“Vết thương bị người ta gây ra.”
Mục Kính Sâm liếc nhìn lần nữa.
“Vậy sao, ai có khả năng khiến anh bị thương chứ?”
“Ngoại trừ phụ nữ, còn có thể là ai đây?” Mục Thành Quân tự giễu.
Từ trước đến nay Mục Kính Sâm không hỏi tới chuyện của Mục Thành Quân, nhưng hôm nay quỷ thần xui khiến thế nào mà hỏi thêm một câu: “Người phụ nữ nào?”
“Một người phụ nữ không hề có liên quan tới em.” Mục Thành Quân đưa tay giữ cổ. “Nếu không phải là ở nhà còn có mẹ, nói thật, anh cũng không muốn về.”
“Em cũng vậy.” Sắc mặt Mục Kính Sâm vẫn bình tĩnh như thường.
Mục Thành Quân hạ cánh tay xuống, lòng bàn tay có chút dinh dính, Mục Kính Sâm nhìn thấy, nói:”Anh cũng không sợ bị người phụ nữ đó cắt động mạch chủ.”
“Yên tâm đi, dù sao cô ấy cũng không có gan này.”
Mục Kính Sâm xoay người, rót cho mình chén rượu.
“Như anh mà đi ra ngoài, dạng phụ nữ nào mà không có? Nhưng lúc nào cũng thích dùng sức mạnh, có mệt hay không?”
Mục Thành Quân cười nhạt: “Anh chỉ có cái vỏ rỗng mê hoặc người khác mà thôi, đến khi lên giường, không phải là anh không mạnh mẽ được hay sao?”
Người đàn ông đặt ly rượu vào trong tay Mục Kính Sâm, hắn mở bình rượu lần thứ hai, rót đầy cho anh, Mục Thành Quân cầm ly rượu lên rồi tiếp tục nói: “Dù so anh cũng phải khiến bọn họ dễ bảo mới được, nếu không, bọn họ sẽ truyền bí mật của anh ra ngoài.”
Mục Kính Sâm có chút thất thần, Mục Thành Quân uống rượu xong, chuẩn bị lên lầu.
“Đi ngủ sớm một chút thôi.”
“Vết thương không xử lý sao?”
“Không chết được, trên lầu có thuốc.”
Mục Thành Quân lên lầu, khi đi qua lầu hai, liếc nhìn căn phòng của bà Mục, nếu không phải là sợ bà Mục nói hắn trắng đêm không về, thật sự là hắn không muốn về chút nào.
Căn phòng trên lầu ba, trong phòng ngủ chính chỉ có một người, Mục Thành Quân đẩy cửa đi vào, Lăng Thời Ngâm còn chưa ngủ, nghe thấy động tĩnh, cô ta không khỏi vểnh tai.
“Ông xã.”
Mục Thành Quân không đáp lại, hắn đi thẳng vào phòng tắm, cầm chiếc khăn mặt sạch đặt tại cổ.
Người đàn ông đi tới bên giường, Lăng Thời Ngâm vội vàng kéo cánh tay.
“Ông xã, xin lỗi, mấy ngày trước là em sai rồi, em không nên nói chuyện với anh như vậy.”
“Cô lại phát bệnh thần kinh gì vậy?”
“Ông xã, chúng ta hòa thuận mà sống có được không?”
Mục Thành Quân vứt khăn mặt trong tay xuống mặt Lăng Thời Ngâm, Lăng Thời Ngâm bỏ xuống, thấy trên đó có dính máu, cô ta quá sợ hãi hỏi:”Thành Quân, anh bị thương à? Bị thương ở đâu?”
“Không cần cô phải quan tâm.”
Người đàn ông ngồi ở mép giường, Lăng Thời Ngâm chú ý tới vết thương trên cổ hắn.
“Ai gây ra như vậy?”
Mục Thành Quân không nói lời nào, trong lòng Lăng Thời Ngâm dâng lên dự cảm không tốt.
“Thành Quân, anh về muộn như vậy, rốt cuộc là làm gì ở bên ngoài?”
“Lẽ nào tôi làm những gì, đều phải thông báo từng chi tiết với cô?”
Lăng Thời Ngâm không dám hỏi nhiều nữa, rất sợ chọc giận Mục Thành Quân.
Mục Kính Sâm lên lầu, vẫn chưa quay về phòng ngủ chính, căn phòng kia…
Hình như ngay cả tới gần thôi mà anh cũng mất đi dũng khí.
Chỉ cần anh đi tới cửa, lúc nào cũng có thể nghe được tiếng Phó Lưu Âm đang gọi anh, anh nghĩ vậy thì giống như một lời nguyền, ba chữ Phó Lưu Âm, đã hoàn toàn nhốt anh lại trong ranh giới đó.
Ngày hôm sau.
Bên trong phòng ăn nhà họ Mục, cả nhà tới ngồi dùng cơm như bình thường.
Vết thương của Mục Thành Quân đã được xử lý, hắn kéo cổ áo màu đen che đi, nhất thời bà Mục cũng không phát hiện ra.
Khoảng mấy ngày rồi Lăng Thời Ngâm không xuống lầu, bà Mục liếc nhìn cậu con trai cả ngồi bên tay phải.
“Thành Quân, tối hôm qua về khi nào vậy?”
“Muộn ạ, con thấy muộn quá rồi nên không vào chào mẹ.”
“Công ty nhiều chuyện bận rộn như vậy sao?”
Mục Thành Quân chậm rãi ăn sáng.
“Thành Quân, buổi tối con về muộn như thế, có đúng là có chuyện gì hay không?”
“Con thì có thể có chuyện gì chứ?”
“Con đừng cho rằng mẹ chỉ ở nhà thì chẳng biết gì cả.”
Đương nhiên điều Mục Thành Quân sợ nhất không phải là bà Mục sẽ sinh nghi, mà là cậu em trai ngồi đối diện hắn, hắn giả vờ như không có ý tốt, cười cười: “Mẹ, không phải mẹ vẫn muốn bế cháu nội sao? Con đang cố gắng.”
Bàn tay bà Mục nắm chiếc đũa chặt lại.
“Con, con nói bậy gì đó?”
“Sao lại là nói bậy? Con là ăn ngay nói thật.”
Mục Kính Sâm đối với chuyện phong lưu của hắn không có hứng thú, anh ăn qua loa vài miếng rồi đứng dậy.
Bà Mục nhíu mày hỏi: “Không trách được nửa đêm con mới trở về, đối phương là ai?”
“Không có gì đặc biệt, thư ký trong công ty.”
“Mẹ, con đi trước đây.”
“Ừ.” Bà Mục đáp lại, bà nhìn theo bóng lưng anh, có chút lo lắng. “Lão Nhị như vậy, thật sự làm cho mẹ không yên lòng.”
“Nó trưởng thành rồi, có gì mà không yên tâm.”
“Thành Quân, mẹ sợ nó vẫn nghĩ đến Phó Lưu Âm kia.”
Mục Thành Quân đối diện với ánh nhìn của bà Mục.
“Vậy dễ thôi, bảo nó kết hôn.”
“Kết hôn?”
“Vâng, thu xếp cho nó một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, kỳ thực con cũng không tin Lão Nhị có tình cảm sâu đậm với Phó Lưu Âm. Cùng lắm cũng chính là sống chung lâu, có một số cảm tình không rõ mà thôi. Nó cần quen thêm một số người, cũng cần bắt đầu cuộc sống mới.”
Bà Mục nghĩ Mục Thành Quân nói rất có lý.
“Qua một thời gian ngắn nữa mẹ sẽ thu xếp, hiện tại cứ từ từ đã, không thì nó lại có ý nghĩ chống đối.”
“Vâng.” Mục Thành Quân khẽ gật đầu, ăn điểm tâm xong lại tới công ty.
Mục Thành Quân khiến cho người có cảm giác, nhìn không ra có cái gì đó không đúng, càng sẽ không để cho ai hoài nghi tới hắn.
Công ty.
Một cô gái có dáng người cao gầy đi theo sau quản lý nhân sự, đi tới khu làm việc tầng trên cùng, quản lý chỉ chỉ vào một chỗ, nói: “Đây là chỗ làm việc của cô.”
Cô gái có chút thận trọng, thấp giọng nói: “Nhưng công việc tôi phỏng vấn không phải là thư ký, căn bản là tôi chưa làm về phương diện này bao giờ.”
Quản lý nhân sự nhìn cô gái một cái, đưa một tập văn kiện nhét vào trong ngực cô.
“Thư ký của ngài Mục không chỉ có một mình cô, yên tâm, việc quan trọng không cần tới cô phải làm, cô chỉ cần đánh một số văn bản, đưa nước trà là được rồi.”
Cô gái nửa ngờ nửa tin, thế nhưng nghĩ đến chuyện đối phương chi tiền lương, cô chỉ có thể đáp ứng trước, thực sự không làm được rồi hãy nói, dù sao khó khăn lắm mới được tuyển vào công ty lớn, cũng là chuyện may mắn nhất rồi.
“Đợi ngài Mục tới, cô đưa tập văn kiện này cho anh ấy, bảo anh ấy ký tên.”
“Vâng.”
Cô gái đi tới, ngồi xuống bàn làm việc ngoài cửa phòng.
Hai cô thư ký khác nhìn cô gái mới tới với ánh mắt mờ ám, sau khi nháy mắt với nhau, sau đó cầm ly nước cùng tới phòng pha trà. Một thư ký trong đó nhận lấy ly cà phê, nói với bạn đồng nghiệp phía sau: “Thấy chưa, lại thêm một mạng nữa.”
“Có hứng thú ngầm như vậy, có thể không thấy sao?”
“Phòng nhân sự lại đưa thêm một cô gái tới giường của ngài Mục.”
“Nhưng liệu có hợp khẩu vị của ngài Mục hay không?”
Hai cô thư ký đều còn trẻ tuổi, tốt nghiệp đại học danh tiếng, đi theo Mục Thành Quân cũng đã nhiều năm. Chỉ có điều vị Mục tiên sinh này rất quái dị, dáng người bọn họ cũng không đến nỗi tồi, nhưng dường như hắn chưa bao giờ để ý tới bọn họ. Hơn nữa trong công việc, yêu cầu của Mục Thành Quân với họ tương đối nghiêm khắc, hoàn toàn coi bọn họ như đàn ông.
Thế nhưng dần dần, họ cũng hiểu, Mục Thành Quân tuyển dụng họ, đều do họ làm việc tốt.
Mà thư ký ngồi ở ngoài phòng làm việc của sếp, cũng thay đổi liên tục. Ai cũng biết, cô thư ký nào làm ở cương vị này một ngày thôi, sẽ không có khả năng thoát khỏi tay Mục Thành Quân.
Ngày đầu tiên tới làm nên cô gái rất thấp thỏm, xa xa thấy Mục Thành Quân tới, cô vội vàng cầm hợp đồng và bút đi lên phía trước.
“Mục tiên sinh, có phần hợp đồng phiền ngài ký ạ.”
Mục Thành Quân dừng bước, ánh mắt lướt qua gương mặt cô, hắn nhận lấy cấy bút từ trong tay cô gái.
“Mới tới?”
Người đàn ông lật tới tờ cuối cùng, trực tiếp ký tên của mình vào, Mục Thành Quân trả lại tập văn kiện cho cô gái.
“Mục tiên sinh còn có gì dặn dò không ạ?”
Mục Thành Quân ngẩng đầu, gọi một cô thư ký khác đã về tới phòng làm việc.
“Cô tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Cô gái ôm chặt tập văn kiện trong tay, xoay người trở lại trước bàn làm việc. Cô thư ký kia đi ngang qua, lấy tay vỗ vỗ vai cô gái.
“Công việc của cô hôm nay đã hoàn thành, thời gian kế tiếp có thể xem phim và đọc tiểu thuyết, yên tâm, sẽ không có ai nói cô đâu.”
Thư ký đi tới trước phòng làm việc, sau khi đi vào liền đóng cửa lại.
Mục Thành Quân vẫn bận cho tới lúc tan việc, rồi mới rời khỏi công ty.
—
Phó Lưu Âm ngồi ở trên giường lớn, cánh cửa vẫn khóa trái, trên tủ đầu giường vẫn đặt phần cơm trưa được đưa tới, cô không hề chạm vào, vừa nghe thấy tiếng động, mi mắt nhắm lại bỗng nhiên mở to.
Mục Thành Quân từ bên ngoài tiến vào, bóng dáng cao lớn tới gần, hắn nhìn lướt qua phần cơm canh kia.
“Sao vậy, không đói bụng?”
Phó Lưu Âm không lên tiếng, hai tay ôm chân, vùi mặt vào đầu gối.
“Phó Lưu Âm, em đang giở trò tuyệt thực với tôi sao?”
Người đàn ông ngồi xuống mép giường, Phó Lưu Âm vô thức lùi sang bên cạnh, Mục Thành Quân bỗng nhiên vươn tay túm lấy mắt cá chân của cô, Phó Lưu Âm nhấc chân định đá hắn, Mục Thành Quân buông tay ra.
“Có phải đã quên những gì tôi nói hôm qua hay không?”
Phó Lưu Âm trừng mắt nhìn hắn.
“Thả tôi đi ra.”
“Em cũng biết, chuyện này là không thể nào.”
“Tưởng phu nhân ra nước ngoài vài ngày, khi trở về sẽ phát hiện ra tôi mất tích, anh không sợ đến lúc đó chị ấy sẽ tới nhà họ Mục tìm hay sao?”
Mục Thành Quân khẽ cười: “Tôi thì có gì mà phải sợ? Nếu cô ấy muốn tìm, cũng là đi tìm Kính Sâm, có liên quan gì tới tôi?”
“Anh không sợ Mục Kính Sâm hoài nghi anh?”
Mục Thành Quân xòe hai tay ra.
“Tại sao tôi phải sợ?”
Phó Lưu Âm mấp máy môi, Mục Thành Quân cười: “Em nghĩ rằng em mất tích, nó sẽ nóng lòng như lửa đốt phải không? Hoặc là trở mặt thành thù với tôi? Phó Lưu Âm, tối hôm qua tôi còn nói chuyện với Kính Sâm về em, chỉ là thái độ của nó đối với em, khiến em phải thất vọng rồi.”
Phó Lưu Âm muốn giả vờ như không, nhưng sắc mặt vẫn không che giấu được, cô quay mặt đi.
“Anh không cần nói với những chuyện này với tôi.”
Người đàn ông cố ý nói hết: “Tôi hỏi nó có yên em hay không, nó chỉ đáp lại tôi một câu, nó nói, chỉ cần từ nay về sau không để nó gặp lại em là tốt rồi.”
Lồng ngực Phó Lưu Âm bất chợt đau đớn, vốn dĩ cô đã cho rằng mình đã kiên định mạnh mẽ lắm rồi, chí ít sẽ không dễ dàng ghim vào trong lòng cô đau đớn như thế, nhưng cô không ngờ cảm giác này đau đớn như mũi dao cắm vào tâm can, lúc đâm vào, khiến trái tim cô bị đục khoét vỡ nát.
Đôi môi cô run rẩy, không nói lên lời, chỉ có thể che miệng chật vật quay người qua chỗ khác.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, rất nhanh, vệ sĩ cầm bữa tối đi tới.
Mục Thành Quân liếc nhìn những món ăn.
“Ăn chút đi, đều là những món bình thường emthích ăn.”
“Tôi không ăn.” Phó Lưu Âm ngang bướng nói.
“Em phải biết rằng, tuyệt thực không đối phó được với tôi đâu. Phó Lưu Âm, nếu thực sự là em chỉ còn cách đó, cũng vẫn có thể dùng chiêu này uy hiếp tôi, nhưng em đừng quên, em còn có anh trai. Khó khăn lắm mới đoạt lại được sự sống, em cũng không muốn hắn đi là đi chứ?”
Phó Lưu Âm nhìn phắt sang phía hắn, Mục Thành Quân cầm một chén cơm, dùng chiếc muỗng sứ đưa đến bên miệng Phó Lưu Âm.
“Ngoan, há mồm.”
Cô lùi về phía sau.
“Nếu anh dám ra tay với anh trai tôi…”
“Muốn động tới anh trai em, đây còn không phải là chuyện đơn giản nhất sao?” Mục Thành Quân nhìn cô chằm chằm. “Em chết đói, hắn còn sống cũng không có ý nghĩa, hai anh em cùng lên đường không phải là rất tốt sao?”
Phó Lưu Âm đẩy tay hắn ra.
“Tôi chỉ thấy lúc này không muốn ăn mà thôi.”
“Tôi biết em đang nghĩ gì, rốt cuộc là vẫn còn ôm giấc mộng hão huyền, em muốn sau khi Tưởng phu nhân từ nước ngoài trở về không tìm thấy em, biết em đã xảy ra chuyện, đến lúc đó dựa vào thế lực của Tưởng Viễn Chu, nhất định có thể tìm được nơi này sao?”
Đương nhiên đây là hy vọng cuối cùng của Phó Lưu Âm, cô nhìn thấy Mục Thành Quân bật cười, Phó Lưu Âm có cảm giác bất an trong lòng, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.
Mục Thành Quân nhíu mi liếc nhìn cô.
“Chuyện em có thể nghĩ tới, tôi lại không nghĩ tới sao? Nếu như tôi muốn làm gì em, đều đã làm xong từ lâu rồi.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Em muốn nghe không?”
Phó Lưu Âm tức giận, đẩy vai của hắn.
“Anh nói đi.”
Mục Thành Quân đứng dậy, đưa bát cơm trên tay đặt lại lên trên tủ đầu giường.
“Phó Lưu Âm, chờ tới khi chị Tưởng tìm em khắp nơi, đương nhiên chị ấy sẽ tìm được tin tức về em, chỉ là khi đó… Em đã chết.”
“Cái, cái gì?” Sắc mặt Phó Lưu Âm trắng bệch, nhìn về phía Mục Thành Quân.
“Không chỉ riêng chị Tưởng, đến lúc đó tất cả những người quen biết em, đều biết rằng em đã không còn trên cõi đời này nữa.”
“Anh muốn giết tôi sao?”
Mục Thành Quân nghe vậy, không khỏi bật cười: “Lẽ nào tôi trăm phương nghìn kế đưa em tới đây, chỉ vì muốn giết em thôi sao? Em yên tâm, em sẽ không chết, chỉ có điều… Em chỉ sống bên một mình tôi.”