Ngón tay của Tưởng Viễn Chu phát run lên, nửa điếu thuốc lá bị đánh rơi xuống đất, tàn lửa nhỏ vụn rơi vương vãi bên chân, hoà tan vào trong bùn đất ẩm ướt.
Anh sải bước đi tới phía trước, loáng thoáng có thể nhìn thấy được thành viên của đội cứu hộ đang cõng một người trèo xuống. Tưởng Viễn Chu đứng chờ dưới chân núi. Người bị nạn được đào ra từ giữa sườn núi, lúc này cô ấy đang nằm trên lưng của một thành viên trong đội cứu hộ, không hề nhúc nhích, rất hiển nhiên là cũng không có hơi thở.
Nơi cổ họng của Tưởng Viễn Chu lan tràn mùi thuốc lá nồng nặc, đầu lưỡi chua chát đến mức tê dại.
Đội cứu hộ đặt người bị nạn xuống mặt đất. Bóng dáng cao lớn của Tưởng Viễn Chu ngồi xổm xuống. Lão Bạch nắm chặt đèn pin, một chùm ánh sáng chiếu vào trên người cô gái.
Bùn đất dính đầy khắp toàn thân khiến cho người ta không thể phân biệt rõ được mặt mũi của đối phương, nhưng trước ngực có một dòng chữ màu đỏ mờ nhạt chỗ thấy chỗ không. Tưởng Viễn Chu giơ bàn tay ra phủi đi, nhìn thấy trên áo có in mấy chữ ‘ bệnh viện Tinh Cảng ‘.
“Hứa Tình Thâm !”Giọng nói của anh có chút hoảng hốt, tay chân run rẩy sờ lên khuôn mặt của cô, ngón tay lau đi từng lớp bùn đất dính trên mặt của người phụ nữ, cho đến khi một gương mặt xa lạ từ từ xuất hiện.
Tưởng Viễn Chu ngơ ngác nhìn chằm chằm một hồi lâu. Lão Bạch ở bên cạnh nói, “Tưởng tiên sinh, không phải là Hứa tiểu thư.”
Trong nháy mắt, bả vai dày rộng mà bền chắc của anh rũ hẳn xuống, nhưng trên khuôn mặt lại không hề có một chút vẻ nhẹ nhõm nào, trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại xúc cảm lạnh lẽo khi sờ vào ban nãy. Tưởng Viễn Chu siết chặt hai nắm tay, “mang vào trong lều đi.”
“dạ.”
Giữa bóng đêm dày đặc, Hứa Tình Thâm không hề hay biết rằng trong khoảng cách rất gần, Tưởng Viễn Chu đang phái người tới cứu cô.
Phương Thịnh cởi áo khoác ra phủ lên người cô, “mặc vào đi.”
“không cần, em không lạnh.”
“ngoan, mặc vào.”Phương Thịnh nói xong, kéo tay của cô lên.
“được rồi, để em tự mặc.”
Tiểu Linh mò mẫm bò tới bên cạnh Phương Thịnh, “anh Phương, có nhìn thấy không ? Có cần đốt nến lên không ?”
“không cần, “Phương Thịnh nghe thấy tiếng sột soạt mặc quần áo của Hứa Tình Thâm, hai tay anh vươn ra ôm cô vào trong lòng, “bọn anh rất quen thuộc lẫn nhau, không cần ánh sáng, anh cũng có thể biết được cô ấy trông như thế nào.”
“anh Phương, anh chị sẽ kết hôn sao ?”
Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng hô hấp ở bên tai chợt cứng lại. Cô muốn kéo tay của Phương Thịnh ra nhưng người đàn ông lại dùng sức ôm chặt hơn, “Tình Thâm, anh không muốn bị chết rét.”
Thật ra Tiểu Linh cũng rất sợ hãi. Hai tay cô bé ôm lấy đầu gối, chỉ muốn nghe thấy tiếng nói chuyện, “anh Phương Thịnh, anh nhất định là rất yêu chị Hứa.” ”em mới bây lớn, em biết cái gì gọi là yêu chứ ?”
“em đương nhiên là biết rồi. Không phải là cứ nhất thiết ở bên cạnh người ta mới gọi là yêu. Mẹ em yêu em nhất.”Sau khi mẹ Tiểu Linh mất, mỗi khi em nhớ đến bà, ba em đều nói như vậy cho em nghe.
Rốt cuộc Hứa Tình Thâm cũng không chịu đựng nổi bầu không khí này nữa, cô khẽ lắc đầu, ánh mắt nhẹ nâng lên, “chúng ta sẽ được cứu ra ngoài chứ ?”
“ừ.”
Đội cứu hộ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm. Ba của Tiểu Linh cũng tham gia trèo lên núi. Lão Bạch cầm chai nước suối cho Tưởng Viễn Chu rửa tay. Người đàn ông liên tục kỳ cọ mười ngón tay thon dài đẹp mắt.
Người đàn ông trung niên dựa vào kinh nghiệm sinh tồn phong phú của mình tìm kiếm con gái ở trên núi.
Không biết đã trải qua bao lâu, nơi chân trời mơ hồ có tia nắng ban mai đang bắt đầu lấp ló, phủ lên núi non trùng trùng điệp điệp nối nhau trải dài. Tưởng Viễn Chu đứng im ở đó không hề nhúc nhích, trên đầu, trên vai đều đã ướt đẫm.
Đột nhiên, người đàn ông trung niên bị hụt chân, cả người trượt xuống, ông hốt hoảng bắt lấy một nhánh cây. Sau khi khó khăn đứng vững lại, ông thấy trên nhánh cây có buộc một miếng vải đỏ. Đó là dấu hiệu mà ông đã để lại trước cửa động.
Trên khuôn mặt của người đàn ông lập tức dâng lên niềm hi vọng, “Tiểu Linh, Tiểu Linh !”
Âm thanh xuyên qua cửa động đã bị chặn lại kín mít truyền vào bên trong, loáng thoáng, nhưng vẫn nghe được rõ ràng như cũ.
Tiểu Linh đột nhiên ngồi thẳng người dậy, nhào tới phía trước mấy bước, “ba, ba, con ở đây !”
Người đàn ông trung niên quay sang cầu cứu đội cứu hộ đang ở cách đó không xa, “con gái của tôi đang ở đây, con bé còn sống, con bé còn sống !”
Đáy mắt của Tưởng Viễn Chu loé lên một tia sáng, đột nhiên cất bước định tiến tới. Lão Bạch vội vàng nắm lấy cánh tay của anh, “Tưởng tiên sinh !”
“tôi có linh cảm, Hứa Tình Thâm hẳn cũng đang ở trong đó.”
“ngài……”lão Bạch kéo không nổi anh, đành phải bảo đội cứu hộ trèo xuống, thắt đai an toàn cho Tưởng Viễn Chu.
Phương Thịnh nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, khẽ vỗ đầu Hứa Tình Thâm, “có người tới cứu chúng ta rồi.”
Đường leo lên núi vô cùng khó khăn, dưới chân đều toàn là bùn đất ẩm ướt, mỗi bước đi của Tưởng Viễn Chu đều bị lún sâu xuống. Anh trèo lên tới trước cửa động đã bị chặn lại kín mít, cúi người xuống cẩn thận lên tiếng, “Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm ?”
Không hề nghe thấy bất cứ lời đáp lại nào, giọng nói của Tưởng Viễn Chu hơi run rẩy, “Hứa Tình Thâm, lên tiếng trả lời anh đi !”
Hứa Tình Thâm vốn đang mơ màng buồn ngủ. Cô chỉ cảm thấy hình như mình đang nằm mơ, thế nào cô lại nghe thấy giọng nói của Tưởng Viễn Chu nhỉ ?
“Hứa Tình Thâm !”Người đàn ông dùng sức gào lên thật to đầy sốt ruột.
Cô tránh thoát ra khỏi lồng ngực của Phương Thịnh, bò tới phía trước mấy bước, “Tưởng, Tưởng Viễn Chu, là anh sao ?”
Mặc dù âm thanh rất yếu ớt, nhưng mấy chữ ‘ Tưởng Viễn Chu ‘ kia, anh lại nghe thấy vô cùng rõ ràng. Trong mắt người đàn ông lập tức tràn ngập mừng rỡ, “người đang ở đây, mau lên !”
Đội tìm kiếm và cứu hộ trèo lên chỗ đó, tìm ra được vị trí chính xác của cửa động, “Tưởng tiên sinh, cửa động đã bị lấp kín rồi, có lẽ phải cần một thời gian rất lâu mới có thể đào thông ra được, nếu không ngài đi xuống chờ trước nhé?”
“không cần, các người cứ làm việc của mình đi, không cần lo cho tôi.”
Hai tay Hứa Tình Thâm sờ soạng đám bùn đất, cô nôn nóng mở miệng, “những người còn lại đâu rồi, có ổn không ?”
Tưởng Viễn Chu nhớ tới người y tá kia, biết lúc này Hứa Tình Thâm nhất định là đang vô cùng sợ hãi, anh cố gắng tỏ ra thoải mái, “mọi người đều rất ổn, chỉ có em là vô dụng nhất, thiếu chút nữa là bị chôn sống rồi.”
Trong lòng Hứa Tình Thâm thả lỏng xuống. Cô cảm thấy có một cánh tay từ trong bóng tối vươn tới chỗ cô, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, Phương Thịnh ôm chặt lấy cô.
Đất đá và bùn lầy trước cửa động đang được đào ra từng chút một. Tưởng Viễn Chu đứng canh giữ ở bên cạnh, “Hứa Tình Thâm, em có khỏe không ?”
Hứa Tình Thâm khẽ giãy giụa, đè thấp giọng xuống thì thầm, “Phương Thịnh, mau buông tay ra, anh đừng làm như vậy.”
“Tình Thâm, tại sao lại không kịp chờ đợi muốn gặp anh ta ?”
“em không có……”
Hai cánh tay của Phương Thịnh càng siết chặt hơn, “anh nhìn ra được, anh cũng cảm nhận được.”
Tưởng Viễn Chu nhìn cảnh vật hoang vu ở xung quanh, anh cúi người xuống, thắt lưng bị sợi dây siết chặt đến mức phát đau, “nhất định đã dọa sợ rồi phải không ? Hứa Tình Thâm, trong khoảng thời gian anh chưa kịp đến cứu em, em có nhớ anh không ?”
Trái tim của Hứa Tình Thâm bị gõ vào một cách nhẹ nhàng. Tiếng hít thở của Phương Thịnh đang ở ngay sát bên tai, cô cắn chặt răng không hề đáp lại.
Tưởng Viễn Chu hỏi mấy câu, Hứa Tình Thâm cũng đều không trả lời. Ánh mắt của người đàn ông đột nhiên có chút rét lạnh, giọng điệu sốt ruột nôn nóng mở miệng, “Hứa Tình Thâm, em không sao chứ ?”
Hứa Tình Thâm cảm thấy bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt khó thở, “tôi, tôi không sao.”
Một khi cửa động được phá ra, cô sẽ lập tức có thể được cứu, nhưng lần này không còn chỗ nào khác cho Phương Thịnh trốn tránh nữa rồi.
------ Lời tác giả ------
Nghiêm túc nói cho tôi biết, Tưởng gia như vậy các bạn có yêu không ~