Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm bức tường cách đó không xa đến xuất thần, cô không dám nghĩ tới tương lai của mình, cô không biết cô còn có tương lai nữa hay không.
“Phó Lưu Âm, năm đó nếu như không phải anh trai em hại tôi, đến bây giờ khả năng là tôi cũng sẽ có một gia đình thật tốt, không đến mức sai lầm giam em ở đây.”
Xét đến cùng, cô vẫn phải trả món nợ thay cho Phó Kinh Sênh.
Phó Lưu Âm ở trong lồng ngực của hắn không nhúc nhích được, cũng chỉ có như vậy, Mục Thành Quân mới có thể khiến cô nghe mình nói.
“Ngay từ đầu, tôi đã nghĩ tới chuyện em phải trả món nợ này, không, ngay cả cho tới bây giờ… Ý nghĩ này, thực sự là tôi vẫn có.”
Phó Lưu Âm động đậy, Mục Thành Quân rất sợ giờ khắc yên tĩnh này bị phá vỡ, cánh tay hắn siết chặt.
“Âm Âm, em nói cứ cho là tôi thả em ra, có thể sao? Em muốn đi tìm Hứa Tình Thâm? Để cô ấy che chở em? Em có nghĩ tới em và Kính Sâm đã là chuyện không thể nào hay không?”
Phó Lưu Âm không muốn nghe đến cái tên này, cô thở hồng hộc, cố sức đẩy trước người hắn.
“Đừng nhúc nhích.”
“Buông —— “
Cô lại bắt đầu ngọ nguậy, Mục Thành Quân rất sợ cô lại có hành vi gì quá khích nữa, hắn dứt khoát buông cô ra, đứng dậy liếc nhìn mớ hỗn loạn trên mặt đất.
“Có phải em không hài lòng ở đây? Không hài lòng, tôi đổi cho em nơi khác, em có thích biển không? Tôi đổi cho em căn nhà khác thoáng đãng hơn.”
Hắn nghĩ, chỉ cần lúc này Phó Lưu Âm nói muốn tới đâu, hắn sẽ dốc hết sức đưa cô tới nơi đó. Mục Thành Quân khom lưng, dọn dẹp đồ trên nền nhà, Phó Lưu Âm ở trên giường nhìn hắn, hắn không gọi người giúp việc vào trợ giúp. Hắn nâng bàn ghế lên, lại đem cái chăn bị xé nát nhặt lên đi về hướng phòng tắm.
Đi tới cửa phòng tắm, hóa ra chẳng có nơi nào có thể may mắn thoát khỏi, Mục Thành Quân nhìn mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy nền nhà đến xuất thần.
Dường như hắn thấy trong đó có một mảnh vỡ rạch toạc bàn tay Mục Kính Sâm, khiến cho tay đầy máu.
Mục Thành Quân ném đồ cầm trên tay vào, không xua tan được nỗi buồn phiền trong lòng, Phó Lưu Âm co rúc ở trên giường, sắc mặt vô hồn, cô trợn to hai mắt nhìn hắn.
Người đàn ông ngồi xổm dưới đất, nhặt lên từng mảnh bát cô đập vỡ, cô không để ý là có thể chạy lung tung bên trong phòng, lỡ như cắm vào chân thì biết làm thế nào đây?
Hắn nâng mi mắt lên nhìn về phía Phó Lưu Âm.
“Âm Âm…”
Phó Lưu Âm đi tới chỗ chiếc bát đặt ở bên cạnh, cô cầm lên đập xuống, chiếc bát rơi ngay trước mặt Mục Thành Quân, vỡ nát.
Cô trừng mắt nhìn hắn chằm chằm.
“Thả tôi đi ra ngoài!”
Đối xử mạnh bạo với cô không được, mềm mỏng, có vẻ như cũng không được.
Mục Thành Quân đứng lên, Phó Lưu Âm xuống giường, bước trên sàn nhà đi về phía trước, trên mặt đất còn có cơm canh chưa thu dọn hết.
Mục Thành Quân tiến lên ngăn cô lại.
“Cẩn thận dưới chân.”
Cô đẩy người đàn ông trước mặt ra, ở bên trong phòng chạy tới chạy lui, đôi lúc lại lấy tay đập vào bức tường cứng rắn.
“Có ai không? Thả tôi ra, có ai cứu mạng với.”
Mục Thành Quân đứng tại chỗ, nhìn Phó Lưu Âm đi tới đi lui, bàn tay cô đập vào bức tường cứng rắn, từng đợt âm thanh, giống như muốn khoét vào tai người khác, bàn tay Phó Lưu Âm đỏ bừng lên rất nhanh, Mục Thành Quân không nhìn được, tiến lên kéo cánh tay của cô lại.
Phó Lưu Âm rút tay lại, tiếp tục vỗ như đang tự ngược chính bản thân mình.
Người đàn ông dứt khoát đẩy cô ra, hắn đứng ở trước mặt bức tường đó, Phó Lưu Âm nhìn hắn, lấy tay đánh vào trên người Mục Thành Quân không chút lưu tình.
Mục Thành Quân để mặc cho cô đánh, Phó Lưu Âm giơ chân đá vào hắn, sức rất lớn, thế nhưng cô không đeo giày, cũng không cảm thấy đau bao nhiêu.
Hai tay cô túm lấy cổ áo Mục Thành Quân, giằng co kéo hắn.
“Thả tôi đi ra ngoài, thả tôi đi ra ngoài a, a —— a —— “
Hai mắt Phó Lưu Âm đỏ bừng, tóc tai bù xù, dần dần không còn sức lực nữa, cô dùng đầu đụng vào lồng ngực Mục Thành Quân.
Người đàn ông đưa tay ôm lấy cô, mạnh mẽ ôm cô tới trên giường, Phó Lưu Âm còn đang ra sức giãy dụa, Mục Thành Quân chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt lấy cô không buông, lại đè nặng lên chân Phó Lưu Âm, trong miệng cô phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, như một người điên hoàn tàn, vai cứ liên tục nhích tới nhích lui, nhưng rốt cuộc cô cũng không phải là đối thủ của Mục Thành Quân, Phó Lưu Âm từ từ an tĩnh lại. Người đàn ông tựa cằm lên bả vai của cô, tư thế vô cùng thân thiết như vậy khiến Phó Lưu Âm khó chịu rụt cổ một cái.
“Âm Âm, em có tưởng tượng tới cuộc sống sau này sẽ như thế nào không?”
“…”
“Rốt cuộc em sợ tôi làm gì, em nói đi.”
“…”
“Sợ tôi đánh em sao? Em đừng sợ, tôi tuyệt đối sẽ không động tới một đầu ngón tay của em.”
Phó Lưu Âm không nói lời nào, Mục Thành Quân tiếp tục hỏi: “Có phải sợ tôi nhốt em tại đây cả đời này hay không?”
“…”
“Đừng sợ, tôi sẽ không nhốt em, tôi có thể cho em bắt đầu một cuộc sống một lần nữa…”
Phó Lưu Âm rơi nước mắt, Mục Thành Quân biết là cô sợ, sẽ không có sau này, hắn sốt ruột muốn nói ý nghĩ của mình cho cô biết.
“Tôi chưa từng có suy nghĩ như thế với em, ngay từ đầu trong lòng tôi cảm thấy sự khác biệt đối với em, tôi cũng hiểu được là rất khó có thể tin nổi, nhưng rất nhiều chuyện chính là như vậy…”
“…”
“Âm Âm, cứ cho là tôi đưa em trở lại, em cũng sẽ rất nguy hiểm, tôi nghĩ giấu em đi, là sự bảo vệ lớn nhất với em…”
Hắn muốn giấu cô đi, lại muốn ở bên cạnh cô, chỉ có điều trái tim của Phó Lưu Âm hoàn toàn không có hắn.
Đây không phải là một cô gái dùng tiền là có thể mua được, cũng không phải một người phụ nữ mà hắn chỉ dùng sự uy hiếp là có thể để cho cô đi vào khuôn khổ, hơn nữa, hắn cũng không buông bỏ được. Mục Thành Quân liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, trông Phó Lưu Âm rất mệt mỏi, dù sao cũng không ăn uống đầy đủ, ngủ cũng không được ngon giấc.
Cô chỉ mở to hai mắt nhìn về phía mặt đất, Mục Thành Quân nói với cô rất nhiều, nhưng cô lại không có phản ứng nào hết, thật sự giống như trong ngực hắn ôm là một bức tượng.
Mà thời gian cô ở chung với Mục Kính Sâm, rõ ràng không phải như thế, cô nhanh nhẹn hoạt bát, ý đồ xấu còn nhiều hơn, đó mới là dáng vẻ Phó Lưu Âm nên có, tràn đầy sức sống, khiến hắn cảm thấy rất tốt.
Cũng không biết Mục Thành Quân nói gì kích động Phó Lưu Âm, bỗng nhiên cô lại bắt đầu phát điên ở trong lồng ngực hắn, không kiêng dè gì cả, không hề cố kỵ, tựa như một người điên hoàn toàn.
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm người phụ nữ trước người, bỗng nhiên cô giơ bàn tay lên, đánh vào đầu của mình, từng cái một, nặng nề như đánh vào trái tim Mục Thành Quân.
Cô không ngừng phát điên lên rồi, còn tự ngược chính bản thân mình.
Mục Thành Quân cuống quýt kéo tay cô ra.
“Em làm gì đó?”
Hắn túm được cả hai tay cô lại, Phó Lưu Âm thấy thế, chợt há miệng cắn cánh tay của mình. Cô ăn mặc mỏng manh, lúc này cắn một nhát xuống dưới, rất đau, chính cô cũng có thể cảm giác được, nhưng cô không chịu nhả ra giống như mình đang cắn Mục Thành Quân.
Gương mặt cô trở nên dữ tợn, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, như là mãnh thú sắp chết đói, nó hung hăng cắn con mồi của mình, chỉ cần buông ra là sẽ bị chết đói.
Mục Thành Quân kinh sợ, vội vàng nói: “Buông ra, buông ra!”
Trong miệng Phó Lưu Âm phát ra tiếng vang, Mục Thành Quân vội vàng dùng tay túm chặt cằm Phó Lưu Âm.
“Em buông ra cho tôi!”
Hắn dùng lực rất lớn, hai ngón tay nắm chặt gò má của cô, khó khăn lắm mới cạy miệng cô ra được, Mục Thành Quân liếc nhìn môi của cô, đã dính máu.
“Phó Lưu Âm!”
Cô trợn mắt lên nhìn hắn, trên hàm răng trắng cũng dính máu, cái nhìn này khiến Mục Thành Quân nhìn thấy mà giật mình.
Phó Lưu Âm bắt đầu giãy dụa lung tung, hơn nữa, vết thương bị chính cô cắn cũng đánh vào người Mục Thành Quân, hắn cảm thấy đau nhức thay cô.
Người đàn ông muốn cho cô bình tĩnh lại, nhưng sau khi thử vài lần, cô lại càng thêm nghiêm trọng hơn.
Mục Thành Quân không thể làm gì khác hơn là buông cô ra, hắn xuống giường rất nhanh, giơ hai tay lên.
“Được rồi, tôi không chạm vào em nữa, em bình tĩnh một chút, tôi đi, tôi đi trước có được hay không?”
Hắn không hề để ý tới giọng nói của mình, kèm theo giọng điệu nhún nhường. Hắn đi tới cửa, ánh mắt Phó Lưu Âm theo dõi hắn đăm đăm, mãi cho đến người đàn ông mở cửa ra, cho đến lúc hắn đi ra ngoài.
Cửa bị đóng lại, bên trong gian phòng cũng trở lên an tĩnh ngay lập tức.
Vệ sĩ vội vàng liếc nhìn Mục Thành Quân hỏi: “Mục tiên sinh, ngài không sao chứ?”
Hắn sờ bả vai của mình một cái, mơ hồ đau đớn, Mục Thành Quân khẽ lắc đầu: “Không có việc gì.”
Người đàn ông nhấc chân lên đi xuống dưới, hắn biết Phó Lưu Âm đang giả điên, mặc dù cô từng có kinh nghiệm như vậy nên mới có thể lừa được Lăng Thận, nhưng Mục Thành Quân sẽ không tin tưởng cô thực sự điên rồi.
Có thể coi là như thế này, vậy thì thế nào chứ?
Phó Lưu Âm vẫn ổn, chỉ là cô không muốn đối mặt với hắn, cô tình nguyện để mình đắm chìm trong trạng thái tồi tệ, nếu như cô cứ biểu hiện như thế ở trước mặt hắn, Mục Thành Quân có thể chịu được sao?
—
Hoàng Đỉnh Long Đình.
Ngày hôm nay thời tiết tốt, Hứa Tình Thâm ngồi ở bên trong sân, Tưởng Viễn Chu cũng không tới bệnh viện, anh cầm một tấm chăn mỏng đi tới, đắp lên trên bờ vai cho cô. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, Tưởng Viễn Chu đứng ở bên cạnh cô.
“Tại sao không ngủ đi?”
“Không ngủ được.”
Người đàn ông ngồi vào bên cạnh cô, Hứa Tình Thâm thấy ánh sáng mặt trời quá mức chói mắt, cô khẽ nhíu mi lại.
“Tình hình của đội cứu hộ bên kia sao rồi?”
“Vẫn như cũ, Mục Kính Sâm cũng tìm người tới, thế nhưng cũng không có lấy một thu hoạch nhỏ nào cả.”
Hứa Tình Thâm hít sâu, cố gắng đè nén tâm tình lại, cô cũng không muốn lúc nào cũng khóc sướt mướt ở trước mặt người khác.
“Thật hy vọng Âm Âm chỉ mất tích, con bé bị người nào đó bắt đi.”
Tưởng Viễn Chu không trả lời, bởi vì khả năng này gần như là không tồn tại.
Cách đó không xa, truyền đến thanh âm của bảo mẫu: “Lâm Lâm, Duệ Duệ, hai đứa chậm một chút.”
Sau khi hai đứa nhóc lớn hơn một chút, chạy lung tung, bà có muốn cũng đừng nghĩ là đuổi theo được bọn chúng. Lâm Lâm và Duệ Duệ dắt tay nhau, vài bước liền đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm khẽ lau khóe mắt, Lâm Lâm nhìn cô, cất tiếng gọi: “Mẹ mẹ.”
Hứa Tình Thâm khom lưng ôm cô nhóc đặt lên trên đùi.
“Bảo bối.”
Hai tay Lâm Lâm vòng ôm cổ cô, cô nhóc rất thông minh, biết mấy ngày nay tâm tình Hứa Tình Thâm không tốt, dùng khuôn mặt bầu bĩnh nhỏ nhắn cọ vào má cô, gọi liên hồi: “Mẹ, mẹ.”
Trái tim Hứa Tình Thâm bỗng chốc mềm nhũn, Duệ Duệ cũng tựa ở bên cạnh cô, Tưởng Viễn Chu thấy thế, đưa tay ra với Duệ Duệ.
“Duệ Duệ, tới đây.”
Duệ Duệ liếc nhìn anh, không có phản ứng.
Tưởng Viễn Chu nghiêng người, kéo bàn tay nhỏ bé của Duệ Duệ.
“Ngồi lên đùi ba.”
Lâm Lâm đưa bàn tay vuốt mặt của Hứa Tình Thâm, thấy cô còn chưa hài lòng, cô nhóc hôn mấy cái lên khuôn mặt cô.
Tưởng Viễn Chu không lo lắng cho Hứa Tình Thâm nữa, anh tin tưởng sớm muộn cô cũng vượt qua được, giống như Phương Thành năm đó, thời gian mất anh ấy đau đớn và khổ sở nhất, nhưng hôm nay có anh và các con, có lẽ không mất bao nhiêu thời gian, Hứa Tình Thâm có thể quên đi cái chết của Phó Lưu Âm.
Lâm Lâm cúi đầu thấy động tác của Tưởng Viễn Chu, cô nhóc từ trên đùi Hứa Tình Thâm tụt xuống, kéo Duệ Duệ qua, đôi mắt nhỏ liếc nhìn ba ba của mình, nói: “Duệ Duệ, con.”
Nói xong, liền kéo Duệ Duệ đến bên người mình.