Đôi môi mỏng mang theo mùi vị của rượu, Hứa Tình Thâm lùi lại, dựa người vào ghế.
“Theo lý mà nói, hẳn là tôi nên đi theo xe tới bệnh viện.”
Tưởng Viễn Chu phì cười, đưa tay đặt ngang thành ghế, vây cô trong lòng.
“Em còn muốn nhắc tới chuyện này là sao?”
“Tưởng tiên sinh, Phương Thành không chịu nổi kích động.”
Ánh mắt người đàn ông u ám như muốn ghim chặt cô lại.
“Hắn bị chuyện gì kích động vậy?”
Hứa Tình Thâm bật cười, đúng vậy, anh ta phát bệnh chắc hẳn chỉ là ngẫu nhiên. Nhìn thái độ dửng dưng của Phương Thành đối với cô hôm nay, sao có thể vì câu nói đùa của Tưởng Viễn Chu mà phát bệnh chứ?
Cô thu lại ánh nhìn, thuận miệng nói: “Chắc là nhìn anh và Vạn Dục Ninh liếc mắt đưa tình nên bị kích động nha.”
Tưởng Viễn Chu không nhịn được bật cười: “Được rồi, náo loạn đến bây giờ bụng cũng đã đói, đi ăn gì đi.”
“Tôi muốn về nhà.”
“Quay về nhà kia sao? Ăn xong thì về Cửu Long Thương.”
Hứa Tình Thâm vội vàng từ chối: “Ba tôi còn đang chờ tôi ở nhà, bọn họ đều đang lo lắng chuyện bồi thường.”
Người đàn ông ngồi im lặng, thật ra cô chỉ viện cớ, nói thẳng ra là sợ anh có suy nghĩ gì khác. Tưởng Viễn Chu định trêu chọc cô một chút, nhưng nghĩ tới dáng vẻ của Hứa Tình Thâm lúc ban ngày thì anh lại đè nén suy nghĩ đó lại.
“Lúc đầu em nói Phương Thành tính kế gây ra tai nạn cho em, vậy tại sao vừa nãy còn muốn cứu hắn?”
“Tôi…” Giọng nói của Hứa Tình Thâm trở nên lí nhí. “Bởi vì tôi là bác sĩ.”
“Hẳn là tôi nên phối hợp mới phải, khen em có nhân cách cao thượng, y đức hơn người?”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm đối diện với Tưởng Viễn Chu, cô kéo cổ tay người đàn ông tới trước mặt nhìn đồng hồ, Tưởng Viễn Chu nhìn cô.
“Sao vậy? Tôi đoán em không biết nhãn hiệu này đâu.”
Ngón tay Hứa Tình Thâm búng trên mặt đồng hồ vài cai.
“Anh Tưởng à, không còn sớm nữa, thật sự là tôi cũng không muốn ăn gì, tôi muốn về.”
“Nhà em ở nơi đâu?”
Hứa Tình Thâm nói ra địa chỉ.
Tưởng Viễn Chu bảo tài xế lái xe, bánh xe vừa chuyển hướng, di động của người đàn ông vang lên.
“Alo.”
“Viễn Chu, anh nói hộ em đi, em muốn đưa Phương Thành tới bệnh viện Tinh Cảng.”
Nét mặt Tưởng Viễn Chu vẫn không thay đổi.
“Vì sao không đưa tới Nhân Hải?”
“Em cũng không biết tình hình của Phương Thành thế nào, em không muốn để cho ba em biết… Còn có bọn A Lăng bên kia, anh nói giúp em vài câu, để cho bọn họ không nói lung tung. Mấy ngày này Phương Thành quan tâm chuyện ở bệnh viện cho em, có lẽ quá mệt mỏi.”
Tưởng Viễn Chu hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh không có gì ngăn cản nữa, cứ thế ùa vào. Ánh đèn đường hắt qua một vầng sáng phản chiếu trên gương mặt người đàn ông, toát lên vẻ lạnh lùng mà xa lạ.
“Em nên cân nhắc một chút, biết đâu bệnh của hắn là bệnh khó chữa trị?”
“Không đâu!”
“Nếu em muốn làm như vậy thì anh sẽ giúp!” Tưởng Viễn Chu hờ hững nói, sau đó cúp điện thoại.
Hứa Tình Thâm nhìn ra cảnh sắc ngoài kia tới mất hồn, nhưng cô vẫn nghe được câu hỏi của Tưởng Viễn Chu.
“Rốt cuộc thì Phương Thành mắc bệnh gì?”
“Không phải anh ta tới Tinh Cảng nhập viện sao? Anh cho anh ta kiểm tra toàn thân là biết à.”
“Hay là tôi giao cho em phụ trách?”
Hứa Tình Thâm quay sang nhìn anh. “Được, nếu anh không sợ xảy ra sự cố gì thì tôi không có ý kiến.”
Người đàn ông ngắm nghía chiếc điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chiếc xe lao thẳng đến tiểu khu nhà Hứa Tình Thâm.
Tài xế mở cửa xe cho cô, Hứa Tình Thâm khom lưng cầm lấy đôi giày của cô, cô nhìn Tưởng Viễn Chu nói: “Cảm ơn, hẹn gặp lại.”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô đứng đổi giày bên ven đường, sau đó xách đôi nhanh chóng đi về nhà.
“Tưởng tiên sinh, kế tiếp chúng ta đi đâu?”
“Tới Tinh Cảng.”
Hứa Tình Thâm về đến nhà, lúc đứng ở cửa nghe thấy giọng nói của Triệu Phương Hoa.
“Ông đừng im lặng, đó là con gái của ông, bình thường là do ông nuôi dạy không nghiêm…”
Hứa Tình Thâm lấy chìa khóa ra, mở cửa đi vào, Triệu Phương Hoa nghe thấy động tĩnh quay đầu, Hứa Vượng đang ngồi trên ghế salon đứng lên, hỏi: “Tình Thâm, ăn cơm tối sao?”
“Ngày hôm nay trong nhà ăn cơm thừa, không có gì cả.” Triệu Phương Hoa nói xong, đặt mông ngồi trở lại sô pha.
“Ba, con ăn rồi.” Hứa Tình Thâm đi cất giầy. “Mọi người đang nói ồn ào gì đấy?”
Hứa Vượng không trả lời, Triệu Phương Hoa nghe thấy Hứa Tình Thâm nói vậy, sắc mặt trở nên khó coi.
“Còn không phải là vì chuyện của cô sao? Trong nhà lại không có tiền…”
“Chuyện của con? Vậy à, không cần quan tâm đâu…” Hứa Tình Thâm tháo túi trên vai xuống.
“Không cần đâu, người khác đã giúp con rồi.”
Triệu Phương Hoa vừa nghe vậy, vẻ mặt phấn chấn hẳn lên. “Con nói thật? Ai có thể giúp chứ?”
“Là vị lãnh đạo hôm nay mẹ gặp.”
Hứa Tình Thâm đi tới trước mặt ba mình. “Ba, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ba xem con cũng không sao rồi mà.”
“Tình Thâm, làm sao chúng ta có thể không lo lắng chứ?” Triệu Phương Hoa tiếp lời, đi tới bên cạnh cô. “Con là con gái của chúng ta, chuyện của con cũng là chuyện của mẹ mà.”
Hứa Tình Thâm cầm chiếc túi đi vào phòng. “Con đi ngủ trước đây, ngủ ngon.”
Cô đẩy cửa phòng đi vào, sau đó khóa trái cửa lại, một gia đình như thế, cũng chỉ có một nơi chật hẹp này là thuộc về cô.
Hứa Tình Thâm ngồi trên mép giường, kéo ngăn kéo trên giá sách ra, bên trong có bằng tốt nghiệp của cô.
Bạn bè người thân đều nói Hứa Tình Thâm học y, thật giỏi, trong nhà có một vị bác sĩ là một chuyện trâu bò cỡ nào chứ, Nhưng chỉ có cô và Phương Thành biết, nàng học y cũng là vì anh. Cô đã từng thấy Phương Thành phát bệnh làm cô quá đỗi sợ hãi, cho nên cô phải trở thành một bác sĩ. Như vậy, chỉ cần cô ở bên cạnh anh, anh cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Hôm sau.
Hứa Tình Thâm bắt xe tới bệnh viện, vừa vào phòng khám thì có một y tá đẩy cửa bước vào.
“Bác sĩ Hứa, bệnh nhân giường 88 muốn gặp chị.”
“Sao vậy?”
“Nói có chuyện gấp.”
Hứa Tình Thâm cầm chiếc áo trắng, đi ra ngoài vừa đi vừa khoác vào.
Đi tới phòng bệnh khu VIP, Hứa Tình Thâm đẩy một cánh cửa phòng trong đó ra, cô nhanh chóng bước vào, thấy Phương Thành ngồi ở mép giường, bên trong phòng không có ai khác.
Cô liếc nhìn anh ta.
“Tôi không phải bác sĩ chính của anh, anh tìm nhầm người rồi.”
“Tình Thâm, đây là lần thứ hai em cứu anh.”
Hứa Tình Thâm đút hai tay ở trong túi áo.
“Phương Thành, anh có thể đồng ý với tôi một việc không?”
“Em nói đi.”
“Mấy người đừng hại tôi nữa, hãy xem như là tôi đã cứu anh đi.”
Ánh mắt Phương Thành nhìn về phía Hứa Tình Thâm.
“Anh chưa từng muốn làm hại em.”
“Anh không giết người, nhưng người lại vì anh mà chết.”
Phương Thành vẫn nhìn Hứa Tình Thâm chằm chằm. “Có chuyện anh muốn em giúp.”
“Chuyện gì?”
“Anh không muốn để người khác biết anh bị bệnh gì.”
“Tôi không giúp được.” Hứa Tình Thâm từ chối ngay lập tức. “Đã vào bệnh viện Tinh Cảng là họ sẽ kiểm tra ra.”
“Không, anh sẽ không để bất cứ ai khám cho anh, chỉ cần em không nói sẽ không ai biết.”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Nếu anh ở bên Vạn Dục Ninh, lẽ nào anh không định nói cho cô ta biết?”
“Người hiểu rõ và có thể để anh nói ra hết mọi chuyện như vậy chỉ có em.”
“Phương Thành, anh đừng nói với tôi như vậy.” Hứa Tình Thâm né tránh ánh mắt người đàn ông. “Cách có một tháng trước, anh còn nói yêu tôi. Nhưng mới vài ngày thôi anh đã ở bên Vạn Dục Ninh rồi. Tôi sẽ không bao giờ tin vào lời nói của anh nữa.”
Hứa Tình Thâm xoay người rời đi, cô mở cửa phòng bệnh, còn chưa bước ra liền thấy Vạn Dục Ninh.
Vạn Dục Ninh nhìn thấy cô cũng ngẩn người ra. Trong tay cô đang cầm cháo hải sản mới mua, lúc này, trong cơn giận dữ, hất thẳng bát cháo lên người Hứa Tình Thâm.