong đi ra…”
“Vậy tại sao cậu không chịu đi vào?”
Nguyễn Noãn cúi đầu, giọng điệu tràn ngập sự bất đắc dĩ: “Tớ không muốn xé tan lớp mặt nạ trước mặt anh ấy, tớ cũng không chấp nhận được sau khi chất vấn, loại thái độ thẳng thắn thừa nhận của anh ấy.”
Lục Lan Hân không nói gì nữa. Cũng không lâu sau, Nguyễn Noãn thấy xe của Mục Kính Sâm từ bên trong đi ra, cô ta cảm thấy cả người dường như rơi vào một hồ băng.
Lục Lan Hân ở bên cạnh tức giận đến nỗi không ngừng lắc đầu.
“Có trời mới biết bọn họ ở bên trong đó làm chuyện gì, không phải không ai tìm được Mục Kính Sâm sao? Nguyễn Noãn, cậu có nghĩ việc anh ấy né tránh trong phòng cưới của hai người không? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cậu có nghĩ tới chuyện Phó Lưu Âm cũng ở đây không?”
Hai tay Nguyễn Noãn cầm chặt tay lái, Lục Lan Hân ở bên cạnh tiếp tục nói: “Tuy rằng hai người chưa đăng ký xong, nhưng trong mắt người nhà họ Mục, cậu đã là mợ hai nhà họ Mục rồi, nói cho cùng, Phó Lưu Âm cô ta chỉ là một tiểu tam!”
Xe của Mục Kính Sâm hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Nguyễn Noãn, cô ta thu hồi thần sắc.
“Cậu mới vừa nói gì?”
“Tớ nói, Phó Lưu Âm cô ta chỉ là một tiểu tam.”
“Đúng vậy…” Nguyễn Noãn cười nhạt. “Mặc kệ trước đây cô ta thế nào, cô ta và Kính Sâm đã sớm ly hôn, hôm nay còn làm phiền không thôi như vậy, không có một điều luật nào có thể bảo vệ cô ta, cô ta chỉ là một tiểu tam.”
Nguyễn Noãn nhìn ra cửa chính, đây là nhà của cô ta, đây là phòng cưới nhà họ Mục tặng cô ta, cô ta tuyệt không cho phép người khác đặt chân vào nửa bước!
—-
Nhà họ Tô.
Lúc xế chiều, có chuyển phát nhanh đưa tới cửa.
Mới đầu, vốn ngay cửa nhà họ Tô cũng có vệ sĩ đứng canh, nhưng sau khi Tô Thần ầm ĩ vài lần, Mục Thành Quân liền cho rút hết.
Cô cũng không muốn giống như ngồi tù, cũng không muốn bị người ta nhìn bằng ánh mắt khác thường, cô không phải tội phạm, không cần bị ai theo dõi.
Bà Tô mang hộp chuyển phát nhanh đi vào, Tô Thần vội vàng đứng dậy nói: “Là của con.”
“Con mua gì vậy?”
“Đứa trẻ sắp ra đời, con chuẩn bị cho nó…”
Bên trong phòng bếp, người giúp việc đi ra nói: “Cô Tô mua gì vậy? Kỳ thực cô không cần chuẩn bị gì hết, Mục tiên sinh suy nghĩ rất tinh tế, bên trong phòng trẻ bày đầy những thứ mà đứa trẻ cần dùng.”
Tô Thần lạnh lùng ngắt lời của bà ta: “Anh ta mua là anh ta mua, tôi là mẹ của đứa trẻ, chẳng lẽ còn không thể mua cho nó thứ gì sao?”
Sắc mặt người giúp việc có chút mất tự nhiên.
“Đương nhiên có thể rồi, chỉ có điều Mục tiên sinh cũng là lo cho cô, rất sợ có người hại cô thôi.” Bà ta cầm cây kéo nhỏ tiến lên. “Cô Tô, tôi cần mở ra nhìn một chút.”
Trong lòng Tô Thần biết rất rõ ràng, người giúp việc này, nói cho dễ nghe một chút thì là Mục Thành Quân tìm tới để hầu hạ cô, nói khó nghe hơn, kỳ thực là tới để giám sát cô.
Tô Thần đẩy cái hộp tới.
“Bà mở xem đi.”
Người người giúp việc xé mở giấy gói, mở cái hộp ra, thấy bên trong còn có mấy cái hộp nhỏ, bà ta cầm lấy một cái trong số đó muốn mở ra nữa, Tô Thần không nhịn được đoạt lấy thứ từ trong tay bà ta.
“Mua là để chụp ảnh cho đứa trẻ, bà xem, có thể có nguy hiểm gì chứ?”
Nói xong, cô lắc lắc cái hộp trong tay.
“Còn cần mở ra sao?”
Người người giúp việc thấy sắc mặt cô không được tốt, đành phải thôi, dù sao đi chăng nữa thì cũng không phải món đồ nguy hiểm.
Tô Thần ôm lấy cái hộp đi vào trong phòng, bà Tô thấy thế, bước theo.
“Thần Thần, con bụng to không tiện, mẹ giúp con.”
“Không cần, cái này cũng không nặng lắm.” Tô Thần nói xong, bèn tự mình bê vào phòng.
Lúc đặt đơn hàng online, cô cố ý bảo người bán thay cách đóng gói, bao bì bên ngoài không đánh dấu tên gọi sản phẩm, Tô Thần đóng cửa phòng lại, đi về phía trước.
Cô lấy từng món đồ bên trong hộp ra, cô mua một chiếc máy ảnh.
Tô Thần tìm một hộp giày, bỏ chiếc máy ảnh vào, đục mấy cái lỗ, rồi đem hộp nhét vào hộp tủ TV.
Mục Thành Quân kiêu căng ngạo mạn, đương nhiên sẽ không nghĩ tới Tô Thần đang nghĩ cách đối phó với hắn.
Tô Thần ngồi ở mép giường, lấy điện thoại di động ra, sau một lát, điện thoại trong tay hiện lên hình ảnh trong căn phòng.
Cô ra khỏi phòng, thấy bà Tô đang ngồi ở sô pha xem ti vi.
“Mẹ.”
“Có chuyện gì vậy Thần Thần?”
“Mẹ gọi điện thoại bảo Mục Thành Quân đến đây đi.”
Bà Tô đặt cái dĩa hoa quả trong tay xuống, giọng nói có chút lo lắng, đứng dậy hỏi: “Con cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?”
“Không phải, con chỉ muốn nói chuyện với anh ta một chút về chuyện sau khi đứa trẻ ra đời, có điều nếu anh ta không chịu tới, mẹ cũng có thể nói dối, nói bụng con khó chịu.”
“Đứa nhỏ này…”
Tô Thần về đến phòng, đóng cửa phòng lại một lần nữa.
Bà Tô không nói nhiều, liền gọi điện thoại cho Mục Thành Quân, đây là chuyện tốt, trước kia Tô Thần dường như đeo thuốc súng bên người, có thể oanh tạc bất cứ lúc nào, nếu cô có thể nói chuyện bình tĩnh với Mục Thành Quân, vậy đã nói rõ rằng mọi việc đều có chuyển biến.
Khi Mục Thành Quân nhận được điện thoại, vừa lúc ra khỏi công ty.
Quả thực hắn không muốn tới nhà họ Tô, vốn dĩ hắn với
Tô Thần có một trạng thái là không có chuyện gì để nói, nhưng bà Tô còn nói ngày hôm nay Tô Thần không ăn uống gì, một miếng cơm cũng không ăn, người đàn ông ngồi vào bên trong xe, để cho tài xế lái đi tới nhà họ Tô.
Bà Tô cúp điện thoại xong, bảo người giúp việc mau chuẩn bị vài món ăn, nói là Mục Thành Quân muốn tới.
Mục Thành Quân đi qua trung tâm thương mại, bảo tài xế đỗ vào cửa hàng hoa quả mua không ít hoa quả, phía dưới trung tâm thương mại có cửa tiệm bánh ga-tô, Mục Thành Quân mua toàn bộ bánh ga-tô mỗi thứ một vị, không đói bụng, không chừng là muốn đổi món.
Đi tới nhà họ Tô, tài xế xách hết đồ đi vào, bà Tô nhanh chóng tới bắt chuyện với Mục Thành Quân: “Ăn cơm thôi, đói bụng lắm phải không?”
“Tàm tạm.”
“Ta đi gọi Tô Thần ra ăn cơm.”
Bà Tô mở cửa phòng đi vào, nói: “Thần Thần, ăn cơm tối.”
Tô Thần ngồi vào trước bàn ăn, người giúp việc cắt cho cô một miếng bánh ga-tô nhỏ, còn rửa hoa quả sạch cho cô. Mục Thành Quân liếc nhìn.
“Nếu không muốn ăn cơm, ăn nhiều trái cây cũng được.”
“Đúng vậy. Nào, Thành Quân, cậu ăn nhiều thức ăn một chút.”
Tô Thần và Mục Thành Quân ngồi chung bàn ăn, đã ít lại càng ít, cô cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cũng không thể biểu lộ ra rõ ràng được.
Ăn cơm tối xong, bà Tô pha trà cho Mục Thành Quân, Tô Thần đứng dậy, quay sang nói với Mục Thành Quân: “Tôi muốn nói riêng nói mấy câu với anh.”
“Được.”
Tô Thần đi vào phòng, đợi tới khi Mục Thành Quân bước vào, cô khóa trái cửa phòng lại.
Cô đi tới bên giường ngồi xuống, Mục Thành Quân nhìn xuống cô chằm chằm từ trên cao.
“Em muốn nói gì với tôi?”
“Mục Thành Quân, chỉ còn vài tháng nữa là đứa trẻ sẽ ra đời, đến lúc đó… Anh định tính sao?”
Mục Thành Quân hỏi ngược lại: “Em muốn tôi làm sao?”
“Có phải nhà họ Mục nhất định muốn có đứa trẻ này hay không?”
“Đó là đương nhiên…” Mục Thành Quân nói chuyện như là lẽ đương nhiên. “Nó là cháu đích tôn của nhà họ Mục.”
“Nhưng tôi là mẹ của đứa bé.”
Mục Thành Quân có chút không kiên nhẫn, sự thật này đúng là không thay đổi được, chẳng lẽ nhà họ Tô còn có thể tranh đoạt đứa trẻ với hắn.
“Em yên tâm, đến lúc đó không thể thiếu phần tốt của em.”
“Mục Thành Quân, anh phá hủy cuộc sống tương lai của tôi, khi ấy rõ ràng là anh ép buộc tôi quan hệ…” Tô Thần nói đến đây, ánh mắt kín đáo nhìn hộp tủ TV, cô rất sợ Mục Thành Quân sẽ không bị lừa, nói thêm một câu nữa: “Đứa trẻ cũng là anh uy hiếp tôi phải sinh.”
Mục Thành Quân cho tay vào trong túi quần.
“Phải, em còn nhớ rõ là tôi không nên bắt em sinh con, dù sao em cũng không đến mức… Không biết tự lượng sức mình mà tranh đoạt với tôi đấy chứ?”
Tô Thần đan hai tay vào nhau, có chút khẩn trương, ánh mắt nhìn Mục Thành Quân chằm chằm không rời đi.
“Anh cưỡng bức tôi, tại sao tôi phải sinh con cho anh?”
“Bây giờ em nói với tôi những lời này, có ý nghĩa gì nữa?”
Tô Thần tỏ ra đau đớn khổ sở.
“Phải, không có ý nghĩa, cũng không thay đổi được gì, đứa trẻ là của anh, tôi không có tâm tư nào khác, anh cũng đừng quá nhạy cảm, tôi chỉ là không hiểu nổi, tại sao khi đó anh lại đối xử với tôi như vậy.”
Mục Thành Quân thấy khuôn mặt cô khó chịu, ánh mắt hắn nhìn xuống cái bụng nhô lên của người phụ nữ, hiện tại cô mang thai, không thể có trạng thái tinh thần không ổn định được.
“Buổi tối đó tôi uống say…”
Tô Thần lắng tai nghe, ánh mắt chống lại ánh nhìn của Mục Thành Quân.
“Anh uống say, là có thể cưỡng bức tôi sao?”
“Vậy em còn muốn như thế nào nữa? Tôi có thể bù đắp gì, tôi đều làm.”
Tô Thần khẽ lau khóe mắt. “Không tồi, anh còn có gan thừa nhận.”
“Tôi có gì mà không dám thừa nhận?” Mục Thành Quân còn tỏ ra quá bình thản.
Thật tốt, hắn càng như vậy, thì càng có lợi đối với Tô Thần.
“Mục Thành Quân, lúc đó anh giam giữ tôi, có phải là không sợ tôi báo cảnh sát hay không?”
“Tôi chẳng qua là cảm thấy gây ầm ĩ, dường như khó coi, báo cảnh sát? Tôi không sợ em báo cảnh sát.”
Tô Thần dẫn dắt hắn nói tới chuyện này giống như len kéo sợi vậy.
“Anh không sợ tôi báo cảnh sát, là bởi vì anh có quan hệ phải không? Anh nghĩ cho dù có báo, cảnh sát cũng không thể bắt anh sao?”
“Tùy em muốn nói sao cũng vậy.”
Sự chú ý của Mục Thành Quân đều ở đứa bé trong bụng của cô.
“Tốt nhất là em sinh con ra, em căm hận tôi, sau khi đứa trẻ ra đời, tôi sẽ biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt em.”
Tô Thần không muốn để cho hắn cảm thấy có gì đó, dù sao những gì cần đều nói hết rồi, Tô Thần cười cười: “Yên tâm, đây cũng là cốt nhục của tôi, tôi sẽ sinh nó ra thật khỏe mạnh.”
“Em thức thời một chút, vậy mới là tốt nhất.”
Sau đó Tô Thần khong tranh luận với hắn nữa, sau này có rất nhiều cơ hội và thời gian, cô phải giữ gìn sức khỏe mới tốt.
Sau khi Mục Thành Quân đi ra khỏi cửa phòng, Tô Thần nhanh lên mở điện thoại di động, lưu lại nội dung bên trong.
Cô từng bước lo trước tính sau, là muốn đến ngày tranh đoạt, trứng chọi đá cũng không sao, cô không cho là một chút phần thắng cô cũng không có.
—
Sau khi Nguyễn Noãn về đến nhà, cả người không còn lấy một chút tinh thần, Lục Lan Hân ngồi ở bên cạnh cô ta.
“Cậu cũng đừng quá khó chịu.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bà Nguyễn ngồi vào ben cạnh con gái, vội hỏi.
Lục Lan Hân kể lại câu chuyện xảy ra hôm nay cho bà ta nghe, sắc mặt bà Nguyễn nghiêm lại, nói: “Thật quá đáng.”
Bọn họ tới nhà họ Mục cũng không có lợi ích gì, Mục Kính Sâm không ở đó, tuy rằng bà Mục ngoài miệng nói không thật ngại, nhưng dù sao cũng là con trai ruột của mình, thì phải làm thế nào đây?
Bà Nguyễn quay sang nói với Lục Lan Hân: “Lan Hân à, thực sự là cám ơn con, con xem, Nguyễn Noãn như vậy… Nếu không hay là con đi về trước đi, để bác khuyên nó.”
“Vâng.”
Sau khi Lục Lan Hân đi khỏi, bà Nguyễn liếc nhìn con gái.
“Khổ sở thì có ích gì chứ? Họ hàng người thân bên này đều biết chuyện con với Kính Sâm, nếu như không kết hôn, người mất mặt cũng không chỉ mình con.”
“Mẹ, con phải làm sao đây?”
“Đúng bệnh hốt thuốc.”
“Là có ý gì?”
Bà Nguyễn đưa tay đặt xuống trên đùi con gái.
“Tại sao Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm xa nhau?”
“Còn không phải là vì anh trai cô ta hại chết bác Mục.”
“Vậy không phải là nút thắt sao? Phó Lưu Âm còn sống thì phải làm thế nào đây? Đây là một vực sâu vĩnh viễn không nhảy qua được, là vết thương sâu nặng nhất, Phó Lưu Âm chết đi sống lại, bây giờ Kính Sâm còn đắm chìm trong nỗi kinh ngạc như vậy, thế cho nên phai nhạt đi sự thật Phó Kinh Sênh hại chết Mục Triều Dương này. Bây giờ con sẽ không ngừng nhắc nhở nhà họ Mục, ban đầu là Mục Triều Dương chết thảm như thế nào, người hại chết ông ta là ai!”
Nguyễn Noãn cảm thấy bỗng chốc tỉnh táo, khóe miệng không khỏi cong lên.
“Đúng vậy, sao vậy thiếu chút nữa con đã quên rồi nhỉ, nếu không phải là bởi quan hệ với Phó Kinh Sênh, ban đầu Phó Lưu Âm cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà họ Mục, nếu chuyện này là một vực sâu vào lúc đó, như vậy hiện tại, bọn họ cũng đừng nghĩ dễ dàng vượt qua được.”
Bà Nguyễn không khỏi cười khẽ: “Cho nên mấy người đều bỏ quên điểm ấy, là bởi vì Phó Lưu Âm xuất hiện quá đột nhiên, kỳ thực cô ta còn sống hay đã chết thì có gì liên quan chứ, quan trọng là con muốn làm mợ hai nhà họ Mục, không cần phải để ý tới cô ta.”
“Mẹ, có phải ba có người bạn là quản lý bên nhà giam kia không?”
“Có vài người, có chuyện gì không?”
Nguyễn Noãn bỗng nhiên nghĩ đến một kế, cô ta tiến đến bên tai bà Nguyễn nhẹ giọng nói vài câu.
—
Nhà họ Mục.
Khó khăn lắm Mục Kính Sâm quay về nhà một lần, bà Mục nhìn thấy anh, có đầy một bụng những lời muốn nói, muốn hỏi.
Sắc mặt Mục Kính Sâm có chút uể oải, đi vào phòng bếp uống nước trước, lúc đi ra, Mục Thành Quân cũng đã trở về.
Bà Mục thấy Mục Kính Sâm muốn lên lầu, vội vàng gọi anh lại: “Lão Nhị, con đứng lại đó cho mẹ.”
“Mẹ, chuyện Nguyễn Noãn tự con sẽ giải quyết, mẹ đừng ép con, nếu không… Cái nhà này con sẽ không về nữa.”
“Con…”
Phòng khách rộng rãi, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, rất đột ngột.
Bà Mục liếc nhìn, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt, nói: “Tám phần mười là nhà họ Nguyễn gọi tới.”
“Mẹ, mẹ hãy nói tìm không được Kính Sâm, bọn họ sẽ không dám đòi người với mẹ đâu.”
Bà Mục đứng dậy, đi tới máy bàn, Mục Kính Sâm nhấc chân lên bước lên lầu.
Anh nghe thấy bà Mục nhận điện thoại.
“Alo?”
Đầu điện thoại bên kia cũng không phải người nhà họ Nguyễn, khóe miệng bà Mục cứng đờ, thần sắc cũng có chút khó coi, tay phải bà cầm chặt ống nghe.
“Thật vậy sao?”
Mục Thành Quân liếc nhìn thần sắc bà Mục.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thấy bà không nói lời nào, Mục Thành Quân nhận lấy ống nghe trong tay bà. Mục Kính Sâm cũng dừng bước, xoay người nhìn lại.
Điện thoại là người bên nhà giam gọi tới, cũng là người Mục Thành Quân dặn phải thông báo rõ từng chi tiết tình huống của Phó Kinh Sênh.
“Sẽ tỉnh, vậy là sao?”
“Có phản ứng? Bác sĩ nói tỷ lệ tỉnh lại rất lớn?”
Mục Kính Sâm bước xuống cầu thang, vô thức đi tới trước sofa.
Mục Thành Quân nói tiếng đã biết.
“Có tin tức phải nói cho tôi biết bất cứ lúc nào.”
Hắn ngắt cuộc trò chuyện, ngẩng đầu nhìn Mục Kính Sâm, bà Mục ở bên cạnh đưa hai tay bưng mặt.
“Không phải thường nói nhân quả báo ứng sao? Tại sao còn để cho hắn tỉnh lại?”
Mục Thành Quân không biết nên nói sao với bà.
“Mẹ, cho dù Phó Kinh Sênh tỉnh lại, hắn cũng phải sống cả đời trong tù…”
“Không giống vậy, người như vậy tội ác đầy rẫy, tại sao còn có thể sống được?” Bà Mục buông tay xuống, nhìn hai cậu con trai.”Hắn tựu ứng cai thị một người sống đời sống thực vật, sống không bằng chết địa nằm ở trên giường.”
“Tin tức này xác thực sao?”
Mục Thành Quân đối diện với ánh mắt của Mục Kính Sâm.
“Mặc kệ là có xác thực hay không, chí ít bây giờ còn chưa tỉnh.”
Bà Mục hiển nhiên bị cú điện thoại này kích động, sau khi Mục Triều Dương qua đời, tinh thần của bà lúc tốt lúc xấu, sau đó lại biết sự thật là Mục Triều Dương không phải chỉ chết đơn giản bằng vụ tai nạn, cơ thể bà dường như ở giữa ranh giới sụp đổ.
Nếu như nói chỉ là bất trắc gặp tai nạn xe, vậy còn có thể đành nói là mệnh số đã đến.
Nhưng Mục Triều Dương là bị người ta hại chết, bà Mục trừng mắt nhìn Mục Kính Sâm, oán hận nói: “Con vì một Phó Lưu Âm, gây ầm ĩ ở Cục dân chính như vậy, cứ cho là nó không chết thì phải làm thế nào đây? Con còn có thể ở bên cạnh nó hay sao?”
Nơi cổ họng Mục Thành Quân khẽ cuộn lên, ra hiệu ý bảo Mục Kính Sâm lên lầu trước.
Nhưng người đàn ông vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, sự thật này là không thay đổi được, thời gian không còn Phó Lưu Âm, anh đều nhớ khắc sâu hơn bất cứ ai hết, chỉ là vừa thấy Phó Lưu Âm, rất nhiều sự việc giống như đã quên hết khi đứng trước mặt cô.
Mục Thành Quân muốn đưa bà Mục lên lầu.
“Mẹ, về phòng trước nghỉ ngơi đi.”
“Kính Sâm, con phải nhớ kỹ, Phó Lưu Âm là em gái ruột của Phó Kinh Sênh, dù cho hiện tại nó không thừa nhận mình là Phó Lưu Âm…”
Mục Kính Sâm đau đầu như muốn nứt ra, ngay sau đó bà Mục lại nói tiếp: “Ẩn giấu trong lòng con, là em gái ruột của Phó Kinh Sênh, nếu nó không thừa nhận, thì không phải là người con nhớ nhung. Nhưng nếu nó thừa nhận, tuyệt đối hai người không có khả năng ở bên nhau!”
Mặc kệ nói sao, con đường phía trước của Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm đều bị phá hỏng.
Bà Mục đi theo Mục Thành Quân lên lầu, bên trong căn phòng khách lớn như vậy, chỉ còn lại một mình Mục Kính Sâm.
Sau khi anh nhìn thấy Phó Lưu Âm, cũng không hỏi được gì, có thể, hẳn là anh nên buông tay hoàn toàn.
—-
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Mục Kính Sâm phải tới sân huấn luyện, huấn luyện viên gọi điện thoại tới, nói là sân huấn luyện có việc gấp chờ anh xử lý.
Nguyễn Noãn cũng lái xe ra khỏi nhà từ sáng sớm, cô ta lái xe đi thẳng tới nhà mới.
Xe lái vào gara xong, Nguyễn Noãn khóa cửa gara lại.
Cô ta bước nhanh đi vào trong nhà, lên lầu, nhà mới rất lớn, lắp đặt thiết bị vô cùng tráng lệ, cô ta đi tới phòng ngủ chính, nhìn khoảng trống trên đầu giường.
Chỗ này, vốn là giữ lại để treo ảnh cưới của cô ta và Mục Kính Sâm, thậm chí ngay cả đi đâu chụp cô ta đều đã chọn xong, chỉ chờ Mục Kính Sâm đi cùng tới đó.
Đáy mắt Nguyễn Noãn trầm xuống, nơi này, cũng chỉ có thể treo ảnh cưới của cô ta và Mục Kính Sâm!
Cô ta đi tới ban công, nhìn xuống cánh cổng từ trên cao, cô dự tính ngày hôm nay Phó Lưu Âm sẽ tới. Nguyễn Noãn nhìn xung quanh một lượt, đây là nhà của cô ta, cô phải chịu đau đớn khổ sở, ánh mắt cô ta nhìn xuống cánh cổng lần nữa thì thấy một chiếc xe lái tới, đây chính là chiếc xe nhà họ Tưởng sắp xếp cho Phó Lưu Âm.