Dọc đường Hứa Tình Thâm đến Cửu Long Thương, cô tựa vào taxi, mi mắt khép chặt, không nhúc nhích.
Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu trộm nhìn, một cô gái như vậy, xinh đẹp thanh tú, lại đến một nơi cao quý như Cửu Long Thương, nhưng sao vẻ mặt lại có phần bi thương bất đắc dĩ như thế.
Từ sau khi Hứa Tình Thâm bắt đầu tốt nghiệp đi làm, cô luôn luôn ghi nhớ một câu đã từng nói.
Từ nhỏ cô đã phải sống dựa vào ba và mẹ kế, đòi hỏi cô phải khôn ngoan, cô không trông mong tương lai giàu sang phú quý, chỉ mong có thể độc lập về kinh tế, không phải cầu cạnh người khác dù chỉ một lần!
Cô muốn làm một Hứa Tình Thâm giản đơn, đủ năng lực làm những chuyện mình muốn làm.
Nhưng vận mệnh hết lần này đến lần khác thích bông đùa cô, cô lần lượt vì bản thân mình làm ra chuyện trái lương tâm, vì mình, vì người, cho dù có chán ghét thì đó cũng là đường sống duy nhất.
Cô hiểu, cô biết, biết rất rõ, cô mở miệng cầu xin người khác, là bởi vì cô không đứng ở một nơi mà không kẻ nào uy hiếp được địa vị của mình.
Xe bất ngờ dừng lại, tài xế quay đầu nói: “Đến rồi.”
Hứa Tình Thâm hé mắt, ánh mắt có phần mơ hồ, cô trả tiền sau đó đẩy cửa bước xuống, bảo vệ nhìn thấy cô, vẫn còn gọi một tiếng ‘cô Hứa’.
“Tôi muốn gặp Tưởng tiên sinh.”
“Tưởng tiên sinh ra ngoài rồi ạ.”
Hứa Tình Thâm ngước mắt nhìn vào bên trong, đèn trong phòng ngủ lầu hai vẫn còn sáng, cô biết lúc này Tưởng Viễn Chu rất khó xử, cho nên nhất định muốn tránh mặt cô.
“Vậy Vạn Dục Ninh đâu?”
“Cô Vạn ở bên trong.”
Khuôn mặt Hứa Tình Thâm không có thêm biểu hiện dư thừa nào, cô đã sớm đoán được, không có khả năng Vạn Dục Ninh dọn ra khỏi Cửu Long Thương.
“Tôi muốn vào, có thể không?”
Bảo vệ gật đầu một cái, sau đó cho vào, điểm này vượt ngoài dự tính của Hứa Tình Thâm. Cô men theo con đường quen thuộc đi vào trong, nơi này, cô từng ở một năm, cho dù không đến mức nặng tình với từng viên gạch từng hòn ngói, nhưng lại một lần nữa bước đi, cũng có rất nhiều xúc động bùi ngùi.
Hứa Tình Thâm vào phòng khách, từ xa đã trông thấy Vạn Dục Ninh đang ngồi trên bàn ăn, Lão Bạch đứng một bên: “Cô Hứa.”
Hứa Tình Thâm gật nhẹ một cái, sau đó đến bên cạnh Vạn Dục Ninh.
“Cô Vạn.”
Vạn Dục Ninh uống canh, cũng không thèm ngẩng lên: “Hứa Tình Thâm, cô đến tìm ai?”
“Nếu Tưởng tiên sinh đã không chịu gặp, tôi nghĩ, tìm cô cũng vậy.”
Vạn Dục Ninh đứng dậy, từ trong tô canh múc ra một chén, cô ta vừa nếm, đầu lưỡi đã bỏng rát: “Cô tìm tôi làm gì?”
“Phương Thành…”
“Tôi không muốn nghe cái tên này.” Vạn Dục Ninh ngước mắt lên liếc nhìn Hứa Tình Thâm.
“Không phải là cô định đến đây khuyên giải tôi chứ?”
“Anh ấy hôn mê bất tỉnh, bây giờ không có một bệnh viện nào chịu tiếp nhận, tôi biết cô hận anh ấy thấu xương, nhưng đây là khoảng thời gian sau cùng của anh ấy rồi, có thể đừng để anh chịu sự giày vò…”
“Hứa Tình Thâm.”
Vạn Dục Ninh quắc mắt cắt ngang lời cô: “Cô có biết là bây giờ tôi thích nghe nhất là thứ gì không? Chính là Phương Thành chịu giày vò đấy! Tại sao tôi phải cứu anh ta? Cô cho tôi lý do đi.”
Hứa Tình Thâm không muốn phí phạm quá nhiều thời gian như vậy, ánh mắt cô khẩn thiết nhìn người đàn ông bên cạnh: “Lão Bạch, tôi biết Tưởng Viễn Chu có ở đây, anh cho tôi gặp anh ấy một lần đi.”
Vạn Dục Ninh nghe vậy, càng giận không có chỗ trút: “Hứa Tình Thâm, cô định ở đây so bì với tôi, xem trong lòng Tưởng Viễn Chu địa vị của ai cao hơn à?”
“Cô Hứa, Tưởng tiên sinh thật sự không có ở đây.”
Lão Bạch có chút khó xử, bình thường anh không quen nói dối, cho nên trên mặt đầy ắp sự lúng túng.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm dán chặt vào hướng cầu thang, đột nhiên Vạn Dục Ninh đảo mạnh cánh tay, chén canh trước mặt vung vãi, cả một chén canh đầy đổ hết lên đùi Hứa Tình Thâm, cô bị nóng phải lùi về sau một bước.
“Cô Vạn!” Lão Bạch lên tiếng, lại nhìn sang Hứa Tình Thâm.
Cô nắm chặt tay lại, chân trái động nhẹ, một lúc sau đứng thẳng lại nói tiếp: “Nếu cô Vạn muốn trút giận, làm gì cũng được.”
“Cô tưởng cô là ai? Xứng để tôi trút hết giận à?” Vạn Dục Ninh chống đôi tay lên bàn sau đó đứng dậy.
“Tại sao Tưởng Viễn Chu không gặp cô? Là chơi chán rồi đấy.”
Lão Bạch ở bên chau mày, nhưng rốt cuộc vẫn không xen vào, hơn nữa Tưởng Viễn Chu bảo anh ở lại nơi này, không được phép đi.
Cuối cùng, sắc mặt Hứa Tình Thâm cũng trở nên u ám, cô bất động nhìn chằm chằm Vạn Dục Ninh: “Sinh mệnh do trời, Vạn Dục Ninh, chúng ta có thể đừng so đo chuyện trước kia không?”
“Hứa Tình Thâm, tôi và cô, tôi và Phương Thành, tất cả mọi chuyện tôi đều ghi nhớ, không bỏ qua được!”
Khóe môi Vạn Dục Ninh khẽ rướn lên, cô cũng từng thật lòng thật dạ đối với Phương Thành, nhưng đối lấy kết cục là gì?
Lão Bạch hướng về phía Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng nói: “Cô Hứa, cô vẫn là nên trở về đi.”
Hứa Tình Thâm có thể nhìn ra, Vạn Dục Ninh sẽ tuyệt đối không chấp nhận, ánh mắt cô bất giác lại nhìn về phía cầu thang, bước chân không khỏi đi về phía trước, Vạn Dục Ninh thấy vậy, ngăn trước một bước: “Cho dù Tưởng Viễn Chu có đứng trước mặt cô, anh ấy cũng sẽ không đồng ý, Phương Thành hại tôi thành ra thế này, anh ấy thương tôi còn không kịp.”
Vạn Dục Ninh nói xong, đẩy mạnh Hứa Tình Thâm.
“Hứa Tình Thâm, cô và chúng tôi không phải người trong cùng một thế giới, chấp nhận sự thật đi, cút.”
Hứa Tình Thâm lảo đảo lùi về sau, nhìn đăm đăm vào ánh mắt tầm thường mà thản nhiên của Vạn Dục Ninh.
“Có thời gian, chi bằng trở về nhặt xác của Phương Thành đi.”
Mí mắt Hứa Tình Thâm giật liên hồi, môi tái nhợt, Vạn Dục Ninh tiến lại gần: “Đi mau đi chứ, trước khi chết Phương Thành muốn gặp nhất chính là cô đấy, cô định để anh ta chết không nhắm mắt à?”
Vạn Dục Ninh cảm thấy cơ thể đột nhiên nghiêng sang một bên, Hứa Tình Thâm hung hăng đẩy cô ta ra, bất thình lình chạy vọt về phía cầu thang, phản ứng của Lão Bạch vô cùng nhanh, liền nghe thấy Vạn Dục Ninh hét lên: “Lão Bạch, cản cô ta lại!”
Hứa Tình Thâm nhảy lên bậc thang, có tiếng bước chân đuổi theo của người đàn ông, cô liều mình xông đến lầu hai, men theo hành lang chạy thẳng vào phòng ngủ chính.
“Cô Hứa.”
Hứa Tình Thâm lao thẳng một mạch đến trước phòng ngủ chính, đẩy mạnh cửa đi vào.
Trong căn phòng có tiếng TV, Hứa Tình Thâm bước nhanh vào, quả nhiên từ xa đã trông thấy Tưởng Viễn Chu ngồi trên sô pha.
Cô không cách nào hình dung được cảm giác của bản thân lúc này, Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu, sau lưng Lão Bạch cũng đã đuổi kịp: “Tưởng tiên sinh…thật xin lỗi.”
“Tại, tại sao?” Hứa Tình Thâm khẽ hỏi.
“Cái gì mà tại sao?”
“Tại sao không gặp em?”
Tưởng Viễn Chu ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của cô.
“Tôi biết rõ vì sao em đến đây, em cũng biết tôi sẽ không giúp em, hà tất gì phải lãng phí thời gian nói chuyện của đôi bên chứ?”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, bao nhiêu lời cầu xin trong lòng, đột nhiên nghẹn ứ nơi cổ họng, một chữ cũng không phát ra được. Vạn Dục Ninh chạy đến phát mệt, nghe được những lời này của Tưởng Viễn Chu, lòng đã hoàn toàn khẳng định: “Nghe thấy chưa? Còn không chịu đi?”
“Tôi không cầu xin các người gì cả, chỉ là muốn một cơ hội đến gặp bác sĩ, như vậy cũng không được sao?”
“Hứa Tình Thâm, cô cũng là bác sĩ mà.” Vạn Dục Ninh châm chọc bật cười thành tiếng.
“Lần đầu tiên Phương Thành phát bệnh, là cô cứu, báo cáo kiểm tra sức khỏe cũng là cô viết, cô quên rồi à? Cô cứu đi.”
“Tôi có thể cứu, nhưng người bình thường khi phát bệnh cần đến bệnh viện, bệnh viện cũng sẽ không từ chối. Tôi chỉ muốn có một nơi để chữa trị, như vậy cũng không được ư?”
Khóe miệng Vạn Dục Ninh căng ra: “Bệnh viện là cô mở?”
Hứa Tình Thâm đặt toàn bộ hi vọng lên người Tưởng Viễn Chu, nhưng Tưởng Viễn Chu cúi đầu nói: “Tôi không giúp được em.”
“Tinh Cảng có thể không nhận, nhưng còn những bệnh viện khác? Vậy cũng không được sao?”
“Đương nhiên không được!” Vạn Dục Ninh oán hận mở miệng.
Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu không biểu lộ quá nhiều, hai tay bắt lại, liếc mắt về phía Hứa Tình Thâm: “Đây là tôi nợ Vạn Dục Ninh, nếu không phải tôi nhiều lần sơ ý, nhà họ Vạn sẽ không thành ra thế này. Cô ấy cũng sẽ không bị tổn thương sâu như vậy, đây là chuyện duy nhất tôi đồng ý làm cho cô ấy, nếu như việc này cũng không làm được, Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu tôi có khác gì kẻ bội bạc?”
Hứa Tình Thâm ngây ra, đột nhiên phát hiện một chữ cô cũng không tiếp nhận được.
Tưởng Viễn Chu đã nói đến nước này, nhưng cô vẫn không có cách nào hận anh, Vạn Dục Ninh bị bức đến phát điên, đến độ sảy thai, nhà họ Vạn thân bại danh liệt, bây giờ Tưởng Viễn Chu làm giúp Vạn Dục Ninh, đúng thật chỉ có chuyện này. Nếu ngay cả chuyện này anh cũng làm không được, anh không có cách nào ăn nói với phần tình nghĩa kia của nhà họ Vạn.
Lão Bạch không đành lòng nhìn cô như vậy, anh hiểu rõ tính cách của Tưởng Viễn Chu, một khi đã nói là làm: “Cô Hứa, cô vẫn nên quay về đi.”
“Quay về?” Trong giọng nói Hứa Tình Thâm lộ ra sự bi thương.
“Quay về tận mắt chứng kiến Phương Thành chết trước mặt phải không? Chuyện đời không thể lưỡng toàn, Tưởng tiên sinh vì Vạn Dục Ninh chặn đường sống của người khác, tôi sẽ vì Phương Thành không được chữa trị đến chết đau lòng cả đời. Các người đều biết anh ấy mắc bệnh nan y, không sớm thì muộn cũng đi như ý các người, tôi thực sự không hiểu nổi, tại sao ngay cả cơ hội cứu giúp cuối cùng cũng phải đoạt mất?”
Tưởng Viễn Chu nghe được tiếng ‘Tưởng tiên sinh’ này, không khỏi nhướn mày.
Vạn Dục Ninh cúi đầu, chén trà lạnh lẽo đặt trên bàn, cô ta khom lưng xuống cầm lên, khóe mắt Tưởng Viễn Chu lướt qua động tác của cô ta, đột nhiên anh đoạt lấy chén nước, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Hứa Tình Thâm.
“Em còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Cuối cùng cô cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, không muốn cũng phải chấp nhận, tiếp tục ở lại nơi này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Hứa Tình Thâm xoay người rời khỏi đó, ra khỏi phòng, Tưởng Viễn Chu đặt mạnh chén nước lên bàn, Vạn Dục Ninh mặt mũi ấm ức: “Viễn Chu, anh làm gì đấy? Em chỉ là muốn uống chút nước mà thôi.”
“Vết tích trên ống quần Hứa Tình Thâm, đã xảy ra chuyện gì?” Tưởng Viễn Chu mặt cũng không ngước lên, lạnh lùng hỏi.
Lòng Vạn Dục Ninh khẽ run lên, Hứa Tình Thâm mặc quần jean tối màu, cũng không quá mức nổi bật, cô không ngờ Tưởng Viễn Chu vẫn nhìn ra.
“Còn không phải vừa rồi ở dưới lầu cô ấy muốn gặp anh ư, không cẩn thận làm đổ chén canh, không liên quan đến em.”
Tưởng Viễn Chu không tin, cũng không nghe lọt, anh ngồi trên sô pha xuất thần nhìn về một nơi nào đó.
Nhưng Vạn Dục Ninh không kiềm chế được: “Cho nên vừa rồi anh mới giật lấy chén nước, cho rằng em định hất lên cô ta đúng không?”
“Lão Bạch, đưa cô Vạn về phòng nghỉ ngơi.”
Lão Bạch vừa nghe vậy, khuôn mặt đang khó chịu thả lỏng hẳn, Vạn Dục Ninh là phụ nữ, Tưởng Viễn Chu lại để anh đưa cô ta về phòng?
Vạn Dục Ninh biết anh không còn kiên nhẫn, cô nén cơn giận xuống thật sâu, thôi được, chỉ cần Tưởng Viễn Chu không mở cửa cho lời van xin của Phương Thành, Vạn Dục Ninh không sợ Hứa Tình Thâm sẽ có cơ hội. Mối hận tình nhân cũ vì Tưởng Viễn Chu mà qua đời, màn kịch sắp diễn ra có bao nhiêu là kinh thiên ngược tâm đây?
Vạn Dục Ninh chỉ nghĩ một chút thôi đã cảm thấy kích động. Cô đương nhiên không để Lão Bạch đưa đi, nhấc chân đi ra ngoài.
Hứa Tình Thâm trở lại Tinh Cảng, Phương Minh Khôn và Hứa Vượng vẫn còn chờ bên ngoài, một chiếc ô tô lẻ loi đậu ven đường.
Phương Minh Khôn thấy cô xuất hiện trong kính chiếu hậu, mở cửa xe bước xuống: “Tình Thâm, thế nào rồi?”
Hứa Tình Thâm nói không nên lời, chỉ lắc đầu một cái, cô đi đến ghế sau kiểm tra tình trạng của Phương Thành, Phương Minh Khôn nôn nóng gặng hỏi: “Vẫn không được phải không?”
Nước mắt Hứa Tình Thâm đã ứa ra, dựa vào xe, hai tay ôm mặt: “Xin lỗi, con không có cách.”
Mu bàn tay có một cảm giác lành lạnh, vừa rồi khi Hứa Tình Thâm rời khỏi Cửu Long Thương đang lúc tuyết rơi, khi ấy vẫn còn ít, hiện tại từng bông tuyết rơi lả tả trên bầu trời, Phương Minh Khôn tâm nguội như tro, bất thình lình chạy vọt vào cổng bệnh viện.
Hứa Vượng thấy vậy, gấp rút đuổi theo.
Hứa Tình Thêm nếm được vị đắng trong miệng, tầm nhìn lẫn lộn mơ hồ, dường như đã không còn thấy rõ những chuyện đang xảy ra trước mắt.
Phương Minh Khôn cùng đường, không đành lòng nhìn con trai cứ như vậy rời khỏi, ông đã sớm không còn quan tâm đến tôn nghiêm mất đi kiêu hãnh, ông quỳ mọp xuống trước cổng Tinh Cảng gào lên, van xin bọn họ mau cứu Phương Thành.
Bên ngoài bệnh viện Tinh Cảng, người đi đường qua lại nhiều như vậy, nhưng giữa trời đông tuyết rơi giày đặc thế này, không ai màng đến chuyện nhà của người khác, thay vì ở đây lãng phí thời gian, còn không bằng về nhà vùi mình trong sô pha, cùng vợ cùng chồng trò chuyện xem TV.
Hứa Vượng kéo Phương Minh Khôn dậy: “Đừng quỳ, ông đứng lên đi, trời lạnh thế này mà!”
Hứa Tình Thâm từ xa nhìn lại, tòa cao ốc Tinh Cảng tọa lạc ở nơi phồn hoa bậc nhất Đông Thành, phục vụ đám người thượng lưu nhất, nhưng bây giờ, nó lại trơ mắt nhìn Phương Minh Khôn quỳ xuống van xin, tàn nhẫn cự tuyệt một sinh mệnh trước cửa.
Bác sĩ, kể từ khi xã hội bắt đầu hình thành, đã phải gánh vác sứ mệnh cứu người.
Nhưng bệnh viện này thì sao?
Hứa Tình Thâm ngồi vào trong xe, lệ rơi đầy mặt tiến gần đến trước Phương Thành, cô vỗ vỗ mặt anh: “Phương Thành, anh mở mắt ra nhìn một chút, nhìn xem người thân của anh đang làm gì kìa.”
“Phương Thành, anh tỉnh lại đi!”
Trời tối hẳn, tựa như bị vẩy đầy mực, đêm đen, lòng người, thứ màu trắng duy nhất chính là lớp tuyết đang dần dày lên.
Hứa Tình Thâm nhìn xuyên ra ngoài cửa sổ, Phương Minh Khôn vẫn quỳ ở đó, đôi vai và đầu trắng xóa, trên mặt đất có vài vết tuyết mới. Cô giơ tay lên, đẩy cửa xe sau đó bước xuống.
Hứa Tình Thâm đi đến bên cạnh Phương Minh Khôn, xoay người kéo tay ông dậy: “Ba nuôi, ba đứng dậy đi.”
Có vài y tá tan ca đi ngang qua, nhìn thấy Hứa Tình Thâm thì đi đến: “Bác sĩ Hứa.”
Y tá trẻ nhìn thấy bộ dạng của cô thì hoảng hốt, trong ấn tượng của cô từ trước đến nay Hứa Tình Thâm luôn luôn mạnh mẽ giỏi giang: “Chị sao vậy?”
“Không sao.” Hứa Tình Thâm quay người lại, khẽ lau vành mắt đang ửng hồng.
Y tá trẻ từ lời nói của Phương Minh Khôn lờ mờ đoán ra được chút gì đó: “Bảo bác trai đừng phí sức ở đây nữa, thái độ của Tinh Cảng…” Cô muốn nói rồi lại thôi, nhỏ giọng lại: “Cho dù vào phòng cấp cứu… Chị biết đấy, ý của Tưởng tiên sinh rất rõ ràng, không thể cứu, cũng không thể phá hủy danh tiếng của Tinh Cảng. Cho nên các người đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.”
Chóp mũi Hứa Tình Thâm xót xa, cho nên lúc nói chuyện giọng cũng nghẹn ngào: “Tôi biết, cám ơn.”
“Vậy em đi trước nhé.”
Hứa Tình Thâm gật nhẹ đầu.
Màn đêm hoàn toàn buông xuống, người trước cổng bệnh viện ngày một ít, Phương Minh Khôn tựa vào người của Hứa Vượng, không còn sức lực.
Hứa Vượng bất động nhìn con gái: “Tình Thâm, về thôi, tiếp tục nữa ngay cả lão Phương cũng chịu không nổi.”
“Vâng.” Hứa Tình Thâm đáp lại một chữ, qua một lúc, mới tiếp tục: “Chúng ta về thôi.”
Hứa Vượng vỗ vỗ vai Phương Minh Khôn: “Lão Phương, ông đừng như vậy, đi thôi.”
“Không…” Phương Minh Khôn dù cả người không còn chút sức lực, nhưng giọng nói thì vẫn kiên quyết như cũ: “Bệnh viện không chịu nhận người, cũng được, tôi cùng con tôi chết ở đây.”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm ảm đạm, nước mắt lại lăn tròn trong hốc mắt, từ rất xa, một ngọn đèn đột nhiên phát ra, vừa vặn chiếu thẳng lên người cô, Hứa Tình Thâm cảm thấy vô cùng chói mắt, nhưng cô mệt mỏi không muốn giơ tay lên che lại.
Xe rất nhanh đã dừng lại ven đường, tuyết rơi càng lúc càng dày, Hứa Tình Thâm nhìn thấy một bóng hình bước xuống, anh ta đi ra phía sau xe, mở cửa.
Một chiếc ô lớn màu đen được bật ra trên đỉnh đầu, khi Tưởng Viễn Chu xuất hiện, toàn thân đều là màu đen, vô cùng phong độ, kết hợp với áo khoác dài, anh đứng giữa sắc trắng mênh mang mờ mịt, không gì sánh bằng. Tưởng Viễn Chu đứng cạnh xe nhìn về phía cô, khăn quàng khoác trên cần cổ, độ dài hai bên không cân xứng, nhưng lại là một tạo hình đẹp mắt nhất.
Đèn trước xe chiếu thẳng vào Hứa Tình Thâm, bao trọn lấy bóng hình của cô.
Ánh mắt cô nhìn thẳng về phía trước, bên phải Tưởng Viễn Chu vài thước, có một cột đèn cao thật cao, ánh sáng tỏa ra thành một bóng tròn mờ mờ. Vài bông tuyết trắng xóa rơi dưới ngọn đèn, Hứa Tình Thâm nhìn thấy nó liều mạng rơi xuống, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa lao thẳng về phía Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông như vậy, có bao nhiêu là phụ nữ tình nguyện liều mạng tan xương một lần, chỉ cần anh đối xử dịu dàng một phút, một giây thôi?
Dường như Lão Bạch nói gì đó với Tưởng Viễn Chu, người đàn ông vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng.
Hứa Tình Thâm rũ mắt xuống, không hề ước vọng một cái liếc mắt dịu dàng, Tưởng Viễn Chu đến Tinh Cảng, đại khái cũng vì Phương Minh Khôn không chịu rời đi. Trước giờ Tưởng Viễn Chu luôn coi trọng danh tiếng của Tinh Cảng, không thể chấp nhận loại chuyện này bị truyền thông hé ra ngoài, thật phiền phức.
Hứa Tình Thâm xoay người kéo Phương Minh Khôn đi, vừa ngước mắt lên, thoáng thấy vài người đi ra từ trong bệnh viện, mang theo băng ca, đang bước nhanh về hướng này.
Họ lướt qua Hứa Tình Thâm, rồi tiếp tục đi về phía trước, cô vội xoay người, nhìn thấy nhân viên y tế đến cạnh xe của Phương Thành, tôi một câu anh một câu ẩn hiện trong đêm đen tịch mịch, Hứa Tình Thâm cảm thấy máu huyết đang đông cứng trong cơ thể dường như đang lưu chuyển lại.
“Mau, đỡ chân…”
“Như vậy không được, không có lực, cậu sang bên kia đi.”
“Được, một, hai, ba!”
Hứa Tình Thâm nhìn thấy Phương Thành được đặt lên băng ca, Hứa Vượng kích động kéo Phương Minh Khôn: “Mau dậy đi, có người của bệnh viện ra rồi, lão Phương!”
Toàn bộ những việc này khiến người khác bất ngờ chẳng kịp đề phòng, Hứa Vượng đỡ Phương Minh Khôn đứng dậy, đầu gối ông tê rần, chân cũng nhấc không nổi, Hứa Vượng vội vàng ngồi xuống giúp ông bạn xoa bóp đầu gối: “Đừng gấp đừng gấp, bọn họ đồng ý cứu người là tốt rồi.”
Sau khi đoàn người rời khỏi, Hứa Tình Thâm nghe được tiếng gọi từ xa của Hứa Vượng.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không nhúc nhích.
Tưởng Viễn Chu cất bước, không rõ là đi về phía cô, hay là hướng về Tinh Cảng.
Cô chết trân một chỗ, nhìn thấy anh xuất hiện như ngôi sao trên bầu trời đêm, chiếc ô màu đen Lão Bạch bật lên đã phủ một lớp trắng xóa, gió thổi tung vạt áo của Tưởng Viễn Chu, thời điểm anh đến rất gần cô, tựa như từ trên trời giáng xuống, một pho tượng thần.
Hứa Tình Thâm nghẹn ngào, cả người căng thẳng lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, cô cảm thấy toàn thân vô cùng lạnh, bởi vì tuyết sau khi tan ra làm quần áo cô ướt sũng, vừa rồi linh hồn cô tựa như lạc ở nơi nào, một chút cũng không nhận thấy, bây giờ cơ thể mới trở về thực tại, cô rụt hai vai, trên đầu cũng có từng giọt nước chảy xuống.
Hứa Tình Thâm nhấc chân, đôi chân tê dại, nhưng bước đi lại vững vàng, cô bước nhanh về phía Tưởng Viễn Chu, chui vào chiếc ô màu đen, cô khẽ tựa đầu vào lồng ngực người đàn ông.
Tưởng Viễn Chu đứng im, Lão Bạch rời khỏi tán ô, tay vẫn giữ nguyên, giành toàn bộ không gian cho họ.
“Cảm ơn.” Giọng nói Hứa Tình Thâm phát ra khe khẽ trước ngực anh.
Không có chỉ thị của Tưởng tiên sinh, Tinh Cảng sẽ không ra tay, hai tay Hứa Tình Thâm nắm lấy áo khoác của anh, bàn tay Tưởng Viễn Chu vuốt ve sau đầu cô, không lên tiếng.
Hứa Tình Thâm khóc nấc lên, liên tục chống đỡ đến lúc này, quá khổ sở. Tất cả hoảng hốt và sợ hãi đều đè nén trong lòng: “Nếu Phương Thành cứ như thế mà đi, cả đời em cũng không thể tha thứ cho bản thân mình. Tưởng Viễn Chu, đêm đó là em tiêm cho anh ấy, trong vô số những bàn tay gian ác đẩy anh ấy vào đường cùng, có cả em.”
Tưởng Viên Chu vẫn không hề lên tiếng, ngước mắt lên nhìn ra xa, dừng lại trên dòng chữ bệnh viện Tinh Cảng to lớn.
Hứa Tình Thâm ôm anh, không còn đơn giản là sự yên lòng, càng lúc cô càng lưu luyến cái ôm này, liên tiếp những thời điểm cô cô đơn ngặt nghèo anh đều cho cô dựa vào.
Từ trước đến nay cô luôn là một người lãnh đạm thậm chí có thể gọi là lạnh lùng, đều nói muốn Hứa Tình Thâm động lòng, còn khó hơn cả lên trời. Chỉ là mọi người đều không biết, cô là người dễ xúc động hơn bất cứ người nào, lòng của cô chịu không nổi sự ấm áp, cảm động, đối với Tưởng Viễn Chu nhìn cô có vẻ như không để tâm kì thật từng đợt tấn công cứ đến, từng bước từng bước một đẩy lùi, lùi đến chỗ tận cùng. Hứa Tình Thâm muốn kiên trì giữ vững, nhưng vừa rồi, khoảnh khắc Tưởng Viễn Chu xuống xe, thoáng bước đến theo cơn gió, cô nghe được rõ ràng âm thanh trái tim mình vỡ vụn, từng mảnh từng mảnh một xuyên qua thể xác và linh hồn cô.
Tưởng Viễn Chu cứ như vậy mạnh mẽ như Chúa cứu thế, tiến thẳng vào đáy lòng cô, Hứa Tình Thâm phảng phất cảm thấy bản thân mình dường như đã hạ khí giới để đầu hàng.
Hai vai Lão Bạch phủ đầy sắc trắng, cánh tay Tưởng Viễn Chu ôm lấy bả vai Hứa Tình Thâm, anh bước nhanh vào bệnh viện Tinh Cảng, cô bị anh ôm rất chặt, chỉ có thể đuổi theo.
Đi tới phòng nghỉ của Tưởng Viễn Chu, bên trong đã bật hệ thống sưởi, khi Hứa Tình Thâm bước vào rùng mình một cái, Tưởng Viễn Chu bật đèn, cởi tóc của cô ra: “Đi tắm.”
“Em không có quần áo sạch để thay.”
“Đợi em tắm xong ra, sẽ có.”
Hứa Tình Thâm vào phòng tắm, tắm nhanh cho xong, nghe thấy cửa có tiếng động.
“Quần áo tôi mang cho em để trên giá.”
“Được.” Hứa Tình Thâm không quay đầu lại, nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông đi ra ngoài, vội bổ sung một câu: “Cám ơn.”
Khi Hứa Tình Thâm tắm xong bước vào phòng, Tưởng Viễn Chu đang ngồi trên sô pha, cô vô cùng mệt mỏi, gió ấm thổi qua như vậy, thật muốn quên hết đi mà ngủ một giấc. Người đàn ông cầm một cái chén sứ lên, đưa về phía Hứa Tình Thâm: “Uống.”
Cô nhận lấy, ngoan ngoãn uống, canh gừng rất cay xộc vào, Hứa Tình Thâm nhíu mày. Cô cầm chén đặt lại chỗ cũ: “Em muốn đến xem bên kia thế nào.”
“Yên tâm, cấp cứu xong sẽ có người thông báo, em ngồi xuống trước đi.”
Hứa Tình Thâm liếc nhìn anh, thái độ của Tưởng Viễn Chu dường như rất lạnh nhạt, cô ngồi đối diện với người đàn ông, đôi tay mất tự nhiên xoa xoa vào nhau.
Cổ họng Hứa Tình Thâm khẽ nuốt, có phần đoán không ra ý tứ của Tưởng Viễn Chu: “Cám ơn.”
“Tôi chưa bao giờ thiếu lời cám ơn của người khác.”
Hai tay Hứa Tình Thâm nắm lại, không lên tiếng, Tưởng Viễn Chu hỏi: “Tại sao không nói nữa?”
“Trong lòng rất loạn, em thật sự không biết nói gì… để khiến anh vui.”
Tưởng Viễn Chu nghiêng sang, kéo tay phải Hứa Tình Thâm lại, bàn tay cô đã có lại hơi ấm, không còn lạnh như khi nãy: “Em chính là dùng bàn tay này, tiêm cho Phương Thành ư.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, gần như bị hù dọa không ít, muốn rút tay về. Tưởng Viễn Chu nắm rất chặt: “Tại sao muốn tránh né?”
“Phải, chính là dùng cái tay này.”
Người đàn ông ngước mắt nhìn sâu vào đôi mắt Hứa Tình Thâm, hai người mặt đối mặt một lúc, cô cần phải trốn đi, trong lòng Tưởng Viễn Chu e rằng cô không chỉ có tâm cơ, bây giờ lại thêm cái mác lòng dạ cay độc cũng nên? Hứa Tình Thâm lại nhìn vào trong mắt của Tưởng Viễn Chu, cô cắn chặt môi dưới, cảm nhận cơn đau dữ dội trong miệng.
“Nhưng lúc đó, em không còn cách nào khác, Hứa Tình Thâm, em có biết tại sao tất cả mọi người đều có thể trèo lên đến đầu em hay không?”
Con ngươi Hứa Tình Thâm trở nên rét lạnh đứng phắt dậy, Tưởng Viễn Chu tiếp tục nói: “Thời điểm Phương Thành là cậu rể họ Phương, tại sao không ai dám động vào cậu ta? Lúc đó cậu ta cũng xem như nhân vật có thể hô phong hoán vũ, bởi vì cậu ta là kẻ ăn trên ngồi trước. Bây giờ, ai cũng có thể chèn ép cậu ta, đồng thời chỉ cần cậu ta còn sống, chuyện này sẽ còn lặp lại. Đơn cử một ví dụ đơn giản nhất, Hứa Tình Thâm, nếu em muốn đối đầu với những người đó, em cần phải phản kích, em tìm người thực hiện, tối thiểu cũng phải có tiền đúng không?”
Cô khẽ lắc đầu: “Em không đối chọi nổi, chỉ muốn tránh xa một chút là tốt rồi.”
“Tránh không khỏi, chuyện sẽ tự động tìm đến em.”
Thật ra Hứa Tình Thâm đã sớm ý thức được điều này. Tưởng Viễn Chu buông tay cô ra: “Bệnh viện Tinh Cảng, anh giữ lại một phòng bệnh cho Phương Thành, đây là anh làm giúp em.”
Hứa Tình Thâm nhìn anh một chút, cũng không ngồi xuống: “Em muốn qua bên kia chờ.”
“Đi đi.”
Hứa Tình Thâm dời bước ra ngoài, Tưởng Viễn Chu chăm chú nhìn ngắm bóng lưng của cô đến thất thần, Hứa Tình Thâm ra ngoài rồi, xoay người định đóng cửa, thoáng nhìn thấy cái nhìn chăm chú của Tưởng Viễn Chu về phía cô, cô không khỏi hốt hoảng, sập mạnh cửa vào.
Hứa Tình Thâm không thể nói rõ vì sao bản thân lại hoảng hốt, Tưởng Viễn Chu cứ như vậy bất thình thình xuất hiện lại còn đúng lúc, đến bây giờ cô vẫn chưa phản ứng kịp. Bước chân trĩu nặng đi về phía trước, đây là khoảng không gian riêng tư của Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm cảm giác được sự trống trải mênh mông ập đến, trong lòng ngổn ngang, nghĩ đến Phương Thành, nghĩ đến Tưởng Viễn Chu, còn nghĩ đến cả nhà họ Vạn…
Đến trước cửa phòng cấp cứu, Phương Minh Khôn và Hứa Vượng đều ngồi yên lặng, áo khoác ướt sũng đặt một bên, trên người là quần áo hoàn toàn mới, hẳn là Lão Bạch mang tới.
Hứa Tình Thâm bước nhanh đến: “Cha nuôi, thế nào rồi?”
Phương Minh Khôn không ngẩng đầu lên, chỉ lắc đầu một cái.
Hứa Tình Thâm ngồi xuống cạnh họ, cũng không quá lâu sau, điện thoại của Hứa Vượng vang lên, ông liếc nhìn rồi nhanh chóng nhận máy: “Alo.”
Không cần nghĩ Hứa Tình Thâm cũng biết là ai gọi đến, vợ của Hứa Vượng quản lý quá nghiêm, bình thường cơ hội hoạt động tự do gần như không có, cô nghe được Hứa Vượng nhỏ giọng nói: “Phương Thành ở bệnh viện, lão Phương cũng không còn ai khác… không phải là tôi không muốn về.”
“Cái gì gọi là nhất định phải về? Bà còn chưa chịu thôi…”
“Tùy bà, thích thì đi.” Hứa Vượng nói xong, cúp máy.
Hiển nhiên Phương Minh Khôn cũng nghe được, ông khẽ nâng mắt mở miệng nói: “Nếu bệnh viện đã nhận chữa cho Phương Thành, ông hãy về trước đi.”
“Trong nhà cũng không có việc gì, có về cũng không yên tâm.” Hứa Vượng đi về phía hai người, nhìn Hứa Tình Thâm một chút: “Tình Thâm, con ở lại với ba nuôi, cũng trễ thế này rồi, mọi người cũng chưa ăn gì, ba đi mua một ít cơm hộp.”
“Ba, hay là để con đi cho.”
“Con ngồi đi.” Hứa Vượng đến trước mớ quần áo ướt nhẹp của mình, móc tiền từ trong túi ra, ông vừa định đứng dậy, đã trông thấy Lão Bạch đang đi đến.
Anh gật nhẹ đầu với mọi người, sau đó ánh mắt dời sang Hứa Tình Thâm: “Cô Hứa, Tưởng tiên sinh dặn dò tôi chuẩn bị chút thức ăn, đang để trước phòng họp, mọi người đến đó ăn đi.”
Hứa Tình Thâm cúi đầu xuống, nói với Hứa Vượng: “Ba dẫn ba nuôi đi ăn đi, con ăn không nổi, con đợi ở đây.”
“Tình Thâm, con đi đi, ba cũng ăn không vô.” Phương Minh Khôn rũ đầu xuống, vẻ mặt uể oải, thi thoảng lại lo lắng nhìn về phòng cấp cứu.
Lão Bạch cũng hiểu tâm trạng của bọn họ: “Trong phòng họp có màn hình trực tiếp, có thể quan sát tình hình bên này, dù sao mọi người cũng phải giữ gìn sức lực thì mới có thế đối mặt với những chuyện sau này.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, khẽ gật đầu, cô đứng dậy đỡ Phương Minh Khôn: “Ba nuôi, ăn một chút, đi thôi.”
Phương Minh Khôn bị mấy người kéo vào phòng họp, trên bàn bày sẵn những hộp cơm, rất đơn giản, đơn giản đến mức không giống với tác phong thường ngày của Tưởng Viễn Chu. Lão Bạch giúp họ mở hộp: “Ăn qua loa một chút đi, Tưởng tiên sinh nói chắc chắc mọi người không còn lòng dạ nào để ăn, nhưng dinh dưỡng cơ bản phải được đảm bảo.”
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm rau cải và thịt sườn trước mặt, bên cạnh có một chén canh nóng hôi hổi, khẩu vị dù một chút cũng không có, nhưng cô vẫn miễn cưỡng ăn một ít.
Dạ dày vốn đã đau đến khó chịu, uống được nửa chén canh nóng, khá hơn nhiều, Hứa Tình Thâm ra hiệu với Lão Bạch: “Tôi có mấy lời muốn hỏi anh, có thể chứ?”
“Cô Hứa cứ hỏi.”
Hứa Tình Thâm đến bên cửa sổ, Lão Bạch cũng theo đến bên cạnh cô. Phong cảnh bên ngoài cửa sổ đẹp đến mê người, chỉ là có hơi nhức mắt, Hứa Tình Thâm không hề do dự, nói thẳng vào điểm chính: “Tưởng tiên sinh có từng xem một video nào không? Liên quan đến tôi và Phương Thành ấy.”
“Ý cô là chuyện xảy ra ở Thành Nhai.”
Trái tim Hứa Tình Thâm dần dần bị kéo căng, căng đến cực hạn: “Mọi người đều biết?”
“Khi video được công bố, bởi vì liên quan đến bệnh viện Tinh Cảng, từ ‘bác sĩ’ nhạy cảm, có người báo cho Tưởng tiên sinh, cô Hứa không cần lo lắng về chuyện này, đều đã qua cả rồi, sau này cũng sẽ không công khai ra ngoài.”
Hứa Tình Thâm nghe thấy rõ tiếng đổ ầm trong tim, tựa như một thứ gì đó bị đập vỡ: “Vậy sao không ai nói với tôi? Anh ấy cũng không nói.”
“Cô Hứa là người thông minh, nếu cô đã mở miệng hỏi tôi, có lẽ cũng đã đoán được. Tưởng tiên sinh đối với cô, cô Hứa rõ ràng nhất, cho nên có một số việc không cần phải nói rõ.”
Hứa Tình Thâm tựa vào bệ cửa sổ, Lão Bạch tiếp tục nói: “Giống như chuyện của Phương Thành này, Tưởng tiên sinh đã hạ tử lệnh, tôi theo ngài ấy lâu như vậy, tới nay chưa từng thấy ngài ấy thay lời. Ngài ấy nói, chuyện tiêm thuốc là cô làm, bây giờ Phương Thành ra như vậy, chắc chắn cô sẽ càng khó chịu hơn, thay vì để cô vì Phương Thành không được cứu chữa mà ân hận suốt đời, chi bằng ngài ấy thiếu cô Vạn một phần tình nghĩa, ngài ấy đau lòng vì cô.”
Đầu Hứa Tình Thâm dựa vào cửa kính pha lê, mi mắt khép chặt, từng đợt chua xót xộc lên mũi.
“Cửa, cửa mở rồi…”
Sau lưng, giọng nói của Hứa Vượng đột nhiên vang lên, Phương Minh Khôn nhoáng cái đã đứng dậy, Hứa Tình Thâm cũng quay người bước đi.
Trên màn hình theo dõi trong phòng họp, Hứa Tình Thâm nhìn thấy giường của Phương Thành được đẩy ra, cô bước nhanh ra ngoài, đến hành lang, Phương Minh Khôn vọt tới trước, một tay bám vào mép giường bệnh: “Phương Thành! Con à, con sao rồi?”
Giường bệnh lướt qua trước mặt Hứa Tình Thâm, cô trông thấy Phương Thành nghiêng qua nhìn cô, Hứa Tình Thâm hai mắt ngấn lệ nhòe đi, bất kể thế nào, có thể tiếp tục sống chính là tốt nhất.
Lão Bạch đứng bên cạnh cô, nhìn thấy một chủ nhiệm quyền uy nhất của bệnh viện cũng đi ra từ phòng cấp cứu. Phương Minh Khôn và Hứa Vượng cũng theo đến phòng bệnh, Hứa Tình Thâm thu mắt lại, bước nhanh sang chỗ chủ nhiệm ở bên kia: “Xin hỏi, Phương Thành thế nào rồi ạ?”
“Loại bệnh này, khả năng chữa khỏi gần như bằng không, hơn nữa hiện tại có một tin xấu cần báo cho cô biết.”
Hứa Tình Thâm khẽ nuốt nước miếng, bàn chân theo bản năng lùi về sau, Lão Bạch thấy vậy, trực tiếp hỏi: “Ngài nói đi, dù kết quả thế nào, nhất định phải đối mặt.”
“Bệnh này, một khi phát bệnh, chức năng của cơ thể bị phá hủy hoàn toàn, tới dồn dập, bây giờ đã không đủ sức để vận động.”
“Cái gì?” Hứa Tình Thâm như bị sét đánh, run rẩy ngây ra một chỗ. “Tay phải của anh ấy đã không còn cử động được.”
“Đề nghị của tôi là, để cậu ấy ở lại bệnh viện, dựa vào tình hình trước mắt, lúc nào cậu ấy cũng có thể xuất hiện khó thở, bất tỉnh, thậm chí còn có khả năng đột tử, nếu đã không còn cách nào chữa khỏi, ít nhất có thể giảm nhẹ phần nào đó đau đớn.”
Bác sĩ lướt qua bờ vai Hứa Tình Thâm đi khỏi, cô đứng trên hành lang, bất động. Sau đó Lão Bạch rời khỏi đó, khi Hứa Tình Thâm bước vào phòng bệnh của Phương Thành, bên trong cô cùng yên tĩnh, Phương Minh Khôn hoàn toàn sụp đổ, ngồi cạnh giường, nắm chặt tay của Phương Thành. Người đàn ông nằm trên giường bệnh nghe được động tĩnh, ánh mắt nhìn về Hứa Tình Thâm, anh cười gắng gượng, Hứa Tình Thâm bước nhanh đến.
“Sao ai cũng bày ra cái bộ mặt khó coi này thế?” Tay trái Phương Thành nắm lấy ngón tay Phương Minh Khôn.
“Không phải con vẫn yên ổn sống sót hay sao?”
Hứa Tình Thâm cũng không nói nên lời, Phương Thành chăm chú nhìn cô: “Lâu như vậy mới vào đây, bác sĩ đã nói gì với em thế?”
“Không có gì.” Hứa Tình Thâm vội lắc đầu: “Chỉ là bảo mọi người chú ý chăm sóc anh, đừng để anh chạy lung tung.”
Phương Thành cười khẽ: “Tình Thâm, cơ thể anh, không phải anh rõ nhất sao? Vừa rồi sau khi tỉnh lại, bọn họ liền hỏi anh tình hình cụ thể, anh biết, nửa người dưới của anh đã không còn cách nào vận động.”
“Cái, cái gì?” Phương Minh Khôn đứng dậy lần mò chân Phương Thành, nước mắt tràn mi: “Tại sao lại có thể như vậy?”
“Ba, ba đừng buồn.” Ngược lại Phương Thành có vẻ rất thoải mái: “Chuyện sinh lão bệnh tử không còn cách nào khác.”
Vành mắt Hứa Tình Thâm cũng đã đỏ ửng, nhưng chuyện tiếp theo nhất định phải đối mặt: “Em đi sắp xếp chuyện hộ lý, một mình ba nuôi nhất định không thể chăm sóc tốt cho anh, được không?”
“Được.” Phương Thành khẽ gật đầu: “Nhưng mà em phải tìm một cậu thanh niên, anh không muốn bị người khác nhìn thấy.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, một chút buồn cười cũng không có, trong lòng càng thêm khó chịu: “Được, tìm một cậu sức dài vai rộng.”
Phương Thành chứng kiến bộ dạng này của Phương Minh Khôn, trái tim tựa như đang rướm máu: “Ba, ba còn như vậy, con thật sự không có cách nào sống tiếp, ba cho con một chút dũng khí để kiên trì được không.”
Phương Minh Khôn xoay người đi, lau sạch nước mắt, Hứa Tình Thâm cũng cố nén đau lòng: “Vậy em đi liên hệ trước.”
Cô cần thời gian để hít thở, cô sợ nếu không rời khỏi phòng bệnh này, cô sẽ sụp đổ ở đây mất.
Hứa Tình Thâm bước nhanh ra ngoài, đi lo chuyện hộ lý trước, đợi sau khi đã liên lạc được, cô cũng không quay lại phòng bệnh, mà ra khỏi khu nội trú.
Tuyết vẫn đang rơi, phóng tầm mắt ra xa, tuyết trắng ngần, nền xanh mướt phủ lên một tầng trắng xóa, Hứa Tình Thâm giẫm lên nền gạch đi về phía trước, đường không trơn trượt, trên ngọn cỏ cũng có tuyết, cô ngước đầu nhìn lại, phía trước là một vườn hoa nhỏ, ánh mắt lập tức bị thu hút, còn có thể nhìn thấy ngọn đèn trong phòng làm việc.
Tưởng Viễn Chu vẫn chưa về. Ánh đèn kia ấm áp mà dễ chịu hắt ra từ cửa sổ, Hứa Tình Thâm cất bước chạy vào khoảng sân nhỏ, cô mặc rất ít, bên ngoài gió rét thổi qua, lạnh đến run rẩy.
Hứa Tình Thâm đến bên dưới cửa sổ, sau đó hai tay ôm lấy đầu gối ngồi khom xuống, ẩn trong một nơi người khác không thể trông thấy, cô cảm nhận được cảm giác an toàn.
Dời tầm mắt ra xa, chỉ có cô có thể nhìn thấy người khác, Hứa Tình Thâm lùi về sau co rúm lại, cô cũng không muốn nhìn thấy ai, bả vai đụng vào ụ tuyết bên cạnh, có một ít rơi vào cổ áo, lạnh đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Cô kề trán lên đầu gối, cảm giác bản thân được khóa trong một vòng vây bảo vệ. Dần dần Hứa Tình Thâm không khống chế được tâm tình, đôi vai bắt đẩu run rẩy, răng nhọn cắn môi để bản thân mình không khóc nấc lên, chỉ là trong lòng cực kỳ khó chịu, không có cách nào trút ra hết.
Hứa Tình Thâm không nghe thấy âm thanh bên ngoài, chỉ cảm giác trên đầu, trên vai rất nặng, cô khẽ ngước mặt lên, nhìn thấy trên người xuất hiện thêm một cái áo khoác của nam giới, cô nhìn xung quanh, không có người. Khả năng duy nhất, áo được ném xuống từ lầu hai.
Hứa Tình Thâm không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.